Hơn ba bước, đó chính là khoảng cách giữa vị chưởng lão kia và Chu Hoa Hải.
Lúc này trên mặt vị trưởng lão ấy vô cùng bình tĩnh, trong mắt Trương Hoa Lăng thì hiện lên vẻ ảm đạm, còn sắc mặt Chu Hoa Hải lại càng thêm vẻ đắc ý. Về phần đám trưởng lão cùng đệ tử đứng ở phía sau Trương Hoa Lăng thấy nhìn thấy bóng lưng vị trưởng lão này đều phẫn nộ và tỏ vẻ khinh bỉ.
Ngay khi chúng tu sẽ đều tưởng vị trưởng lão này sẽ giống như trong tưởng tượng mà hướng về phía Chu Hoa Hải khuất phục thì đột nhiên lão lại lớn tiếng quát:
- Phản đồ! Đi tìm chết đi!
Vừa nói, trên người vị trưởng lão này đột nhiên bạo phát ra kim quang vô cùng chói mắt, đồng thời trên tay cũng xuất hiện một thanh linh khí Kim sắc tiểu kiếm. Khi được linh khí bổ sung vào thì cái tiểu kiếm này vốn chưa dài một thước này lại phóng đại lên mấy trăm lần, biến thành một thanh cự kiếm khổng lồ, rất nhanh đâm về phía Chu Hoa Hải.
Nhát đâm này uy thế cực lớn, đem theo tiếng xé gió bén nhọn vang lên, uy thế của nó còn dồn đám mây mù màu đen quanh người Chu Hoa Hải phải lui vài trượng. Mà một số trưởng lão cùng đệ tử phản bội lại Trương Hoa Lăng đứng sau Chu Hoa Hải lại càng lui lại sau đó vài bước, mấy đệ tử công lực thấp tuy chỉ bị uy thế của nhát kiếm này quét qua nhưng khóe miệng lại tràn ra máu, hiển nhiên đã bị nội thương không nhẹ.
Nhìn vị trưởng lão ngự khí hướng chính mình tấn công tới, trong mắt Chu Hoa Hải hiện nên một tia phẫn nộ mãnh liệt cùng vẻ khinh thường. Mặc dù một kiếm này uy lực còn cường đại hơn so với dự liệu của hắn, nhưng hắn lại vẫn như trước mặc kệ không để ý, chỉ lạnh lùng tính toán cân nhắc.
Mà sau khi Chu Hoa Hải cân nhắc xong thì mũi kiếm chỉ còn cách cổ hắn không tới một thước.
Chứng kiến tràng cảnh như vậy, chúng tu sĩ đương trường đều lộ ra vẻ hưng phấn. Mà vị trưởng lão tiến hành đánh lẽn kia cũng như thế, hắn thậm chí bắt đầu tưởng tượng sau khi mình giết chết kẻ chủ mưu xong, Trương Hoa Lăng sẽ hướng chính mình biểu đạt cảm kích như thế nào, rồi mình sẽ lạnh nhạt đáp lại ra sao. Sau đó sẽ tỏ ra vẻ rằng pháp khí trong tay mình đã dung qua nhiều năm như vậy thì cũng nên thay đổi rồi.
Nhưng những điều đó cũng chỉ đơn thuần là sự tưởng tượng trong lòng hắn mà thôi.
- Bạch sư đệ, cẩn thận.
Chứng kiến vị trưởng lão này không phải muốn đầu hàng mà ngược lại muốn đánh lén Chu Hoa Hải, Trương Hoa Lăng trong lòng khẩn trương, cao giọng quát một tiếng. Đồng thời cấp tốc xuất ra Ba Lăng Trượng lam mang lấp lánh từ trong tay áo, phóng về phía vị trưởng lão kia, tựa hồ như muốn cứu viện.
Khác với những người khác, Trương Hoa Lăng hiểu rất rõ Chu Hoa Hải, nếu hắn dám độc thân tự mình đến đây ắt hẳn phải có chỗ dựa vào, đồng thời thân là chưởng môn phái Cửu Hoa Sơn, Trương Hoa Lăng cũng phi thường thấu hiểu hơn ai hết uy lực tột cùng của “Cửu Cực Trận” khi mọi người bị cầm giữ trong nó.
Đáng tiếc, lão đã nhắc nhở quá muộn.
Một tấc!!
Đây là khoảng cách từ mũi kim sắc tiểu kiếm của vị Bạch trưởng lão kia tới cổ của Chu Hoa Hải, nhưng đó cũng là khoảng cách cuối cùng.
Trong khi mọi người ở đây đều nghĩ tình thế đã được định đoạt thì đột nhiên những đám mây đen trong “Cửu Cực Trận” kịch liệt lưu động không ngừng, sau đó cọ xát mạnh liệt, vô số tia chớp kim sắc khổng lồ nhấp nhoáng ẩn hiện bên trong chỗ va chạm, sau đó từng đạo quang mang chói mắt đầy uy lực phóng về hướng Bạch trưởng lão, rất nhanh bổ tới.
Tốc độ tia chớp đánh xuống cực nhanh, mặc dù Bạch trưởng lão công lực cao thâm, đối với việc có thể bị phản kích cũng đã sớm đoán được, hơn nữa còn một mực âm thầm chuẩn bị. Nhưng khi đối diện với tia chớp có khí thế long trời nở đất này thì lại không có cách nào để tránh né tìm đường sống. Thậm chí, ngay cả kim sắc cự kiếm mà lão đang ngự sử cũng đều không kịp tiến hành phòng ngự, trên mặt chỉ còn lộ ra vẻ kinh hãi thì đã bị vô số tia chớp bắt đầu bổ thẳng vào người.
Lúc này, kiện pháp khí trường lăng của Trương Hoa Lăng mới bay được một nửa lộ trình, khoảng cách còn rất xa để có thể cứu người. Hơn nữa cho dù vượt qua được, một kiện pháp khí khu sử vội vàng như vậy khi đối mặt với tia chớp có uy lực cực lớn đó thì cũng không có chút tác dụng nào.
Kim mang chói mắt từ tia chớp phóng ra, trong nháy mắt khiến cho mọi người không ai chứng kiến rõ tình cảnh phía trước của Chu Hoa Hải như thế nào cả.Nhưng tia chớp đến nhanh thì đi cũng nhanh, qua giây lát rồi biến mất vô tung. Tình cảnh trước mặt mọi người lại khôi phục như vẻ ban đầu. Xung quanh là cả tầng tầng lớp lớp vân vụ màu đen kéo dài vô tận, quỷ dị muôn phần.
Quay nhìn vào phía trước người Chu Hoa Hải, phát hiện ra đám hắc vân vẫn ngạo nghễ vờn quanh người hắn mà bao bọc lấy, phảng phất như chẳng hề có sự thay đổi nào xảy ra. Mà Bạch trưởng lão vừa rồi mới tập kích hiện tại lại không thấy một chút dấu vết đâu cả, bất quá chỉ còn mỗi chuôi của thanh kim sắc tiểu kiếm. Lúc này nó đã trở lại trạng thái ban đầu nhưng là do Chu Hoa Hải nắm giữ.
Bất chợt, trong không khí, một loạt mùi cháy khét lan tràn ra.
Chứng kiến sự tình này, chúng tu sĩ tự nhiên sẽ không cho rằng vị Bạch trưởng lão đã kịp thi triển ẩn thuật thoát thân. Và chỉ có một trường hợp duy nhất tồn tại đó là Bạch trưởng lão đã bị nổ tan xương nát thịt dưới uy lực cường đại của tia chớp.
Chứng kiến tràng cảnh như vậy, trên mặt Trương Hoa Lăng không khỏi lộ ra một tia ảm đạm, yên lặng đem trường lăng màu lam thu vào trong tay áo, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào Chu Hoa Hải, trong mắt dần nổi lên một tia sát khí.
-Lão gia hỏa này thật sự ngu xuẩn, cùng với Mã Hoa Quang đều ngu xuẩn như nhau.
Tiện tay đem chuôi kiếm kim sắc ném qua một bên, Chu Hoa Hải thản nhiên nói.
Tiếp theo, hắn nhìn một cách chăm chú vào Trương Hoa Lăng, nhưng là im lặng mà không nói thêm cái gì nữa. Đem ánh mắt chuyển về phía sau lão, nhìn vào đám người trưởng lão và đệ tử, sau đó ánh mắt hắn hơi dừng một chút trên hai người Lý Vũ Hàn và Thịnh Vũ Sơn, sát ý lóe qua, sau đó nói:
-Mỗi người có đôi lúc phải đưa ra quyết định chọn lựa khi đối mặt với sinh tử. Lựa chọn này, có thể thay đổi, có thể không. Mà một khi đã đưa ra quyết định của bản thân thì nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn đó, cho dù có mất mạng đi nữa.
Nói tới đây, Chu Hoa Hải hơi dừng lại một chút, trên mặt hắn lộ ra vẻ dương dương tự đắc, cười nói:
-Hiện tại, các ngươi đã đưa ra quyết định của mình, cho dù ta đã nói sự lựa chọn là sai lầm, cần phải đem tính mạng ra đổi lấy, thế mà các ngươi lại vẫn lựa chọn như thế. Ta đang tự hỏi rằng các ngươi làm như thế là trung kiên hay là ngu xuẩn đây?
Trương Hoa Lăng lạnh lùng nói ra:
-Những lời này cũng là những gì ta muốn nói với ngươi, hơn nữa ta muốn đề tỉnh ngươi thêm một câu, trước khi sự việc này kết thúc, không ai có thể khẳng định lựa chọn của mình đến tột cùng là đúng hay sai.
- Phải không vậy? Cứ cho là vậy. Nhưng ta biết rõ lựa chọn của ta là đúng.
Vừa nói Chu Hoa Hải vừa mỉm cười:
- Và chỉ có ta biết, đối với những điều ta nói ngươi nhất định sẽ không đồng ý. Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả, nếu như ngươi có năng lực đi ra khỏi Cửu Cực Trận, ta sẽ cho ngươi cơ hội phản bác.
Sau khi nói xong những lời này, Chu Hoa Hải không dừng lại, hắn xoay người về hướng đám vân vụ màu đen, tiến vào trong.
Chúng trưởng lão cùng đệ tử gia nhập theo lão cũng gấp rút chạy nhanh theo sau lão, cùng một hướng mà rời đi. Không một ai dám quay đầu lại nhìn Trương Hoa Lăng, một cái liếc mắt cũng không, hoặc là bởi do xấu hổ, hoặc là bởi vì khinh thường.
Nhìn thân ảnh đám người đó dần tan biến vào vân vụ mịt mù, tựa hồ không hề phòng bị, hơn nữa theo bọn họ rời đi, vân vụ màu đen mới hé ra khe hở đã dần khép lại, nhưng chúng tu sĩ phía sau Trương Hoa Lăng không một ai nhân cơ hội đánh lén hoặc là chạy trốn. Bởi mới vừa rồi, một thí dụ dễ thấy nhất là Bạch trưởng lão, kết quả đẫm máu đó vẫn như cũ rõ mồn một trước mắt họ.
Mà sau khi đám người đó đã biến mất hoàn toàn, trên trời dưới đất vô số vân vụ màu đen bắt đầu nổi lên kịch liệt như cự hải gào thét, điên cuồng cọ xát vào nhau, vân vụ tương giao sinh ra hàng loạt các tia chớp kim sắc, chớp nhoáng cả một vùng trời.
Giống như hối hận, giống như căm tức, vừa tựa như ảm đạm.
Nhìn bóng lưng Chu Hoa Hải dứt khoát rời đi, thần sắc Trương Hoa Lăng trở nên phức tạp muôn lần
Theo sau sự ba động mãnh liệt của hắc sắc vân vụ trong thiên địa, kim sắc thiểm điện tại các nơi không ngừng ẩn hiện, tâm tình Trương Hoa Lăng cấp tốc thu hồi lại sự phức tạp đó vào lòng, xoay người lại nhìn vào đám đệ tử phía sau, trong mắt lão hiện lên một nét vui mừng. Tuy không nói thêm gì, bởi lão biết đây không phải là thời gian cho những lời cảm khái, chỉ gấp giọng hướng về mấy vị trưởng lão tu vi thâm hậu nhất nói:
-Các vị sư đệ, mỗi người hãy phân ra đứng ở các vị trí Cửu Cung, đem các đệ tử còn trẻ tuổi vây lấy, tạo thành Cửu Cung Trận chống lại Cửu Cực Trận. Các đệ tử còn lại nhanh chóng tiến vào giữa các trưởng lão, đề phòng bất trắc.
“Cửu Cung Trận” cùng “Cửu Cực Trận” là bộ đôi trận pháp nổi danh nhất của Cửu Hoa Sơn, điểm bất đồng chính là “ Cửu Cực Trận” được chọn làm hộ sơn đại trận, trong thiên hạ chỉ có duy nhất, nhưng không có cách nào di chuyển khỏi núi Cửu Hoa. Mà trải qua hơn ngàn năm nay, bố trí đã dần hoàn thiện, uy lực trở nên cực kì cường đại.
Mà “Cửu Cung Trận” là do chín vị tu sĩ Kết Đan Kì hợp thành, không đòi hỏi quá nhiều điều kiện. Chỉ cần số lượng và trình độ tu vi của tu sĩ không chênh lệch lắm là có thể tạo ra, chỉ cần hiểu được cách bố trận là có thể làm được. Sau khi hoàn thành, có khả năng tăng mạnh năng lực cho chín vị tu sĩ so với ban đầu, thậm chí lực lượng cơ hồ gấp mấy chục lần nữa. Chỉ là so với “Cửu Cực Trận” thì uy lực “Cửu Cung Trận” vẫn thua xa.
Nhưng vào lúc này, cũng chỉ có “Cửu Cung Trận” mới có thể miễn cưỡng đối kháng với thế công ngợp trời từ ”Cửu Cực Trận”.
Sau khi lời Trương Hoa Lăng vang lên, sắc mặt chúng đệ tử và trưởng lão đều biến đổi nghiêm trọng hẳn lên, yên lặng gật đầu, tám vị trưởng lão có tu vi thâm hậu nhất nhanh chóng làm chủ vị trí của mình, Trương Hoa Lăng thì chiếm giữ thế trung gian.
Đám đệ tử hạ cấp rất nhanh tập trung vào giữa trận pháp, trên mặt lo lắng muôn phần. Hơn mười vị trưởng lão khác không tham gia bày trận cũng theo đó tiến vào giữa, cùng hỗn tạp với đám đệ tử cấp thấp, trên tay lập tức huy động đầy đủ các loại pháp khí hộ thân, tập kết toàn bộ linh khí trong cơ thể, đề phòng bất trắc.
“Cửu cung giả, tức nhị tứ vi kiên, lục bát vi túc, tả tam hữu thất, đái cửu lí nhất, ngũ cư trung ương”
Với trận pháp mà chỉ có mười người trở xuống tạo thành thì đây có thể xem như là thế trận phòng ngự cực mạnh, nhưng đối mặt với “Cửu Cực Trận”, rốt cuộc có thể ngăn cản được vài ba thế công mà thôi, chúng tu sĩ vì vậy vẫn như cũ, trong lòng không yên.
Hiện giờ, trong “Cửu Cực Trận”, trên trời dưới đất đều trải dài một dàn vân vụ màu đen, mọi người chung quanh tựu phảng phất như ở vào một thế giới tràn đầy màu đen, không thấy trời, không thấy đất, vạn vật cũng chẳng hề tồn tại, chỉ có màu đen đơn điệu của mây mù tồn tại, cả thế giới là một mảnh hôn ám.
Nếu như không có thỉnh thoảng vài tia chớp rất nhỏ chợt lóe lên, sợ rằng chúng tu sĩ ở đây ngay cả đám mây mù màu đen này đều không cảm giác được.
Nhưng rất nhanh, kim sắc tia chớp tại chỗ vân vụ màu đen tụ tập lại càng ngày càng sáng ngời, thanh thế cường đại vô cùng , trong phút chốc đã xua tan đi cái thế giới hắc ám ấy của “Cửu Cực Trận”, trong thiên địa trở lên sáng bừng lên.
Mọi người đều cảm giác được chính mình vừa từ trong thế giới đen tối đó chuyển sang một thế giới khác chói lọi hơn gấp vạn lần, thiên địa bốn phía toàn bộ đều là kim sắc tia chớp. Mà dưới những tia chớp ẩn chứa năng lượng cùng linh khí ba động mạnh mẽ càng làm cho chúng tu sĩ quên mất sự tồn tại của chính bản thân.
Phảng phất, chỉ cần lúc tia chớp hạ xuống thì đó cũng chính là khoảnh khác cuối cùng của họ.
Bên trong, bao gồm cả Trương Hoa Lăng có tổng cộng chín vị cao thủ bày trận, thần sắc giờ đang rất bình tĩnh, vô lo vô hỉ, trên tay không ngừng tạo ra các loại kết ấn, rất nhanh hoàn thành một đạo ngũ thải kết giới dầy đặc đem chúng tu sĩ vây quanh ở trong rồi chậm rãi xoay tròn lên.
Tuy vậy, trong thiên địa hiện giờ đã bị phủ đầy bởi những tia chớp, đạo kết giới ngũ sắc này trông rất dầy đặc nhưng lại không mang một chút cảm giác an toàn nào cho chúng tu sĩ.
Đang lúc khẩn trương thì thời gian dường như luôn kéo dài dằng dặc. Hoặc là chỉ trong nháy mắt, hoặc chỉ là một hồi lâu, vô số tia chớp kim sắc kèm theo uy thế hủy thiên diệt địa rốt cuộc đã bắt đầu hướng về ngũ thải kết giới mà đánh xuống. Từ trên đầu, từ dưới chân, từ bốn phía, đưa mắt về đâu cũng có thể thấy các tia chớp đang hướng về phía mình tấn công tới.
Cùng với những tia chớp mà so sánh thì mọi người ở trong cái ngũ thải kết giới này tựu giống như là thân đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ giữa mặt biển đầy sóng to gió lớn gào thét dữ dội, tùy thời có thể bị phá tan bất cứ lúc nào.
Ầm!
Cuối cùng, những tia chớp đang bổ tới đã va chạm vào ngũ thải kết giới. Các trưởng lão và đông đảo đệ tử ở bên trong kết giới chỉ cảm thấy một trận rung chuyển giữa thiên đại, từ ngực và bụng truyền đến một cảm giác nặng nề như muốn bùng nổ ra, có không ít người ngay tức khắc đã bị nội thương nghiêm trọng, liền hôn mê.
Mà chín vị trưởng lão bày trận, vào lúc tia chớp va chạm với kết giới sắc mặt đã lập tức trở nên trắng bệch ra, trên khóe miệng bất tri bất giác tràn ra một đạo máu tươi, nhưng bọn họ lại bất chấp tất cả, cố gắng vận chuyển linh khí trong cơ thể để ổn định ngũ thải kết giới.
Mặt khác, ở trung tâm pháp trận, đảm nhiệm tâm trận là Trương Hoa Lăng thì rất không ổn. Lúc tia chớp đánh vào, lão đã phun ra ngay một ngụm máu tươi to, nhưng rất nhanh móc từ người vài viên linh đan rồi nuốt vào. Sau đó lão tận dụng hết khả năng, điều khiển ngũ thải kết giới liên tục xoay tròn, đánh bật không ít tia chớp đầy uy lực.
Cứ như vậy, tia chớp nắm giữ sức mạnh hủy thiên diệt địa đó cứ tiếp tục tấn công vào mọi người bất kể phương hướng. Mà sắc mặt các vị trưởng lão theo thời gian dần trôi qua cũng trở nên tái nhợt, từng vị trưởng lão vì linh khí khô kiệt không ngừng té ngã xuống đất, nhưng sau đó đã có những vị trưởng lão khác nhanh chóng thay thế vị trí.
Trông thấy tia chớp vô cùng vô tận ở trước mặt, kết giới ngũ sắc quanh thân người tùy thời đều có thể bị kích phá, nhưng cứ mỗi lần nguy cơ lâm đầu là mỗi lần chúng tu sĩ ương ngạnh kiên trì đè xuống.
Thế công của tia chớp giằng co trong thời gian khoảng một chén trà thì bắt đầu chấm dứt. Chúng tu sĩ lúc nãy vẫn lo lắng đề phòng thì bây giờ rốt cuộc cùng đã có cơ hội thở một hơi. Vừa rồi khi những chia chớp tấn công không ngừng, bọn họ trong lúc nhất thời đều quên mất việc hô hấp.
Quay người nhìn vào tám gã trưởng lão lúc đầu bầy trận thì hiện tại đã được thay thế bởi bốn người khác, bốn người còn lại thì cũng đang chật vật không chịu nổi, hiển nhiên kiên trì không được bao lâu nữa.
Trong đám vân vụ đen kịt trên không trung, đột nhiên nổi lên một trận tia chớp kim mang, hiển nhiên là đang súc tích năng lượng chuẩn bị cho lần công kích tiếp theo.
Trong khi long mọi người đang giãn ra một chút, ánh mắt Trương Hoa Lăng chợt lộ ra một tia dứt khoát, phất tay áo một cái. Một viên hoàn hỏa hồng trong suốt sáng lấp lánh liền xuất hiện trên tay. Trong nháy mắt khi nó xuất hiện, Hỏa linh khí trong thiên địa xung quanh cơ hồ như ào ạt hướng về nơi viên lao tới, làm cho ngũ thải kết giới từ “Cửu Cực Trận” tạo thành cũng không khỏi ba động một trận.
Lúc này, tâm tình mỗi người đều chứa đựng những nét hoảng sợ bất án bất đồng. Chính Từ Thanh Phàm cũng chăm chú nhìn vào đám vân vụ màu đen bên ngoài kết giới đang liên tục lóe lên những tia chớp. Trong lòng hắn không ngừng tìm các biện pháp đối phó.
Chu Hoa Hải có nói một câu bao hàm rất nhiều nghĩa. Mỗi người đều phải vì sự lựa chọn của mình mà chịu trách nhiệm. Hiện tại, Từ Thanh Phàm đang chịu trách nhiệm với lựa chọn của bản thân. Bất quá, đối với Từ Thanh Phàm , cái gọi là chịu trách nhiệm đó chẳng qua chỉ là biện pháp giúp cho bản thân bình yên vô sự vượt qua được cửa ải khó khăn này thôi.
Mặc dù trong lòng có hàng ngàn hàng vạn ý nghĩ chạy qua, đầu ốc không ngừng hồi tưởng các loại kế sách phá trận trên giới tu tiên, rốt cuộc Từ Thanh Phàm lại uể oải phát hiện ra vốn chẳng có một loại nào mà hiện tại có thể sử dụng được.
Tu tiên giới trước đây nguyên bản không phải là không có nhiều đại trận cực kì nổi danh bị phá vỡ, nhưng tất cả đều là vì người phá trận có thực lực quá cao siêu hoặc bởi người bày trận trình độ tu vi không đủ, thủ đoạn quá kém. Trong khi đó, Từ Thanh Phàm phải đối mặt với tình trạng ngược lại, “Cửu Cực Trận” là hộ sơn đại trận của Cửu Hoa Sơn, được bố trí, hoàn thiện qua mấy ngàn năm, trên cơ bản không có sơ hở nào. Mà cho dù có tồn tại sơ hở thì với uy lực kinh người như thế, mọi người hoàn toàn không có biện pháp.
Một chiêu phá vạn pháp, đó chính là đạo lý. Đối diện với lực lượng chênh lệch tuyệt đối, bất cứ thủ đoạn hay mưu mô gì đều là vô dụng.
“Đáng tiếc, khống chế trận pháp chính là Hầu trưởng lão, lấy năng lực cùng với sự quen thuộc của lão khi khống chế trận này, muốn phá trận quả thực là không có bất cứ cơ hội gì. Nếu như người khác bày trận thì mới mong có một đường cơ hội khác.” Từ Thanh Phàm thất vọng nghĩ đến.
Tới đây, Từ Thanh Phàm đột nhiên sửng người ra, hắn bất ngờ nghĩ tới lời Chu Hoa Hải nói trước đó, chính là Hầu trưởng lão bởi vì trung thành và tận tâm với Trương Hoa Lăng mà không chịu phản bội, nhưng do công pháp lão viện tu đặc biệt gắn liền với “Cửu Cực Trận” nên thành ra trận pháp này không thể thiếu lão được, cho nên Chu Hoa Hải đành thi triển “Nhiếp Thần Thuật” trực tiếp khống chế lão.
Tiếp đến, việc điều khiển “Cửu cực trận”, loại trận pháp khổng lồ này không thể trông chờ vào mỗi một người là ổn, cho nên tuy là do Hầu trưởng lão đảm nhận phần trọng yếu điều khiển đại trận, bên cạnh đó nhất quyết phải có thêm nhiều vị trưởng lão thông thuộc trận pháp phụ trợ. Nhưng theo hiểu biết của Từ Thanh Phàm, vì độ trọng yếu của “Cửu Cực Trận” đối với Cửu Hoa Sơn cho nên tất cả các trưởng lão từng tiếp xúc với đại trận đều phải thông qua sự kiểm nghiệm rất kỹ lưỡng của Trương Hoa Lăng, phải là người trung thành và tận tâm và đương nhiên bọn họ khó có khả năng phản bội theo đuôi Chu Hoa Hải, có khả năng nhất là đại bộ phận đã bị lão ác tặc giết chết hoặc là như Hầu trưởng lão bị “Nhiếp Thần Thuật” khống chế.
Kế từ đó, “Cửu Cực Trận” dưới sự điều khiển của họ thì hiệu quả như thế nào tất có thể nghĩ ra.
Nói cách khác, mặc dù thế công vừa rồi của “Cửu Cực Trận” cực kì mãnh liệt, nhưng tất các đều là do bản thân “Cửu Cực Trận” vốn đã có uy lực như thế, dám đoán rằng thực lực hiện tại của nó tuyệt đối thua xa trước đây, thậm chí đã phát sinh một vài sơ hở nguyên bổn không nên có.
Tới khúc này, trong lòng Từ Thanh Phàm chợt dấy lên một tia sáng, cảm giác được phá “Cửu Cực Trận” tựa hồ không phải là hoàn toàn không có khả năng.
Ngay khi Từ Thanh Phàm đang chuẩn bị đem suy nghĩ của mình nói với Trương Hoa Lăng thì chợt thấy trong tay lão đang cầm một viên hoàn màu đỏ đậm.
Khi viên hoàn vừa xuất hiện trong tay Trương Hoa Lăng, dị tượng bùng phát, Từ Thanh Phàm có cảm giác như Phượng Hoàng linh khí từ cành Ngô Đồng của mình cũng đang ngo ngoe muốn động.
Chỉ thấy viên hoàn này so với những cái thủ hoàn khác không lớn hơn bao nhiêu, mặt trên hơi nổi lên quang mang màu đỏ, tuy không mãnh liệt nhưng tạo cho người khác cảm giác vô cùng chói mắt. Bên cạnh có khắc họa mấy hình đồ án Chu Tước đang nô đùa, mặc dù trông tầm thường nhưng ẩn chứa bên trong là một lượng lớn Hỏa linh khí nồng đậm, nếu so với cành Ngô Đồng của Từ Thanh Phàm thì nó còn nhiều hơn gấp vô số lần.
“Chu Tước Hoàn!! Đó là trấn sơn chi bảo của Cửu Hoa Sơn, Chu Tước Hoàn!!”
Chứng kiến uy năng cùng tính năng đặc thù của viên hoàn này, một thoáng nhoáng qua Từ Thanh Phàm liền nghĩ tới việc bản thân đang chứng kiến một kiện pháp bảo vô cùng uy danh trong lịch sử Cửu Hoa Sơn.
“Chu Tước Hoàn”, là pháp bảo mà Cửu Hoa chân nhân, người sáng lập ra Cửu Hoa Sơn đã dùng toàn bộ pháp lực cả đời trước khi chết tế luyện ra.Vì thế độ trân quý của nó có thể dễ nhận thấy được. Sau đó, để tăng thêm uy năng cho nó, Cửu Hoa chân nhân đã từng xâm nhập vào sâu trong nam hoang, liên hợp với hảo hữu hạ sát một đôi Hỏa Linh Phượng Hoàng---Chu Tước, đem hồn phách của chúng phong ấn vào trong Chu Tước Hoàn.
Mà “Chu Tước Hoàn” ngoại trừ việc là một kiện pháp bảo uy lực cường đại ra, thì nó còn là trận bàn của “Cửu Cung Trận”, Cửu Cung Trận một khi có nó, uy lực trong nháy mắt sẽ tăng lên hàng chục lần không ngừng.
Sở dĩ Cửu Hoa Sơn có địa vị tại chốn tu tiên, có thể nói nguyên nhân rất lớn là nhờ có kiện pháp bảo “Chu Tước Hoàn” này.
Trương Hoa Lăng trong phút chốc đã đem “Chu Tước Hoàn” xuất ra, trên tay nhanh chóng kết pháp quyết. Theo sự biến đổi của chỉ quyết, quang mang đỏ đậm trên “Chu Tước Hoàn” càng thêm ngời sáng, hơn nữa rất nhanh bay lên giữa không trung, cùng các trưởng lão khác vây xung quanh chúng tu sĩ, kề cạnh ngũ thải kết giới. Sau khi có sự gia nhập của “Chu Tước Hoàn”, ánh sáng ảm đảm của ngũ thải kết giới dần khôi phục , nhất thời linh quang bốn phía chói lọi lên, so với lúc trước còn muốn chói mắt hơn muôn phần.
Trông thấy “Chu Tước Hoàn” xuất hiện, các vị trưởng lão đương trường liền hào hứng lộ ra vẻ an tâm, tựa như nó đem lại cho họ sự tin tưởng lớn lao.
Mà lời nói kế tiếp của Trương Hoa Lăng lại làm cho bọn họ chấn động.
-Hiện tại, chúng ta hãy hợp lực khống chế Cửu Cung Trận, đem đám vân vụ màu đen ở phía trước phá tan đi!!
Ngón tay Trương Hoa Lăng hướng thẳng về phương hướng đám người Chu Hoa Hải vừa mới biến mất, cao giọng nói.
Lúc này trên mặt vị trưởng lão ấy vô cùng bình tĩnh, trong mắt Trương Hoa Lăng thì hiện lên vẻ ảm đạm, còn sắc mặt Chu Hoa Hải lại càng thêm vẻ đắc ý. Về phần đám trưởng lão cùng đệ tử đứng ở phía sau Trương Hoa Lăng thấy nhìn thấy bóng lưng vị trưởng lão này đều phẫn nộ và tỏ vẻ khinh bỉ.
Ngay khi chúng tu sẽ đều tưởng vị trưởng lão này sẽ giống như trong tưởng tượng mà hướng về phía Chu Hoa Hải khuất phục thì đột nhiên lão lại lớn tiếng quát:
- Phản đồ! Đi tìm chết đi!
Vừa nói, trên người vị trưởng lão này đột nhiên bạo phát ra kim quang vô cùng chói mắt, đồng thời trên tay cũng xuất hiện một thanh linh khí Kim sắc tiểu kiếm. Khi được linh khí bổ sung vào thì cái tiểu kiếm này vốn chưa dài một thước này lại phóng đại lên mấy trăm lần, biến thành một thanh cự kiếm khổng lồ, rất nhanh đâm về phía Chu Hoa Hải.
Nhát đâm này uy thế cực lớn, đem theo tiếng xé gió bén nhọn vang lên, uy thế của nó còn dồn đám mây mù màu đen quanh người Chu Hoa Hải phải lui vài trượng. Mà một số trưởng lão cùng đệ tử phản bội lại Trương Hoa Lăng đứng sau Chu Hoa Hải lại càng lui lại sau đó vài bước, mấy đệ tử công lực thấp tuy chỉ bị uy thế của nhát kiếm này quét qua nhưng khóe miệng lại tràn ra máu, hiển nhiên đã bị nội thương không nhẹ.
Nhìn vị trưởng lão ngự khí hướng chính mình tấn công tới, trong mắt Chu Hoa Hải hiện nên một tia phẫn nộ mãnh liệt cùng vẻ khinh thường. Mặc dù một kiếm này uy lực còn cường đại hơn so với dự liệu của hắn, nhưng hắn lại vẫn như trước mặc kệ không để ý, chỉ lạnh lùng tính toán cân nhắc.
Mà sau khi Chu Hoa Hải cân nhắc xong thì mũi kiếm chỉ còn cách cổ hắn không tới một thước.
Chứng kiến tràng cảnh như vậy, chúng tu sĩ đương trường đều lộ ra vẻ hưng phấn. Mà vị trưởng lão tiến hành đánh lẽn kia cũng như thế, hắn thậm chí bắt đầu tưởng tượng sau khi mình giết chết kẻ chủ mưu xong, Trương Hoa Lăng sẽ hướng chính mình biểu đạt cảm kích như thế nào, rồi mình sẽ lạnh nhạt đáp lại ra sao. Sau đó sẽ tỏ ra vẻ rằng pháp khí trong tay mình đã dung qua nhiều năm như vậy thì cũng nên thay đổi rồi.
Nhưng những điều đó cũng chỉ đơn thuần là sự tưởng tượng trong lòng hắn mà thôi.
- Bạch sư đệ, cẩn thận.
Chứng kiến vị trưởng lão này không phải muốn đầu hàng mà ngược lại muốn đánh lén Chu Hoa Hải, Trương Hoa Lăng trong lòng khẩn trương, cao giọng quát một tiếng. Đồng thời cấp tốc xuất ra Ba Lăng Trượng lam mang lấp lánh từ trong tay áo, phóng về phía vị trưởng lão kia, tựa hồ như muốn cứu viện.
Khác với những người khác, Trương Hoa Lăng hiểu rất rõ Chu Hoa Hải, nếu hắn dám độc thân tự mình đến đây ắt hẳn phải có chỗ dựa vào, đồng thời thân là chưởng môn phái Cửu Hoa Sơn, Trương Hoa Lăng cũng phi thường thấu hiểu hơn ai hết uy lực tột cùng của “Cửu Cực Trận” khi mọi người bị cầm giữ trong nó.
Đáng tiếc, lão đã nhắc nhở quá muộn.
Một tấc!!
Đây là khoảng cách từ mũi kim sắc tiểu kiếm của vị Bạch trưởng lão kia tới cổ của Chu Hoa Hải, nhưng đó cũng là khoảng cách cuối cùng.
Trong khi mọi người ở đây đều nghĩ tình thế đã được định đoạt thì đột nhiên những đám mây đen trong “Cửu Cực Trận” kịch liệt lưu động không ngừng, sau đó cọ xát mạnh liệt, vô số tia chớp kim sắc khổng lồ nhấp nhoáng ẩn hiện bên trong chỗ va chạm, sau đó từng đạo quang mang chói mắt đầy uy lực phóng về hướng Bạch trưởng lão, rất nhanh bổ tới.
Tốc độ tia chớp đánh xuống cực nhanh, mặc dù Bạch trưởng lão công lực cao thâm, đối với việc có thể bị phản kích cũng đã sớm đoán được, hơn nữa còn một mực âm thầm chuẩn bị. Nhưng khi đối diện với tia chớp có khí thế long trời nở đất này thì lại không có cách nào để tránh né tìm đường sống. Thậm chí, ngay cả kim sắc cự kiếm mà lão đang ngự sử cũng đều không kịp tiến hành phòng ngự, trên mặt chỉ còn lộ ra vẻ kinh hãi thì đã bị vô số tia chớp bắt đầu bổ thẳng vào người.
Lúc này, kiện pháp khí trường lăng của Trương Hoa Lăng mới bay được một nửa lộ trình, khoảng cách còn rất xa để có thể cứu người. Hơn nữa cho dù vượt qua được, một kiện pháp khí khu sử vội vàng như vậy khi đối mặt với tia chớp có uy lực cực lớn đó thì cũng không có chút tác dụng nào.
Kim mang chói mắt từ tia chớp phóng ra, trong nháy mắt khiến cho mọi người không ai chứng kiến rõ tình cảnh phía trước của Chu Hoa Hải như thế nào cả.Nhưng tia chớp đến nhanh thì đi cũng nhanh, qua giây lát rồi biến mất vô tung. Tình cảnh trước mặt mọi người lại khôi phục như vẻ ban đầu. Xung quanh là cả tầng tầng lớp lớp vân vụ màu đen kéo dài vô tận, quỷ dị muôn phần.
Quay nhìn vào phía trước người Chu Hoa Hải, phát hiện ra đám hắc vân vẫn ngạo nghễ vờn quanh người hắn mà bao bọc lấy, phảng phất như chẳng hề có sự thay đổi nào xảy ra. Mà Bạch trưởng lão vừa rồi mới tập kích hiện tại lại không thấy một chút dấu vết đâu cả, bất quá chỉ còn mỗi chuôi của thanh kim sắc tiểu kiếm. Lúc này nó đã trở lại trạng thái ban đầu nhưng là do Chu Hoa Hải nắm giữ.
Bất chợt, trong không khí, một loạt mùi cháy khét lan tràn ra.
Chứng kiến sự tình này, chúng tu sĩ tự nhiên sẽ không cho rằng vị Bạch trưởng lão đã kịp thi triển ẩn thuật thoát thân. Và chỉ có một trường hợp duy nhất tồn tại đó là Bạch trưởng lão đã bị nổ tan xương nát thịt dưới uy lực cường đại của tia chớp.
Chứng kiến tràng cảnh như vậy, trên mặt Trương Hoa Lăng không khỏi lộ ra một tia ảm đạm, yên lặng đem trường lăng màu lam thu vào trong tay áo, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào Chu Hoa Hải, trong mắt dần nổi lên một tia sát khí.
-Lão gia hỏa này thật sự ngu xuẩn, cùng với Mã Hoa Quang đều ngu xuẩn như nhau.
Tiện tay đem chuôi kiếm kim sắc ném qua một bên, Chu Hoa Hải thản nhiên nói.
Tiếp theo, hắn nhìn một cách chăm chú vào Trương Hoa Lăng, nhưng là im lặng mà không nói thêm cái gì nữa. Đem ánh mắt chuyển về phía sau lão, nhìn vào đám người trưởng lão và đệ tử, sau đó ánh mắt hắn hơi dừng một chút trên hai người Lý Vũ Hàn và Thịnh Vũ Sơn, sát ý lóe qua, sau đó nói:
-Mỗi người có đôi lúc phải đưa ra quyết định chọn lựa khi đối mặt với sinh tử. Lựa chọn này, có thể thay đổi, có thể không. Mà một khi đã đưa ra quyết định của bản thân thì nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn đó, cho dù có mất mạng đi nữa.
Nói tới đây, Chu Hoa Hải hơi dừng lại một chút, trên mặt hắn lộ ra vẻ dương dương tự đắc, cười nói:
-Hiện tại, các ngươi đã đưa ra quyết định của mình, cho dù ta đã nói sự lựa chọn là sai lầm, cần phải đem tính mạng ra đổi lấy, thế mà các ngươi lại vẫn lựa chọn như thế. Ta đang tự hỏi rằng các ngươi làm như thế là trung kiên hay là ngu xuẩn đây?
Trương Hoa Lăng lạnh lùng nói ra:
-Những lời này cũng là những gì ta muốn nói với ngươi, hơn nữa ta muốn đề tỉnh ngươi thêm một câu, trước khi sự việc này kết thúc, không ai có thể khẳng định lựa chọn của mình đến tột cùng là đúng hay sai.
- Phải không vậy? Cứ cho là vậy. Nhưng ta biết rõ lựa chọn của ta là đúng.
Vừa nói Chu Hoa Hải vừa mỉm cười:
- Và chỉ có ta biết, đối với những điều ta nói ngươi nhất định sẽ không đồng ý. Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả, nếu như ngươi có năng lực đi ra khỏi Cửu Cực Trận, ta sẽ cho ngươi cơ hội phản bác.
Sau khi nói xong những lời này, Chu Hoa Hải không dừng lại, hắn xoay người về hướng đám vân vụ màu đen, tiến vào trong.
Chúng trưởng lão cùng đệ tử gia nhập theo lão cũng gấp rút chạy nhanh theo sau lão, cùng một hướng mà rời đi. Không một ai dám quay đầu lại nhìn Trương Hoa Lăng, một cái liếc mắt cũng không, hoặc là bởi do xấu hổ, hoặc là bởi vì khinh thường.
Nhìn thân ảnh đám người đó dần tan biến vào vân vụ mịt mù, tựa hồ không hề phòng bị, hơn nữa theo bọn họ rời đi, vân vụ màu đen mới hé ra khe hở đã dần khép lại, nhưng chúng tu sĩ phía sau Trương Hoa Lăng không một ai nhân cơ hội đánh lén hoặc là chạy trốn. Bởi mới vừa rồi, một thí dụ dễ thấy nhất là Bạch trưởng lão, kết quả đẫm máu đó vẫn như cũ rõ mồn một trước mắt họ.
Mà sau khi đám người đó đã biến mất hoàn toàn, trên trời dưới đất vô số vân vụ màu đen bắt đầu nổi lên kịch liệt như cự hải gào thét, điên cuồng cọ xát vào nhau, vân vụ tương giao sinh ra hàng loạt các tia chớp kim sắc, chớp nhoáng cả một vùng trời.
Giống như hối hận, giống như căm tức, vừa tựa như ảm đạm.
Nhìn bóng lưng Chu Hoa Hải dứt khoát rời đi, thần sắc Trương Hoa Lăng trở nên phức tạp muôn lần
Theo sau sự ba động mãnh liệt của hắc sắc vân vụ trong thiên địa, kim sắc thiểm điện tại các nơi không ngừng ẩn hiện, tâm tình Trương Hoa Lăng cấp tốc thu hồi lại sự phức tạp đó vào lòng, xoay người lại nhìn vào đám đệ tử phía sau, trong mắt lão hiện lên một nét vui mừng. Tuy không nói thêm gì, bởi lão biết đây không phải là thời gian cho những lời cảm khái, chỉ gấp giọng hướng về mấy vị trưởng lão tu vi thâm hậu nhất nói:
-Các vị sư đệ, mỗi người hãy phân ra đứng ở các vị trí Cửu Cung, đem các đệ tử còn trẻ tuổi vây lấy, tạo thành Cửu Cung Trận chống lại Cửu Cực Trận. Các đệ tử còn lại nhanh chóng tiến vào giữa các trưởng lão, đề phòng bất trắc.
“Cửu Cung Trận” cùng “Cửu Cực Trận” là bộ đôi trận pháp nổi danh nhất của Cửu Hoa Sơn, điểm bất đồng chính là “ Cửu Cực Trận” được chọn làm hộ sơn đại trận, trong thiên hạ chỉ có duy nhất, nhưng không có cách nào di chuyển khỏi núi Cửu Hoa. Mà trải qua hơn ngàn năm nay, bố trí đã dần hoàn thiện, uy lực trở nên cực kì cường đại.
Mà “Cửu Cung Trận” là do chín vị tu sĩ Kết Đan Kì hợp thành, không đòi hỏi quá nhiều điều kiện. Chỉ cần số lượng và trình độ tu vi của tu sĩ không chênh lệch lắm là có thể tạo ra, chỉ cần hiểu được cách bố trận là có thể làm được. Sau khi hoàn thành, có khả năng tăng mạnh năng lực cho chín vị tu sĩ so với ban đầu, thậm chí lực lượng cơ hồ gấp mấy chục lần nữa. Chỉ là so với “Cửu Cực Trận” thì uy lực “Cửu Cung Trận” vẫn thua xa.
Nhưng vào lúc này, cũng chỉ có “Cửu Cung Trận” mới có thể miễn cưỡng đối kháng với thế công ngợp trời từ ”Cửu Cực Trận”.
Sau khi lời Trương Hoa Lăng vang lên, sắc mặt chúng đệ tử và trưởng lão đều biến đổi nghiêm trọng hẳn lên, yên lặng gật đầu, tám vị trưởng lão có tu vi thâm hậu nhất nhanh chóng làm chủ vị trí của mình, Trương Hoa Lăng thì chiếm giữ thế trung gian.
Đám đệ tử hạ cấp rất nhanh tập trung vào giữa trận pháp, trên mặt lo lắng muôn phần. Hơn mười vị trưởng lão khác không tham gia bày trận cũng theo đó tiến vào giữa, cùng hỗn tạp với đám đệ tử cấp thấp, trên tay lập tức huy động đầy đủ các loại pháp khí hộ thân, tập kết toàn bộ linh khí trong cơ thể, đề phòng bất trắc.
“Cửu cung giả, tức nhị tứ vi kiên, lục bát vi túc, tả tam hữu thất, đái cửu lí nhất, ngũ cư trung ương”
Với trận pháp mà chỉ có mười người trở xuống tạo thành thì đây có thể xem như là thế trận phòng ngự cực mạnh, nhưng đối mặt với “Cửu Cực Trận”, rốt cuộc có thể ngăn cản được vài ba thế công mà thôi, chúng tu sĩ vì vậy vẫn như cũ, trong lòng không yên.
Hiện giờ, trong “Cửu Cực Trận”, trên trời dưới đất đều trải dài một dàn vân vụ màu đen, mọi người chung quanh tựu phảng phất như ở vào một thế giới tràn đầy màu đen, không thấy trời, không thấy đất, vạn vật cũng chẳng hề tồn tại, chỉ có màu đen đơn điệu của mây mù tồn tại, cả thế giới là một mảnh hôn ám.
Nếu như không có thỉnh thoảng vài tia chớp rất nhỏ chợt lóe lên, sợ rằng chúng tu sĩ ở đây ngay cả đám mây mù màu đen này đều không cảm giác được.
Nhưng rất nhanh, kim sắc tia chớp tại chỗ vân vụ màu đen tụ tập lại càng ngày càng sáng ngời, thanh thế cường đại vô cùng , trong phút chốc đã xua tan đi cái thế giới hắc ám ấy của “Cửu Cực Trận”, trong thiên địa trở lên sáng bừng lên.
Mọi người đều cảm giác được chính mình vừa từ trong thế giới đen tối đó chuyển sang một thế giới khác chói lọi hơn gấp vạn lần, thiên địa bốn phía toàn bộ đều là kim sắc tia chớp. Mà dưới những tia chớp ẩn chứa năng lượng cùng linh khí ba động mạnh mẽ càng làm cho chúng tu sĩ quên mất sự tồn tại của chính bản thân.
Phảng phất, chỉ cần lúc tia chớp hạ xuống thì đó cũng chính là khoảnh khác cuối cùng của họ.
Bên trong, bao gồm cả Trương Hoa Lăng có tổng cộng chín vị cao thủ bày trận, thần sắc giờ đang rất bình tĩnh, vô lo vô hỉ, trên tay không ngừng tạo ra các loại kết ấn, rất nhanh hoàn thành một đạo ngũ thải kết giới dầy đặc đem chúng tu sĩ vây quanh ở trong rồi chậm rãi xoay tròn lên.
Tuy vậy, trong thiên địa hiện giờ đã bị phủ đầy bởi những tia chớp, đạo kết giới ngũ sắc này trông rất dầy đặc nhưng lại không mang một chút cảm giác an toàn nào cho chúng tu sĩ.
Đang lúc khẩn trương thì thời gian dường như luôn kéo dài dằng dặc. Hoặc là chỉ trong nháy mắt, hoặc chỉ là một hồi lâu, vô số tia chớp kim sắc kèm theo uy thế hủy thiên diệt địa rốt cuộc đã bắt đầu hướng về ngũ thải kết giới mà đánh xuống. Từ trên đầu, từ dưới chân, từ bốn phía, đưa mắt về đâu cũng có thể thấy các tia chớp đang hướng về phía mình tấn công tới.
Cùng với những tia chớp mà so sánh thì mọi người ở trong cái ngũ thải kết giới này tựu giống như là thân đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ giữa mặt biển đầy sóng to gió lớn gào thét dữ dội, tùy thời có thể bị phá tan bất cứ lúc nào.
Ầm!
Cuối cùng, những tia chớp đang bổ tới đã va chạm vào ngũ thải kết giới. Các trưởng lão và đông đảo đệ tử ở bên trong kết giới chỉ cảm thấy một trận rung chuyển giữa thiên đại, từ ngực và bụng truyền đến một cảm giác nặng nề như muốn bùng nổ ra, có không ít người ngay tức khắc đã bị nội thương nghiêm trọng, liền hôn mê.
Mà chín vị trưởng lão bày trận, vào lúc tia chớp va chạm với kết giới sắc mặt đã lập tức trở nên trắng bệch ra, trên khóe miệng bất tri bất giác tràn ra một đạo máu tươi, nhưng bọn họ lại bất chấp tất cả, cố gắng vận chuyển linh khí trong cơ thể để ổn định ngũ thải kết giới.
Mặt khác, ở trung tâm pháp trận, đảm nhiệm tâm trận là Trương Hoa Lăng thì rất không ổn. Lúc tia chớp đánh vào, lão đã phun ra ngay một ngụm máu tươi to, nhưng rất nhanh móc từ người vài viên linh đan rồi nuốt vào. Sau đó lão tận dụng hết khả năng, điều khiển ngũ thải kết giới liên tục xoay tròn, đánh bật không ít tia chớp đầy uy lực.
Cứ như vậy, tia chớp nắm giữ sức mạnh hủy thiên diệt địa đó cứ tiếp tục tấn công vào mọi người bất kể phương hướng. Mà sắc mặt các vị trưởng lão theo thời gian dần trôi qua cũng trở nên tái nhợt, từng vị trưởng lão vì linh khí khô kiệt không ngừng té ngã xuống đất, nhưng sau đó đã có những vị trưởng lão khác nhanh chóng thay thế vị trí.
Trông thấy tia chớp vô cùng vô tận ở trước mặt, kết giới ngũ sắc quanh thân người tùy thời đều có thể bị kích phá, nhưng cứ mỗi lần nguy cơ lâm đầu là mỗi lần chúng tu sĩ ương ngạnh kiên trì đè xuống.
Thế công của tia chớp giằng co trong thời gian khoảng một chén trà thì bắt đầu chấm dứt. Chúng tu sĩ lúc nãy vẫn lo lắng đề phòng thì bây giờ rốt cuộc cùng đã có cơ hội thở một hơi. Vừa rồi khi những chia chớp tấn công không ngừng, bọn họ trong lúc nhất thời đều quên mất việc hô hấp.
Quay người nhìn vào tám gã trưởng lão lúc đầu bầy trận thì hiện tại đã được thay thế bởi bốn người khác, bốn người còn lại thì cũng đang chật vật không chịu nổi, hiển nhiên kiên trì không được bao lâu nữa.
Trong đám vân vụ đen kịt trên không trung, đột nhiên nổi lên một trận tia chớp kim mang, hiển nhiên là đang súc tích năng lượng chuẩn bị cho lần công kích tiếp theo.
Trong khi long mọi người đang giãn ra một chút, ánh mắt Trương Hoa Lăng chợt lộ ra một tia dứt khoát, phất tay áo một cái. Một viên hoàn hỏa hồng trong suốt sáng lấp lánh liền xuất hiện trên tay. Trong nháy mắt khi nó xuất hiện, Hỏa linh khí trong thiên địa xung quanh cơ hồ như ào ạt hướng về nơi viên lao tới, làm cho ngũ thải kết giới từ “Cửu Cực Trận” tạo thành cũng không khỏi ba động một trận.
Lúc này, tâm tình mỗi người đều chứa đựng những nét hoảng sợ bất án bất đồng. Chính Từ Thanh Phàm cũng chăm chú nhìn vào đám vân vụ màu đen bên ngoài kết giới đang liên tục lóe lên những tia chớp. Trong lòng hắn không ngừng tìm các biện pháp đối phó.
Chu Hoa Hải có nói một câu bao hàm rất nhiều nghĩa. Mỗi người đều phải vì sự lựa chọn của mình mà chịu trách nhiệm. Hiện tại, Từ Thanh Phàm đang chịu trách nhiệm với lựa chọn của bản thân. Bất quá, đối với Từ Thanh Phàm , cái gọi là chịu trách nhiệm đó chẳng qua chỉ là biện pháp giúp cho bản thân bình yên vô sự vượt qua được cửa ải khó khăn này thôi.
Mặc dù trong lòng có hàng ngàn hàng vạn ý nghĩ chạy qua, đầu ốc không ngừng hồi tưởng các loại kế sách phá trận trên giới tu tiên, rốt cuộc Từ Thanh Phàm lại uể oải phát hiện ra vốn chẳng có một loại nào mà hiện tại có thể sử dụng được.
Tu tiên giới trước đây nguyên bản không phải là không có nhiều đại trận cực kì nổi danh bị phá vỡ, nhưng tất cả đều là vì người phá trận có thực lực quá cao siêu hoặc bởi người bày trận trình độ tu vi không đủ, thủ đoạn quá kém. Trong khi đó, Từ Thanh Phàm phải đối mặt với tình trạng ngược lại, “Cửu Cực Trận” là hộ sơn đại trận của Cửu Hoa Sơn, được bố trí, hoàn thiện qua mấy ngàn năm, trên cơ bản không có sơ hở nào. Mà cho dù có tồn tại sơ hở thì với uy lực kinh người như thế, mọi người hoàn toàn không có biện pháp.
Một chiêu phá vạn pháp, đó chính là đạo lý. Đối diện với lực lượng chênh lệch tuyệt đối, bất cứ thủ đoạn hay mưu mô gì đều là vô dụng.
“Đáng tiếc, khống chế trận pháp chính là Hầu trưởng lão, lấy năng lực cùng với sự quen thuộc của lão khi khống chế trận này, muốn phá trận quả thực là không có bất cứ cơ hội gì. Nếu như người khác bày trận thì mới mong có một đường cơ hội khác.” Từ Thanh Phàm thất vọng nghĩ đến.
Tới đây, Từ Thanh Phàm đột nhiên sửng người ra, hắn bất ngờ nghĩ tới lời Chu Hoa Hải nói trước đó, chính là Hầu trưởng lão bởi vì trung thành và tận tâm với Trương Hoa Lăng mà không chịu phản bội, nhưng do công pháp lão viện tu đặc biệt gắn liền với “Cửu Cực Trận” nên thành ra trận pháp này không thể thiếu lão được, cho nên Chu Hoa Hải đành thi triển “Nhiếp Thần Thuật” trực tiếp khống chế lão.
Tiếp đến, việc điều khiển “Cửu cực trận”, loại trận pháp khổng lồ này không thể trông chờ vào mỗi một người là ổn, cho nên tuy là do Hầu trưởng lão đảm nhận phần trọng yếu điều khiển đại trận, bên cạnh đó nhất quyết phải có thêm nhiều vị trưởng lão thông thuộc trận pháp phụ trợ. Nhưng theo hiểu biết của Từ Thanh Phàm, vì độ trọng yếu của “Cửu Cực Trận” đối với Cửu Hoa Sơn cho nên tất cả các trưởng lão từng tiếp xúc với đại trận đều phải thông qua sự kiểm nghiệm rất kỹ lưỡng của Trương Hoa Lăng, phải là người trung thành và tận tâm và đương nhiên bọn họ khó có khả năng phản bội theo đuôi Chu Hoa Hải, có khả năng nhất là đại bộ phận đã bị lão ác tặc giết chết hoặc là như Hầu trưởng lão bị “Nhiếp Thần Thuật” khống chế.
Kế từ đó, “Cửu Cực Trận” dưới sự điều khiển của họ thì hiệu quả như thế nào tất có thể nghĩ ra.
Nói cách khác, mặc dù thế công vừa rồi của “Cửu Cực Trận” cực kì mãnh liệt, nhưng tất các đều là do bản thân “Cửu Cực Trận” vốn đã có uy lực như thế, dám đoán rằng thực lực hiện tại của nó tuyệt đối thua xa trước đây, thậm chí đã phát sinh một vài sơ hở nguyên bổn không nên có.
Tới khúc này, trong lòng Từ Thanh Phàm chợt dấy lên một tia sáng, cảm giác được phá “Cửu Cực Trận” tựa hồ không phải là hoàn toàn không có khả năng.
Ngay khi Từ Thanh Phàm đang chuẩn bị đem suy nghĩ của mình nói với Trương Hoa Lăng thì chợt thấy trong tay lão đang cầm một viên hoàn màu đỏ đậm.
Khi viên hoàn vừa xuất hiện trong tay Trương Hoa Lăng, dị tượng bùng phát, Từ Thanh Phàm có cảm giác như Phượng Hoàng linh khí từ cành Ngô Đồng của mình cũng đang ngo ngoe muốn động.
Chỉ thấy viên hoàn này so với những cái thủ hoàn khác không lớn hơn bao nhiêu, mặt trên hơi nổi lên quang mang màu đỏ, tuy không mãnh liệt nhưng tạo cho người khác cảm giác vô cùng chói mắt. Bên cạnh có khắc họa mấy hình đồ án Chu Tước đang nô đùa, mặc dù trông tầm thường nhưng ẩn chứa bên trong là một lượng lớn Hỏa linh khí nồng đậm, nếu so với cành Ngô Đồng của Từ Thanh Phàm thì nó còn nhiều hơn gấp vô số lần.
“Chu Tước Hoàn!! Đó là trấn sơn chi bảo của Cửu Hoa Sơn, Chu Tước Hoàn!!”
Chứng kiến uy năng cùng tính năng đặc thù của viên hoàn này, một thoáng nhoáng qua Từ Thanh Phàm liền nghĩ tới việc bản thân đang chứng kiến một kiện pháp bảo vô cùng uy danh trong lịch sử Cửu Hoa Sơn.
“Chu Tước Hoàn”, là pháp bảo mà Cửu Hoa chân nhân, người sáng lập ra Cửu Hoa Sơn đã dùng toàn bộ pháp lực cả đời trước khi chết tế luyện ra.Vì thế độ trân quý của nó có thể dễ nhận thấy được. Sau đó, để tăng thêm uy năng cho nó, Cửu Hoa chân nhân đã từng xâm nhập vào sâu trong nam hoang, liên hợp với hảo hữu hạ sát một đôi Hỏa Linh Phượng Hoàng---Chu Tước, đem hồn phách của chúng phong ấn vào trong Chu Tước Hoàn.
Mà “Chu Tước Hoàn” ngoại trừ việc là một kiện pháp bảo uy lực cường đại ra, thì nó còn là trận bàn của “Cửu Cung Trận”, Cửu Cung Trận một khi có nó, uy lực trong nháy mắt sẽ tăng lên hàng chục lần không ngừng.
Sở dĩ Cửu Hoa Sơn có địa vị tại chốn tu tiên, có thể nói nguyên nhân rất lớn là nhờ có kiện pháp bảo “Chu Tước Hoàn” này.
Trương Hoa Lăng trong phút chốc đã đem “Chu Tước Hoàn” xuất ra, trên tay nhanh chóng kết pháp quyết. Theo sự biến đổi của chỉ quyết, quang mang đỏ đậm trên “Chu Tước Hoàn” càng thêm ngời sáng, hơn nữa rất nhanh bay lên giữa không trung, cùng các trưởng lão khác vây xung quanh chúng tu sĩ, kề cạnh ngũ thải kết giới. Sau khi có sự gia nhập của “Chu Tước Hoàn”, ánh sáng ảm đảm của ngũ thải kết giới dần khôi phục , nhất thời linh quang bốn phía chói lọi lên, so với lúc trước còn muốn chói mắt hơn muôn phần.
Trông thấy “Chu Tước Hoàn” xuất hiện, các vị trưởng lão đương trường liền hào hứng lộ ra vẻ an tâm, tựa như nó đem lại cho họ sự tin tưởng lớn lao.
Mà lời nói kế tiếp của Trương Hoa Lăng lại làm cho bọn họ chấn động.
-Hiện tại, chúng ta hãy hợp lực khống chế Cửu Cung Trận, đem đám vân vụ màu đen ở phía trước phá tan đi!!
Ngón tay Trương Hoa Lăng hướng thẳng về phương hướng đám người Chu Hoa Hải vừa mới biến mất, cao giọng nói.
/167
|