Khi Từ Thanh Phàm sắp đi đến sảnh đường của Trường Xuân Cư, lại phát hiện cây cỏ hoa lá xung quang sảnh đường mười mấy năm nay vẫn tươi tốt đột nhiên không biết từ khi nào toàn bộ đều khô héo lại rôi! Càng là cho hắn khủng hoảng là, chỗ cửa lớn của sảnh đường Trường Xuân Cư còn treo hai bức trướng dài ba trượng và vô số đóa hoa trắng!
Nhưng điều này đều là sau khi có người chết bố trí linh đường mới xuất hiện thứ này!
Chẳng lẽ trong Trường Xuân Cư có người chết rồi sao?
Trong lòng của Từ Thanh Phàm bắt đầu hoảng sợ.
Bởi vì Lục Hoa Nghiêm một lòng hướng đến sự trường sinh mà tính cách lại cô tịch, cho nên Trường Xuân Cư đến bây giờ cũng chỉ có bốn người ở mà thôi, phân biệt là Từ Thanh Phàm, Lục Hoa Nghiêm sư phụ của hắn, Sư huynh Nhạc Thanh Nho, còn có một sư đệ mới đến là Nam Cung Thanh Sơn.
Người chết nhất định không thể là Nam Cung Thanh Sơn, hắn mới vừa qua hai mươi tuổi, “Khô Vinh Quyết” mà hắn tu luyện bởi vì trải qua nhiều lần sửa chữa của Lục Hoa Nghiêm cũng khác rất nhiều với sự tu luyện của Từ Thanh Phàm, an toàn hơn nhiều, hơn nữa dù là hắn chết rồi, lấy địa vị của hắn căn bản không thể làm cho sư phụ treo trước cửa bức trướng ba trượng như vậy.
Chẳng lẽ là sư huynh Nhạc Thanh Nho? Cũng không có khả năng lớn. Tuy Nhạc Thanh nho hiện nay đã 125 tuổi rồi, nhưng lấy tu vi là tích cốc kỳ của hắn bây giờ, cũng xa lắm mứoi đến tuổi cực hạn, hơn nữa hắn tu luyện là “Trường Xuân Đại Pháp” được gọi là tràn đầy sinh cơ, hơn nữa hắn đọc nhiều sách vở cũng hiểu rõ đạo dưỡng sinh. Theo lý thuyết không thể nhanh chóng chết đi như vậy.”
Chẳng lẽ là sư phụ sao? Từ Thanh Phàm đột nhiên nghĩ đến Nhạc Thanh Nho đã nói qua, cây cối xung quanh Trường Xuân Cư đều là sư nương đích thân trồng từ hai trăm năm trước. cho nên đến bây giờ vẫn tươi tốt như vậy, hoàn toàn là vì sư phụ Lục Hoa Nghiêm của hắn dùng mộc ất linh khí hùng hậu trong cơ thể cung cấp duy trì, mà bây giờ đưa mắt nhìn quanh, những cây cối xung quanh Trường Xuân Cư, nào có chút gì gọi là xanh tốt nữa đâu? Lại liên tưởng đến bộ dáng suy yếu bạc nhược già cỗi của sư phụ như thế trước khi mình bế quan, Từ Thanh Phàm trong lòng không khỏi loạn lên. Nhưng theo bản năng vẫn không tin.
“Sư phụ công lực thông huyền, như thế nào có thể chết một cách dễ dàng như thế chứ.” Từ Thanh Phàm kìm nén sự hoảng sợ trong lòng, tự mình an ủi mình, nhưng nghĩ đến lần trước nhìn thấy bộ dáng già yếu của Lục Hoa Nghiêm, Từ Thanh Phàm trong không dám chắc chắn linh cảm càng lúc càng mãnh liệt.
Nghĩ đến đây, Từ Thanh Phàm cũng không dám nghĩ nhiều nữa, chần chừ rồi đi về phía sảnh đường, muốn phủ định những suy đoán không tốt trong lòng mình, lại sợ phát hiện sự thực đáng sợ giống như mình suy đoán.
Nhưng khi Từ Thanh Phàm bước chân vào sảnh đường, hình ảnh mà hắn nhìn thấy làm trong lòng hắn trong nháy mắt chìm hẳn xuống. hắn nhìn thấy một chiếc quan tài gỗ màu tím tôn quý được đặt giữa sảnh đường, mà sư huynh Nhạc Thanh Nho toàn thân mặc trang phục nghiêm chỉnh vẻ mặt thê lương đang loay hoay bày biện sắp xếp mọi thứ trong sảnh đường, sư đệ Nam Cung Thanh Sơn lại đang ở bên cạnh quan tài bên cạnh ngọn nến màu trắng, còn có một lão nhân toàn thân hùng vĩ, cũng có vẻ mặt tràn đầy sự bi thương.
Mà phía sau quan tài, trên tấm bài vị có viết “Linh Vị Lục Hoa Nghiêm Cửu Hoa Môn” tám chữ to tướng!!
Chứng kiến tất cả điều này, Từ Thanh Phàm chỉ cảm thấy đầu mình vang lên một tiếng, ánh mắt ngây ra nhìn trừng trừng vào tấm bài vị đó, đứng ngây dại như vậy.
Lục Hoa Nghiêm, sư phụ thần thông quảng đại của hắn, chính là Lục Hoa Nghiêm đã cho hắn có được hi vọng trong tuyệt cảnh, vậy là đã ra đi như vậy rồi sao?
Từ Thanh Phàm không dám tin những gì trước mắt mình, nhưng sự thực trước mắt lại không thể không tin. Hắn hi vọng bản thân đang mơ, nhưng từ sau khi bước vào thế giới tu tiên, hắn đã rất lâu rồi không có một giấc mơ rồi.
“Sư phụ…..” Từ Thanh Phàm vô thức đi từng bước đến trước quan tài trong linh đường. trong quan tài, Lục Hoa Nghiêm nằm trong đó một cách yên tĩnh, vẻ mặt già nua lại không có một chút huyết sắc, nào còn có sự uy nghiêm mạnh mẽ thường ngay nữa chứ? Từ từ quỳ xuống trước quan tài của Lục Hoa Nghiêm, muốn nói cái gì đó, nhưng lại nghẹn lời không nói được.
Ngay khi Từ Thanh Phàm vừa bái làm môn hạ của Lục Hoa Nghiêm, bởi vì Lục Hoa Nghiêm đem hắn làm thí nghiêm, trong lòng đích thực có cái nhìn không tốt đối với Lục Hoa Nghiêm, thậm chí mơ hồ có chút kháng cự. nhưng trải qua thời gian mười năm chung sống, sự dạy dỗ mười năm của Lục Hoa Nghiêm và sự quan tâm thân thiết, sự bất mãn khó chịu của Từ Thanh Phàm lúc đầu bái sư đã không còn nữa, chỉ còn lại sự tôn kính và quan tâm của một người đệ tử đối với sư phụ của mình.
Là Lục Hoa Nghiêm cứu hắn khi hắn đang trong tuyệt vọng, đích thân mang hắn vào thế giới tu tiên, cẩn thận chỉ dẫn hắn tu luyện, vẻ mặt nghiêm túc chân thành, lúc ban cho hắn pháp khí còn nở một nụ cười nhẹ, dường như nhữ chuyện đó chỉ mới xảy ra ngày hôm qua vậy, nhớ lại tình cảnh lúc đó vẫn còn sinh động như thế, như bây giờ người đã không còn nữa rồi.
Từ Thanh Phàm cũng không phải là không có trải qua chuyện sinh ly tử biệt, bởi vì một cây Cửu Diệp Linh Chi, một con Bích Nhãn Vân Đề Thú đã dẫm nát nhà hắn sơn trại hắn, bao gồm cha mẹ và toàn bộ người trong tộc của hắn đều bị giết chết. nhưng như thế dù sao cũng không phảu là Từ Thanh Phàm tận mắt nhìn thấy, cho nên trong long mặc dù bi thương, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén được.
Nhưng lúc này, tận mặt nhìn thấy sư phụ của mình chết đi, lại nhớ đến cha mẹ, mọi người trong tộc của mình đã sớm chết đi, Từ Thanh Phàm sự bi thương trong long lại càng không thể kìm nén được rồi.
“Nhị sư đệ, đệ đến muộn một bước rồi, không có thế nhìn mặt sư phụ lần cuối.” ngay khi nhìn thấy Từ Thanh Phàm đang nghẹn ngào, sư huynh của hắn đứng bên cạnh là Nhạc Thanh Nho vội nói, trong lời nói có chứa đứng sự đau thương vô hạn.
“Sư phụ mất khi nào vậy?” Từ Thanh Phàm kìm nén đau khổ trong lòng hỏi.
“Giờ thân tối hôm qua. Sau khi ngươi bế quan không bao lâu, sư phụ nói người đã không còn thời gian nữa, cho nên quyết định phải tu luyện “Khô Vinh Quyết”, kết quả bị tẩu hỏa nhập ma…..” Nhạc Thanh Nho nói đến đây, âm thanh không nhịn được nữa bắt đầu nghẹn ngào.
“Vì sao không đi thông báo cho đệ?”
“Đợi khi huynh phát hiện sư phụ tẩu hỏa nhập ma, vội vàng chạy đi tìm trưởng bối trong môn phái giúp đỡ, nhưng đã không kịp nữa. sư phụ trước khi lâm chung, huynh vốn dĩ muốn đi gọi đệ đến gặp mặt lần cuối cùng, nhưng sư phụ nói, đệ đang trong gian đoạn bế quan quan trọng, bảo huynh đừng làm phiền đệ.” Nhạc Thanh Nho đáp.
Nghe đến đây, Từ Thanh Phàm rốt cuộc không thể kìm nén đau thương trong lòng, bất tri bất giác hai hàng lệ chảy xuống
“Sư phụ trước khi đi có dặn lại điều gì nữa không?” Từ Thanh Phàm trong lòng trầm tư không ngừng nhớ lại tất cả những gì về hắn và sư phụ, lặng lẽ hồi lâu, rồi ngẩng đầu lên hỏi Nhạc Thanh Nho.
“Sư Phụ lão nhân gia lúc ra đi có nói, người đã mệt rồi, người cũng đã nhìn thấu rồi.” khi nói những câu này, Nhạc Thanh Nho cùng nhịn không được che mặt khóc, một lão nhân đã đầu đầy tóc trắng, bộ dáng khóc lóc như vậy càng tăng lêm sư bi thương trong linh đường.
“Sư phụ người nói người nhìn thấu rồi sao?” Từ Thanh Phàm nhẹ giọng tự nói, nghe được lời của Nhạc Thanh Nho, tâm trạng của Từ Thanh Phàm đột nhiên dần dần trở nên dễ chịu một chúy. “Thế thì tốt rồi có thể nhìn thấu được là tốt rồi, chắc là sư phụ lúc ra đi sẽ rất thản nhiên rồi.”
Nghĩ từ khi Từ Thanh Phàm quen biết Lục Hoa Nghiêm, cảm giác người không lúc nào là không vì sự trường sinh mà nỗ lực tìm tòi. Vì có thể trường sinh, người cố gắng nghĩ mọi cách, dung mọi thủ đoạn. người trời sinh tính cô độc vì sự trường sinh mà lúc cuối đời còn liên tục thu nhận đồ đệ, chỉ để thử nghiệm thế không biết hiệu của như thế nào của bản “Khô Vinh Quyết” thiếu sót. Có lúc, ngay cả Từ Thanh Phàm cũng có thể thấy rõ sự uể oải mệt mỏi chán ghét trong đôi mắt của người.
Rất nhiều lúc, Từ Thanh Phàm cũng từng nghĩ, sư phụ là vì sự trường sinh mà nỗ lực quá nhiều hay không? Khi đó cuối cùng người phát hiện bản thân chỉ có công dã tràng, sao lại không cảm thấy tuyệt vọng được chứ? May mắn, thời khắc cuối cùng Lục Hoa Nghiêm vẫn có thể nhìn thấu được rồi, điều này cũng làm cho trong lòng của Từ Thanh Phàm dễ chịu đi rất nhiều. ít nhất, lúc ra đi trong lòng của sư phụ không quá đau khổ.
“Ngươi là Từ Thanh Phàm đệ tử của Lục Hoa Nghiêm?” lão nhân vẫn đừng bên cạnh quan tài không nói, đột nhiên ôn hòa hỏi.
Từ Thanh Phàm lúc này mới chú ý đến lão nhân vẫn luôn đứng bên cạnh quan tài của sư phụ, chỉ thấy thân người lão hùng vĩ, nhưng mặt hiền lành, lời nói nhu hòa, tỏ ra rất có phong phạm của trưởng bối.
Nghe được lão nhân này gọi thẳng tên tục của sư phụ, Từ Thanh Phàm liền biết người này vùng với sư phụ Lục Hoa Nghiêm của mình không chỉ quan hệ thân thiết, hơn nữa chí ít cũng cùng bối phận với sư phụ. Cho nên sau khi nghe được câu hỏi của người này, Từ ThanH Phàm kìm nén bi thương trong lòng, vội vã cung kính trả lời: “Vãn bối là Từ Thanh Phàm, xin hỏi tiền bối là…..”
“Ta gọi là Tiêu Hoa Triết, là sư huynh của sư phụ ngươi.” Lão nhân thản nhiên nói.
“Đệ tử bái kiến sư bá.” Từ Thanh Phàm nghe lão nhân nói như vậy vội vàng bái kiến.
“Ừ, Hoa Nghiêm trước khi mất đi, có muốn ta thay mặt hắn hoàn thành lời hứa với ngươi.” Tiêu Hoa Triết gật đầu với Từ Thanh Phàm, hình như rất hài lòng với sự lễ phép của Từ Thanh Phàm, sau đó ôn hòa nói.
“Lời hứa của sư phụ đối với đệ tử?” Từ Thanh Phàm nghi hoặc hỏi lại, không nghĩ ra sư phụ đã hứa hẹn gì với mình, thậm chí đến chết cũng không quên được
“Hoa Nghiêm nói, do hắn bắt ngươi luyện “Khô Vinh Quyết”, cho nên làm cho đạo pháp của ngươi kém hơn rất nhiều so với những người tu tiên cùng lứa. ngay cả có pháp khí giúp đỡ, thực lực cũng như cũ có chút yếu ớt. mà hắn nói qua nếu lấy thực lực của ngươi cả đời cũng không thể báo thù cho tộc nhân của ngươi, nên đích thân thay ngươi báo thù, đây là điều mà hắn đã hứa trước đây với ngươi. Nhưng bây giờ hắn mất rồi, trước khi mất đi không quên, muốn ra thay hắn hoàn thành lời hứa này.”
Từ Phàm nghe xong lời này, trong đầu không không tự chủ được lại nhớ về hình ảnh lần đầu gặp sư phụ Lục Hoa Nghiêm, sự bi thương trong lòng vừa kìm nén lại lần nữa bùng phát ra.
“Sư phụ!!!” Từ Thanh Phàm lại quỳ xuống lần nữa trước quan tài của Lục Hoa Nghiêm, lại dập đầu ba cái thật mạnh, vì những băn khoăn về cừu hận báo thù cho gia tộc của mình mà trước khi chết vẫn không yên lòng.
“Người qua đời cũng đã qua đời rồi, các ngươi đừng quá đau buồn. Hoa Nghiêm đã trước khi chết có thể nhìn thấu rồi, thế thì hắn đi cũng hết sức thanh thản. mặc dù từ nay về sau hắn sư lần nữa lâm vào kiếp luân hồi, nhưng lại cũng không có gánh nặng của sự trường sinh, chưa phải chịu cũng không phải là một chuyện không tốt, các ngươi những đệ tử của hắn cũng nên vì sư phụ mà vui mừng mới đúng.” Tiêu Hoa Triết an ủi Từ Thanh Phàm đang quỳ trước quan tài và vẫn đứng bên cạnh che mặt khóc thầm là Nhạc Thanh Nho, đồng thời lại hơi bất mãn với sự lạnh lùng thờ ơ một bên của Nam Cung Thanh Sơn.
“Vâng, vãn bối hiểu rồi.” Từ Thanh Phàm cúi đầu đáp, chỉ là lại quỳ gối trước quan tài của Lục Hoa Nghiêm như cũ.
Tiêu Hoa Triết còn định nói gì nữa, đột nhiên thần sắc hơi thay đổi, hừ lạnh một tiếng rồi nói : “Có người đến rồi.”
Ngay khi đám người Từ Thanh Phàm ở trong linh đường đang vì câu nói của Tiêu Hoa Triết mà nghi hoặc không thôi, thì đột nhiên một âm thanh uy nghiêm hùng hậu vang lên, âm thanh vang vọng giống như truyền khắp Cửu Hoa Sơn vậy.
“Chưởng môn nhân đến.”
Nhưng điều này đều là sau khi có người chết bố trí linh đường mới xuất hiện thứ này!
Chẳng lẽ trong Trường Xuân Cư có người chết rồi sao?
Trong lòng của Từ Thanh Phàm bắt đầu hoảng sợ.
Bởi vì Lục Hoa Nghiêm một lòng hướng đến sự trường sinh mà tính cách lại cô tịch, cho nên Trường Xuân Cư đến bây giờ cũng chỉ có bốn người ở mà thôi, phân biệt là Từ Thanh Phàm, Lục Hoa Nghiêm sư phụ của hắn, Sư huynh Nhạc Thanh Nho, còn có một sư đệ mới đến là Nam Cung Thanh Sơn.
Người chết nhất định không thể là Nam Cung Thanh Sơn, hắn mới vừa qua hai mươi tuổi, “Khô Vinh Quyết” mà hắn tu luyện bởi vì trải qua nhiều lần sửa chữa của Lục Hoa Nghiêm cũng khác rất nhiều với sự tu luyện của Từ Thanh Phàm, an toàn hơn nhiều, hơn nữa dù là hắn chết rồi, lấy địa vị của hắn căn bản không thể làm cho sư phụ treo trước cửa bức trướng ba trượng như vậy.
Chẳng lẽ là sư huynh Nhạc Thanh Nho? Cũng không có khả năng lớn. Tuy Nhạc Thanh nho hiện nay đã 125 tuổi rồi, nhưng lấy tu vi là tích cốc kỳ của hắn bây giờ, cũng xa lắm mứoi đến tuổi cực hạn, hơn nữa hắn tu luyện là “Trường Xuân Đại Pháp” được gọi là tràn đầy sinh cơ, hơn nữa hắn đọc nhiều sách vở cũng hiểu rõ đạo dưỡng sinh. Theo lý thuyết không thể nhanh chóng chết đi như vậy.”
Chẳng lẽ là sư phụ sao? Từ Thanh Phàm đột nhiên nghĩ đến Nhạc Thanh Nho đã nói qua, cây cối xung quanh Trường Xuân Cư đều là sư nương đích thân trồng từ hai trăm năm trước. cho nên đến bây giờ vẫn tươi tốt như vậy, hoàn toàn là vì sư phụ Lục Hoa Nghiêm của hắn dùng mộc ất linh khí hùng hậu trong cơ thể cung cấp duy trì, mà bây giờ đưa mắt nhìn quanh, những cây cối xung quanh Trường Xuân Cư, nào có chút gì gọi là xanh tốt nữa đâu? Lại liên tưởng đến bộ dáng suy yếu bạc nhược già cỗi của sư phụ như thế trước khi mình bế quan, Từ Thanh Phàm trong lòng không khỏi loạn lên. Nhưng theo bản năng vẫn không tin.
“Sư phụ công lực thông huyền, như thế nào có thể chết một cách dễ dàng như thế chứ.” Từ Thanh Phàm kìm nén sự hoảng sợ trong lòng, tự mình an ủi mình, nhưng nghĩ đến lần trước nhìn thấy bộ dáng già yếu của Lục Hoa Nghiêm, Từ Thanh Phàm trong không dám chắc chắn linh cảm càng lúc càng mãnh liệt.
Nghĩ đến đây, Từ Thanh Phàm cũng không dám nghĩ nhiều nữa, chần chừ rồi đi về phía sảnh đường, muốn phủ định những suy đoán không tốt trong lòng mình, lại sợ phát hiện sự thực đáng sợ giống như mình suy đoán.
Nhưng khi Từ Thanh Phàm bước chân vào sảnh đường, hình ảnh mà hắn nhìn thấy làm trong lòng hắn trong nháy mắt chìm hẳn xuống. hắn nhìn thấy một chiếc quan tài gỗ màu tím tôn quý được đặt giữa sảnh đường, mà sư huynh Nhạc Thanh Nho toàn thân mặc trang phục nghiêm chỉnh vẻ mặt thê lương đang loay hoay bày biện sắp xếp mọi thứ trong sảnh đường, sư đệ Nam Cung Thanh Sơn lại đang ở bên cạnh quan tài bên cạnh ngọn nến màu trắng, còn có một lão nhân toàn thân hùng vĩ, cũng có vẻ mặt tràn đầy sự bi thương.
Mà phía sau quan tài, trên tấm bài vị có viết “Linh Vị Lục Hoa Nghiêm Cửu Hoa Môn” tám chữ to tướng!!
Chứng kiến tất cả điều này, Từ Thanh Phàm chỉ cảm thấy đầu mình vang lên một tiếng, ánh mắt ngây ra nhìn trừng trừng vào tấm bài vị đó, đứng ngây dại như vậy.
Lục Hoa Nghiêm, sư phụ thần thông quảng đại của hắn, chính là Lục Hoa Nghiêm đã cho hắn có được hi vọng trong tuyệt cảnh, vậy là đã ra đi như vậy rồi sao?
Từ Thanh Phàm không dám tin những gì trước mắt mình, nhưng sự thực trước mắt lại không thể không tin. Hắn hi vọng bản thân đang mơ, nhưng từ sau khi bước vào thế giới tu tiên, hắn đã rất lâu rồi không có một giấc mơ rồi.
“Sư phụ…..” Từ Thanh Phàm vô thức đi từng bước đến trước quan tài trong linh đường. trong quan tài, Lục Hoa Nghiêm nằm trong đó một cách yên tĩnh, vẻ mặt già nua lại không có một chút huyết sắc, nào còn có sự uy nghiêm mạnh mẽ thường ngay nữa chứ? Từ từ quỳ xuống trước quan tài của Lục Hoa Nghiêm, muốn nói cái gì đó, nhưng lại nghẹn lời không nói được.
Ngay khi Từ Thanh Phàm vừa bái làm môn hạ của Lục Hoa Nghiêm, bởi vì Lục Hoa Nghiêm đem hắn làm thí nghiêm, trong lòng đích thực có cái nhìn không tốt đối với Lục Hoa Nghiêm, thậm chí mơ hồ có chút kháng cự. nhưng trải qua thời gian mười năm chung sống, sự dạy dỗ mười năm của Lục Hoa Nghiêm và sự quan tâm thân thiết, sự bất mãn khó chịu của Từ Thanh Phàm lúc đầu bái sư đã không còn nữa, chỉ còn lại sự tôn kính và quan tâm của một người đệ tử đối với sư phụ của mình.
Là Lục Hoa Nghiêm cứu hắn khi hắn đang trong tuyệt vọng, đích thân mang hắn vào thế giới tu tiên, cẩn thận chỉ dẫn hắn tu luyện, vẻ mặt nghiêm túc chân thành, lúc ban cho hắn pháp khí còn nở một nụ cười nhẹ, dường như nhữ chuyện đó chỉ mới xảy ra ngày hôm qua vậy, nhớ lại tình cảnh lúc đó vẫn còn sinh động như thế, như bây giờ người đã không còn nữa rồi.
Từ Thanh Phàm cũng không phải là không có trải qua chuyện sinh ly tử biệt, bởi vì một cây Cửu Diệp Linh Chi, một con Bích Nhãn Vân Đề Thú đã dẫm nát nhà hắn sơn trại hắn, bao gồm cha mẹ và toàn bộ người trong tộc của hắn đều bị giết chết. nhưng như thế dù sao cũng không phảu là Từ Thanh Phàm tận mắt nhìn thấy, cho nên trong long mặc dù bi thương, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén được.
Nhưng lúc này, tận mặt nhìn thấy sư phụ của mình chết đi, lại nhớ đến cha mẹ, mọi người trong tộc của mình đã sớm chết đi, Từ Thanh Phàm sự bi thương trong long lại càng không thể kìm nén được rồi.
“Nhị sư đệ, đệ đến muộn một bước rồi, không có thế nhìn mặt sư phụ lần cuối.” ngay khi nhìn thấy Từ Thanh Phàm đang nghẹn ngào, sư huynh của hắn đứng bên cạnh là Nhạc Thanh Nho vội nói, trong lời nói có chứa đứng sự đau thương vô hạn.
“Sư phụ mất khi nào vậy?” Từ Thanh Phàm kìm nén đau khổ trong lòng hỏi.
“Giờ thân tối hôm qua. Sau khi ngươi bế quan không bao lâu, sư phụ nói người đã không còn thời gian nữa, cho nên quyết định phải tu luyện “Khô Vinh Quyết”, kết quả bị tẩu hỏa nhập ma…..” Nhạc Thanh Nho nói đến đây, âm thanh không nhịn được nữa bắt đầu nghẹn ngào.
“Vì sao không đi thông báo cho đệ?”
“Đợi khi huynh phát hiện sư phụ tẩu hỏa nhập ma, vội vàng chạy đi tìm trưởng bối trong môn phái giúp đỡ, nhưng đã không kịp nữa. sư phụ trước khi lâm chung, huynh vốn dĩ muốn đi gọi đệ đến gặp mặt lần cuối cùng, nhưng sư phụ nói, đệ đang trong gian đoạn bế quan quan trọng, bảo huynh đừng làm phiền đệ.” Nhạc Thanh Nho đáp.
Nghe đến đây, Từ Thanh Phàm rốt cuộc không thể kìm nén đau thương trong lòng, bất tri bất giác hai hàng lệ chảy xuống
“Sư phụ trước khi đi có dặn lại điều gì nữa không?” Từ Thanh Phàm trong lòng trầm tư không ngừng nhớ lại tất cả những gì về hắn và sư phụ, lặng lẽ hồi lâu, rồi ngẩng đầu lên hỏi Nhạc Thanh Nho.
“Sư Phụ lão nhân gia lúc ra đi có nói, người đã mệt rồi, người cũng đã nhìn thấu rồi.” khi nói những câu này, Nhạc Thanh Nho cùng nhịn không được che mặt khóc, một lão nhân đã đầu đầy tóc trắng, bộ dáng khóc lóc như vậy càng tăng lêm sư bi thương trong linh đường.
“Sư phụ người nói người nhìn thấu rồi sao?” Từ Thanh Phàm nhẹ giọng tự nói, nghe được lời của Nhạc Thanh Nho, tâm trạng của Từ Thanh Phàm đột nhiên dần dần trở nên dễ chịu một chúy. “Thế thì tốt rồi có thể nhìn thấu được là tốt rồi, chắc là sư phụ lúc ra đi sẽ rất thản nhiên rồi.”
Nghĩ từ khi Từ Thanh Phàm quen biết Lục Hoa Nghiêm, cảm giác người không lúc nào là không vì sự trường sinh mà nỗ lực tìm tòi. Vì có thể trường sinh, người cố gắng nghĩ mọi cách, dung mọi thủ đoạn. người trời sinh tính cô độc vì sự trường sinh mà lúc cuối đời còn liên tục thu nhận đồ đệ, chỉ để thử nghiệm thế không biết hiệu của như thế nào của bản “Khô Vinh Quyết” thiếu sót. Có lúc, ngay cả Từ Thanh Phàm cũng có thể thấy rõ sự uể oải mệt mỏi chán ghét trong đôi mắt của người.
Rất nhiều lúc, Từ Thanh Phàm cũng từng nghĩ, sư phụ là vì sự trường sinh mà nỗ lực quá nhiều hay không? Khi đó cuối cùng người phát hiện bản thân chỉ có công dã tràng, sao lại không cảm thấy tuyệt vọng được chứ? May mắn, thời khắc cuối cùng Lục Hoa Nghiêm vẫn có thể nhìn thấu được rồi, điều này cũng làm cho trong lòng của Từ Thanh Phàm dễ chịu đi rất nhiều. ít nhất, lúc ra đi trong lòng của sư phụ không quá đau khổ.
“Ngươi là Từ Thanh Phàm đệ tử của Lục Hoa Nghiêm?” lão nhân vẫn đừng bên cạnh quan tài không nói, đột nhiên ôn hòa hỏi.
Từ Thanh Phàm lúc này mới chú ý đến lão nhân vẫn luôn đứng bên cạnh quan tài của sư phụ, chỉ thấy thân người lão hùng vĩ, nhưng mặt hiền lành, lời nói nhu hòa, tỏ ra rất có phong phạm của trưởng bối.
Nghe được lão nhân này gọi thẳng tên tục của sư phụ, Từ Thanh Phàm liền biết người này vùng với sư phụ Lục Hoa Nghiêm của mình không chỉ quan hệ thân thiết, hơn nữa chí ít cũng cùng bối phận với sư phụ. Cho nên sau khi nghe được câu hỏi của người này, Từ ThanH Phàm kìm nén bi thương trong lòng, vội vã cung kính trả lời: “Vãn bối là Từ Thanh Phàm, xin hỏi tiền bối là…..”
“Ta gọi là Tiêu Hoa Triết, là sư huynh của sư phụ ngươi.” Lão nhân thản nhiên nói.
“Đệ tử bái kiến sư bá.” Từ Thanh Phàm nghe lão nhân nói như vậy vội vàng bái kiến.
“Ừ, Hoa Nghiêm trước khi mất đi, có muốn ta thay mặt hắn hoàn thành lời hứa với ngươi.” Tiêu Hoa Triết gật đầu với Từ Thanh Phàm, hình như rất hài lòng với sự lễ phép của Từ Thanh Phàm, sau đó ôn hòa nói.
“Lời hứa của sư phụ đối với đệ tử?” Từ Thanh Phàm nghi hoặc hỏi lại, không nghĩ ra sư phụ đã hứa hẹn gì với mình, thậm chí đến chết cũng không quên được
“Hoa Nghiêm nói, do hắn bắt ngươi luyện “Khô Vinh Quyết”, cho nên làm cho đạo pháp của ngươi kém hơn rất nhiều so với những người tu tiên cùng lứa. ngay cả có pháp khí giúp đỡ, thực lực cũng như cũ có chút yếu ớt. mà hắn nói qua nếu lấy thực lực của ngươi cả đời cũng không thể báo thù cho tộc nhân của ngươi, nên đích thân thay ngươi báo thù, đây là điều mà hắn đã hứa trước đây với ngươi. Nhưng bây giờ hắn mất rồi, trước khi mất đi không quên, muốn ra thay hắn hoàn thành lời hứa này.”
Từ Phàm nghe xong lời này, trong đầu không không tự chủ được lại nhớ về hình ảnh lần đầu gặp sư phụ Lục Hoa Nghiêm, sự bi thương trong lòng vừa kìm nén lại lần nữa bùng phát ra.
“Sư phụ!!!” Từ Thanh Phàm lại quỳ xuống lần nữa trước quan tài của Lục Hoa Nghiêm, lại dập đầu ba cái thật mạnh, vì những băn khoăn về cừu hận báo thù cho gia tộc của mình mà trước khi chết vẫn không yên lòng.
“Người qua đời cũng đã qua đời rồi, các ngươi đừng quá đau buồn. Hoa Nghiêm đã trước khi chết có thể nhìn thấu rồi, thế thì hắn đi cũng hết sức thanh thản. mặc dù từ nay về sau hắn sư lần nữa lâm vào kiếp luân hồi, nhưng lại cũng không có gánh nặng của sự trường sinh, chưa phải chịu cũng không phải là một chuyện không tốt, các ngươi những đệ tử của hắn cũng nên vì sư phụ mà vui mừng mới đúng.” Tiêu Hoa Triết an ủi Từ Thanh Phàm đang quỳ trước quan tài và vẫn đứng bên cạnh che mặt khóc thầm là Nhạc Thanh Nho, đồng thời lại hơi bất mãn với sự lạnh lùng thờ ơ một bên của Nam Cung Thanh Sơn.
“Vâng, vãn bối hiểu rồi.” Từ Thanh Phàm cúi đầu đáp, chỉ là lại quỳ gối trước quan tài của Lục Hoa Nghiêm như cũ.
Tiêu Hoa Triết còn định nói gì nữa, đột nhiên thần sắc hơi thay đổi, hừ lạnh một tiếng rồi nói : “Có người đến rồi.”
Ngay khi đám người Từ Thanh Phàm ở trong linh đường đang vì câu nói của Tiêu Hoa Triết mà nghi hoặc không thôi, thì đột nhiên một âm thanh uy nghiêm hùng hậu vang lên, âm thanh vang vọng giống như truyền khắp Cửu Hoa Sơn vậy.
“Chưởng môn nhân đến.”
/167
|