Một lúc sau. thi triển xong mười mấy lần Vũ Lộ Thuật. Dương Phàm mới trị dứt ngoại thương trên người Hồ Phi. Trong quá trình này, Tiên Hồng Quyết theo pháp thuật Dương Phàm thi triển cũng tăng trưởng bằng tốc độ khả quan. làm cho hắn mừng rỡ như mở cờ trong bụng. Tiếp tục với xu thế như vậy, không cần bao lâu Tiên Hồng Quyết sẽ có thể đột phá đến cảnh giới Ngưng Thần Kỳ, ngang cấp với ma công.
Cùng lúc trị liệu. Dương Phàm phát hiện một vấn đề: Thân thể Hồ Phi mạnh hơn hẳn những tu sĩ cùng bậc rất nhiều, thậm chí cường độ thân thể so với cương thi đồng cấp còn muốn biến thái hơn mấy phần.
Người này quả thật là một cái biến thái, lực lượng cơ thể lại có thể biến thái như vậy.
Dương Phàm âm thầm kinh hãi. nếu như cận thân chiến đấu với người này, tuyệt đối sẽ bị thiệt nặng.
Sau đó. lại phải trị liệu nội thương cho Hồ Phi.
Phương diện nội thương. Dương Phàm còn chưa học được phép thuật trị liệu chuyên môn nào. chỉ có thể lầy pháp lực Tiên Hồng Quyết của bản thân đưa vào trong cơ thể người bị thương, tiến hành điều hòa chữa trị. Nhưng dù vậy, vẫn có thể dễ dàng đối phó được với những nội thương bình thường.
Chẳng qua hiện giờ Hồ Phi bị nội thương lại không bình thường, gây thương tổn cho hắn là tồn tại ít nhất phải Trúc Cơ kỳ trở lên. một khi trị liệu thật hóc búa. Trong đó có hai chỗ cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí bó tay không giải quvết được.
Vầng sáng xanh biếc tươi mát nhu hòa lóe ra dao động trên tay Dương Phàm. sương mù sinh mệnh sinh cơ không dứt hóa thành từng sợi từng sợi xanh biếc rót vào trong cơ thể Hồ Phi. làm dịu chữa trị thương thế.
Pháp lực trình độ cao tiếp xúc với thân thể Hồ Phi. sắc mặt Dương Phàm càng thêm ngưng trọng. Một lần nữa cảm thụ được ở sâu trong cơ thể người này ẩn chứa lực lượng cấm kỵ. cổ lực lượng này thậm chí làm cho hắn cảm thấy khiếp sợ. không dám tiếp xúc chạm tới nó.
Có thể tưởng tượng, nếu như chọc giận Hồ Phi. đến lúc hắn tiến vào trạng thái điên cuồng, sẽ phát huy ra sức chiến đấu đáng sợ cỡ nào. Trước đó. dưới cương thi Trác Cơ kỳ công kích mãnh liệt cũng có thể kiên trì chốc lát. nhưng cũng không rơi rụng.
Lại hao tốn khoảng chừng thời gian một chén trà, Dương Phàm thu tay lại. thở nhẹ ra một hơi.
- Trị... trị xong rồi?
Hồ Phi mừng rỡ nói, thử đứng dậv. hoạt động tay chân. lại nhíu mày một chút. Dương Phàm nhàn nhạt nói:
- Trong đó có hai chỗ nội thương, đã bị lực phá hoại cực lớn. gần như tiếp cận uy lực tu sĩ bậc cao công kích. Dương mỗ chỉ là dược sư bậc thấp, tạm thời không có năng lực. về phần những nội thương ngoại thương khác. đều đã khỏi hẳn rồi
- Thật... thật tốt quá. hiện... hiện giờ chúng ta có... có thể đi ra đối phó cương... cương thi kia rồi
Hồ Phi hưng phần hô lên. nói rồi liền chuẩn bị đi ra ngoài đại diện. bộ dạng thật gấp khó dằn nổi.
- Bình tĩnh. bình tĩnh.
Dương Phàm đứng nguvên tại chỗ. bộ dạng thờ ơ.
- Ngươi có... có ý gì?
Hồ Phi lập tức có vẻ không vui
- Ngươi cho rằng bằng vào sức của hai người chúng ta là có thể chống lại cương thi cấp bậc Trúc Cơ kỳ? Ngay cả khi chúng ta liều mạng. cho dù đánh gục nó thì chắc chắn cũng phải trả giá thảm trọng.
Dương Phàm chậm rì rì nói.
Chính xác. hai tu sĩ Ngưng Thần sơ kỳ giao phong với tồn tại cấp bậc Trúc Cơ kỳ, gần như không có phần thắng nào. Nếu đổi thành hai người Ngưng Thần đại viên mãn. có thể còn một hai phần hy vọng. Đương nhiên, hai người này đều là một quái thai. có lẽ cũng có một chút cơ hội thủ thắng, nhưng cho dù thành công thì không chết cùng phải tàn phế.
Dương Phàm tự nhiên không muốn bởi vì một con cương thi mà trả giá thảm trọng như vậy. Huống hồ. chờ hắn ra khỏi Thiên Niên Mộ Huyệt, còn khôngbiết sẽ lâm vào cục diện gì nữa.
Không bảo lưu một chút thực lực ra khỏi mộ huyệt. Dương Phàm sẽ khó có thể yên tâm.
- Vậy... vậy ngươi nói phải... phải làm gì bây giờ?
Hồ Phi hơi bình tĩnh lại.
Dương Phàm trầm ngâm. nói:
- Không bằng chúng ta chờ ở nơi này hai ngày. có thể không cần chúng ta ra tay, người bên ngoài đi tới liền có thể đánh thông cửa ra vào huvệt mộ rồi.
- Nhưng... nhưng vạn nhất bọn họ không dám tiến vào?
Hồ Phi không đồng ý nói.
Dương Phàm vẫn bình tĩnh như trước:
- Cùng lắm thì chờ thêm hai ngày. cũng không có ảnh hường gì tới chúng ta. còn có thể nhân cơ hội khôi phục thương thế. Hơn nữa trong tay Dương mỗ còn có Tích cốc đan. dù cho ngây ngốc ở nơi nàv mười ngày nửa tháng cũng không có vấn đề gì.
- Muốn... muốn đợi thì ngươi... ngươi đợi một mình đi!
Hồ Phi không nhịn được. hiển nhiên là người gấp gáp. hơn nữa hắn nhìn vị trí Vô Đầu Ma Thi ở sâu trong đại điện. trong mắt lộ ra những tia kiêng kỵ thật sâu.
Vù!
Thân hình chợt lóe. Hồ Phi liền rời khỏi đại điện. mang theo uy thế vô cùng mạnh mẽ. chạy thẳng ra bên ngoài huyệt mộ.
Thình thình thình!
Dương Phàm không cần triển khai thần thức hay cảm giác. cũng nghe thấy từng trận tiếng va chạm. Sau một phút. chỉ nghe ầm một tiếng, nương theo đó là một tiếng kêu thảm của Hồ Phi.
Ôi! Đứa nhỏ đáng thương!
Dương Phàm mặc niệm.
Lại một phút. tiếng kêu thảm đó từ xa tới gần. vù một tiếng, một thứ gì đó đập bay vào trong nội điện. Dương Phàm không cần nhìn. cũng biết xảy ra chuyện gi. Hồ Phi đáng thương, bị cương thi Trúc Cơ kỳ cường đại công kích. một chưởng đánh bay trở vào đại điện mộ huyệt, nằm trên mặt đất thẹn quá thành giận. nhe răng trợn mắt.
Ánh mắt hắn rơi trên mặt Dương Phàm. phát hiện đối phương khoanh chân ngồi đó. hết sức bình tĩnh. lòng nao nao. hỏi:
- Ngươi... ngươi không... không sợ nó sao?
Nói rồi, hắn lòng mang sợ hãi vươn tay chỉ vị trí Thiên Niên Vô Đầu Ma Thi.
- Không sợ.
Dương Phàm liếc nhìn hắn. phun ra hai chữ.
- Ngươi... ngươi thật sự không sợ?
Hồ Phi nhìn vào trong ánh mắt Dương Phàm. không khỏi thêm vài phần kính phục.
Tuy nhiên, hắn lại vươn tay vò vò đầu. trong lòng có chút nghĩ không rõ: Dương Phàm ngay cả Thiên Niên Vô Đầu Ma Thi cũng không e ngại. vì sao lại kiêng kỵ cương thi Trúc Cơ kỳ bên ngoài vậy chứ.
Theo hắn nghĩ. Thiên Niên Vô Đầu Ma Thi so với cương thi Trúc Cơ kỳ ở bên ngoài mộ huyệt, còn muốn kinh khủng hơn gấp chục gấp trăm lần.
- Đúng rồi!
Dương Phàm đột nhiên nhớ tới một việc:
- Không lẽ trên người ngươi không có đạo cụ gì. có thể chuyên dùng để truyền báo tin tức. để người khác biết ngươi còn chưa chết.
- Cái này... không... không biết có tác dụng hay không.
Hồ Phi vội vàng lấy trong túi trữ vật ra một đạo ngọc phù. sau đó quán chú pháp lực vào bên trong, còn hắn lại nhắm mắt bắt đầu cảm ứng.
- Có... có chút cảm ứng. nhưng rất... rất mơ hồ.
Hồ Phi vui vẻ nói.
- Vậy là tốt rồi, hiện giờ chúng ta ở nơi này không cần làm gì. cứ điều dưỡng ở đây đi. Dương Phàm nhắm mắt lại. không nói một lời. bắt đầu tu luyện.
Trên thực tế, hơn phân nửa tâm thần của hắn đều lưu ở Tiên Hồng Không Gian. mượn lục thổ địa hỗ trợ chữa trị thương thế trong cơ thể.
Trong lúc này, trong đầu Dương Phàm đột nhiên chợt lóe linh quang, nghĩ tới một quyền hạn Tiên Hồng cho mình. đó là có thể đưa một người vào trong Tiên Hồng Không Gian.
Lục thổ địa có hiệu trị liệu như thế. tràn ngập sinh cơ vô hạn. Vậy chẳng phải là cho dù ngươi bị thương, bệnh tình nghiêm trọng, thậm chí sắp sửa tử vong. đã bước một chân vào quỷ môn quan. cũng có thể bảo trì tính mạng, từ đó khởi tử hồi sinh.
Trong lòng Dương Phàm đột nhiên sinh ra một ý tưởng như thế. nhưng tiền đề là người bị triệu hoán không thể có một tia ý niệm phản kháng.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi. trừ khi là người chí thân gặp phải tình huống này, bằng không tuyệt đối không thể vì cứu người mà dễ dàng sử dụng công năng này được.
Hai người ở trong mộ huyệt này ngây người hai ngày, Dương Phàm không chút sợ hãi. thương thế trong cơ thể do lực phá hoại cường đại tạo thành cũng tốt bảy tám phần. Điều này hơn phân nửa cũng là công lao của lục thổ địa trong Tiên Hồng Không Gian. bằng không thì dựa vào tốc độ khôi phục của chính hắn. không có mười ngày nửa tháng thì đừng mơ đạt được hiệu quả như vậy.
So sánh lại. Hồ Phi đà có chút tâm thần bất an. ánh mắt vẫn thường liếc về phía Thiên Niên Vô Đầu Ma Thi ở sâu trong bóng tối.
- Đã... đã hai., hai ngày rồi, làm sao còn chưa... chưa tới?
Hồ Phi đứng ở cửa ra vào đại điện. quan sát hướng tầng bên ngoài. Dương Phàm đột nhiên mở mắt. nhàn nhạt nói:
- Hẳn là đến lúc rồi, tuy rằng Vũ Vụ Sơn Trang rất e ngại mộ huyệt này, nhưng vẫn có thể cho tu sĩ cấp thấp. thậm chí phát động lực lượng phàm nhân tới đánh thông cửa ra vào mộ huyệt.
LÚC này. Dương Phàm toàn lực triển khai cảm quan. đã cảm thấy được tầng cương thi. quỷ vật ở bên ngoài huyệt mộ có dị động.
Con cương thi Trúc Cơ kỳ kia cũng đã rời khỏi phạm vi cảm giác của hắn. có thể là nghe được động tĩnh bên ngoài, bị thu hút ra. Quả thật. qua nửa ngày. bên ngoài đột nhiên có động tĩnh. Mơ hồ truyền đến tiếng cương thi lệ quỷ gào rống. cùng với pháp thuật pháp bảo va chạm.
- Thời cơ đã thành thục.
Dương Phàm lập tức đứng lên. lao về phía bên ngoài đại điện.
- Ngươi... ngươi làm sao biết... biết được?
Hồ Phi có chút khó có thể tin. phương diện cảm giác của hắn vượt xa người cùng cấp bậc. tuy rằng cũng cảm thấy được một ít gì đó. nhưng không dám có kết luận chắc chắn.
- Chờ... Chờ một chút!
Ngay khi hắn đang sững sờ, Dương Phàm đã đi ra bên ngoài đại điện.
Tuy nhiên đúng lúc này. Dương Phàm đột nhiên dừng lại. ánh mắt nhìn về phía vị trí Thiên Niên Vô Đầu Ma Thi trong đại điện. trên mặt lộ vẻ trầm ngâm. dường như đang cân nhắc gì đó.
Phía dưới Vô Đầu Ma Thi. chính là một nguồn suối ma khí. Dương Phàm nhớ thật kỹ việc này, đặc biệt lưu tâm.
Bởi vì trong Cửu u Ma Công hắn tu luyện, có một loại thần thông rất mạnh là u Minh Ma Diễm. Tu luvện loại hỏa diễm này rất phiền phức. nhưng ở nơi có ma khí nồng nặc. sẽ có trợ giúp rất lớn.
Loại hỏa diễm này chỉ cần có thể tu luyện tới cảnh giới Nhất u, là có thể hoành hành ba đại cảnh giới tu tiên trước. Nếu như có thể tu luyện đến cảnh giới Tam u ngay cả trong tu sĩ cấp cao cũng là một tồn tại cực kỳ đáng sợ.
- Nhanh... nhanh đi thôi!
Hồ Phi thúc giục.
- Được. ngươi theo ta.
Dương Phàm nhàn nhạt nói.
- Dựa... dựa vào cái gì phải... phải nghe theo ngươi?
Hồ Phi nhướng mày lên. có chút không phục nói. Người này đến lúc bây giờ vẫn cứ cường ngạnh.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, không thèm để ý tới hắn. tự mình đi trước, vẻ mặt thong dong bình tĩnh. giồng như nơi này không phải huyệt mộ đáng sợ. mà là đại viện nhà mình.
Hồ Phi do dự một chút. trực giác nói cho hắn là đi theo có thể là một lựa chọn chính xác.
Cứ như vậy, hai người một trước một sau đi tới cửa ra vào huyệt mộ.
Không gian bên ngoài huvệt mộ kỳ thật không rộng lớn. thậm chí địa thế có chút phúc tạp. nơi này ẩn nấp rất nhiều quỷ vật cùng cương thi. có thể uy hiếp đến tu sĩ Ngưng Thần Kỳ. Dương Phàm bước đi rất chậm. khi thì dừng lại chốc lát. vô cùng thong dong.
Vừa lúc bắt đầu. Hồ Phi có chút không nhịn được. tuy nhiên sau đó hắn bỗng phát hiện ra: hai người đi một hồi lâu nhu thế. lại không đụng tới bất kỳ cương thi quỷ vật nào.
Có thể nghe được tiếng động quỷ vật. nhưng lại không đụng phải bất kỳ một thứ nào. Sau khi phát hiện sự thật này, Hồ Phi lập tức thành thật lại. đi theo phía sau Dương Phàm. Bước đi một lát. phía trước xuất hiện một tia sáng. bên ngoài mơ hồ truyền tới tiếng đánh nhau.
Mơ hồ, có thể thấy được lối vào.
Hồ Phi hung phấn kêu lên:
- Cuối... cuối cùng có thể đi ra rồi!
- Câm miệng!
Dương Phàm biến sắc. vội vã vươn tay che miệng tên này lại. Thế nhưng, hắn đã không bù đắp kịp nữa.
Vù vù!
Một con lệ quỷ theo tiếng động phát hiện ra hai người, bổ nhào như một tia chớp từ bầu trời xuống, một cánh tay trắng bệch chụp tới hậu tâm Dương Phàm. tiếng gió gào thét.
- Tốc chiến tốc thắng!
Sắc mặt Dương Phàm trầm xuống, trong tay đột nhiên chém ra một xà ảnh màu đen. im hơi lặng tiếng như u linh. thoáng cái cuốn lấy cổ con lệ quỷ kia.
/1059
|