Edit: Trang dung hoa
Beta: Huyền quý tần
Toàn bộ từ trên dưới Thọ Khang cung đều bị phạt, tin tức này quá kinh sợ và ngay lập tức truyền đến trong tai các cung chủ. Ai cũng lập tức bắt đầu tìm hiểu tin tức, chuyện Thái Hậu không đối phó được Xu Dung Hoa đương nhiên là không thể che đậy được. Có mấy người tra xét được toàn bộ thậm chí còn đánh giá trong lòng: Tự nâng đá đập chân mình.
Lúc này Thái Hậu đang nằm trên giường, vẻ mặt trắng xám, bà đã nôn không ít. Hứa Khâm vốn dĩ nên rời đi lại quay lại cầm khăn ướt thay Thái Hậu lau mồ hôi trên thái dương.
Thái Hậu nôn đến mức mất nước, nhìn khuôn mặt Hứa Khâm gần ngay trước mắt, trong lòng tức giận lại tăng lên, tiếc là bà không còn sức lực làm gì Hứa Khâm nữa rồi.
Mưu kế là do Hứa Khâm đưa ra, Thái Hậu vì lật đổ Thẩm Vũ mà tin lời nói của nàng, quyết tâm đối xử tàn nhẫn với thân thể của mình mà uống thuốc. Vốn dĩ Hứa ma ma, Mục cô cô với Xuân Phong ba người sau khi biết được đều không đồng ý nhưng bà khăng khăng làm như vậy, không coi trọng thân thể của mình. Nhưng bà quá oán hận Thẩm Vũ, cầm chén ném lên mặt bà, huyết hải thâm thù làm sao có thể không báo.
Bà quyết tâm uống bát thuốc này, thế là nôn thốc nôn tháo, quả thật không còn hình người! Hiện tại nghĩ lại, bà ngu ngốc đến mức nào mới để cừu hận và lời nói đầu lưỡi của Hứa Khâm che mắt. Thái Y Viện chỉ có một hai Thái Y nghe lời bà sai bảo, nếu Hoàng Thượng thật sự muốn giúp Thẩm Vũ xoay người mà tìm Đỗ Viện Phán đến, thuốc có lợi hại như thế nào cũng không thể che mắt lão được.
Xem thái độ của Hoàng Thượng vừa rồi khi xử phạt Thọ Khang cung là có thể đoán được nếu lúc đó Thẩm Vũ không thể tự cứu bản thân, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ ra mặt cho Thẩm Vũ!
Hứa Khâm từ đầu đến cuối đều cúi đầu, lúc này nàng như chim sợ cành cong. Nàng biết Thái Hậu tức giận đến mức nào, loại biện pháp giết địch một ngàn tự hại tám trăm này đúng là tự hại mình, kết quả cuối cùng kẻ thù lại không bị thương chút nào, răng văng lẫn máu cũng phải nuốt xuống. Quả thật cái được không bù được cái mất.
Vỗn dĩ định sắp đặt trong cái túi thơm Thẩm Vũ trình lên có hoa đỗ quyên độc, Thái Hậu bị nôn mửa cũng là thật, đến lúc đó Hoàng Thượng có muốn giúp cũng hết cách, hơn nữa Thái Hậu và Thẩm Vũ luôn xích mích với nhau, Thẩm Vũ đương nhiên là hết đường chối cãi.
Không ngờ vị Xu Dung hoa này lại thoát được, Thái Hậu thành người xấu, trong mắt mọi người quả thật là tự làm tự chịu! Cuối cùng đã sai ở chỗ đâu!
Hiện tại vẫn đang là ban ngày, sắc trời sáng sủa, tiếc là một nửa cung nhân trong Thọ Khang Cung đã đi lĩnh phạt, lúc này đã về phòng hạ nhân hết, nằm thoi thóp trên giường kêu rên, trong lòng thì thầm mắng kẻ hành hình lần này ra tay quá tàn nhẫn, cứ như là có thù giết cha với bọn họ vậy.
Sau khi rên rỉ xong lại bắt đầu suy nghĩ, đều nói cây to đón gió lớn. Trong hậu cung không có Hoàng Hậu, địa vị Thái Hậu đương nhiên là không ai sánh được. Trước kia đúng là như thế, các phi tần vẫn luôn xoay xung quanh Thái Hậu. Nhưng từ sau khi Xu Dung Hoa đến thì mọi chuyện hoàn toàn đảo ngược.
Một Dung Hoa Chính Tứ phẩm lại có thể liên tục làm Thái Hậu mất mặt trước mặt mọi người! Các phi tần khác trong hậu cung thấy vậy, trong lòng đều lo sợ bất an, kẻ vốn hận Thẩm Vũ đến nghiến răng nghiến lợi như Thụy Phi, Lệ Phi cũng không dám manh động.
Cửa lớn Cẩm Nhan điện đóng chặt, bên ngoài có năm, sáu kẻ trông cửa. Trong điện bầu không khí âm trầm, Thẩm Vũ ngồi ở chủ vị, Trụy Nhi quỳ ở dưới. Tất cả cung nhân trong Cẩm Nhan điện nếu không đang làm việc hay có thời gian nhàn rỗi đều bị gọi đến đây.
“Trụy Nhi, ngươi có gì muốn giải thích với bản tần không?” Thẩm Vũ dùng ngón trỏ và ngón cái liên tục xoay chiếc nhẫn đeo bên tay phải, giọng nói lạnh lùng, thanh âm cũng đè thấp.
Trụy Nhi quỳ giữa cung điện, thân hình vô cùng gầy gò, lúc này nghe được lời chất vấn của Thẩm Vũ nhưng không hề lộ ra vẻ kinh hoảng.
Ngược lại, nàng bình tĩnh ngẩng đầu, vẻ mặt tình tĩnh, thấp giọng nói: “Nô tỳ không biết Dung Hoa có ý gì, cũng không có gì muốn giải thích với Dung Hoa.”
Cung nhân đứng ở một bên vây xem cũng biết một hai về chuyện Thẩm Vũ hôm nay bị làm khó dễ ở Thọ Khang cung. Túi thơm là do Trụy Nhi thêu thay Xu Dung Hoa, bên trong Cẩm Nhan điện không ít cung nhân cũng biết chuyện này, Xu Dung Hoa không giấu bọn họ. Bây giờ xảy ra chuyện này, cung nhân nào hơi thông mình đều có thể đoán được bảy, tám phần chuyện mập mờ bí hiểm này.
“Ngươi đúng là mạnh miệng đấy! Có cốt khí!” Thẩm Vũ hừ một tiếng, ý cười trào phúng không chút che lấp. Bỗng nhiên nàng lạnh mặt, phất tay lạnh lùng nói: “Minh Âm, tát nàng cho ta, tát mạnh vào!”
Thẩm Vũ vừa dứt lời, trong lòng Minh Âm liền run lên một cái. Xu Dung Hoa, quả nhiên theo người có thịt ăn, có người để đánh rồi!
Minh Âm nhanh chân nhảy lên hai bước, lập tức vọt đến trước mặt Trụy Nhi, nâng tay lên tát một cái. Lần này so với lần trước tát Nghiên tần cảm giác hoàn toàn khác nhau. Lúc đó chỉ có cơ hội đánh năm lần, nhưng lần này là tùy vào tâm trạng của nàng.
Minh Âm không hề khách khí, đánh tới lui hai lần bốn cái tát thành một nhịp, nhưng vẫn chưa dừng ở đó, đánh liên tiếp 12 cái tát nàng mới ngừng tay, chậm rãi đứng sang một bên.
Khuôn mặt nhỏ của Trụy Nhi vốn trắng trẻo lập tức sưng vù lên, khóe miệng cũng rớm máu. Bởi vì đau đớn do sinh lý nên dù ban đầu đã chuẩn bị cố gắng chống cự cũng đau đến chảy ra nước mắt.
Có một vài cung nhân đứng gần nhìn thấy thảm trạng của Trụy Nhi, trong lòng không khỏi hoảng hồn. Theo bản năng nhìn Minh Âm, vẻ mặt Minh Âm không hề nghiêm túc hay đáng sợ, ngược lại sắc mặt hồng hào, miệng nhếch lên, hiển nhiên là đang rất vui vẻ.
Mấy cung nhân này không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, thầm cân nhắc trong lòng, đưa vị trí của Minh Âm lên cấp bậc “vật nguy hiểm, không được đến gần”. Minh Ngữ ở một bên, không ngừng nghĩ trong đầu: Nàng cũng muốn đi đánh người, thường ngày ở Long Càn Cung, chỉ bị đánh.
“Bây giờ đã có gì để nói với bản tần chưa?” Thẩm Vũ dừng lại một lát, nét mặt cũng dịu hơn đôi chút, thấy Trụy Nhi bị đánh như thế, trong lòng nàng khá thoải mái.
Trụy Nhi hơi giật giật gò má, cảm giác đau đớn lập tức tái phát. Nàng cúi đầu, vẫn thấp giọng đáp: “Nô tỳ không biết Xu Dung Hoa có ý gì.”
Vẻ mặt Thẩm Vũ không thay đổi, phất tay lần thứ hai, Minh Âm lại đi về phía trước mấy bước, tiếp tục giơ tay lên tát.
Lần này nàng mạnh tay hơn hẳn, cái tát đầu tiên đã kiến đầu Trụy Nhi lệch sang một bên, vì lực quá mạnh, một nhánh hoa quyên trên đầu Trụy Nhi lập tức bay ra ngoài, trượt dài một đoạn trên đất rồi dừng lại ở dưới chân một cung nữ.
Tiểu cung nữ kia hoảng đến mềm nhũn tay chân, quỳ sụp xuống đất.
Minh Âm mắt nháy cũng không nháy một cái, động tác trên tay không khựng lại chút nào. “Chát chát chát”, tiếng tát vang vọng trong điện, ngay cả Minh Tâm đang đứng một bên cũng thấy rờn rờn: hận lớn đến mức nào thế! Xuống tay nặng như thế, hơn nữa nhìn biểu cảm của Minh Tâm… rõ ràng là đang hưởng thụ! Không hổ là kẻ có thể kéo dài hơi tàn sống sót bên cạnh Hoàng Thượng, cạnh kẻ biến thái không có ai là người bình thường!
Minh Âm tát đến khi cảm thấy tay như mỏi mới dừng lại, nàng thở dài một hơi, lùi sang đứng một bên. Lại nói, đánh người cũng rất tốn sức. Cánh tay thì tê, bàn tay thì đau, lần sau cầm luôn một cây trâm đâm “sượt” qua mặt, không mệt mà lại có lực uy hiếp!
Trụy Nhi đã bị tát đến mức nằm vật ra đất, nàng nằm rạp xuống, rốt cuộc vẫn không chịu được nước mắt sớm tràn mi, tóc tai rối bời. Khuôn mặt sưng đỏ vô cùng thê thảm, chỉ vì bị Minh Âm tát.
“Dung Hoa tha cho nô tỳ, nô tỳ nói. Toàn bộ đều do Trương Thành sai nô tỳ làm, nô tỳ cũng bị oan uổng, xin…” Giọng nói Trụy Nhi đầy tha thiết nhưng mặt bị tát thành vậy, nói chuyện cũng không rõ ràng, dáng vẻ run rẩy trông vô cùng đáng thương.
Thẩm Vũ đột nhiên cầm chén trà trên bàn ném về phía giữa cung điện. Chiếc chén sứ Thanh Hoa tinh xảo vỡ vụn ngay trước chỗ Trụy Nhi quỳ. Thậm chí còn có vài mảnh vỡ nhỏ văng lên quần nàng. Trụy Nhi còn chưa nói hết lời đã bị ép nuốt xuống.
“Không cần nữa. Lúc bản tần để cho ngươi nói ngươi lại ra vẻ không nói. Bây giờ ngươi muốn nói, bản tần lại không muốn nghe. Bản tần đã cho ngươi cơ hội, ngươi muốn trách cũng chỉ có thể tự trách chính mình.” Thẩm Vũ nhẹ giơ tay vén tóc, cười nhạt, giọng nói không chút rung động nhưng lại chứa đầy ý cảnh cáo.
Trụy Nhi sững sờ nằm rạp trên đất, đầu nàng bây giờ còn đang choáng váng, đến khi phản ứng lại hai tay đã bị người ta kéo lên. Hai cung nữ làm việc nặng đi trước kéo nàng thẳng ra bên ngoài.
“Xu Dung Hoa, nô tỳ biết sai rồi!” Tiếng xin tha của đứt quãng Trụy Nhi truyền đến từ bên ngoài, cung nhân đứng xem trong điện đều sợ đến mức run tim mất mật.
Tiếc là Thẩm Vũ ngồi ở thượng vị chẳng thèm nhấc mí nhìn, cầm chén trà trong tay thản nhiên thổi khẽ.
“Nô tài đáng chết, nô tài nhìn sai người mới đề cử nàng cho Lan Hủy, suýt nữa gây sai lầm làm lỡ đại sự của chủ nhân!” Trương Thành cũng là kẻ nhanh trí, vội quỳ xuống, cao giọng xin tha.
Thẩm Vũ khẽ hừ một tiếng, chậm rãi buông chén trà trong tay, lạnh lùng nhìn hắn.
“Chủ nhân ngươi đúng là tự tin, cho rằng chỉ cần một lần là có thể đẩy ngã bản tần, quan hệ giữa ngươi và Trụy Nhi cũng chẳng thèm che giấu. Lời của ngươi bản tần một chữ cũng không tin. Lôi hắn xuống!” Vẻ mặt Thẩm Vũ nghiêm túc, trong mắt lóe ra vẻ lạnh lùng, nhìn thẳng về Trương Thành. Giọng nói lạnh lùng như xuyên qua từ địa ngục, không có chút tình cảm nào.
Mấy tiểu thái giám đi tới toan kéo hắn đi. Trương Thành biết mình không sống được bao lâu nữa, hoặc là không làm hoặc làm làm đến cùng, hắn đột nhiên đứng dậy, xông về phía Thẩm Vũ.
Vài cung nhân ré lên sợ hãi, Minh Tâm vội xông tới, chặn đứng Trương Thành. Chờ đến khi Trương Thành đá nàng ngã lăn ra, mấy tiểu thái giám đằng sau cũng kịp phản ứng lại, vội xông lên ôm chặt hắn. Có kẻ lớn gan thậm chí còn vừa đá vừa cắn hắn. Thế này mới xem như miễn cưỡng chặn được hắn lại.
Sắc mặt Thẩm Vũ cũng hơi trắng, rõ ràng là bị dọa rồi. Nhưng nàng vẫn cố gắng trấn định, vẻ mặt bất biến.
“Kéo đi ra ngoài xử lý! Không để người sống.” Thẩm Vũ ngồi yên trên ghế, sắc mặt âm trầm ra lệnh.
Trương Thành liền bị kéo xuống, những cung nhân khác bị sợ hãi, thấy Thẩm Vũ trấn định như thế cũng đều từ từ phục hồi lại.
Beta: Huyền quý tần
Toàn bộ từ trên dưới Thọ Khang cung đều bị phạt, tin tức này quá kinh sợ và ngay lập tức truyền đến trong tai các cung chủ. Ai cũng lập tức bắt đầu tìm hiểu tin tức, chuyện Thái Hậu không đối phó được Xu Dung Hoa đương nhiên là không thể che đậy được. Có mấy người tra xét được toàn bộ thậm chí còn đánh giá trong lòng: Tự nâng đá đập chân mình.
Lúc này Thái Hậu đang nằm trên giường, vẻ mặt trắng xám, bà đã nôn không ít. Hứa Khâm vốn dĩ nên rời đi lại quay lại cầm khăn ướt thay Thái Hậu lau mồ hôi trên thái dương.
Thái Hậu nôn đến mức mất nước, nhìn khuôn mặt Hứa Khâm gần ngay trước mắt, trong lòng tức giận lại tăng lên, tiếc là bà không còn sức lực làm gì Hứa Khâm nữa rồi.
Mưu kế là do Hứa Khâm đưa ra, Thái Hậu vì lật đổ Thẩm Vũ mà tin lời nói của nàng, quyết tâm đối xử tàn nhẫn với thân thể của mình mà uống thuốc. Vốn dĩ Hứa ma ma, Mục cô cô với Xuân Phong ba người sau khi biết được đều không đồng ý nhưng bà khăng khăng làm như vậy, không coi trọng thân thể của mình. Nhưng bà quá oán hận Thẩm Vũ, cầm chén ném lên mặt bà, huyết hải thâm thù làm sao có thể không báo.
Bà quyết tâm uống bát thuốc này, thế là nôn thốc nôn tháo, quả thật không còn hình người! Hiện tại nghĩ lại, bà ngu ngốc đến mức nào mới để cừu hận và lời nói đầu lưỡi của Hứa Khâm che mắt. Thái Y Viện chỉ có một hai Thái Y nghe lời bà sai bảo, nếu Hoàng Thượng thật sự muốn giúp Thẩm Vũ xoay người mà tìm Đỗ Viện Phán đến, thuốc có lợi hại như thế nào cũng không thể che mắt lão được.
Xem thái độ của Hoàng Thượng vừa rồi khi xử phạt Thọ Khang cung là có thể đoán được nếu lúc đó Thẩm Vũ không thể tự cứu bản thân, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ ra mặt cho Thẩm Vũ!
Hứa Khâm từ đầu đến cuối đều cúi đầu, lúc này nàng như chim sợ cành cong. Nàng biết Thái Hậu tức giận đến mức nào, loại biện pháp giết địch một ngàn tự hại tám trăm này đúng là tự hại mình, kết quả cuối cùng kẻ thù lại không bị thương chút nào, răng văng lẫn máu cũng phải nuốt xuống. Quả thật cái được không bù được cái mất.
Vỗn dĩ định sắp đặt trong cái túi thơm Thẩm Vũ trình lên có hoa đỗ quyên độc, Thái Hậu bị nôn mửa cũng là thật, đến lúc đó Hoàng Thượng có muốn giúp cũng hết cách, hơn nữa Thái Hậu và Thẩm Vũ luôn xích mích với nhau, Thẩm Vũ đương nhiên là hết đường chối cãi.
Không ngờ vị Xu Dung hoa này lại thoát được, Thái Hậu thành người xấu, trong mắt mọi người quả thật là tự làm tự chịu! Cuối cùng đã sai ở chỗ đâu!
Hiện tại vẫn đang là ban ngày, sắc trời sáng sủa, tiếc là một nửa cung nhân trong Thọ Khang Cung đã đi lĩnh phạt, lúc này đã về phòng hạ nhân hết, nằm thoi thóp trên giường kêu rên, trong lòng thì thầm mắng kẻ hành hình lần này ra tay quá tàn nhẫn, cứ như là có thù giết cha với bọn họ vậy.
Sau khi rên rỉ xong lại bắt đầu suy nghĩ, đều nói cây to đón gió lớn. Trong hậu cung không có Hoàng Hậu, địa vị Thái Hậu đương nhiên là không ai sánh được. Trước kia đúng là như thế, các phi tần vẫn luôn xoay xung quanh Thái Hậu. Nhưng từ sau khi Xu Dung Hoa đến thì mọi chuyện hoàn toàn đảo ngược.
Một Dung Hoa Chính Tứ phẩm lại có thể liên tục làm Thái Hậu mất mặt trước mặt mọi người! Các phi tần khác trong hậu cung thấy vậy, trong lòng đều lo sợ bất an, kẻ vốn hận Thẩm Vũ đến nghiến răng nghiến lợi như Thụy Phi, Lệ Phi cũng không dám manh động.
Cửa lớn Cẩm Nhan điện đóng chặt, bên ngoài có năm, sáu kẻ trông cửa. Trong điện bầu không khí âm trầm, Thẩm Vũ ngồi ở chủ vị, Trụy Nhi quỳ ở dưới. Tất cả cung nhân trong Cẩm Nhan điện nếu không đang làm việc hay có thời gian nhàn rỗi đều bị gọi đến đây.
“Trụy Nhi, ngươi có gì muốn giải thích với bản tần không?” Thẩm Vũ dùng ngón trỏ và ngón cái liên tục xoay chiếc nhẫn đeo bên tay phải, giọng nói lạnh lùng, thanh âm cũng đè thấp.
Trụy Nhi quỳ giữa cung điện, thân hình vô cùng gầy gò, lúc này nghe được lời chất vấn của Thẩm Vũ nhưng không hề lộ ra vẻ kinh hoảng.
Ngược lại, nàng bình tĩnh ngẩng đầu, vẻ mặt tình tĩnh, thấp giọng nói: “Nô tỳ không biết Dung Hoa có ý gì, cũng không có gì muốn giải thích với Dung Hoa.”
Cung nhân đứng ở một bên vây xem cũng biết một hai về chuyện Thẩm Vũ hôm nay bị làm khó dễ ở Thọ Khang cung. Túi thơm là do Trụy Nhi thêu thay Xu Dung Hoa, bên trong Cẩm Nhan điện không ít cung nhân cũng biết chuyện này, Xu Dung Hoa không giấu bọn họ. Bây giờ xảy ra chuyện này, cung nhân nào hơi thông mình đều có thể đoán được bảy, tám phần chuyện mập mờ bí hiểm này.
“Ngươi đúng là mạnh miệng đấy! Có cốt khí!” Thẩm Vũ hừ một tiếng, ý cười trào phúng không chút che lấp. Bỗng nhiên nàng lạnh mặt, phất tay lạnh lùng nói: “Minh Âm, tát nàng cho ta, tát mạnh vào!”
Thẩm Vũ vừa dứt lời, trong lòng Minh Âm liền run lên một cái. Xu Dung Hoa, quả nhiên theo người có thịt ăn, có người để đánh rồi!
Minh Âm nhanh chân nhảy lên hai bước, lập tức vọt đến trước mặt Trụy Nhi, nâng tay lên tát một cái. Lần này so với lần trước tát Nghiên tần cảm giác hoàn toàn khác nhau. Lúc đó chỉ có cơ hội đánh năm lần, nhưng lần này là tùy vào tâm trạng của nàng.
Minh Âm không hề khách khí, đánh tới lui hai lần bốn cái tát thành một nhịp, nhưng vẫn chưa dừng ở đó, đánh liên tiếp 12 cái tát nàng mới ngừng tay, chậm rãi đứng sang một bên.
Khuôn mặt nhỏ của Trụy Nhi vốn trắng trẻo lập tức sưng vù lên, khóe miệng cũng rớm máu. Bởi vì đau đớn do sinh lý nên dù ban đầu đã chuẩn bị cố gắng chống cự cũng đau đến chảy ra nước mắt.
Có một vài cung nhân đứng gần nhìn thấy thảm trạng của Trụy Nhi, trong lòng không khỏi hoảng hồn. Theo bản năng nhìn Minh Âm, vẻ mặt Minh Âm không hề nghiêm túc hay đáng sợ, ngược lại sắc mặt hồng hào, miệng nhếch lên, hiển nhiên là đang rất vui vẻ.
Mấy cung nhân này không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, thầm cân nhắc trong lòng, đưa vị trí của Minh Âm lên cấp bậc “vật nguy hiểm, không được đến gần”. Minh Ngữ ở một bên, không ngừng nghĩ trong đầu: Nàng cũng muốn đi đánh người, thường ngày ở Long Càn Cung, chỉ bị đánh.
“Bây giờ đã có gì để nói với bản tần chưa?” Thẩm Vũ dừng lại một lát, nét mặt cũng dịu hơn đôi chút, thấy Trụy Nhi bị đánh như thế, trong lòng nàng khá thoải mái.
Trụy Nhi hơi giật giật gò má, cảm giác đau đớn lập tức tái phát. Nàng cúi đầu, vẫn thấp giọng đáp: “Nô tỳ không biết Xu Dung Hoa có ý gì.”
Vẻ mặt Thẩm Vũ không thay đổi, phất tay lần thứ hai, Minh Âm lại đi về phía trước mấy bước, tiếp tục giơ tay lên tát.
Lần này nàng mạnh tay hơn hẳn, cái tát đầu tiên đã kiến đầu Trụy Nhi lệch sang một bên, vì lực quá mạnh, một nhánh hoa quyên trên đầu Trụy Nhi lập tức bay ra ngoài, trượt dài một đoạn trên đất rồi dừng lại ở dưới chân một cung nữ.
Tiểu cung nữ kia hoảng đến mềm nhũn tay chân, quỳ sụp xuống đất.
Minh Âm mắt nháy cũng không nháy một cái, động tác trên tay không khựng lại chút nào. “Chát chát chát”, tiếng tát vang vọng trong điện, ngay cả Minh Tâm đang đứng một bên cũng thấy rờn rờn: hận lớn đến mức nào thế! Xuống tay nặng như thế, hơn nữa nhìn biểu cảm của Minh Tâm… rõ ràng là đang hưởng thụ! Không hổ là kẻ có thể kéo dài hơi tàn sống sót bên cạnh Hoàng Thượng, cạnh kẻ biến thái không có ai là người bình thường!
Minh Âm tát đến khi cảm thấy tay như mỏi mới dừng lại, nàng thở dài một hơi, lùi sang đứng một bên. Lại nói, đánh người cũng rất tốn sức. Cánh tay thì tê, bàn tay thì đau, lần sau cầm luôn một cây trâm đâm “sượt” qua mặt, không mệt mà lại có lực uy hiếp!
Trụy Nhi đã bị tát đến mức nằm vật ra đất, nàng nằm rạp xuống, rốt cuộc vẫn không chịu được nước mắt sớm tràn mi, tóc tai rối bời. Khuôn mặt sưng đỏ vô cùng thê thảm, chỉ vì bị Minh Âm tát.
“Dung Hoa tha cho nô tỳ, nô tỳ nói. Toàn bộ đều do Trương Thành sai nô tỳ làm, nô tỳ cũng bị oan uổng, xin…” Giọng nói Trụy Nhi đầy tha thiết nhưng mặt bị tát thành vậy, nói chuyện cũng không rõ ràng, dáng vẻ run rẩy trông vô cùng đáng thương.
Thẩm Vũ đột nhiên cầm chén trà trên bàn ném về phía giữa cung điện. Chiếc chén sứ Thanh Hoa tinh xảo vỡ vụn ngay trước chỗ Trụy Nhi quỳ. Thậm chí còn có vài mảnh vỡ nhỏ văng lên quần nàng. Trụy Nhi còn chưa nói hết lời đã bị ép nuốt xuống.
“Không cần nữa. Lúc bản tần để cho ngươi nói ngươi lại ra vẻ không nói. Bây giờ ngươi muốn nói, bản tần lại không muốn nghe. Bản tần đã cho ngươi cơ hội, ngươi muốn trách cũng chỉ có thể tự trách chính mình.” Thẩm Vũ nhẹ giơ tay vén tóc, cười nhạt, giọng nói không chút rung động nhưng lại chứa đầy ý cảnh cáo.
Trụy Nhi sững sờ nằm rạp trên đất, đầu nàng bây giờ còn đang choáng váng, đến khi phản ứng lại hai tay đã bị người ta kéo lên. Hai cung nữ làm việc nặng đi trước kéo nàng thẳng ra bên ngoài.
“Xu Dung Hoa, nô tỳ biết sai rồi!” Tiếng xin tha của đứt quãng Trụy Nhi truyền đến từ bên ngoài, cung nhân đứng xem trong điện đều sợ đến mức run tim mất mật.
Tiếc là Thẩm Vũ ngồi ở thượng vị chẳng thèm nhấc mí nhìn, cầm chén trà trong tay thản nhiên thổi khẽ.
“Nô tài đáng chết, nô tài nhìn sai người mới đề cử nàng cho Lan Hủy, suýt nữa gây sai lầm làm lỡ đại sự của chủ nhân!” Trương Thành cũng là kẻ nhanh trí, vội quỳ xuống, cao giọng xin tha.
Thẩm Vũ khẽ hừ một tiếng, chậm rãi buông chén trà trong tay, lạnh lùng nhìn hắn.
“Chủ nhân ngươi đúng là tự tin, cho rằng chỉ cần một lần là có thể đẩy ngã bản tần, quan hệ giữa ngươi và Trụy Nhi cũng chẳng thèm che giấu. Lời của ngươi bản tần một chữ cũng không tin. Lôi hắn xuống!” Vẻ mặt Thẩm Vũ nghiêm túc, trong mắt lóe ra vẻ lạnh lùng, nhìn thẳng về Trương Thành. Giọng nói lạnh lùng như xuyên qua từ địa ngục, không có chút tình cảm nào.
Mấy tiểu thái giám đi tới toan kéo hắn đi. Trương Thành biết mình không sống được bao lâu nữa, hoặc là không làm hoặc làm làm đến cùng, hắn đột nhiên đứng dậy, xông về phía Thẩm Vũ.
Vài cung nhân ré lên sợ hãi, Minh Tâm vội xông tới, chặn đứng Trương Thành. Chờ đến khi Trương Thành đá nàng ngã lăn ra, mấy tiểu thái giám đằng sau cũng kịp phản ứng lại, vội xông lên ôm chặt hắn. Có kẻ lớn gan thậm chí còn vừa đá vừa cắn hắn. Thế này mới xem như miễn cưỡng chặn được hắn lại.
Sắc mặt Thẩm Vũ cũng hơi trắng, rõ ràng là bị dọa rồi. Nhưng nàng vẫn cố gắng trấn định, vẻ mặt bất biến.
“Kéo đi ra ngoài xử lý! Không để người sống.” Thẩm Vũ ngồi yên trên ghế, sắc mặt âm trầm ra lệnh.
Trương Thành liền bị kéo xuống, những cung nhân khác bị sợ hãi, thấy Thẩm Vũ trấn định như thế cũng đều từ từ phục hồi lại.
/273
|