Phu nhân Tề quốc công đi tới, vừa nhìn thấy mặt Tô Cẩm Bình, hiển nhiên bà cũng hơi kinh ngạc, nhưng lập tức vội khuyên giải lão phu nhân: “Mẫu thân, có thể chỉ là dung mạo giống nhau thôi, hiện giờ Mộ nhi cũng phải sắp bốn mươi tuổi rồi, sao còn trẻ như một tiểu cô nương thế được! Hơn nữa, mắt Mộ nhi màu lam mà!”
Dường như lão phu nhân cũng nhận ra điểm này, ngẩn người nhìn Tô Cẩm Bình, nức nở nói: “Đúng vậy, chắc ta nhận lầm rồi!” Bỗng nhiên, chợt thấy trong tay áo nàng có thứ gì đó lóe lên ánh sáng lam, bà liền nói: “Cô nương, trong tay áo cháu có thứ gì vậy? Có thể cho bà già ta nhìn một cái không?”
Á, thứ đó chính là thứ nàng chuẩn bị đem đi bán mà. Tô Cẩm Bình lấy ra đưa cho bà, lão phu nhân nhận lấy, vừa chăm chú nhìn chợt kích động nói: “Là của Mộ nhi, đúng là Mộ nhi mà! Nha đầu à, cháu lấy đâu ra thứ này vậy?”
Tô Cẩm Bình chợt nhớ đến lời nói mà Tô Niệm Hoa nói với mình ngày ấy, mẫu thân nàng tên là Mộ Vân, chẳng lẽ chính là Mộ nhi mà lão phu nhân này nhắc đến? “Thứ này là của mẫu thân cháu để lại cho cháu.”
“Mẫu thân của cháu à? Có phải mẫu thân cháu tên là Vân Mộ Nhi không?” Trong mắt lão phu nhân đã trào ra không ít nước mắt.
Tô Cẩm Bình nhẹ nhàng nói: “Cháu cũng không biết tên mẫu thân là gì, bà nói tên bà là Mộ Vân. Phụ thân nói dáng vẻ của cháu và mẫu thân giống nhau như đúc, có điều mắt mẫu thân là màu xanh lam!” Tô Cẩm Bình thoáng linh cảm được mấy người này có thể có liên quan đến thân thế của mình nên nói thẳng hết những điều này ra không chút e dè.
“Hiện giờ mẫu thân cháu ở đâu?” Lão phu nhân kích động cầm tay Tô Cẩm Bình.
“Mẫu thân cháu đã qua đời mười mấy năm rồi.” Tô Cẩm Bình trầm giọng nói. Lần này trốn khỏi Đông Lăng, đi quá vội, thậm chí còn có truy binh, nên không thể thực hiện lời hứa của mình với Tô Niệm Hoa, tới thắp một ném hương cho mẫu thân cơ thể này của nàng, vì thế mà nàng cảm thấy vô cùng áy náy.
Nàng vừa nói câu này, lão phu nhân kia như bị đả kích nặng nề, lùi về phía sau vài bước mới đứng vững được. Trong mắt phu nhân Tề quốc công cũng ngập nước mắt, vội vàng đỡ lão phu nhân: “Mẫu thân, Mộ Nhi mất rồi, nhưng không phải con gái của muội ấy còn sống sao, người hãy nhẹ lòng một chút!” Vân Mộ Nhi là muội muội ruột thịt của Tề quốc công, từ nhỏ đã được mẫu thân rất yêu thương, nhưng hai mươi năm trước, trong một đêm hội hoa đăng, nàng lén ra ngoài chơi, rồi không quay về nữa. Bọn họ tìm khắp cả Nam Nhạc cũng không thể tìm được nàng, mọi người đều nghĩ nàng đã gặp chuyện bất trắc, cũng vì chuyện đó mà mẫu thân ốm bệnh liệt giường triền miên nhiều năm, không ngờ hai mươi năm sau còn gặp được con gái của nàng.
Lão phu nhân nghe vậy, dường như cũng cảm thấy được an ủi, bước tới năm lấy tay Tô Cẩm Bình, lại lau nước mắt rồi mới nói tiếp: “Cháu gái, ta là ngoại tổ mẫu của cháu, mẫu thân cháu là con gái của ta!”
“Cái gì cơ?” Tô Cẩm Bình hơi kinh ngạc, chỉ có vài ngày mà tự dưng có thêm một ca ca, lại thêm một ngoại tổ mẫu nữa, có phải là quá loạn không?
Phu nhân Tề quốc công cũng lên tiếng: “Ta là cữu mẫu của con!” Nói xong, bà kéo Vân Lãnh Ngưng lại gần, “Đây là biểu tỷ của con!”
Lúc này Vân Lãnh Ngưng đang cười với Tô Cẩm Bình, còn Tô Cẩm Bình vẫn cảm thấy đầu óc mình hơi rối loạn. Bỗng nhiên, Linh nhi kéo nhẹ tay áo nàng, ý bảo nàng tiếp nhận. Không cần biết lão phu nhân có phải ngoại tổ mẫu của Tô Cẩm Bình hay không, thì việc nhận thân phận này cũng là chuyện tốt, vì sau này Tô Cẩm Bình sẽ danh chính ngôn thuận gả cho điện hạ, không có một thân phận quang minh thì tuyệt đối không được. Hơn nữa, phủ Tề quốc công đứng đầu các đại thế gia, chỉ cần Tô Cẩm Bình có thể có được sự yêu thương của Tề quốc công, muốn quang minh chính đại trở thành Tam hoàng tử phi cũng không phải việc gì khó! Chỉ khi có được thân phận này, thì mới có thể ngang hàng với địa vị của Mộ Dung Song.
Nhưng Tô Cẩm Bình lại không nghĩ vậy, là người thân thì là người thân, còn không phải thì là không phải, nàng không thể nhận thân nhận thích bừa bãi chỉ vì một lý do nào đó được. Hơn nữa, mấy người này, ai cũng đều nói là bậc trưởng bối của nàng, bắt nàng phải xưng hô “ngoại tổ mẫu”, “cữu mẫu” gì đó với những người không hề có chút quan hệ nào với nàng, thật sự là nàng không thể làm được! Có còn cần thể diện nữa không chứ?!
Thấy Tô Cẩm Bình không nói gì, lão phu nhân lại nói tiếp: “Cháu gái à, ta biết trong lòng cháu vẫn còn nghi hoặc, để ta cho cháu xem một bức họa, cháu sẽ hiểu ngay!”
Nói xong, bà tỏ ý muốn dẫn Tô Cẩm Bình vào phủ. Tô Cẩm Bình và Linh nhi liếc nhìn nhau, rồi cũng vào theo. Thư phòng của Tề quốc công, trừ lão phu nhân ra, thì không ai được phép tự tiện xông vào. Sau khi vào phòng, bà mở bức tranh có vẻ hơi cũ kỹ ra, cô gái kia quả thực giống Tô Cẩm Bình như đúc, trên cổ nàng đeo chính sợi dây chuyện mà Tô Cẩm Bình đang giữ. Nhìn màu giấy và nét mực trên bức tranh, hiển nhiên là lưu lại từ nhiều năm về trước, đến giờ Tô Cẩm Bình mới tin lời bọn họ.
“Ngoại tổ mẫu, cữu mẫu, biểu tỷ!” Xem tranh xong, nàng liền quay đầu chào hỏi mọi người, ngữ khí không thân thiện gì cho lắm, nhưng cũng ẩn chứa chút tình cảm bên trong.
Lão phu nhân nghe thấy liền vui mừng đến trào nước mắt, nắm tay Tô Cẩm Bình, nói: “Cháu ngoan! Cháu ngoan! Phụ thân cháu ở đâu? Trong nhà có còn người nào nữa hay không? Bao nhiêu năm nay cháu sống thế nào?”
Những câu hỏi liên tiếp tuôn ra, Tô Cẩm Bình cũng biết bà lão trước mặt đối xử rất chân tình với mình, nên thành thật nói: “Cháu vốn cho rằng cháu là con gái của Tô Niệm Hoa ở Đông Lăng, cũng sống ở Đông Lăng bao nhiêu năm nay. Nhưng vài ngày trước, phụ thân vì tội mưu phản bị bắt, cháu khó khăn lắm mới trốn thoát được khỏi hoàng cung. Phụ thân cũng nói cho cháu biết, cháu không phải con gái của ông ấy, năm đó mẫu thân mang cháu chạy nạn mới tới Đông Lăng, nên ông ấy đã thu nhận hai mẹ con cháu. Vì thế, cháu cũng không biết phụ thân cháu là ai. Cháu ra khỏi hoàng cung cũng là nhờ có ca ca giúp cháu.”
Nghe thấy nàng thậm chí còn gặp phải những chuyện như vậy, lão phu nhân nhất thời cảm thấy trong lòng đủ vị đắng cay mặn chát, giọt nước mắt lúc này mới chảy dài xuống. Bà vừa lau nước mắt, vừa khóc nói: “Mẫu thân cháu chạy nạn, sao lại không quay về nhà chứ?!” Trần thị lập tức cất lời an ủi: “Mẫu thân, có lẽ là muội ấy sợ liên lụy chúng ta!”
“Đứa bé ngốc nghếch! Đúng là đứa bé ngốc nghếch! Đều là người một nhà, liên lụy với không liên lụy cái gì chứ!” Lão phu nhân nói xong, nước mắt lại trào ra, bà khóc một lúc lâu mới chợt nhớ: “Cháu vừa nói cháu vẫn còn một ca ca nữa sao? Không phải là ta còn có đứa cháu trai nữa à?”
Á?! Tô Cẩm Bình há hốc mồm suy nghĩ mất vài giây, Thượng Quan Cẩn Duệ nói huynh ấy là ca ca ruột của mình, vậy thì chắc đúng rồi, vì thế, nàng liền khẽ gật đầu trong ánh mắt kích động của lão phu nhân: “Nhưng mà ca ca vẫn còn việc cần làm, huynh ấy nói khi nào có thời gian sẽ tới thăm cháu ạ!”
Lão phu nhân nghe vậy, nỗi bi thương cũng dịu đi một chút, cao hứng đến không kiềm chế được, kéo tay Tô Cẩm Bình nói: “Vậy sau này cháu ở lại đây đi, có phủ Tề quốc công chúng ta làm chỗ dựa cho cháu, sau này không ai dám ức hiếp cháu nữa!”
Vậy là, trong đầu Tô Cẩm Bình chợt xuất hiện hình ảnh một người — Lâm Đại Ngọc! Hình như năm đó lý do Lâm Đại Ngọc ở lại phủ họ Giả cũng không khác tình hình của nàng bây giờ là mấy, chẳng lẽ nàng phải diễn Hồng Lâu Mộng ở cổ đại sao? Không biết liệu có Giả Bảo Ngọc nào cùng dựng nên một mối tình bi thảm với mình không đây, nghĩ vậy, chính nàng cũng lạnh run người! Nhìn ánh mắt thân thiết của lão phu nhân, Tô Cẩm Bình khẽ cười nói: “Ngoại tổ mẫu, cháu cũng không dám ở lại đây đâu ạ, nghe nói đại biểu tỷ…” Ở trong phủ này, nàng không quyền không thế, cũng không có trưởng bối làm chỗ dựa, chưa biết chừng cuộc sống còn không bằng cả nha hoàn, cho nên, phải tìm chỗ dựa vững chắc cho mình thì hơn.
Vừa nghe nàng nói vậy, sắc mặt lão phu nhân lập tức trở nên khó coi, sắc mặt Trần thị cũng không được tốt lắm, lão phu nhân tức tối lườm Trần thị một cái, rồi mới nói với Tô Cẩm Bình: “Cháu yên tâm, trong phủ đã có ta là chỗ dựa cho cháu, không ai dám động đến cháu cả, nếu ai dám gây phiền phức cho cháu ngoại bảo bối của ta, gia pháp sẽ đợi người đó, nghe rõ hết chưa?”
Lời này rõ ràng là nói cho Trần thị nghe, dù sao Trần thị cũng là đương gia chủ mẫu trong nhà. Trần thị vội gật đầu: “Mẫu thân, con biết rồi ạ, lát nữa con sẽ báo cho đám hạ nhân trong nhà!”
“Ừ!” Lão phu nhân vừa lòng khẽ gật đầu, lúc này mới nhìn sang Linh nhi: “Vị cô nương này là?”
“Lão phu nhân, chính cô nương đã cứu mạng cháu, nên cháu vẫn luôn theo hầu hạ bên cạnh cô nương!” Linh nhi quyết định rất nhanh, xem tình hình này thì có vẻ Tô cô nương muốn ở lại đây, nếu mình không lập tức ở lại bảo vệ, thì sau này điện hạ có muốn phái người vào đây cũng sẽ khó khăn.
Tô Cẩm Bình cũng nói ngay: “Cháu quen có Linh nhi hầu hạ rồi, không xa cô ấy được, ngoại tổ mẫu, giữ cô ấy lại được không?”
Lão phu nhân và Trần thị liếc nhìn nhau một cái, Trần thị liền nói: “Nếu vậy thì để nha đầu đó làm đại nha hoàn của con đi, cữu mẫu sẽ sắp xếp thêm vài nha hoàn nữa hầu hạ con!”
Lão phu nhân lập tức to giọng nói: “Vài nha hoàn đủ sao được, ít nhất cũng phải có ba mươi nha hoàn hầu hạ!”
Khóe miệng Trần thị hơi giật giật, ngay cả viện của Quốc công cũng chỉ có hai mươi nha hoàn, lão phu nhân thật đúng là… “Vâng, để con dâu đi thu xếp ạ!”
Lúc này lão phu nhân mới kéo tay Tô Cẩm Bình nói: “Cháu còn chưa nói cho ngoại tổ mẫu biết cháu tên gì đâu!”
Tên gì à?! Chợt nhớ tới Thượng Quan Cẩn Duệ, vậy chắc hẳn mình cũng họ Thượng Quan nhỉ? Hơn nữa, đối phương luôn gọi mình là “Cẩm Cẩm”… vì vậy, nàng liền đáp: “Cháu tên là Thượng Quan Cẩm ạ!”
…
Đến hoàng hôn, Bách Lý Kinh Hồng mới về tới Dạ Mạc sơn trang, nghe Diệt bẩm báo tin tức Linh nhi truyền về, trong đáy mắt hắn hiện lên vẻ thất vọng rõ rệt, cứ nghĩ về đến nơi có thể nhìn thấy nàng… nhưng, trong đầu hắn lập tức sáng tỏ hơn, đúng thế, nàng có một thân phận quang minh chính đại, thì việc bọn họ ở bên nhau sẽ danh chính ngôn thuận hơn rất nhiều. Hơn nữa, ngày mai hắn hồi cung, trong cung tổ chức yến tiệc, dựa vào tin tức mà Linh nhi báo về, thì vị lão phu nhân Vân vương phi của phủ Tề quốc công kia nhất định sẽ đưa nàng đi dự cùng.
Vào phòng chính, nhìn thấy chậu nước và ván giặt đồ trong phòng, còn có cả cây gậy đính đầy lông chim kia, đôi mày đẹp khẽ chau lại.
Phong khó khăn nuốt nước miếng một chút, vội vàng chạy tới thu dọn mấy thứ kia, sau đó, dưới ánh mắt nháy ra hiệu lia lịa như sắp rơi cả ra của Diệt, hắn ta không dám nói thêm điều gì: “Điện hạ thứ tội, cái này là Tô cô nương làm, chúng thuộc hạ quên thu dọn.” Nói xong, hắn ta vội vàng định mang mấy thứ này ra khỏi phòng.
Bách Lý Kinh Hồng đột nhiên lên tiếng: “Đợi đã.” Nói xong, hắn đưa bàn tay trắng nõn ra, lấy chiếc chổi lông gà từ tay Phong, nhướng mày nhìn một lúc lâu cũng không biết là cái gì.
Phong và Diệt không hẹn mà cùng nuốt nước miếng một chút, thứ đó là thứ mà Hoàng tử phi tương lai của bọn họ nghiên cứu riêng để trừng phạt điện hạ, thứ như vậy, hẳn phải sớm xử lý đi mới đúng!
“Đây là cái gì?” Giọng nói thanh thanh lãnh lãnh vang lên mang theo vẻ nghi hoặc, thứ này, đúng là hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Để đề phòng việc Phong lỡ lời, Diệt lập tức nói tranh: “Ha ha, điện hạ, đây là đồ trang trí Tô cô nương nghiên cứu ra, tốn rất nhiều lông động vật làm mất rất nhiều thời gian mới xong. Có điều, Tô cô nương nói vẫn chưa đẹp nên muốn vứt đi, khi nào có thời gian sẽ làm lại sau ạ.” Tuyệt đối không thể nói ra vật đó chuẩn bị được dùng để trừng trị điện hạ được!
Đôi môi mỏng khẽ cong lên, sắc mặt lãnh đạm không thay đổi, nhưng lại cầm chiếc chổi lông gà kia như là báu vật quý giá nhất. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: “Nếu đã là của nàng làm, thì giữ lại đi, tẩy hết mùi bám bên trên rồi để vào tẩm cung của bản cung.”
Hả?! Hai đại ám vệ bỗng có cảm giác muốn ngất, không nhầm chứ, còn giữ lại nữa à? Điện hạ sợ sau này không “được” chịu đòn hay sao thế?!
“Sao? Có gì không ổn à?” Hắn hơi quay đầu lại nhìn hai người bọn họ.
Hai người không hẹn mà cùng nuốt nước miếng, đáp: “Ổn! Ổn ạ! Điện hạ, rất ổn ạ! Chúng thuộc hạ xin lui trước!” Điện hạ thật đáng thương!!!
“Ừ.” Hắn nhẹ giọng đáp lại, rồi để đám hạ nhân hầu hạ đi tắm.
Dường như lão phu nhân cũng nhận ra điểm này, ngẩn người nhìn Tô Cẩm Bình, nức nở nói: “Đúng vậy, chắc ta nhận lầm rồi!” Bỗng nhiên, chợt thấy trong tay áo nàng có thứ gì đó lóe lên ánh sáng lam, bà liền nói: “Cô nương, trong tay áo cháu có thứ gì vậy? Có thể cho bà già ta nhìn một cái không?”
Á, thứ đó chính là thứ nàng chuẩn bị đem đi bán mà. Tô Cẩm Bình lấy ra đưa cho bà, lão phu nhân nhận lấy, vừa chăm chú nhìn chợt kích động nói: “Là của Mộ nhi, đúng là Mộ nhi mà! Nha đầu à, cháu lấy đâu ra thứ này vậy?”
Tô Cẩm Bình chợt nhớ đến lời nói mà Tô Niệm Hoa nói với mình ngày ấy, mẫu thân nàng tên là Mộ Vân, chẳng lẽ chính là Mộ nhi mà lão phu nhân này nhắc đến? “Thứ này là của mẫu thân cháu để lại cho cháu.”
“Mẫu thân của cháu à? Có phải mẫu thân cháu tên là Vân Mộ Nhi không?” Trong mắt lão phu nhân đã trào ra không ít nước mắt.
Tô Cẩm Bình nhẹ nhàng nói: “Cháu cũng không biết tên mẫu thân là gì, bà nói tên bà là Mộ Vân. Phụ thân nói dáng vẻ của cháu và mẫu thân giống nhau như đúc, có điều mắt mẫu thân là màu xanh lam!” Tô Cẩm Bình thoáng linh cảm được mấy người này có thể có liên quan đến thân thế của mình nên nói thẳng hết những điều này ra không chút e dè.
“Hiện giờ mẫu thân cháu ở đâu?” Lão phu nhân kích động cầm tay Tô Cẩm Bình.
“Mẫu thân cháu đã qua đời mười mấy năm rồi.” Tô Cẩm Bình trầm giọng nói. Lần này trốn khỏi Đông Lăng, đi quá vội, thậm chí còn có truy binh, nên không thể thực hiện lời hứa của mình với Tô Niệm Hoa, tới thắp một ném hương cho mẫu thân cơ thể này của nàng, vì thế mà nàng cảm thấy vô cùng áy náy.
Nàng vừa nói câu này, lão phu nhân kia như bị đả kích nặng nề, lùi về phía sau vài bước mới đứng vững được. Trong mắt phu nhân Tề quốc công cũng ngập nước mắt, vội vàng đỡ lão phu nhân: “Mẫu thân, Mộ Nhi mất rồi, nhưng không phải con gái của muội ấy còn sống sao, người hãy nhẹ lòng một chút!” Vân Mộ Nhi là muội muội ruột thịt của Tề quốc công, từ nhỏ đã được mẫu thân rất yêu thương, nhưng hai mươi năm trước, trong một đêm hội hoa đăng, nàng lén ra ngoài chơi, rồi không quay về nữa. Bọn họ tìm khắp cả Nam Nhạc cũng không thể tìm được nàng, mọi người đều nghĩ nàng đã gặp chuyện bất trắc, cũng vì chuyện đó mà mẫu thân ốm bệnh liệt giường triền miên nhiều năm, không ngờ hai mươi năm sau còn gặp được con gái của nàng.
Lão phu nhân nghe vậy, dường như cũng cảm thấy được an ủi, bước tới năm lấy tay Tô Cẩm Bình, lại lau nước mắt rồi mới nói tiếp: “Cháu gái, ta là ngoại tổ mẫu của cháu, mẫu thân cháu là con gái của ta!”
“Cái gì cơ?” Tô Cẩm Bình hơi kinh ngạc, chỉ có vài ngày mà tự dưng có thêm một ca ca, lại thêm một ngoại tổ mẫu nữa, có phải là quá loạn không?
Phu nhân Tề quốc công cũng lên tiếng: “Ta là cữu mẫu của con!” Nói xong, bà kéo Vân Lãnh Ngưng lại gần, “Đây là biểu tỷ của con!”
Lúc này Vân Lãnh Ngưng đang cười với Tô Cẩm Bình, còn Tô Cẩm Bình vẫn cảm thấy đầu óc mình hơi rối loạn. Bỗng nhiên, Linh nhi kéo nhẹ tay áo nàng, ý bảo nàng tiếp nhận. Không cần biết lão phu nhân có phải ngoại tổ mẫu của Tô Cẩm Bình hay không, thì việc nhận thân phận này cũng là chuyện tốt, vì sau này Tô Cẩm Bình sẽ danh chính ngôn thuận gả cho điện hạ, không có một thân phận quang minh thì tuyệt đối không được. Hơn nữa, phủ Tề quốc công đứng đầu các đại thế gia, chỉ cần Tô Cẩm Bình có thể có được sự yêu thương của Tề quốc công, muốn quang minh chính đại trở thành Tam hoàng tử phi cũng không phải việc gì khó! Chỉ khi có được thân phận này, thì mới có thể ngang hàng với địa vị của Mộ Dung Song.
Nhưng Tô Cẩm Bình lại không nghĩ vậy, là người thân thì là người thân, còn không phải thì là không phải, nàng không thể nhận thân nhận thích bừa bãi chỉ vì một lý do nào đó được. Hơn nữa, mấy người này, ai cũng đều nói là bậc trưởng bối của nàng, bắt nàng phải xưng hô “ngoại tổ mẫu”, “cữu mẫu” gì đó với những người không hề có chút quan hệ nào với nàng, thật sự là nàng không thể làm được! Có còn cần thể diện nữa không chứ?!
Thấy Tô Cẩm Bình không nói gì, lão phu nhân lại nói tiếp: “Cháu gái à, ta biết trong lòng cháu vẫn còn nghi hoặc, để ta cho cháu xem một bức họa, cháu sẽ hiểu ngay!”
Nói xong, bà tỏ ý muốn dẫn Tô Cẩm Bình vào phủ. Tô Cẩm Bình và Linh nhi liếc nhìn nhau, rồi cũng vào theo. Thư phòng của Tề quốc công, trừ lão phu nhân ra, thì không ai được phép tự tiện xông vào. Sau khi vào phòng, bà mở bức tranh có vẻ hơi cũ kỹ ra, cô gái kia quả thực giống Tô Cẩm Bình như đúc, trên cổ nàng đeo chính sợi dây chuyện mà Tô Cẩm Bình đang giữ. Nhìn màu giấy và nét mực trên bức tranh, hiển nhiên là lưu lại từ nhiều năm về trước, đến giờ Tô Cẩm Bình mới tin lời bọn họ.
“Ngoại tổ mẫu, cữu mẫu, biểu tỷ!” Xem tranh xong, nàng liền quay đầu chào hỏi mọi người, ngữ khí không thân thiện gì cho lắm, nhưng cũng ẩn chứa chút tình cảm bên trong.
Lão phu nhân nghe thấy liền vui mừng đến trào nước mắt, nắm tay Tô Cẩm Bình, nói: “Cháu ngoan! Cháu ngoan! Phụ thân cháu ở đâu? Trong nhà có còn người nào nữa hay không? Bao nhiêu năm nay cháu sống thế nào?”
Những câu hỏi liên tiếp tuôn ra, Tô Cẩm Bình cũng biết bà lão trước mặt đối xử rất chân tình với mình, nên thành thật nói: “Cháu vốn cho rằng cháu là con gái của Tô Niệm Hoa ở Đông Lăng, cũng sống ở Đông Lăng bao nhiêu năm nay. Nhưng vài ngày trước, phụ thân vì tội mưu phản bị bắt, cháu khó khăn lắm mới trốn thoát được khỏi hoàng cung. Phụ thân cũng nói cho cháu biết, cháu không phải con gái của ông ấy, năm đó mẫu thân mang cháu chạy nạn mới tới Đông Lăng, nên ông ấy đã thu nhận hai mẹ con cháu. Vì thế, cháu cũng không biết phụ thân cháu là ai. Cháu ra khỏi hoàng cung cũng là nhờ có ca ca giúp cháu.”
Nghe thấy nàng thậm chí còn gặp phải những chuyện như vậy, lão phu nhân nhất thời cảm thấy trong lòng đủ vị đắng cay mặn chát, giọt nước mắt lúc này mới chảy dài xuống. Bà vừa lau nước mắt, vừa khóc nói: “Mẫu thân cháu chạy nạn, sao lại không quay về nhà chứ?!” Trần thị lập tức cất lời an ủi: “Mẫu thân, có lẽ là muội ấy sợ liên lụy chúng ta!”
“Đứa bé ngốc nghếch! Đúng là đứa bé ngốc nghếch! Đều là người một nhà, liên lụy với không liên lụy cái gì chứ!” Lão phu nhân nói xong, nước mắt lại trào ra, bà khóc một lúc lâu mới chợt nhớ: “Cháu vừa nói cháu vẫn còn một ca ca nữa sao? Không phải là ta còn có đứa cháu trai nữa à?”
Á?! Tô Cẩm Bình há hốc mồm suy nghĩ mất vài giây, Thượng Quan Cẩn Duệ nói huynh ấy là ca ca ruột của mình, vậy thì chắc đúng rồi, vì thế, nàng liền khẽ gật đầu trong ánh mắt kích động của lão phu nhân: “Nhưng mà ca ca vẫn còn việc cần làm, huynh ấy nói khi nào có thời gian sẽ tới thăm cháu ạ!”
Lão phu nhân nghe vậy, nỗi bi thương cũng dịu đi một chút, cao hứng đến không kiềm chế được, kéo tay Tô Cẩm Bình nói: “Vậy sau này cháu ở lại đây đi, có phủ Tề quốc công chúng ta làm chỗ dựa cho cháu, sau này không ai dám ức hiếp cháu nữa!”
Vậy là, trong đầu Tô Cẩm Bình chợt xuất hiện hình ảnh một người — Lâm Đại Ngọc! Hình như năm đó lý do Lâm Đại Ngọc ở lại phủ họ Giả cũng không khác tình hình của nàng bây giờ là mấy, chẳng lẽ nàng phải diễn Hồng Lâu Mộng ở cổ đại sao? Không biết liệu có Giả Bảo Ngọc nào cùng dựng nên một mối tình bi thảm với mình không đây, nghĩ vậy, chính nàng cũng lạnh run người! Nhìn ánh mắt thân thiết của lão phu nhân, Tô Cẩm Bình khẽ cười nói: “Ngoại tổ mẫu, cháu cũng không dám ở lại đây đâu ạ, nghe nói đại biểu tỷ…” Ở trong phủ này, nàng không quyền không thế, cũng không có trưởng bối làm chỗ dựa, chưa biết chừng cuộc sống còn không bằng cả nha hoàn, cho nên, phải tìm chỗ dựa vững chắc cho mình thì hơn.
Vừa nghe nàng nói vậy, sắc mặt lão phu nhân lập tức trở nên khó coi, sắc mặt Trần thị cũng không được tốt lắm, lão phu nhân tức tối lườm Trần thị một cái, rồi mới nói với Tô Cẩm Bình: “Cháu yên tâm, trong phủ đã có ta là chỗ dựa cho cháu, không ai dám động đến cháu cả, nếu ai dám gây phiền phức cho cháu ngoại bảo bối của ta, gia pháp sẽ đợi người đó, nghe rõ hết chưa?”
Lời này rõ ràng là nói cho Trần thị nghe, dù sao Trần thị cũng là đương gia chủ mẫu trong nhà. Trần thị vội gật đầu: “Mẫu thân, con biết rồi ạ, lát nữa con sẽ báo cho đám hạ nhân trong nhà!”
“Ừ!” Lão phu nhân vừa lòng khẽ gật đầu, lúc này mới nhìn sang Linh nhi: “Vị cô nương này là?”
“Lão phu nhân, chính cô nương đã cứu mạng cháu, nên cháu vẫn luôn theo hầu hạ bên cạnh cô nương!” Linh nhi quyết định rất nhanh, xem tình hình này thì có vẻ Tô cô nương muốn ở lại đây, nếu mình không lập tức ở lại bảo vệ, thì sau này điện hạ có muốn phái người vào đây cũng sẽ khó khăn.
Tô Cẩm Bình cũng nói ngay: “Cháu quen có Linh nhi hầu hạ rồi, không xa cô ấy được, ngoại tổ mẫu, giữ cô ấy lại được không?”
Lão phu nhân và Trần thị liếc nhìn nhau một cái, Trần thị liền nói: “Nếu vậy thì để nha đầu đó làm đại nha hoàn của con đi, cữu mẫu sẽ sắp xếp thêm vài nha hoàn nữa hầu hạ con!”
Lão phu nhân lập tức to giọng nói: “Vài nha hoàn đủ sao được, ít nhất cũng phải có ba mươi nha hoàn hầu hạ!”
Khóe miệng Trần thị hơi giật giật, ngay cả viện của Quốc công cũng chỉ có hai mươi nha hoàn, lão phu nhân thật đúng là… “Vâng, để con dâu đi thu xếp ạ!”
Lúc này lão phu nhân mới kéo tay Tô Cẩm Bình nói: “Cháu còn chưa nói cho ngoại tổ mẫu biết cháu tên gì đâu!”
Tên gì à?! Chợt nhớ tới Thượng Quan Cẩn Duệ, vậy chắc hẳn mình cũng họ Thượng Quan nhỉ? Hơn nữa, đối phương luôn gọi mình là “Cẩm Cẩm”… vì vậy, nàng liền đáp: “Cháu tên là Thượng Quan Cẩm ạ!”
…
Đến hoàng hôn, Bách Lý Kinh Hồng mới về tới Dạ Mạc sơn trang, nghe Diệt bẩm báo tin tức Linh nhi truyền về, trong đáy mắt hắn hiện lên vẻ thất vọng rõ rệt, cứ nghĩ về đến nơi có thể nhìn thấy nàng… nhưng, trong đầu hắn lập tức sáng tỏ hơn, đúng thế, nàng có một thân phận quang minh chính đại, thì việc bọn họ ở bên nhau sẽ danh chính ngôn thuận hơn rất nhiều. Hơn nữa, ngày mai hắn hồi cung, trong cung tổ chức yến tiệc, dựa vào tin tức mà Linh nhi báo về, thì vị lão phu nhân Vân vương phi của phủ Tề quốc công kia nhất định sẽ đưa nàng đi dự cùng.
Vào phòng chính, nhìn thấy chậu nước và ván giặt đồ trong phòng, còn có cả cây gậy đính đầy lông chim kia, đôi mày đẹp khẽ chau lại.
Phong khó khăn nuốt nước miếng một chút, vội vàng chạy tới thu dọn mấy thứ kia, sau đó, dưới ánh mắt nháy ra hiệu lia lịa như sắp rơi cả ra của Diệt, hắn ta không dám nói thêm điều gì: “Điện hạ thứ tội, cái này là Tô cô nương làm, chúng thuộc hạ quên thu dọn.” Nói xong, hắn ta vội vàng định mang mấy thứ này ra khỏi phòng.
Bách Lý Kinh Hồng đột nhiên lên tiếng: “Đợi đã.” Nói xong, hắn đưa bàn tay trắng nõn ra, lấy chiếc chổi lông gà từ tay Phong, nhướng mày nhìn một lúc lâu cũng không biết là cái gì.
Phong và Diệt không hẹn mà cùng nuốt nước miếng một chút, thứ đó là thứ mà Hoàng tử phi tương lai của bọn họ nghiên cứu riêng để trừng phạt điện hạ, thứ như vậy, hẳn phải sớm xử lý đi mới đúng!
“Đây là cái gì?” Giọng nói thanh thanh lãnh lãnh vang lên mang theo vẻ nghi hoặc, thứ này, đúng là hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Để đề phòng việc Phong lỡ lời, Diệt lập tức nói tranh: “Ha ha, điện hạ, đây là đồ trang trí Tô cô nương nghiên cứu ra, tốn rất nhiều lông động vật làm mất rất nhiều thời gian mới xong. Có điều, Tô cô nương nói vẫn chưa đẹp nên muốn vứt đi, khi nào có thời gian sẽ làm lại sau ạ.” Tuyệt đối không thể nói ra vật đó chuẩn bị được dùng để trừng trị điện hạ được!
Đôi môi mỏng khẽ cong lên, sắc mặt lãnh đạm không thay đổi, nhưng lại cầm chiếc chổi lông gà kia như là báu vật quý giá nhất. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: “Nếu đã là của nàng làm, thì giữ lại đi, tẩy hết mùi bám bên trên rồi để vào tẩm cung của bản cung.”
Hả?! Hai đại ám vệ bỗng có cảm giác muốn ngất, không nhầm chứ, còn giữ lại nữa à? Điện hạ sợ sau này không “được” chịu đòn hay sao thế?!
“Sao? Có gì không ổn à?” Hắn hơi quay đầu lại nhìn hai người bọn họ.
Hai người không hẹn mà cùng nuốt nước miếng, đáp: “Ổn! Ổn ạ! Điện hạ, rất ổn ạ! Chúng thuộc hạ xin lui trước!” Điện hạ thật đáng thương!!!
“Ừ.” Hắn nhẹ giọng đáp lại, rồi để đám hạ nhân hầu hạ đi tắm.
/229
|