Ngày hôm sau, khi Dương Vân gặp lại Liễu Thi Yên, thần sắc của nàng vẫn như bình thường, dường như chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra.
Nữ nhân này quả không đơn giản, xem ra nàng thuộc kiểu người không đụng vào tường thì chưa biết quay đầu lại, khi đã nhận một việc thì nhất định phải làm cho được. Dương Vân nghĩ mà đau cả đầu, tính ra hắn còn cả đống chuyện cần phải giải quyết, đành mặc kệ nàng vậy.
Buổi sáng Mạnh Siêu đến nhà chơi, khi nói đến chuyện thành thân cùng Chương tiểu thư, vẻ mặt hắn như người bay trên mây.
"Lão Mạnh, ngươi giỏi đấy, mới thành thân nửa năm mà Chương tiểu thư đã có tin vui rồi." Dương Vân chọc ghẹo.
"Chương tiểu thư gì chứ, ngươi phải gọi là chị dâu mới đúng." Mạnh Siêu cười ha hả.
"Rõ ràng ngươi vừa cưới được vợ đã quên công của bà mối rồi, bạn bè thế đấy."
Hai người nhìn nhau cười to, Dương Vân nói sang chuyện khác: "Thế nào, nghe nói Bạch mặt rỗ giở trò khiến người không được bổ nhiệm, chi bằng đến Trù Hải sứ ti của ta đi, cử nhân khi ra làm quan sẽ nhậm chức cửu phẩm, ở đây ta có thể đề bạt lên một phẩm, vừa may có một chức điển sử bát phẩm."
"Ngươi không nói ta cũng sẽ mở lời mà." Mạnh Siêu cười nói, "Có điều... Dương hiền đệ, việc trù hải rất mạo hiểm, ngươi có nắm chắc không?"
"Hả? Có gì mạo hiểm, nói ra xem nào."
Rõ ràng Mạnh Siêu đã chuẩn bị từ trước, lập tức bấm đốt ngón tay rồi nói tiếp, "Đầu tiên là phải có thuyền và thủy thủ, tiếp đó cần thuyền trưởng có thể đi những vùng biển xa, nhưng các vấn đề này chỉ cần dùng tiền là có thể hoàn tất. Mấu chốt là ở trên biển, hiện giờ trời sắp vào hè, cũng chính là mùa gió lốc của Đông Hải, đây là một trong những nguy hiểm lớn nhất. Ngoài ra đường biển Đông Hải đã bị cắt đứt mấy trăm năm nay, ta từng hỏi thăm một vài người, bọn họ đều nói nếu đi về hướng đông khoảng mấy ngàn dặm sẽ gặp Dung Nham hải có rất nhiều núi lửa, đó là một miền đất chết, chưa từng có con thuyền nào tiến vào đó mà vẫn an toàn."
"Những việc đó ta biết cả rồi, lão Mạnh này, ta và ngươi quen nhau đã lâu, chắc cũng biết nếu ta đã vơ việc này vào người thì đương nhiên có vài phần chắc chắn thành công." Dương Vân nói.
"Vậy thì tốt." Mạnh Siêu cũng không hỏi nhiều, ngồi thêm một lúc rồi cáo biệt rời đi.
Dung Nham hải mà Mạnh Siêu nhắc đến quả thật là một vấn đề lớn, hiểu biết của Dương Vân đối với nơi đó đương nhiên nhiều hơn so với những lời đồn mà Mạnh Siêu nghe được.
Dung Nham hải vốn là một hải vực bình thường, nhưng mấy trăm năm trước địa hỏa dưới đáy biển đột nhiên phun trào, hình thành một hải vực toàn là núi lửa nóng chảy rộng mấy ngàn dặm.
Nơi đó là địa ngục đối người thường, nhưng lại là thiên đường của tu luyện giả tu luyện công pháp thuộc tính hỏa. Mặt khác địa hỏa phun trào đã mang đến nhiệt lượng khiến lượng cá ở hải vực này rất dồi dào, hấp dẫn rất nhiều Hải tộc đến đây. Trong điều kiện được thiên nhiên ưu đãi, nơi đây cũng đã tạo nên một lượng lớn yêu thú hai hệ thủy, hỏa, dù là tu luyện giả, Hải tộc hay yêu thú thì đó đều không phải là thứ mà người thường có thể chống lại.
Có điều trong vòng mấy trăm năm mà chưa hề có một con thuyền nào có thể trở về từ Dung Nham hải, tình huống này quả có chút quỷ dị.
Kiếp trước Dương Vân từng đến Dung Nham hải một thời gian, còn tình cờ tìm được một ít Hỏa Tinh châu trong một ngọn núi lửa, sau đó hắn đổi số Hỏa Tinh châu này thành pháp khí ở phường thị Phù đảo, về sau hắn dùng pháp khí này suốt từ Trúc Cơ kỳ cho đến Hóa Cương kỳ, không biết bao nhiêu lần nó đã cứu tính mạng hắn.
Song khi đó Dương Vân đã có tu vi Trúc Cơ kỳ, đi đường cũng là bay tới bay lui trên không trung, thỉnh thoảng lặn xuống biển cũng có pháp bảo hải độn. Nếu chỉ dựa vào một chiếc hải thuyền thông thường để đến Dung Nham hải, kỳ thật Dương Vân cũng không nắm chắc như những gì hắn nói với Mạnh Siêu.
Nếu không phải may mắn có được Nguyệt Ảnh toa, chắc chắn Dương Vân sẽ không liều lĩnh đi chuyến này. Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác khiến Dương Vân hạ quyết tâm xông vào Dung Nham hải, đó là khoảng thời gian hắn đi du lịch trong mộng cảnh đã gặp không ít thương thuyền của thường nhân ở Dung Nham hải. Nói cách khác, vào thời điểm đó Dung Nham hải đã không còn là cấm vực đối với phàm nhân.
Tuy không biết Dung Nham hải đã xảy ra biến hóa gì, nhưng ít nhất điều đó nói lên rằng có khả năng đi qua Dung Nham hải. Dù có sớm vài thập niên nhưng nếu tìm được điểm mấu chốt, có lẽ việc này sẽ thành công.
Có Nguyệt Ảnh toa trong tay, nếu gặp phải nguy hiểm mà thuyền khó tránh chí ít còn có một thủ đoạn để thoát thân. Song chỉ vào những tối có ánh trăng mới sử dụng được Nguyệt Ảnh toa, đây là một điểm thiếu sót rất lớn, nhất định phải tìm biện pháp giải quyết.
Vừa mới nghĩ đến đây, trong lòng Dương Vân đột nhiên khẽ động, việc thôi diễn trong thức hải cuối cùng đã có kết quả, hắn lập tức đưa thần niệm tiến vào thức hải.
Bên trong Hoàn Chân điện, cảnh tượng cả điện sáng rực thường thấy đã biến mất, lúc này chỉ có một vài tia nguyệt quang chiếu vào bên trong, soi sáng một trang giấy vàng lơ lửng trên không trung.
"Chỉ một trang pháp quyết? Đơn giản vậy sao?" Dương Vân vốn tưởng rằng muốn tạo ra một không gian có thuộc tính khác trong thức hải để chôm Cửu Hoa tiên bảo là một chuyện phi thường phức tạp, không ngờ pháp quyết được thôi diễn ra lại đơn giản như thế, hắn chỉ đảo mắt qua, nội dung pháp quyết trên trang giấy vàng lập tức xuất hiện trong đầu.
"Không ngờ lại như vậy!"
Giống như đâm thủng lớp cửa sổ giấy, Dương Vân lập tức hiểu được nội dung bên trên.
Xung quanh thức hải của hắn chính là Hỗn Độn hôi khí, là một loại thiên địa huyền khí vô cùng hiếm thấy, lai lịch của nó chỉ sợ có thể bắt nguồn từ Hồng Mông Thái Cổ. Dựa theo ý kiến trên Hỗn Độn dẫn, Thái Nhất Hỗn Độn huyền khí có thể hóa to biến nhỏ, có thể ẩn hiện, có thể hóa sinh vạn vật, có thể nhập u thông huyền, thậm chí còn có thể diệt độ thiên địa.
Công quyết trên trang giấy vàng, kết hợp với đoạn khẩu quyết tâm luyện của tiểu Hắc, cùng với mấy loại công quyết mà kiếp trước Dương Vân có được như Phệ Nguyên quyết, Đoạt Thiên quyết, Đại Nghịch chân kinh..., cuối cùng chắt lọc thành một trang giấy ngắn ngủi. Tác dụng của nó chính là đưa Thái Nhất Hỗn Độn huyền khi ra bên ngoài, cắn nuốt và đồng hóa linh khí trong thiên địa, tiếp đó đồng thời thu hồi cả hôi khí và linh khí về thức hải, sau lại sử dụng khẩu quyết tế luyện để luyện hóa hôi khí thành không gian thực thể, như vậy không gian được hình thành sẽ có thuộc tính theo loại linh khí bị cắn nuốt.
Nếu tưởng tượng hôi khí là một thứ có thể tùy ý biến hình, vậy thì pháp quyết kia đầu tiên sẽ biến hôi khí thành lưới đánh cá, thiên địa linh khí chính là cá, sau khi thả lưới sẽ mang cá về nhà rồi xây thành ao cá.
Dương Vân hết sức kinh hãi, sự xuất hiện của công quyết này đã hoàn toàn lật đổ những kinh nghiệm tu luyện của hắn trước kia, so ra thì việc tìm Cửu Hoa tiên bảo chỉ như hạt bụi, bé nhỏ không đáng kể.
Có thể hấp thu các loại thiên địa linh khí rồi tế luyện vào thức hải của chính mình, sau đó dung hợp thành không gian, đây là cái gì? Nó đâu phải không gian thức hải chứ, đó là nguyên mẫu của một tiểu thiên thế giới rồi.
Đây là việc mà cảnh giới Sáng Thế kỳ mới có thể làm được, cũng là cảnh giới Đế Quân thiên đình. Hiện giờ hắn chỉ mới là một phàm nhân ở Ngưng Khí kỳ mà lại vọng tưởng tế luyện tiểu thiên thế giới, hắn điên cuồng hay sau khi tỉnh mộng thế giới này đã trở nên điên cuồng đây?
Dẫn khí, Trúc Cơ, Tâm Động, Hóa Cương, Kết Đan, Đan Hỏa, Tán Đan, Đan Kiếp, Nguyên Thần, Phân Thần, Hóa Thần, Tụ Thần, Thiên Cơ, Hợp Thể, Sáng Thế, bên trong còn chia ra thành những cảnh giới như lạch trời nữa, nhất thời Dương Vân không thể đếm hết.
Sau khi cơn chấn động trôi qua, Dương Vân nhanh chóng nhận thấy luôn có những miếng bánh từ trời cao rớt xuống, nhưng đôi khi những miếng bánh này quá lớn, có thể đè chết mình.
Dương Vân bình tĩnh phân tích một chút, làm thế nào để dung hợp những không gian có thuộc tính bất đồng chính là một vấn đề lớn trong tương lai, điều này quả thực có thể trở thành một cửa ải khó khăn về sau, thậm chí là một kiếp số trên con đường tu luyện. Trong tam kiếp thiên, địa, nhân của tu luyện giả, địa kiếp là chỉ những kiếp số phát sinh từ chính bản thân mình trong quá trình tu luyện như tẩu hỏa nhập ma, tán công, bạo thể vân vân. Nếu hắn ép bản thân tế luyện tiểu thiên thế giới thì chẳng khác nào một đứa bé ba tuổi múa đại chùy vượt quá trọng lượng bản thân, vô cùng dễ rơi vào tình huống lực bất tòng tâm, thậm chí còn tự làm mình bị tổn thương, khiến địa kiếp xảy ra.
Dù hắn thành công dung hợp không gian rồi tế luyện ra tiểu thiên thế giới, nếu để lộ ra sẽ trở thành đối tượng mà người ta khao khát và đố kị, họa nhân kiếp nhất định sẽ ập xuống.
Ngoài ra còn có Đế Quân thiên đình, khi bọn họ biết được thủ đoạn vốn chỉ thuộc về thiên đình lại bị một tu luyện giả dưới thế tục nắm giữ, họ sẽ phản ứng như thế nào? Trừ khi cảnh giới tu vi của hắn lúc đó xấp xỉ với bọn họ, nếu không đa phần sẽ phải lập tức đối mặt với thiên kiếp.
Nói cách khác, công pháp này có thể mang lại cho hắn những lợi ích vô cùng lớn, nhưng kèm theo đó là vô số mối nguy và kiếp nạn. Phải lựa chọn như thế nào, Dương Vân lâm vào trầm tư.
Khi nghĩ đến loạn thế sắp xảy ra, nghĩ đến nhu cầu cấp bách phải tăng cường thực lực, Dương Vân siết chặt nắm tay, tuy làm vậy về sau sẽ dẫn đến tam kiếp thiên, địa, nhân, nhưng hiện tại chẳng lẽ hắn còn lựa chọn khác sao, dù là uống rượu độc để giải khát hắn cũng phải làm.
Dương Vân hạ quyết tâm, trang giấy vàng kia lập tức phân tán thành mấy trăm phù văn huyền ảo, bay đến dán lên mặt ngoài đại trụ của Hoàn Chân điện. Khi hào quang vàng rực của phù văn lóe lên, Dương Vân đưa tay lướt qua những phù văn này, tỉ mỉ thể ngộ, đột nhiên một ý nghĩ nảy ra trong đầu hắn, công quyết này gọi là Hóa Sinh quyết đi.
Một khắc sau, Dương Vân rời khỏi thức hải trở lại bản thể, hắn đã lĩnh ngộ được Hóa Sinh quyết nên muốn tìm vật gì đó thể thử nghiệm một chút. Có thứ gì chứa linh khí nhỉ, Dương Vân lập tức nhớ đến Đan Dương tửu mà Tửu lão tặng, trong rượu ẩn chứa rất nhiều hỏa linh khí.
Hắn triệu ra một vò Đan Dương tửu lớn từ không gian thức hải, sau đó bắt đầu thi triển Hóa Sinh quyết.
Dương Vân khẩn trương quan sát không gian trước mắt, hôi khí có thể hiển hình hay không chính là điểm then chốt của Hóa Sinh quyết, cũng là điều mà Dương Vân không nắm chắc nhất.
Không trung phía trên vò rượu dần dần xuất hiện một lớp hôi mang mỏng manh.
Dương Vân hưng phấn đánh ba chưởng, thành công rồi!
Hôi mang từng bước khuếch tán thành một quả cầu hôi khí to bằng nắm tay, nó chuyển động trong không trung một lát rồi hạ xuống vò rượu phía dưới. Sau khi tiến vào vò rượu, hôi khí tản ra tạo thành một cái nắp đậy bao phủ phía trên lớp rượu.
Dương Vân vội vàng ghé mắt vào vò rượu xem xét, phát hiện hôi khí đang rút ra một tia quang hoa màu đỏ từ trong rượu, hồng quang mỏng manh cùng hôi khí đan vào nhau, dần dần nhuộm hôi khí thành màu xám đỏ.
Dương Vân nhận thấy màu sắc của hôi khí liên tục thay đổi, lúc đầu là màu xám tro thuần túy, sau khi hấp thu hỏa linh khi thì dần dần có thêm sắc đỏ, nhưng khi đạt đến một mức độ nhất định thì nó sẽ không tiếp tục hấp thu hỏa linh khí nữa, lại từ từ trở về màu xám tro, trong quá trình này thể tích hôi khí lại tăng thêm một chút.
Sau khi quay trở lại màu xám tro thuần túy, dường như hôi khí đã mất đi hứng thú với việc hấp thu linh khí trong rượu, nó lười biếng bám lên trên rượu như một lớp bụi vậy. Dương Vân ngẫm lại thì thấy cũng bình thường, nếu hôi khí có thể liên tục hấp thu và đồng hóa, như vậy chỉ cần đủ thời gian thì mọi thiên địa linh khí đều sẽ bị nó hút hết, toàn bộ thế giới sẽ trở về hỗn độn.
Dùng Hóa Sinh quyết thu hồi hôi khí trở về, sau lại triệu hồi một đoàn hôi khí mới. Lần này khi đã hấp thu hỏa linh khí đến cực điểm, Dương Vân lập tức thu hồi hôi khí về thức hải.
Dưới tác dụng của Hóa Sinh quyết và thần niệm của Dương Vân, đoàn hôi khí bị thu hồi về liền xuất hiện bên trong thức hải, huyễn nguyệt lập tức tỏa ra nguyệt quang sáng ngời, chiếu lên trên yên khí màu xám đỏ.
Tựa như bị nguyệt quang thiêu cháy, yên khí thu nhỏ lại từng chút từng chút một, nhưng sắc đỏ càng ngày càng đậm, cuối cùng, khi chỉ còn lớn bằng một cái móng tay thì nó hoàn toàn trở nên đỏ thắm.
Sau khi cả thức hải khẽ chấn động, ánh trăng lui dần, yên khí cũng đồng thời biến mất, tại đó xuất hiện một ngọn lửa nhỏ yếu ớt.
Khi nhìn thấy kích thước của ngọn lửa, lại trở về bản thể xem xét lượng linh khí bị hao tổn trong Đan Dương tửu, Dương Vân không khỏi cười khổ.
Nếu sử dụng toàn bộ phương linh tửu mà Tửu lão tặng, đại khái có thể chuyển hóa thành một quả cầu lửa lớn bằng nắm tay, cũng chẳng biết trong Cửu Hoa bảo tháp có pháp khí nhỏ như vậy không nữa. Lần trước hắn lấy được Nguyệt Ảnh toa chỉ lớn bằng hạt táo nhưng dường như cũng là kiện duy nhất của tầng bảo tháp thứ nhất rồi, quang hoa của những pháp khí khác đều lớn hơn so với Nguyệt Ảnh toa.
Xem ra việc này không thể nôn nóng, từ từ rồi sẽ thành công. Nhưng khi có Hóa Sinh quyết, Dương Vân chợt nghĩ ra phương pháp giải quyết vấn đề không thể sử dụng ban ngày của Nguyệt Ảnh toa.
Bên trong Nguyệt Ảnh toa có một chỗ lõm vào để khảm Nguyệt tinh thạch, dùng Nguyệt tinh thạch có thể thay thể Nguyệt Hoa linh khí điều khiển Nguyệt Ảnh toa.
Trên thực tế, đa phần pháp khí loại phi hành đều được thiết kế như vậy, bởi vì pháp khí phi hành thường khá lớn, thời gian sử dụng cũng dài, dùng tinh thạch có thể tiết kiệm tinh nguyên của người sử dụng.
Dương Vân không có Nguyệt tinh thạch nhưng lại có Hóa Sinh quyết, hắn có thể trực tiếp ngưng luyện ra ở bên trong không gian thức hải của mình.
Không gian thức hải là nguyệt chúc tính, bên trong tràn ngập Nguyệt Hoa linh khí, Dương Vân có thể khống chế quy tắc của tiểu không gian này, hơn nữa còn có thể dùng Hóa Sinh quyết để cô đọng thành hạch tâm tinh thạch, trên lý luận hoàn toàn có thể cô đọng thành Nguyệt tinh thạch.
Vừa đúng lúc mới hình thành ngọn lửa nhỏ kia, về sau nếu mở rộng thành không gian hỏa diễm thì cũng có thể dùng nó để cô đọng Hỏa tinh thạch.
Khi phối hợp Hóa Sinh quyết cùng Thái Nhất Hỗn Độn huyền khí, trên lý thuyết có thể hóa sinh vạn vật, đây mới là tác dụng chân chính của không gian thức hải. Nếu vẻn vẹn chỉ là không gian trữ vật thì trong giới tu hành chẳng thiếu không gian pháp khí như túi trữ vật, linh không trạc, tu di giới linh tinh, đây đều là những trang bị tiêu chuẩn của tu luyện giả từ Trúc Cơ kỳ trở lên. Còn Nạp Vật phù có thể tạm thời chứa vật phẩm lại càng phổ biến hơn, gần như mỗi tu luyện giả Dẫn Khí kỳ đều mang theo vài tấm trên người.
Hiện giờ không gian thức hải còn quá đơn giản, với lại vẫn chưa thể sử dụng thuộc tính hóa sinh vạn vật, vì vậy chỉ có thể dùng để cô đọng tinh thạch đồng chúc tính với không gian.
Mặt khác cô đọng tinh thạch cũng cần năng lượng, nguồn gốc của năng lượng này chính là linh khí bên trong không gian thức hải. Thật ra tinh thạch vốn là linh khí trong thiên địa cô đọng rồi hóa hình mà thành, không gian thức hải chỉ là đẩy nhanh quá trình này lên vô số lần mà thôi.
Nguyệt Hoa linh khí trong không gian thức hải đến từ chính Thất Tình châu.
Thất Tình châu có thể hấp tụ Nguyệt Hoa linh khí, ngoại trừ tự động tế luyện Thất Tình châu, một bộ phận linh khí này đã tiến vào không gian thức hải sau khi không gian này được hình thành.
Dương Vân cẩn thận xem xét thêm một lần nữa, cảm thấy không có vấn đề gì mới bắt tay vào việc cô đọng Nguyệt tinh thạch.
Huyễn nguyệt trong thức hải tỏa ra một luồng nguyệt quang, rút ra một tia Hỗn Độn hôi khí tiến vào không gian thức hải. Dương Vân thi triển Hóa Sinh quyết, tia hôi khí này từ từ biến mất, trở thành một cái hạch tâm tinh thạch tí hon hình trăng non.
Hạch tâm tinh thạch vừa được hình thành, Nguyệt Hoa linh khí trong không gian lập tức tự động tụ tập lại đây, hạch tâm tinh thạch phát ra hào quang rực rỡ, kích thước của nó lớn dần, đồng thời nồng độ linh khí bên trong không gian cũng từng bước giảm xuống.
Ước chừng một khắc sau, linh khí trong không gian đã trở nên vô cùng loãng, quá trình cô đọng Nguyệt tinh thạch cũng ngừng lại, mà lúc này tinh thạch mới hình thành chỉ lớn bằng hạt dưa, còn Nguyệt Tinh thạch tiêu chuẩn phải có kích thước xấp xỉ quả hạch đào.
Dương Vân lắc đầu, vừa chờ đợi vừa quan sát tốc độ khôi phục Nguyệt Hoa linh khí trong không gian. Sau một lúc lâu, Dương Vân đã tính ra một kết quả.
Mười lăm ngày, dựa theo tốc độ này thì cứ mười lăm ngày là có thể cô đọng ra một viên Nguyệt tinh thạch. Tốc độ này khiến Dương Vân có chút thất vọng, có điều ngẫm lại thì tinh thạch cũng giống bạch kiểm, đều có giá trị trong dài hạn, hiện giờ hắn chẳng khác nào mang trên người một cái mỏ khoáng tí hon vậy.
Giao việc cô đọng tinh thạch cho thức hải khống chế, Dương Vân trở lại bản thể.
Khi viên Nguyệt tinh thạch đầu tiên được ngưng luyện thành là có thể ra khơi, trong vòng mười lăm ngày này Dương Vân cũng phải tìm một chiếc hải thuyền thích hợp, tuyển mộ nhân thủ và chuẩn bị vật tư tiếp tế cùng hàng hóa, ngoài ra cũng không thể thiếu việc trang bị các loại vũ khí... Sau khi đã chuẩn bị hoàn tất mọi việc là lúc hắn giương buồm đến Đông Hải.
Nữ nhân này quả không đơn giản, xem ra nàng thuộc kiểu người không đụng vào tường thì chưa biết quay đầu lại, khi đã nhận một việc thì nhất định phải làm cho được. Dương Vân nghĩ mà đau cả đầu, tính ra hắn còn cả đống chuyện cần phải giải quyết, đành mặc kệ nàng vậy.
Buổi sáng Mạnh Siêu đến nhà chơi, khi nói đến chuyện thành thân cùng Chương tiểu thư, vẻ mặt hắn như người bay trên mây.
"Lão Mạnh, ngươi giỏi đấy, mới thành thân nửa năm mà Chương tiểu thư đã có tin vui rồi." Dương Vân chọc ghẹo.
"Chương tiểu thư gì chứ, ngươi phải gọi là chị dâu mới đúng." Mạnh Siêu cười ha hả.
"Rõ ràng ngươi vừa cưới được vợ đã quên công của bà mối rồi, bạn bè thế đấy."
Hai người nhìn nhau cười to, Dương Vân nói sang chuyện khác: "Thế nào, nghe nói Bạch mặt rỗ giở trò khiến người không được bổ nhiệm, chi bằng đến Trù Hải sứ ti của ta đi, cử nhân khi ra làm quan sẽ nhậm chức cửu phẩm, ở đây ta có thể đề bạt lên một phẩm, vừa may có một chức điển sử bát phẩm."
"Ngươi không nói ta cũng sẽ mở lời mà." Mạnh Siêu cười nói, "Có điều... Dương hiền đệ, việc trù hải rất mạo hiểm, ngươi có nắm chắc không?"
"Hả? Có gì mạo hiểm, nói ra xem nào."
Rõ ràng Mạnh Siêu đã chuẩn bị từ trước, lập tức bấm đốt ngón tay rồi nói tiếp, "Đầu tiên là phải có thuyền và thủy thủ, tiếp đó cần thuyền trưởng có thể đi những vùng biển xa, nhưng các vấn đề này chỉ cần dùng tiền là có thể hoàn tất. Mấu chốt là ở trên biển, hiện giờ trời sắp vào hè, cũng chính là mùa gió lốc của Đông Hải, đây là một trong những nguy hiểm lớn nhất. Ngoài ra đường biển Đông Hải đã bị cắt đứt mấy trăm năm nay, ta từng hỏi thăm một vài người, bọn họ đều nói nếu đi về hướng đông khoảng mấy ngàn dặm sẽ gặp Dung Nham hải có rất nhiều núi lửa, đó là một miền đất chết, chưa từng có con thuyền nào tiến vào đó mà vẫn an toàn."
"Những việc đó ta biết cả rồi, lão Mạnh này, ta và ngươi quen nhau đã lâu, chắc cũng biết nếu ta đã vơ việc này vào người thì đương nhiên có vài phần chắc chắn thành công." Dương Vân nói.
"Vậy thì tốt." Mạnh Siêu cũng không hỏi nhiều, ngồi thêm một lúc rồi cáo biệt rời đi.
Dung Nham hải mà Mạnh Siêu nhắc đến quả thật là một vấn đề lớn, hiểu biết của Dương Vân đối với nơi đó đương nhiên nhiều hơn so với những lời đồn mà Mạnh Siêu nghe được.
Dung Nham hải vốn là một hải vực bình thường, nhưng mấy trăm năm trước địa hỏa dưới đáy biển đột nhiên phun trào, hình thành một hải vực toàn là núi lửa nóng chảy rộng mấy ngàn dặm.
Nơi đó là địa ngục đối người thường, nhưng lại là thiên đường của tu luyện giả tu luyện công pháp thuộc tính hỏa. Mặt khác địa hỏa phun trào đã mang đến nhiệt lượng khiến lượng cá ở hải vực này rất dồi dào, hấp dẫn rất nhiều Hải tộc đến đây. Trong điều kiện được thiên nhiên ưu đãi, nơi đây cũng đã tạo nên một lượng lớn yêu thú hai hệ thủy, hỏa, dù là tu luyện giả, Hải tộc hay yêu thú thì đó đều không phải là thứ mà người thường có thể chống lại.
Có điều trong vòng mấy trăm năm mà chưa hề có một con thuyền nào có thể trở về từ Dung Nham hải, tình huống này quả có chút quỷ dị.
Kiếp trước Dương Vân từng đến Dung Nham hải một thời gian, còn tình cờ tìm được một ít Hỏa Tinh châu trong một ngọn núi lửa, sau đó hắn đổi số Hỏa Tinh châu này thành pháp khí ở phường thị Phù đảo, về sau hắn dùng pháp khí này suốt từ Trúc Cơ kỳ cho đến Hóa Cương kỳ, không biết bao nhiêu lần nó đã cứu tính mạng hắn.
Song khi đó Dương Vân đã có tu vi Trúc Cơ kỳ, đi đường cũng là bay tới bay lui trên không trung, thỉnh thoảng lặn xuống biển cũng có pháp bảo hải độn. Nếu chỉ dựa vào một chiếc hải thuyền thông thường để đến Dung Nham hải, kỳ thật Dương Vân cũng không nắm chắc như những gì hắn nói với Mạnh Siêu.
Nếu không phải may mắn có được Nguyệt Ảnh toa, chắc chắn Dương Vân sẽ không liều lĩnh đi chuyến này. Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác khiến Dương Vân hạ quyết tâm xông vào Dung Nham hải, đó là khoảng thời gian hắn đi du lịch trong mộng cảnh đã gặp không ít thương thuyền của thường nhân ở Dung Nham hải. Nói cách khác, vào thời điểm đó Dung Nham hải đã không còn là cấm vực đối với phàm nhân.
Tuy không biết Dung Nham hải đã xảy ra biến hóa gì, nhưng ít nhất điều đó nói lên rằng có khả năng đi qua Dung Nham hải. Dù có sớm vài thập niên nhưng nếu tìm được điểm mấu chốt, có lẽ việc này sẽ thành công.
Có Nguyệt Ảnh toa trong tay, nếu gặp phải nguy hiểm mà thuyền khó tránh chí ít còn có một thủ đoạn để thoát thân. Song chỉ vào những tối có ánh trăng mới sử dụng được Nguyệt Ảnh toa, đây là một điểm thiếu sót rất lớn, nhất định phải tìm biện pháp giải quyết.
Vừa mới nghĩ đến đây, trong lòng Dương Vân đột nhiên khẽ động, việc thôi diễn trong thức hải cuối cùng đã có kết quả, hắn lập tức đưa thần niệm tiến vào thức hải.
Bên trong Hoàn Chân điện, cảnh tượng cả điện sáng rực thường thấy đã biến mất, lúc này chỉ có một vài tia nguyệt quang chiếu vào bên trong, soi sáng một trang giấy vàng lơ lửng trên không trung.
"Chỉ một trang pháp quyết? Đơn giản vậy sao?" Dương Vân vốn tưởng rằng muốn tạo ra một không gian có thuộc tính khác trong thức hải để chôm Cửu Hoa tiên bảo là một chuyện phi thường phức tạp, không ngờ pháp quyết được thôi diễn ra lại đơn giản như thế, hắn chỉ đảo mắt qua, nội dung pháp quyết trên trang giấy vàng lập tức xuất hiện trong đầu.
"Không ngờ lại như vậy!"
Giống như đâm thủng lớp cửa sổ giấy, Dương Vân lập tức hiểu được nội dung bên trên.
Xung quanh thức hải của hắn chính là Hỗn Độn hôi khí, là một loại thiên địa huyền khí vô cùng hiếm thấy, lai lịch của nó chỉ sợ có thể bắt nguồn từ Hồng Mông Thái Cổ. Dựa theo ý kiến trên Hỗn Độn dẫn, Thái Nhất Hỗn Độn huyền khí có thể hóa to biến nhỏ, có thể ẩn hiện, có thể hóa sinh vạn vật, có thể nhập u thông huyền, thậm chí còn có thể diệt độ thiên địa.
Công quyết trên trang giấy vàng, kết hợp với đoạn khẩu quyết tâm luyện của tiểu Hắc, cùng với mấy loại công quyết mà kiếp trước Dương Vân có được như Phệ Nguyên quyết, Đoạt Thiên quyết, Đại Nghịch chân kinh..., cuối cùng chắt lọc thành một trang giấy ngắn ngủi. Tác dụng của nó chính là đưa Thái Nhất Hỗn Độn huyền khi ra bên ngoài, cắn nuốt và đồng hóa linh khí trong thiên địa, tiếp đó đồng thời thu hồi cả hôi khí và linh khí về thức hải, sau lại sử dụng khẩu quyết tế luyện để luyện hóa hôi khí thành không gian thực thể, như vậy không gian được hình thành sẽ có thuộc tính theo loại linh khí bị cắn nuốt.
Nếu tưởng tượng hôi khí là một thứ có thể tùy ý biến hình, vậy thì pháp quyết kia đầu tiên sẽ biến hôi khí thành lưới đánh cá, thiên địa linh khí chính là cá, sau khi thả lưới sẽ mang cá về nhà rồi xây thành ao cá.
Dương Vân hết sức kinh hãi, sự xuất hiện của công quyết này đã hoàn toàn lật đổ những kinh nghiệm tu luyện của hắn trước kia, so ra thì việc tìm Cửu Hoa tiên bảo chỉ như hạt bụi, bé nhỏ không đáng kể.
Có thể hấp thu các loại thiên địa linh khí rồi tế luyện vào thức hải của chính mình, sau đó dung hợp thành không gian, đây là cái gì? Nó đâu phải không gian thức hải chứ, đó là nguyên mẫu của một tiểu thiên thế giới rồi.
Đây là việc mà cảnh giới Sáng Thế kỳ mới có thể làm được, cũng là cảnh giới Đế Quân thiên đình. Hiện giờ hắn chỉ mới là một phàm nhân ở Ngưng Khí kỳ mà lại vọng tưởng tế luyện tiểu thiên thế giới, hắn điên cuồng hay sau khi tỉnh mộng thế giới này đã trở nên điên cuồng đây?
Dẫn khí, Trúc Cơ, Tâm Động, Hóa Cương, Kết Đan, Đan Hỏa, Tán Đan, Đan Kiếp, Nguyên Thần, Phân Thần, Hóa Thần, Tụ Thần, Thiên Cơ, Hợp Thể, Sáng Thế, bên trong còn chia ra thành những cảnh giới như lạch trời nữa, nhất thời Dương Vân không thể đếm hết.
Sau khi cơn chấn động trôi qua, Dương Vân nhanh chóng nhận thấy luôn có những miếng bánh từ trời cao rớt xuống, nhưng đôi khi những miếng bánh này quá lớn, có thể đè chết mình.
Dương Vân bình tĩnh phân tích một chút, làm thế nào để dung hợp những không gian có thuộc tính bất đồng chính là một vấn đề lớn trong tương lai, điều này quả thực có thể trở thành một cửa ải khó khăn về sau, thậm chí là một kiếp số trên con đường tu luyện. Trong tam kiếp thiên, địa, nhân của tu luyện giả, địa kiếp là chỉ những kiếp số phát sinh từ chính bản thân mình trong quá trình tu luyện như tẩu hỏa nhập ma, tán công, bạo thể vân vân. Nếu hắn ép bản thân tế luyện tiểu thiên thế giới thì chẳng khác nào một đứa bé ba tuổi múa đại chùy vượt quá trọng lượng bản thân, vô cùng dễ rơi vào tình huống lực bất tòng tâm, thậm chí còn tự làm mình bị tổn thương, khiến địa kiếp xảy ra.
Dù hắn thành công dung hợp không gian rồi tế luyện ra tiểu thiên thế giới, nếu để lộ ra sẽ trở thành đối tượng mà người ta khao khát và đố kị, họa nhân kiếp nhất định sẽ ập xuống.
Ngoài ra còn có Đế Quân thiên đình, khi bọn họ biết được thủ đoạn vốn chỉ thuộc về thiên đình lại bị một tu luyện giả dưới thế tục nắm giữ, họ sẽ phản ứng như thế nào? Trừ khi cảnh giới tu vi của hắn lúc đó xấp xỉ với bọn họ, nếu không đa phần sẽ phải lập tức đối mặt với thiên kiếp.
Nói cách khác, công pháp này có thể mang lại cho hắn những lợi ích vô cùng lớn, nhưng kèm theo đó là vô số mối nguy và kiếp nạn. Phải lựa chọn như thế nào, Dương Vân lâm vào trầm tư.
Khi nghĩ đến loạn thế sắp xảy ra, nghĩ đến nhu cầu cấp bách phải tăng cường thực lực, Dương Vân siết chặt nắm tay, tuy làm vậy về sau sẽ dẫn đến tam kiếp thiên, địa, nhân, nhưng hiện tại chẳng lẽ hắn còn lựa chọn khác sao, dù là uống rượu độc để giải khát hắn cũng phải làm.
Dương Vân hạ quyết tâm, trang giấy vàng kia lập tức phân tán thành mấy trăm phù văn huyền ảo, bay đến dán lên mặt ngoài đại trụ của Hoàn Chân điện. Khi hào quang vàng rực của phù văn lóe lên, Dương Vân đưa tay lướt qua những phù văn này, tỉ mỉ thể ngộ, đột nhiên một ý nghĩ nảy ra trong đầu hắn, công quyết này gọi là Hóa Sinh quyết đi.
Một khắc sau, Dương Vân rời khỏi thức hải trở lại bản thể, hắn đã lĩnh ngộ được Hóa Sinh quyết nên muốn tìm vật gì đó thể thử nghiệm một chút. Có thứ gì chứa linh khí nhỉ, Dương Vân lập tức nhớ đến Đan Dương tửu mà Tửu lão tặng, trong rượu ẩn chứa rất nhiều hỏa linh khí.
Hắn triệu ra một vò Đan Dương tửu lớn từ không gian thức hải, sau đó bắt đầu thi triển Hóa Sinh quyết.
Dương Vân khẩn trương quan sát không gian trước mắt, hôi khí có thể hiển hình hay không chính là điểm then chốt của Hóa Sinh quyết, cũng là điều mà Dương Vân không nắm chắc nhất.
Không trung phía trên vò rượu dần dần xuất hiện một lớp hôi mang mỏng manh.
Dương Vân hưng phấn đánh ba chưởng, thành công rồi!
Hôi mang từng bước khuếch tán thành một quả cầu hôi khí to bằng nắm tay, nó chuyển động trong không trung một lát rồi hạ xuống vò rượu phía dưới. Sau khi tiến vào vò rượu, hôi khí tản ra tạo thành một cái nắp đậy bao phủ phía trên lớp rượu.
Dương Vân vội vàng ghé mắt vào vò rượu xem xét, phát hiện hôi khí đang rút ra một tia quang hoa màu đỏ từ trong rượu, hồng quang mỏng manh cùng hôi khí đan vào nhau, dần dần nhuộm hôi khí thành màu xám đỏ.
Dương Vân nhận thấy màu sắc của hôi khí liên tục thay đổi, lúc đầu là màu xám tro thuần túy, sau khi hấp thu hỏa linh khi thì dần dần có thêm sắc đỏ, nhưng khi đạt đến một mức độ nhất định thì nó sẽ không tiếp tục hấp thu hỏa linh khí nữa, lại từ từ trở về màu xám tro, trong quá trình này thể tích hôi khí lại tăng thêm một chút.
Sau khi quay trở lại màu xám tro thuần túy, dường như hôi khí đã mất đi hứng thú với việc hấp thu linh khí trong rượu, nó lười biếng bám lên trên rượu như một lớp bụi vậy. Dương Vân ngẫm lại thì thấy cũng bình thường, nếu hôi khí có thể liên tục hấp thu và đồng hóa, như vậy chỉ cần đủ thời gian thì mọi thiên địa linh khí đều sẽ bị nó hút hết, toàn bộ thế giới sẽ trở về hỗn độn.
Dùng Hóa Sinh quyết thu hồi hôi khí trở về, sau lại triệu hồi một đoàn hôi khí mới. Lần này khi đã hấp thu hỏa linh khí đến cực điểm, Dương Vân lập tức thu hồi hôi khí về thức hải.
Dưới tác dụng của Hóa Sinh quyết và thần niệm của Dương Vân, đoàn hôi khí bị thu hồi về liền xuất hiện bên trong thức hải, huyễn nguyệt lập tức tỏa ra nguyệt quang sáng ngời, chiếu lên trên yên khí màu xám đỏ.
Tựa như bị nguyệt quang thiêu cháy, yên khí thu nhỏ lại từng chút từng chút một, nhưng sắc đỏ càng ngày càng đậm, cuối cùng, khi chỉ còn lớn bằng một cái móng tay thì nó hoàn toàn trở nên đỏ thắm.
Sau khi cả thức hải khẽ chấn động, ánh trăng lui dần, yên khí cũng đồng thời biến mất, tại đó xuất hiện một ngọn lửa nhỏ yếu ớt.
Khi nhìn thấy kích thước của ngọn lửa, lại trở về bản thể xem xét lượng linh khí bị hao tổn trong Đan Dương tửu, Dương Vân không khỏi cười khổ.
Nếu sử dụng toàn bộ phương linh tửu mà Tửu lão tặng, đại khái có thể chuyển hóa thành một quả cầu lửa lớn bằng nắm tay, cũng chẳng biết trong Cửu Hoa bảo tháp có pháp khí nhỏ như vậy không nữa. Lần trước hắn lấy được Nguyệt Ảnh toa chỉ lớn bằng hạt táo nhưng dường như cũng là kiện duy nhất của tầng bảo tháp thứ nhất rồi, quang hoa của những pháp khí khác đều lớn hơn so với Nguyệt Ảnh toa.
Xem ra việc này không thể nôn nóng, từ từ rồi sẽ thành công. Nhưng khi có Hóa Sinh quyết, Dương Vân chợt nghĩ ra phương pháp giải quyết vấn đề không thể sử dụng ban ngày của Nguyệt Ảnh toa.
Bên trong Nguyệt Ảnh toa có một chỗ lõm vào để khảm Nguyệt tinh thạch, dùng Nguyệt tinh thạch có thể thay thể Nguyệt Hoa linh khí điều khiển Nguyệt Ảnh toa.
Trên thực tế, đa phần pháp khí loại phi hành đều được thiết kế như vậy, bởi vì pháp khí phi hành thường khá lớn, thời gian sử dụng cũng dài, dùng tinh thạch có thể tiết kiệm tinh nguyên của người sử dụng.
Dương Vân không có Nguyệt tinh thạch nhưng lại có Hóa Sinh quyết, hắn có thể trực tiếp ngưng luyện ra ở bên trong không gian thức hải của mình.
Không gian thức hải là nguyệt chúc tính, bên trong tràn ngập Nguyệt Hoa linh khí, Dương Vân có thể khống chế quy tắc của tiểu không gian này, hơn nữa còn có thể dùng Hóa Sinh quyết để cô đọng thành hạch tâm tinh thạch, trên lý luận hoàn toàn có thể cô đọng thành Nguyệt tinh thạch.
Vừa đúng lúc mới hình thành ngọn lửa nhỏ kia, về sau nếu mở rộng thành không gian hỏa diễm thì cũng có thể dùng nó để cô đọng Hỏa tinh thạch.
Khi phối hợp Hóa Sinh quyết cùng Thái Nhất Hỗn Độn huyền khí, trên lý thuyết có thể hóa sinh vạn vật, đây mới là tác dụng chân chính của không gian thức hải. Nếu vẻn vẹn chỉ là không gian trữ vật thì trong giới tu hành chẳng thiếu không gian pháp khí như túi trữ vật, linh không trạc, tu di giới linh tinh, đây đều là những trang bị tiêu chuẩn của tu luyện giả từ Trúc Cơ kỳ trở lên. Còn Nạp Vật phù có thể tạm thời chứa vật phẩm lại càng phổ biến hơn, gần như mỗi tu luyện giả Dẫn Khí kỳ đều mang theo vài tấm trên người.
Hiện giờ không gian thức hải còn quá đơn giản, với lại vẫn chưa thể sử dụng thuộc tính hóa sinh vạn vật, vì vậy chỉ có thể dùng để cô đọng tinh thạch đồng chúc tính với không gian.
Mặt khác cô đọng tinh thạch cũng cần năng lượng, nguồn gốc của năng lượng này chính là linh khí bên trong không gian thức hải. Thật ra tinh thạch vốn là linh khí trong thiên địa cô đọng rồi hóa hình mà thành, không gian thức hải chỉ là đẩy nhanh quá trình này lên vô số lần mà thôi.
Nguyệt Hoa linh khí trong không gian thức hải đến từ chính Thất Tình châu.
Thất Tình châu có thể hấp tụ Nguyệt Hoa linh khí, ngoại trừ tự động tế luyện Thất Tình châu, một bộ phận linh khí này đã tiến vào không gian thức hải sau khi không gian này được hình thành.
Dương Vân cẩn thận xem xét thêm một lần nữa, cảm thấy không có vấn đề gì mới bắt tay vào việc cô đọng Nguyệt tinh thạch.
Huyễn nguyệt trong thức hải tỏa ra một luồng nguyệt quang, rút ra một tia Hỗn Độn hôi khí tiến vào không gian thức hải. Dương Vân thi triển Hóa Sinh quyết, tia hôi khí này từ từ biến mất, trở thành một cái hạch tâm tinh thạch tí hon hình trăng non.
Hạch tâm tinh thạch vừa được hình thành, Nguyệt Hoa linh khí trong không gian lập tức tự động tụ tập lại đây, hạch tâm tinh thạch phát ra hào quang rực rỡ, kích thước của nó lớn dần, đồng thời nồng độ linh khí bên trong không gian cũng từng bước giảm xuống.
Ước chừng một khắc sau, linh khí trong không gian đã trở nên vô cùng loãng, quá trình cô đọng Nguyệt tinh thạch cũng ngừng lại, mà lúc này tinh thạch mới hình thành chỉ lớn bằng hạt dưa, còn Nguyệt Tinh thạch tiêu chuẩn phải có kích thước xấp xỉ quả hạch đào.
Dương Vân lắc đầu, vừa chờ đợi vừa quan sát tốc độ khôi phục Nguyệt Hoa linh khí trong không gian. Sau một lúc lâu, Dương Vân đã tính ra một kết quả.
Mười lăm ngày, dựa theo tốc độ này thì cứ mười lăm ngày là có thể cô đọng ra một viên Nguyệt tinh thạch. Tốc độ này khiến Dương Vân có chút thất vọng, có điều ngẫm lại thì tinh thạch cũng giống bạch kiểm, đều có giá trị trong dài hạn, hiện giờ hắn chẳng khác nào mang trên người một cái mỏ khoáng tí hon vậy.
Giao việc cô đọng tinh thạch cho thức hải khống chế, Dương Vân trở lại bản thể.
Khi viên Nguyệt tinh thạch đầu tiên được ngưng luyện thành là có thể ra khơi, trong vòng mười lăm ngày này Dương Vân cũng phải tìm một chiếc hải thuyền thích hợp, tuyển mộ nhân thủ và chuẩn bị vật tư tiếp tế cùng hàng hóa, ngoài ra cũng không thể thiếu việc trang bị các loại vũ khí... Sau khi đã chuẩn bị hoàn tất mọi việc là lúc hắn giương buồm đến Đông Hải.
/115
|