Sau khi ra khỏi sảnh đường của Trường Xuân Cư, Nhạc Thanh Nho liền dẫn Từ Thanh Phàm sắp xếp chỗ ở. Sau khi Từ Thanh Phàm thay y phục trường bào thống nhất của Cửu Hoa Môn, lại dẫn hắn bắn đầu làm quen hoàn cảnh xung quanh Trường Xuân Cư.
Đối với Tiểu sư đệ mới đến là Từ Thanh Phàm này, Nhạc Thanh Nho trên đường luôn tỏ ra rất nhiệt tình, thấy bộ dáng rất vui vẻ khi mình có một người sư đệ mới. Trên đường đi từ trong lời nói của Từ Thanh Phàm biết được quá khứ trải qua trước đây của hắn, cuối cùng cũng hiểu vì sao Lục Hoa Nghiêm lại thu Từ Thanh Phàm làm đồ đệ. Đối với sự dũng cảm của Từ Thanh Phàm hắn vì báo thù cho người nhà mà không ngại nguy hiểm tỏ ra rất khâm phục. nhưng cũng không có đối với cách làm của Lục Hoa Nghiêm mà có dị nghị gì, xem ra cũng là một người tôn sư trọng đạo.
Nghe Nhạc Thanh Nho nói, Lục Hoa Nghiêm tính cách rất cô tịch, công lực tuy cao nhưng không thích thu đồ đệ, 85 năm trước thu Nhạc Thanh Nho làm đồ đệ cũng chỉ vì tổ tiên của Nhạc Thanh Nho có ơn đối với Lục Hoa Nghiêm. Cho nên Trường Xuân Cư này tuy chiếm diện tích khá lơn, nhưng trước đây chỉ có Trường Xuân Tử và Nhạc Thanh Nho hai người sống thôi, rất là vắng lạnh. Điều này cũng là vì sao Nhạc Thanh Nho đối với việc bản thân có một sư đệ mà vui vẻ như thế.
Hai sư huynh đệ vừa đi vừa nói chuyện, từ trong miện của Nhạc Thanh Nho, Từ Thanh Phàm cũng biết được đại khái tình huống căn bản của Cửu Hoa Sơn nơi mà mình đang ở.
Thì ra, Cửu Hoa Môn là môn phái mà 7000 năm trước Nhất đại tông sư Cửu Hoa Chân Nhân sáng lập nên. Trải qua nhiều năm phái triển, thực lực ngày càng lớn mạnh, từ 3000 năm trước đã bắt đầu cùng với Thanh Hư Môn, Khổ Tu Cốc, Thiện Vân Tự, Ngũ Hành Tông, Tố Nữ Cung gọi chung là 6 đại thánh địa tu chân trong thiên hạ.
Đáng tiếc, thời kỳ nổi tiếng này không tồn tại được lâu, 800 năm trước, một đỉnh cấp cao thủ trong Cửu Hoa Môn là Trương Hư Thánh đầu nhập ma đạo, tự xưng là “Thiên Xà Tinh Quân”, giết chết nhiều cao thủ của Cửu Hoa Môn. Từ đó, thực lực của Cửu Hoa Môn giống như vết thương không lành miệng lại, theo sự qua đời của một sư bá của Lục Hoa Nghiêm là Lý Hư Hán, Cửu Hoa Môn thân là 6 đại thánh địa của người tu tiên, mà trong môn phái lại xấu hổ đến mức không có một tuyệt thế cao thủ nào có công lực đạt đến cảnh giới Đại Thừa Kỳ trở lên.
Nhưng thế giới của người tu tiên lại là dựa vào thực lực để nói chuyện, theo thực lực của Cửu Hoa Môn ngày càng suy yếu, rất nhiều môn phái đối với Cửu Hoa Sơn linh khí tràn đầy, công pháp đặc biệt độc đáo của Cửu Hoa Môn còn có tài nguyên pháp khí tích lũy hơn mấy ngàn năm của Cửu Hoa Môn đều có dã tâm cướp đoạt, trong đó bao gồm năm thánh địa tu tiên lớn khác, cho nên Cửu Hoa Môn hiện giờ có thể gọi là nguy cơ từng bước. chỉ là dựa vào thủ đoạn khéo đưa đẩy của chưởng môn Trương Hoa Lăng, hộ sơn trận pháp uy lực vô cùng, mới đến bây giờ còn như cũ chưa có nhận được kiếp nạn gì lớn.
Như vậy, hai người vừa đi vừa nói chuyện, trên đường Từ Thanh Phàm cũng đối với người sư huynh này của mình cũng hiểu được đại khái. Nhạc Thanh Nho kỳ thật tư chất cũng bình thường, đến bây giờ mới tu luyện đến cảnh giới Tích Cốc kỳ, chỉ là vì tổ tiên trong nhà hắn có ơn với Lục Hoa Nghiêm, nên mới được Lục Hoa Nghiêm thu làm đệ tử, Nhạc Thanh Nho này sinh ra thuộc con cháu nhà có học, tự biết lấy tư chất của bản thân mà nói, nói đến chuyện trường sinh quá mức mờ ảo, có thể sống nhiều hơn mấy trăm năm thời gian đã là xa xỉ rồi, cho nên cả ngày vùi đầu vào trong sách vở yêu thích của mình, tích lũy những năm gần đây có thể gọi là học thức cực kỳ uyên bác. Nếu để hắn đầu nhập vào thế tục, tuyệt đối là hưởng danh dự tên tuổi của đại nho một phương.
Tuy rằng Lục Hoa Nghiêm vẫn tức giận hành vi không có chí khí tranh đấu này của Nhạc Thanh Nho, nhưng sau khi Từ Thanh Phàm hiểu được lại đối với người sư huynh của mình nhiều hơn một tầng cảm giác đồng cảm. bởi vì hắn từ trên người sư huynh này nhìn thấy được hình bóng của nhị trưởng lão mà trước đây vẫn luôn dạy hắn đọc sách viết chữ, uyên bác giống nhau, già mà vẫn phong độ giống nhau. Mà hắn yêu đọc sách cũng rất hợp với tính khí của Từ Thanh Phàm.
Cũng bởi vì sở thích tưởng đồng, hai sư huynh đệ càng đi càng phát hiện hai người bắt đầu thân thiết hơn.
Sau khi cùng với Nhạc Thanh Nho dạo một vòng quanh Trường Xuân Cư, Từ Thanh Phàm nghĩ đến sư phụ Lục Hoa Nghiêm vẫn đang đợi mình, liền tạm biệt Nhạc Thanh Nho sư huynh, vội vàng đi đến phòng của Lục Hoa Nghiêm.
Sau khi Từ Thanh Phàm đến phòng của sư phụ Lục Hoa Nghiêm, lại phát hiện Lục Hoa Nghiêm đang ngồi nghiêm chỉnh trên giường khoang chân dưỡng thần.
“Sư Phụ, đệ tử đến rồi.”
“Bắt đầu từ hôm nay, ta muốn bắt đầu truyền thụ “Khô Vinh Quyết” cho ngươi tu luyện, chỉ hi vọng ngươi nỗ lực tu luyện, nghiêm túc học tập. giúp ta có thể sớm ngày hiểu rõ bí mật trong bộ công pháp này, sống thêm nhiều năm nữa. mà ngươi cũng có thể công lực đạt tới tiểu thành, vì tộc nhân của ngươi mà báo thù rửa hận.” sau khi Lục Hoa Nghiêm nghe được âm thanh của Từ Thanh Phàm, trước tiên là trầm mặc một lúc, mới từ từ nói.
“Vâng, đệ tử nhất định chăm chỉ học tập, sớm ngày giúp sư phụ công lực tăng thêm một tầng.” nghe Lục Hoa Nghiêm nói như vậy, Từ Thanh Phàm lập tức cung kính đáp.
Đối với chuyện Lục Hoa Nghiêm nắm trong tay công pháp thực nghiệm thiếu sót không toàn vẹn, một ngày nay Từ Thanh Phàm vẫn tâm tình phức tạp. nếu không có Lục Hoa Nghiêm, bản thân sớm đã bị Sơn Tinh Mộc Quái kia áp chế thần trí, từ đó trở nên ngẩn ngơ không biết được ngày chết của mình. Đồng thời, ông ta cũng cho mình hi vọng báo thù, cũng tự tay đưa mình vào một thế giới mà trước đến nay mình luôn mơ ước. mà con đường này, Lục Hoa Nghiêm dạy dỗ hắn vô cùng nghiêm túc, theo đó mà nói, Từ Thanh Phàm cảm thấy bản thân nên cảm kích hắn mới đúng.
Nhưng, mặc dù Từ Thanh Phàm lúc bái Lục Hoa Nghiêm làm sư phụ lời nói rất thành khẩn, cũng nói đều làm những lời thật lòng, nhưng sau khi việc xảy ra nghĩ đến sư phụ của mình vì tìm kiếm sự trường sinh của bản thân, liền không ngần ngại để cho mình lâm vào nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma bảo mình miễn cưỡng luyện công pháp thiếu sót, mặc dù là bản thân tự nguyện, hơn nữa những việc làm của Lục Hoa Nghiêm cũng được coi là quang minh lỗi lạc, để cho mình không thể hận ông ta, lại cũng để cho mình bất luận như thế nào cũng không thể sinh ra cảm tình sư đồ với ông ta.
Nhưng Từ Thanh Phàm trước nay vẫn tôn sư trọng đạo, cho nên nghe Lục Hoa Nghiêm nói như vậy, hắn vẫn đáp lời một cách quy củ.
Lục Hoa Nghiêm nhìn sâu sắc Từ Thanh Phàm một cái, giống như đã sớm hiểu rõ cách nghĩ trong lòng của Từ Thanh Phàm, lại không có giải thích gì với Từ Thanh Phàm. Chỉ là phối hợp nói : “Trước khi truyền thụ “Khô Vinh Quyết” cho ngươi, ta muốn nói cho ngươi những kiến thức cơ bản của việc tu luyện.”
“Xin sư phụ chỉ dạy.” Từ Thanh Phàm vội vàng nói.
“Thiên địa vạn vật, chia làm âm dương ngũ hành. Mà những người tu chân chúng ta, chính là hấp thu khí của âm dương ngũ hành này để rèn luyện thân thể. Phân chia âm dương chính là phân chia chính tà, người tu luyện dương khí, chính khí hạo nhiên, người tu luyện âm khí, tàn nhẫn xảo trá. Mà tiên thiên ngũ hành chính là phân loại đại khái công pháp chúng ta tu luyện, rất nhiều người thiên tư trác tuyệt trời sinh đối với linh khí của một trong ngũ hành rất dễ cảm ứng, tu luyện ngắn hơn người thường nhiều lần. sư phụ ngươi chính là chuyên tu đạo pháp hệ mộc thuộc một trong ngũ hành đó, mà mặc kệ là “Trường Xuân Đại Pháp” mà sư phụ tu luyện hay là “Khô Vinh Quyết” mà ngươi sắp được học, đều là công pháp tu luyện đạo pháp hệ mộc, khi học tập có thể hấp thu mộc ất chi khí trong thiên địa.”
Từ Thanh Phàm biết được, bản thân hẳn chính là loại người trời sinh đối với linh khí ngũ hành không có chút nào cảm ứng rồi.
“Mà đạo pháp chúng ta tu luyện, đương nhiên sẽ có phân cao thấp, thế là các tiền bối chiếu theo thực lực các loại công pháp tu luyện khác nhau mà phân chia các loại cảnh giới. từ thấp đến cao phân biệt là : Luyện Khí, Tích Cốc, Linh Tịch, Hư Đan, Thực Đan, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần chín tầng. trong đó Luyện Khí, Tích Cốc, Linh Tịch gọi chung là Trúc Cơ Kỳ. Hư Đan, Thật Đan, Kim Đan gọi chung là Kết Đan Kỳ. Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần lại gọi chung là Đại Thừa Kỳ. tùy theo gia tăng công lực và tăng lên của cảnh giới, tuổi thọ của ngươi cũng sẽ gia tăng.”
“Vốn dĩ lấy tư chất của ngươi, ngay cả nỗ lực cả đời, tu luyện đến hậu kỳ luyện khí cũng đã cực hạn rồi. nhưng từ khi Sơn Tinh Mộc Quái đoạt xá thân thể ngươi, lại cũng lưu lại trong thân thể người mộc ất chân khí hơn ngàn năm, hơn nữa lại nuốt nội đan của Thanh Long Xà. cho nên nếu ngươi có thể luyện hóa toàn bộ mộc ất chi khí trong cơ thể, trên cơ bản cũng có thể đạt tới cảnh giới Linh Tịch hậu kỳ. chỉ là sau khi đó cảnh giới rất khó tăng lên.”
“Kiến thức căn bản ta nói đại khái với ngươi đến đây thôi, bây giờ ngươi có gì không hiểu thì hỏi đi.” Lục Hoa Nghiêm sau khi giải thích một lần cho Từ Thanh Phàm rồi nói.
“Xin hỏi sư phụ, thế thực lực của con Bích Nhãn Vân Đề Thú đã phá hủy sơ trại của đệ tử kia đang ở cảnh giới gì?” Từ Thanh Phàm sau khi nghe lời của Lục Hoa Nghiêm, không chút do dự hỏi, xem ra vấn đề này đã ở trong lòng hắn rất lâu rồi.
“Bích Nhãn Vân Đề Thú kia thuộc yêu thú nhân giai cao cấp, thực lực đại khái tương đương với Linh Tịch hậu kỳ.”
“Xin hỏi sư phụ, người đã nói đệ tử trong cơ thể có mộc ất chi linh của Sơn Tinh Mộc Quái tích lũy ngàn năm, lại nuốt nội đan của Thanh Long Xà, tại sao sau khi luyện hóa toàn bộ chỉ có thể đạt tới cảnh giới Linh Tịch hậu kỳ?”
“Ngươi đừng đem tu luyện của Sơn Tinh Mộc Quái và tu luyện của con người cùng đưa ra so sánh với nhau, linh trí của con người đã được mở ra, thích hợp tu luyện hơn yêu quái. Càng có vô số năm trước các cao nhân tổng kết ra công pháp kinh nghiệm có thể học tập tham khảo, hiệu suất hấp thu linh khí của thiên địa so với những yêu quái đó thì không thể nói giống nhau. Nói Sơn Tinh Mộc Quái đó chỉ cần chiếm cứ thân thể của ngươi, vốn dĩ là mộc thụ đắc đạo, bắt đầu tu luyện cũng trên ngàn năm rồi, lại chỉ là hấp thu mộc ất chi khó trong thiên địa theo bản năng, đến bây giờ cũng mới linh trí sơ khai, bất cứ một tiểu bối nào chỉ cần có một pháp khí không tồi đều có thể đánh bại nó. Đây cũng là vì sao mà tu tiên giới thường có một số tiểu bối chỉ là tu luyện không đủ trăm năm thì có thể đuổi kịp những yêu quái thường hay nghe thấy đã tu luyện mấy ngàn năm.” Lục Hoa Nghiêm nhẫn nại giải thích.
“Đệ tử mạo muội, xin hỏi sư phụ người hiện giờ tu luyện đến cảnh giới nào rồi?” Từ Thanh Phàm do dự một chút rồi hỏi.
“Ta tư chất không cao, đến bây giờ cũng chỉ tu luyện đến cảnh giới kim đan sơ kỳ mà thôi. Sống nhiều hơn người thường 750 năm thời gian. Mà ngươi nếu có thể đạt tới cảnh giới Linh Tịch mà nói, cũng có thể sống nhiều hơn người thường hơn 200 năm thời gian.
“Đệ tử thụ giáo rồi.” Từ Thanh Phàm đáp, nghĩ đến bản thân mãi mãi không thể tiến thêm bước nữa, trong lòng không khỏi có chút chán nản.
Nhìn thấy Từ Thanh Phàm sau khi nghe được lời nói của mình rõ ràng tâm tình không tốt, Lục Hoa Nghiêm lại nói : “Con đường tu tiên, vốn dĩ chính là nghịch thiên mà đi, trong lúc gian khổ vạn phần, người tu tiên có tư chất càng là trong nghìn người chọn một. nghĩ đến Cửu Hoa Môn, lập phái hơn 7000 năm, được xưng là thánh địa của tu chân, tích lũy thời gian dài như thế, đến bây giờ cũng chỉ là có hơn 2000 đệ tử, trong đó phần lớn đời này đều chỉ dừng lại ở trúc cơ kỳ, người tu tiên có thể đạt tới kết đan kỳ chỉ có rất ít không đủ 100 người, đạt tới Đại Thành Kỳ càng là không có người nào. Cho nên lấy tư chất của ngươi có cơ hội có thể tu luyện đến Linh Tịch hậu kỳ, đã là cơ duyên hiếm có rồi, ngàn vạn lần đừng vì vậy mà đánh mất lòng tin, cuối cùng ngược lại được không bằng mất.
“Đệ tử ghi nhớ lời giáo huấn của sư phụ.” Cảm giác được trong lời nói của Lục Hoa Nghiêm có ý cổ vũ mình, nhưng trong lòng của Từ Thanh Phàm lại có một chút tình cảm kích với ông ấy.
“Ừ, ngươi hiểu rõ là tốt rồi.” Lục Hoa Nghiêm gật đầu, nói: “Ngươi còn có chỗ nào không hiểu nữa không?”
“Đệ tử không còn điều gì nữa.” Từ Thanh Phàm đáp.
“Thế thì bây giờ ta bắt đầu truyền thụ “Khô Vinh Quyết cho ngươi.” Nói xong, Lục Hoa Nghiêm từ trong tay áo lấy ra một quyển sách cổ màu vàng đất, chỉ thấy quyển sách này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, chất liệu của giấy đều đã trong màu vàng đất có chút đen, bên trái càng bị hỏa diễm đốt mất một mảng, chỉ còn lại vết tích màu đen. Mà mặt trên có 3 chữ cổ, Từ Thanh Phàm từ nhỏ học nhiều sách với Nhị trưởng lão, nhận ra ba chữ này chính là “Khô Vinh Quyết”.
“Thiên địa vạn vật, thịnh suy theo mùa, hoa có nở rồi tàn, cây có khô rồi tươi. Hữu thường vô thường, hai cây khô và tươi, nam bắc đông tây, chẳng phải đặc cũng chẳng phải rỗng! Cây úa tàn khô héo biểu hiện rõ ràng thế gian, chẳng phải khô héo chẳng phải tươi tốt, chẳng phải đặc cũng chẳng phải rỗng…..”(Dịch đoạn này quá chuối không hiểu gì luôn, ai hiểu được chắc tu luyện đắc đạo) Lục Hoa Nghiêm bắt đầu đọc nội dung của “Khô Vinh Quyết” kia cho Từ Thanh Phàm nghe, giải thích từng chữ từng câu cho Từ Thanh Phàm, giải thích một cách rõ ràng, để cho sau khi Từ Thanh Phàm hiểu rõ dưới sự hướng dẫn của mình tự động vận hành tu luyện.
Từ Thanh Phàm vô tình tiến vào giới tu chân, liền như vậy bắt đầu kiếp sống tu tiên của mình.
Đối với Tiểu sư đệ mới đến là Từ Thanh Phàm này, Nhạc Thanh Nho trên đường luôn tỏ ra rất nhiệt tình, thấy bộ dáng rất vui vẻ khi mình có một người sư đệ mới. Trên đường đi từ trong lời nói của Từ Thanh Phàm biết được quá khứ trải qua trước đây của hắn, cuối cùng cũng hiểu vì sao Lục Hoa Nghiêm lại thu Từ Thanh Phàm làm đồ đệ. Đối với sự dũng cảm của Từ Thanh Phàm hắn vì báo thù cho người nhà mà không ngại nguy hiểm tỏ ra rất khâm phục. nhưng cũng không có đối với cách làm của Lục Hoa Nghiêm mà có dị nghị gì, xem ra cũng là một người tôn sư trọng đạo.
Nghe Nhạc Thanh Nho nói, Lục Hoa Nghiêm tính cách rất cô tịch, công lực tuy cao nhưng không thích thu đồ đệ, 85 năm trước thu Nhạc Thanh Nho làm đồ đệ cũng chỉ vì tổ tiên của Nhạc Thanh Nho có ơn đối với Lục Hoa Nghiêm. Cho nên Trường Xuân Cư này tuy chiếm diện tích khá lơn, nhưng trước đây chỉ có Trường Xuân Tử và Nhạc Thanh Nho hai người sống thôi, rất là vắng lạnh. Điều này cũng là vì sao Nhạc Thanh Nho đối với việc bản thân có một sư đệ mà vui vẻ như thế.
Hai sư huynh đệ vừa đi vừa nói chuyện, từ trong miện của Nhạc Thanh Nho, Từ Thanh Phàm cũng biết được đại khái tình huống căn bản của Cửu Hoa Sơn nơi mà mình đang ở.
Thì ra, Cửu Hoa Môn là môn phái mà 7000 năm trước Nhất đại tông sư Cửu Hoa Chân Nhân sáng lập nên. Trải qua nhiều năm phái triển, thực lực ngày càng lớn mạnh, từ 3000 năm trước đã bắt đầu cùng với Thanh Hư Môn, Khổ Tu Cốc, Thiện Vân Tự, Ngũ Hành Tông, Tố Nữ Cung gọi chung là 6 đại thánh địa tu chân trong thiên hạ.
Đáng tiếc, thời kỳ nổi tiếng này không tồn tại được lâu, 800 năm trước, một đỉnh cấp cao thủ trong Cửu Hoa Môn là Trương Hư Thánh đầu nhập ma đạo, tự xưng là “Thiên Xà Tinh Quân”, giết chết nhiều cao thủ của Cửu Hoa Môn. Từ đó, thực lực của Cửu Hoa Môn giống như vết thương không lành miệng lại, theo sự qua đời của một sư bá của Lục Hoa Nghiêm là Lý Hư Hán, Cửu Hoa Môn thân là 6 đại thánh địa của người tu tiên, mà trong môn phái lại xấu hổ đến mức không có một tuyệt thế cao thủ nào có công lực đạt đến cảnh giới Đại Thừa Kỳ trở lên.
Nhưng thế giới của người tu tiên lại là dựa vào thực lực để nói chuyện, theo thực lực của Cửu Hoa Môn ngày càng suy yếu, rất nhiều môn phái đối với Cửu Hoa Sơn linh khí tràn đầy, công pháp đặc biệt độc đáo của Cửu Hoa Môn còn có tài nguyên pháp khí tích lũy hơn mấy ngàn năm của Cửu Hoa Môn đều có dã tâm cướp đoạt, trong đó bao gồm năm thánh địa tu tiên lớn khác, cho nên Cửu Hoa Môn hiện giờ có thể gọi là nguy cơ từng bước. chỉ là dựa vào thủ đoạn khéo đưa đẩy của chưởng môn Trương Hoa Lăng, hộ sơn trận pháp uy lực vô cùng, mới đến bây giờ còn như cũ chưa có nhận được kiếp nạn gì lớn.
Như vậy, hai người vừa đi vừa nói chuyện, trên đường Từ Thanh Phàm cũng đối với người sư huynh này của mình cũng hiểu được đại khái. Nhạc Thanh Nho kỳ thật tư chất cũng bình thường, đến bây giờ mới tu luyện đến cảnh giới Tích Cốc kỳ, chỉ là vì tổ tiên trong nhà hắn có ơn với Lục Hoa Nghiêm, nên mới được Lục Hoa Nghiêm thu làm đệ tử, Nhạc Thanh Nho này sinh ra thuộc con cháu nhà có học, tự biết lấy tư chất của bản thân mà nói, nói đến chuyện trường sinh quá mức mờ ảo, có thể sống nhiều hơn mấy trăm năm thời gian đã là xa xỉ rồi, cho nên cả ngày vùi đầu vào trong sách vở yêu thích của mình, tích lũy những năm gần đây có thể gọi là học thức cực kỳ uyên bác. Nếu để hắn đầu nhập vào thế tục, tuyệt đối là hưởng danh dự tên tuổi của đại nho một phương.
Tuy rằng Lục Hoa Nghiêm vẫn tức giận hành vi không có chí khí tranh đấu này của Nhạc Thanh Nho, nhưng sau khi Từ Thanh Phàm hiểu được lại đối với người sư huynh của mình nhiều hơn một tầng cảm giác đồng cảm. bởi vì hắn từ trên người sư huynh này nhìn thấy được hình bóng của nhị trưởng lão mà trước đây vẫn luôn dạy hắn đọc sách viết chữ, uyên bác giống nhau, già mà vẫn phong độ giống nhau. Mà hắn yêu đọc sách cũng rất hợp với tính khí của Từ Thanh Phàm.
Cũng bởi vì sở thích tưởng đồng, hai sư huynh đệ càng đi càng phát hiện hai người bắt đầu thân thiết hơn.
Sau khi cùng với Nhạc Thanh Nho dạo một vòng quanh Trường Xuân Cư, Từ Thanh Phàm nghĩ đến sư phụ Lục Hoa Nghiêm vẫn đang đợi mình, liền tạm biệt Nhạc Thanh Nho sư huynh, vội vàng đi đến phòng của Lục Hoa Nghiêm.
Sau khi Từ Thanh Phàm đến phòng của sư phụ Lục Hoa Nghiêm, lại phát hiện Lục Hoa Nghiêm đang ngồi nghiêm chỉnh trên giường khoang chân dưỡng thần.
“Sư Phụ, đệ tử đến rồi.”
“Bắt đầu từ hôm nay, ta muốn bắt đầu truyền thụ “Khô Vinh Quyết” cho ngươi tu luyện, chỉ hi vọng ngươi nỗ lực tu luyện, nghiêm túc học tập. giúp ta có thể sớm ngày hiểu rõ bí mật trong bộ công pháp này, sống thêm nhiều năm nữa. mà ngươi cũng có thể công lực đạt tới tiểu thành, vì tộc nhân của ngươi mà báo thù rửa hận.” sau khi Lục Hoa Nghiêm nghe được âm thanh của Từ Thanh Phàm, trước tiên là trầm mặc một lúc, mới từ từ nói.
“Vâng, đệ tử nhất định chăm chỉ học tập, sớm ngày giúp sư phụ công lực tăng thêm một tầng.” nghe Lục Hoa Nghiêm nói như vậy, Từ Thanh Phàm lập tức cung kính đáp.
Đối với chuyện Lục Hoa Nghiêm nắm trong tay công pháp thực nghiệm thiếu sót không toàn vẹn, một ngày nay Từ Thanh Phàm vẫn tâm tình phức tạp. nếu không có Lục Hoa Nghiêm, bản thân sớm đã bị Sơn Tinh Mộc Quái kia áp chế thần trí, từ đó trở nên ngẩn ngơ không biết được ngày chết của mình. Đồng thời, ông ta cũng cho mình hi vọng báo thù, cũng tự tay đưa mình vào một thế giới mà trước đến nay mình luôn mơ ước. mà con đường này, Lục Hoa Nghiêm dạy dỗ hắn vô cùng nghiêm túc, theo đó mà nói, Từ Thanh Phàm cảm thấy bản thân nên cảm kích hắn mới đúng.
Nhưng, mặc dù Từ Thanh Phàm lúc bái Lục Hoa Nghiêm làm sư phụ lời nói rất thành khẩn, cũng nói đều làm những lời thật lòng, nhưng sau khi việc xảy ra nghĩ đến sư phụ của mình vì tìm kiếm sự trường sinh của bản thân, liền không ngần ngại để cho mình lâm vào nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma bảo mình miễn cưỡng luyện công pháp thiếu sót, mặc dù là bản thân tự nguyện, hơn nữa những việc làm của Lục Hoa Nghiêm cũng được coi là quang minh lỗi lạc, để cho mình không thể hận ông ta, lại cũng để cho mình bất luận như thế nào cũng không thể sinh ra cảm tình sư đồ với ông ta.
Nhưng Từ Thanh Phàm trước nay vẫn tôn sư trọng đạo, cho nên nghe Lục Hoa Nghiêm nói như vậy, hắn vẫn đáp lời một cách quy củ.
Lục Hoa Nghiêm nhìn sâu sắc Từ Thanh Phàm một cái, giống như đã sớm hiểu rõ cách nghĩ trong lòng của Từ Thanh Phàm, lại không có giải thích gì với Từ Thanh Phàm. Chỉ là phối hợp nói : “Trước khi truyền thụ “Khô Vinh Quyết” cho ngươi, ta muốn nói cho ngươi những kiến thức cơ bản của việc tu luyện.”
“Xin sư phụ chỉ dạy.” Từ Thanh Phàm vội vàng nói.
“Thiên địa vạn vật, chia làm âm dương ngũ hành. Mà những người tu chân chúng ta, chính là hấp thu khí của âm dương ngũ hành này để rèn luyện thân thể. Phân chia âm dương chính là phân chia chính tà, người tu luyện dương khí, chính khí hạo nhiên, người tu luyện âm khí, tàn nhẫn xảo trá. Mà tiên thiên ngũ hành chính là phân loại đại khái công pháp chúng ta tu luyện, rất nhiều người thiên tư trác tuyệt trời sinh đối với linh khí của một trong ngũ hành rất dễ cảm ứng, tu luyện ngắn hơn người thường nhiều lần. sư phụ ngươi chính là chuyên tu đạo pháp hệ mộc thuộc một trong ngũ hành đó, mà mặc kệ là “Trường Xuân Đại Pháp” mà sư phụ tu luyện hay là “Khô Vinh Quyết” mà ngươi sắp được học, đều là công pháp tu luyện đạo pháp hệ mộc, khi học tập có thể hấp thu mộc ất chi khí trong thiên địa.”
Từ Thanh Phàm biết được, bản thân hẳn chính là loại người trời sinh đối với linh khí ngũ hành không có chút nào cảm ứng rồi.
“Mà đạo pháp chúng ta tu luyện, đương nhiên sẽ có phân cao thấp, thế là các tiền bối chiếu theo thực lực các loại công pháp tu luyện khác nhau mà phân chia các loại cảnh giới. từ thấp đến cao phân biệt là : Luyện Khí, Tích Cốc, Linh Tịch, Hư Đan, Thực Đan, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần chín tầng. trong đó Luyện Khí, Tích Cốc, Linh Tịch gọi chung là Trúc Cơ Kỳ. Hư Đan, Thật Đan, Kim Đan gọi chung là Kết Đan Kỳ. Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần lại gọi chung là Đại Thừa Kỳ. tùy theo gia tăng công lực và tăng lên của cảnh giới, tuổi thọ của ngươi cũng sẽ gia tăng.”
“Vốn dĩ lấy tư chất của ngươi, ngay cả nỗ lực cả đời, tu luyện đến hậu kỳ luyện khí cũng đã cực hạn rồi. nhưng từ khi Sơn Tinh Mộc Quái đoạt xá thân thể ngươi, lại cũng lưu lại trong thân thể người mộc ất chân khí hơn ngàn năm, hơn nữa lại nuốt nội đan của Thanh Long Xà. cho nên nếu ngươi có thể luyện hóa toàn bộ mộc ất chi khí trong cơ thể, trên cơ bản cũng có thể đạt tới cảnh giới Linh Tịch hậu kỳ. chỉ là sau khi đó cảnh giới rất khó tăng lên.”
“Kiến thức căn bản ta nói đại khái với ngươi đến đây thôi, bây giờ ngươi có gì không hiểu thì hỏi đi.” Lục Hoa Nghiêm sau khi giải thích một lần cho Từ Thanh Phàm rồi nói.
“Xin hỏi sư phụ, thế thực lực của con Bích Nhãn Vân Đề Thú đã phá hủy sơ trại của đệ tử kia đang ở cảnh giới gì?” Từ Thanh Phàm sau khi nghe lời của Lục Hoa Nghiêm, không chút do dự hỏi, xem ra vấn đề này đã ở trong lòng hắn rất lâu rồi.
“Bích Nhãn Vân Đề Thú kia thuộc yêu thú nhân giai cao cấp, thực lực đại khái tương đương với Linh Tịch hậu kỳ.”
“Xin hỏi sư phụ, người đã nói đệ tử trong cơ thể có mộc ất chi linh của Sơn Tinh Mộc Quái tích lũy ngàn năm, lại nuốt nội đan của Thanh Long Xà, tại sao sau khi luyện hóa toàn bộ chỉ có thể đạt tới cảnh giới Linh Tịch hậu kỳ?”
“Ngươi đừng đem tu luyện của Sơn Tinh Mộc Quái và tu luyện của con người cùng đưa ra so sánh với nhau, linh trí của con người đã được mở ra, thích hợp tu luyện hơn yêu quái. Càng có vô số năm trước các cao nhân tổng kết ra công pháp kinh nghiệm có thể học tập tham khảo, hiệu suất hấp thu linh khí của thiên địa so với những yêu quái đó thì không thể nói giống nhau. Nói Sơn Tinh Mộc Quái đó chỉ cần chiếm cứ thân thể của ngươi, vốn dĩ là mộc thụ đắc đạo, bắt đầu tu luyện cũng trên ngàn năm rồi, lại chỉ là hấp thu mộc ất chi khó trong thiên địa theo bản năng, đến bây giờ cũng mới linh trí sơ khai, bất cứ một tiểu bối nào chỉ cần có một pháp khí không tồi đều có thể đánh bại nó. Đây cũng là vì sao mà tu tiên giới thường có một số tiểu bối chỉ là tu luyện không đủ trăm năm thì có thể đuổi kịp những yêu quái thường hay nghe thấy đã tu luyện mấy ngàn năm.” Lục Hoa Nghiêm nhẫn nại giải thích.
“Đệ tử mạo muội, xin hỏi sư phụ người hiện giờ tu luyện đến cảnh giới nào rồi?” Từ Thanh Phàm do dự một chút rồi hỏi.
“Ta tư chất không cao, đến bây giờ cũng chỉ tu luyện đến cảnh giới kim đan sơ kỳ mà thôi. Sống nhiều hơn người thường 750 năm thời gian. Mà ngươi nếu có thể đạt tới cảnh giới Linh Tịch mà nói, cũng có thể sống nhiều hơn người thường hơn 200 năm thời gian.
“Đệ tử thụ giáo rồi.” Từ Thanh Phàm đáp, nghĩ đến bản thân mãi mãi không thể tiến thêm bước nữa, trong lòng không khỏi có chút chán nản.
Nhìn thấy Từ Thanh Phàm sau khi nghe được lời nói của mình rõ ràng tâm tình không tốt, Lục Hoa Nghiêm lại nói : “Con đường tu tiên, vốn dĩ chính là nghịch thiên mà đi, trong lúc gian khổ vạn phần, người tu tiên có tư chất càng là trong nghìn người chọn một. nghĩ đến Cửu Hoa Môn, lập phái hơn 7000 năm, được xưng là thánh địa của tu chân, tích lũy thời gian dài như thế, đến bây giờ cũng chỉ là có hơn 2000 đệ tử, trong đó phần lớn đời này đều chỉ dừng lại ở trúc cơ kỳ, người tu tiên có thể đạt tới kết đan kỳ chỉ có rất ít không đủ 100 người, đạt tới Đại Thành Kỳ càng là không có người nào. Cho nên lấy tư chất của ngươi có cơ hội có thể tu luyện đến Linh Tịch hậu kỳ, đã là cơ duyên hiếm có rồi, ngàn vạn lần đừng vì vậy mà đánh mất lòng tin, cuối cùng ngược lại được không bằng mất.
“Đệ tử ghi nhớ lời giáo huấn của sư phụ.” Cảm giác được trong lời nói của Lục Hoa Nghiêm có ý cổ vũ mình, nhưng trong lòng của Từ Thanh Phàm lại có một chút tình cảm kích với ông ấy.
“Ừ, ngươi hiểu rõ là tốt rồi.” Lục Hoa Nghiêm gật đầu, nói: “Ngươi còn có chỗ nào không hiểu nữa không?”
“Đệ tử không còn điều gì nữa.” Từ Thanh Phàm đáp.
“Thế thì bây giờ ta bắt đầu truyền thụ “Khô Vinh Quyết cho ngươi.” Nói xong, Lục Hoa Nghiêm từ trong tay áo lấy ra một quyển sách cổ màu vàng đất, chỉ thấy quyển sách này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, chất liệu của giấy đều đã trong màu vàng đất có chút đen, bên trái càng bị hỏa diễm đốt mất một mảng, chỉ còn lại vết tích màu đen. Mà mặt trên có 3 chữ cổ, Từ Thanh Phàm từ nhỏ học nhiều sách với Nhị trưởng lão, nhận ra ba chữ này chính là “Khô Vinh Quyết”.
“Thiên địa vạn vật, thịnh suy theo mùa, hoa có nở rồi tàn, cây có khô rồi tươi. Hữu thường vô thường, hai cây khô và tươi, nam bắc đông tây, chẳng phải đặc cũng chẳng phải rỗng! Cây úa tàn khô héo biểu hiện rõ ràng thế gian, chẳng phải khô héo chẳng phải tươi tốt, chẳng phải đặc cũng chẳng phải rỗng…..”(Dịch đoạn này quá chuối không hiểu gì luôn, ai hiểu được chắc tu luyện đắc đạo) Lục Hoa Nghiêm bắt đầu đọc nội dung của “Khô Vinh Quyết” kia cho Từ Thanh Phàm nghe, giải thích từng chữ từng câu cho Từ Thanh Phàm, giải thích một cách rõ ràng, để cho sau khi Từ Thanh Phàm hiểu rõ dưới sự hướng dẫn của mình tự động vận hành tu luyện.
Từ Thanh Phàm vô tình tiến vào giới tu chân, liền như vậy bắt đầu kiếp sống tu tiên của mình.
/167
|