Dương Phàm đang nói chưa dứt lời liền chậm rãi mở tay trái ra. Nơi đó lộ ra một chiếc nhẫn màu xám bạc phong cách cổ xưa, nhìn như bình thường không có gì khác lạ. Hai mắt Vô Song nhắm chặt, bình tĩnh như nước, hắn cảm giác chính mình được lực lượng thần bí dẫn dắt đi vào một không gian xa lạ. Đây là một không gian tĩnh mịch không một tiếng động, bốn phía một màu đỏ xám đen, chỉ có mãnh thổ địa dưới chân là màu xanh, từng đợt từng đợt sinh mệnh tinh khiết tự nhiên trôi qua như nguồn suối hội tụ về phía hắn.
- Nơi này là...
Vô Song cảm thấy mờ mịt khiếp sợ.
- Tiên Hồng Không Gian! Ngươi là người thứ hai tiến vào nơi đây.
Dương Phàm liền đứng ở bên cạnh hắn. khẽ thở dài một hơi. Nếu không vì để ứng phó với khó khăn sắp tới, hắn cũng sẽ không cho Vô Song tiến vào nơi đây tĩnh dưỡng. Tuy rằng Tiên Hồng Không Gian cũng không phải là sở hữu tư nhân riêng của hắn. Vô Song chỉ cảm thấy sinh cơ trong cơ thể từng chút một dồi dào lên, tinh khí thần đang rất nhanh khôi phục. Thương thế trên người với mắt thường có thể thấy được tốc độ khôi phục của nó. Dương Phàm khoanh chân ở bên cạnh hắn, quanh thân bao phủ một màn ánh sáng màu xanh biếc, lưu chuyển không ngừng.
- ở bên ngoài lục thổ địa là vùng đất chết. Cho dù tu sĩ bậc cao tiến vào cũng không thể sống được.
Dương Phàm thản nhiên nói.
- Ta đi vào nơi này giống như đã không thể nắm giữ sinh mệnh của mình nữa rồi!
Vô Song nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt thập phần sắc bén.
Dương Phàm tán thưởng gật gật đầu:
- Tiến vào nơi đây, ta có thể thoải mái lấy mạng của ngươi, cho dù là tu sĩ bậc cao vào đây, cũng có thể bị ta giết chết.
Vô Song hít sâu một hơi, cảm nhận khí tức của phiến không gian này, thấp giọng nói:
- Nơi này khiến ta có một loại cảm giác rất kỳ quái nó rốt cuộc là một tồn tại thế nào vậy?
- Không gian này cũng không phải của ta! Dương mỗ chỉ là có được một mãnh đất nhỏ sống ở trong này mà thôi. Ta chỉ là một người khai hoang ở nơi này.
Dương Phàm thản nhiên nói.
- Người khai hoang?
Vô Song phóng thần thức ra bốn phía đều là một mãnh tĩnh mịch, hắn lắc lắc đầu:
- Nơi này thật sự còn có sinh linh khác tồn tại hay sao?
Dương Phàm trầm mặc một lúc, điểm này hắn cũng không xác định lắm đều là nghe con chó nhỏ nói mà thôi.
- Trên lý thuyết có, trên thực tế khẳng định cũng có!
Bên kia lục thổ địa, trước một tòa lầu các cổ kính, truyền đến tiếng con chó nhỏ.
- Ngươi là...
Vô Song tập trung ánh mắt nhìn lại. Con chó nhỏ híp mắt liếc nhìn hắn. nói nhỏ:
- Thì ra hắn là...
Khi Vô Song đứng trước mặt con chó nhỏ, lập tức có một loại cảm giác bị nhìn thấu.
- Hiện tại không phải lúc nói chuyện phiếm! Chúng ta phải đối phó với mấy con cá nhỏ kia!
Tâm thần của Dương Phàm quay lại không gian hiện thực.
- Hiện tại ngươi đã khôi phục vài phần lực lượng rồi chứ?
Dương Phàm đứng dậy. hỏi Vô Song.
- Đối phó với mấy con kiến, hẳn là không thành vấn đề.
VÔ Song rút bảo kiếm ra. thân hình Vù một tiếng, nhẹ nhàng bay lên, về tới bên ngoài hố sâu, về mặt tâm thần của Dương Phàm bị thương rất nghiêm trọng, vô cùng đau nhức. Hắn miễn cưỡng vận dụng pháp lực, nhảy ra ngoài cái hố lớn do chính hai người tạo ra.
- Không xong!
Gã tu sĩ trung niên Ngưng Thần Kỳ kinh hãi la một tiêng, vội vàng thối lui.
- Chết!
Dương Phàm chợt tập trung ánh mắt. nâng tay trái lên. Thân thể gã tu sĩ trung niên cứng đờ, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, tâm thần bị cưỡng ép dẫn tới một không gian xa lạ. Hắn còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã bóp nát cổ họng hắn. Đồng thời như thế, trong không gian hiện thực Đùng một tiếng, cổ họng hắn vỡ vụn. tắt hơi chết tiêu. Tình cảnh này thật khiến trong lòng người lạnh ngắt, ngay cả thân thể địch nhân cũng không có chạm vào, mà lại chết một cách khó hiểu như vậy.
Một gã trưởng bối môn phái Ngưng Thần Kỳ. cứ như vậy bị giết chết không hề có chút sức phản kháng nào. Đây là năng lực đặc biệt Cưỡng Chế Triệu Hoán của Tiên Hồng Giới của Dương Phàm. Giết người trong nháy mắt không thể chống đỡ.
Phàm là tồn tại cấp bậc thấp hơn hắn, đều có thể bị Tiên Hồng Giới trực tiếp triệu tập ảnh chiếu thế thân vào Tiên Hồng Không Gian. Thế thân vừa chết, bản thể cũng sẽ cùng một lúc đó chết đi.
- Chạy mau!
Các tu sĩ còn lại vội vàng bỏ chạy về hướng môn phái với ý đồ trốn bên trong trận pháp để được che chở.
- Tới phiên ngươi rồi!
Dương Phàm tiêu hao pháp lực thật lớn, không còn sức té ngã trên mặt đất.
- Cứ giao cho ta!
Vô Song một thân áo trắng tung bay trong cuồng phong bão cát. Bảo kiếm tuyệt thế trong tay nhẹ nhàng vung lên, hàn quang lấp lóe. Mỗi một kiếm hắn chém ra. đều có thể thoải mái thu gặt một cái sinh mệnh, động tác phiêu dật xuất trần. Thanh kiếm được kỹ thuật hóa từ bình thường biến thành kỳ tích, tăng lên tới một cái cảnh giới nghệ thuật. Dương Phàm chăm chú nhìn động tác và hô hấp của hắn, không khỏi thu được lợi không ít.
Hắn không thể không thừa nhận. Vô Song chính là tông sư kiếm đạo trời sinh, dường như hắn và kiếm là cùng một thể. Hiểu biết về kiếm của hắn đã đạt tới một cảnh giới không thể tưởng tượng. Thời gian chi khoảng nửa khắc. Vô Song đã lấy đi mấy chục tính mạng tu sĩ, trong đó còn bao gồm hai trưởng lão Ngưng Thần Kỳ.
- Cuồng đồ lớn mật, dám ở Hàn Nguyệt Môn ta giương oai!
Đúng lúc này. một lão già râu bạc trắng, cười một cây thước xanh phá không bay đến.
- Tổ sư! Tổ sư ra đến đây rồi!
Lập tức, vốn đệ tử Hàn Nguyệt Môn đang hỗn loạn, ý chí chiến đấu tăng vọt, đánh tới phía Dương Phàm.
Vù!
Trong chớp mắt lão già râu bạc trắng phi hành lại đây, trên người cuốn tới một luồng linh áp cường đại khiến hai người Dương Phàm biến sắc.
Cao nhân Trúc Cơ Kỳ!
Môn phái nhỏ bình thường đều có tổ sư hoặc là khách liêu Trúc Cơ Kỳ tọa trấn, bằng không sẽ sớm bị các môn phái khác thôn tính.
- Ta hiện tại tinh lực không đủ, chỉ có thể phát huy một hai thành thực lực. Chỉ sợ không phải là đối thủ của hắn.
Vô Song dùng thần thức truyền âm với Dương Phàm.
- Ta chỉ có thể ở thời khắc mẫu chốt ra tay!
Dương Phàm cũng biết nguy cơ của Thế cục giờ phút này vội vàng tranh thủ thời gian phục hồi sức lực.
Bí kỷ Cưỡng Chế Triệu Hoán của Tiên Hồng Giới, một ngày chỉ có thể sử dụng ba lần. Mỗi một lần sử dụng đều phải hao phí tinh thần lực.
Vèo! Vèo!...
Vô Song bỏ mặc không quan tâm tới lão già râu bạc trắng kia, thân hình hắn nhẹ nhàng bay lượn, chớp lóe trên ốc đảo, mỗi một kiếm chém ra, đều có thể thoải mái lấy tánh mạng của một tu sĩ bậc thấp.
- Để mạng lại!
Lão già râu bạc trắng Trúc Cơ KỲ mắt thấy hắn giết hại môn đồ đệ tử của mình, lập tức nổi trận lôi đình. Trong tay bắn ra một cái Bảo đình màu xanh, mang theo một cỗ uy thế cường đại phủ trùm tói phía Vô Song. Vô Song chỉ cảm thấy truyền đến một lực hút cực mạnh, thân thể hắn không tự chủ được bay về hướng Bảo đình màu xanh kia.
Bảo đình màu xanh này không phải pháp bảo bình thường! ' Mắt Dương Phàm sáng rực nhìn cái Bảo đình màu xanh.
Vèo!
Đúng thời khắc nguy cơ này, trên người Vô Song chợt lóe một vầng sáng màu xanh biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện cách xa mấy trượng.
- Phong Độn Thuật!
Lão già râu bạc Trúc Cơ KỲ lộ vẻ mặt kinh sợ.
Thiếu niên áo trắng trước mắt này, chẳng nhưng thực lực kinh người, mà còn nắm giữ Phong Độn Thuật thần kỳ. Cỡ thần thông Độn Thuật bực này, ít nhất phải đi vào bậc cao mới có thể tu luyện, hơn nữa pháp môn thần thông chỉ có kỳ ngộ không thể cầu.
Bảo đỉnh màu xanh này là bảo vật trấn sơn của Hàn Nguyệt Môn, một khi phát động tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bình thường đều rất khó tránh thoát được.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!
Vô Song thoắt ẩn thoắt hiện không chừng, từng kiếm từng kiếm trí mạng, trong một lần hô hấp. có thể chém ra bốn năm kiếm, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
- Chạy mau!
Một gã Tu sĩ bắt đầu nảy sinh ý rút lui, lập tức bỏ chạy.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, chậm rãi nâng tay trái lên. Thân thể tên tu sĩ đang chạy trốn cứng đờ, cổ họng bị bóp nát. Bùm một tiếng ngã trên mặt đất. Ngay sau đó Dương Phàm đứng dậy, điều khiển phi kiếm diệt sát đám tu sĩ có ý đồ chạy trốn.
- A...
Hai tròng mắt của lão già râu bạc Trúc Cơ Kỳ đỏ bừng nhưng thân pháp của Vô Song linh hoạt xuất trần, lại có được Phong Độn Thuật, nên lão cũng không làm gì được hắn. Đột nhiên, trong mắt lão già chợt lóe hàn quang, rơi xuống trên người Dương Phàm bên kia, thân bị thương nặng vô cùng suy yếu: Trước giết chết hắn!
/1059
|