Tô Cẩm Bình vừa từ cung của Quân Tử Mạch ra đã được thông báo là Hoàng Phủ Hoài Hàn mời sang. Lần này, người đến báo là một thái giám nàng đã gặp ở tẩm cung của Hoàng Phủ Hoài Hàn lần trước, nên cũng lập tức đi theo không nghi ngờ gì, trong lòng thầm suy nghĩ, tên cẩu hoàng đế này lại định tìm mình làm gì? Chẳng lẽ lại muốn gây sự sao?! Nàng vừa nghĩ vừa đi tới cửa tẩm cung của hắn, sau khi hạ nhân bẩm báo, Tô Cẩm Bình bước từng bước vào trong.
Lúc này, Hoàng Phủ Hoài Hàn đang ngồi bên bàn, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lạnh lùng, thấy Tô Cẩm Bình vào, sắc mặt hắn hơi dịu đi một chút.
“Không biết Hoàng thượng cho truyền tiểu nhân đến có chuyện gì?” Sắc mặt Tô Cẩm Bình không dễ nhìn lắm, vì đúng là nàng không muốn gặp người này.
Tâm trạng Hoàng Phủ Hoài Hàn vốn không tệ lắm, nhìn thấy sắc mặt của nàng lập tức biến mất hẳn, vì thế, mấy lời muốn nói cũng thay đổi theo, ngữ điệu hơi cao lên: “Ngày mai trẫm sẽ đi!”
“Vậy thì tốt quá, sau này chúng ta không hẹn gặp lại!” Tô Cẩm Bình vội nói, mặt đầy vẻ sung sướng, hoàn toàn không che giấu, trong lòng lại thầm oán, hắn muốn cút thì cứ cút đi, nói với mình làm gì?!
“Nàng thật sự không đáp ứng yêu cầu của trẫm sao?” Trong lòng nàng, ở bên cạnh mình còn không bằng ở bên cạnh Quân Lâm Uyên sao?!
Tô Cẩm Bình cười lạnh: “Hoàng thượng, tiểu nhân biết ngài đã yêu ta sâu đậm lắm rồi, nhưng tình yêu của ngài quá rẻ mạt, ta không gánh nổi!” Mấy lời này mang theo vẻ trào phúng sắc bén, mục đích là muốn châm chọc ngày đó Hoàng Phủ Hoài Hàn lại muốn dùng mỹ nam kế với nàng. Hắn thích nàng à? Coi nàng là kẻ ngốc sao?! Đơn giản là lại muốn lợi dụng mà thôi!
Nghe nàng nói vậy, trong mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn chợt dâng lên vẻ đau đớn, ngoài mặt vẫn không thể hiện gì, chính hắn cũng không nói rõ được, rốt cuộc hắn thích nàng được mấy phần, thậm chí cũng không biết rốt cuộc đây có phải là thích hay không, nên khi nghe thấy nàng nói tình yêu của mình ‘rất rẻ mạt’, hắn chỉ cảm thấy không biết phải nói gì đáp lại. Im lặng một lúc lâu sau, hắn mới lạnh giọng nói: “Bách Lý Kinh Hồng, tốt hơn trẫm nhiều như thế sao?”
Mấy lời này mang theo vị chua mà chính hắn không phát hiện ra.
Tô Cẩm Bình nhíu mày, ánh mắt nhìn hắn càng thêm khó hiểu, người này bị làm sao thế? Đầu bị lừa đá à?! Mấy vấn đề này mà hắn cũng hỏi được, nếu không phải vì mình đã hiểu hắn quá rõ thì thật sự đã nghĩ rằng hắn đang nói thật. Nhưng nàng vẫn rất thẳng thắn đáp: “So với Hoàng thượng, thì chàng mới có thể gọi là người phù hợp nhất!”
“Rầm!” một tiếng, Hoàng Phủ Hoài Hàn đập mạnh tay xuống bàn, vẻ bình tĩnh cố gắng giữ nửa ngày cũng biến mất hẳn. Hắn bước vài bước đến trước mặt Tô Cẩm Bình, nghiến răng nhìn nàng: “Tô Cẩm Bình, vậy nàng nói thử xem, trẫm có chỗ nào kém hắn?!”
“Chỉ có một chỗ!” Tô Cẩm Bình thực sự muốn chọc tức hắn.
Một luồng sát khí dâng lên trong mắt hắn, gân xanh ở thái dương cũng nảy lên: “Tô Cẩm Bình, trẫm muốn nghe lời nói thật!”
Tô Cẩm Bình nhìn hắn nghiêm túc như vậy, liền thẳng thắn nói: “Chàng có thể cho ta sự duy nhất, Hoàng thượng không cho được!” Trong tiềm thức nàng đã hơi tin tưởng lời nói của Hoàng Phủ Hoài Hàn, vì phản ứng hiện giờ của hắn, dường như thật sự đã bị lún sâu vào không thể kiềm chế được.
Hơi thở của Hoàng Phủ Hoài Hàn dồn dập thêm vài phần, rõ ràng đã bị kích thích nặng nề, tia sáng lạnh cuồn cuộn lên trong con ngươi tím đậm, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Tô Cẩm Bình: “Nếu như trẫm cũng có thể làm được thì sao?”
Nói xong câu này, trong lòng hắn lại thoải mái đến khó hiểu. Hắn vốn không biết địa vị của nàng trong lòng mình nặng đến đâu, nhưng hiện giờ đã có câu trả lời. Thì ra, trong tiềm thức, hắn thậm chí còn sẵn lòng cho nàng lời hứa ‘duy nhất’! Lời hứa này, dù lúc trước có cảm động với Hinh nhi, hắn cũng chưa từng cho nàng ấy.
“Nhưng sẽ có một ngày, Hoàng thượng vẫn sẽ vì giang sơn xã tắc của ngài, mà bỏ rơi ta không chút do dự!” Mặt nàng không chút thay đổi nói, đôi mắt phượng nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn khiến hắn không thể lảng tránh được.
Dưới ánh mắt chăm chú của nàng, Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi mất tự nhiên muốn né tránh. Nàng nói đúng, hắn phải thừa nhận, nếu thật sự có một ngày như thế, hắn sẽ lựa chọn như vậy, nhưng mà… “Trẫm sẽ làm như vậy, chẳng lẽ Bách Lý Kinh Hồng sẽ không sao?”
Những lời này cũng thực sự khiến Tô Cẩm Bình phải suy nghĩ! Nàng và Bách Lý Kinh Hồng đã từng nói rất nhiều vấn đề, đã từng nói trọn đời trọn kiếp một đôi, cũng đã từng nói sống chết có nhau, chỉ duy nhất vấn đề này là chưa từng. Nàng cũng biết hắn muốn có giang sơn, cũng vẫn luôn muốn hỏi giữa nàng và giang sơn bên nào nặng bên nào nhẹ, nhưng mỗi khi định hỏi ra, nàng lại nuốt xuống, vì nàng cảm thấy vấn đề này thật sự rất tầm thường, tầm thường y như câu người ta hay hỏi người yêu của mình: “Nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước thì anh cứu ai trước” vậy.
Vì thế nên nàng mới không hỏi, hiện giờ bị Hoàng Phủ Hoài Hàn dùng vấn đề này dồn nàng vào đường cùng khiến nàng không biết phải trả lời thế nào! Đột nhiên, nàng chợt nhớ tới hình ảnh hắn so tài đánh đàn vì mình, còn cảnh tượng hắn ngoan ngoãn chịu đòn, nàng liền liếc nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn, nếu là người đàn ông này thì chắc chắn sẽ không thể làm đến mức đó vì mình!!! Còn Bách Lý Kinh Hồng, nếu không phải đã yêu đến mức sâu đậm nhất thì sao có thể làm thế được?! Nghĩ vậy, nàng hơi ngẩng đầu, trả lời: “Ta tin rằng, chàng tuyệt đối sẽ không làm thế!”
“Nàng tin hắn như vậy sao?” Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng hỏi, lửa giận bùng lên dưới đáy mắt, vừa không cam lòng, vừa ghen tị!
Nụ cười lạnh xuất hiện trên khuôn mặt xinh xắn của Tô Cẩm Bình, chợt toát ra vẻ tao nhã, ngạo nghễ, tự tin không ai sánh bằng: “Không phải ta tin chàng, mà ta tin chính ta!” Tin rằng chắc chắn mình sẽ không nhìn nhầm người.
Hoàng Phủ Hoài Hàn uất nghẹn, trong lòng cũng cảm thấy tan hết hy vọng, cuối cùng mới nhíu mày nói: “Nhưng trẫm vẫn muốn nói cho nàng biết, thiết kỵ của trẫm sớm muộn gì cũng sẽ san bằng thiên hạ. Chờ đến khi hắn chỉ còn hai bàn tay trắng, trẫm hy vọng nàng sẽ không hối hận vì quyết định của mình!” Giọng của hắn nhỏ hơn một chút, không để người ngoài cửa nghe thấy.
“Hoàng thượng, thứ mà mỗi người theo đuổi đều khác nhau. Có người cảm thấy thống nhất thiên hạ lưu danh sử sách là quan trọng nhất, cũng có người cảm thấy công danh lợi lộc chỉ là gió thoảng mây trôi. Thứ ta mong chờ, chỉ là một tình cảm chân thành, sâu đậm. Tình cảm đó có thể cùng lên trời xanh cùng xuống suối vàng, tình cảm đó có thể vứt bỏ tất cả, những thứ này, Hoàng thượng không cho ta được! Hơn nữa, chinh chiến thiên hạ, ai thắng ai thua, còn chưa biết được!” Đây là lần đầu tiên Tô Cẩm Bình nghiêm túc nói chuyện với Hoàng Phủ Hoài Hàn như vậy, toàn thân nghiêm chỉnh hơn rất nhiều.
Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng kinh ngạc vì vẻ trí tuệ hiếm thấy này của nàng, ‘tình cảm đó có thể cùng lên trời xanh cùng xuống suối vàng, tình cảm đó có thể vứt bỏ đi tất cả’ sao?! Đó là thứ tình cảm mà nàng mong muốn?! Nhưng chính hắn cũng phải thừa nhận rằng, hắn thật sự không cho được!!! Hắn chán nản hít sâu một hơi, đôi môi mỏng lạnh băng khẽ cong lên cười: “Tô Cẩm Bình, lúc trước đúng là trẫm xem thường nàng.” Hắn chỉ nhìn thấy vẻ mặt vô lại, ngớ ngẩn của nàng, mà không hề biết rằng nàng còn có vẻ mặt trí tuệ như vậy nữa, nhìn thì như không biết gì cả, thật ra lại hiểu rõ tất cả mọi thứ!
Hiện giờ ngươi cũng đang xem thường bà thì có ấy! “Không biết Hoàng thượng nhìn nhận tiểu nhân thế nào?”
“Thông minh giả ngốc!” Hắn lạnh lùng nói, nhưng giọng điệu đầy vẻ tán thưởng.
Tô Cẩm Bình ôm hai má vô cùng ngượng ngùng nói: “Ai you, Hoàng thượng khen nhầm rồi, khen nhầm rồi!”
Nhìn thấy nàng lại thành bộ dạng này, khóe môi hắn khẽ run lên không kìm được, gân xanh ở thái dương cũng khe khẽ giật nảy vài cái, nhưng tâm trạng bình thản hơn rất nhiều: “Tô Cẩm Bình, nghe những lời nàng vừa nói, đột nhiên trẫm mới nhớ tới một chuyện, điều mà nàng rất mong muốn là một tình cảm chân thành, sâu đậm phải không?”
“Đúng thế!” Hắn lại hỏi đến chuyện này làm gì?
“Vậy… bạc thì sao?” Không phải là ngay cả lúc nằm mơ nàng cũng nghĩ đến tiền sao?
Ặc… sắc mặt Tô Cẩm Bình chợt cứng ngắc, một lúc mới nói: “Tình cảm chân thành sâu đậm là thứ ta rất muốn, còn bạc là thứ ta rất muốn nhất!”
“Vậy, nếu trẫm có thể giao hết tiền bạc trong quốc khố cho nàng, nàng có bằng lòng rời xa Bách Lý Kinh Hồng không?” Hắn như nhìn thấy một tia hy vọng vậy, hắn vẫn còn nhớ rõ ràng chuyện lúc trước, cô nàng này chui vào quốc khố của mình, chết cũng không chịu đi ra!
Trên mặt Tô Cẩm Bình lộ ra nụ cười thô thiển: “Để ta nghĩ một chút!” Tiền của Hoàng Phủ Hoài Hàn nàng cũng nhớ rõ ràng, ai you… khó quyết quá! Suy nghĩ một lúc, nàng mới chợt nhớ tới một chuyện, sau đó nhíu mày kiên quyết lắc đầu: “Không được! Tiểu nhân là người có phẩm chất đạo đức cao thượng, không thể vì bạc mà bỏ đi tình cảm chân thành được!” Lời nói ra ngoài miệng thì vô cùng chính trực, nhưng trong lòng nàng lại nghĩ là… Tiểu Hồng Hồng vốn rất nhiều tiền, làm Hoàng đế rồi thì quốc khố Nam Nhạc cũng là của hắn, nếu tính như vậy thì hắn còn nhiều tiền hơn Hoàng Phủ Hoài Hàn nhiều! Vì thế… khà khà…
Chuyện này cũng nói với chúng ta một đạo lý, người đàn ông có năng lực, phải giữ được người phụ nữ của mình, không chỉ giữ chặt ở phương diện tình cảm, mà về thực lực cũng không thể thua bất cứ kẻ nào, đặc biệt là trên vấn đề nhạy cảm như tiền bạc này! Dù là ở hiện đại hay ở cổ đại cũng đều như thế! Hơn nữa, Tô Cẩm Bình nhận thức sâu sắc rằng, mấy người đàn ông không có tiền mà lại trách phụ nữ tham phú phụ bần, căn bản là minh chứng cho sự vô dụng! Đã không có bạc, còn không nghĩ xem nên kiếm tiền như thế nào, nên phấn đấu ra sao để giữ chặt người phụ nữ của mình, lại đi than trời trách đất oán hận đối phương thay lòng đổi dạ, chẳng phải vô dụng thì là gì?!
Khóe môi Hoàng Phủ Hoài Hàn giật giật mấy cái, rõ ràng là bị câu ‘tiểu nhân là người có phẩm chất đạo đức cao thượng’ kia giáng cho một cú!
Hắn còn đang định nói gì đó, thì một luồng sát khí sắc bén xé gió lao tới, hai người đều quay đầu, Hoàng Phủ Hoài Hàn vung tay áo bào lên, một luồng lực lao ra đẩy người kia bắn xa ra ngoài!
Không bao lâu sau, mấy hắc y nhân nữa lại xông vào! Tình cảnh quen thuộc này khiến Tô Cẩm Bình không khỏi oán trách Hoàng Phủ Hoài Hàn, lần trước khi hắn gặp mình một mình cũng bị ám sát, lần này cũng liên lụy nàng như thế, chết tiệt!!! Mà khiến nàng càng tức tối hơn là, nàng bị Quân Lâm Uyên bỏ thuốc, hiện giờ đến năng lực bảo vệ mình cũng không có!!!
Hoàng Phủ Hoài Hàn lại không biết tình trạng cơ thể của nàng, chỉ lo giết người. Tô Cẩm Bình cũng to giọng hô: “Bắt thích khách!” Hoàng Phủ Hoài Hàn chết cũng không sao, nhưng đừng có liên lụy đến nàng!!!
Tiếng kêu này đã khiến một hắc y nhân chú ý tới nàng, một luồng nội lực lao thẳng về phía Tô Cẩm Bình. Nàng đang muốn ra tay đỡ lại, nhưng lại không thể động đậy, trong lòng thầm mắng Quân Lâm Uyên thêm vài lần nữa, mím chặt môi chờ cái chết đến…
“Keng!” một tiếng, kiếm của thích khách kia rơi xuống đất, đồng thời rơi xuống còn có cả cây quạt cán vàng của Hoàng Phủ Dạ. Điều khiến Tô Cẩm Bình ngạc nhiên hơn là không ngờ Hoàng Phủ Hoài Hàn lại đứng chắn trước mặt mình, tư thế này… rõ ràng là muốn đỡ kiếm thay cho mình! Nàng không hoa mắt chứ?!
Lần trước trong ngự thư phòng của Đông Lăng, hắn bị thương vì mình, hôm nay còn có thể làm được tới mức này, thật là…
Hoàng Phủ Dạ vừa mới chạy tới cũng ngẩn người ra giống nàng, nếu hắn ta tới trễ một bước thôi thì thanh kiếm kia đã xuyên qua ngực hoàng huynh rồi! Hắn ta nhất thời không tìm thấy giọng nói của mình, chẳng lẽ Hoàng huynh cũng…?!
Ngự lâm quân nhanh chóng chạy tới, những người đó biết ám sát không thành công lập tức tự sát!
Quân Lâm Uyên cũng nghe tin báo mà đến, sắc mặt cực kỳ khó coi! Nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn chết ở hoàng cung Bắc Minh, thì dù nhảy xuống sông Hoàng Hà, Bắc Minh họ cũng không rửa sạch tội được. Hắn không sợ khai chiến với Đông Lăng, mà không chấp nhận có người mưu tính hắn như thế. Vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn, hắn liền lên tiếng: “Hoài Hàn huynh, huynh không sao chứ?”
Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng nhíu mày: “Không sao, chắc có người không hy vọng trẫm ở lại Bắc Minh!” Thật ra hắn cũng vốn định ngày mai sẽ rời đi rồi.
Quân Lâm Uyên biến sắc, dung nhan như mạ vàng lạnh đi: “Hoài Hàn huynh nói vậy là đang nghi ngờ do trẫm làm sao?”
“Mộ Dung Thiên Thu!” Hắn ta lạnh lùng phun ra bốn chữ, phản bác phán đoán của hắn.
Lúc này sắc mặt Quân Lâm Uyên mới dịu xuống, thực ra chính hắn cũng nghi ngờ là do Mộ Dung Thiên Thu làm! Hiện giờ bốn nước đang ở thế chân vạc, đương nhiên những quốc gia khác sẽ lo lắng nước hắn liên minh, Đông Lăng và Bắc Minh ở cạnh nhau, hai vị hoàng đế liên tục qua thăm nhau cũng như chứng minh với bên ngoài rằng quan hệ của họ không đơn giản. Tân hoàng của Nam Nhạc sắp đăng cơ, làm sao có thời gian rảnh để ý tới chuyện này, như vậy cũng chỉ còn lại Tây Võ! Việc lần này Mộ Dung Thiên Thu chỉ muốn cảnh cáo họ, chứ nếu ám sát, chắc chắn sẽ không chọn ban ngày mà phải vào buổi tối mới đúng. Mục đích của hắn ta, chính là khiến cho bọn họ dù có liên minh cũng phải cân nhắc một chút! Mà nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi ngốc nghếch một chút, thì có lẽ còn nghi ngờ cả Quân Lâm Uyên! Giỏi cho Mộ Dung Thiên Thu, hắn ta nghĩ Quân Lâm Uyên hắn là bù nhìn sao? Dám phái sát thủ vào tận hoàng cung của mình thì phải dám đón nhận cái giá đắt phải trả!!!
“Việc này Lâm Uyên huynh định xử lý thế nào?” Dù sao nơi này cũng là Bắc Minh, Hoàng Phủ Hoài Hàn gặp chuyện ở đây đương nhiên có quyền yêu cầu Quân Lâm Uyên phải ăn nói cho rõ ràng.
Nụ cười cực kỳ tàn độc nở ra trên mặt Quân Lâm Uyên: “Đương nhiên phải bắt Mộ Dung Thiên Thu trả giá đắt! Hoài Hàn huynh cứ yên tâm chờ tin của trẫm đi, chuyện này, trẫm ắt phải xử lý rõ ràng cho huynh!”
Thấy Quân Lâm Uyên tự tin như thế, Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không nói nhiều: “Vậy trẫm sẽ chờ tin lành!”
Quân Lâm Uyên khẽ gật đầu, cũng không có hứng nói chuyện thêm với Hoàng Phủ Hoài Hàn một câu nào nữa, càng không có tâm trạng nhìn Tô Cẩm Bình lấy một cái, phất tay áo bào đi về phía ngự thư phòng, nụ cười trên mặt khiến người ta sợ hãi, nốt ruồi son ở mi tâm lại đẹp đến mức không ai dám nhìn thẳng, bộc lộ trọn vẹn sự phận nộ của đế vương với việc này! Quả thật, đối với Quân Lâm Uyên mà nói, đây đã không còn là một lời cảnh cáo nữa, mà là một sự nhục nhã đối với Quân Lâm Uyên hắn, cũng là sự nhục nhã đối với thực lực và trí tuệ của hắn!!! Chuyện này, hắn nhất định phải bắt Mộ Dung Thiên Thu trả giá đắt!
“Xử tử toàn bộ người phụ trách an toàn của hoàng cung hôm nay!” Chỉ một câu lại quyết định vận mệnh của mấy nghìn người.
“Vâng!”…
Chờ hắn đi khuất, Hoàng Phủ Dạ mới nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn, muốn nói lại thôi, dường như không biết phải nói gì. Hắn thực sự cảm thấy cảnh tượng vừa rồi rất kỳ quái.
Thấy Hoàng Phủ Dạ nhìn mình chằm chằm, mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng hơi gượng gạo. Vừa rồi thấy nàng gặp nguy hiểm, hắn không kịp nghĩ ngợi lập tức lao đến chắn trước mặt nàng, hành vi hoàn toàn do vô thức, nhưng mà… chuyện này phải giải thích với Dạ thế nào?
Hoàng Phủ Dạ im lặng một lúc lâu, hình như cuối cùng cũng suy nghĩ kỹ càng, đưa tay ra vận nội lực, hút cây quạt đang nằm trên mặt đất về lại tay mình, không nói gì thêm mà quay người đi thẳng.
Hoàng Phủ Hoài Hàn vừa gặp phải ánh mắt kỳ quái của Hoàng Phủ Dạ, lại bắt gặp tiếp ánh mắt kỳ quái của Tô Cẩm Bình, mi tâm nảy lên, lạnh giọng nói: “Không định cảm ơn trẫm sao?”
Dù thế nào thì nàng cũng vẫn phải nhận ân tình này! Tô Cẩm Bình nghiêm túc nói: “Đúng là phải cảm ơn hoàng thượng! Tiểu nhân còn có việc, đi trước!” Nàng không bao giờ muốn ở chung một phòng với phần tử nguy hiểm này nữa, vì tỷ lệ gặp chuyện không may của hắn rất cao!
Nhìn theo bóng người chậm rãi bước đi của nàng, giọng nói lạnh như băng của Hoàng Phủ Hoài Hàn lại vang lên như tuyên bố: “Tô Cẩm Bình, trẫm có thể vì nàng mà quên đi mạng sống, nhưng mà, chỉ cần trẫm còn sống, thì trong lòng trẫm, nàng vĩnh viễn cũng không thể nặng hơn thiên hạ được!”
Mấy lời này nhìn như khó hiểu, nhưng Tô Cẩm Bình lại hiểu được ý hắn. Nàng dừng bước, quay đầu nhìn hắn, nói rất thật lòng: “Hoàng thượng, ngài thoạt nhìn có vẻ rất thông minh, thật ra chỉ là tỏ vẻ thông minh thôi!”
Gân xanh trên thái dương vị hoàng đế nào đó nảy lên bần bật, cô nàng chết tiệt này còn dám châm chọc hắn à?! Tỏ vẻ thông minh, chẳng phải là nhìn có vẻ thông minh, thật ra rất ngu ngốc sao?!
Thấy hắn nổi giận, Tô Cẩm Bình khẽ cười, nói rất ôn hòa, giọng nói cũng vô cùng thân mật: “Hoàng thượng nghĩ kỹ hơn một chút sẽ hiểu ý tiểu nhân mà!” Nói xong, nàng quay người bước đi, đầu cũng không ngoảnh lại. Dù thế nào, tâm ý này của Hoàng Phủ Hoài Hàn, nàng nhận, nhưng chỉ cần nghĩ tới đối tượng vừa liều mình cứu nàng lại là hắn, nàng vẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái!
Hoàng Phủ Hoài Hàn ngẩn người ở trong phòng, cũng hiểu ý nàng, khóe môi lạnh băng cong lên cười tự giễu, nàng muốn nói là mình không cần phải làm mấy hành động đó vì nàng, vì nếu đã hiểu được giang sơn nặng nhất, cần gì phải không quý trọng tính mạng của mình như vậy sao? Nhưng, hành động vừa rồi của hắn, cũng chỉ là hành động vô thức, bản thân hắn cũng không thể khống chế được thì hắn phải làm sao?!
Tô Cẩm Bình, nàng đã thông minh giả ngốc nghếch như vậy, thông minh hơn trẫm rất nhiều như vậy, liệu nàng có thể dạy cho trẫm, làm thế nào khống chế trái tim mình, làm thế nào để ép mình buông tình cảm không nên có này xuống được không?
Lúc này, Hoàng Phủ Hoài Hàn đang ngồi bên bàn, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lạnh lùng, thấy Tô Cẩm Bình vào, sắc mặt hắn hơi dịu đi một chút.
“Không biết Hoàng thượng cho truyền tiểu nhân đến có chuyện gì?” Sắc mặt Tô Cẩm Bình không dễ nhìn lắm, vì đúng là nàng không muốn gặp người này.
Tâm trạng Hoàng Phủ Hoài Hàn vốn không tệ lắm, nhìn thấy sắc mặt của nàng lập tức biến mất hẳn, vì thế, mấy lời muốn nói cũng thay đổi theo, ngữ điệu hơi cao lên: “Ngày mai trẫm sẽ đi!”
“Vậy thì tốt quá, sau này chúng ta không hẹn gặp lại!” Tô Cẩm Bình vội nói, mặt đầy vẻ sung sướng, hoàn toàn không che giấu, trong lòng lại thầm oán, hắn muốn cút thì cứ cút đi, nói với mình làm gì?!
“Nàng thật sự không đáp ứng yêu cầu của trẫm sao?” Trong lòng nàng, ở bên cạnh mình còn không bằng ở bên cạnh Quân Lâm Uyên sao?!
Tô Cẩm Bình cười lạnh: “Hoàng thượng, tiểu nhân biết ngài đã yêu ta sâu đậm lắm rồi, nhưng tình yêu của ngài quá rẻ mạt, ta không gánh nổi!” Mấy lời này mang theo vẻ trào phúng sắc bén, mục đích là muốn châm chọc ngày đó Hoàng Phủ Hoài Hàn lại muốn dùng mỹ nam kế với nàng. Hắn thích nàng à? Coi nàng là kẻ ngốc sao?! Đơn giản là lại muốn lợi dụng mà thôi!
Nghe nàng nói vậy, trong mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn chợt dâng lên vẻ đau đớn, ngoài mặt vẫn không thể hiện gì, chính hắn cũng không nói rõ được, rốt cuộc hắn thích nàng được mấy phần, thậm chí cũng không biết rốt cuộc đây có phải là thích hay không, nên khi nghe thấy nàng nói tình yêu của mình ‘rất rẻ mạt’, hắn chỉ cảm thấy không biết phải nói gì đáp lại. Im lặng một lúc lâu sau, hắn mới lạnh giọng nói: “Bách Lý Kinh Hồng, tốt hơn trẫm nhiều như thế sao?”
Mấy lời này mang theo vị chua mà chính hắn không phát hiện ra.
Tô Cẩm Bình nhíu mày, ánh mắt nhìn hắn càng thêm khó hiểu, người này bị làm sao thế? Đầu bị lừa đá à?! Mấy vấn đề này mà hắn cũng hỏi được, nếu không phải vì mình đã hiểu hắn quá rõ thì thật sự đã nghĩ rằng hắn đang nói thật. Nhưng nàng vẫn rất thẳng thắn đáp: “So với Hoàng thượng, thì chàng mới có thể gọi là người phù hợp nhất!”
“Rầm!” một tiếng, Hoàng Phủ Hoài Hàn đập mạnh tay xuống bàn, vẻ bình tĩnh cố gắng giữ nửa ngày cũng biến mất hẳn. Hắn bước vài bước đến trước mặt Tô Cẩm Bình, nghiến răng nhìn nàng: “Tô Cẩm Bình, vậy nàng nói thử xem, trẫm có chỗ nào kém hắn?!”
“Chỉ có một chỗ!” Tô Cẩm Bình thực sự muốn chọc tức hắn.
Một luồng sát khí dâng lên trong mắt hắn, gân xanh ở thái dương cũng nảy lên: “Tô Cẩm Bình, trẫm muốn nghe lời nói thật!”
Tô Cẩm Bình nhìn hắn nghiêm túc như vậy, liền thẳng thắn nói: “Chàng có thể cho ta sự duy nhất, Hoàng thượng không cho được!” Trong tiềm thức nàng đã hơi tin tưởng lời nói của Hoàng Phủ Hoài Hàn, vì phản ứng hiện giờ của hắn, dường như thật sự đã bị lún sâu vào không thể kiềm chế được.
Hơi thở của Hoàng Phủ Hoài Hàn dồn dập thêm vài phần, rõ ràng đã bị kích thích nặng nề, tia sáng lạnh cuồn cuộn lên trong con ngươi tím đậm, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Tô Cẩm Bình: “Nếu như trẫm cũng có thể làm được thì sao?”
Nói xong câu này, trong lòng hắn lại thoải mái đến khó hiểu. Hắn vốn không biết địa vị của nàng trong lòng mình nặng đến đâu, nhưng hiện giờ đã có câu trả lời. Thì ra, trong tiềm thức, hắn thậm chí còn sẵn lòng cho nàng lời hứa ‘duy nhất’! Lời hứa này, dù lúc trước có cảm động với Hinh nhi, hắn cũng chưa từng cho nàng ấy.
“Nhưng sẽ có một ngày, Hoàng thượng vẫn sẽ vì giang sơn xã tắc của ngài, mà bỏ rơi ta không chút do dự!” Mặt nàng không chút thay đổi nói, đôi mắt phượng nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn khiến hắn không thể lảng tránh được.
Dưới ánh mắt chăm chú của nàng, Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi mất tự nhiên muốn né tránh. Nàng nói đúng, hắn phải thừa nhận, nếu thật sự có một ngày như thế, hắn sẽ lựa chọn như vậy, nhưng mà… “Trẫm sẽ làm như vậy, chẳng lẽ Bách Lý Kinh Hồng sẽ không sao?”
Những lời này cũng thực sự khiến Tô Cẩm Bình phải suy nghĩ! Nàng và Bách Lý Kinh Hồng đã từng nói rất nhiều vấn đề, đã từng nói trọn đời trọn kiếp một đôi, cũng đã từng nói sống chết có nhau, chỉ duy nhất vấn đề này là chưa từng. Nàng cũng biết hắn muốn có giang sơn, cũng vẫn luôn muốn hỏi giữa nàng và giang sơn bên nào nặng bên nào nhẹ, nhưng mỗi khi định hỏi ra, nàng lại nuốt xuống, vì nàng cảm thấy vấn đề này thật sự rất tầm thường, tầm thường y như câu người ta hay hỏi người yêu của mình: “Nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước thì anh cứu ai trước” vậy.
Vì thế nên nàng mới không hỏi, hiện giờ bị Hoàng Phủ Hoài Hàn dùng vấn đề này dồn nàng vào đường cùng khiến nàng không biết phải trả lời thế nào! Đột nhiên, nàng chợt nhớ tới hình ảnh hắn so tài đánh đàn vì mình, còn cảnh tượng hắn ngoan ngoãn chịu đòn, nàng liền liếc nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn, nếu là người đàn ông này thì chắc chắn sẽ không thể làm đến mức đó vì mình!!! Còn Bách Lý Kinh Hồng, nếu không phải đã yêu đến mức sâu đậm nhất thì sao có thể làm thế được?! Nghĩ vậy, nàng hơi ngẩng đầu, trả lời: “Ta tin rằng, chàng tuyệt đối sẽ không làm thế!”
“Nàng tin hắn như vậy sao?” Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng hỏi, lửa giận bùng lên dưới đáy mắt, vừa không cam lòng, vừa ghen tị!
Nụ cười lạnh xuất hiện trên khuôn mặt xinh xắn của Tô Cẩm Bình, chợt toát ra vẻ tao nhã, ngạo nghễ, tự tin không ai sánh bằng: “Không phải ta tin chàng, mà ta tin chính ta!” Tin rằng chắc chắn mình sẽ không nhìn nhầm người.
Hoàng Phủ Hoài Hàn uất nghẹn, trong lòng cũng cảm thấy tan hết hy vọng, cuối cùng mới nhíu mày nói: “Nhưng trẫm vẫn muốn nói cho nàng biết, thiết kỵ của trẫm sớm muộn gì cũng sẽ san bằng thiên hạ. Chờ đến khi hắn chỉ còn hai bàn tay trắng, trẫm hy vọng nàng sẽ không hối hận vì quyết định của mình!” Giọng của hắn nhỏ hơn một chút, không để người ngoài cửa nghe thấy.
“Hoàng thượng, thứ mà mỗi người theo đuổi đều khác nhau. Có người cảm thấy thống nhất thiên hạ lưu danh sử sách là quan trọng nhất, cũng có người cảm thấy công danh lợi lộc chỉ là gió thoảng mây trôi. Thứ ta mong chờ, chỉ là một tình cảm chân thành, sâu đậm. Tình cảm đó có thể cùng lên trời xanh cùng xuống suối vàng, tình cảm đó có thể vứt bỏ tất cả, những thứ này, Hoàng thượng không cho ta được! Hơn nữa, chinh chiến thiên hạ, ai thắng ai thua, còn chưa biết được!” Đây là lần đầu tiên Tô Cẩm Bình nghiêm túc nói chuyện với Hoàng Phủ Hoài Hàn như vậy, toàn thân nghiêm chỉnh hơn rất nhiều.
Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng kinh ngạc vì vẻ trí tuệ hiếm thấy này của nàng, ‘tình cảm đó có thể cùng lên trời xanh cùng xuống suối vàng, tình cảm đó có thể vứt bỏ đi tất cả’ sao?! Đó là thứ tình cảm mà nàng mong muốn?! Nhưng chính hắn cũng phải thừa nhận rằng, hắn thật sự không cho được!!! Hắn chán nản hít sâu một hơi, đôi môi mỏng lạnh băng khẽ cong lên cười: “Tô Cẩm Bình, lúc trước đúng là trẫm xem thường nàng.” Hắn chỉ nhìn thấy vẻ mặt vô lại, ngớ ngẩn của nàng, mà không hề biết rằng nàng còn có vẻ mặt trí tuệ như vậy nữa, nhìn thì như không biết gì cả, thật ra lại hiểu rõ tất cả mọi thứ!
Hiện giờ ngươi cũng đang xem thường bà thì có ấy! “Không biết Hoàng thượng nhìn nhận tiểu nhân thế nào?”
“Thông minh giả ngốc!” Hắn lạnh lùng nói, nhưng giọng điệu đầy vẻ tán thưởng.
Tô Cẩm Bình ôm hai má vô cùng ngượng ngùng nói: “Ai you, Hoàng thượng khen nhầm rồi, khen nhầm rồi!”
Nhìn thấy nàng lại thành bộ dạng này, khóe môi hắn khẽ run lên không kìm được, gân xanh ở thái dương cũng khe khẽ giật nảy vài cái, nhưng tâm trạng bình thản hơn rất nhiều: “Tô Cẩm Bình, nghe những lời nàng vừa nói, đột nhiên trẫm mới nhớ tới một chuyện, điều mà nàng rất mong muốn là một tình cảm chân thành, sâu đậm phải không?”
“Đúng thế!” Hắn lại hỏi đến chuyện này làm gì?
“Vậy… bạc thì sao?” Không phải là ngay cả lúc nằm mơ nàng cũng nghĩ đến tiền sao?
Ặc… sắc mặt Tô Cẩm Bình chợt cứng ngắc, một lúc mới nói: “Tình cảm chân thành sâu đậm là thứ ta rất muốn, còn bạc là thứ ta rất muốn nhất!”
“Vậy, nếu trẫm có thể giao hết tiền bạc trong quốc khố cho nàng, nàng có bằng lòng rời xa Bách Lý Kinh Hồng không?” Hắn như nhìn thấy một tia hy vọng vậy, hắn vẫn còn nhớ rõ ràng chuyện lúc trước, cô nàng này chui vào quốc khố của mình, chết cũng không chịu đi ra!
Trên mặt Tô Cẩm Bình lộ ra nụ cười thô thiển: “Để ta nghĩ một chút!” Tiền của Hoàng Phủ Hoài Hàn nàng cũng nhớ rõ ràng, ai you… khó quyết quá! Suy nghĩ một lúc, nàng mới chợt nhớ tới một chuyện, sau đó nhíu mày kiên quyết lắc đầu: “Không được! Tiểu nhân là người có phẩm chất đạo đức cao thượng, không thể vì bạc mà bỏ đi tình cảm chân thành được!” Lời nói ra ngoài miệng thì vô cùng chính trực, nhưng trong lòng nàng lại nghĩ là… Tiểu Hồng Hồng vốn rất nhiều tiền, làm Hoàng đế rồi thì quốc khố Nam Nhạc cũng là của hắn, nếu tính như vậy thì hắn còn nhiều tiền hơn Hoàng Phủ Hoài Hàn nhiều! Vì thế… khà khà…
Chuyện này cũng nói với chúng ta một đạo lý, người đàn ông có năng lực, phải giữ được người phụ nữ của mình, không chỉ giữ chặt ở phương diện tình cảm, mà về thực lực cũng không thể thua bất cứ kẻ nào, đặc biệt là trên vấn đề nhạy cảm như tiền bạc này! Dù là ở hiện đại hay ở cổ đại cũng đều như thế! Hơn nữa, Tô Cẩm Bình nhận thức sâu sắc rằng, mấy người đàn ông không có tiền mà lại trách phụ nữ tham phú phụ bần, căn bản là minh chứng cho sự vô dụng! Đã không có bạc, còn không nghĩ xem nên kiếm tiền như thế nào, nên phấn đấu ra sao để giữ chặt người phụ nữ của mình, lại đi than trời trách đất oán hận đối phương thay lòng đổi dạ, chẳng phải vô dụng thì là gì?!
Khóe môi Hoàng Phủ Hoài Hàn giật giật mấy cái, rõ ràng là bị câu ‘tiểu nhân là người có phẩm chất đạo đức cao thượng’ kia giáng cho một cú!
Hắn còn đang định nói gì đó, thì một luồng sát khí sắc bén xé gió lao tới, hai người đều quay đầu, Hoàng Phủ Hoài Hàn vung tay áo bào lên, một luồng lực lao ra đẩy người kia bắn xa ra ngoài!
Không bao lâu sau, mấy hắc y nhân nữa lại xông vào! Tình cảnh quen thuộc này khiến Tô Cẩm Bình không khỏi oán trách Hoàng Phủ Hoài Hàn, lần trước khi hắn gặp mình một mình cũng bị ám sát, lần này cũng liên lụy nàng như thế, chết tiệt!!! Mà khiến nàng càng tức tối hơn là, nàng bị Quân Lâm Uyên bỏ thuốc, hiện giờ đến năng lực bảo vệ mình cũng không có!!!
Hoàng Phủ Hoài Hàn lại không biết tình trạng cơ thể của nàng, chỉ lo giết người. Tô Cẩm Bình cũng to giọng hô: “Bắt thích khách!” Hoàng Phủ Hoài Hàn chết cũng không sao, nhưng đừng có liên lụy đến nàng!!!
Tiếng kêu này đã khiến một hắc y nhân chú ý tới nàng, một luồng nội lực lao thẳng về phía Tô Cẩm Bình. Nàng đang muốn ra tay đỡ lại, nhưng lại không thể động đậy, trong lòng thầm mắng Quân Lâm Uyên thêm vài lần nữa, mím chặt môi chờ cái chết đến…
“Keng!” một tiếng, kiếm của thích khách kia rơi xuống đất, đồng thời rơi xuống còn có cả cây quạt cán vàng của Hoàng Phủ Dạ. Điều khiến Tô Cẩm Bình ngạc nhiên hơn là không ngờ Hoàng Phủ Hoài Hàn lại đứng chắn trước mặt mình, tư thế này… rõ ràng là muốn đỡ kiếm thay cho mình! Nàng không hoa mắt chứ?!
Lần trước trong ngự thư phòng của Đông Lăng, hắn bị thương vì mình, hôm nay còn có thể làm được tới mức này, thật là…
Hoàng Phủ Dạ vừa mới chạy tới cũng ngẩn người ra giống nàng, nếu hắn ta tới trễ một bước thôi thì thanh kiếm kia đã xuyên qua ngực hoàng huynh rồi! Hắn ta nhất thời không tìm thấy giọng nói của mình, chẳng lẽ Hoàng huynh cũng…?!
Ngự lâm quân nhanh chóng chạy tới, những người đó biết ám sát không thành công lập tức tự sát!
Quân Lâm Uyên cũng nghe tin báo mà đến, sắc mặt cực kỳ khó coi! Nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn chết ở hoàng cung Bắc Minh, thì dù nhảy xuống sông Hoàng Hà, Bắc Minh họ cũng không rửa sạch tội được. Hắn không sợ khai chiến với Đông Lăng, mà không chấp nhận có người mưu tính hắn như thế. Vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn, hắn liền lên tiếng: “Hoài Hàn huynh, huynh không sao chứ?”
Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng nhíu mày: “Không sao, chắc có người không hy vọng trẫm ở lại Bắc Minh!” Thật ra hắn cũng vốn định ngày mai sẽ rời đi rồi.
Quân Lâm Uyên biến sắc, dung nhan như mạ vàng lạnh đi: “Hoài Hàn huynh nói vậy là đang nghi ngờ do trẫm làm sao?”
“Mộ Dung Thiên Thu!” Hắn ta lạnh lùng phun ra bốn chữ, phản bác phán đoán của hắn.
Lúc này sắc mặt Quân Lâm Uyên mới dịu xuống, thực ra chính hắn cũng nghi ngờ là do Mộ Dung Thiên Thu làm! Hiện giờ bốn nước đang ở thế chân vạc, đương nhiên những quốc gia khác sẽ lo lắng nước hắn liên minh, Đông Lăng và Bắc Minh ở cạnh nhau, hai vị hoàng đế liên tục qua thăm nhau cũng như chứng minh với bên ngoài rằng quan hệ của họ không đơn giản. Tân hoàng của Nam Nhạc sắp đăng cơ, làm sao có thời gian rảnh để ý tới chuyện này, như vậy cũng chỉ còn lại Tây Võ! Việc lần này Mộ Dung Thiên Thu chỉ muốn cảnh cáo họ, chứ nếu ám sát, chắc chắn sẽ không chọn ban ngày mà phải vào buổi tối mới đúng. Mục đích của hắn ta, chính là khiến cho bọn họ dù có liên minh cũng phải cân nhắc một chút! Mà nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi ngốc nghếch một chút, thì có lẽ còn nghi ngờ cả Quân Lâm Uyên! Giỏi cho Mộ Dung Thiên Thu, hắn ta nghĩ Quân Lâm Uyên hắn là bù nhìn sao? Dám phái sát thủ vào tận hoàng cung của mình thì phải dám đón nhận cái giá đắt phải trả!!!
“Việc này Lâm Uyên huynh định xử lý thế nào?” Dù sao nơi này cũng là Bắc Minh, Hoàng Phủ Hoài Hàn gặp chuyện ở đây đương nhiên có quyền yêu cầu Quân Lâm Uyên phải ăn nói cho rõ ràng.
Nụ cười cực kỳ tàn độc nở ra trên mặt Quân Lâm Uyên: “Đương nhiên phải bắt Mộ Dung Thiên Thu trả giá đắt! Hoài Hàn huynh cứ yên tâm chờ tin của trẫm đi, chuyện này, trẫm ắt phải xử lý rõ ràng cho huynh!”
Thấy Quân Lâm Uyên tự tin như thế, Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không nói nhiều: “Vậy trẫm sẽ chờ tin lành!”
Quân Lâm Uyên khẽ gật đầu, cũng không có hứng nói chuyện thêm với Hoàng Phủ Hoài Hàn một câu nào nữa, càng không có tâm trạng nhìn Tô Cẩm Bình lấy một cái, phất tay áo bào đi về phía ngự thư phòng, nụ cười trên mặt khiến người ta sợ hãi, nốt ruồi son ở mi tâm lại đẹp đến mức không ai dám nhìn thẳng, bộc lộ trọn vẹn sự phận nộ của đế vương với việc này! Quả thật, đối với Quân Lâm Uyên mà nói, đây đã không còn là một lời cảnh cáo nữa, mà là một sự nhục nhã đối với Quân Lâm Uyên hắn, cũng là sự nhục nhã đối với thực lực và trí tuệ của hắn!!! Chuyện này, hắn nhất định phải bắt Mộ Dung Thiên Thu trả giá đắt!
“Xử tử toàn bộ người phụ trách an toàn của hoàng cung hôm nay!” Chỉ một câu lại quyết định vận mệnh của mấy nghìn người.
“Vâng!”…
Chờ hắn đi khuất, Hoàng Phủ Dạ mới nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn, muốn nói lại thôi, dường như không biết phải nói gì. Hắn thực sự cảm thấy cảnh tượng vừa rồi rất kỳ quái.
Thấy Hoàng Phủ Dạ nhìn mình chằm chằm, mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng hơi gượng gạo. Vừa rồi thấy nàng gặp nguy hiểm, hắn không kịp nghĩ ngợi lập tức lao đến chắn trước mặt nàng, hành vi hoàn toàn do vô thức, nhưng mà… chuyện này phải giải thích với Dạ thế nào?
Hoàng Phủ Dạ im lặng một lúc lâu, hình như cuối cùng cũng suy nghĩ kỹ càng, đưa tay ra vận nội lực, hút cây quạt đang nằm trên mặt đất về lại tay mình, không nói gì thêm mà quay người đi thẳng.
Hoàng Phủ Hoài Hàn vừa gặp phải ánh mắt kỳ quái của Hoàng Phủ Dạ, lại bắt gặp tiếp ánh mắt kỳ quái của Tô Cẩm Bình, mi tâm nảy lên, lạnh giọng nói: “Không định cảm ơn trẫm sao?”
Dù thế nào thì nàng cũng vẫn phải nhận ân tình này! Tô Cẩm Bình nghiêm túc nói: “Đúng là phải cảm ơn hoàng thượng! Tiểu nhân còn có việc, đi trước!” Nàng không bao giờ muốn ở chung một phòng với phần tử nguy hiểm này nữa, vì tỷ lệ gặp chuyện không may của hắn rất cao!
Nhìn theo bóng người chậm rãi bước đi của nàng, giọng nói lạnh như băng của Hoàng Phủ Hoài Hàn lại vang lên như tuyên bố: “Tô Cẩm Bình, trẫm có thể vì nàng mà quên đi mạng sống, nhưng mà, chỉ cần trẫm còn sống, thì trong lòng trẫm, nàng vĩnh viễn cũng không thể nặng hơn thiên hạ được!”
Mấy lời này nhìn như khó hiểu, nhưng Tô Cẩm Bình lại hiểu được ý hắn. Nàng dừng bước, quay đầu nhìn hắn, nói rất thật lòng: “Hoàng thượng, ngài thoạt nhìn có vẻ rất thông minh, thật ra chỉ là tỏ vẻ thông minh thôi!”
Gân xanh trên thái dương vị hoàng đế nào đó nảy lên bần bật, cô nàng chết tiệt này còn dám châm chọc hắn à?! Tỏ vẻ thông minh, chẳng phải là nhìn có vẻ thông minh, thật ra rất ngu ngốc sao?!
Thấy hắn nổi giận, Tô Cẩm Bình khẽ cười, nói rất ôn hòa, giọng nói cũng vô cùng thân mật: “Hoàng thượng nghĩ kỹ hơn một chút sẽ hiểu ý tiểu nhân mà!” Nói xong, nàng quay người bước đi, đầu cũng không ngoảnh lại. Dù thế nào, tâm ý này của Hoàng Phủ Hoài Hàn, nàng nhận, nhưng chỉ cần nghĩ tới đối tượng vừa liều mình cứu nàng lại là hắn, nàng vẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái!
Hoàng Phủ Hoài Hàn ngẩn người ở trong phòng, cũng hiểu ý nàng, khóe môi lạnh băng cong lên cười tự giễu, nàng muốn nói là mình không cần phải làm mấy hành động đó vì nàng, vì nếu đã hiểu được giang sơn nặng nhất, cần gì phải không quý trọng tính mạng của mình như vậy sao? Nhưng, hành động vừa rồi của hắn, cũng chỉ là hành động vô thức, bản thân hắn cũng không thể khống chế được thì hắn phải làm sao?!
Tô Cẩm Bình, nàng đã thông minh giả ngốc nghếch như vậy, thông minh hơn trẫm rất nhiều như vậy, liệu nàng có thể dạy cho trẫm, làm thế nào khống chế trái tim mình, làm thế nào để ép mình buông tình cảm không nên có này xuống được không?
/229
|