Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!
Q.1 - Chương 83 - Sau Này, Cách Xa Người Con Gái Của Ta Ra Một Chút.
/229
|
Phong ở cách đó không xa, nghe tiếng nói như rít ra từ kẽ răng của điện hạ nhà mình, không kìm được mà run lên một chút, sau khi do dự trong chốc lát, cuối cùng hắn ta quyết định phải nhanh chóng mà biến đi, tránh cho mình vô tội lại gặp họa. Vừa lắc người đi chưa được mấy bước, lại chợt nghe thấy tiếng điện hạ nhà mình: “Phong!”
Giọng nói nhè nhẹ bay tới, không giống với giọng nói lúc trước, nhưng không hiểu sao lại khiến cho hắn ta có cảm giác nổi da gà, hắn ta nhướn cổ nuốt nước miếng một cái, dù có hơi sợ hãi, nhưng vẫn lập tức xuất hiện trong phòng như một cơn gió, quỳ một gối xuống đất: “Điện hạ!”
“Vô Trần công tử, gần đây giết trưởng lão phái Thanh Thành phải không?” Hắn thản nhiên hỏi.
Phong ngẩn ra, Vô Trần công tử, là Hoàng Phủ Dật, Dật vương của Đông Lăng. Có điều, hắn đã quay về kinh thành một thời gian rồi, sao có thể giết trưởng lão phái Thanh Thành chứ? Điện hạ nghe thấy tin đồn này ở đâu ra vậy?
“Hả?” Giọng nói thanh lạnh vang lên, nghe rất rõ ràng, nhưng không hiểu sao cứ khiến Phong cảm thấy không khí xung quanh mình như đông đặc lại.
Phong quan sát cẩn thận sắc mặt của hắn: “Điện hạ, không…” có mà, nhưng vừa nói đến chữ “không”, hắn ta lại cảm thấy trong đáy mắt đối phương dần hiện lên tia sắc lạnh, bỗng, hắn ta đột nhiên hiểu rõ, lau mồ hôi trán nói: “Thuộc hạ hiểu rồi ạ!”
“Nghe nói bang chủ phái Thái Sơn cũng là do hắn giết.” Lại một câu trần thuật nữa.
Vị ám vệ nào đó đã dần bình tĩnh lại, khóe môi khẽ kéo lên, đáp: “Đúng ạ!” Rõ ràng hai người kia còn sống mà điện hạ!!!
“Vụ án tham ô thành Bạch Hổ của Đông Lăng, cũng có liên quan đến Dật vương nhỉ?” Hắn nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt lơ đãng nhìn rất xa, giọng nói cũng mơ hồ, êm tai.
Dật vương chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện quan trường, làm như vậy có phải quá giả rồi không? Nhưng điện hạ nói có liên quan, vậy cũng chỉ có thể có liên quan thôi! “Vâng, điện hạ! Thuộc hạ sẽ lập tức đi xử lý!”
“Ừ! Đi đi!” Hắn thản nhiên phun ra ba chữ, sau đó không thèm bận tâm, đi thẳng ra ngoài cửa.
“Điện hạ, ngài đi đâu vậy ạ?” Phong hơi ngạc nhiên.
“Phủ Dật vương.” Chỉ có ba chữ ở lại, bóng trắng trước mặt chợt lóe lên, đã không còn thấy bóng dáng của người kia đâu nữa.
Phong đứng nguyên tại chỗ, sau một lúc lâu sững sờ, hắn ta khẽ lắc đầu, Dật vương điện hạ à, gặp phải điện hạ nhà chúng ta, đúng là sự bi ai của ngài rồi! Đương nhiên, trưởng lão phái Thanh Thành và bang chủ phái Thái Sơn lại càng bi ai hơn, đang sống sờ sờ ra đó, bây giờ lại phải đi làm người chết! Hơn nữa, hai bang phái này đều là hai bang lớn tám bang phái lớn trên giang hồ, gây ra chuyện thế này, Hoàng Phủ Dật cũng sẽ gặp phiền phức không nhỏ với mấy người chính đạo. Điện hạ ra tay quá tàn nhẫn!
----bamholyland.com----
Sau khi Tô Cẩm Bình gầm lên một câu “Huynh điên rồi”, Hoàng Phủ Dật khẽ cắn môi dưới, rụt sâu vào bên trong giường, nhìn giống như một đứa bé bị oan ức: “Xin… xin lỗi…”
Vì hắn nghe nói, hút mấy thứ đó, là có thể nhìn thấy những gì mình muốn thấy. Hắn biết, cả đời này hắn và nàng tuyệt đối không thể nào nữa, cho nên… dù biết những thứ mình thấy chỉ là mộng ảo, nhưng hắn vẫn động vào!
“Xin lỗi à? Huynh có lỗi với ta sao?” Nàng quát ầm lên, trong mắt đầy vẻ thất vọng, không ngờ hắn lại đi động vào mấy thứ thế này! Nếu hắn đã thật sự sa đọa đến thế này, thì nàng cũng không cần thiết phải can thiệp vào cuộc sống của hắn nữa.
Đúng lúc này, cuối cùng Bạch Tịch Nguyệt ở ngoài cửa đã không chịu nổi nữa, vội vàng xông vào, bước từng bước tới bên cạnh Tô Cẩm Bình, hỏi: “Đây là cái gì? Là độc dược à?” Ai đặt mấy thứ này vào phòng Vương gia?
“Độc dược á?” Tô Cẩm Bình cười lạnh một tiếng: “Đây là ngũ thạch tán!” Ngũ thạch tán, nói thẳng ra cũng chẳng có gì khác thuốc phiện ở hiện đại, chỉ là độ tinh khiết không được cao như hiện đại thôi! Khi nàng còn làm sát thủ, đã vô số lần phải tiếp xúc với mấy thứ này, cho nên chỉ vừa ngửi qua đã có thể đoán ra ngay!
“Ngũ thạch tán!!!” Bạch Tịch Nguyệt không dám tin bịt miệng lại, đôi mắt đẹp nhìn Hoàng Phủ Dật đầy vẻ kinh ngạc! Trong lòng nàng ấy, trước giờ Dật vương điện hạ luôn là người cao quý xuất trần, phóng khoáng hào hiệp, giống một tiên nhân chỉ có thể gặp mà không thể ao ước, nhưng vì sao một người như chàng lại động vào mấy thứ như ngũ thạch tán chứ?
“Sao? Hối hận vì gả cho hắn rồi hả?” Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi này, Tô Cẩm Bình quét ánh mắt lạnh lùng qua, trong đáy mắt đầy vẻ giễu cợt.
Nghe câu hỏi này của nàng, Bạch Tịch Nguyệt hơi run lên, sau đó, dưới ánh mắt không bận tâm của Hoàng Phủ Dật, nàng ấy chậm rãi lắc đầu, vẻ kinh ngạc trong mắt dần chuyển thành thống khổ và đau lòng đến không chịu nổi: “Không, dù Vương gia có biến thành thế nào đi chăng nữa, cũng vẫn là phu quân của Bạch Tịch Nguyệt ta! Chỉ là…” Chỉ là, chẳng lẽ để cho Vương gia cả đời đều chịu khổ sở vì thứ độc dược kia sao?
Nàng ấy vừa dứt lời, trên mặt Hoàng Phủ Dật thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn nàng ấy cũng đầy vẻ không thể tin nổi. Ngũ thạch tán, nếu là người bình thường dính vào mấy thứu này, đều sẽ bị người đời cười nhạo, để truyền ra ngoài, thì ngay cả danh hiệu cao quý của Hoàng Phủ Dật hắn cũng sẽ không giữ được nữa, vậy mà nàng ấy cũng chấp nhận được sao?
Tô Cẩm Bình lại khẽ cười, nói: “Quả nhiên là ta không nhìn lầm cô!”
Nhưng cũng đúng vào lúc này, nét mặt Hoàng Phủ Dật bỗng trở nên vô cùng khổ sở, cả khuôn mặt cực kỳ vặn vẹo, cuối cùng không chịu nổi nữa liền nói với Tô Cẩm Bình: “Sư phụ, đưa cho ta cái kia!”
Lời này vừa vang lên, sắc mặt Tô Cẩm Bình lập tức lạnh đi: “Sao hả? Huynh định dựa vào thứ này để sống cả đời sao?”
“Nhưng mà…” Nhưng mà một khi đã dính vào mấy thứ này, thì căn bản là không thể cai được, hơn nữa, hắn cũng nghe nói, nếu không ăn đúng lúc sẽ thống khổ đến mức nào! Dần dần, một cảm giác không thể hít thở nổi lan ra khắp toàn thân, ở trái tim như có hàng mấy chục vạn con kiến đang gặm cắn, quấy nhiễu khiến hắn khó chịu đến cực điểm, cắn chặt môi dưới, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình đầy vẻ cầu xin: “Sư phụ, van xin nàng, cho ta!”
“Không! Không thể đưa cho chàng được!” Bạch Tịch Nguyệt bỗng kêu ầm lên, đẩy Tô Cẩm Bình sang bên cạnh một chút, khiến nàng cách xa Hoàng Phủ Dật ra một chút: “Không! Không thể cho được! Trước kia ta đã nghe phụ thân nói qua, mấy thứ này càng dùng sẽ càng nghiện, Vương gia tuyệt đối không thể chạm vào mấy thứ này được!”
Ai ngờ, Tô Cẩm Bình lại kéo Bạch Tịch Nguyệt sang một bên, chậm rãi bước tới, đưa gói đồ kia đến trước mặt hắn: “Huynh muốn không? Cho huynh!”
Dứt khoát như vậy lại khiến Hoàng Phủ Dật hơi sững sờ, bàn tay lại do dự không dám nhận.
“Cô điên rồi!” Bạch Tịch Nguyệt kêu lên sợ hãi, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình cực kỳ hung dữ, còn mang theo vẻ thù địch! Nhưng, Tô Cẩm Bình cũng không đáp lời nàng ấy, chỉ đưa tay ra nói với Hoàng Phủ Dật lần nữa: “Không phải huynh muốn nó sao? Này, cho huynh đấy! Cầm đi!” Nàng lạnh lùng nòi, khuôn mặt xinh xắn vô cùng hững hờ, ánh mắt nhìn hắn như đang nhìn một người xa lạ.
“Ta!!!” Mặt Hoàng Phủ Dật đầy vẻ thống khổ và không thể chịu đựng nổi, hắn cũng có thể tưởng tượng ra, dáng vẻ của mình lúc này nhìn thảm hại thế nào, hắn không muốn bày ra bộ dạng này trước mặt nàng, nhưng hiện giờ… Hắn cũng nhận ra vẻ không vui trong giọng nói của nàng, biết là nếu mình nhận, có thể sẽ gặp hậu quả gì, nhưng hắn thật sự rất khó chịu, dường như đau đớn đến không muốn sống nữa! Tuy hắn chỉ mới dùng thứ này từ hôm qua, nhưng có lẽ là do hôm qua hắn cũng đã ăn không ít!
Tô Cẩm Bình bình tĩnh nhìn hắn, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Nghe đây, nếu còn tiếp tục động vào mấy thứ này, huynh sẽ mất người bằng hữu là ta! Có điều, bây giờ huynh sẽ có thể rất thoải mái, không cần phải chịu đựng chút khổ sở nào nữa. Tự huynh chọn đi!”
Bạch Tịch Nguyệt cũng bị lời nói của Tô Cẩm Bình làm cho rung động, ngẩn ra nhìn nàng…
Nghe nàng nói vậy, Hoàng Phủ Dật đã ngồi bật từ trên giường dậy, hung hăng siết chặt nắm tay đến đau đớn, đôi mắt màu hổ phách giờ đã biến thành đỏ tươi, cắn môi dưới của mình, viền môi còn thoáng thấy vết máu, khuôn mặt tuấn tú đã sớm vặn vẹo, cuối cùng, ôm lấy hai chân mình, nhìn Tô Cẩm Bình, giọng nói khàn khàn vang lên: “Vứt đi! Vứt đi!” Hắn gầm lên hai tiếng, toàn thân đã đau đớn khổ sở đến không thể kiềm chế nổi!
“Nghe cho rõ, đây là tự huynh chọn!” Nói xong, Tô Cẩm Bình đi tới bên cửa sổ, ném bao ngũ thạch tán ra ngoài, “tủm” một tiếng rơi xuống nước.
Trong khoảnh khắc bao ngũ thạch tán đó bay ra ngoài, suýt nữa Hoàng Phủ Dật không khống chế được, muốn đưa tay ra giật lấy! Cảm giác rần rật toàn thân càng lúc càng đậm đặc, Bạch Tịch Nguyệt đau lòng bước tới: “Vương gia…”
“Cút ngay!” Hắn vung tay, hất nàng ấy ngã xuống đất, sắc mặt cuồng bạo, nằm trên giường ra liều mạng lăn lộn, càng lúc càng đau đớn. Hắn biết bây giờ nhìn mình thê thảm đến thế nào, chỉ là, sao hắn có thể để nàng nhìn thấy mình thê thảm như thế chứ?! Nỗi đau trên cơ thể cùng với sự tra tấn trong nội tâm khiến hắn thậm chí còn cảm giác được vị tanh ngọt xông lên cổ họng!
Dần dần, cảm giác đau đớn kia còn lớn hơn lý trí còn sót lại trong đầu hắn. Hắn ngồi dậy, muốn điên cuồng lao đầu vào thành giường. Tô Cẩm Bình nhanh chóng ra tay, vặn cổ tay hắn, giữ chặt hắn lại, quát Bạch Tịch Nguyệt đang nước mắt ngắn nước mắt dài ngồi dưới đất: “Lấy xích sắt đến đây!”
“Xích sắt? Không! Sao có thể dùng thứ đó để đối xử với Vương gia chứ?” Bạch Tịch Nguyệt gào lên theo phản xạ.
“Trừ khi cô muốn hắn tự hại mình mà chết!” Lúc trước, khi nàng thực thi nhiệm vụ, đã từng đến trung tâm cai nghiện, cũng đã thấy những người điên cuồng vì không được dùng ma túy. Vì thế, nàng biết rằng, nếu không khống chế được Hoàng Phủ Dật, thì chính hắn sẽ càng không thể khống chế được!
Bạch Tịch Nguyệt cũng phát hiện ra không ổn, cuối cùng đành cắn răng vội vàng chạy ra ngoài.
Tô Cẩm Bình vẫn dốc sức kiềm chế hắn, dù sao đối phương cũng là người có nội lực, nàng cũng phải dùng hết sức mình mới có thể khống chế được hắn. Không bao lâu sau, Bạch Tịch Nguyệt cầm xích sắt bước vào, “loảng xoảng” vài tiếng, Tô Cẩm Bình đã trói gọn Hoàng Phủ Dật lại, hắn thì vẫn như nổi điên muốn đâm đầu xuống đất, lại bắt đầu gào thét: “Đưa ngũ thạch tán cho ta! Đưa cho ta!”
“Bốp” một tiếng, Tô Cẩm Bình tát thẳng vào mặt hắn. Nàng xuống tay rất nặng, khiến mặt hắn nổi lên một vết đỏ hồng, Hoàng Phủ Dật cũng bị cái tát này đánh sâu vào tận đáy lòng, thoáng trấn tĩnh hơn một chút.
Bạch Tịch Nguyệt rất đau lòng đứng bên cạnh, muốn nói gì đó, nhưng rồi lại không lên tiếng, vì nàng ấy biết, mình không giúp được chàng.
Thấy hắn thoáng hồi phục thần trí, Tô Cẩm Bình lạnh lùng gằn từng tiếng: “Bây giờ nói cho ta biết, huynh thật sự muốn ngũ thạch tán?”
“Ta muốn… không, ta…” Nói tới đây, hắn đã đau đớn đến không chịu nổi nữa, hai tay đang bị xích sắt trói lại túm lấy tóc mình, dường như muốn giật hết cả tóc trên đầu xuống. Một lúc lâu sau, hắn ngước lên nhìn Tô Cẩm Bình, nước mắt lưng tròng, sắc mặt nhếch nhác: “Sư phụ, ta khó chịu!” Nếu không phải vì mình là đàn ông, thì hắn thật sự đã khó chịu đến phát khóc rồi!
Bộ dạng này cũng lọt ngay vào mắt Bách Lý Kinh Hồng ở cách đó không xa. Đôi ngươi màu xám bạc chợt lóe lên, khóe môi mỏng nhếch lên cười nhạt, hắn biết rõ, Tô Cẩm Bình thuộc tuýp người tim rất mềm, không chịu nổi nhất chính là ánh mắt đáng thương của người khác, chiêu này, chính hắn cũng từng dùng qua. Có điều, bây giờ nhìn thấy người khác dùng… Một làn sương mù hắc ám chậm rãi bốc lên từ người hắn, sát ý hiển hiện rõ, những luồng khí lạnh cũng tỏa ra theo. Hoàng Phủ Dật phải không? Đáy mắt hắn như có những cơn sóng dâng trào, bỗng nhiên, lại đột ngột biến mất…
Ánh mắt này khiến lòng Tô Cẩm Bình mềm nhũn, nhìn dáng vẻ đáng thương của hắn, không hiểu sao mũi nàng cũng cay cay, vốn trong đầu nàng còn có suy nghĩ không thèm quan tâm đến, nhưng giờ cũng hoàn toàn biến mất, nàng đưa tay ra, cầm chặt lấy tay hắn: “Đồ đệ, huynh tin ta không?”
“Tin!” Hắn cắn răng, cố gắng nhịn đau, cũng có thể cảm nhận được hơi ấm của nàng truyền từ lòng bàn tay vào từng chút từng chút một, giống như một nguồn suối mạnh mẽ cho hắn dũng khí đến vô tận!
“Nếu tin ta, thì cố gắng chịu đựng! Tin ta, chỉ cần cố gắng chịu đựng vài lần sẽ ổn thôi! Đường đời của huynh còn rất dài, tuyệt đối không thể bị hủy bỏ bởi một gói ngũ thạch tán bé nhỏ này được! Sau này huynh còn phải mang theo sự hào hiệp của mình đi ngao du giang hồ, sau này, huynh còn phải vui thú đàn ca sáo nhạc, vì thế, hôm nay huynh nhất định phải chịu đựng! Cố gắng vượt qua, biết không?” Trong mắt Tô Cẩm Bình cũng đỏ ửng lên nhìn rất hung dữ, còn có phần hơi điên cuồng.
“Được!” Hắn khẽ gật đầu, môi dưới đã bị cắn đến tứa máu, Bạch Tịch Nguyệt đứng bên cạnh không kìm được, liền bước tới đưa cổ tay mình qua. Hoàng Phủ Dật thì không hề nghĩ ngợi nhiều, lập tức cắn phập vào!
Một tiếng “a” dù cố nén vẫn bật ra từ miệng nàng ấy, nhưng nàng vẫn cắn chặt răng, không rụt tay lại.
Tô Cẩm Bình quay đầu, giận dữ nói: “Cô làm cái gì vậy?”
“Vương gia sẽ làm mình bị thương mất!” Chỉ một câu, đơn giản, rõ ràng, nhưng cũng thể hiện rõ quyết tâm của nàng ấy.
Thần trí Hoàng Phủ Dật cũng đột nhiên thanh tỉnh trong một giây ngắn ngủi, hắn há miệng, thả tay nàng ấy ra, ánh mắt nhìn nàng ấy cũng hơi phức tạp, nhưng lập tức lại bị cơn đau đớn thay thế. Cổ tay trắng ngần của Bạch Tịch Nguyệt bị cắn hằn lên một vòng máu, nhưng cũng không kêu đau, chỉ rơi lệ đau lòng nhìn hắn. Dật vương của nàng, phu quân của nàng, bây giờ đang tra tấn bản thân mình thành như vậy, bảo nàng làm sao có thể không đau lòng!!!
“Sư phụ, hát cho ta nghe được không? Hát… hát bài hát ngày đó nàng hát trong bữa tiệc mừng thọ Hoàng huynh ấy!” Hắn bỗng quay đầu, cắn răng nhìn Tô Cẩm Bình, đưa ra một yêu cầu như vậy.
Tô Cẩm Bình cũng biết, đối phương có ý chí rất mạnh mẽ, hơn nữa, hắn si mê âm nhạc, có lẽ thật sự có thể giúp hắn một chút. Nàng khẽ gật đầu, cất tiếng hát: “Như hoa, như mộng, là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta. Triền miên, những lời nhỏ nhẹ, giọt lệ son rơi nhẹ xuống khóe môi…”
Ban đầu, giọng hát còn hơi gượng gạo, nhưng dần dần cũng hòa hợp vào tiếng hát, từng âm điệu xa xăm phát ra từ miệng nàng, càng hát lại càng cảm thấy trong lòng chua xót, nếu không có bài hát này, nếu không có màn biểu diễn của nàng ở bữa tiệc mừng thọ Hoàng Phủ Hoài Hàn, có phải sẽ không hại Hoàng Phủ Dật thành thế này không?
Trong tiếng hát của nàng, sắc mặt Hoàng Phủ Dật dần yên ổn hơn, Bạch Tịch Nguyệt đứng bên cạnh dường như cũng đang chìm đắm trong tiếng hát này, thật mềm mại, uyển chuyển, một ca khúc quá đẹp, quả thật rất có sức trấn an lòng người.
Nàng chậm rãi hát, Hoàng Phủ Dật dường như cũng được âm nhạc trấn an, sắc mặt khổ sở đã biến mất, hắn cuộn tròn người lại, hơi run rẩy.
Tô Cẩm Bình cũng biết một nửa nguyên nhân là do tiếng hát của mình, còn một nửa khác, là vì Hoàng Phủ Dật mới chỉ hút vài lần, nên chất gây nghiện còn chưa ngấm sâu, một lúc lâu sau, dường như hắn đã vượt qua được cơn nghiện lần này.
Bách Lý Kinh Hồng ẩn náu ở cách đó không xa, cũng chỉ lẳng lặng đứng nghe nàng hát. Ngày ấy hắn đi tới bữa tiệc mừng thọ Hoàng Phủ Hoài Hàn để giúp nàng hơi muộn, nên cũng chưa từng nghe thấy ca khúc này. Hôm nay là lần đầu tiên hắn được nghe, hát rát hay, giai điệu cũng rất mới mẻ, hắn lại không biết nàng còn có tài nghệ như vậy. Chỉ là, hắn không biết, mà Hoàng Phủ Dật lại biết, điều này khiến vị chua trong lòng hắn càng đậm thêm một chút. Khiến hắn càng tức giận hơn nữa là, nàng lại hát cho Hoàng Phủ Dật nghe, mà ngay cả cái ngày nàng cho rằng nàng có thai con của hắn, nàng cũng chưa từng hát cho mình nghe bài nào. Suy nghĩ này vừa xuất hiện, một cảm giác tên là “ghen tuông” điên cuồng nảy sinh trong đáy hồ tĩnh lặng của hắn, thậm chí trong đầu hắn còn bị kích thích đến mức nghĩ rằng, nếu hắn cũng ăn ngũ thạch tán, liệu nàng có thể cũng đối xử với hắn như vậy không?
Cuối cùng Hoàng Phủ Dật cũng hoàn toàn khôi phục thần trí, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cẩm Bình, mái tóc hơi loạn, sắc mặt cũng tái nhợt, toàn thân nhìn như trong suốt, cực kỳ thê lương. Hắn cười khổ mọt tiếng, khàn giọng nói: “Như hoa, như mộng, là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta… ha ha…” Hắn không ngờ, ca khúc nàng hát ngày đó, lại hát ra kết cục của bọn họ ngày hôm nay.
Thấy hắn nhỏ giọng hát, Tô Cẩm Bình cũng không nói gì nhiều, chỉ lạnh giọng nói: “Lần này coi như xong rồi, lần sau có lẽ sẽ càng khó chịu hơn, nhưng cố gắng nhẫn nhịn vài lần, huynh sẽ không sao nữa, vì huynh ăn cũng không nhiều.”
Sau khi nàng nói xong, Hoàng Phủ Dật cũng chỉ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, một lúc lâu sau mới nói: “Thật ra, cai hay không cai, với ta cũng có gì khác đâu.”
Nghe hắn nói vậy, cảm giác giận dữ lan tỏa khắp toàn thân Tô Cẩm Bình, nàng tức giận nói với hắn: “Hoàng Phủ Dật, ta nói cho huynh biết, cuộc đời của huynh là do huynh tự quyết, huynh nên chịu trách nhiệm với chính mình. Từ nay về sau, huynh muốn thế nào, ta cũng không xen vào nữa, ta cũng không thèm quan tâm nữa, cũng như thế, bên cạnh Tô Cẩm Bình ta tuyệt đối không có loại bằng hữu chìm đắm trong trụy lạc. Nếu huynh sống như vậy, thì sau này cách xa ta ra một chút!” Tô Cẩm Bình nói xong liền đứng dậy định rời đi.
“Sư phụ, đợi đã!” Hoàng Phủ Dật vội lên tiếng ngăn nàng lại.
“Hử?” Nàng quay đầu nhìn hắn, mắt đầy vẻ cảnh cáo.
Hắn cười khổ: “Sư phụ, ta biết rồi, ta sẽ bỏ mà!” Dù có khó khăn thế nào, dù có thống khổ ra sao, hắn cũng sẽ bỏ, chỉ vì không muốn để nàng ghét mình.
Tô Cẩm Bình cười, đang định nói gì đó, thì hạ nhân vương phủ chợt vào bẩm báo: “Vương gia, Vương phi, người trong cung đến!”
Bạch Tịch Nguyệt nhìn bộ dạng hiện giờ của Hoàng Phủ Dật, cũng biết hắn không thể gặp khách được, liền nói: “Nói là Vương gia nghỉ ngơi rồi, bản vương phi sẽ ra ngay!”
Có điều, nàng ấy vừa dứt lời, Tiểu Lâm tử đã bước đến cửa phòng, nhìn tình hình trong phòng, nói: “Nô tài tham kiến Dật vương, Dật vương phi!”
“Không biết Tiểu Lâm tử công công tới đây có việc gì?” Bạch Tịch Nguyệt hỏi.
Xích sắt trên người Hoàng Phủ Dật còn chưa cởi ra, hắn chỉ ngồi trên giường, đầu cũng chẳng ngẩng lên, dường như không hề muốn biết hoàng huynh cho người đến truyền tin tức gì một chút nào cả.
Tiểu Lâm tử hít sâu một hơi, đáp: “Dật vương phi, Hoàng thượng và Dạ vương điện hạ đã biết tình hình ở đây, sai nô tài tới truyền lời, để Tô Cẩm Bình ở lại đây một vài ngày, chờ Dật vương điện hạ khỏi hẳn rồi lại hồi cung!”
Nghe gã nói vậy, Hoàng Phủ Dật lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên, dường như không thể tin được rằng hoàng huynh nhà mình sẽ phái người nói như thế.
Người đàn ông áo trắng ở ngoài phòng cách đó không xa nghe thấy lời này, nắm đấm giấu dưới ống tay áo bào rộng thùng thình siết chặt lại, khóe môi mỏng nhếch lên, sắc mặt của khuôn mặt bị đánh đến biến dạng hoàn toàn kia không hề thay đổi nhiều, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ đáng sợ!
“Rắm thối ấy!” Tô Cẩm Bình buột miệng mắng đầy giận dữ, ngày mai là mùng tám, cũng là ngày lành nàng được nhận tiền, ở lại đây thì bổng lộc của nàng phải làm sao bây giờ?
Tiểu Lâm tử nghe vậy, khóe miệng khẽ run lên vài cái, thầm nghĩ Hoàng thượng và Dạ vương điện hạ quả là liệu sự như thần, ngay cả phản ứng của Tô Cẩm Bình cũng đoán trước được, sau khi cảm thán xong, gã liền nói: “Hoàng thượng nói, tiền bổng lộc hàng tháng của cô, chờ đến trung tuần tháng này sẽ phát cho cô, tính bổng lộc một tháng rưỡi.” Nhìn thấy sắc mặt Tô Cẩm Bình đã khó coi như vật thể không rõ trong nhà xí, gã vội nói tiếp: “Hoàng thượng còn nói, cô vất vả như vậy, đến trung tuần tháng này sẽ phát cho cô một trăm lượng bạc!”
Nghe vậy, sắc mặt dữ tợn của Tô Cẩm Bình thoáng dịu đi, trong lòng nhanh chóng tính toán, bổng lộc một tháng rưỡi là hai mươi lượng, nếu biến thành một trăm lượng, thì còn hơn cả gấp ba rồi. Thật ra, gần đây nàng vẫn luôn bực bội, vì đến mùng tám lĩnh bổng lộc xong nàng sẽ bỏ trốn, chẳng khác nào làm không công cho người ta tám ngày nữa! Bây giờ biến thành thế này, dường như cực kỳ có lợi với nàng, không chỉ hơn rất nhiều tiền, mà còn tiêu tan hết cảm giác hậm hực vì phải làm không công lúc đầu. Hơn nữa, ở lại phủ Dật vương mấy ngày, tất nhiên sẽ được ăn ngon mặc đẹp, chưa biết chừng còn lừa gạt được Hoàng Phủ Dật một vài thứ nữa, nên việc làm ăn này, tính thế nào cũng có lời cả!
Vì thế, vẻ mặt tức giận của cô nàng nào đó biến mất trong nháy mắt, bước lên vài bước, cười vô cùng hòa ái, vỗ vai Tiểu Lâm tử, cảm thấy vô cùng cảm kích vì đối phương mang đến cho mình một tin tốt như vậy, nói: “Công công, ngài vất vả quá! Hoàng thượng cũng khách sáo quá đi mất, không phải chỉ giúp đỡ chăm sóc Dật vương điện hạ một chút thôi sao? Thật ra, đây đều là trách nhiệm của nô tỳ mà, thân làm nô tỳ, đương nhiên là phải thời thời khắc khắc nghĩ cách san sẻ giúp Hoàng thường rồi. Vì thế, đây đều là chuyện chúng ta phải làm thôi, thế mà Hoàng thượng còn muốn thưởng cho nô tỳ nữa, nô tỳ sao có thể không biết xấu hổ như thế chứ!”
Khóe miệng Tiểu Lâm tử hơi co rút, cũng không biết nên đáp lại thế nào cho tốt, chẳng lẽ lại bảo biết xấu hổ là tốt, cũng tiết kiệm được chút tiền cho Hoàng thượng à? Hoàng thượng và Dạ vương chuyện gì cũng dự tính được, chỉ có không ngờ rằng nàng sẽ nói ra mấy lời này thôi!
Có điều, cũng không lâu sau, sự khó khăn của gã hoàn toàn biến mất! Tô Cẩm Bình thu tay lại, nói tiếp: “Có điều, Hoàng thượng đã nói như vậy rồi, người ta nói lệnh vua không thể chối từ, ta đành phải cố mà nhận vậy! Xin Tiểu Lâm tử công công cứ quay về nói với Hoàng thượng, nô tỳ vô cùng xấu hổ, sau này xin ngài đừng khách sáo như vậy!”
Nghe nàng nói câu này, đến Hoàng Phủ Dật cũng cảm thấy có vài sọc đen chảy xuống sau gáy mình, nhìn dáng vẻ người kia đi, có chút bộ dạng nào của người “cố mà nhận” không?!
“Ta biết rồi!” Tiểu Lâm tử cầm phất trần, thật sự chịu không nổi nhìn nàng một cái, rồi lắc đầu hừ một tiếng, bỏ đi! Rõ ràng là cao hứng muốn chết đi, còn nói nhiều câu vô nghĩa như vậy làm gì chứ? Lãng phí cảm xúc của gã!
Tô Cẩm Bình sống chết kìm nén cảm giác muốn cong khóe môi lên cười, nói với hai vợ chồng nhà kia: “Nếu đã vậy rồi, ta đành phải ở nhờ ở đây vài ngày vậy, vương phi sẽ không để ý chứ?”
Nàng vừa hỏi xong, Tiểu Lâm tử đã đi thật xa bỗng quay lại, vì gã vừa bị phản ứng của Tô Cẩm Bình làm cho quên mất một chuyện rất quan trọng, vừa lên tiếng: “Vương…”
Tô Cẩm Bình liền nhảy dựng lên, hét to: “Không phải là Hoàng thượng đổi ý nhanh như vậy chứ?”
Mặt Tiểu Lâm tử như xuất hiện vết rạn, Hoàng thượng sẽ đổi ý vì một trăm lượng sao? Vậy mà nàng cũng nghĩ cho được! Gã không thèm đáp lại nàng, nói với Bạch Tịch Nguyệt: “Vương phi, Hoàng thượng có dặn, nhắc ngài quản lý chặt một chút miệng lưỡi đám hạ nhân, chuyện này không thể lan truyền ra ngoài được!”
Truyền ra, không chỉ khiến Dật vương điện hạ sau này không thể ngẩng đầu lên nhìn người khác được, mà cũng tổn hại đến uy danh của Hoàng thất Đông Lăng. Vì thế, Hoàng thượng mới để gã đến nhắc nhở Dật vương phi một chút.
Bạch Tịch Nguyệt nghe vậy khẽ gật đầu đáp: “Công công yên tâm, dù Hoàng thượng không dặn, bản vương phi cũng sẽ không để chuyện này truyền ra ngoài! Hơn nữa, cũng do bản vương phi sơ suất nên mới để Vương gia dùng mấy thứ đó. Xin công công chuyển lời giúp đến Hoàng thượng, Bạch Tịch Nguyệt tự biết tội nghiệt của mình, xin Hoàng thượng trách phạt!”
Nàng ấy vừa dứt lời, trên mặt Tiểu Lâm tử thoáng hiện ra vẻ tán thưởng, Dật vương phi quả nhiên là người thông minh. Khi Hoàng thượng nghe ám vệ bẩm báo rằng Dật vương điện hạ dùng ngũ thạch tán, đúng là đã nổi trận lôi đình, cực kỳ giận dữ vì Dật vương phi không chăm sóc Dật vương cẩn thận, muốn trừng phạt nàng ấy. May mà có Dạ vương điện hạ khuyên mấy câu, Hoàng thượng mới không hạ chỉ xử phạt. Nghĩ vậy, gã liền khẽ gật đầu với Bạch Tịch Nguyệt: “Vương phi yên tâm, lời của ngài, chắc chắn nô tài sẽ báo lại với Hoàng thượng!”
“Vậy tạ ơn Tiểu Lâm tử công công!” Nói xong, nàng ấy ra hiệu với quản gia đứng ở cửa phòng, quản gia kia nhanh chóng nhét mấy thỏi bạc vào cổ tay áo Tiểu Lâm tử ở ngay góc độ mà Tô Cẩm Bình có thể nhìn thấy được.
Vì thế, Tiểu Lâm tử rời khỏi Dật vương phủ trong ánh mắt vô cùng ghen tị nhìn vào cổ tay áo gã của Tô Cẩm Bình. Nhìn thấy ánh mắt này của nàng, cả Hoàng Phủ Dật và Bạch Tịch Nguyệt đều run run khóe miệng.
Bách Lý Kinh Hồng ở cách đó không xa lại khẽ bật cười, xem ra, nàng có vẻ rất thích bạc. Nếu vậy, mình sau này có phải lại có thêm một lợi thế không?
“Quản gia, đi chuẩn bị một gian phòng tốt nhất cho Tô cô nương, ở gần viện của Vương gia một chút, cũng tiện chăm sóc chàng.” Bạch Tịch Nguyệt phân phó quản gia ngoài cửa.
Quản gia kia nghe vậy, nhìn Vương gia nhà mình, lại nhìn Tô Cẩm Bình rồi cúi người hành lễ: “Vâng, lão nô sẽ đi sửa soạn ngay!” Nói xong, lão liền lui xuống đi sắp xếp, chỉ là, trong lòng lại thầm lắc đầu liên tục, Vương phi đúng là một người phụ nữ tốt, hiền lương thục đức, chỉ tiếc là Vương gia lại không nhìn thấy sự tốt đẹp của Vương phi.
Tô Cẩm Bình liếc nhìn hai người này một cái, nói: “Đồ đệ, vi sư đi nghỉ trước, sáng sớm mai không cho phép ai gọi ta dậy, để ta ngủ bù một giấc!” Ngày nào cũng phải dậy từ sáng sớm để quét sân, phải tranh thủ thời gian này mà nghỉ ngơi chứ.
“Được!” Hoàng Phủ Dật bật cười, sau đó nhìn theo bóng nàng rời khỏi phòng.
Hắn quay sang, liếc nhìn Bạch Tịch Nguyệt, nghĩ đến những phản ứng vừa rồi của đối phương, con ngươi màu hổ phách lại rơi xuống vết máu trên cổ tay nàng ấy, giọng nói khàn khàn vang lên: “Đi băng bó một chút đi!”
Bạch Tịch Nguyệt ngẩn người, dù có nằm mơ nàng ấy cũng không nghĩ đối phương sẽ nói với mình câu đó, lúc này, ngay cả sống mũi cũng cay cay, nuốt lệ gật đầu nói: “Tạ ơn Vương gia quan tâm, thiếp thân đi ngay!”
Thấy dáng vẻ này của nàng ấy, môi Hoàng Phủ Dật hơi mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Bạch Tịch Nguyệt cởi xích sắt trên người cho hắn xong liền lui ra ngoài. Cả căn phòng chìm trong im lặng, chỉ có ánh nến lấp lánh, mờ ảo…
Bỗng nhiên, con ngươi màu hổ phách của người nằm trên giường chợt mở ra, tia sáng trắng chợt lóe lên, một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt mình. Khi nhìn thấy mặt đối phương, Hoàng Phủ Dật rõ ràng hơi sửng sốt một chút, khuôn mặt hắn bị sao thế kia? Hai hốc mắt trái phải đều bầm tím, khóe môi hơi sưng đỏ, trên mặt còn đầy các vết xanh tím khác, nhìn có vẻ rất thảm hại, nhưng luồng khí tức cao ngạo, lạnh lùng thanh cao như trăng sáng kia, lại khiến người ta bị kích thích mạnh vào thị giác.
Mày kiếm nhướng lên, hỏi: “Bách Lý Kinh Hồng?”
Hắn ta vừa dứt lời, đối phương liền ném cho hắn ta một chiếc bình sứ nhỏ: “Ăn!” Giọng nói lãnh đạm không nghe ra chút cảm xúc gì.
Hắn biết, hôm nay mình xuất hiện ở đây, Hoàng Phủ Hoài Hàn lập tức sẽ bắt đầu đề phòng mình, nhưng nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, đã quá đủ rồi! Hơn nữa, điều gì hắn cũng có thể dễ dàng tha thứ, dễ dàng bỏ qua, chỉ không thể dễ dàng đánh mất nàng được. Vì thế, hắn phải xuất hiện.
Hắn ta đưa tay ra đón lấy, mở nắp bình ngửi thử, là “Chân nguyên đơn” ngàn vàng cũng khó kiếm được, tác dụng của viên thuốc này, chính là khiến cho người ta khôi phục được trạng thái tinh thần và thể lực tốt nhất của mình trong một khoảng thời gian ngắn, bình thường có thể duy trì khoảng ba canh giờ. Tuy Hoàng Phủ Dật không biết hắn muốn làm gì, những vẫn nuốt viên thuốc kia vào không chút do dự.
Ngay sau đó, hắn ta liền cảm nhận được một trận gió mạnh mẽ bao phủ cả căn phòng, nội lực hùng mạnh của Bách Lý Kinh Hồng cứ như vậy mà bộc lộ ra, không hề giấu diếm, hắn che giấu tất cả mọi âm thanh, sau đó không nói một lời, tung ngay một quyền đánh về phía mặt của Hoàng Phủ Dật!
Sau khi Hoàng Phủ Dật ăn viên thuốc kia vào, cơ thể cũng hồi phục trong nháy mắt, ngăn nắm đấm của hắn lại, nói: “Tam hoàng tử Nam Nhạc, hành động này của ngươi có ý gì?”
Người kia chỉ lãnh đạm nhìn hắn ta, khóe môi mỏng cong lên: “Giữa đàn ông với nhau, thì dùng sức mạnh mà nói chuyện. Nàng, không phải là người mà ngươi nên tơ tưởng!”
“Nàng?” Hoàng Phủ Dật lập tức hiểu ra, biết ngay “nàng” ở đây là ai! Vì thế, dung nhan tuấn lãng liền nở nụ cười tự tin, dùng sức mạnh để nói chuyện à? Hắn ta lên tiếng đáp: “Được!”
Một trận gió xoáy cuồn cuộn nổi lên, hai người đàn ông nội lực thâm hậu đánh nhau đến trời long đất lở, không hề khoan nhượng. Bách Lý Kinh Hồng xuống tay không chút lưu tình, Hoàng Phủ Dật cũng sử dụng tất cả khả năng võ học của mình…
Nửa canh giờ sau, người đàn ông mặc áo bào gấm trắng như tuyết kia, bước qua trước mặt Hoàng Phủ Dật đang quỳ rạp dưới đất, mặt mũi bầm dập, giọng nói lạnh như băng bay vào tai đối phương: “Sau này, cách xa người phụ nữ của ta ra một chút!” Giọng nói thanh lạnh như trăng, lại mang theo sát ý và luồng khí tàn bạo đến không kể xiết.
Sau khi nhấc chân bước ra khỏi phòng Hoàng Phủ Dật, hắn liền không nhanh không chậm bước về phía phòng Tô Cẩm Bình ở cách đó không xa…
Giọng nói nhè nhẹ bay tới, không giống với giọng nói lúc trước, nhưng không hiểu sao lại khiến cho hắn ta có cảm giác nổi da gà, hắn ta nhướn cổ nuốt nước miếng một cái, dù có hơi sợ hãi, nhưng vẫn lập tức xuất hiện trong phòng như một cơn gió, quỳ một gối xuống đất: “Điện hạ!”
“Vô Trần công tử, gần đây giết trưởng lão phái Thanh Thành phải không?” Hắn thản nhiên hỏi.
Phong ngẩn ra, Vô Trần công tử, là Hoàng Phủ Dật, Dật vương của Đông Lăng. Có điều, hắn đã quay về kinh thành một thời gian rồi, sao có thể giết trưởng lão phái Thanh Thành chứ? Điện hạ nghe thấy tin đồn này ở đâu ra vậy?
“Hả?” Giọng nói thanh lạnh vang lên, nghe rất rõ ràng, nhưng không hiểu sao cứ khiến Phong cảm thấy không khí xung quanh mình như đông đặc lại.
Phong quan sát cẩn thận sắc mặt của hắn: “Điện hạ, không…” có mà, nhưng vừa nói đến chữ “không”, hắn ta lại cảm thấy trong đáy mắt đối phương dần hiện lên tia sắc lạnh, bỗng, hắn ta đột nhiên hiểu rõ, lau mồ hôi trán nói: “Thuộc hạ hiểu rồi ạ!”
“Nghe nói bang chủ phái Thái Sơn cũng là do hắn giết.” Lại một câu trần thuật nữa.
Vị ám vệ nào đó đã dần bình tĩnh lại, khóe môi khẽ kéo lên, đáp: “Đúng ạ!” Rõ ràng hai người kia còn sống mà điện hạ!!!
“Vụ án tham ô thành Bạch Hổ của Đông Lăng, cũng có liên quan đến Dật vương nhỉ?” Hắn nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt lơ đãng nhìn rất xa, giọng nói cũng mơ hồ, êm tai.
Dật vương chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện quan trường, làm như vậy có phải quá giả rồi không? Nhưng điện hạ nói có liên quan, vậy cũng chỉ có thể có liên quan thôi! “Vâng, điện hạ! Thuộc hạ sẽ lập tức đi xử lý!”
“Ừ! Đi đi!” Hắn thản nhiên phun ra ba chữ, sau đó không thèm bận tâm, đi thẳng ra ngoài cửa.
“Điện hạ, ngài đi đâu vậy ạ?” Phong hơi ngạc nhiên.
“Phủ Dật vương.” Chỉ có ba chữ ở lại, bóng trắng trước mặt chợt lóe lên, đã không còn thấy bóng dáng của người kia đâu nữa.
Phong đứng nguyên tại chỗ, sau một lúc lâu sững sờ, hắn ta khẽ lắc đầu, Dật vương điện hạ à, gặp phải điện hạ nhà chúng ta, đúng là sự bi ai của ngài rồi! Đương nhiên, trưởng lão phái Thanh Thành và bang chủ phái Thái Sơn lại càng bi ai hơn, đang sống sờ sờ ra đó, bây giờ lại phải đi làm người chết! Hơn nữa, hai bang phái này đều là hai bang lớn tám bang phái lớn trên giang hồ, gây ra chuyện thế này, Hoàng Phủ Dật cũng sẽ gặp phiền phức không nhỏ với mấy người chính đạo. Điện hạ ra tay quá tàn nhẫn!
----bamholyland.com----
Sau khi Tô Cẩm Bình gầm lên một câu “Huynh điên rồi”, Hoàng Phủ Dật khẽ cắn môi dưới, rụt sâu vào bên trong giường, nhìn giống như một đứa bé bị oan ức: “Xin… xin lỗi…”
Vì hắn nghe nói, hút mấy thứ đó, là có thể nhìn thấy những gì mình muốn thấy. Hắn biết, cả đời này hắn và nàng tuyệt đối không thể nào nữa, cho nên… dù biết những thứ mình thấy chỉ là mộng ảo, nhưng hắn vẫn động vào!
“Xin lỗi à? Huynh có lỗi với ta sao?” Nàng quát ầm lên, trong mắt đầy vẻ thất vọng, không ngờ hắn lại đi động vào mấy thứ thế này! Nếu hắn đã thật sự sa đọa đến thế này, thì nàng cũng không cần thiết phải can thiệp vào cuộc sống của hắn nữa.
Đúng lúc này, cuối cùng Bạch Tịch Nguyệt ở ngoài cửa đã không chịu nổi nữa, vội vàng xông vào, bước từng bước tới bên cạnh Tô Cẩm Bình, hỏi: “Đây là cái gì? Là độc dược à?” Ai đặt mấy thứ này vào phòng Vương gia?
“Độc dược á?” Tô Cẩm Bình cười lạnh một tiếng: “Đây là ngũ thạch tán!” Ngũ thạch tán, nói thẳng ra cũng chẳng có gì khác thuốc phiện ở hiện đại, chỉ là độ tinh khiết không được cao như hiện đại thôi! Khi nàng còn làm sát thủ, đã vô số lần phải tiếp xúc với mấy thứ này, cho nên chỉ vừa ngửi qua đã có thể đoán ra ngay!
“Ngũ thạch tán!!!” Bạch Tịch Nguyệt không dám tin bịt miệng lại, đôi mắt đẹp nhìn Hoàng Phủ Dật đầy vẻ kinh ngạc! Trong lòng nàng ấy, trước giờ Dật vương điện hạ luôn là người cao quý xuất trần, phóng khoáng hào hiệp, giống một tiên nhân chỉ có thể gặp mà không thể ao ước, nhưng vì sao một người như chàng lại động vào mấy thứ như ngũ thạch tán chứ?
“Sao? Hối hận vì gả cho hắn rồi hả?” Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi này, Tô Cẩm Bình quét ánh mắt lạnh lùng qua, trong đáy mắt đầy vẻ giễu cợt.
Nghe câu hỏi này của nàng, Bạch Tịch Nguyệt hơi run lên, sau đó, dưới ánh mắt không bận tâm của Hoàng Phủ Dật, nàng ấy chậm rãi lắc đầu, vẻ kinh ngạc trong mắt dần chuyển thành thống khổ và đau lòng đến không chịu nổi: “Không, dù Vương gia có biến thành thế nào đi chăng nữa, cũng vẫn là phu quân của Bạch Tịch Nguyệt ta! Chỉ là…” Chỉ là, chẳng lẽ để cho Vương gia cả đời đều chịu khổ sở vì thứ độc dược kia sao?
Nàng ấy vừa dứt lời, trên mặt Hoàng Phủ Dật thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn nàng ấy cũng đầy vẻ không thể tin nổi. Ngũ thạch tán, nếu là người bình thường dính vào mấy thứu này, đều sẽ bị người đời cười nhạo, để truyền ra ngoài, thì ngay cả danh hiệu cao quý của Hoàng Phủ Dật hắn cũng sẽ không giữ được nữa, vậy mà nàng ấy cũng chấp nhận được sao?
Tô Cẩm Bình lại khẽ cười, nói: “Quả nhiên là ta không nhìn lầm cô!”
Nhưng cũng đúng vào lúc này, nét mặt Hoàng Phủ Dật bỗng trở nên vô cùng khổ sở, cả khuôn mặt cực kỳ vặn vẹo, cuối cùng không chịu nổi nữa liền nói với Tô Cẩm Bình: “Sư phụ, đưa cho ta cái kia!”
Lời này vừa vang lên, sắc mặt Tô Cẩm Bình lập tức lạnh đi: “Sao hả? Huynh định dựa vào thứ này để sống cả đời sao?”
“Nhưng mà…” Nhưng mà một khi đã dính vào mấy thứ này, thì căn bản là không thể cai được, hơn nữa, hắn cũng nghe nói, nếu không ăn đúng lúc sẽ thống khổ đến mức nào! Dần dần, một cảm giác không thể hít thở nổi lan ra khắp toàn thân, ở trái tim như có hàng mấy chục vạn con kiến đang gặm cắn, quấy nhiễu khiến hắn khó chịu đến cực điểm, cắn chặt môi dưới, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình đầy vẻ cầu xin: “Sư phụ, van xin nàng, cho ta!”
“Không! Không thể đưa cho chàng được!” Bạch Tịch Nguyệt bỗng kêu ầm lên, đẩy Tô Cẩm Bình sang bên cạnh một chút, khiến nàng cách xa Hoàng Phủ Dật ra một chút: “Không! Không thể cho được! Trước kia ta đã nghe phụ thân nói qua, mấy thứ này càng dùng sẽ càng nghiện, Vương gia tuyệt đối không thể chạm vào mấy thứ này được!”
Ai ngờ, Tô Cẩm Bình lại kéo Bạch Tịch Nguyệt sang một bên, chậm rãi bước tới, đưa gói đồ kia đến trước mặt hắn: “Huynh muốn không? Cho huynh!”
Dứt khoát như vậy lại khiến Hoàng Phủ Dật hơi sững sờ, bàn tay lại do dự không dám nhận.
“Cô điên rồi!” Bạch Tịch Nguyệt kêu lên sợ hãi, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình cực kỳ hung dữ, còn mang theo vẻ thù địch! Nhưng, Tô Cẩm Bình cũng không đáp lời nàng ấy, chỉ đưa tay ra nói với Hoàng Phủ Dật lần nữa: “Không phải huynh muốn nó sao? Này, cho huynh đấy! Cầm đi!” Nàng lạnh lùng nòi, khuôn mặt xinh xắn vô cùng hững hờ, ánh mắt nhìn hắn như đang nhìn một người xa lạ.
“Ta!!!” Mặt Hoàng Phủ Dật đầy vẻ thống khổ và không thể chịu đựng nổi, hắn cũng có thể tưởng tượng ra, dáng vẻ của mình lúc này nhìn thảm hại thế nào, hắn không muốn bày ra bộ dạng này trước mặt nàng, nhưng hiện giờ… Hắn cũng nhận ra vẻ không vui trong giọng nói của nàng, biết là nếu mình nhận, có thể sẽ gặp hậu quả gì, nhưng hắn thật sự rất khó chịu, dường như đau đớn đến không muốn sống nữa! Tuy hắn chỉ mới dùng thứ này từ hôm qua, nhưng có lẽ là do hôm qua hắn cũng đã ăn không ít!
Tô Cẩm Bình bình tĩnh nhìn hắn, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Nghe đây, nếu còn tiếp tục động vào mấy thứ này, huynh sẽ mất người bằng hữu là ta! Có điều, bây giờ huynh sẽ có thể rất thoải mái, không cần phải chịu đựng chút khổ sở nào nữa. Tự huynh chọn đi!”
Bạch Tịch Nguyệt cũng bị lời nói của Tô Cẩm Bình làm cho rung động, ngẩn ra nhìn nàng…
Nghe nàng nói vậy, Hoàng Phủ Dật đã ngồi bật từ trên giường dậy, hung hăng siết chặt nắm tay đến đau đớn, đôi mắt màu hổ phách giờ đã biến thành đỏ tươi, cắn môi dưới của mình, viền môi còn thoáng thấy vết máu, khuôn mặt tuấn tú đã sớm vặn vẹo, cuối cùng, ôm lấy hai chân mình, nhìn Tô Cẩm Bình, giọng nói khàn khàn vang lên: “Vứt đi! Vứt đi!” Hắn gầm lên hai tiếng, toàn thân đã đau đớn khổ sở đến không thể kiềm chế nổi!
“Nghe cho rõ, đây là tự huynh chọn!” Nói xong, Tô Cẩm Bình đi tới bên cửa sổ, ném bao ngũ thạch tán ra ngoài, “tủm” một tiếng rơi xuống nước.
Trong khoảnh khắc bao ngũ thạch tán đó bay ra ngoài, suýt nữa Hoàng Phủ Dật không khống chế được, muốn đưa tay ra giật lấy! Cảm giác rần rật toàn thân càng lúc càng đậm đặc, Bạch Tịch Nguyệt đau lòng bước tới: “Vương gia…”
“Cút ngay!” Hắn vung tay, hất nàng ấy ngã xuống đất, sắc mặt cuồng bạo, nằm trên giường ra liều mạng lăn lộn, càng lúc càng đau đớn. Hắn biết bây giờ nhìn mình thê thảm đến thế nào, chỉ là, sao hắn có thể để nàng nhìn thấy mình thê thảm như thế chứ?! Nỗi đau trên cơ thể cùng với sự tra tấn trong nội tâm khiến hắn thậm chí còn cảm giác được vị tanh ngọt xông lên cổ họng!
Dần dần, cảm giác đau đớn kia còn lớn hơn lý trí còn sót lại trong đầu hắn. Hắn ngồi dậy, muốn điên cuồng lao đầu vào thành giường. Tô Cẩm Bình nhanh chóng ra tay, vặn cổ tay hắn, giữ chặt hắn lại, quát Bạch Tịch Nguyệt đang nước mắt ngắn nước mắt dài ngồi dưới đất: “Lấy xích sắt đến đây!”
“Xích sắt? Không! Sao có thể dùng thứ đó để đối xử với Vương gia chứ?” Bạch Tịch Nguyệt gào lên theo phản xạ.
“Trừ khi cô muốn hắn tự hại mình mà chết!” Lúc trước, khi nàng thực thi nhiệm vụ, đã từng đến trung tâm cai nghiện, cũng đã thấy những người điên cuồng vì không được dùng ma túy. Vì thế, nàng biết rằng, nếu không khống chế được Hoàng Phủ Dật, thì chính hắn sẽ càng không thể khống chế được!
Bạch Tịch Nguyệt cũng phát hiện ra không ổn, cuối cùng đành cắn răng vội vàng chạy ra ngoài.
Tô Cẩm Bình vẫn dốc sức kiềm chế hắn, dù sao đối phương cũng là người có nội lực, nàng cũng phải dùng hết sức mình mới có thể khống chế được hắn. Không bao lâu sau, Bạch Tịch Nguyệt cầm xích sắt bước vào, “loảng xoảng” vài tiếng, Tô Cẩm Bình đã trói gọn Hoàng Phủ Dật lại, hắn thì vẫn như nổi điên muốn đâm đầu xuống đất, lại bắt đầu gào thét: “Đưa ngũ thạch tán cho ta! Đưa cho ta!”
“Bốp” một tiếng, Tô Cẩm Bình tát thẳng vào mặt hắn. Nàng xuống tay rất nặng, khiến mặt hắn nổi lên một vết đỏ hồng, Hoàng Phủ Dật cũng bị cái tát này đánh sâu vào tận đáy lòng, thoáng trấn tĩnh hơn một chút.
Bạch Tịch Nguyệt rất đau lòng đứng bên cạnh, muốn nói gì đó, nhưng rồi lại không lên tiếng, vì nàng ấy biết, mình không giúp được chàng.
Thấy hắn thoáng hồi phục thần trí, Tô Cẩm Bình lạnh lùng gằn từng tiếng: “Bây giờ nói cho ta biết, huynh thật sự muốn ngũ thạch tán?”
“Ta muốn… không, ta…” Nói tới đây, hắn đã đau đớn đến không chịu nổi nữa, hai tay đang bị xích sắt trói lại túm lấy tóc mình, dường như muốn giật hết cả tóc trên đầu xuống. Một lúc lâu sau, hắn ngước lên nhìn Tô Cẩm Bình, nước mắt lưng tròng, sắc mặt nhếch nhác: “Sư phụ, ta khó chịu!” Nếu không phải vì mình là đàn ông, thì hắn thật sự đã khó chịu đến phát khóc rồi!
Bộ dạng này cũng lọt ngay vào mắt Bách Lý Kinh Hồng ở cách đó không xa. Đôi ngươi màu xám bạc chợt lóe lên, khóe môi mỏng nhếch lên cười nhạt, hắn biết rõ, Tô Cẩm Bình thuộc tuýp người tim rất mềm, không chịu nổi nhất chính là ánh mắt đáng thương của người khác, chiêu này, chính hắn cũng từng dùng qua. Có điều, bây giờ nhìn thấy người khác dùng… Một làn sương mù hắc ám chậm rãi bốc lên từ người hắn, sát ý hiển hiện rõ, những luồng khí lạnh cũng tỏa ra theo. Hoàng Phủ Dật phải không? Đáy mắt hắn như có những cơn sóng dâng trào, bỗng nhiên, lại đột ngột biến mất…
Ánh mắt này khiến lòng Tô Cẩm Bình mềm nhũn, nhìn dáng vẻ đáng thương của hắn, không hiểu sao mũi nàng cũng cay cay, vốn trong đầu nàng còn có suy nghĩ không thèm quan tâm đến, nhưng giờ cũng hoàn toàn biến mất, nàng đưa tay ra, cầm chặt lấy tay hắn: “Đồ đệ, huynh tin ta không?”
“Tin!” Hắn cắn răng, cố gắng nhịn đau, cũng có thể cảm nhận được hơi ấm của nàng truyền từ lòng bàn tay vào từng chút từng chút một, giống như một nguồn suối mạnh mẽ cho hắn dũng khí đến vô tận!
“Nếu tin ta, thì cố gắng chịu đựng! Tin ta, chỉ cần cố gắng chịu đựng vài lần sẽ ổn thôi! Đường đời của huynh còn rất dài, tuyệt đối không thể bị hủy bỏ bởi một gói ngũ thạch tán bé nhỏ này được! Sau này huynh còn phải mang theo sự hào hiệp của mình đi ngao du giang hồ, sau này, huynh còn phải vui thú đàn ca sáo nhạc, vì thế, hôm nay huynh nhất định phải chịu đựng! Cố gắng vượt qua, biết không?” Trong mắt Tô Cẩm Bình cũng đỏ ửng lên nhìn rất hung dữ, còn có phần hơi điên cuồng.
“Được!” Hắn khẽ gật đầu, môi dưới đã bị cắn đến tứa máu, Bạch Tịch Nguyệt đứng bên cạnh không kìm được, liền bước tới đưa cổ tay mình qua. Hoàng Phủ Dật thì không hề nghĩ ngợi nhiều, lập tức cắn phập vào!
Một tiếng “a” dù cố nén vẫn bật ra từ miệng nàng ấy, nhưng nàng vẫn cắn chặt răng, không rụt tay lại.
Tô Cẩm Bình quay đầu, giận dữ nói: “Cô làm cái gì vậy?”
“Vương gia sẽ làm mình bị thương mất!” Chỉ một câu, đơn giản, rõ ràng, nhưng cũng thể hiện rõ quyết tâm của nàng ấy.
Thần trí Hoàng Phủ Dật cũng đột nhiên thanh tỉnh trong một giây ngắn ngủi, hắn há miệng, thả tay nàng ấy ra, ánh mắt nhìn nàng ấy cũng hơi phức tạp, nhưng lập tức lại bị cơn đau đớn thay thế. Cổ tay trắng ngần của Bạch Tịch Nguyệt bị cắn hằn lên một vòng máu, nhưng cũng không kêu đau, chỉ rơi lệ đau lòng nhìn hắn. Dật vương của nàng, phu quân của nàng, bây giờ đang tra tấn bản thân mình thành như vậy, bảo nàng làm sao có thể không đau lòng!!!
“Sư phụ, hát cho ta nghe được không? Hát… hát bài hát ngày đó nàng hát trong bữa tiệc mừng thọ Hoàng huynh ấy!” Hắn bỗng quay đầu, cắn răng nhìn Tô Cẩm Bình, đưa ra một yêu cầu như vậy.
Tô Cẩm Bình cũng biết, đối phương có ý chí rất mạnh mẽ, hơn nữa, hắn si mê âm nhạc, có lẽ thật sự có thể giúp hắn một chút. Nàng khẽ gật đầu, cất tiếng hát: “Như hoa, như mộng, là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta. Triền miên, những lời nhỏ nhẹ, giọt lệ son rơi nhẹ xuống khóe môi…”
Ban đầu, giọng hát còn hơi gượng gạo, nhưng dần dần cũng hòa hợp vào tiếng hát, từng âm điệu xa xăm phát ra từ miệng nàng, càng hát lại càng cảm thấy trong lòng chua xót, nếu không có bài hát này, nếu không có màn biểu diễn của nàng ở bữa tiệc mừng thọ Hoàng Phủ Hoài Hàn, có phải sẽ không hại Hoàng Phủ Dật thành thế này không?
Trong tiếng hát của nàng, sắc mặt Hoàng Phủ Dật dần yên ổn hơn, Bạch Tịch Nguyệt đứng bên cạnh dường như cũng đang chìm đắm trong tiếng hát này, thật mềm mại, uyển chuyển, một ca khúc quá đẹp, quả thật rất có sức trấn an lòng người.
Nàng chậm rãi hát, Hoàng Phủ Dật dường như cũng được âm nhạc trấn an, sắc mặt khổ sở đã biến mất, hắn cuộn tròn người lại, hơi run rẩy.
Tô Cẩm Bình cũng biết một nửa nguyên nhân là do tiếng hát của mình, còn một nửa khác, là vì Hoàng Phủ Dật mới chỉ hút vài lần, nên chất gây nghiện còn chưa ngấm sâu, một lúc lâu sau, dường như hắn đã vượt qua được cơn nghiện lần này.
Bách Lý Kinh Hồng ẩn náu ở cách đó không xa, cũng chỉ lẳng lặng đứng nghe nàng hát. Ngày ấy hắn đi tới bữa tiệc mừng thọ Hoàng Phủ Hoài Hàn để giúp nàng hơi muộn, nên cũng chưa từng nghe thấy ca khúc này. Hôm nay là lần đầu tiên hắn được nghe, hát rát hay, giai điệu cũng rất mới mẻ, hắn lại không biết nàng còn có tài nghệ như vậy. Chỉ là, hắn không biết, mà Hoàng Phủ Dật lại biết, điều này khiến vị chua trong lòng hắn càng đậm thêm một chút. Khiến hắn càng tức giận hơn nữa là, nàng lại hát cho Hoàng Phủ Dật nghe, mà ngay cả cái ngày nàng cho rằng nàng có thai con của hắn, nàng cũng chưa từng hát cho mình nghe bài nào. Suy nghĩ này vừa xuất hiện, một cảm giác tên là “ghen tuông” điên cuồng nảy sinh trong đáy hồ tĩnh lặng của hắn, thậm chí trong đầu hắn còn bị kích thích đến mức nghĩ rằng, nếu hắn cũng ăn ngũ thạch tán, liệu nàng có thể cũng đối xử với hắn như vậy không?
Cuối cùng Hoàng Phủ Dật cũng hoàn toàn khôi phục thần trí, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cẩm Bình, mái tóc hơi loạn, sắc mặt cũng tái nhợt, toàn thân nhìn như trong suốt, cực kỳ thê lương. Hắn cười khổ mọt tiếng, khàn giọng nói: “Như hoa, như mộng, là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta… ha ha…” Hắn không ngờ, ca khúc nàng hát ngày đó, lại hát ra kết cục của bọn họ ngày hôm nay.
Thấy hắn nhỏ giọng hát, Tô Cẩm Bình cũng không nói gì nhiều, chỉ lạnh giọng nói: “Lần này coi như xong rồi, lần sau có lẽ sẽ càng khó chịu hơn, nhưng cố gắng nhẫn nhịn vài lần, huynh sẽ không sao nữa, vì huynh ăn cũng không nhiều.”
Sau khi nàng nói xong, Hoàng Phủ Dật cũng chỉ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, một lúc lâu sau mới nói: “Thật ra, cai hay không cai, với ta cũng có gì khác đâu.”
Nghe hắn nói vậy, cảm giác giận dữ lan tỏa khắp toàn thân Tô Cẩm Bình, nàng tức giận nói với hắn: “Hoàng Phủ Dật, ta nói cho huynh biết, cuộc đời của huynh là do huynh tự quyết, huynh nên chịu trách nhiệm với chính mình. Từ nay về sau, huynh muốn thế nào, ta cũng không xen vào nữa, ta cũng không thèm quan tâm nữa, cũng như thế, bên cạnh Tô Cẩm Bình ta tuyệt đối không có loại bằng hữu chìm đắm trong trụy lạc. Nếu huynh sống như vậy, thì sau này cách xa ta ra một chút!” Tô Cẩm Bình nói xong liền đứng dậy định rời đi.
“Sư phụ, đợi đã!” Hoàng Phủ Dật vội lên tiếng ngăn nàng lại.
“Hử?” Nàng quay đầu nhìn hắn, mắt đầy vẻ cảnh cáo.
Hắn cười khổ: “Sư phụ, ta biết rồi, ta sẽ bỏ mà!” Dù có khó khăn thế nào, dù có thống khổ ra sao, hắn cũng sẽ bỏ, chỉ vì không muốn để nàng ghét mình.
Tô Cẩm Bình cười, đang định nói gì đó, thì hạ nhân vương phủ chợt vào bẩm báo: “Vương gia, Vương phi, người trong cung đến!”
Bạch Tịch Nguyệt nhìn bộ dạng hiện giờ của Hoàng Phủ Dật, cũng biết hắn không thể gặp khách được, liền nói: “Nói là Vương gia nghỉ ngơi rồi, bản vương phi sẽ ra ngay!”
Có điều, nàng ấy vừa dứt lời, Tiểu Lâm tử đã bước đến cửa phòng, nhìn tình hình trong phòng, nói: “Nô tài tham kiến Dật vương, Dật vương phi!”
“Không biết Tiểu Lâm tử công công tới đây có việc gì?” Bạch Tịch Nguyệt hỏi.
Xích sắt trên người Hoàng Phủ Dật còn chưa cởi ra, hắn chỉ ngồi trên giường, đầu cũng chẳng ngẩng lên, dường như không hề muốn biết hoàng huynh cho người đến truyền tin tức gì một chút nào cả.
Tiểu Lâm tử hít sâu một hơi, đáp: “Dật vương phi, Hoàng thượng và Dạ vương điện hạ đã biết tình hình ở đây, sai nô tài tới truyền lời, để Tô Cẩm Bình ở lại đây một vài ngày, chờ Dật vương điện hạ khỏi hẳn rồi lại hồi cung!”
Nghe gã nói vậy, Hoàng Phủ Dật lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên, dường như không thể tin được rằng hoàng huynh nhà mình sẽ phái người nói như thế.
Người đàn ông áo trắng ở ngoài phòng cách đó không xa nghe thấy lời này, nắm đấm giấu dưới ống tay áo bào rộng thùng thình siết chặt lại, khóe môi mỏng nhếch lên, sắc mặt của khuôn mặt bị đánh đến biến dạng hoàn toàn kia không hề thay đổi nhiều, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ đáng sợ!
“Rắm thối ấy!” Tô Cẩm Bình buột miệng mắng đầy giận dữ, ngày mai là mùng tám, cũng là ngày lành nàng được nhận tiền, ở lại đây thì bổng lộc của nàng phải làm sao bây giờ?
Tiểu Lâm tử nghe vậy, khóe miệng khẽ run lên vài cái, thầm nghĩ Hoàng thượng và Dạ vương điện hạ quả là liệu sự như thần, ngay cả phản ứng của Tô Cẩm Bình cũng đoán trước được, sau khi cảm thán xong, gã liền nói: “Hoàng thượng nói, tiền bổng lộc hàng tháng của cô, chờ đến trung tuần tháng này sẽ phát cho cô, tính bổng lộc một tháng rưỡi.” Nhìn thấy sắc mặt Tô Cẩm Bình đã khó coi như vật thể không rõ trong nhà xí, gã vội nói tiếp: “Hoàng thượng còn nói, cô vất vả như vậy, đến trung tuần tháng này sẽ phát cho cô một trăm lượng bạc!”
Nghe vậy, sắc mặt dữ tợn của Tô Cẩm Bình thoáng dịu đi, trong lòng nhanh chóng tính toán, bổng lộc một tháng rưỡi là hai mươi lượng, nếu biến thành một trăm lượng, thì còn hơn cả gấp ba rồi. Thật ra, gần đây nàng vẫn luôn bực bội, vì đến mùng tám lĩnh bổng lộc xong nàng sẽ bỏ trốn, chẳng khác nào làm không công cho người ta tám ngày nữa! Bây giờ biến thành thế này, dường như cực kỳ có lợi với nàng, không chỉ hơn rất nhiều tiền, mà còn tiêu tan hết cảm giác hậm hực vì phải làm không công lúc đầu. Hơn nữa, ở lại phủ Dật vương mấy ngày, tất nhiên sẽ được ăn ngon mặc đẹp, chưa biết chừng còn lừa gạt được Hoàng Phủ Dật một vài thứ nữa, nên việc làm ăn này, tính thế nào cũng có lời cả!
Vì thế, vẻ mặt tức giận của cô nàng nào đó biến mất trong nháy mắt, bước lên vài bước, cười vô cùng hòa ái, vỗ vai Tiểu Lâm tử, cảm thấy vô cùng cảm kích vì đối phương mang đến cho mình một tin tốt như vậy, nói: “Công công, ngài vất vả quá! Hoàng thượng cũng khách sáo quá đi mất, không phải chỉ giúp đỡ chăm sóc Dật vương điện hạ một chút thôi sao? Thật ra, đây đều là trách nhiệm của nô tỳ mà, thân làm nô tỳ, đương nhiên là phải thời thời khắc khắc nghĩ cách san sẻ giúp Hoàng thường rồi. Vì thế, đây đều là chuyện chúng ta phải làm thôi, thế mà Hoàng thượng còn muốn thưởng cho nô tỳ nữa, nô tỳ sao có thể không biết xấu hổ như thế chứ!”
Khóe miệng Tiểu Lâm tử hơi co rút, cũng không biết nên đáp lại thế nào cho tốt, chẳng lẽ lại bảo biết xấu hổ là tốt, cũng tiết kiệm được chút tiền cho Hoàng thượng à? Hoàng thượng và Dạ vương chuyện gì cũng dự tính được, chỉ có không ngờ rằng nàng sẽ nói ra mấy lời này thôi!
Có điều, cũng không lâu sau, sự khó khăn của gã hoàn toàn biến mất! Tô Cẩm Bình thu tay lại, nói tiếp: “Có điều, Hoàng thượng đã nói như vậy rồi, người ta nói lệnh vua không thể chối từ, ta đành phải cố mà nhận vậy! Xin Tiểu Lâm tử công công cứ quay về nói với Hoàng thượng, nô tỳ vô cùng xấu hổ, sau này xin ngài đừng khách sáo như vậy!”
Nghe nàng nói câu này, đến Hoàng Phủ Dật cũng cảm thấy có vài sọc đen chảy xuống sau gáy mình, nhìn dáng vẻ người kia đi, có chút bộ dạng nào của người “cố mà nhận” không?!
“Ta biết rồi!” Tiểu Lâm tử cầm phất trần, thật sự chịu không nổi nhìn nàng một cái, rồi lắc đầu hừ một tiếng, bỏ đi! Rõ ràng là cao hứng muốn chết đi, còn nói nhiều câu vô nghĩa như vậy làm gì chứ? Lãng phí cảm xúc của gã!
Tô Cẩm Bình sống chết kìm nén cảm giác muốn cong khóe môi lên cười, nói với hai vợ chồng nhà kia: “Nếu đã vậy rồi, ta đành phải ở nhờ ở đây vài ngày vậy, vương phi sẽ không để ý chứ?”
Nàng vừa hỏi xong, Tiểu Lâm tử đã đi thật xa bỗng quay lại, vì gã vừa bị phản ứng của Tô Cẩm Bình làm cho quên mất một chuyện rất quan trọng, vừa lên tiếng: “Vương…”
Tô Cẩm Bình liền nhảy dựng lên, hét to: “Không phải là Hoàng thượng đổi ý nhanh như vậy chứ?”
Mặt Tiểu Lâm tử như xuất hiện vết rạn, Hoàng thượng sẽ đổi ý vì một trăm lượng sao? Vậy mà nàng cũng nghĩ cho được! Gã không thèm đáp lại nàng, nói với Bạch Tịch Nguyệt: “Vương phi, Hoàng thượng có dặn, nhắc ngài quản lý chặt một chút miệng lưỡi đám hạ nhân, chuyện này không thể lan truyền ra ngoài được!”
Truyền ra, không chỉ khiến Dật vương điện hạ sau này không thể ngẩng đầu lên nhìn người khác được, mà cũng tổn hại đến uy danh của Hoàng thất Đông Lăng. Vì thế, Hoàng thượng mới để gã đến nhắc nhở Dật vương phi một chút.
Bạch Tịch Nguyệt nghe vậy khẽ gật đầu đáp: “Công công yên tâm, dù Hoàng thượng không dặn, bản vương phi cũng sẽ không để chuyện này truyền ra ngoài! Hơn nữa, cũng do bản vương phi sơ suất nên mới để Vương gia dùng mấy thứ đó. Xin công công chuyển lời giúp đến Hoàng thượng, Bạch Tịch Nguyệt tự biết tội nghiệt của mình, xin Hoàng thượng trách phạt!”
Nàng ấy vừa dứt lời, trên mặt Tiểu Lâm tử thoáng hiện ra vẻ tán thưởng, Dật vương phi quả nhiên là người thông minh. Khi Hoàng thượng nghe ám vệ bẩm báo rằng Dật vương điện hạ dùng ngũ thạch tán, đúng là đã nổi trận lôi đình, cực kỳ giận dữ vì Dật vương phi không chăm sóc Dật vương cẩn thận, muốn trừng phạt nàng ấy. May mà có Dạ vương điện hạ khuyên mấy câu, Hoàng thượng mới không hạ chỉ xử phạt. Nghĩ vậy, gã liền khẽ gật đầu với Bạch Tịch Nguyệt: “Vương phi yên tâm, lời của ngài, chắc chắn nô tài sẽ báo lại với Hoàng thượng!”
“Vậy tạ ơn Tiểu Lâm tử công công!” Nói xong, nàng ấy ra hiệu với quản gia đứng ở cửa phòng, quản gia kia nhanh chóng nhét mấy thỏi bạc vào cổ tay áo Tiểu Lâm tử ở ngay góc độ mà Tô Cẩm Bình có thể nhìn thấy được.
Vì thế, Tiểu Lâm tử rời khỏi Dật vương phủ trong ánh mắt vô cùng ghen tị nhìn vào cổ tay áo gã của Tô Cẩm Bình. Nhìn thấy ánh mắt này của nàng, cả Hoàng Phủ Dật và Bạch Tịch Nguyệt đều run run khóe miệng.
Bách Lý Kinh Hồng ở cách đó không xa lại khẽ bật cười, xem ra, nàng có vẻ rất thích bạc. Nếu vậy, mình sau này có phải lại có thêm một lợi thế không?
“Quản gia, đi chuẩn bị một gian phòng tốt nhất cho Tô cô nương, ở gần viện của Vương gia một chút, cũng tiện chăm sóc chàng.” Bạch Tịch Nguyệt phân phó quản gia ngoài cửa.
Quản gia kia nghe vậy, nhìn Vương gia nhà mình, lại nhìn Tô Cẩm Bình rồi cúi người hành lễ: “Vâng, lão nô sẽ đi sửa soạn ngay!” Nói xong, lão liền lui xuống đi sắp xếp, chỉ là, trong lòng lại thầm lắc đầu liên tục, Vương phi đúng là một người phụ nữ tốt, hiền lương thục đức, chỉ tiếc là Vương gia lại không nhìn thấy sự tốt đẹp của Vương phi.
Tô Cẩm Bình liếc nhìn hai người này một cái, nói: “Đồ đệ, vi sư đi nghỉ trước, sáng sớm mai không cho phép ai gọi ta dậy, để ta ngủ bù một giấc!” Ngày nào cũng phải dậy từ sáng sớm để quét sân, phải tranh thủ thời gian này mà nghỉ ngơi chứ.
“Được!” Hoàng Phủ Dật bật cười, sau đó nhìn theo bóng nàng rời khỏi phòng.
Hắn quay sang, liếc nhìn Bạch Tịch Nguyệt, nghĩ đến những phản ứng vừa rồi của đối phương, con ngươi màu hổ phách lại rơi xuống vết máu trên cổ tay nàng ấy, giọng nói khàn khàn vang lên: “Đi băng bó một chút đi!”
Bạch Tịch Nguyệt ngẩn người, dù có nằm mơ nàng ấy cũng không nghĩ đối phương sẽ nói với mình câu đó, lúc này, ngay cả sống mũi cũng cay cay, nuốt lệ gật đầu nói: “Tạ ơn Vương gia quan tâm, thiếp thân đi ngay!”
Thấy dáng vẻ này của nàng ấy, môi Hoàng Phủ Dật hơi mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Bạch Tịch Nguyệt cởi xích sắt trên người cho hắn xong liền lui ra ngoài. Cả căn phòng chìm trong im lặng, chỉ có ánh nến lấp lánh, mờ ảo…
Bỗng nhiên, con ngươi màu hổ phách của người nằm trên giường chợt mở ra, tia sáng trắng chợt lóe lên, một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt mình. Khi nhìn thấy mặt đối phương, Hoàng Phủ Dật rõ ràng hơi sửng sốt một chút, khuôn mặt hắn bị sao thế kia? Hai hốc mắt trái phải đều bầm tím, khóe môi hơi sưng đỏ, trên mặt còn đầy các vết xanh tím khác, nhìn có vẻ rất thảm hại, nhưng luồng khí tức cao ngạo, lạnh lùng thanh cao như trăng sáng kia, lại khiến người ta bị kích thích mạnh vào thị giác.
Mày kiếm nhướng lên, hỏi: “Bách Lý Kinh Hồng?”
Hắn ta vừa dứt lời, đối phương liền ném cho hắn ta một chiếc bình sứ nhỏ: “Ăn!” Giọng nói lãnh đạm không nghe ra chút cảm xúc gì.
Hắn biết, hôm nay mình xuất hiện ở đây, Hoàng Phủ Hoài Hàn lập tức sẽ bắt đầu đề phòng mình, nhưng nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, đã quá đủ rồi! Hơn nữa, điều gì hắn cũng có thể dễ dàng tha thứ, dễ dàng bỏ qua, chỉ không thể dễ dàng đánh mất nàng được. Vì thế, hắn phải xuất hiện.
Hắn ta đưa tay ra đón lấy, mở nắp bình ngửi thử, là “Chân nguyên đơn” ngàn vàng cũng khó kiếm được, tác dụng của viên thuốc này, chính là khiến cho người ta khôi phục được trạng thái tinh thần và thể lực tốt nhất của mình trong một khoảng thời gian ngắn, bình thường có thể duy trì khoảng ba canh giờ. Tuy Hoàng Phủ Dật không biết hắn muốn làm gì, những vẫn nuốt viên thuốc kia vào không chút do dự.
Ngay sau đó, hắn ta liền cảm nhận được một trận gió mạnh mẽ bao phủ cả căn phòng, nội lực hùng mạnh của Bách Lý Kinh Hồng cứ như vậy mà bộc lộ ra, không hề giấu diếm, hắn che giấu tất cả mọi âm thanh, sau đó không nói một lời, tung ngay một quyền đánh về phía mặt của Hoàng Phủ Dật!
Sau khi Hoàng Phủ Dật ăn viên thuốc kia vào, cơ thể cũng hồi phục trong nháy mắt, ngăn nắm đấm của hắn lại, nói: “Tam hoàng tử Nam Nhạc, hành động này của ngươi có ý gì?”
Người kia chỉ lãnh đạm nhìn hắn ta, khóe môi mỏng cong lên: “Giữa đàn ông với nhau, thì dùng sức mạnh mà nói chuyện. Nàng, không phải là người mà ngươi nên tơ tưởng!”
“Nàng?” Hoàng Phủ Dật lập tức hiểu ra, biết ngay “nàng” ở đây là ai! Vì thế, dung nhan tuấn lãng liền nở nụ cười tự tin, dùng sức mạnh để nói chuyện à? Hắn ta lên tiếng đáp: “Được!”
Một trận gió xoáy cuồn cuộn nổi lên, hai người đàn ông nội lực thâm hậu đánh nhau đến trời long đất lở, không hề khoan nhượng. Bách Lý Kinh Hồng xuống tay không chút lưu tình, Hoàng Phủ Dật cũng sử dụng tất cả khả năng võ học của mình…
Nửa canh giờ sau, người đàn ông mặc áo bào gấm trắng như tuyết kia, bước qua trước mặt Hoàng Phủ Dật đang quỳ rạp dưới đất, mặt mũi bầm dập, giọng nói lạnh như băng bay vào tai đối phương: “Sau này, cách xa người phụ nữ của ta ra một chút!” Giọng nói thanh lạnh như trăng, lại mang theo sát ý và luồng khí tàn bạo đến không kể xiết.
Sau khi nhấc chân bước ra khỏi phòng Hoàng Phủ Dật, hắn liền không nhanh không chậm bước về phía phòng Tô Cẩm Bình ở cách đó không xa…
/229
|