Ngày hai chín tháng mười, thương đội của Quách lão bản đi qua Lũ Sơn quan - biên cảnh của Ngô quốc, chính thức bước vào lãnh thổ của Đại Trần.
Trên đường đi, Quách lão bản dần tiếp nhận du học sinh Dương Vân trở thành một thành viên của thương đội.
"Dương công tử, mau đến đây, có người bị độc trùng cắn!" Một tiểu nhị (1) của thương đội lo lắng gọi.
"Để ta xem xem."
Dương Vân lấy một thanh chủy thủ ra cắt ống quần của người bị thương, để lộ ra một vết sưng to bằng miệng chén trà.
"Bị ma hạt cắn, không có gì phải lo." Dương Vân thuần thục lấy một gốc thảo dược từ trong túi ra, hắn ngắt lấy một chiếc lá, vê nát rồi rắc lên miệng vết thương, một cảm giác mát lạnh lan ra khiến người bị thương cảm thấy dễ chịu mà khẽ rên rỉ.
"Lấy thuốc bột này hòa vào nước rồi uống, đến tối là vết sưng sẽ khỏi." Dương Vân đưa cho hắn một bọc thuốc bột nhỏ.
"Đa tạ Dương công tử."
Quách lão bản đến gần rồi nói: "Dương công tử, may mà có cậu, khi tìm được một thôn trấn mà vẫn chưa chữa khỏi vết thương này, dù có đại phu khám chữa thì có khi vẫn phải cắt bỏ cái chân này."
"Chỉ là cái nhấc tay mà thôi, Quách lão bản không cần phải khách khí."
Quách lão bản gật gật đầu, không nói thêm gì. Ban đầu ông vốn xem thường người đọc sách, nhưng Dương Vân lại là ngoại lệ, hắn dám một mình đi ngàn dặm để cầu học, chỉ riêng dũng khí này cũng đủ để khiến Quách lão bản khâm phục ba phần.
Dọc đường đi, thỉnh thoảng Dương Vân lại rời khỏi thương đội trong một thời gian ngắn, nói là muốn đi hái thuốc. Lúc đầu Quách lão bản Quách Thông còn khuyên can hắn vài lần, sợ hắn gặp phải nguy hiểm nơi hoang dã, không ngờ lần nào Dương Vân cũng có thể trở về an toàn, hơn nữa còn hái được không ít dược liệu.
Số dược liệu đó rất nhanh chóng phát huy công dụng, cả thương đội có hơn một trăm thành viên, trên đường đi có người xui xẻo ốm đau cũng là việc bình thường, chỉ là trong thương đội không có đại phu, trước kia phải dựa vào kiến thức của những người có kinh nghiệm để xử lý qua loa, nếu gặp vết thương nghiêm trọng thì đành phải đợi đến khi tìm được thành trấn mới khám chữa được.
Xa quê hương thì bất tiện, mỗi lần thương đội xuất hành đều không tránh khỏi có người bị thương mà nằm lại nơi đất khách quê người.
Có lần một người đột nhiên phát sốt, nơi rừng núi nào có đại phu nên Dương Vân bèn chủ động xin đi giết giặc, người trong thương đội nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn đồng ý cho hắn khám thử. Không ngờ mới uống chén thuốc đầu tiên, ngày hôm sau người đó đã hết sốt. Từ đó về sau người trong thương đội liền xem Dương Vân là thầy thuốc của mình, có bệnh tình gì cũng đều tìm hắn.
Dương Vân cũng không làm mọi người thất vọng, sắc thuốc, châm cứu, xoa bóp... hắn đều làm được, tuy không thể nói là thuốc đến bệnh trừ, diệu thủ hồi xuân nhưng cũng không hề kém hơn những danh y ở một vài thành thị lớn chút nào.
Càng lúc càng cách xa Lũ Sơn quan, những bức tường nơi quan ải dần khuất sau những ngọn núi hùng vĩ. Thỉnh thoảng Dương Vân lại quay đầu trông về phía xa, Quách Thông nhìn thấy thì nghĩ hắn đang nhớ nhà.
"Dương công tử, cậu đang nhớ về những người thân trong nhà sao?"
"Hả, không phải... Ta đang nghĩ sự phòng thủ của Lũ Sơn quan khá lỏng lẻo." Dương Vân nói.
Lơi là phòng thủ? Quách Thông chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa, Ngô quốc là nước phụ thuộc Đại Trần, hai nước đã có quan hệ thân thiết với nhau qua nhiều thế hệ, tuy Lũ Sơn quan cũng có một doanh binh nhưng tác dụng chỉ là chấn nhiếp bọn cướp và thu thuế những thương đội đi ngang qua mà thôi, nơi đó có gì mà phải canh phòng? Đúng là chẳng hiểu nổi trong đầu của học sinh chứa những cái gì.
Dương Vân bèn đổi đề tài: "Quách lão bản, mất bao lâu chúng ta mới đến được Cửu Hoa phủ?"
Cửu Hoa phủ là trạm đầu tiên mà thương đội đi qua trong lãnh thổ Đại Trần, muốn đến được Cửu Hoa phủ thì trước tiên họ phải băng qua dãy núi Sở Tú.
Dãy núi Sở Tú có diện tích vô cùng lớn, thậm chí còn vượt qua tổng diện tích của Ngô quốc, phần lớn dãy núi nằm trong biên giới Đại Trần nhưng cũng có một bộ phận kéo dài sang bọc lấy tây bộ của Ngô quốc, ngoài ra còn kéo dài đến lãnh thổ của Việt quốc ở phía nam.
Thậm chí có thể nói tây bộ của Ngô quốc, toàn bộ Việt quốc và vùng phía nam đều thuộc dãy núi Sở Tú.
"Đường núi rất hiểm trở nên có lẽ phải mất mười lăm đến hai mươi ngày đường, thật ra đây chỉ mới là ngọn núi ở rìa, so với những ngọn núi trong dãy Sở Tú thì chẳng khác nào thôn trấn với phủ thành." Vừa nói xong Quách Thông liền cảm thấy hối hận, tự dưng nói đến việc này làm gì không biết, nếu Dương Vân nổi hứng muốn đi vào nơi thâm sơn đó thì không phải là chuyện đùa nữa.
Trong truyền thuyết, thâm sơn chính là nơi có yêu thú tồn tại, ngay cả những hộ vệ có thân thủ cao cường trong thương đội của ông cũng không dám mạo hiểm đi vào.
Cũng may Dương Vân không có vẻ gì là muốn đi vào thâm sơn, Quách lão bản thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Khoảng hai mươi ngày à, tính ra thì cũng là tốc độ bình thường. Dù sao cũng không biết chính xác khi nào Cửu Hoa tiên phủ mới hiện thế, đến đó thử thời vận cũng tốt." Dương Vân thầm nghĩ.
Nguyên nhân chính khiến lần này Dương Vân khăng khăng đến Đại Trần du học, hơn nữa còn chọn theo thương đội của Quách lão bản đi con đường phía tây chính là vì Cửu Hoa tiên phủ này.
Căn cứ vào trí nhớ của kiếp trước, ở Cửu Hoa phủ ở Đại Trần có một động phủ của đại tu sĩ đắc đạo Nguyên Thần lưu lại, năm đó nghe nói nơi này bị vài phàm nhân phát hiện ra, chấn động một thời.
Nhưng khi hàng loạt tu luyện giả nghe được tin tức mà lục đục kéo đến, những thứ giá trị nhất đã bị người nhanh chân đến trước nẫng tay trên. Kẻ đoạt được những bảo vật này đều là những phàm nhân, sau khi đoạt được phần lớn đều trở thành gia bảo gia truyền, biến mất không còn tung tích.
Có điều tuổi thọ của phàm nhân có hạn, sau khi những người kia chết thì hoặc con cháu của họ chẳng ra gì, lập tức đem những chí bảo đó bán lấy bạc, hoặc dấu vết lộ ra bị người phát hiện được, vì vậy cứ sau vài chục hoặc vài trăm năm, thỉnh thoảng lại có bảo vật của Cửu Hoa tiên phủ hiện thế trong giới tu hành, mỗi lần đều gây ra những chấn động không nhỏ.
Khi đó Dương Vân chỉ là loại tôm tép, mỗi lần nghe nói có Cửu Hoa tiên bảo hiện thế thì đều thèm đến chảy cả nước miếng, chỉ hận mình không thể lập tức trở thành một cao thủ để gia nhập vào đại quân đoạt bảo.
Sau khi tu vi tăng lên thì hắn cũng tìm được một vài món Cửu Hoa tiên bảo, có điều lúc đó tầm mắt cũng cao hơn, hơn nữa cũng không đoạt được những bảo vật nổi danh nhất của Cửu Hoa tiên phủ, vì vậy mà cảm thấy rất tẻ nhạt và vô vị.
Nếu phàm nhân cũng có thể tìm được bảo vật trong Cửu Hoa tiên phủ, chẳng có lý do gì mà mình lại không đến thử vận may xem sao.
Không phải là nơi khác không có kho tàng động phủ, có điều với tu vi hiện giờ của Dương Vân thì e rằng còn không đến được gần đó.
Còn Cửu Hoa tiên phủ là một trường hợp đặc biệt, thông thường động phủ của tu hành giả đều có pháp trận che chắn, phàm nhân không có cách nào phát hiện được, có phát hiện cũng không vào được, vào được cũng chẳng ra được, nhưng chẳng hiểu tại sao lúc đó vị cao nhân tu thành Nguyên Thần kia lại để lại một lối ra cho những phàm nhân.
Tuy chỉ là khu vực ven dãy núi Sở Tú nhưng đường vẫn hiểm trở như trước, thường xuyên phải băng qua các khe núi, bờ vực hoặc vách núi cheo leo, thương đội của Quách Thông đã nhiều lần đi qua con đường này nên cũng không gặp nhiều trở ngại. Dương Vân mừng thầm vì đã tìm đúng người, nếu một mình hắn đi đường này thì đến chết cũng không tìm được lối ra khỏi dãy núi.
Thoáng cái đã bốn năm ngày trôi qua, lúc này đã là tháng mười một, tuy nằm ở phía nam nhưng khi ở bên trong dãy núi vẫn cảm thấy từng cơn ớn lạnh.
Ban ngày thương đội gắng sức vượt qua những địa thế gập ghềnh, đến tối thì cắm trại nghỉ ngơi, dù nằm trong lều nhưng vẫn cảm nhận được hơi lạnh thấu xương, nhất thời càng có nhiều người lên cơn sốt. Dương Vân bèn hái vài loại thảo dược như Kim Ngân hoa, Khổ Cúc diệp... rồi phối chế thành dược ẩm, đến bữa cơm tối thì sắc một nồi thuốc cho mọi người uống, uống xong toàn thân lập tức trở nên ấm áp, có bệnh hết bệnh, người khỏe mạnh thì phòng thân, được mọi người tán thưởng không ngớt.
Tối hôm nay cắm trại, Quách Thông theo thường lệ tuần tra xung quanh một lần, công việc của lão là xác định xung quanh không có dấu vết mãnh thú thường lui đến, sau đó xem xét các vết nước đọng để xác định nơi này không bị nước lũ quét qua. Tuy bây giờ không phải mùa mưa nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Khi Quách Thông trở về thì lửa trại đã được đốt lên để hâm nóng canh, tên tiểu nhị chịu trách nhiệm nấu ăn cười nói: "Lão bản mau đến đây, Dương công tử đã nấu cho chúng ta canh giò hầm thuốc, nhanh đến đây nếm thử."
Quách Thông hỏi ra mới biết đầu đuôi, thì ra dọc đường hôm nay hộ vệ thương đội may mắn gặp được một con heo rừng, mấy tên xúm lại bắt để cải thiện bữa cơm cho mọi người.
Dương Vân nhìn một lúc rồi nói thịt lợn rừng có tính hàn, đúng dịp mới đi ngang qua một nơi gừng hoang dã sinh trưởng nên đào được kha khá, ngoài ra còn tìm được một ít dược liệu như đương quy, bạch thuật... và một vài loại rau dại, vì vậy hắn đã chỉ mọi người nấu một nồi canh giò hầm thuốc.
Quách Thông được tiểu nhị múc cho một bát đầy, chẳng biết Dương Vân đã cho vào nguyên liệu gì nhưng chỉ trong chốc lát thịt lợn rừng đã được ninh nhừ, nước canh rất trong, hơn nữa còn có một mùi thơm độc đáo. Khi nhai mùi thịt tỏa ra thơm ngát, sau đó lại được uống một bát canh nóng thì những mệt nhọc của một ngày lập tức bị xua tan.
"Dương công tử, cậu đúng là người không gì không làm được. Tục ngữ có nói trị quốc cũng như nấu món ăn, sau này cậu nhất định sẽ trở thành một đại nhân vật trong triều đình." Quách Thông tấm tắc khen, lúc này ông đã thật tâm bội phục Dương Vân.
"Quá khen rồi, trước kia Quách lão bản cũng từng đi học sao?" Dương Vân hỏi.
"Cũng từng đi học nhưng thi rớt tú tài, vì thế nên cùng mọi người đi làm ăn." Năm đó Quách Thông tự phụ mình có tài học, không ngờ lại rớt tú tài vì không thuộc kĩ vài câu kinh văn, từ đó về sau thương tâm nên miệng toàn chi hồ giả dã (1), không có thiện cảm với các học sinh, chỉ có Dương Vân là ngoại lệ.
Dương Vân vừa định trò chuyện thì phía xa đột nhiên truyền đến tiếng sói tru.
"Sói hoang!" Quách Thông la một tiếng rồi nhảy dựng lên.
Dễ nhận thấy thương đội đã từng gặp phải những trường hợp tương tự, mọi người lập tức tự động tập trung thành một vòng tròn, có người chịu trách nhiệm trói ngựa và lừa lại, có người thì đi nhặt củi để nhen thêm cho đống lửa, hộ vệ thương đội đều rút phác đao sáng loáng ra bảo vệ bên ngoài.
Trong thương đội không có người già yếu, dù là người bệnh thì lúc này cũng phải ráng mà ngồi dậy, có người lấy ra một chiếc bao to rồi dốc ngược miệng túi xuống mặt đất, tất cả đều là đầu thiết thương bén ngọt.
Hóa ra người trong thương đội đều cầm một cây gậy gỗ, bình thường dùng để dò đường, giờ có thêm đầu thương thì lập tức trở thành một cây thương sắc bén. Lại có người lấy cung tiễn ra rồi bắt đầu giương cung, mọi việc đều đã đâu vào đấy.
Nửa khắc sau tất cả mọi người đều đã có vũ khí, ngoại trừ Dương Vân là hai tay trống trơn, chẳng biết Quách Thông lục lọi trong chiếc bao nào mà tìm được một thanh trường kiếm, ông vứt cả kiếm lẫn vỏ cho Dương Vân.
"Dương công tử, xin tặng kiếm này cho cậu để phòng thân."
Dương Vân đưa tay đón, hắn rút cái xoẹt ra một thanh kiếm dài một xích, một luồng hàn quang lập tức ánh lên chân mày.
"Hảo kiếm!" Dương Vân thốt lên.
"Kiếm này tên là Hàm Quang, một người bạn đã tặng cho ta, có điều ta không am hiểu kiếm thuật, mang nó theo người cũng lãng phí." Quách Thông có chút luyến tiếc, dù sao thanh kiếm này cũng đã đi theo ông nhiều năm, nếu không thấy Dương Vân bất phàm, Quách Thông tuyệt đối không nỡ lấy ra nữa là.
"Vậy ta xin nhận." Dương Vân cũng không khách sáo, hắn là người có công danh, có thể quang minh chính đại mang theo bội kiếm, có điều trước đó vẫn chưa tìm được bảo kiếm nên hắn không muốn mang kiếm tầm thường trên người."
"Lát nữa cậu cứ đứng ở vòng tròn phía trong thương đội, nghe tiếng hú thì có vẻ quy mô bầy sói không lớn lắm, hẳn là không có chuyện gì đâu." Quách Thông nói.
Chú thích:
(1) - Nguyên văn: Hỏa kế. Có ba nghĩa, một là người hợp tác/đồng nghiệp, hai là để chỉ đầy tớ và người phục vụ ngày xưa, ba là cách xưng hô giữa huynh đệ ở khu vực tự trị của Giang Đông.
Người ở thành phố Nghi Xương tỉnh Hồ Bắc cũng gọi bạn gái hoặc vợ của mình là hỏa kế. Ở phía bắc Trung Quốc, hỏa kế là cách gọi thân thiết của những người đàn ông thân nhau.
Theo tình tiết mình tạm dịch là tiểu nhị.
(2) - chi, hồ, giả, dã: trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng, cũng dùng để châm chọc những người hay tỉa tót câu chữ (thói chỉ bám vào câu chữ mà không lĩnh hội thực chất tinh thần).
Trên đường đi, Quách lão bản dần tiếp nhận du học sinh Dương Vân trở thành một thành viên của thương đội.
"Dương công tử, mau đến đây, có người bị độc trùng cắn!" Một tiểu nhị (1) của thương đội lo lắng gọi.
"Để ta xem xem."
Dương Vân lấy một thanh chủy thủ ra cắt ống quần của người bị thương, để lộ ra một vết sưng to bằng miệng chén trà.
"Bị ma hạt cắn, không có gì phải lo." Dương Vân thuần thục lấy một gốc thảo dược từ trong túi ra, hắn ngắt lấy một chiếc lá, vê nát rồi rắc lên miệng vết thương, một cảm giác mát lạnh lan ra khiến người bị thương cảm thấy dễ chịu mà khẽ rên rỉ.
"Lấy thuốc bột này hòa vào nước rồi uống, đến tối là vết sưng sẽ khỏi." Dương Vân đưa cho hắn một bọc thuốc bột nhỏ.
"Đa tạ Dương công tử."
Quách lão bản đến gần rồi nói: "Dương công tử, may mà có cậu, khi tìm được một thôn trấn mà vẫn chưa chữa khỏi vết thương này, dù có đại phu khám chữa thì có khi vẫn phải cắt bỏ cái chân này."
"Chỉ là cái nhấc tay mà thôi, Quách lão bản không cần phải khách khí."
Quách lão bản gật gật đầu, không nói thêm gì. Ban đầu ông vốn xem thường người đọc sách, nhưng Dương Vân lại là ngoại lệ, hắn dám một mình đi ngàn dặm để cầu học, chỉ riêng dũng khí này cũng đủ để khiến Quách lão bản khâm phục ba phần.
Dọc đường đi, thỉnh thoảng Dương Vân lại rời khỏi thương đội trong một thời gian ngắn, nói là muốn đi hái thuốc. Lúc đầu Quách lão bản Quách Thông còn khuyên can hắn vài lần, sợ hắn gặp phải nguy hiểm nơi hoang dã, không ngờ lần nào Dương Vân cũng có thể trở về an toàn, hơn nữa còn hái được không ít dược liệu.
Số dược liệu đó rất nhanh chóng phát huy công dụng, cả thương đội có hơn một trăm thành viên, trên đường đi có người xui xẻo ốm đau cũng là việc bình thường, chỉ là trong thương đội không có đại phu, trước kia phải dựa vào kiến thức của những người có kinh nghiệm để xử lý qua loa, nếu gặp vết thương nghiêm trọng thì đành phải đợi đến khi tìm được thành trấn mới khám chữa được.
Xa quê hương thì bất tiện, mỗi lần thương đội xuất hành đều không tránh khỏi có người bị thương mà nằm lại nơi đất khách quê người.
Có lần một người đột nhiên phát sốt, nơi rừng núi nào có đại phu nên Dương Vân bèn chủ động xin đi giết giặc, người trong thương đội nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn đồng ý cho hắn khám thử. Không ngờ mới uống chén thuốc đầu tiên, ngày hôm sau người đó đã hết sốt. Từ đó về sau người trong thương đội liền xem Dương Vân là thầy thuốc của mình, có bệnh tình gì cũng đều tìm hắn.
Dương Vân cũng không làm mọi người thất vọng, sắc thuốc, châm cứu, xoa bóp... hắn đều làm được, tuy không thể nói là thuốc đến bệnh trừ, diệu thủ hồi xuân nhưng cũng không hề kém hơn những danh y ở một vài thành thị lớn chút nào.
Càng lúc càng cách xa Lũ Sơn quan, những bức tường nơi quan ải dần khuất sau những ngọn núi hùng vĩ. Thỉnh thoảng Dương Vân lại quay đầu trông về phía xa, Quách Thông nhìn thấy thì nghĩ hắn đang nhớ nhà.
"Dương công tử, cậu đang nhớ về những người thân trong nhà sao?"
"Hả, không phải... Ta đang nghĩ sự phòng thủ của Lũ Sơn quan khá lỏng lẻo." Dương Vân nói.
Lơi là phòng thủ? Quách Thông chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa, Ngô quốc là nước phụ thuộc Đại Trần, hai nước đã có quan hệ thân thiết với nhau qua nhiều thế hệ, tuy Lũ Sơn quan cũng có một doanh binh nhưng tác dụng chỉ là chấn nhiếp bọn cướp và thu thuế những thương đội đi ngang qua mà thôi, nơi đó có gì mà phải canh phòng? Đúng là chẳng hiểu nổi trong đầu của học sinh chứa những cái gì.
Dương Vân bèn đổi đề tài: "Quách lão bản, mất bao lâu chúng ta mới đến được Cửu Hoa phủ?"
Cửu Hoa phủ là trạm đầu tiên mà thương đội đi qua trong lãnh thổ Đại Trần, muốn đến được Cửu Hoa phủ thì trước tiên họ phải băng qua dãy núi Sở Tú.
Dãy núi Sở Tú có diện tích vô cùng lớn, thậm chí còn vượt qua tổng diện tích của Ngô quốc, phần lớn dãy núi nằm trong biên giới Đại Trần nhưng cũng có một bộ phận kéo dài sang bọc lấy tây bộ của Ngô quốc, ngoài ra còn kéo dài đến lãnh thổ của Việt quốc ở phía nam.
Thậm chí có thể nói tây bộ của Ngô quốc, toàn bộ Việt quốc và vùng phía nam đều thuộc dãy núi Sở Tú.
"Đường núi rất hiểm trở nên có lẽ phải mất mười lăm đến hai mươi ngày đường, thật ra đây chỉ mới là ngọn núi ở rìa, so với những ngọn núi trong dãy Sở Tú thì chẳng khác nào thôn trấn với phủ thành." Vừa nói xong Quách Thông liền cảm thấy hối hận, tự dưng nói đến việc này làm gì không biết, nếu Dương Vân nổi hứng muốn đi vào nơi thâm sơn đó thì không phải là chuyện đùa nữa.
Trong truyền thuyết, thâm sơn chính là nơi có yêu thú tồn tại, ngay cả những hộ vệ có thân thủ cao cường trong thương đội của ông cũng không dám mạo hiểm đi vào.
Cũng may Dương Vân không có vẻ gì là muốn đi vào thâm sơn, Quách lão bản thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Khoảng hai mươi ngày à, tính ra thì cũng là tốc độ bình thường. Dù sao cũng không biết chính xác khi nào Cửu Hoa tiên phủ mới hiện thế, đến đó thử thời vận cũng tốt." Dương Vân thầm nghĩ.
Nguyên nhân chính khiến lần này Dương Vân khăng khăng đến Đại Trần du học, hơn nữa còn chọn theo thương đội của Quách lão bản đi con đường phía tây chính là vì Cửu Hoa tiên phủ này.
Căn cứ vào trí nhớ của kiếp trước, ở Cửu Hoa phủ ở Đại Trần có một động phủ của đại tu sĩ đắc đạo Nguyên Thần lưu lại, năm đó nghe nói nơi này bị vài phàm nhân phát hiện ra, chấn động một thời.
Nhưng khi hàng loạt tu luyện giả nghe được tin tức mà lục đục kéo đến, những thứ giá trị nhất đã bị người nhanh chân đến trước nẫng tay trên. Kẻ đoạt được những bảo vật này đều là những phàm nhân, sau khi đoạt được phần lớn đều trở thành gia bảo gia truyền, biến mất không còn tung tích.
Có điều tuổi thọ của phàm nhân có hạn, sau khi những người kia chết thì hoặc con cháu của họ chẳng ra gì, lập tức đem những chí bảo đó bán lấy bạc, hoặc dấu vết lộ ra bị người phát hiện được, vì vậy cứ sau vài chục hoặc vài trăm năm, thỉnh thoảng lại có bảo vật của Cửu Hoa tiên phủ hiện thế trong giới tu hành, mỗi lần đều gây ra những chấn động không nhỏ.
Khi đó Dương Vân chỉ là loại tôm tép, mỗi lần nghe nói có Cửu Hoa tiên bảo hiện thế thì đều thèm đến chảy cả nước miếng, chỉ hận mình không thể lập tức trở thành một cao thủ để gia nhập vào đại quân đoạt bảo.
Sau khi tu vi tăng lên thì hắn cũng tìm được một vài món Cửu Hoa tiên bảo, có điều lúc đó tầm mắt cũng cao hơn, hơn nữa cũng không đoạt được những bảo vật nổi danh nhất của Cửu Hoa tiên phủ, vì vậy mà cảm thấy rất tẻ nhạt và vô vị.
Nếu phàm nhân cũng có thể tìm được bảo vật trong Cửu Hoa tiên phủ, chẳng có lý do gì mà mình lại không đến thử vận may xem sao.
Không phải là nơi khác không có kho tàng động phủ, có điều với tu vi hiện giờ của Dương Vân thì e rằng còn không đến được gần đó.
Còn Cửu Hoa tiên phủ là một trường hợp đặc biệt, thông thường động phủ của tu hành giả đều có pháp trận che chắn, phàm nhân không có cách nào phát hiện được, có phát hiện cũng không vào được, vào được cũng chẳng ra được, nhưng chẳng hiểu tại sao lúc đó vị cao nhân tu thành Nguyên Thần kia lại để lại một lối ra cho những phàm nhân.
Tuy chỉ là khu vực ven dãy núi Sở Tú nhưng đường vẫn hiểm trở như trước, thường xuyên phải băng qua các khe núi, bờ vực hoặc vách núi cheo leo, thương đội của Quách Thông đã nhiều lần đi qua con đường này nên cũng không gặp nhiều trở ngại. Dương Vân mừng thầm vì đã tìm đúng người, nếu một mình hắn đi đường này thì đến chết cũng không tìm được lối ra khỏi dãy núi.
Thoáng cái đã bốn năm ngày trôi qua, lúc này đã là tháng mười một, tuy nằm ở phía nam nhưng khi ở bên trong dãy núi vẫn cảm thấy từng cơn ớn lạnh.
Ban ngày thương đội gắng sức vượt qua những địa thế gập ghềnh, đến tối thì cắm trại nghỉ ngơi, dù nằm trong lều nhưng vẫn cảm nhận được hơi lạnh thấu xương, nhất thời càng có nhiều người lên cơn sốt. Dương Vân bèn hái vài loại thảo dược như Kim Ngân hoa, Khổ Cúc diệp... rồi phối chế thành dược ẩm, đến bữa cơm tối thì sắc một nồi thuốc cho mọi người uống, uống xong toàn thân lập tức trở nên ấm áp, có bệnh hết bệnh, người khỏe mạnh thì phòng thân, được mọi người tán thưởng không ngớt.
Tối hôm nay cắm trại, Quách Thông theo thường lệ tuần tra xung quanh một lần, công việc của lão là xác định xung quanh không có dấu vết mãnh thú thường lui đến, sau đó xem xét các vết nước đọng để xác định nơi này không bị nước lũ quét qua. Tuy bây giờ không phải mùa mưa nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Khi Quách Thông trở về thì lửa trại đã được đốt lên để hâm nóng canh, tên tiểu nhị chịu trách nhiệm nấu ăn cười nói: "Lão bản mau đến đây, Dương công tử đã nấu cho chúng ta canh giò hầm thuốc, nhanh đến đây nếm thử."
Quách Thông hỏi ra mới biết đầu đuôi, thì ra dọc đường hôm nay hộ vệ thương đội may mắn gặp được một con heo rừng, mấy tên xúm lại bắt để cải thiện bữa cơm cho mọi người.
Dương Vân nhìn một lúc rồi nói thịt lợn rừng có tính hàn, đúng dịp mới đi ngang qua một nơi gừng hoang dã sinh trưởng nên đào được kha khá, ngoài ra còn tìm được một ít dược liệu như đương quy, bạch thuật... và một vài loại rau dại, vì vậy hắn đã chỉ mọi người nấu một nồi canh giò hầm thuốc.
Quách Thông được tiểu nhị múc cho một bát đầy, chẳng biết Dương Vân đã cho vào nguyên liệu gì nhưng chỉ trong chốc lát thịt lợn rừng đã được ninh nhừ, nước canh rất trong, hơn nữa còn có một mùi thơm độc đáo. Khi nhai mùi thịt tỏa ra thơm ngát, sau đó lại được uống một bát canh nóng thì những mệt nhọc của một ngày lập tức bị xua tan.
"Dương công tử, cậu đúng là người không gì không làm được. Tục ngữ có nói trị quốc cũng như nấu món ăn, sau này cậu nhất định sẽ trở thành một đại nhân vật trong triều đình." Quách Thông tấm tắc khen, lúc này ông đã thật tâm bội phục Dương Vân.
"Quá khen rồi, trước kia Quách lão bản cũng từng đi học sao?" Dương Vân hỏi.
"Cũng từng đi học nhưng thi rớt tú tài, vì thế nên cùng mọi người đi làm ăn." Năm đó Quách Thông tự phụ mình có tài học, không ngờ lại rớt tú tài vì không thuộc kĩ vài câu kinh văn, từ đó về sau thương tâm nên miệng toàn chi hồ giả dã (1), không có thiện cảm với các học sinh, chỉ có Dương Vân là ngoại lệ.
Dương Vân vừa định trò chuyện thì phía xa đột nhiên truyền đến tiếng sói tru.
"Sói hoang!" Quách Thông la một tiếng rồi nhảy dựng lên.
Dễ nhận thấy thương đội đã từng gặp phải những trường hợp tương tự, mọi người lập tức tự động tập trung thành một vòng tròn, có người chịu trách nhiệm trói ngựa và lừa lại, có người thì đi nhặt củi để nhen thêm cho đống lửa, hộ vệ thương đội đều rút phác đao sáng loáng ra bảo vệ bên ngoài.
Trong thương đội không có người già yếu, dù là người bệnh thì lúc này cũng phải ráng mà ngồi dậy, có người lấy ra một chiếc bao to rồi dốc ngược miệng túi xuống mặt đất, tất cả đều là đầu thiết thương bén ngọt.
Hóa ra người trong thương đội đều cầm một cây gậy gỗ, bình thường dùng để dò đường, giờ có thêm đầu thương thì lập tức trở thành một cây thương sắc bén. Lại có người lấy cung tiễn ra rồi bắt đầu giương cung, mọi việc đều đã đâu vào đấy.
Nửa khắc sau tất cả mọi người đều đã có vũ khí, ngoại trừ Dương Vân là hai tay trống trơn, chẳng biết Quách Thông lục lọi trong chiếc bao nào mà tìm được một thanh trường kiếm, ông vứt cả kiếm lẫn vỏ cho Dương Vân.
"Dương công tử, xin tặng kiếm này cho cậu để phòng thân."
Dương Vân đưa tay đón, hắn rút cái xoẹt ra một thanh kiếm dài một xích, một luồng hàn quang lập tức ánh lên chân mày.
"Hảo kiếm!" Dương Vân thốt lên.
"Kiếm này tên là Hàm Quang, một người bạn đã tặng cho ta, có điều ta không am hiểu kiếm thuật, mang nó theo người cũng lãng phí." Quách Thông có chút luyến tiếc, dù sao thanh kiếm này cũng đã đi theo ông nhiều năm, nếu không thấy Dương Vân bất phàm, Quách Thông tuyệt đối không nỡ lấy ra nữa là.
"Vậy ta xin nhận." Dương Vân cũng không khách sáo, hắn là người có công danh, có thể quang minh chính đại mang theo bội kiếm, có điều trước đó vẫn chưa tìm được bảo kiếm nên hắn không muốn mang kiếm tầm thường trên người."
"Lát nữa cậu cứ đứng ở vòng tròn phía trong thương đội, nghe tiếng hú thì có vẻ quy mô bầy sói không lớn lắm, hẳn là không có chuyện gì đâu." Quách Thông nói.
Chú thích:
(1) - Nguyên văn: Hỏa kế. Có ba nghĩa, một là người hợp tác/đồng nghiệp, hai là để chỉ đầy tớ và người phục vụ ngày xưa, ba là cách xưng hô giữa huynh đệ ở khu vực tự trị của Giang Đông.
Người ở thành phố Nghi Xương tỉnh Hồ Bắc cũng gọi bạn gái hoặc vợ của mình là hỏa kế. Ở phía bắc Trung Quốc, hỏa kế là cách gọi thân thiết của những người đàn ông thân nhau.
Theo tình tiết mình tạm dịch là tiểu nhị.
(2) - chi, hồ, giả, dã: trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng, cũng dùng để châm chọc những người hay tỉa tót câu chữ (thói chỉ bám vào câu chữ mà không lĩnh hội thực chất tinh thần).
/115
|