Kì thi hội kéo dài ba ngày liên tiếp, gần như tất cả cử tử rời trường thi đều có vẻ mặt xanh xao vàng vọt, thần sắc đờ đẫn, khiến người ta có cảm giác như họ vừa mới thoát khỏi bàn tay tử thần. Nhưng Dương Vân là ngoại lệ, một lần nữa hắn là người rời khỏi trường thi sớm nhất, để lại sau lưng đại quân thí sinh như hồng thủy trút xuống, hắn thầm nghĩ có lẽ những người này còn chưa biết một điều, đây đã là kì thi hội cuối cùng của Đại Trần rồi.
Sau khoa thi này, một thiên quốc thượng triều cường thịnh như Đại Trần đã như nhà chọc trời sụp đổ, tan nát dưới ánh mắt không thể tin được của người dân. Đối với đại đa số thí sinh, việc thi đỗ khoa này hay quả là họa phúc được mất khó nói.
Có lẽ hôm nay oai phong, nhưng ngày mai bắt buộc phải chỉ huy quân dân bảo vệ gia đình và giữ gìn đất nước, cuối cùng chết dưới gót sắt của Bắc Lương. Có lẽ hôm nay không được như ý, trái lại có thể sống nơi thâm sơn cùng cốc, tránh được loạn thế trong quãng đời còn lại, điều nay ai có thể chắc chắn?
Có điều mình nhất định phải đậu tiến sĩ, Dương Vân thầm nghĩ, tuy tiến sĩ cũng chưa là gì nhưng ít nhất cũng có thể vào triều, nếu liều lĩnh cũng có thể trực tiếp dâng thư lên hoàng đế.
Có lẽ, chính là có lẽ sẽ có một chút hy vọng ít ỏi giúp Đại Trần không bị diệt vong? Dù chỉ có thể khiến Đại Trần kéo dài hơi tàn trước thế công của Bắc Lương vài năm cũng tốt, như vậy chiến tranh sẽ lan đến nước Ngô muộn vài năm.
Trong ký ức của kiếp trước, sau khi Bắc Lương diệt Đại Trần, dư uy đại thắng lên cao, Bắc Lương lần lượt quét sạch các nước phụ thuộc Đại Trần như Ngô, Việt, Sơn Tuyền, Đại Lý, Dạ Lang, nhưng khi quốc thế như mặt trời giữa trưa, đầu tiên là đạo quân vô địch của Bắc Lương thảm bại một trận xưa nay chưa từng có trước Sơn Quế, nước phụ thuộc cuối cùng của Đại Trần, tiếp đó hoàng đế Bắc Lương băng hà, các hoàng tử tranh đoạt ngôi vị, Bắc Lương hùng mạnh không ai bì nổi cũng bắt đầu tụt dốc. Đại Trần diệt vong, Bắc Lương phân liệt, thiên hạ đại loạn, cho đến mười mấy năm sau mới bắt đầu ổn định trở lại một chút.
Nếu Đại Trần có thể kéo dài vài năm, có lẽ nước Ngô còn có cơ hội tồn tại, như vậy Dương Vân cũng không cần phải dốc hết tâm tư vào việc bảo vệ cha mẹ và người thân trong loạn thế.
"Dương hiền đệ... thi thế nào?"
Đang mơ mơ màng màng, Dương Vân gặp được Quách Thông đang đợi ở ngoài trường thi.
"Cũng tạm ổn, Quách đại ca, sao huynh lại đến đây?"
"Việc lớn như thi hội thì sao ta có thể không đến xem chứ. Đi... chúng ta đi ăn một bữa no nê nào."
Trong ba ngày ở trường thi, ngày nào cũng vật lộn với đậu hủ rau xanh, quả thật Dương Vân thấy thèm ăn.
"Được, vậy xin quấy rầy Quách đại ca rồi."
Hai người tìm được một quán rượu, Quách Thông biết Dương Vân ăn khỏe nên gọi một lúc hơn hai mươi món ăn, tô dĩa xếp đầy trên bàn.
Vừa ăn vừa tán gẫu, Dương Vân mới biết trong mấy ngày hắn tham gia kì thi, Quách Thông đã bán Duyên Niên đan ra ngoài.
Người mua là một vị quý nhân ở Thiên Trữ thành, dựa vào Duyên Niên đan, Quách Thông đã tạo được mối quan hệ với vị quý nhân này, dự định sau này không cần phải lăn lộn trên tuyến thương lộ phía tây nữa, mà sẽ như đại đa số thương nhân lui đến Đông Ngô và Thiên Trữ thành theo đường thủy.
Thiên Trữ thành gần như là thành thị sầm uất nhất trên thiên hạ, còn Đông Ngô thành là thủ phủ của nước Ngô, nếu bàn về mức độ phồn hoa và số lượng dân cư, tuyệt đối có thể xếp ở một trong ba vị trí ngay sau Thiên Trữ thành. Cả hai thành đều có bến cảng, đường thủy thuận lợi có thể khởi hành liên tục, đây thật sự là thương tuyến hoàng kim.
"Nói gì thì nói, lão ca ta có được cơ hội này cũng là nhờ hưởng phúc từ đệ, nào nào, ta kính đệ một ly."
"Làm gì có chứ, vẫn là nhờ bản lĩnh của Quách đại ca, chỉ cần có cơ hội là lập tức một bước lên trời." Dương Vân tâng bốc, thầm nghĩ Quách Thông chọn thương lộ này cũng tốt, dù ở lại Thiên Trữ thành hay trở về Đông Ngô, hắn đều sẽ có một kênh tin tức vừa thuận tiện lại kịp thời.
"Ta thì có gì chứ, giờ hiền đệ mới là một bước lên trời, đậu tiến sĩ, còn là tiến sĩ của Đại Trần, đó chính là chuyện làm rạng rỡ tổ tông, nếu đệ về nước, triều đình không lập tức phong cho đệ một chức quan lớn mới là lạ! Đến lúc đó lão ca còn phải dựa vào sự chiếu cố của hiền đệ."
"Đệ vẫn chưa quyết định có trở về Đông Ngô hay không, giờ nói thì sớm quá."
"Không sớm, dù không quay về thì đệ vẫn có thể làm quan lớn ở Đại Trần. Nào nào, uống đi chứ."
Tâm tình Quách Thông rất vui vẻ, chẳng biết từ khi nào mà ông đã uống say trước, cuối cùng Dương Vân là người trả tiền, hắn thuê một chiếc xe ngựa đưa Quách Thông về hội quán, còn mình thì quay lại Quốc tử giám.
Sau khi hội khảo kết thúc, Quốc tử giám cũng lỏng lẻo hơn trước, Lưu Uẩn không có lý do gì để trọ bên ngoài nên đã bị một chiếc xe ngựa áp giải đi.
Những giám sinh là dân bản địa cũng lần lượt rời đi, Dương Vân nhìn ký túc xá không một bóng người, đột nhiên có chút hoài niệm khoảng thời gian hàng ngày đều đến tàng thư lâu điên cuồng đọc sách, sau đó hắn trở lại ký túc xá để tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh, còn cả những lúc tán gẫu với Lưu Uẩn nữa.
Mười bảy tuổi, nếu Dương Vân không có được những ký ức từ kiếp trước, có lẽ khát vọng lớn nhất trong lòng hắn chính là cuộc sống đơn đơn giản giản như thế này đây.
Ở kiếp trước, sau khi bái nhập Đông Hải tông môn, mười mấy năm đầu Dương Vân cũng ngày đêm điên cuồng tu luyện như vậy, cuộc sống đơn giản mà cũng rất nhàm chán, hơn mười năm không khác một ngày, sau cùng sư phụ hắn không bước đến được cánh cửa Kết Đan, tông môn trong nháy mắt đã biến đổi, hắn đành phải bước lên con đường ngao du.
Nhớ đến sư phụ, ánh mắt Dương Vân bắt đầu trở nên đăm chiêu. Tu luyện chính là con đường nghịch thiên cải mệnh, đến thời điểm mấu chốt, ngoại trừ dựa vào chính mình thì chẳng ai có thể giúp được ai.
Dù kiếp trước Dương Vân đã tu luyện đến Đại Thiên Kiếp kỳ nhưng vẫn còn vô số việc mà hắn lực bất tòng tâm, hắn không khiến người chết sống lại, không thể đảo ngược những tai họa đã từng xảy ra. Đến kiếp này, rất nhiều chuyện hắn vẫn bất lực như trước.
Hắn không thể ngăn việc cha mẹ già đi, chỉ có thể giúp các cụ sống lâu hơn một chút, được hưởng cuộc sống hạnh phúc hơn trước. Hắn không thể ngăn cản sự diệt vong của Đại Trần hay chiến loạn của thiên hạ, hắn cũng không thể giúp sư phụ kiếp trước kết đan thành công. Tu luyện giả không phải là người làm được tất cả.
Có quá nhiều việc không thể khiến Dương Vân trở nên suy sụp, những phiền não bất chợt nảy sinh trong lòng khiến hắn không tự chủ được mà muốn hét lên thật to, muốn tùy ý phát tiết một phen.
Đúng lúc này, Thất Tình châu trên cổ tay Dương Vân tỏa ra một luồng hàn khí, cảm giác lạnh lẽo dần dần khiến tâm cảnh của Dương Vân hồi phục. Hắn biết vừa rồi mình đã vượt qua một cánh cửa quan trọng. Trên con đường tu luyện, người ta không chỉ phải đấu với trời, đấu với đất, đấu với người mà còn phải đấu với chính bản thân minh, đó chính là tâm ma. Nếu đã quyết định tu luyện trong chốn hồng trần thế tục, nấc thang lớn nhất trên con đường tu luyện của hắn chính là cái gọi là nhân kiếp trong tu hành giới.
Trong tam kiếp của việc tu hành, nhân kiếp có thể là tâm ma của chính mình, cũng có thể là nhân họa đến từ bên ngoài, đương nhiên cũng có thể lẫn lộn bởi kiếp số, tỷ như nếu vừa rồi Dương Vân cúi đầu trước tâm ma của bản thân, ra ngoài điên cuồng giết chóc sẽ bị một nhân vật lợi hại diệt trừ, đó là tâm ma và nhân họa đan xen nhau bởi kiếp số.
Càng bị vướng vào hồng trần, nhân duyên tế hội, nhân kiếp sẽ càng trở nên lợi hại. Vì vậy có rất nhiều tông môn tu luyện chọn lánh đời giữa núi sông, hòng tránh được kiếp số hồng trần.
Nhưng cũng không thể dễ dàng tránh được kiếp số như vậy, ẩn mình trong thâm sơn, không hỏi thế sự quả thật có thể khiến nhân kiếp giảm đi, nhưng tài nguyên tu luyện trong thiên địa nhiều như vậy, ngươi không tranh giành, không chiếm đoạt thì sẽ không đề thăng tiến cảnh được, không có đan khí pháp bảo thì làm sao vượt qua được hai kiếp thiên, địa. Còn nếu đi tranh giành chém giết, họa nhân kiếp sẽ lập tức ập xuống đầu.
Tu luyện cũng giống con thuyền đi trên biển, xung quanh đều là đại dương mênh mông, tiến hay lùi đều do bản thân lựa chọn, nếu lựa chọn đúng có thể tìm được một hoang đảo mà tạm dừng chân, kết cục ngược lại chính là bị nộ hải nuốt chửng.
Cần phải có thực lực, có kiến thức, nhưng càng phải cần thêm số mệnh. Đừng nhìn vào kiếp trước của Dương Vân để đánh giá, chính bản thân hắn cũng không chắc chắn kiếp này có đạt được thành tựu như vậy hay không. Nếu hắn nắm chắc mười phần, đó ngược lại chính là tự đại.
Dương Vân chăm chú quan sát Thất Tình châu, bất kể hắn có nguyện ý hay không, chiếc vòng tay làm từ Thiên Cẩu thạch này đã trở thành bản mạng pháp bảo của hắn, gắn kết với số mệnh của hắn, cùng họa cùng phúc. Thất Tình châu còn có năng lực đoạt tình trấn thần, nếu biết cách sử dụng thì nó sẽ là một sự trợ giúp rất lớn trên con đường tu luyện của hắn, dùng sai thì là đại họa, hắn cũng không có nhiều kinh nghiệm ở phương diện này, đành phải tự tìm tòi từng chút một.
Dương Vân đột nhiên mỉm cười, tại sao phải suy nghĩ nhiều như vậy chứ, chẳng lẽ hắn đã quên quyết định của bản thân khi vừa tỉnh mộng sao? Kiếp này hắn không cầu đắc đạo phi thăng, cứ tùy tâm sở dục mà tu luyện, bươn trải giữa chốn hồng trần cũng chẳng sao, chỉ cầu giữ tâm bình thản, bản thân và người nhà có thể hưởng một cuộc sống hạnh phúc, thuận tay sẽ để mắt đến bằng hữu.
Được cũng tốt, mất cũng tốt, thành cũng thế, bại cũng thế, chỉ cần đời này vui vẻ, hữu tư hữu vị là được.
Sau khoa thi này, một thiên quốc thượng triều cường thịnh như Đại Trần đã như nhà chọc trời sụp đổ, tan nát dưới ánh mắt không thể tin được của người dân. Đối với đại đa số thí sinh, việc thi đỗ khoa này hay quả là họa phúc được mất khó nói.
Có lẽ hôm nay oai phong, nhưng ngày mai bắt buộc phải chỉ huy quân dân bảo vệ gia đình và giữ gìn đất nước, cuối cùng chết dưới gót sắt của Bắc Lương. Có lẽ hôm nay không được như ý, trái lại có thể sống nơi thâm sơn cùng cốc, tránh được loạn thế trong quãng đời còn lại, điều nay ai có thể chắc chắn?
Có điều mình nhất định phải đậu tiến sĩ, Dương Vân thầm nghĩ, tuy tiến sĩ cũng chưa là gì nhưng ít nhất cũng có thể vào triều, nếu liều lĩnh cũng có thể trực tiếp dâng thư lên hoàng đế.
Có lẽ, chính là có lẽ sẽ có một chút hy vọng ít ỏi giúp Đại Trần không bị diệt vong? Dù chỉ có thể khiến Đại Trần kéo dài hơi tàn trước thế công của Bắc Lương vài năm cũng tốt, như vậy chiến tranh sẽ lan đến nước Ngô muộn vài năm.
Trong ký ức của kiếp trước, sau khi Bắc Lương diệt Đại Trần, dư uy đại thắng lên cao, Bắc Lương lần lượt quét sạch các nước phụ thuộc Đại Trần như Ngô, Việt, Sơn Tuyền, Đại Lý, Dạ Lang, nhưng khi quốc thế như mặt trời giữa trưa, đầu tiên là đạo quân vô địch của Bắc Lương thảm bại một trận xưa nay chưa từng có trước Sơn Quế, nước phụ thuộc cuối cùng của Đại Trần, tiếp đó hoàng đế Bắc Lương băng hà, các hoàng tử tranh đoạt ngôi vị, Bắc Lương hùng mạnh không ai bì nổi cũng bắt đầu tụt dốc. Đại Trần diệt vong, Bắc Lương phân liệt, thiên hạ đại loạn, cho đến mười mấy năm sau mới bắt đầu ổn định trở lại một chút.
Nếu Đại Trần có thể kéo dài vài năm, có lẽ nước Ngô còn có cơ hội tồn tại, như vậy Dương Vân cũng không cần phải dốc hết tâm tư vào việc bảo vệ cha mẹ và người thân trong loạn thế.
"Dương hiền đệ... thi thế nào?"
Đang mơ mơ màng màng, Dương Vân gặp được Quách Thông đang đợi ở ngoài trường thi.
"Cũng tạm ổn, Quách đại ca, sao huynh lại đến đây?"
"Việc lớn như thi hội thì sao ta có thể không đến xem chứ. Đi... chúng ta đi ăn một bữa no nê nào."
Trong ba ngày ở trường thi, ngày nào cũng vật lộn với đậu hủ rau xanh, quả thật Dương Vân thấy thèm ăn.
"Được, vậy xin quấy rầy Quách đại ca rồi."
Hai người tìm được một quán rượu, Quách Thông biết Dương Vân ăn khỏe nên gọi một lúc hơn hai mươi món ăn, tô dĩa xếp đầy trên bàn.
Vừa ăn vừa tán gẫu, Dương Vân mới biết trong mấy ngày hắn tham gia kì thi, Quách Thông đã bán Duyên Niên đan ra ngoài.
Người mua là một vị quý nhân ở Thiên Trữ thành, dựa vào Duyên Niên đan, Quách Thông đã tạo được mối quan hệ với vị quý nhân này, dự định sau này không cần phải lăn lộn trên tuyến thương lộ phía tây nữa, mà sẽ như đại đa số thương nhân lui đến Đông Ngô và Thiên Trữ thành theo đường thủy.
Thiên Trữ thành gần như là thành thị sầm uất nhất trên thiên hạ, còn Đông Ngô thành là thủ phủ của nước Ngô, nếu bàn về mức độ phồn hoa và số lượng dân cư, tuyệt đối có thể xếp ở một trong ba vị trí ngay sau Thiên Trữ thành. Cả hai thành đều có bến cảng, đường thủy thuận lợi có thể khởi hành liên tục, đây thật sự là thương tuyến hoàng kim.
"Nói gì thì nói, lão ca ta có được cơ hội này cũng là nhờ hưởng phúc từ đệ, nào nào, ta kính đệ một ly."
"Làm gì có chứ, vẫn là nhờ bản lĩnh của Quách đại ca, chỉ cần có cơ hội là lập tức một bước lên trời." Dương Vân tâng bốc, thầm nghĩ Quách Thông chọn thương lộ này cũng tốt, dù ở lại Thiên Trữ thành hay trở về Đông Ngô, hắn đều sẽ có một kênh tin tức vừa thuận tiện lại kịp thời.
"Ta thì có gì chứ, giờ hiền đệ mới là một bước lên trời, đậu tiến sĩ, còn là tiến sĩ của Đại Trần, đó chính là chuyện làm rạng rỡ tổ tông, nếu đệ về nước, triều đình không lập tức phong cho đệ một chức quan lớn mới là lạ! Đến lúc đó lão ca còn phải dựa vào sự chiếu cố của hiền đệ."
"Đệ vẫn chưa quyết định có trở về Đông Ngô hay không, giờ nói thì sớm quá."
"Không sớm, dù không quay về thì đệ vẫn có thể làm quan lớn ở Đại Trần. Nào nào, uống đi chứ."
Tâm tình Quách Thông rất vui vẻ, chẳng biết từ khi nào mà ông đã uống say trước, cuối cùng Dương Vân là người trả tiền, hắn thuê một chiếc xe ngựa đưa Quách Thông về hội quán, còn mình thì quay lại Quốc tử giám.
Sau khi hội khảo kết thúc, Quốc tử giám cũng lỏng lẻo hơn trước, Lưu Uẩn không có lý do gì để trọ bên ngoài nên đã bị một chiếc xe ngựa áp giải đi.
Những giám sinh là dân bản địa cũng lần lượt rời đi, Dương Vân nhìn ký túc xá không một bóng người, đột nhiên có chút hoài niệm khoảng thời gian hàng ngày đều đến tàng thư lâu điên cuồng đọc sách, sau đó hắn trở lại ký túc xá để tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh, còn cả những lúc tán gẫu với Lưu Uẩn nữa.
Mười bảy tuổi, nếu Dương Vân không có được những ký ức từ kiếp trước, có lẽ khát vọng lớn nhất trong lòng hắn chính là cuộc sống đơn đơn giản giản như thế này đây.
Ở kiếp trước, sau khi bái nhập Đông Hải tông môn, mười mấy năm đầu Dương Vân cũng ngày đêm điên cuồng tu luyện như vậy, cuộc sống đơn giản mà cũng rất nhàm chán, hơn mười năm không khác một ngày, sau cùng sư phụ hắn không bước đến được cánh cửa Kết Đan, tông môn trong nháy mắt đã biến đổi, hắn đành phải bước lên con đường ngao du.
Nhớ đến sư phụ, ánh mắt Dương Vân bắt đầu trở nên đăm chiêu. Tu luyện chính là con đường nghịch thiên cải mệnh, đến thời điểm mấu chốt, ngoại trừ dựa vào chính mình thì chẳng ai có thể giúp được ai.
Dù kiếp trước Dương Vân đã tu luyện đến Đại Thiên Kiếp kỳ nhưng vẫn còn vô số việc mà hắn lực bất tòng tâm, hắn không khiến người chết sống lại, không thể đảo ngược những tai họa đã từng xảy ra. Đến kiếp này, rất nhiều chuyện hắn vẫn bất lực như trước.
Hắn không thể ngăn việc cha mẹ già đi, chỉ có thể giúp các cụ sống lâu hơn một chút, được hưởng cuộc sống hạnh phúc hơn trước. Hắn không thể ngăn cản sự diệt vong của Đại Trần hay chiến loạn của thiên hạ, hắn cũng không thể giúp sư phụ kiếp trước kết đan thành công. Tu luyện giả không phải là người làm được tất cả.
Có quá nhiều việc không thể khiến Dương Vân trở nên suy sụp, những phiền não bất chợt nảy sinh trong lòng khiến hắn không tự chủ được mà muốn hét lên thật to, muốn tùy ý phát tiết một phen.
Đúng lúc này, Thất Tình châu trên cổ tay Dương Vân tỏa ra một luồng hàn khí, cảm giác lạnh lẽo dần dần khiến tâm cảnh của Dương Vân hồi phục. Hắn biết vừa rồi mình đã vượt qua một cánh cửa quan trọng. Trên con đường tu luyện, người ta không chỉ phải đấu với trời, đấu với đất, đấu với người mà còn phải đấu với chính bản thân minh, đó chính là tâm ma. Nếu đã quyết định tu luyện trong chốn hồng trần thế tục, nấc thang lớn nhất trên con đường tu luyện của hắn chính là cái gọi là nhân kiếp trong tu hành giới.
Trong tam kiếp của việc tu hành, nhân kiếp có thể là tâm ma của chính mình, cũng có thể là nhân họa đến từ bên ngoài, đương nhiên cũng có thể lẫn lộn bởi kiếp số, tỷ như nếu vừa rồi Dương Vân cúi đầu trước tâm ma của bản thân, ra ngoài điên cuồng giết chóc sẽ bị một nhân vật lợi hại diệt trừ, đó là tâm ma và nhân họa đan xen nhau bởi kiếp số.
Càng bị vướng vào hồng trần, nhân duyên tế hội, nhân kiếp sẽ càng trở nên lợi hại. Vì vậy có rất nhiều tông môn tu luyện chọn lánh đời giữa núi sông, hòng tránh được kiếp số hồng trần.
Nhưng cũng không thể dễ dàng tránh được kiếp số như vậy, ẩn mình trong thâm sơn, không hỏi thế sự quả thật có thể khiến nhân kiếp giảm đi, nhưng tài nguyên tu luyện trong thiên địa nhiều như vậy, ngươi không tranh giành, không chiếm đoạt thì sẽ không đề thăng tiến cảnh được, không có đan khí pháp bảo thì làm sao vượt qua được hai kiếp thiên, địa. Còn nếu đi tranh giành chém giết, họa nhân kiếp sẽ lập tức ập xuống đầu.
Tu luyện cũng giống con thuyền đi trên biển, xung quanh đều là đại dương mênh mông, tiến hay lùi đều do bản thân lựa chọn, nếu lựa chọn đúng có thể tìm được một hoang đảo mà tạm dừng chân, kết cục ngược lại chính là bị nộ hải nuốt chửng.
Cần phải có thực lực, có kiến thức, nhưng càng phải cần thêm số mệnh. Đừng nhìn vào kiếp trước của Dương Vân để đánh giá, chính bản thân hắn cũng không chắc chắn kiếp này có đạt được thành tựu như vậy hay không. Nếu hắn nắm chắc mười phần, đó ngược lại chính là tự đại.
Dương Vân chăm chú quan sát Thất Tình châu, bất kể hắn có nguyện ý hay không, chiếc vòng tay làm từ Thiên Cẩu thạch này đã trở thành bản mạng pháp bảo của hắn, gắn kết với số mệnh của hắn, cùng họa cùng phúc. Thất Tình châu còn có năng lực đoạt tình trấn thần, nếu biết cách sử dụng thì nó sẽ là một sự trợ giúp rất lớn trên con đường tu luyện của hắn, dùng sai thì là đại họa, hắn cũng không có nhiều kinh nghiệm ở phương diện này, đành phải tự tìm tòi từng chút một.
Dương Vân đột nhiên mỉm cười, tại sao phải suy nghĩ nhiều như vậy chứ, chẳng lẽ hắn đã quên quyết định của bản thân khi vừa tỉnh mộng sao? Kiếp này hắn không cầu đắc đạo phi thăng, cứ tùy tâm sở dục mà tu luyện, bươn trải giữa chốn hồng trần cũng chẳng sao, chỉ cầu giữ tâm bình thản, bản thân và người nhà có thể hưởng một cuộc sống hạnh phúc, thuận tay sẽ để mắt đến bằng hữu.
Được cũng tốt, mất cũng tốt, thành cũng thế, bại cũng thế, chỉ cần đời này vui vẻ, hữu tư hữu vị là được.
/115
|