Yến Vương nói với vẻ ôn hòa. Con mắt mọi người sáng lên, đều hiểu được tiệc tối nay trong Vương phủ, lập tức muốn bắt đầu.
- Dương dược sư! Mời vào.
Quản gia bắt đầu an bài chỗ ngồi cho khách quay trong hông đại điện. Dương Phàm và Vũ Văn Hàm cùng nhau tiến vào Quần Anh Điện, phát hiện đại điện vốn trống trải, nay chỗ ngồi đã đầy hơn chín phần, chỗ ngồi còn lại đều là vị trí tốt
Khi những khách quý này vừa đi vào, trong đại điện lập tức một mãnh yên tĩnh, ánh mắt vào trăm người vừa rơi xuống bên người bọn họ. Trong đó, Vũ Văn Hàm là đối tượng được tập trung nhiều nhất, mỹ nhân mang bệnh với khuôn mặt ngọc nhân gian tuyệt mỹ và yếu ớt nhỏ bé cũng không mất đi vẻ thông tuệ chinh phục mọi phàm nhân ở nơi này.
- Tiểu thư! Dương dược sư! Xin mời ngồi bên này.
Lão quản gia tươi cười an bài Dương Phàm và Vũ Văn Hàm ngồi cùng nhau, cũng chính là ghế ngồi gần chủ tọa nhất. Đây là chỗ ngồi gần với Yến Vương nhất, có thể thấy được Vũ Văn Liệt coi trọng Dương Phàm. Hiển nhiên, Vũ Văn Hàm và Dương Phàm chính là nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay. Một người là bệnh nặng mới khỏi, một người là đối tượng mời chào của Yến Vương.
Dương Phàm trấn định ngồi vào, cảm nhận được ánh mắt của mấy trăm người ở đây đang nhìn chăm chú, sắc mặt gợn sóng không sợ, cùng liếc mắt nhìn Vũ Văn Hàm phát hiện nàng không ngờ không chút bối rối, lặng lẽ ngồi xuống, thanh nhã như xưa. còn mĩm cười về phía Dương Phàm
- Trước kia Vũ Văn tiểu thư thường xuyên tham gia loại bữa tiệc này sao?
Dương Phàm cười hỏi, Quần Anh Điện to như thế, hắn quen thuộc chỉ có mấy người, bên người lại chỉ có một mình Vũ Văn Hàm
- Rất ít khi tham gia, bởi vì từ nhỏ thân thể muội suy yếu.
Vũ Văn Hàm thấp giọng nói ánh mắt vô tình hướng về phía nào đó, có chút tránh né. Dương Phàm cũng đột nhiên cảm ứng, chỉ cảm thấy một luồng ánh mắt giống như băng kiếm rơi lên người mình. Chỉ thấy một góc nào đó trong đại điện, một thiếu niên có tướng mạo bình thường, mặc áo trắng như tuyết, lưng đeo bảo kiếm phong cách cổ xưa, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
Vô Song?
Dương Phàm không nghĩ tên mình sẽ khiến người có chủ ý, theo thái độ vừa rồi mọi người và Yến Vương Vũ Văn Liệt trong đại điện có thể thấy được người này dường như có vẻ rất khó chơi.
Vô Song chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn ánh mắt lại rơi trên khuôn mặt xin đẹp của Vũ Văn Hàm ôn hòa rất nhiều. Thấy tình huống đó, Dương Phàm rất kinh ngạc cũng cảm thấy quan hệ giữa hai người không tầm thường. Hắn cũng rất kỳ quái Vũ Văn Hàm không ra khỏi nhà, như thế nào nhận biết Vô Song?
Trong chuyện này có cố sự gì không muốn người biết?
Nghĩ đến đây, Dương Phàm lại có chút hứng thú: Bất kể Cửu Túc Huyền Mạch của Vũ Văn Hàm hay là con đường tu luyện không đoán ra của Vô Song, hắn đều không thể biết. Không đến một hồi, khách quý trong hông đại điện đều ngồi vào, Quần Anh Điện to như Thế, trên cơ bản đã tràn đầy, chỉ còn lại mấv chỗ trống ít ỏi.
- Hì hì! Dương dược sư.
Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc truyền đến.
- Tiểu quận chúa?
Dương Phàm nhìn lại, phát hiện tiểu quận chúa ngồi xuống bên cạnh thè lưỡi làm mặt quỷ với hắn. Theo lý thuyết, tiểu quận chúa xem như một trong chủ nhân của Vương phủ, địa vị không tầm thường, chỗ ngồi hẳn là gần với Yến Vương Vũ Văn Liệt mới đúng.
Tuy nhiên, buổi tiệc lần này cũng được an bài Dương Phàm xếp trước tiểu quận chúa, vấn đề về những chi tiết này, tự nhiên không qua mắt được những người có lòng, không ít người còn đang đàm luận về thân phận của Dương Phàm.
- Chẳng lẽ người này chính là vị thần y chữa khỏi bệnh cho nhị quận chúa?
- Tám chín phần là như thế. Ta ở kinh đô nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua hắn.
- Chỉ là niên kỉ thần y này cũng quá nhỏ.
Tuổi của hắn thật sự là dược sư truyền kỳ chữa khỏi cho nhị quận chúa? Mọi người ở đây vẫn có chút nghi ngờ và kinh ngạc.
- Hả? Lỗ thần y cũng đến đây!
- Lỗ Thần y Trong tam đại thần y của kinh đô cũng đến đây!
Có người khẽ hô lên.
Lập tức, sự tồn tại của Lỗ thần y gây nên không ít người chú ý.
- Ta nhớ rõ Lỗ thần y dường như có quan hệ không tốt với Yến Vương, làm sao cũng đi tới Vương phủ?
- Chẳng lẽ lão cũng muốn kiến thức thần y chữa khỏi nhị quận chúa?
Sắc mặt Lỗ thần y có chút không bình thường, ngồi trên vị trí của mình, trầm mặc không nói
- Ha ha! Lỗ thần y! Lão có nhận xét gì về vị dược sư tuổi trẻ của Vương phủ không?
Bên cạnh lão truyền tới một giọng đàn ông tràn ngập từ tính. Lỗ thần y ghẻ mắt vừa nhìn, hơi kinh hãi:
- Tam hoàng tử?
Người đàn ông trước mặt này ước chừng có vẻ ba mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn phi phàm, vẻ mặt ôn hòa, cử chỉ bất phàm, ăn mặc rất mộc mạc, không xa hoa như quý tộc
- Hồi hoàng tử! VỊ Dương dược sư Vương phủ này, cho là y thuật siêu phàm, có lẽ không thể kém hơn lão phu.
Trên mặt Lỗ thần y vẫn duy trì một chút tôn kính, hồi đáp.
Trên thực tế, Tam hoàng tử này không có quyền không có thế, là một người được sinh ra khi hoàng thượng còn trẻ cùng với cung nữ, sau đó mặc dù cũng là hoàng tử nhưng địa vị cũng thấp hơn hoàng tử bình thường rất nhiều.
- Tuổi hắn trẻ như thế, thực sự có bản lãnh không tầm thường sao?
Tam hoàng tử có chút khó thể tin.
- Điều này có gì kỳ quái thế gian to lớn như thế, luôn luôn có một số kỳ tài có một không hai.
Lỗ thần y thản nhiên nói.
- Trong đại điện này cũng có mấy người, tỷ như Yến Vương, hay tỷ như Vô Song ở góc kia.
Vô Song?
Hoàng tử nhìn thiếu niên mặc áo trắng như tuyết ở góc kia, thở dài một hơi thật mạnh, nói:
- Đúng vậy! Mới mười sáu tuổi cũng đánh bại phần đông Tiên Thiên võ giả trong kinh đô. Kinh đô hiện giờ, ngoại trừ tam thúc Yến Vương, và Võ Thánh Ngư Dương quốc, chỉ sợ không có võ giả nào có thể chống lại.
- Vương gia giá lâm.
Ngay thời khắc này, trong đại điện vang lên một âm thanh đầy khí phách. Tiếng nói vừa dứt, Vũ Văn Liệt mặc thanh bào tử ngọc thêu rồng từ bên hông điện đi ra. Thoáng chốc toàn trường yên tĩnh. Không khí trong đại điện khẩn trương hơn, giống như trong đó tràn ngập uy nghiêm vô hình.
Sắc mặt Vũ Văn Liệt nghiêm nghị, không giận mà uy, đi về phía ngai vàng phía trên cao, ánh mắt chậm rãi liếc qua mọi người ở nơi này. Dương Phàm cảm giác khi Vũ Văn Liệt nhìn về phía mình và Vũ Văn Hàm ánh mắt dịu dàng hơn nhiều.
Tuy nhiên, khi ánh mắt của ông rơi xuống góc kia, đột nhiên dâng lên một luồng thần quang lạnh thấu xương. Một luồng không khí không thể hình dung, bao phủ khắp đại điện khiến cho người ta có một loại cảm giác áp lực vô cùng.
- Hừ!
Yến Vương hừ lạnh một tiếng.
Dương Phàm từ trong mắt ông nhìn lại chỉ thấy thiếu niên mặc áo trắng như tuyết ở góc kia đang rất tranh phong cùng với Vũ Văn Liệt, đôi mắt tràn ra một luồng chiến ý hừng hực.
Vô Song?
Tất cả mọi người trong đại điện cả kinh, hay là hắn muốn quấy rối?
Vũ Văn Liệt thu hồi ánh mắt dường như không muốn so đo với Vô Song, chậm rãi nói:
- Hôm nay tiệc tối chúc mừng Hàm nhi bệnh nặng mới khỏi, cảm tạ bằng hữu khắp nơi cố khuyến khích. Đồng thời tiệc lần này, cũng là vì trả thù lao cho ân nhân cứu mạng Hàm nhi Dương dược sư.
Dứt lời, Vũ Văn Liệt hơi khẽ nâng tay, ánh mắt chuyển về phía Dương Phàm thậm chí còn hướng hắn lộ ra vẻ mĩm cười. Dương Phàm lần đầu tiên tham gia trường hợp này, cảm giác mấy trăm luồng ánh mắt quét về phía mình trong đó còn không ít người tu tiên, không mang tới áp lực.
Ngay tại lúc này, Vô Song ngồi ở góc kia, một tiếng bình đột nhiên đứng dậy, một luồng kiếm khí vang rền tràn ra ánh mắt dừng trên người Dương Phàm.
- Không tốt!
Lão tổng quản ngầm phụ trách toàn bộ buổi tiệc trong Vương phủ, trong lòng hồi hộp trái tim đập mạnh.
/1059
|