Một tia dao động linh hồn kỳ dị. làm cho tâm thần Dương Phàm run lên. Hắn đã sớm nghe con chó nhỏ nói qua. Tiên Hồng Không Gian còn có người khai hoang khác, mình cùng không phải sinh linh duy nhất nơi này. Nghĩ đến đâv, ánh mắt hắn dò xét xung quanh. Ở ngoài lục thổ địa là một mãnh hoang vu tĩnh mịch, vô biên vô hạn, trời cao vũ trụ lớn bao nhiêu, nó có thể kéo dài cỡ đó. Đơn vị bình thường, đã không cách nào đo lường được độ lớn của nó nữa.
Không có gì khác thường...
Ánh mắt Dương Phàm không khỏi rơi xuống lục thổ địa. Ở một góc dãi đất, có một đôi giày bạc cũ nát phát ra một trận dao động linh hồn rất yếu ớt, thậm chí còn vây ở trạng thái mơ màng.
Đó là...
Trong lòng Dương Phàm khẽ động lộ ra vẻ mừng rỡ. Đôi giày rách này vốn là lấy được từ lần hội đấu giá ở Vân Phong Bảo Các. Lúc đó cảm thụ được một tia dao động sinh mệnh trên vật này, vì vậy ma xui quỷ khiến mua nó xuống.
- Nó thức tỉnh rồi
Con chó nhỏ đứng ở bên cạnh lầu các nhàn nhạt nói. Ngày xưa, ở phía sau nó là một tòa nhà tranh, nó nằm ở nơi đó thật là thích hợp. Chẳng qua về sau, căn nhà tranh bị Dương Phàm thay đổi thành lầu các cao mấy chục trượng, hiện giờ nó ở đó liền có vẻ nhỏ bé.
- Thức tỉnh?
Dương Phàm hết sức hiếu kỳ, vươn tay, một cỗ ánh sáng màu lục thanh thủy bao phủ đôi giàv rách, vù một tiếng đã xuất hiện ở trong tay hắn. Lúc này, đôi giày màu bạc vẫn cũ rách như trước, không có gì khác biệt. Khác nhau là ở chỗ nó có thêm vài phần linh tính, trở nên sáng bạc một chút nhìn qua không còn giống như một vật chết phàm trần nữa. Hóa ra con chó nhỏ nói là thức tỉnh là chỉ linh tính của nó.
Lẽ nào Pháp Bảo này, có được khí linh của riêng mình? Trong lòng Dương Phàm thất kinh.
Theo hắn biết, Pháp Khí bình thường, Linh Khí, thậm chí là Pháp Bảo cũng không có khí linh. Nhưng có chút thượng cổ Linh Bảo trong truyền thuyết, lại có cách nói này. Quan sát một lúc lâu, Dương Phàm khẽ thở dài một hơi:
- Đáng tiếc quá. Tiên Hồng Không Gian chỉ là chữa trị linh tính của nó nhưng tài liệu hư hao lại không cách nào chữa trị được.
Dương Phàm chưa từng thấy qua loại tài liệu đôi giày này, có chút giống như lông chim. Lúc này, linh tính đôi giày vừa thức tỉnh, từ trên chất liệu. Dương Phàm có thể cảm giác được một cỗ áp bức mạnh mẽ, đó là một loại run rẫy tới từ linh hồn không thể khống chế.
Có thể thấy được tài liệu này thật không đơn giản rất có thể là tạo thành từ linh kiện trên người thần thú nào đó.
Tài liệu hư hao như vậy, ký hiệu trận pháp bên trên cũng mất đi tác dụng. cho dù là có linh tính, quá nửa cũng không có tác dụng gì. Dương Phàm xác định.
Hiện giờ hắn dù có vốn liếng, nhưng sẽ không tự đại đến mức cho rằng mình có thể chữa trị đôi giày bạc này.
Trước tiên ta mang vào xem thử xem.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nên thử một lần. Còn may, đôi giầy này rất lớn. Dương Phàm mang vào có cảm giác rất thoải mái.
ồ?
Dương Phàm đi vài bước, cảm giác có chút khác biệt. Hơi dùng chút lực, hắn liền bay bổng lên nhảy lên cao hai ba thước.
Thân nhẹ như yến!
Dương Phàm lộ ra vẻ vui mừng. rốt cuộc phát hiện kỳ diệu của đôi giày này. Sau đó, thân ảnh lên bay lượn, tung lên như lông chim ở trên lục thổ địa Tiên Hồng Không Gian.
Không tệ, có đôi giày này trong tay, tốc độ di động của ta lại tăng thêm hai ba phần, thân pháp càng thêm linh hoạt hơn trước đây. Dương Phàm mừng rỡ.
Vào ban đêm, hắn cũng không dưỡng thương nữa, trực tiếp rời Vụ Liễu Trấn đi tới một góc hẻo lánh không người. Tế ra Thanh Phong Kiếm, Dương Phàm mang đôi giày bạc ngự kiếm phi hành.
Tốc độ tăng nhanh hơn hai ba phần, hơn nữa tiêu hao pháp lực cũng ít hơn.
Dương Phàm bay lượn trong bầu trời đêm một lát. Ngay lúc đó, hắn sinh ra một ý nghĩ, ngay ở giữa không trung liền dứt khoát thu hồi Thanh Phong Kiếm.
Xoạt!
Hắn mang đôi giày, bắt đầu bước đi giữa không trung, thân hình như phi yến bay lượn.
Còn có kỳ diệu như vậy!
Dương Phàm rõ ràng, mang vào đôi giày này tác chiến giữa không trung, lại càng thêm linh hoạt. Ngoại trừ không cách nào thi triển độn thuật nháy mắt na di ra. Dương Phàm linh hoạt bay giữa không trung, có thể ngang với võ tu Vô Song.
- Đôi giày này quả thật vô cùng kỳ diệu, mang nó vào có một loại cảm giác cưỡi mây đạp gió. Như vậy, liền gọi nó là... ừ, gọi là Tường Vân Ngõa.
Tường Vân Ngõa!
Dương Phàm cảm giác cái tên này thật là rất hợp!
Ngay trong nháy mắt đặt tên cho đôi giày này. Dương Phàm cảm giác Tường Vân Ngõa dưới chân lại truyền đến một trận dao động linh hồn kỳ dị. Đột nhiên, một cỗ cảm giác kỳ dị truyền khắp toàn thân.
Vụt!
Một đạo quang mang màu bạc lóe lên giữa không trung. Sau khoảnh khắc, hắn liền xuất hiện ở ngoài mười trượng.
- Đây... chẳng lẽ là ảo giác?
Dương Phàm gần như sững sờ.
Vừa nãy Tường Vân Ngõa dưới chân hắn sinh ra một loại giống như na di độn thuật. Nghĩ tới đây, hắn tiếp tục bước đi giữa không trung, phát hiện tốc độ đôi giày dưới chân lại tăng thêm vài phần. Lúc này, hắn mang Tường Vân Ngõa, tốc độ đã tăng lên phân nửa. Một đôi giày cũ nát khiếm khuyết, lại có thể làm cho hắn tăng phúc đến một nửa tốc độ. Nên biết rằng Ngự Phong Ngõa trong truyền thuyết, đại danh lừng lẫy trong Pháp Bảo phi hành, nhưng tối đa cũng chỉ có thể tăng phúc tốc độ gấp đôi.
Nếu như ta có thể chữa trị được Tường Vân Ngõa vậy chẳng phải càng có thể phát huy ra thần thông càng thêm khó tưởng tượng.
Dương Phàm thử nghiệm một hồi cảm giác rất thõa mãn. Tiếc nuối duy nhất là hắn không cách nào thi triển ra loại na di thần tốc trước đó lần nữa. Dương Phàm lại nghĩ tới biện pháp thử luyện hóa Pháp Bảo tàn khuyết này. Nếu đôi giày có linh tính, như vậy hẳn sẽ có khả năng luyện hóa.
Vì vậy, ngay trong đêm hắn đưa tâm thần vào Tiên Hồng Không Gian, dứt khoát chữa thương ở bên trong, đồng thời bắt đầu thử luyện hóa đôi giày này. Lúc đầu việc luyện hóa không hề có hiệu quả. Sau đó. hắn đột nhiên tế ra u Minh Ma Diễm tăng cường thần thức luyện hóa. Kết quả bắt đầu luyện hóa hữu hiệu, tuy rằng tốc độ cũng không nhanh lắm.
ừ. có thể luyện hóa là tốt rồi.
Dương Phàm mừng thầm, hắn chờ đợi ngày sau mang đôi giày này bay lượn trên trời, cưỡi mây đạp gió, thậm chí thi triển loại thần thông nháy mắt na di. Ngày hôm sau. Dương Phàm vừa tỉnh lại, liền nhận được tin tức.
- Dương Lỗi đệ đệ ngươi xuất quan rồi, tu vi không có đột phá. vẫn ở Ngưng Thần trung kỳ.
Linh Phượng phụ trách truyền tin tức này tới cho Dương Phàm.
- ừ. Tốt lắm. tiếp tục quan tâm động thái Dương Gia Bảo cùng Vũ Vụ Sơn Trang, cùng cần chú ý các chuyện có liên quan.
Dương Phàm gật đầu.
Nếu đệ đệ đã xuất quan như vậy biết được tin mình trở về, theo lý thuyết hẳn sẽ tới Vụ Liễu trấn một chuyến. Kết quả, Dương Phàm đợi hai ngàv cũng không thấy đệ đệ trở về. Nhưng ngày hôm sau Dương Lỗi xuất quan. Lâm Chung đang bế quan ở Vụ Liễu trấn cũng xuất quan.
Lâm Chung biết được Dương Phàm xuất quan, cố ý tới bái phỏng, lộ vẻ cảm khái kích động, hàn huyên với Dương Phàm đến tận chiều.
- Công tử, cuối cùng ngài cũng trở về, chuyến hành trình kinh đô này lại mất thời gian dài như vậy.
Lâm Chung cảm thán nói.
Dương Phàm lộ ý cười:
- Ta ở đó cũng mở ra một nhà y quán, vì vậy thời gian ở lại lâu hơn một chút.
- Vậy từ nay về sau công tử sẽ không rời Vụ Liễu trấn nữa sao.
Lâm Chung cảm giác hắn không có khả năng ở lại Vụ Liễu trấn lâu.
Dương Phàm gật đầu:
- Đúng vậy, ta tối đa chỉ có thể ở lại Vụ Liễu trấn nửa năm, sau đó đi một nơi, về phần lúc nào trở về, cũng khó có thể xác định.
- Đúng rồi, công tử. Tiên Hồng Y Quán ở kinh đô có phải là do ngài xây dựng?
Lâm Chung hỏi.
- Đúng vậy, nhà y quán đó là do ta xây dựng!
Dương Phàm nói:
- Ngoài ra, ta cũng kết quan hệ minh hữu với Vũ Văn gia tộc kinh đô.
Vũ Văn gia kinh đô!
Lâm Chung vô cùng chấn động.
Tứ đại gia tộc kinh đô, cho dù hắn ở một nơi xa xôi hẻo lánh như Vụ Liễu trấn này, cũng vẫn như sấm bên tai. Tứ đại gia tộc, thế lực bọn họ không chỉ cực hạn ở kinh đô, còn có các chi nhánh khắp Ngư Dương quốc.
Ví dụ như Dương Gia Bảo chính là một nhánh Dương gia kinh đô, trên danh nghĩa chịu Dương gia kinh đô điều khiển; Sở gia Vũ Vụ Sơn Trang, cũng chính là một nhánh Sở gia kinh đô. Quan hệ giữa các thế lực này, rắc rối phức tạp khó có thể nói rõ chỉ bằng vài lời.
Lâm Chung không ngờ tới Dương Phàm đi kinh đô một chuyến liền đạt được thành tựu như vậy. Tiên Hồng Y Quán, dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô, còn có Vũ Văn gia tộc ở sau lưng.
Dương Phàm cười cười. bình thản như không.
Nếu như để Lâm Chung biết hắn còn là trưởng lão Ám Huyết Vương Triều, chẳng biết sẽ lộ ra biểu tình gì. Đúng vậy, Dương Phàm hôm nay đã không thể coi thường, thế lực như Dương Gia Bảo, Vũ Vụ Sơn Trang, hắn căn bản không thật sự để vào mắt.
- Được rồi. bây giờ ngươi còn dừng lại ở Luyện Khí đại viên mãn, như vậy mấy ngày trước ngươi trùng kích Ngưng Thần KỲ đã thất bại?
Dương Phàm trầm ngâm hỏi.
Ánh mắt Lâm Chung ảm đạm:
- Đây đã là lần trùng kích thất bại thứ hai rồi, lẽ nào cả đời ta cũng chỉ dừng lại ở cảnh giới này.
- Tu tiên, cũng là một quá trình lột xác tâm linh, ngươi nhất định không được mất lòng tin. Không bằng thế này, ta trợ giúp ngươi một tay.
Dương Phàm nói.
- Hiện tại công tử ở cảnh giới nào?
Lâm Chung hiếu kỳ hỏi.
Mãi cho đến nay, hắn cũng không thể chân chính tu vi thực của Dương Phàm.
- Ha ha. điều này ta tạm thời bảo mật.
Dương Phàm làm ra vẻ thần bí.
Trên thực tế, cũng không phải là hắn không tin Lâm Chung, chỉ là không muốn vì vậy mà đả kích hắn thôi. Trước mức chênh lệch to lớn rất dễ làm hắn sinh ra tâm lý tự ti, bất lực, bất bình hành, thậm chí cuối cùng mất đi quyết tâm tiến lên tiên đạo.
- Như vậy công tử phải làm thế nào trợ giúp ta tiến vào Ngưng Thần Kỳ. Nếu như có thể đi vào cảnh giới đó ta liền có thể ngồi vững một vùng đất ở vùng gần Vụ Liễu trấn này, thậm chí có được một trăm năm mươi năm thọ nguyên.
- Nếu như có thể đạt tới mục tiêu này, cả đời ta đã không tiếc nữa.
Lâm Chung kích động nói.
- Ngưng Thần Kỳ, đời này không tiếc?
Dương Phàm thở dài một hơi:
- Mục tiêu của ngươi quá ngắn rồi
Lâm Chung vẫn giữa vẻ bình thản nói:
- Ta chỉ là một người bình thường, thiên phú kém hơn công tử. Có thể bước vào Ngưng Thần Kỳ, cũng đã hết sức thõa mãn rồi
Dương Phàm lại thở dài. nói:
- Đã như vậy, chỗ ta có một viên Ngưng Thần Đan trung phẩm tặng cho ngươi, từ nay về sau chúng ta đã xong một đoạn trần duyên này.
Ngưng Thần Đan trung phẩm!
Lâm Chung trước tiên cả kinh, lúc hắn nghe nửa câu sau. cả người run lên:
- Công tử, ý của ngài là...
- Vụ Liễu trấn, Dương Gia Bảo, kinh đô, Ngư Dương quốc, Bắc Tần Thập Tam quốc, vương triều Đại Tần.
Trong mắt Dương Phàm hiện một tia màu sắc dị dạng, nói ra liên tiếp mấy địa danh.
Lâm Chung nghe vậy, ánh mắt run lên, dưới đáy lòng sinh ra một cảm giác bé nhỏ như kiến hôi.
/1059
|