Sau khi Dương Phàm giải thích xong. hai lão tổ liền cho hắn chạy lấy người.
Sở lão tổ trước khi đi Vũ Vụ Sơn Trang, còn giả vờ hào phóng tặng cho hắn trăm khối linh thạch cùng vài món Pháp Khí. cười hì hì nói:
- Lần này ngươi vì chuyện con cháu sơn trang, cũng bỏ không ít sức. vì vậy thiếu chút nữa mất mạng. những vật này coi như hồi báo cho ngươi đi.
- Tạ ơn tiền bối.
Cầm được thứ tốt. Dương Phàm đương nhiên sẽ không khách khí. cung kính nói cảm tạ. tiếp nhận mấy thứ mới khoan thai rời đi.
Hành vi của lão tổ Sở gia bị lão tổ Dương gia nhìn vào mắt. trong mắt hiện một tia khinh thường. So sánh với túi trữ vật Bàn Quỷ Đạo. chút linh thạch cùng Pháp Khí kia hoàn toàn nhỏ bé không đáng kể.
Mọi người không tiếp tục ở lại núi, đều rời khỏi nơi cấm kỵ Quỷ Thi Sơn này.
Hiện giờ là ban ngày. QUỷ Thi Sơn còn an toàn một chút. nếu như tới ban đêm. một hai tu sĩ bình thường căn bản không dám ở lại đây. Dương Phàm thở ra một hơi. trước khi rời đi còn quay đầu lại ngưng mắt nhìn hướng Thiên Niên Mộ Huyệt. Ánh mắt xa xăm thâm thúy, không biết đang suy tư điều gì.
Có thể sống sót đi ra từ một nơi nguy hiểm như vậy, đồng thời có được thu hoạch không nhỏ. điều này không chỉ có quan hệ tới thực lực. mưu trí của hắn. còn có quan hệ rất lớn tới vận số. Hơn nữa. những nhân tố đều thiếu một thứ cũng không được.
- Mọi người nhanh chóng chạy đi, trước khi trời tối phải rời khỏi nơi này.
Có người hét to nói.
Dương Phàm theo chúng tu sĩ cùng xuất phát. rời khỏi Quỷ Thi Sơn.
Tu sĩ xung quanh đều bàn tán phong ba Quỷ Thi Sơn lần này. vấn đề đàm luận không ngoài bảo vật trong huyệt động. cùng với hai người sống sót cuối cùng. Lúc nói đến tên Dương Phàm dược sư Luyện Khí Kỳ, các tu sĩ đều cười không quan tâm. coi hắn nghịch thiên giữ được mạng sống là vận đạp đuôi chó. Dương Phàm nghe vậy, chỉ cười cười. không phủ nhận.
Chính xác. vận số là thứ rất trọng yếu. Trong lúc này, ánh mắt hắn lại gặp đệ đệ Dương Lỗi.
- Đại ca. huynh có thể sống sót ra khỏi huyệt mộ. lẽ nào là bởi vì huynh có được vận số tốt đến nghịch thiên?
Dương Lỗi dùng thần niệm truyền âm cho hắn. khóe miệng cong lên. trong lời nói có một ý nghĩa khó nắm bắt.
- Vận số, cũng là một bộ phận của thực lực.
Dương Phàm nhàn nhạt nói, không để ý tới đệ đệ nghi vấn suy đoán nữa. Tuy rằng hai người là thân sinh huynh đệ. nhưng đạo bất đồng không thể cùng đường, chỉ cần một bên không có nguy hiểm sinh mệnh. bên kia sẽ không chủ động ra tay trợ giúp.
- Ha ha! Đại ca. đệ đi trước một bước.
Dương Lỗi mặt đầy ý cười. khí thế trên người đột nhiên bộc phát. tế ra một kiện Pháp Khí đỉnh cấp. khiến cho nhiều người xung quanh chú ý. Hiển nhiên, hắn muốn ngự kiếm phi hành. bỏ lại chúng tu sĩ Luyện Khí Kỳ, một mình rời khỏi Quỷ Thi Sơn.
- Sư tỷ, không bằng để đệ mang tỷ đi một đoạn đường.
Dương Lỗi mĩm cười sáng lạn. hơi khom người nâng tay, nói với một cô gái áo trắng như hoa như ngọc bên cạnh.
Dương Phàm liếc mắt nhìn sang. cô gái kia không phải là Dương Mạn con gái gia chủ sao?
Khi đó. lúc Dương Phàm còn là đệ nhất thiên tài gia tộc. cô gái kia đối với hắn vô cùng ngưỡng mộ. thường thầm tống thu ba. Chỉ là. Dương Phàm vẫn không có cảm giác gì với nàng.
- Ân!
Mặt ngọc kiều diễm Dương Mạn hiện lên mấy tia ửng đỏ. vô cùng mê người, khẽ ừ một tiếng, giống như có chút ngượng ngùng. Dương Lỗi mặt đầy tự tin, ngưng mắt nhìn thẳng vào mắt nàng. sau đó kéo tay nàng lên. Hai người ngự kiếm bay lên không, bay vút về phương xa. giống như một đôi thần tiên quyến lữ, làm cho không ít tu sĩ bên dưới than thở hâm mộ.
Mơ hồ. bọn họ còn thấy cảnh tượng hai người ở giữa bầu trời thân mật thì thầm.
Thấy như vậy. Dương Phàm không khỏi lắc đầu. trong lòng thầm than: Đệ đệ. lẽ nào đệ thật sự không nhìn ra bản chất cô gái này?
Một ít tu sĩ Dương Gia Bảo đi theo lại bắt đầu xôn xao.
- Không phải Dương Quang sư huynh vẫn đau khổ truy cầu Dương Mạn sư tỷ hay sao? Nếu để hắn thấy được tình cảnh này. sợ rằng sẽ tìm Dương Lỗi sư đệ quyết chiến.
- Hừ! Hôm nay Dương Lỗi sư đệ vừa tấn chức Ngưng Thần Kỳ, trong con cháu gia tộc đời thứ ba có ai địch lại? Sợ rằng Dương Quang sư huynh cũng không có dũng khí khiêu chiến tu sĩ Ngưng Thần Kỳ.
- Ta nghe nói thời gian trước Dương Quang sư huynh đang bế quan. lần này không tới QUỷ Thi Sơn. nói không chừng là chờ hắn xuất quan cùng có thể tấn chức Ngưng Thần KỲ.
Dương Phàm vừa nghe vừa đi, dưới Hình thức toàn tri, thông qua những người này nói chuyện cũng lý giải chung chung tình trạng Dương Gia Bảo.
Bước đi một lúc, bên Vũ Vụ Sơn Trang đột nhiên truyền đến tin tức làm người ta khó có thể tưởng tượng:
- Không tốt. Hồ Phi sư đệ mất tích rồi!
- Hồ sư đệ mất tích rồi!
A!
Tin tức này giống nhu một trái bom to. nổ vang giữa Quỷ Thi Sơn rộng lớn này, làm cho đông đảo tu sĩ cảm thấy kinh dị.
Chỉ thoáng cái. chúng đệ tử Vũ Vụ Sơn Trang liền hoảng loạn.
Hồ Phi mất tích!
Dương Phàm nghe tin tức này, không khỏi lộ vẻ trầm ngâm.
Từ lúc ở Thiên Niên Mộ Huyệt, người này luôn có bộ dạng thu nạp chiến lợi phẩm đến cùng. không có chút tính toán chia sẻ với người khác.
Không lâu trước, hai vị lão tổ gặng hỏi. chỉ cần không phải đứa ngốc cũng có thể nhìn ra. hơn phân nửa những chiến lợi phẩm này sẽ bị trưởng bối lấy đi.
Người này bỏ trốn. chẳng lẽ vì như vậy, thậm chí không tiếc là địch với cường giả Trúc Cơ kỳ?
Dương Phàm khẽ thở dài một hơi. coi như hết chỗ nói với tên quái thai Hồ Phi này rồi.
Tuy nhiên, người này không quen không thích, không có vương vấn. làm như vậy không chừng cũng là một diệu kế. chỉ là sẽ phái thừa nhận phiêu lưu rất lớn. Rất nhanh, kiếm quang chói mắt bay vọt từ phương xa tới. Lão tổ Sở gia đạp trên Linh Khí. khó tin hỏi:
- Hắn thật sự chạy trốn?
- Hồi bẩm lão tổ. vừa nãy Hồ Phi sư đệ nói muốn đi vệ sinh. sẽ trở về rất nhanh. Thế nhưng hắn đi rồi liền... liền không quay trở về, chúng ta tìm kỹ bốn phía. cũng không thấy bóng dáng của hắn.
Một con cháu gia tộc khúm núm nói.
Vù!
Đúng lúc này, một đạo kiếm quang khác phóng tới. chính là lão tổ Dương gia. lại cười an ủi:
- Sở huvnh không cần sốt ruột, người này có lẽ đã ngự kiếm trở về Vũ Vụ Sơn Trang rồi.
Lão tổ Sở gia sắc mặt lúc trắng lúc đen. hắn đã ý thức được. có lẽ là Hồ Phi mang theo chiến lợi phẩm bỏ trốn.
Nếu quá thật như vậy, tu sĩ Ngưng Thần Kỳ ngự kiếm bỏ chạy, trời đất bao la. muốn lục soát tìm một người thật là vô cùng phiền phức.
Vù!
Lão tổ Sở gia sắc mặt chợt ngưng, đạp kiếm quang cấp tốc trở về Vũ Vụ Sơn Trang, trong lòng còn ôm một tia may mắn cuối cùng. Lão tổ Dương gia cười dài nhìn bóng lưng hắn rời đi, bộ dạng thật có chút hả hê.
Lại đi một đoạn thời gian. cuối cùng tu sĩ cũng rời khỏi Quỷ Thi Sơn trước khi trời tối.
Cứ như vậy, phong ba Quỷ Thi Sơn theo hai người sống sót được cứu mà tạm thời hạ màn.
Thế nhưng Dương Phàm rõ ràng việc này còn chưa thật sự chấm dứt. bất luận là Hồ Phi chạy trốn, hay là cương thi Trúc Cơ kỳ còn lại trong huyệt mộ. cùng với Vô Đầu Ma Thi tồn tại kinh khủng nhất. đều là những thứ thật dụ người.
Sau khi rời Quỷ Thi Sơn. Dương Phàm lập tức thoát ly đoàn người. Hắn cũng không ngự kiếm trở về, bởi vì hành trinh cùng tốc độ trở về, ngự kiếm về nhà tuy nhanh, nhưng sẽ khiến cho người quan tâm chú ý.
Vừa rời Quỷ Thi Sơn vài dặm. thần sắc Dương Phàm đột nhiên biến đổi. chợt khôi phục bình tĩnh. thì thào tự nói:
- Quả thật như thế, đi ra từ Thiên Niên Mộ Huyệt, cho dù có khiêm tổn thì cũng vẫn đưa tới một đám ruồi bọ.
Hóa ra. Dương Phàm đã cảm giác được có một ít người đang theo dõi.
Thấy vậy, hắn chuyên môn chọn đi những nơi hẻo lánh bí mật. nhanh chóng thoát khỏi một bộ phận người theo đuôi .
Nhưng vẫn có một chút người theo không biết mệt, truy đuổi gần như không đạt mục đích không bỏ qua. Tình cảnh nhu vậy, làm cho trong lòng hắn sinh ra sát cơ. Dương Phàm không cần biết những người này theo dõi mình có mục đích cụ thể gì. nếu muốn đối nghịch với mình. như vậy phải chấp nhận trả giá thảm trọng.
Lại đi một lát. Dương Phàm đột nhiên trốn vào trong một mãnh rừng rậm. đội mặt nạ thần bí, lại thay một kiện trường bào màu đen. Bất chợt. hắn vận chuyển Biến Hình Thuật, thân hình trở nên cao hơn nửa thước, khuôn mặt cũng xảy ra biến hóa rất lớn.
Dương Phàm lúc này, cỗ khí tức thân hòa tự nhiên không còn sót lại chút nào. thay vào đó là một loại sát phạt sắc bén cùng lạnh băng vô tình. Rất nhanh, hai ba người bịt mặt áo đen lén lút tiềm nhập vào rừng rậm
- Hắn đi vào đó. nơi này vừa lúc hạ thủ.
Trong đó một người thấp giọng nói, phất tay ra một dấu hiệu động thủ. mặt đầy sát khí. Ba người này đều là tu sĩ Luyện Khí Kỳ, dẫn đầu là một Luyện Khí hậu kỳ, hai người còn lại là Luyện Khí trung kỳ.
Ba người nhẹ nhàng nhảy lên. xuyên qua phiến rừng rậm này.
- Hả? Làm sao không thấy người nữa?
Một người trong đó kỳ quái nói.
Ba người lục soát khu rừng nhiều lần. hơn nửa ngày lại hoàn toàn mất đi hình bóng Dương Phàm.
- Xui xẻo! Lại để mất dấu. ngày sau lại tìm cơ hội thôi.
Người áo đen che mặt dẫn đầu mặt đầy phẫn nộ nói.
Sau đó. ba người cởi khăn che mặt. thay đổi quẩn áo. nhanh chóng biến hóa thành người tu tiên tiên phong đạo cốt. tùy tiện đi ra khỏi khu rừng.
Vù!
Nhưng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên vọt xuống một cỗ khí tức ma đạo mạnh mẽ. một gã thanh niên lãnh khốc bay tới từ không xa.
- Tu sĩ ma đạo!
Ba người sắc mặt đại biến. chỉ cảm thấy một cỗ linh áp cường đại phủ xuống, một bóng người hạ xuống từ trên trời
- Chạy mau! Là cường giả Ngưng Thần KỲ!
Ba tu sĩ này ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có, chia nhau bỏ chạy.
- Ha ha ha! Nếu gặp Thạch Thiên Hàn ta các người ngoan ngoãn để mạng lại đi!
Thanh niên lãnh khốc này hét dài một tiếng, trong mắt chợt lóe ô quang, cách không chém ra hai chưởng. Thoáng chốc. không khí gần đó bỗng cứng lại, mơ hồ chợt lóe ánh đen.
Sau một khắc.
Ầm! Ầm!
Hai chưởng kình mạnh mẽ như bàn tay tử thân. ấn vào lưng hai tu sĩ. sinh ra tiếng nổ vang như sấm rền.
- A! A!
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên nơi hoang dã này.
Bịch! Bịch!
Hai cổ thi thể nằm trên mặt đất. trên ngực hai người đều có một lỗ thủng máu thịt mơ hồ, nhìn mà giật mình. Hơn nữa. lực lượng bá đạo mạnh mẽ trực tiếp xâm nhập vào cơ thể. chấn vỡ trái tim bọn họ.
- Tha mạng! Đại nhân tha mạng!
Một gã tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ cuối cùng. nghe đồng bạn hét thảm liền nhìn lại, lập tức bị dọa hai chân nhũn ra. bành một tiếng quỳ xuống cầu xin. Thạch Thiên Hàn khóe miệng khẽ nhếch lên. hàm chứa một tia trào phúng thú vị, sát ý thấu xương trên người lại không tiêu tán. ngược lại càng thêm sắc bén kinh người.
Bộp! Bộp!
Tên tu sĩ này mặt run rẩy. cảm giác từng bước đối phương tiến tới giống như bước chân của tử thần. Rốt cuộc. Thạch Thiên Hàn đi tới bên cạnh hắn. dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cái bóng người kia giống như bóng ma tử vong, phủ xuống mặt đất.
- Tha mạng.... Đại nhân tha mạng...
Tu sĩ này quỳ xuống liên tục dập đầu. tuy nhiên một tay của hắn lại khẽ nắm lại, khẽ run run. được che giấu vô cùng xảo diệu.
/1059
|