Rượu là người làm mai!
Rượu trái cây mà Tiêu Dật uống ở chỗ Luigid, rất nhanh đã phát huy hiệu quả tại nhân giới.
Khi Tiêu Dật và Sở Mặc trở về là giữa trưa, Lâm Thính Hải còn đang đi học, trong nhà không có ai, trên mặt đất vương vãi đồ chơi của báo con mấy hôm nay. Khi Sở Mặc gom hết đồ chơi bỏ lên sô pha, hắn ngẩng đầu liền thấy trên mặt Tiêu Dật nhiễm màu diễm lệ, con mắt long lanh đứng trước mặt hắn.
“Sở Mặc!” Tiêu Dật nhẹ gọi một tiếng.
Sở Mặc mỉm cười, hắn biết rõ những ly rượu Tiêu Dật uống đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi, hắn muốn biết Tiêu Dật sẽ nói gì với hắn, vì thế không lên tiếng, chỉ cười nhìn Tiêu Dật. Nhưng hắn không đợi được lời Tiêu Dật muốn nói, vì giây tiếp theo Tiêu Dật trực tiếp ngửa đầu, hôn lên môi hắn.
Môi Tiêu Dật ấp ám, nhẹ dán lên môi Sở Mặc, có hương trái cây nhàn nhạt xen lẫn trong hương rượu truyền lên người Sở Mặc, như từng tia dụ hoặc, được Sở Mặc hấp từng chút vào người. Sở Mặc gần như lập tức mất khống chế, tiểu tiểu Mặc trực tiếp dựng lên. Khi hắn đang muốn tiến hành bước tiếp theo, Tiêu Dật đột nhiên rời khỏi môi hắn, bảo trì tư thế ngữa cổ nhìn hắn cười ngây ngốc.
“Sở Mặc!” Tiêu Dật lại nhẹ giọng gọi tên hắn.
Hai người rất gần nhau, Sở Mặc có thể cảm thấy rõ ràng được trong hơi thở ấm áp của Tiêu Dật bao hàm hương trái cây ngọt ngào. Hắn nhìn chăm chăm Tiêu Dật, trong con ngươi màu đen của Tiêu Dật toàn bộ là bóng dáng của hắn. Ánh mắt Sở Mặc dịu dàng, cúi đầu nhẹ ngậm lấy đôi môi của Tiêu Dật, nhẹ cắn liếm.
Tiêu Dật chớp chớp mắt, thuận theo mở miệng, nghênh hợp động tác của Sở Mặc, hơn nữa còn học một biết mười làm theo Sở Mặc quấn lấy đầu lưỡi đối phương. Nụ hôn triền miên từng chút một trở nên kịch liệt, Sở Mặc vươn tay xoa Tiêu Dật, ôm chặt lấy y.
“Thích không?” Sở Mặc vừa hôn vừa khàn giọng nói.
Tiêu Dật thành thật gật đầu, con mắt long lanh nhiễm lên mùi tình dục.
Sở Mặc cười nhẹ, một tay men theo áo Tiêu Dật thò vào, chậm rãi ve vuốt tấm lưng trần trụi. Thân thể bị rượu kích thích trở nên vô cùng mẫn cảm, dục vọng trong người cũng dần thức tỉnh theo động tác của Sở Mặc, Tiêu Dật thoải mái dán lên người Sở Mặc, nhẹ cọ cọ, hơn nữa học theo động tác của Sở Mặc, cũng thò tay vào trong áo đối phương.
Sự chủ động của Tiêu Dật còn hiệu quả hơn bất cứ thuốc thôi tình nào, Sở Mặc chỉ cảm thấy hắn đã sắp tới cực hạn, tiểu tiểu Mặc thì cứng đến phát đau. Nếu có thể hắn chỉ mong lập tức ấn Tiêu Dật lên sô pha, ăn sạch từng chút, nhưng mà không được! Sở Mặc tuy không có kinh nghiệm, nhưng lại nghe người khác nói trải nghiệm lần đầu tiên rất quan trọng. Hắn muốn khoái lạc, càng hy vọng Tiêu Dật khoái lạc!
Sở Mặc nhẫn nại áp chế lửa trong lòng, tay trái ôm chặt eo Tiêu Dật, tay phải nhanh chóng cởi quần Tiêu Dật. Thân thể Tiêu Dật vô cùng thành thật, tiểu tiểu Dật cũng đã sớm hưng phấn đứng lên. Sở Mặc vừa dịu dàng cầm tiểu tiểu Dật vừa cúi đầu ngậm lấy môi Tiêu Dật.
Kích thích trên dưới khiến thân thể Tiêu Dật không thể khống chế bắt đầu run rẩy, tiếng rên rỉ vụn vỡ tràn ra từ khóe môi. Điều này đối với Sở Mặc là sự cỗ vũ tốt nhất, hắn vừa chú ý vẻ mặt Tiêu Dật vừa dịu dàng điều chỉnh động tác trên tay. Tiếng rên rỉ của Tiêu Dật càng lúc càng lớn, tay y vô thức nắm chặt lấy Sở Mặc, hai chân cũng căng chặt, thất thần dựa vào lòng Sở Mặc.
Trên một ý nghĩa nào đó, đàn ông càng hiểu rõ đàn ông. Tiêu Dật rõ ràng cảm giác được thân thể tích tụ từng đợt khoái cảm, mỗi khi tới biên giới bùng phát, Sở Mặc liền chậm lại, cứ thế lại bắt đầu một vòng khoái cảm. Loại khoái cảm gần như giày vò này khiến Tiêu Dật dần trở nên thất thanh, y mềm nhũn vô lực cọ xát vào người Sở Mặc, vẻ mặt mê ly, tiếng thở dốc nhè nhẹ. Cảnh sắc này rơi vào mắt Sở Mặc, hắn không cách nào nhẫn nại được nữa, tay liền tăng thêm lực. Chỉ nghe Tiêu Dật kêu lên một tiếng ngắn ngủi, dịch thể bết dính bắn lên tay hắn.
Thoáng chốc khoái cảm trào lên, Tiêu Dật hơi khép mắt, dư âm trong người vẫn còn kích thích thân thể, trong đầu y chỉ là một mảng trắng xóa, cái gì cũng không nghĩ đươc.
“Thích không?” Giọng nói khàn khàn của Sở Mặc vang lên bên tai, hơi thở ấm áp phả lên tai, thân thể Tiêu Dật nhẹ run, bản năng vượt qua lý trí, rất nhanh gật đầu.
Trong mắt Sở Mặc đầy ý cười, hắn giả vờ bất mãn cắn lên tai Tiêu Dật một cái, “Ta muốn nghe cậu nói.”
“Nói gì?” Tiêu Dật hồi thần lại hoang mang hỏi.
Sở Mặc khàn giọng đáp, “Nói cậu thích, thích ta như thế.”
Cảm giác xấu hổ theo lời Sở Mặc bắt đầu trào lên trong lòng, nhưng bản năng thân thể lại kêu gào là thích. Dưới sự ủng hộ của rượu, Tiêu Dật chủ động hôn Sở Mặc một cái, thành thật nói: “Thích!”
Đến lúc này, Sở Mặc cảm thấy cho dù là thánh nhân cũng không thể tiếp tục nhẫn nại, tiểu tiểu Mặc đã xưng tới mức sắp nổ. Phản ứng chân thật của Tiêu Dật giống như nhóm lửa vào đống củi khô, triệt để thiêu cháy hắn. Sở Mặc cấp bách cúi đầu hôn Tiêu Dật, cánh tay dính tinh dịch của Tiêu Dật bắt đầu mò tới mục đích cuối cùng của hắn.
Thân thể Tiêu Dật vô thức lại lần nữa căng chặt, cánh tay khác của Sở Mặc an ủi vuốt lưng Tiêu Dật, muốn để y thả lỏng. Khi động tác của Sở Mặc dần có hiệu quả, di động đặt trên sô pha đột nhiên vang lên.
Bầu không khí quanh co lập tức bị cắt đứt, Tiêu Dật bất giác nhìn sang di động, “Tiểu Kỳ?”
Sở Mặc thầm rủa một tiếng, ném ra một đạo kết giới tĩnh âm thật nhanh, tiếp theo dụ dỗ: “Bạch Kỳ không có gì, tiểu Dật, để ta hôn cậu.”
Hắn còn chưa nói xong, một thẻ ngọc từ xa lao tới, dừng trước mặt hai người.
Sở Mặc, “…”
Đến lúc này, hắn đã không thể tiếp tục làm ngơ, chỉ đành gỡ kết giới tĩnh âm, nghe thử Bạch Kỳ có chuyện gì.
“Tiểu Dật, cậu có nhà không? Cậu còn nhớ Hàn Ngọc Khiêm mà cậu từng nhắc tới không? Sư phụ vừa rồi gặp một tiên nhân tên là Hàn Ngọc Khiêm, cậu mau tới xem thử có phải cùng một người không.”
Ba chữ Hàn Ngọc Khiêm khiến tình dục trên mặt Sở Mặc lập tức lui đi, trở nên ngưng trọng. Thời gian này dư nghiệt Vân Lam vẫn không có động tĩnh, hắn còn cho rằng Hàn Ngọc Khiêm đã chết trong Vô Vọng chi hải, không ngờ đối phương lại có thể ra khỏi Vô Vọng chi hải giống họ, hơn nữa còn tới nhân giới.
Cũng như Sở Mặc, ba chữ Hàn Ngọc Khiêm đồng dạng cũng đánh thức ký ức sâu thẳm của Tiêu Dật, y vẫn nhớ lúc đầu chính là bị hắn liên lụy mới bị Sở Mặc dẫn tới Vô Vọng chi hải. Tiêu Dật lắc đầu, hơi choáng váng, kéo Sở Mặc, “Chúng ta đi tìm Bạch Kỳ.”
Ánh mắt Sở Mặc đảo qua quần áo hỗn loạn trên người Tiêu Dật, cố gắng áp chế dục vọng trong lòng, ôm Tiêu Dật thật chặt.
“Tiểu Dật ngủ trước đi, ta đi tìm.”
“Tôi…” Tiêu Dật vô thức muốn phản bác, nhưng lại bị Sở Mặc hôn môi chặn lại.
Nụ hôn này trút hết toàn bộ lửa trong lòng Sở Mặc, hắn gần như thô bạo cạy mở môi Tiêu Dật, kịch liệt bức bách đầu lưỡi của Tiêu Dật. Thấy tình dục lại dâng lên trong mắt Tiêu Dật, Sở Mặc mới bức bách mình rời khỏi, nỗ lực thở đều lại. Chờ khi Sở Mặc bình tĩnh lại, hắn nhẹ nhàng ôm Tiêu Dật lên giường. Sau khi giúp Tiêu Dật cởi áo ngoài đắp chăn lên, Sở Mặc dịu dàng cúi người hôn lên trán Tiêu Dật.
“Cậu ngủ trước, tôi sẽ về liền.”
Tiêu Dật nghĩ tới lực chiến đấu phế thải của mình, chỉ đành nói, “Được!”
Khi Sở Mặc rời khỏi phòng, nét dịu dàng dành cho Tiêu Dật lập tức không cánh mà bay, khí thế rét buốt phát ra, Sở Mặc lạnh mặt, thi triển một kết giới trên người, nhanh chóng bay tới tiệm lão Vương.
“Sư phụ, người xác nhận người này là tiên nhân?” Trong tiệm lão Vương, Bạch Kỳ lại xác nhận lần nữa.
Lão Vương câm nín nhìn Bạch Kỳ nửa ngày, mới nói: “Vấn đề này con đã hỏi mười lần rồi, lẽ nào sư phụ con ngay cả tiên nhân cũng không phân biệt được sao?”
Bạch Kỳ nghe thế rất muốn lấy ví dụ Tiêu Dật ra nói, nhưng nghĩ lại vẫn là bỏ qua. Nếu người đó thật sự là cùng một người mà Tiêu Dật nói thì sao? Nghĩ thế, mặt Bạch Kỳ hiện lên chút lo lắng.
Cho dù Bạch Kỳ không nói ra, nhưng thật ra cậu luôn đổ mồ hôi khi nghĩ tới cuộc sống tiên giới của Tiêu Dật. Trải nghiệm của Tiêu Dật nghe thì vô cùng đặc sắc nhấp nhô trầm bổng, nhưng nếu nghiên cứu kỹ, thì sẽ phát hiện bên trong chứa đựng không ít nguy hiểm. Cái chỗ tiên giới đó không giống như thế giới ca vũ thái bình mà Tiêu Dật sống từ nhỏ. Dư nghiệt tiền triều, Vô Vọng chi hải, những từ này mỗi thứ đều có thể khiến Bạch Kỳ lo sợ rất lâu. Đối với Bạch Kỳ, dư nghiệt Vân Lam cũng giống như phần tử khủng bố của nhân giới, Tiêu Dật có dính dáng tới họ, thì không phải lúc nào cũng phải sống trong lo lắng sao. Nên biết phần tử khủng bố sẽ không nói lý với mình, đây cũng là nguyên nhân Bạch Kỳ không tán đồng Tiêu Dật và Sở Mặc yêu nhau. Nếu dư nghiệt Vân Lam là phần tử khủng bố, vậy Sở Mặc chính là đội trưởng cảnh sát truy bắt phần tử khủng bố, lúc này Tiêu Dật tránh Sở Mặc còn không kịp, sao có thể ở bên nhau.
Bỏ những thứ này qua không bàn, cho dù Hàn Ngọc Khiêm và người Tiêu Dật nói không phải cùng một người, vậy cũng là một đại phiền toái. Bạch Kỳ còn nhớ Tiêu Dật đặc biệt từng nói, tiên nhân không được phép tự tiện xuống nhân giới, vậy người đó làm sao mà tới được? Hắn ta sẽ phát hiện sự tồn tại của Tiêu Dật sao? Sẽ gây bất lợi với Tiêu Dật sao? Bạch Kỳ nghĩ ngợi lung tung, cho tới khi Sở Mặc vẻ mặt hàn băng bước vào.
“Hàn Ngọc Khiêm ở đâu?” Sở Mặc không hàn huyên dư thừa, trực tiếp mở miệng. Cho dù hắn vẫn luôn áp chế uy lực của cao thủ bậc bảy, nhưng do cảm xúc không ổn định nên cũng để lộ ra một ít khiến Bạch Kỳ lo sợ không thôi. Đây là một mặt khác của Sở Mặc mà Bạch Kỳ chưa từng thấy qua. Từ khi cậu quen biết Sở Mặc, Sở Mặc đã lờ mờ biểu hiện ra sự bất đồng dành cho Tiêu Dật, đối với cậu, bạn tốt của Tiêu Dật, thái độ của Sở Mặc đương nhiên cũng rất tốt.
Không giống Bạch Kỳ, lão Vương đã đích thân cảm thụ qua sự lợi hại của Sở Mặc. Từ khi Sở Mặc vào cửa ông đã để ý thấy sắc mặt hết sức âm trầm của Sở Mặc, hình như đang áp chế gì đó. Lúc này thấy tiểu đồ đệ bị Sở Mặc dọa, ông lập tức đứng ra.
“Hàn Ngọc Khiêm và người của Không Ổ Tông đi chung với nhau.”
Đây mới là nguyên nhân lão Vương đau đầu. Bạch Kỳ đã kể lại rất kỹ chuyện dư nghiệt Vân Lam cho ông, đối với lão Vương tiền triều khôi phục cũng thế, tiên đế trấn áp cũng thế đều là chuyện của tiên giới, hoàn toàn không có quan hệ với nhân giới bọn họ, nhưng một khi tu chân giả của nhân giới gia nhập vào trong đó, cả tu chân giới nhất định sẽ bị dính líu và ảnh hưởng. Vạn nhất tiên giới giận lây, phất tay thôi thì cũng có thể hủy diệt tu chân giới mấy chục lần.
“Không Ổ Tông?”
Lão Vương cười khổ, lại giải thích thêm, “Không Ổ Tông và Hạo Thiên Tông là hai đại tông môn ngang hàng của tu chân giới.”
Mà chuyện này cũng thật trùng hợp. Buổi sáng lão Vương nhàn tản một mình ra ngoài dạo chơi, vô tình thấy người của Không Ổ Tông. Từ sau chuyện giáo đình phương Tây có thần tích, sự tồn tại của tu chân giới cũng bị bức phải chuyển từ tối ra sáng. Xét thấy một vài quy tắc ngầm không thể bày ra rõ ràng, mấy thành phố lớn trong nước cũng ẩn ẩn phân ra những phạm vi thế lực khác nhau. Mà thành phố lão Vương sống vì có ông, tự nhiên được phân vào trong phạm vi thế lực của Hạo Thiên Tông, người của Không Ổ Tông bình thường tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đây, càng không cần nói là lén lút xuất hiện.
Lúc đó lão Vương cảm thấy kỳ quái, vô thức đi theo, nhưng không ngờ người mà Không Ổ Tông gặp lại là một tiên nhân.
Lão Vương lập tức cảm thấy không hay! Trước không nói tiên nhân không thể tự tiện xuống nhân giới, chỉ nói người của Không Ổ Tông thần bí lén lút móc nối với tiên nhân là muốn làm gì? Đương nhiên lúc này lão Vương tự động quên chuyện ông đã bắt cầu nối dây cho Hạo Thiên Tông và tiên nhân móc nối.
Xuất phát từ sự cẩn thận, lão Vương lại gần đối phương, nhưng không dám tới quá gần, chỉ thấp thoáng nghe thấy cuộc đối thoại mơ hồ giữa hai người rồi vội vàng rời khỏi. Ông nhớ ra Sở Mặc vẫn còn ở đây, chuyện giữa tiên nhân vẫn nên để họ tự giải quyết nội bộ hay hơn. Chỉ là lão Vương không ngờ, ông vừa nói với Bạch Kỳ, một cái tên tiên nhân bình thường lại tạo nên phản ứng quá lớn của Bạch Kỳ, còn dính dáng tới hoạt động khủng bố gì đó của tiên giới. Lão Vương thầm thở dài, ông rốt cuộc là có số xui gì, thà không biết sự xuất hiện của Không Ổ Tông cho rồi. Đối mặt với ánh mắt lãnh khốc của Sở Mặc, lão Vương ngắn gọn kể lại rõ ràng chuyện hôm nay và Không Ổ Tông.
Sở Mặc nghe xong nhíu mày, phất tay bắn ra một đạo lệnh bài màu vàng. Sở Mặc nhẹ chỉ lên lệnh bài, chỉ thấy bốn hư điểm màu đỏ hiện lên rõ ràng trên lệnh bài. Bốn hư điểm màu đỏ này có nghĩa là sự tồn tại của tiên nhân, một là hắn, một là Tiêu Dật, một là Lâm Thính Hải, còn một người là ai không cần phải nói.
Mắt Sở Mặc rét lạnh, hắn thu lệnh bại lại nhìn lão Vương, “Chuyện này các người đừng nhúng tay vào, ta sẽ xử lý.” Lão Vương hận không thể như vậy, gấp rút gật đầu.
Nếu biết Hàn Ngọc Khiêm ở đâu rồi, để tránh đêm dài lắm mộng, Sở Mặc trực tiếp xác định phương hướng rồi đuổi tới chỗ Hàn Ngọc Khiêm. Lão Vương nhìn bóng lưng Sở Mặc đi xa, trong lòng còn hơi sợ hãi thở phào một hơi. Bạch Kỳ cũng giống vậy, cậu vốn định hỏi sao Tiêu Dật không tới, nhưng khí thế của Sở Mặc khiến cậu không dám mở miệng.
Cho tới khi Sở Mặc hoàn toàn biến mất, lão Vương mới mang sắc mặt cổ quái lầm bầm cảm khái, “Đàn ông dục cầu bất mãn thật đáng sợ!”
“Sư phụ!” Bạch Kỳ không hiểu gọi.
Lão Vương cười he he, hồi phục vẻ dung tục trước kia. Chuyện Không Ổ Tông không cần ông ra mặt, ông bớt được một phiền phức lớn, lúc này có tâm tình đùa vui, “Tiểu đồ đệ, con nhất định đã cắt ngang chuyện tốt của Sở Mặc và Tiêu Dật, nếu không con cảm thấy chỉ dựa vào một dư nghiệt Vân Lam không xác định đã có thể khiến Sở Mặc tức giận như thế sao? Con nghĩ xem, Sở Mặc và Tiêu Dật cùng ra cùng vào, con là tìm Tiêu Dật, sao lại là Sở Mặc tới? He he, khẳng định là nguyên nhân nào đó không tới được.” Lão Vương vẻ mặt thần bí, nói năng khẳng định.
Bạch Kỳ, “…”
Tại sao cậu càng nghe càng thấy giống gì đó! Ánh mắt đảo qua [Ái liên thuyết] treo trên tường, Bạch Kỳ thất bại cúi đầu, muốn không bị sư phụ ảnh hưởng thật sự rất khó!
Rượu trái cây mà Tiêu Dật uống ở chỗ Luigid, rất nhanh đã phát huy hiệu quả tại nhân giới.
Khi Tiêu Dật và Sở Mặc trở về là giữa trưa, Lâm Thính Hải còn đang đi học, trong nhà không có ai, trên mặt đất vương vãi đồ chơi của báo con mấy hôm nay. Khi Sở Mặc gom hết đồ chơi bỏ lên sô pha, hắn ngẩng đầu liền thấy trên mặt Tiêu Dật nhiễm màu diễm lệ, con mắt long lanh đứng trước mặt hắn.
“Sở Mặc!” Tiêu Dật nhẹ gọi một tiếng.
Sở Mặc mỉm cười, hắn biết rõ những ly rượu Tiêu Dật uống đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi, hắn muốn biết Tiêu Dật sẽ nói gì với hắn, vì thế không lên tiếng, chỉ cười nhìn Tiêu Dật. Nhưng hắn không đợi được lời Tiêu Dật muốn nói, vì giây tiếp theo Tiêu Dật trực tiếp ngửa đầu, hôn lên môi hắn.
Môi Tiêu Dật ấp ám, nhẹ dán lên môi Sở Mặc, có hương trái cây nhàn nhạt xen lẫn trong hương rượu truyền lên người Sở Mặc, như từng tia dụ hoặc, được Sở Mặc hấp từng chút vào người. Sở Mặc gần như lập tức mất khống chế, tiểu tiểu Mặc trực tiếp dựng lên. Khi hắn đang muốn tiến hành bước tiếp theo, Tiêu Dật đột nhiên rời khỏi môi hắn, bảo trì tư thế ngữa cổ nhìn hắn cười ngây ngốc.
“Sở Mặc!” Tiêu Dật lại nhẹ giọng gọi tên hắn.
Hai người rất gần nhau, Sở Mặc có thể cảm thấy rõ ràng được trong hơi thở ấm áp của Tiêu Dật bao hàm hương trái cây ngọt ngào. Hắn nhìn chăm chăm Tiêu Dật, trong con ngươi màu đen của Tiêu Dật toàn bộ là bóng dáng của hắn. Ánh mắt Sở Mặc dịu dàng, cúi đầu nhẹ ngậm lấy đôi môi của Tiêu Dật, nhẹ cắn liếm.
Tiêu Dật chớp chớp mắt, thuận theo mở miệng, nghênh hợp động tác của Sở Mặc, hơn nữa còn học một biết mười làm theo Sở Mặc quấn lấy đầu lưỡi đối phương. Nụ hôn triền miên từng chút một trở nên kịch liệt, Sở Mặc vươn tay xoa Tiêu Dật, ôm chặt lấy y.
“Thích không?” Sở Mặc vừa hôn vừa khàn giọng nói.
Tiêu Dật thành thật gật đầu, con mắt long lanh nhiễm lên mùi tình dục.
Sở Mặc cười nhẹ, một tay men theo áo Tiêu Dật thò vào, chậm rãi ve vuốt tấm lưng trần trụi. Thân thể bị rượu kích thích trở nên vô cùng mẫn cảm, dục vọng trong người cũng dần thức tỉnh theo động tác của Sở Mặc, Tiêu Dật thoải mái dán lên người Sở Mặc, nhẹ cọ cọ, hơn nữa học theo động tác của Sở Mặc, cũng thò tay vào trong áo đối phương.
Sự chủ động của Tiêu Dật còn hiệu quả hơn bất cứ thuốc thôi tình nào, Sở Mặc chỉ cảm thấy hắn đã sắp tới cực hạn, tiểu tiểu Mặc thì cứng đến phát đau. Nếu có thể hắn chỉ mong lập tức ấn Tiêu Dật lên sô pha, ăn sạch từng chút, nhưng mà không được! Sở Mặc tuy không có kinh nghiệm, nhưng lại nghe người khác nói trải nghiệm lần đầu tiên rất quan trọng. Hắn muốn khoái lạc, càng hy vọng Tiêu Dật khoái lạc!
Sở Mặc nhẫn nại áp chế lửa trong lòng, tay trái ôm chặt eo Tiêu Dật, tay phải nhanh chóng cởi quần Tiêu Dật. Thân thể Tiêu Dật vô cùng thành thật, tiểu tiểu Dật cũng đã sớm hưng phấn đứng lên. Sở Mặc vừa dịu dàng cầm tiểu tiểu Dật vừa cúi đầu ngậm lấy môi Tiêu Dật.
Kích thích trên dưới khiến thân thể Tiêu Dật không thể khống chế bắt đầu run rẩy, tiếng rên rỉ vụn vỡ tràn ra từ khóe môi. Điều này đối với Sở Mặc là sự cỗ vũ tốt nhất, hắn vừa chú ý vẻ mặt Tiêu Dật vừa dịu dàng điều chỉnh động tác trên tay. Tiếng rên rỉ của Tiêu Dật càng lúc càng lớn, tay y vô thức nắm chặt lấy Sở Mặc, hai chân cũng căng chặt, thất thần dựa vào lòng Sở Mặc.
Trên một ý nghĩa nào đó, đàn ông càng hiểu rõ đàn ông. Tiêu Dật rõ ràng cảm giác được thân thể tích tụ từng đợt khoái cảm, mỗi khi tới biên giới bùng phát, Sở Mặc liền chậm lại, cứ thế lại bắt đầu một vòng khoái cảm. Loại khoái cảm gần như giày vò này khiến Tiêu Dật dần trở nên thất thanh, y mềm nhũn vô lực cọ xát vào người Sở Mặc, vẻ mặt mê ly, tiếng thở dốc nhè nhẹ. Cảnh sắc này rơi vào mắt Sở Mặc, hắn không cách nào nhẫn nại được nữa, tay liền tăng thêm lực. Chỉ nghe Tiêu Dật kêu lên một tiếng ngắn ngủi, dịch thể bết dính bắn lên tay hắn.
Thoáng chốc khoái cảm trào lên, Tiêu Dật hơi khép mắt, dư âm trong người vẫn còn kích thích thân thể, trong đầu y chỉ là một mảng trắng xóa, cái gì cũng không nghĩ đươc.
“Thích không?” Giọng nói khàn khàn của Sở Mặc vang lên bên tai, hơi thở ấm áp phả lên tai, thân thể Tiêu Dật nhẹ run, bản năng vượt qua lý trí, rất nhanh gật đầu.
Trong mắt Sở Mặc đầy ý cười, hắn giả vờ bất mãn cắn lên tai Tiêu Dật một cái, “Ta muốn nghe cậu nói.”
“Nói gì?” Tiêu Dật hồi thần lại hoang mang hỏi.
Sở Mặc khàn giọng đáp, “Nói cậu thích, thích ta như thế.”
Cảm giác xấu hổ theo lời Sở Mặc bắt đầu trào lên trong lòng, nhưng bản năng thân thể lại kêu gào là thích. Dưới sự ủng hộ của rượu, Tiêu Dật chủ động hôn Sở Mặc một cái, thành thật nói: “Thích!”
Đến lúc này, Sở Mặc cảm thấy cho dù là thánh nhân cũng không thể tiếp tục nhẫn nại, tiểu tiểu Mặc đã xưng tới mức sắp nổ. Phản ứng chân thật của Tiêu Dật giống như nhóm lửa vào đống củi khô, triệt để thiêu cháy hắn. Sở Mặc cấp bách cúi đầu hôn Tiêu Dật, cánh tay dính tinh dịch của Tiêu Dật bắt đầu mò tới mục đích cuối cùng của hắn.
Thân thể Tiêu Dật vô thức lại lần nữa căng chặt, cánh tay khác của Sở Mặc an ủi vuốt lưng Tiêu Dật, muốn để y thả lỏng. Khi động tác của Sở Mặc dần có hiệu quả, di động đặt trên sô pha đột nhiên vang lên.
Bầu không khí quanh co lập tức bị cắt đứt, Tiêu Dật bất giác nhìn sang di động, “Tiểu Kỳ?”
Sở Mặc thầm rủa một tiếng, ném ra một đạo kết giới tĩnh âm thật nhanh, tiếp theo dụ dỗ: “Bạch Kỳ không có gì, tiểu Dật, để ta hôn cậu.”
Hắn còn chưa nói xong, một thẻ ngọc từ xa lao tới, dừng trước mặt hai người.
Sở Mặc, “…”
Đến lúc này, hắn đã không thể tiếp tục làm ngơ, chỉ đành gỡ kết giới tĩnh âm, nghe thử Bạch Kỳ có chuyện gì.
“Tiểu Dật, cậu có nhà không? Cậu còn nhớ Hàn Ngọc Khiêm mà cậu từng nhắc tới không? Sư phụ vừa rồi gặp một tiên nhân tên là Hàn Ngọc Khiêm, cậu mau tới xem thử có phải cùng một người không.”
Ba chữ Hàn Ngọc Khiêm khiến tình dục trên mặt Sở Mặc lập tức lui đi, trở nên ngưng trọng. Thời gian này dư nghiệt Vân Lam vẫn không có động tĩnh, hắn còn cho rằng Hàn Ngọc Khiêm đã chết trong Vô Vọng chi hải, không ngờ đối phương lại có thể ra khỏi Vô Vọng chi hải giống họ, hơn nữa còn tới nhân giới.
Cũng như Sở Mặc, ba chữ Hàn Ngọc Khiêm đồng dạng cũng đánh thức ký ức sâu thẳm của Tiêu Dật, y vẫn nhớ lúc đầu chính là bị hắn liên lụy mới bị Sở Mặc dẫn tới Vô Vọng chi hải. Tiêu Dật lắc đầu, hơi choáng váng, kéo Sở Mặc, “Chúng ta đi tìm Bạch Kỳ.”
Ánh mắt Sở Mặc đảo qua quần áo hỗn loạn trên người Tiêu Dật, cố gắng áp chế dục vọng trong lòng, ôm Tiêu Dật thật chặt.
“Tiểu Dật ngủ trước đi, ta đi tìm.”
“Tôi…” Tiêu Dật vô thức muốn phản bác, nhưng lại bị Sở Mặc hôn môi chặn lại.
Nụ hôn này trút hết toàn bộ lửa trong lòng Sở Mặc, hắn gần như thô bạo cạy mở môi Tiêu Dật, kịch liệt bức bách đầu lưỡi của Tiêu Dật. Thấy tình dục lại dâng lên trong mắt Tiêu Dật, Sở Mặc mới bức bách mình rời khỏi, nỗ lực thở đều lại. Chờ khi Sở Mặc bình tĩnh lại, hắn nhẹ nhàng ôm Tiêu Dật lên giường. Sau khi giúp Tiêu Dật cởi áo ngoài đắp chăn lên, Sở Mặc dịu dàng cúi người hôn lên trán Tiêu Dật.
“Cậu ngủ trước, tôi sẽ về liền.”
Tiêu Dật nghĩ tới lực chiến đấu phế thải của mình, chỉ đành nói, “Được!”
Khi Sở Mặc rời khỏi phòng, nét dịu dàng dành cho Tiêu Dật lập tức không cánh mà bay, khí thế rét buốt phát ra, Sở Mặc lạnh mặt, thi triển một kết giới trên người, nhanh chóng bay tới tiệm lão Vương.
“Sư phụ, người xác nhận người này là tiên nhân?” Trong tiệm lão Vương, Bạch Kỳ lại xác nhận lần nữa.
Lão Vương câm nín nhìn Bạch Kỳ nửa ngày, mới nói: “Vấn đề này con đã hỏi mười lần rồi, lẽ nào sư phụ con ngay cả tiên nhân cũng không phân biệt được sao?”
Bạch Kỳ nghe thế rất muốn lấy ví dụ Tiêu Dật ra nói, nhưng nghĩ lại vẫn là bỏ qua. Nếu người đó thật sự là cùng một người mà Tiêu Dật nói thì sao? Nghĩ thế, mặt Bạch Kỳ hiện lên chút lo lắng.
Cho dù Bạch Kỳ không nói ra, nhưng thật ra cậu luôn đổ mồ hôi khi nghĩ tới cuộc sống tiên giới của Tiêu Dật. Trải nghiệm của Tiêu Dật nghe thì vô cùng đặc sắc nhấp nhô trầm bổng, nhưng nếu nghiên cứu kỹ, thì sẽ phát hiện bên trong chứa đựng không ít nguy hiểm. Cái chỗ tiên giới đó không giống như thế giới ca vũ thái bình mà Tiêu Dật sống từ nhỏ. Dư nghiệt tiền triều, Vô Vọng chi hải, những từ này mỗi thứ đều có thể khiến Bạch Kỳ lo sợ rất lâu. Đối với Bạch Kỳ, dư nghiệt Vân Lam cũng giống như phần tử khủng bố của nhân giới, Tiêu Dật có dính dáng tới họ, thì không phải lúc nào cũng phải sống trong lo lắng sao. Nên biết phần tử khủng bố sẽ không nói lý với mình, đây cũng là nguyên nhân Bạch Kỳ không tán đồng Tiêu Dật và Sở Mặc yêu nhau. Nếu dư nghiệt Vân Lam là phần tử khủng bố, vậy Sở Mặc chính là đội trưởng cảnh sát truy bắt phần tử khủng bố, lúc này Tiêu Dật tránh Sở Mặc còn không kịp, sao có thể ở bên nhau.
Bỏ những thứ này qua không bàn, cho dù Hàn Ngọc Khiêm và người Tiêu Dật nói không phải cùng một người, vậy cũng là một đại phiền toái. Bạch Kỳ còn nhớ Tiêu Dật đặc biệt từng nói, tiên nhân không được phép tự tiện xuống nhân giới, vậy người đó làm sao mà tới được? Hắn ta sẽ phát hiện sự tồn tại của Tiêu Dật sao? Sẽ gây bất lợi với Tiêu Dật sao? Bạch Kỳ nghĩ ngợi lung tung, cho tới khi Sở Mặc vẻ mặt hàn băng bước vào.
“Hàn Ngọc Khiêm ở đâu?” Sở Mặc không hàn huyên dư thừa, trực tiếp mở miệng. Cho dù hắn vẫn luôn áp chế uy lực của cao thủ bậc bảy, nhưng do cảm xúc không ổn định nên cũng để lộ ra một ít khiến Bạch Kỳ lo sợ không thôi. Đây là một mặt khác của Sở Mặc mà Bạch Kỳ chưa từng thấy qua. Từ khi cậu quen biết Sở Mặc, Sở Mặc đã lờ mờ biểu hiện ra sự bất đồng dành cho Tiêu Dật, đối với cậu, bạn tốt của Tiêu Dật, thái độ của Sở Mặc đương nhiên cũng rất tốt.
Không giống Bạch Kỳ, lão Vương đã đích thân cảm thụ qua sự lợi hại của Sở Mặc. Từ khi Sở Mặc vào cửa ông đã để ý thấy sắc mặt hết sức âm trầm của Sở Mặc, hình như đang áp chế gì đó. Lúc này thấy tiểu đồ đệ bị Sở Mặc dọa, ông lập tức đứng ra.
“Hàn Ngọc Khiêm và người của Không Ổ Tông đi chung với nhau.”
Đây mới là nguyên nhân lão Vương đau đầu. Bạch Kỳ đã kể lại rất kỹ chuyện dư nghiệt Vân Lam cho ông, đối với lão Vương tiền triều khôi phục cũng thế, tiên đế trấn áp cũng thế đều là chuyện của tiên giới, hoàn toàn không có quan hệ với nhân giới bọn họ, nhưng một khi tu chân giả của nhân giới gia nhập vào trong đó, cả tu chân giới nhất định sẽ bị dính líu và ảnh hưởng. Vạn nhất tiên giới giận lây, phất tay thôi thì cũng có thể hủy diệt tu chân giới mấy chục lần.
“Không Ổ Tông?”
Lão Vương cười khổ, lại giải thích thêm, “Không Ổ Tông và Hạo Thiên Tông là hai đại tông môn ngang hàng của tu chân giới.”
Mà chuyện này cũng thật trùng hợp. Buổi sáng lão Vương nhàn tản một mình ra ngoài dạo chơi, vô tình thấy người của Không Ổ Tông. Từ sau chuyện giáo đình phương Tây có thần tích, sự tồn tại của tu chân giới cũng bị bức phải chuyển từ tối ra sáng. Xét thấy một vài quy tắc ngầm không thể bày ra rõ ràng, mấy thành phố lớn trong nước cũng ẩn ẩn phân ra những phạm vi thế lực khác nhau. Mà thành phố lão Vương sống vì có ông, tự nhiên được phân vào trong phạm vi thế lực của Hạo Thiên Tông, người của Không Ổ Tông bình thường tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đây, càng không cần nói là lén lút xuất hiện.
Lúc đó lão Vương cảm thấy kỳ quái, vô thức đi theo, nhưng không ngờ người mà Không Ổ Tông gặp lại là một tiên nhân.
Lão Vương lập tức cảm thấy không hay! Trước không nói tiên nhân không thể tự tiện xuống nhân giới, chỉ nói người của Không Ổ Tông thần bí lén lút móc nối với tiên nhân là muốn làm gì? Đương nhiên lúc này lão Vương tự động quên chuyện ông đã bắt cầu nối dây cho Hạo Thiên Tông và tiên nhân móc nối.
Xuất phát từ sự cẩn thận, lão Vương lại gần đối phương, nhưng không dám tới quá gần, chỉ thấp thoáng nghe thấy cuộc đối thoại mơ hồ giữa hai người rồi vội vàng rời khỏi. Ông nhớ ra Sở Mặc vẫn còn ở đây, chuyện giữa tiên nhân vẫn nên để họ tự giải quyết nội bộ hay hơn. Chỉ là lão Vương không ngờ, ông vừa nói với Bạch Kỳ, một cái tên tiên nhân bình thường lại tạo nên phản ứng quá lớn của Bạch Kỳ, còn dính dáng tới hoạt động khủng bố gì đó của tiên giới. Lão Vương thầm thở dài, ông rốt cuộc là có số xui gì, thà không biết sự xuất hiện của Không Ổ Tông cho rồi. Đối mặt với ánh mắt lãnh khốc của Sở Mặc, lão Vương ngắn gọn kể lại rõ ràng chuyện hôm nay và Không Ổ Tông.
Sở Mặc nghe xong nhíu mày, phất tay bắn ra một đạo lệnh bài màu vàng. Sở Mặc nhẹ chỉ lên lệnh bài, chỉ thấy bốn hư điểm màu đỏ hiện lên rõ ràng trên lệnh bài. Bốn hư điểm màu đỏ này có nghĩa là sự tồn tại của tiên nhân, một là hắn, một là Tiêu Dật, một là Lâm Thính Hải, còn một người là ai không cần phải nói.
Mắt Sở Mặc rét lạnh, hắn thu lệnh bại lại nhìn lão Vương, “Chuyện này các người đừng nhúng tay vào, ta sẽ xử lý.” Lão Vương hận không thể như vậy, gấp rút gật đầu.
Nếu biết Hàn Ngọc Khiêm ở đâu rồi, để tránh đêm dài lắm mộng, Sở Mặc trực tiếp xác định phương hướng rồi đuổi tới chỗ Hàn Ngọc Khiêm. Lão Vương nhìn bóng lưng Sở Mặc đi xa, trong lòng còn hơi sợ hãi thở phào một hơi. Bạch Kỳ cũng giống vậy, cậu vốn định hỏi sao Tiêu Dật không tới, nhưng khí thế của Sở Mặc khiến cậu không dám mở miệng.
Cho tới khi Sở Mặc hoàn toàn biến mất, lão Vương mới mang sắc mặt cổ quái lầm bầm cảm khái, “Đàn ông dục cầu bất mãn thật đáng sợ!”
“Sư phụ!” Bạch Kỳ không hiểu gọi.
Lão Vương cười he he, hồi phục vẻ dung tục trước kia. Chuyện Không Ổ Tông không cần ông ra mặt, ông bớt được một phiền phức lớn, lúc này có tâm tình đùa vui, “Tiểu đồ đệ, con nhất định đã cắt ngang chuyện tốt của Sở Mặc và Tiêu Dật, nếu không con cảm thấy chỉ dựa vào một dư nghiệt Vân Lam không xác định đã có thể khiến Sở Mặc tức giận như thế sao? Con nghĩ xem, Sở Mặc và Tiêu Dật cùng ra cùng vào, con là tìm Tiêu Dật, sao lại là Sở Mặc tới? He he, khẳng định là nguyên nhân nào đó không tới được.” Lão Vương vẻ mặt thần bí, nói năng khẳng định.
Bạch Kỳ, “…”
Tại sao cậu càng nghe càng thấy giống gì đó! Ánh mắt đảo qua [Ái liên thuyết] treo trên tường, Bạch Kỳ thất bại cúi đầu, muốn không bị sư phụ ảnh hưởng thật sự rất khó!
/116
|