Mắt thấy bốn tên đạo đồng khổng lồ đang muốn lao tới, thân hình Từ Thanh Phàm chợt lóe lên, trong nháy mắt xuyên qua các kẽ hở, né tránh công kích của bốn người, chỉ để lại một tàn ảnh mờ nhạt ở nơi vừa đứng. Bốn gã đạo đồng đang đà lao tới, không kịp tránh né, lập tức đâm sầm vào nhau, tạo nên một âm thanh va chạm rất to trong phòng. Do lực va chạm quá mạnh, cả bốn tên lăn tròn về phía sau, phá hỏng phần lớn bàn ghế, đèn cũng bị dập tắt đi phân nửa, khiến cho cả căn phòng trở nên âm u hơn rất nhiều.
Nhưng điều làm cho Từ Thanh Phàm hết sức kinh ngạc là cả bốn tên này sau khi ngã xuống đất lập tức đứng ngay dậy như không có việc gì xảy ra. Trên mặt không hề lộ ra chút biểu tình thống khổ nào, cũng không chậm lại, ngay lập tức đánh tới Từ Thanh Phàm lần nữa.
Nhìn thấy cảnh đó, Từ Thanh Phàm khẽ chau mày, một ngón tay nhẹ nhàng chỉ về phía bốn người rồi khẽ quát một tiếng:
- Định thần!
Điều xảy ra tiếp theo càng khiến Từ Thanh Phàm kinh ngạc hơn, “Định Thần Quyết” của hắn sau khi thi triển vốn có thể giam cầm hồn phách con người. Nhưng lúc này, đối với bốn người kia lại không hề có chút tác dụng, thân hình của chúng chỉ hơi dừng lại một chút rồi lại hướng Từ Thanh Phàm công kích.
Chẳng lẽ đạo thuật đối với bốn người này không hề có tác dụng? Từ Thanh Pham trong lòng hơi kinh hãi, một lần nữa chỉ tay về phía bốn người quát:
- Định Thân!
Rốt cuộc lần thi triển “Định Thần Quyết” này cũng có tác dụng, cả bốn tên đạo đồng đang nhào tới, sau khi trúng Định Thần Quyết thân hình đột nhiên dừng lại, rồi nặng nề rơi xuống đất không hề nhúc nhích.
Thấy bốn người này bị đạo thuật khống chế, Từ Thanh Phàm trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, tâm thần hơi thả lỏng. Ngay lúc đó đột hắn cảm thấy sau gáy vang lên tiếng gió, không khỏi hừ lạnh một tiếng, đầu ngón tay lập tức hóa ra một cây Nhận Thảo đánh trở lại phía sau. Một tiếng tựa như va chạm với kim thiết vang lên, nhưng không tạo ra bất cứ thương tổn gì cho kẻ đánh lén.
Từ Thanh Phàm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lang Khuyển thân xanh thẫm, vốn nằm im lặng dưới chân Lý tiên sư, lúc này đang đứng trước mặt hắn, nhìn hắn như hổ rình mồi. Thì ra Lang Khuyển này nhân lúc Từ Thanh Phàm khống chế được bốn tên đạo đồng, tâm thần hơi buông lỏng, bèn lén xuất hiện ở phía sau, định tấn công hắn một kích trí mạng. Đáng tiếc Từ Thanh Phàm tâm thức hết sức nhạy cảm, sớm phát hiện ra có kẻ tấn công nên lập tức ra đòn đánh lui nó. Nhưng Lang Khuyển này không biết thuộc chủng loại gì, Từ Thành Phàm dùng Nhận Thảo toàn lực đánh một đòn mạnh mà cũng chỉ để lại trên thân mình nó vài vệt trắng mà thôi.
- Nói như vậy vừa rồi không phải Lý tiên sư có khả năng phát hiện ra “Ẩn Thân Quyết” của mình, mà do Lang Khuyển này.
Từ Thanh Phàm nhìn Lang Khuyển dị chủng trước mặt, trong lòng thầm đánh giá.
- Ngươi cũng là người tu tiên?
Lý tiên sư cuối cùng cũng lên tiếng hỏi. Cảm nhận thấy sự uy áp từ trên người Từ Thanh Phàm cố ý hoặc vô ý phát ra, Lý tiên sư biết người này tu vi hơn xa mình. Cho nên trong giọng nói ẩn giấu vẻ hơi hoảng loạn, còn đâu dáng vẻ khí độ thần tiên vừa nãy?
Từ Thanh Phàm không hề chú ý đến câu hỏi của Lý tiên sư, hắn trước tiên ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát bốn gã đạo đồng kia, nhưng rồi phát hiện bốn gã này đâu phải là đạo đồng? Rõ ràng là bốn cương thi mặc trang phục đạo đồng mà thôi. Chỉ có điều bốn khối cương thi này dường như đã trải qua luyện hóa nên thân thể trở nên cứng rắn hơn.
- Linh Ngự Vật?
Từ Thanh Phàm thì thào lẩm bẩm. Thủ pháp sử dụng bốn gã cương thi đã trải qua tế luyện này chính là phương pháp sử dụng “Linh Ngự Vật” được tế luyện trong truyền thuyết của Hóa Linh Giáo. Trong lòng Từ Thanh Phàm hơi thấy kỳ quái, theo như hắn biết, đệ tử của Hóa Linh Giáo chỉ sau khi dung hợp được một “Linh Ngự Vật” mới có thể tế luyện một “Linh Ngự Vật” khác mạnh hơn. Bởi nếu phân tâm tế luyện, khống chế cùng lúc nhiều “Linh Ngự Vật”, thì hiệu quả sẽ không được như mong muốn. Cũng không biết Lý tiên sư này tại sao lại làm thế, không lẽ sư phụ hắn không nói cho hắn biết điều này? Không chỉ đồng thời tế luyện bốn khối cương thi làm “Linh Ngự Vật”, mà có lẽ cả Lang Khuyển dị chủng kia cũng là một trong “Linh Ngự Vật” của hắn.
Quan sát bốn khối cương thi xong, Từ Thanh Phàm quay người lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý tiên sư, không hề cố kỵ đằng sau còn có một Lang Khuyển kinh khủng, thản nhiên hỏi:
- Ngươi là đệ tử Hóa Linh Giáo?
Nghe Từ Thanh Phàm đề cập đến hai chữ “Hóa Linh”, hai mắt Lý tiên sư bất thần hơi co lại, cũng không để ý đến ánh mắt kinh dị của hai cha Trương Hổ, cố cười lấy lòng nói:
- Bần đạo đúng là môn hạ Hóa Linh giáo tên gọi Lý Tông Nhâm, xin hỏi đạo hữu là thuộc tông phái nào, hai ta gặp mặt nơi đây đúng là có duyên.
- Có duyên? Người tu tiên không thể tùy ý xuất hiện trước mặt phàm nhân, lại càng không thể dùng đạo pháp mưu hại phàm nhân, chả lẽ ngay cả quy củ này ngươi cũng không biết?
Từ Thành Phàm nhẹ nhàng hỏi.
Thanh âm Từ Thanh Phàm mặc dù rất êm nhẹ, nhưng trên người lại tỏa ra một cỗ uy áp nhàn nhạt khiến trên trán Lý tiên sư không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng nói:
- Bần đạo chưa từng hại phàm nhân nào mà?
- Vậy chuyện gì đã xảy ra với gia chủ tiền nhiệm của Trương gia cùng với các trưởng lão? Có muốn ta tìm người đến đối chất với ngươi không?
Từ Thanh Phàm chau mày nói.
Nghe Từ Thanh Phàm nói vậy, Lý tiên sư biết không thể nói dối được nữa, chỉ có thể thừa nhận nói:
- Cái này...Bần đạo mới xuống núi, đối với các quy củ cũng không biết nhiều lắm, mong đạo hữu nể mặt Hóa Linh Giáo bỏ qua cho ta lần này, sau này bần đạo nhất định sẽ báo đáp.
- Đây là quy củ của Tu tiên giới, nếu như ở tục giới tùy ý dùng đạo thuật mưu hại phàm nhân, sẽ phải phế bỏ tu vi. Các hạ mặc dù nói mình không biết rõ quy củ nhưng tại hạ cũng không thể vì một người “Không biết rõ” mà phá hủy luật mấy ngàn năm qua của Tu tiên giới.
Từ Thanh Phàm thần sắc bất động, lạnh nhạt nói
Nghe Từ Thanh Phàm nói như vậy, Lý tiên sư biết chuyện hôm nay khó có thể được bỏ qua, vì vậy thu lại vẻ mặt lấy lòng lúc nãy, mặt tối sầm nói:
- Đạo hữu, bần đạo ở Hóa Linh Giáo cũng có chút căn cơ, các vị trưởng bối đối với bần đạo cũng hết sức ưu ái, nếu như hôm nay bần đạo gặp bất trắc gì, sợ rằng sau này quan hệ hai môn phái của chúng ta sẽ không tốt lắm, cho nên mong đạo hữu cân nhắc kỹ.
Lý tiên sư vốn tưởng rằng Từ Thanh Phàm sau khi nghe mình nói sẽ có chút kiêng kỵ, nhưng hắn không ngờ khi Từ Thanh Phàm nghe xong thì vẻ mặt đầy kinh ngạc, như vừa thấy được chuyện gì đó rất buồn cười.
Thấy vẻ mặt biến hóa của Từ Thanh Phàm, Lý tiên sư lại càng thêm khẩn trương, vội nói tiếp:
- Bần đạo tại thế tục thu thập được không ít vật liệu trân quý, nếu như đạo hữu chịu bỏ qua chuyện lần này, bần đạo nguyện chia một nửa số vật liệu này cho đạo hữu.
Nhưng thấy Từ Thanh Phàm đột nhiên cười hỏi:
- Các hạ là lần đầu tiên phạm lỗi ư?
- Đúng là lần đầu. Bần đạo xuống núi mới chỉ được có hai năm thôi.
Lý tiên sư vội vàng cam đoan.
- Được, nể các hạ phạm lỗi lần đầu ta bỏ qua lần này, coi như mọi chuyện đều chưa xảy ra. Nếu không ta cũng không dễ ăn nói với sư môn. Các hạ nên biết, sư phụ ta Lục Hoa Nghiêm cùng với Tùng Thiên sư bá của quý phái là bạn tương giao. Nhưng các hạ cần phải cam đoan sẽ không tái phạm.
Nghe Từ Thanh Phàm nói như vậy, Lý tiên sư nhẹ thở phào, thoải mái cười nói:
- Đa tạ đạo hữu, sau khi tại hạ về trở về nhất định đem ý tốt của đạo hữu nói cho Tùng Thiên sư bá.
Nghe Lý tiên sư nói vậy, trên mặt Từ Thanh Phàm nở một nụ cười quỷ dị:
- Các hạ đúng là đệ tử của Hóa Linh Giáo chứ?
- Bần đạo đương nhiên là đệ tử Hóa Linh Giáo, sao là giả được?
Nghe được Từ Thanh Phàm nói, vẻ mặt đang ung dung lại biến thành khẩn trương, vội vàng nói.
- Ta nghĩ đúng là các hạ có vài chuyện không biết.
Từ Thanh Phàm thản nhiên nói.
- Chuyện gì?
Lý tiên sư trong lòng thấy không ổn, vội hỏi.
- Mấy ngàn năm trước Hóa Linh Giáo hoành hành ngang ngược, không cố kỵ điều gì. Khiến cho Tu tiên giới hết sức phẫn nộ, bị các môn phái ở Tu tiên giới hợp lực đánh cho phải chạy tới mấy cô đảo không có người ở ngoài Đông Hải. Đã mấy ngàn năm chưa quay về trung thổ. Xin hỏi vừa rồi đạo hữu nói Cửu Hoa Sơn ta cùng với Hóa Linh Giáo nhà ngươi có quan hệ tương giao là từ đâu ra? Ba ngàn năm trước Hóa Linh Giáo một mực trốn trên mấy cô đảo không ra ngoài, đạo hữu vừa rồi nói xuống núi không biết là núi nào?
Từ Thanh Phàm thản nhiên cười hỏi:
- Về phần Lữ Tùng Thiên chỉ là một cái tên tại hạ bịa ra mà thôi. Xin hỏi đạo hữu, Hóa Linh Giáo quả thật có người tên như vậy ư?
- Điều này….
Nghe Từ Thanh Phàm hỏi, Lý tiên sư không khỏi trợn mắt há mồm, hiển nhiên là không biết việc này, nên không thốt ra được lời nào.
- Đạo hữu thực sự là ai? Tại sao lại biết đạo pháp của Hóa Linh Giáo đã thất truyền mấy ngàn năm nay? Mong đạo hữu nói hãy nói thật.
Từ Thanh Phàm lạnh nhạt nói.
- Nếu đạo hữu đã biết lời bần đạo nói là giả, vậy bần đạo cũng chỉ có thể nói thật
Lý tiên sư chán nản nói:
- Bần đạo kì thật là….
Lý tiên sư vừa nói được một nửa, đột nhiên dị biến xảy ra.
Lang Khuyển từ lúc bị Từ Thanh Phàm đánh lui, đang nằm yên đột nhiên đứng lên, một lần nữa hướng đến sau lưng Từ Thanh Phàm đánh tới. Đồng thời trên trần nhà đột nhiên phi xuống hơn mười con Hấp Huyết Biên Bức màu xanh thẫm, rất nhanh vỗ cánh lao tới tấn công Từ Thanh Phàm. Hiển nhiên cũng là “Linh Ngự Vật” do Lý tiên sư tế luyện. Trong nhất thời, lọt vào tầm mắt Từ Thanh Phàm đều là một màu tối đen. Ngay khi Lang Khuyển cùng với đám Hấp Huyết Biên Bức công kích Từ Thanh Phàm, Lý tiên sư đang nói thành khẩn, nháy mắt đã phóng ra ngoài phòng.
- Hừ!
Từ Thanh Phàm hừ lạnh một tiếng. Đối mặt với dị biến, mặc dù trong lòng hơi giật mình nhưng hắn vẫn giữ được bình tĩnh, không hề hoảng loạn. Trước hết rất nhanh nghiêng mình tránh né sự công kích của đám Hấp Huyết Biên Bức cùng Lang Khuyển, tiếp theo mười đầu ngón tay giống hoa lan nở rộ liên tiếp biến hóa. Vô số cây Thiết Đằng từ giữa ngón tay Từ Thanh Phàm bay ra, đan chéo nhau thành một tấm lưới lớn, bao phủ đám Hấp Huyết Biên Bức đang bay trong không trung lại, không cho con nào chạy thoát. Đồng thời một cây Thiết Đằng cũng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lang Khuyển, trói chặt lấy thân hình khổng lồ dị thường của nó, không cho nó động đậy.
Đang đứng ở bên ngoài quan sát, Lý tiên sư thấy Từ Thanh Phàm dễ dàng đánh đánh bại đám “Linh Ngự Vật” của mình thì không khỏi thất kinh. Vừa định chuẩn bị hành động, thì lại kinh hãi phát hiện Từ Thanh Phàm không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay trước mặt mình.
- Bây giờ thì người đã có thể nói rồi chứ?
Trong tay Từ Thanh Phàm không biết từ khi nào đã xuất hiện một đóa hoa diễm lệ, nhìn Lý tiên sư đang lo lắng, thản nhiên hỏi.
Nhưng điều làm cho Từ Thanh Phàm hết sức kinh ngạc là cả bốn tên này sau khi ngã xuống đất lập tức đứng ngay dậy như không có việc gì xảy ra. Trên mặt không hề lộ ra chút biểu tình thống khổ nào, cũng không chậm lại, ngay lập tức đánh tới Từ Thanh Phàm lần nữa.
Nhìn thấy cảnh đó, Từ Thanh Phàm khẽ chau mày, một ngón tay nhẹ nhàng chỉ về phía bốn người rồi khẽ quát một tiếng:
- Định thần!
Điều xảy ra tiếp theo càng khiến Từ Thanh Phàm kinh ngạc hơn, “Định Thần Quyết” của hắn sau khi thi triển vốn có thể giam cầm hồn phách con người. Nhưng lúc này, đối với bốn người kia lại không hề có chút tác dụng, thân hình của chúng chỉ hơi dừng lại một chút rồi lại hướng Từ Thanh Phàm công kích.
Chẳng lẽ đạo thuật đối với bốn người này không hề có tác dụng? Từ Thanh Pham trong lòng hơi kinh hãi, một lần nữa chỉ tay về phía bốn người quát:
- Định Thân!
Rốt cuộc lần thi triển “Định Thần Quyết” này cũng có tác dụng, cả bốn tên đạo đồng đang nhào tới, sau khi trúng Định Thần Quyết thân hình đột nhiên dừng lại, rồi nặng nề rơi xuống đất không hề nhúc nhích.
Thấy bốn người này bị đạo thuật khống chế, Từ Thanh Phàm trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, tâm thần hơi thả lỏng. Ngay lúc đó đột hắn cảm thấy sau gáy vang lên tiếng gió, không khỏi hừ lạnh một tiếng, đầu ngón tay lập tức hóa ra một cây Nhận Thảo đánh trở lại phía sau. Một tiếng tựa như va chạm với kim thiết vang lên, nhưng không tạo ra bất cứ thương tổn gì cho kẻ đánh lén.
Từ Thanh Phàm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lang Khuyển thân xanh thẫm, vốn nằm im lặng dưới chân Lý tiên sư, lúc này đang đứng trước mặt hắn, nhìn hắn như hổ rình mồi. Thì ra Lang Khuyển này nhân lúc Từ Thanh Phàm khống chế được bốn tên đạo đồng, tâm thần hơi buông lỏng, bèn lén xuất hiện ở phía sau, định tấn công hắn một kích trí mạng. Đáng tiếc Từ Thanh Phàm tâm thức hết sức nhạy cảm, sớm phát hiện ra có kẻ tấn công nên lập tức ra đòn đánh lui nó. Nhưng Lang Khuyển này không biết thuộc chủng loại gì, Từ Thành Phàm dùng Nhận Thảo toàn lực đánh một đòn mạnh mà cũng chỉ để lại trên thân mình nó vài vệt trắng mà thôi.
- Nói như vậy vừa rồi không phải Lý tiên sư có khả năng phát hiện ra “Ẩn Thân Quyết” của mình, mà do Lang Khuyển này.
Từ Thanh Phàm nhìn Lang Khuyển dị chủng trước mặt, trong lòng thầm đánh giá.
- Ngươi cũng là người tu tiên?
Lý tiên sư cuối cùng cũng lên tiếng hỏi. Cảm nhận thấy sự uy áp từ trên người Từ Thanh Phàm cố ý hoặc vô ý phát ra, Lý tiên sư biết người này tu vi hơn xa mình. Cho nên trong giọng nói ẩn giấu vẻ hơi hoảng loạn, còn đâu dáng vẻ khí độ thần tiên vừa nãy?
Từ Thanh Phàm không hề chú ý đến câu hỏi của Lý tiên sư, hắn trước tiên ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát bốn gã đạo đồng kia, nhưng rồi phát hiện bốn gã này đâu phải là đạo đồng? Rõ ràng là bốn cương thi mặc trang phục đạo đồng mà thôi. Chỉ có điều bốn khối cương thi này dường như đã trải qua luyện hóa nên thân thể trở nên cứng rắn hơn.
- Linh Ngự Vật?
Từ Thanh Phàm thì thào lẩm bẩm. Thủ pháp sử dụng bốn gã cương thi đã trải qua tế luyện này chính là phương pháp sử dụng “Linh Ngự Vật” được tế luyện trong truyền thuyết của Hóa Linh Giáo. Trong lòng Từ Thanh Phàm hơi thấy kỳ quái, theo như hắn biết, đệ tử của Hóa Linh Giáo chỉ sau khi dung hợp được một “Linh Ngự Vật” mới có thể tế luyện một “Linh Ngự Vật” khác mạnh hơn. Bởi nếu phân tâm tế luyện, khống chế cùng lúc nhiều “Linh Ngự Vật”, thì hiệu quả sẽ không được như mong muốn. Cũng không biết Lý tiên sư này tại sao lại làm thế, không lẽ sư phụ hắn không nói cho hắn biết điều này? Không chỉ đồng thời tế luyện bốn khối cương thi làm “Linh Ngự Vật”, mà có lẽ cả Lang Khuyển dị chủng kia cũng là một trong “Linh Ngự Vật” của hắn.
Quan sát bốn khối cương thi xong, Từ Thanh Phàm quay người lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý tiên sư, không hề cố kỵ đằng sau còn có một Lang Khuyển kinh khủng, thản nhiên hỏi:
- Ngươi là đệ tử Hóa Linh Giáo?
Nghe Từ Thanh Phàm đề cập đến hai chữ “Hóa Linh”, hai mắt Lý tiên sư bất thần hơi co lại, cũng không để ý đến ánh mắt kinh dị của hai cha Trương Hổ, cố cười lấy lòng nói:
- Bần đạo đúng là môn hạ Hóa Linh giáo tên gọi Lý Tông Nhâm, xin hỏi đạo hữu là thuộc tông phái nào, hai ta gặp mặt nơi đây đúng là có duyên.
- Có duyên? Người tu tiên không thể tùy ý xuất hiện trước mặt phàm nhân, lại càng không thể dùng đạo pháp mưu hại phàm nhân, chả lẽ ngay cả quy củ này ngươi cũng không biết?
Từ Thành Phàm nhẹ nhàng hỏi.
Thanh âm Từ Thanh Phàm mặc dù rất êm nhẹ, nhưng trên người lại tỏa ra một cỗ uy áp nhàn nhạt khiến trên trán Lý tiên sư không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng nói:
- Bần đạo chưa từng hại phàm nhân nào mà?
- Vậy chuyện gì đã xảy ra với gia chủ tiền nhiệm của Trương gia cùng với các trưởng lão? Có muốn ta tìm người đến đối chất với ngươi không?
Từ Thanh Phàm chau mày nói.
Nghe Từ Thanh Phàm nói vậy, Lý tiên sư biết không thể nói dối được nữa, chỉ có thể thừa nhận nói:
- Cái này...Bần đạo mới xuống núi, đối với các quy củ cũng không biết nhiều lắm, mong đạo hữu nể mặt Hóa Linh Giáo bỏ qua cho ta lần này, sau này bần đạo nhất định sẽ báo đáp.
- Đây là quy củ của Tu tiên giới, nếu như ở tục giới tùy ý dùng đạo thuật mưu hại phàm nhân, sẽ phải phế bỏ tu vi. Các hạ mặc dù nói mình không biết rõ quy củ nhưng tại hạ cũng không thể vì một người “Không biết rõ” mà phá hủy luật mấy ngàn năm qua của Tu tiên giới.
Từ Thanh Phàm thần sắc bất động, lạnh nhạt nói
Nghe Từ Thanh Phàm nói như vậy, Lý tiên sư biết chuyện hôm nay khó có thể được bỏ qua, vì vậy thu lại vẻ mặt lấy lòng lúc nãy, mặt tối sầm nói:
- Đạo hữu, bần đạo ở Hóa Linh Giáo cũng có chút căn cơ, các vị trưởng bối đối với bần đạo cũng hết sức ưu ái, nếu như hôm nay bần đạo gặp bất trắc gì, sợ rằng sau này quan hệ hai môn phái của chúng ta sẽ không tốt lắm, cho nên mong đạo hữu cân nhắc kỹ.
Lý tiên sư vốn tưởng rằng Từ Thanh Phàm sau khi nghe mình nói sẽ có chút kiêng kỵ, nhưng hắn không ngờ khi Từ Thanh Phàm nghe xong thì vẻ mặt đầy kinh ngạc, như vừa thấy được chuyện gì đó rất buồn cười.
Thấy vẻ mặt biến hóa của Từ Thanh Phàm, Lý tiên sư lại càng thêm khẩn trương, vội nói tiếp:
- Bần đạo tại thế tục thu thập được không ít vật liệu trân quý, nếu như đạo hữu chịu bỏ qua chuyện lần này, bần đạo nguyện chia một nửa số vật liệu này cho đạo hữu.
Nhưng thấy Từ Thanh Phàm đột nhiên cười hỏi:
- Các hạ là lần đầu tiên phạm lỗi ư?
- Đúng là lần đầu. Bần đạo xuống núi mới chỉ được có hai năm thôi.
Lý tiên sư vội vàng cam đoan.
- Được, nể các hạ phạm lỗi lần đầu ta bỏ qua lần này, coi như mọi chuyện đều chưa xảy ra. Nếu không ta cũng không dễ ăn nói với sư môn. Các hạ nên biết, sư phụ ta Lục Hoa Nghiêm cùng với Tùng Thiên sư bá của quý phái là bạn tương giao. Nhưng các hạ cần phải cam đoan sẽ không tái phạm.
Nghe Từ Thanh Phàm nói như vậy, Lý tiên sư nhẹ thở phào, thoải mái cười nói:
- Đa tạ đạo hữu, sau khi tại hạ về trở về nhất định đem ý tốt của đạo hữu nói cho Tùng Thiên sư bá.
Nghe Lý tiên sư nói vậy, trên mặt Từ Thanh Phàm nở một nụ cười quỷ dị:
- Các hạ đúng là đệ tử của Hóa Linh Giáo chứ?
- Bần đạo đương nhiên là đệ tử Hóa Linh Giáo, sao là giả được?
Nghe được Từ Thanh Phàm nói, vẻ mặt đang ung dung lại biến thành khẩn trương, vội vàng nói.
- Ta nghĩ đúng là các hạ có vài chuyện không biết.
Từ Thanh Phàm thản nhiên nói.
- Chuyện gì?
Lý tiên sư trong lòng thấy không ổn, vội hỏi.
- Mấy ngàn năm trước Hóa Linh Giáo hoành hành ngang ngược, không cố kỵ điều gì. Khiến cho Tu tiên giới hết sức phẫn nộ, bị các môn phái ở Tu tiên giới hợp lực đánh cho phải chạy tới mấy cô đảo không có người ở ngoài Đông Hải. Đã mấy ngàn năm chưa quay về trung thổ. Xin hỏi vừa rồi đạo hữu nói Cửu Hoa Sơn ta cùng với Hóa Linh Giáo nhà ngươi có quan hệ tương giao là từ đâu ra? Ba ngàn năm trước Hóa Linh Giáo một mực trốn trên mấy cô đảo không ra ngoài, đạo hữu vừa rồi nói xuống núi không biết là núi nào?
Từ Thanh Phàm thản nhiên cười hỏi:
- Về phần Lữ Tùng Thiên chỉ là một cái tên tại hạ bịa ra mà thôi. Xin hỏi đạo hữu, Hóa Linh Giáo quả thật có người tên như vậy ư?
- Điều này….
Nghe Từ Thanh Phàm hỏi, Lý tiên sư không khỏi trợn mắt há mồm, hiển nhiên là không biết việc này, nên không thốt ra được lời nào.
- Đạo hữu thực sự là ai? Tại sao lại biết đạo pháp của Hóa Linh Giáo đã thất truyền mấy ngàn năm nay? Mong đạo hữu nói hãy nói thật.
Từ Thanh Phàm lạnh nhạt nói.
- Nếu đạo hữu đã biết lời bần đạo nói là giả, vậy bần đạo cũng chỉ có thể nói thật
Lý tiên sư chán nản nói:
- Bần đạo kì thật là….
Lý tiên sư vừa nói được một nửa, đột nhiên dị biến xảy ra.
Lang Khuyển từ lúc bị Từ Thanh Phàm đánh lui, đang nằm yên đột nhiên đứng lên, một lần nữa hướng đến sau lưng Từ Thanh Phàm đánh tới. Đồng thời trên trần nhà đột nhiên phi xuống hơn mười con Hấp Huyết Biên Bức màu xanh thẫm, rất nhanh vỗ cánh lao tới tấn công Từ Thanh Phàm. Hiển nhiên cũng là “Linh Ngự Vật” do Lý tiên sư tế luyện. Trong nhất thời, lọt vào tầm mắt Từ Thanh Phàm đều là một màu tối đen. Ngay khi Lang Khuyển cùng với đám Hấp Huyết Biên Bức công kích Từ Thanh Phàm, Lý tiên sư đang nói thành khẩn, nháy mắt đã phóng ra ngoài phòng.
- Hừ!
Từ Thanh Phàm hừ lạnh một tiếng. Đối mặt với dị biến, mặc dù trong lòng hơi giật mình nhưng hắn vẫn giữ được bình tĩnh, không hề hoảng loạn. Trước hết rất nhanh nghiêng mình tránh né sự công kích của đám Hấp Huyết Biên Bức cùng Lang Khuyển, tiếp theo mười đầu ngón tay giống hoa lan nở rộ liên tiếp biến hóa. Vô số cây Thiết Đằng từ giữa ngón tay Từ Thanh Phàm bay ra, đan chéo nhau thành một tấm lưới lớn, bao phủ đám Hấp Huyết Biên Bức đang bay trong không trung lại, không cho con nào chạy thoát. Đồng thời một cây Thiết Đằng cũng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lang Khuyển, trói chặt lấy thân hình khổng lồ dị thường của nó, không cho nó động đậy.
Đang đứng ở bên ngoài quan sát, Lý tiên sư thấy Từ Thanh Phàm dễ dàng đánh đánh bại đám “Linh Ngự Vật” của mình thì không khỏi thất kinh. Vừa định chuẩn bị hành động, thì lại kinh hãi phát hiện Từ Thanh Phàm không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay trước mặt mình.
- Bây giờ thì người đã có thể nói rồi chứ?
Trong tay Từ Thanh Phàm không biết từ khi nào đã xuất hiện một đóa hoa diễm lệ, nhìn Lý tiên sư đang lo lắng, thản nhiên hỏi.
/167
|