Nghĩa Bình tỉnh dậy sau cơn điên dại thì thấy mình đang nằm ở một nơi xa lạ.Ngạc nhiên hơn bên cạnh đang có một con chim to lớn lạ thường. Con chim mang một hình thù kỳ lạ nhưng rất xinh đẹp và vô cùng quyến rủ. Đầu gà, chiếc cổ cao của chim hạc, và bộ đuôi thướt tha rực rỡ của loài công. Toàn thân lại bao phủ bởi bộ lông vũ óng mượt. Tất cả tạo cho người ngắm nhìn cái cảm giác mê mẩn và kính trọng. Tuy nhiên lúc này Nghĩa Bình không hề có tâm trạng thưởng thức, chỉ thấy khó hiểu vì sao nó đứng chắn trước mặt mình. Ánh mắt chú chim lạ tỏ ra rất hồ hởi khi thấy Nghĩa Bình tỉnh lại. Nó tiến lại gần mổ mổ âu yếm Nghĩa Bình liên hồi. Gần đó một lão gião chừng 60, 70 cũng đang có mặt.
" Chẳng trách Phụng Hoàng lại kích động như vậy. Hóa ra là gặp lại cố nhân". Lão giả vừa đến lên tiếng.
Nghĩa Bình bất ngờ trong giây lát rồi nhanh chóng nhớ ra vị khách lạ. Bộ rậu dài như quan công, cộng thêm khí chất thần tiên này không thể nhầm lẫn chính là cao nhân thần bí năm xưa đã cứu hắn khỏi yêu xà năm nào. Chỉ khác đôi chút ông lão đã trông già hơn trước khá nhiều.Nghĩa Bình rất kính trọng và có ấn tượng sâu sắc với lão nhân này. Hắn tiến lên thi lễ :
" Vãn bối Nghĩa Bình tham kiến lão lão"
Ông lão gật đầu rồi hướng ánh mắt về con Phụng Hoàng. Lúc này thần điểu đang như đứa trẻ nhỏ gặp lại người thân quấn qua quấn quít bên cạnh chàng thanh niên. Ông lão không khỏi lắc đầu giọng điệu pha chút cảm thán:
" Ta ở cạnh Phụng Hoàng mấy năm trời cũng chưa bao giờ được nó yêu mến như vậy. Ài ông trời quả là bất công"
Nghĩa Bình quay sang nhìn con thần điểu. Phải chăng Phụng Hoàng mà ông lão nói này chính là con chim nhỏ bị mãng xà tấn công năm xưa. Hắn đã từng đọc qua về thần thú trong truyền thuyết này. Phụng Hoàng là một trong tứ linh thánh thú, được mệnh danh là vua của các loài chim. Mang trong mình sinh mệnh bất tử và có sức mạnh vô địch thiện hạ. Tuy nhiên con thần điểu này vẫn chưa trưởng thành hết vì sách cổ có viết Phụng Hoàng khi trưởng thành thì bộ lông sẽ đổi màu ngũ sắc, cả thân hình sẽ phát ra ánh hào quang lấp lánh. Nghĩa Bình đưa tay vuốt vuốt đầu chú chim rồi hỏi:
" Là mày hả chim nhỏ"
Nge thấy thế thần điểu lập tức nhảy liên hồi, cánh vỗ phầm phập miệng hót ríu ra ríu rít như xác nhận. Sau hồi nó khụy thân mình xuống đưa cái mõ quắp lấy ống quần Tiểu Bình kéo lại như muốn mời mọc.
Lão giã nhìn cảnh tượng không kìm nổi cảm thán:
" Nó muốn ngươi ngồi trên lưng. Xem ra Phụng Hoàng đã muốn nhận chủ. Tiểu tử ngươi cũng thật may mắn. Phụng Hoàng là thần thú cực kỳ khó thuần phục. Tự cổ chí kim người sở hữu Phụng Hoàng vô cùng hiếm. Dù là thần tiên nếu không có duyên muốn thu phục nó cũng cũng bất khả thi. Không ngờ thần thú này lại chịu cúi đầu trước một tiểu tu công lực kém cỏi như ngươi."
Nghĩa Bình cũng không ngờ rằng chỉ một hành động nhỏ năm xưa mà lại khiến thần thú yêu mến như vậy. Hắn không biết rằng tuy Phụng Hoàng là thần thú khó thu phục nhất nhưng lại vô cùng trọng tình nghĩa. Chỉ cần nhận ơn huệ thì suốt đời không quên. Rất muốn thử cảm giác được cưỡi thánh thú ngay lập tức nhưng như nhớ ra điều gì đó hắn lên tiếng:
“ Tiền bối vãn bối xin lĩnh giáo một chuyện”
“ Nói đi”
“ Có phải năm xưa người đã biết con bị ma châu nhập thể ?
“ Ừ
“ Không biết tiền bối có cách nào giúp con loại bỏ ma thể được không”
“tại sao năm xưa ngươi không hỏi”
“ Ngày xưa còn vô tri nên không hiểu biết mong tiền bối thông cảm. Lần này vãn bối bị ma nhập mất hết thần trí mà giết cả những người thân bên cạnh mình. Muốn nhờ tiền bối giúp đỡ”
“ có ma thể chưa hẳn đã xấu. Ngươi có biết tiềm lực của ma thể là vô hạn, ngàn năm mới xuất hiện. Nếu tu luyện ma đạo chỉ e sau này người trong nhân giới sẽ quỳ rạp trước chân ngươi. Chẳng lẽ ngươi không muốn sao?”
“Con muốn mạnh mẽ nhưng không muốn đi vào ma đạo tàn sát chúng sinh.”
“Ma hay chính chỉ là tên gọi của người đời. Ngươi há phải bận tâm như vậy. Chỉ cần trong tâm ngươi một lòng chính trực thì có gì phải hổ thẹn”
Đang trầm ngâm suy nghĩ nhưng lời ông lão nói thì đã thấy bàn tay của ông lão áp trước ngực. Nhíu mày trong giây lát bàn tay của ông lao chuyển thành quyền chỉ liên tiếp điểm vào các huyệt vị trên người hắn. Chỉ cảm thấy hơi nhói từ các vị trí các rồi trong ngươi bong cảm thấy nôn nao. Các luồng khí vàng đỏ trắng trong người lại bắt đầu sôi sục. Không kìm nổi hắn phun ra một ngụm máu tươi. Tuy nhiên cùng lúc đó những luồng khí kia cũng dần lặng yên ổn, người hắn cũng trở nên khoan khoái hơn hẳn. Đang thắc mắc thì ông lão hỏi:
“ Những luồng khí trong người ngươi từ đâu mà có”
Nghĩa Bình kể lại những chuyện bị con rắn trắng cắn và trên Bồng Lai đảo. Nghe xong vị lão giả nhìn hắn chằm chằm như không tin. Qua một hồi ông lão mới hỏi lại:
“ Phục ma kinh ngươi ngưng tập được bao lâu rồi?”
Nghĩa Bình rất đỗi ngạc nhiên. Không ngờ ngay cả điều này mà ông lão cũng biết. Hắn thầm nghĩ ông lão này chắc chắn phải là một nhân vật có lai lịch rất lớn.
“Từ khi bị sư phụ phát hiên luyên bộ tâm pháp kia vãn bối đã ngưng được khoảng hai ba tháng”
Ông lão gật đầu rồi tiếp lời:
“ Hiên giờ để kìm chế ma tính ngươi chỉ có thể tiếp tục luyện Phục ma kinh. Ngoài ra nó còn giúp người cường than kiện thể. Chỉ cần chăm chỉ luyên tập ngươi xông pha giang hồ cũng khó bị bắt nạt”. Nói đến đây khuôn mặt ông l;ão thoáng chút tự hào.
“Đa tạ tiền bối chỉ điểm. Ân tình con xin ghi nhớ mãi”
Ông lão gật đầu rồi tiếp tục:
“ Không cần khách sáo. Ta giúp ngươi cũng là vì trả ngươi một món nợ thôi”
Nghĩa Bình còn ngu ngơ chưa hiểu thì ông lão tiếp tục:
“ Ngươi có biết ma châu trong người ngươi từ đâu mà có không?”
“ Dạ hình như là sau làn ma đầu nọ bạo phát”
“Ừ Vậy ngươi có biết tên ma đầu đó lai lịch thế nào không?”
“con không biết”. Ngĩa Bình lắc đầu trả lời
“hắn tên là Trình Kiếm. Giáo chủ đời trước của ma giáo. Cũng chính là đệ tử duy nhất của ta”
Lời nói của ông lão nọ làm hắn giật thót mình.
Tiếp đó hàng loạt những dòng chữ lạ liên tiếp chảy vào đầu hắn .
“Đây là bản đầy đủ tâm pháp của phục ma kinh. Cái ngày trước ta truyền cho ngươi là tầng thứ nhất. Tất cả bao gồm 13 tầng. Cũng coi như là tâm huyết một đời của lão phu. Nay truyền lại cho ngươi. Được đến đâu thì tùy vào ngươi.
Nghia Bình thầm nghĩ. Dù ông lao kia có quan hệ như thế nào với ma giáo đi nữa nhưng ắt hẳn không phải người xấu. Lại có ân với mình vì thế không chần chừ hắn quỳ xuống dập đầu:
“Xin sư phụ nhận của đệ tử một lạy”
Nhìn biểu hiện của hắn ông lão xua tay nói:
“ Ta nói rồi ta giúp ngươi là vì muốn trả ngươi món nợ. Còn ân tình sư đồ thì ta không dám nhận. Ngươi đứng lên đi. Ngoài ra Phục Ma Kinh chỉ giúp ngươi kìm chế được ma tính một phần. Nếu ngươi muốn trung hòa và kiểm soát hoàn toàn ma tính thì cần phải có Băng Hỏa Châu”
“Vãn bối phải tìm nó ở đâu”
“đây là vật của thần tiên. Ngươi có bản lĩnh thì lên đó lấy”. Vừa nói ông lão vừa chỉ một ngón tay lên trời.
" Chẳng trách Phụng Hoàng lại kích động như vậy. Hóa ra là gặp lại cố nhân". Lão giả vừa đến lên tiếng.
Nghĩa Bình bất ngờ trong giây lát rồi nhanh chóng nhớ ra vị khách lạ. Bộ rậu dài như quan công, cộng thêm khí chất thần tiên này không thể nhầm lẫn chính là cao nhân thần bí năm xưa đã cứu hắn khỏi yêu xà năm nào. Chỉ khác đôi chút ông lão đã trông già hơn trước khá nhiều.Nghĩa Bình rất kính trọng và có ấn tượng sâu sắc với lão nhân này. Hắn tiến lên thi lễ :
" Vãn bối Nghĩa Bình tham kiến lão lão"
Ông lão gật đầu rồi hướng ánh mắt về con Phụng Hoàng. Lúc này thần điểu đang như đứa trẻ nhỏ gặp lại người thân quấn qua quấn quít bên cạnh chàng thanh niên. Ông lão không khỏi lắc đầu giọng điệu pha chút cảm thán:
" Ta ở cạnh Phụng Hoàng mấy năm trời cũng chưa bao giờ được nó yêu mến như vậy. Ài ông trời quả là bất công"
Nghĩa Bình quay sang nhìn con thần điểu. Phải chăng Phụng Hoàng mà ông lão nói này chính là con chim nhỏ bị mãng xà tấn công năm xưa. Hắn đã từng đọc qua về thần thú trong truyền thuyết này. Phụng Hoàng là một trong tứ linh thánh thú, được mệnh danh là vua của các loài chim. Mang trong mình sinh mệnh bất tử và có sức mạnh vô địch thiện hạ. Tuy nhiên con thần điểu này vẫn chưa trưởng thành hết vì sách cổ có viết Phụng Hoàng khi trưởng thành thì bộ lông sẽ đổi màu ngũ sắc, cả thân hình sẽ phát ra ánh hào quang lấp lánh. Nghĩa Bình đưa tay vuốt vuốt đầu chú chim rồi hỏi:
" Là mày hả chim nhỏ"
Nge thấy thế thần điểu lập tức nhảy liên hồi, cánh vỗ phầm phập miệng hót ríu ra ríu rít như xác nhận. Sau hồi nó khụy thân mình xuống đưa cái mõ quắp lấy ống quần Tiểu Bình kéo lại như muốn mời mọc.
Lão giã nhìn cảnh tượng không kìm nổi cảm thán:
" Nó muốn ngươi ngồi trên lưng. Xem ra Phụng Hoàng đã muốn nhận chủ. Tiểu tử ngươi cũng thật may mắn. Phụng Hoàng là thần thú cực kỳ khó thuần phục. Tự cổ chí kim người sở hữu Phụng Hoàng vô cùng hiếm. Dù là thần tiên nếu không có duyên muốn thu phục nó cũng cũng bất khả thi. Không ngờ thần thú này lại chịu cúi đầu trước một tiểu tu công lực kém cỏi như ngươi."
Nghĩa Bình cũng không ngờ rằng chỉ một hành động nhỏ năm xưa mà lại khiến thần thú yêu mến như vậy. Hắn không biết rằng tuy Phụng Hoàng là thần thú khó thu phục nhất nhưng lại vô cùng trọng tình nghĩa. Chỉ cần nhận ơn huệ thì suốt đời không quên. Rất muốn thử cảm giác được cưỡi thánh thú ngay lập tức nhưng như nhớ ra điều gì đó hắn lên tiếng:
“ Tiền bối vãn bối xin lĩnh giáo một chuyện”
“ Nói đi”
“ Có phải năm xưa người đã biết con bị ma châu nhập thể ?
“ Ừ
“ Không biết tiền bối có cách nào giúp con loại bỏ ma thể được không”
“tại sao năm xưa ngươi không hỏi”
“ Ngày xưa còn vô tri nên không hiểu biết mong tiền bối thông cảm. Lần này vãn bối bị ma nhập mất hết thần trí mà giết cả những người thân bên cạnh mình. Muốn nhờ tiền bối giúp đỡ”
“ có ma thể chưa hẳn đã xấu. Ngươi có biết tiềm lực của ma thể là vô hạn, ngàn năm mới xuất hiện. Nếu tu luyện ma đạo chỉ e sau này người trong nhân giới sẽ quỳ rạp trước chân ngươi. Chẳng lẽ ngươi không muốn sao?”
“Con muốn mạnh mẽ nhưng không muốn đi vào ma đạo tàn sát chúng sinh.”
“Ma hay chính chỉ là tên gọi của người đời. Ngươi há phải bận tâm như vậy. Chỉ cần trong tâm ngươi một lòng chính trực thì có gì phải hổ thẹn”
Đang trầm ngâm suy nghĩ nhưng lời ông lão nói thì đã thấy bàn tay của ông lão áp trước ngực. Nhíu mày trong giây lát bàn tay của ông lao chuyển thành quyền chỉ liên tiếp điểm vào các huyệt vị trên người hắn. Chỉ cảm thấy hơi nhói từ các vị trí các rồi trong ngươi bong cảm thấy nôn nao. Các luồng khí vàng đỏ trắng trong người lại bắt đầu sôi sục. Không kìm nổi hắn phun ra một ngụm máu tươi. Tuy nhiên cùng lúc đó những luồng khí kia cũng dần lặng yên ổn, người hắn cũng trở nên khoan khoái hơn hẳn. Đang thắc mắc thì ông lão hỏi:
“ Những luồng khí trong người ngươi từ đâu mà có”
Nghĩa Bình kể lại những chuyện bị con rắn trắng cắn và trên Bồng Lai đảo. Nghe xong vị lão giả nhìn hắn chằm chằm như không tin. Qua một hồi ông lão mới hỏi lại:
“ Phục ma kinh ngươi ngưng tập được bao lâu rồi?”
Nghĩa Bình rất đỗi ngạc nhiên. Không ngờ ngay cả điều này mà ông lão cũng biết. Hắn thầm nghĩ ông lão này chắc chắn phải là một nhân vật có lai lịch rất lớn.
“Từ khi bị sư phụ phát hiên luyên bộ tâm pháp kia vãn bối đã ngưng được khoảng hai ba tháng”
Ông lão gật đầu rồi tiếp lời:
“ Hiên giờ để kìm chế ma tính ngươi chỉ có thể tiếp tục luyện Phục ma kinh. Ngoài ra nó còn giúp người cường than kiện thể. Chỉ cần chăm chỉ luyên tập ngươi xông pha giang hồ cũng khó bị bắt nạt”. Nói đến đây khuôn mặt ông l;ão thoáng chút tự hào.
“Đa tạ tiền bối chỉ điểm. Ân tình con xin ghi nhớ mãi”
Ông lão gật đầu rồi tiếp tục:
“ Không cần khách sáo. Ta giúp ngươi cũng là vì trả ngươi một món nợ thôi”
Nghĩa Bình còn ngu ngơ chưa hiểu thì ông lão tiếp tục:
“ Ngươi có biết ma châu trong người ngươi từ đâu mà có không?”
“ Dạ hình như là sau làn ma đầu nọ bạo phát”
“Ừ Vậy ngươi có biết tên ma đầu đó lai lịch thế nào không?”
“con không biết”. Ngĩa Bình lắc đầu trả lời
“hắn tên là Trình Kiếm. Giáo chủ đời trước của ma giáo. Cũng chính là đệ tử duy nhất của ta”
Lời nói của ông lão nọ làm hắn giật thót mình.
Tiếp đó hàng loạt những dòng chữ lạ liên tiếp chảy vào đầu hắn .
“Đây là bản đầy đủ tâm pháp của phục ma kinh. Cái ngày trước ta truyền cho ngươi là tầng thứ nhất. Tất cả bao gồm 13 tầng. Cũng coi như là tâm huyết một đời của lão phu. Nay truyền lại cho ngươi. Được đến đâu thì tùy vào ngươi.
Nghia Bình thầm nghĩ. Dù ông lao kia có quan hệ như thế nào với ma giáo đi nữa nhưng ắt hẳn không phải người xấu. Lại có ân với mình vì thế không chần chừ hắn quỳ xuống dập đầu:
“Xin sư phụ nhận của đệ tử một lạy”
Nhìn biểu hiện của hắn ông lão xua tay nói:
“ Ta nói rồi ta giúp ngươi là vì muốn trả ngươi món nợ. Còn ân tình sư đồ thì ta không dám nhận. Ngươi đứng lên đi. Ngoài ra Phục Ma Kinh chỉ giúp ngươi kìm chế được ma tính một phần. Nếu ngươi muốn trung hòa và kiểm soát hoàn toàn ma tính thì cần phải có Băng Hỏa Châu”
“Vãn bối phải tìm nó ở đâu”
“đây là vật của thần tiên. Ngươi có bản lĩnh thì lên đó lấy”. Vừa nói ông lão vừa chỉ một ngón tay lên trời.
/22
|