Gần đến ngày tuyển tú, công việc ở Thẩm vương phủ bận bịu hơn hẳn. Phải chuẩn bị mọi thứ, trái ngược Thẩm Vũ lại thanh nhàn, lúc không có việc gì thì tránh trong phòng thêu hoa. Tuy trên mặt nàng tỏ vẻ bình tĩnh, thật ra đáy lòng cũng có chút lo lắng, dù sao lá thư Nguyên sườn phi gửi cho Hứa lão phu nhân đã đưa đi mấy ngày rồi.
Hôm đó, Thẩm Vũ vẫn đang ngồi trong viện thêu như mọi khi, thì thấy đại nha hoàn bên người Thẩm vương phi vội vã bước vào. Thẩm Vũ ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, thấy vẻ mặt của nàng ta vội vàng, liền buông châm tuyến trong tay xuống.
“Tứ cô nương, trong cung đưa đến ý chỉ của Thái Hậu, người mau đến tiền thính nghe chỉ!” Nha hoàn kia thi lễ qua loa một cái rồi cấp bách thúc giục nàng.
Trên mặt Thẩm Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng bình tĩnh, nàng chỉnh lại búi tóc, rồi nhấc váy đi tiền thính.
Trong phòng, Thẩm vương phi đang ngồi uống trà với một vị thái giám. Liếc mắt nhìn thấy Thẩm Vũ tiến vào, Thẩm vương phi nhẹ giọng giới thiệu: “Đây chính là Tứ cô nương nhà chúng ta, làm phiền công công đặc biệt đi riêng một chuyến!”
Vị công công kia hơn ba mươi tuổi, nước da trắng nõn, có điều ánh mắt rất sắc bén. Hắn giương mắt không chút khách khí đánh giá từ trên xuống dưới Thẩm Vũ một phen, một lát sau mới gật đầu.
“Chà, một cô nương thật xinh đẹp. Nếu thật sự đưa vào cung, có thể thăng tiến rất nhanh!” Giọng nói cao vút truyền tới, ngữ điệu có vài phần quái dị, khiến da đầu người nghe run lên.
Thẩm Vũ cúi người, nhẹ nhàng thi lễ, dịu dàng nói: “Công công khen trật rồi, các nương nương trong hậu cung đều có dung mạo hơn người, đa tài đa nghệ, Thẩm Vũ chẳng qua chỉ là một nha đầu nho nhỏ thôi!”
Vị công công kia hơi giương cao khóe miệng, cười cười, chẳng qua biểu cảm cứng đơ nên nhìn rất khó coi, hiển nhiên ít khi cười.
“Khó trách Thái Hậu nương nương tâm tâm niệm niệm Tứ cô nương Thẩm vương phủ, cố ý sai chúng ta đến tuyên chỉ. Gần đến ngày tuyển tú, Tứ cô nương Thẩm vương phủ Thẩm Vũ đoan trang hiền thục, Thái Hậu đặc biệt triệu vào cung hầu hạ.” Công công đọc xong ý chỉ, nghiêng người về trước, lại nói tiếp: “Tứ cô nương, đây là Thái Hậu nương nương tuyên người vào cung trước để phụng dưỡng lão nhân gia người. Ngươi nhanh chóng thu thập, ngày mai trong cung sẽ đưa kiệu tới đón!”
Thẩm Vũ vội vàng cúi người hành lễ, thấp giọng nói: “Tạ ơn ân điển của Thái Hậu!”
Thẩm vương phi thấy thái giám kia phải đi, vội vàng tiến lên vài bước, lấy ngân phiếu từ trong tay áo nhét vào tay hắn.
“Công công, ngài là trợ thủ đắc lực bên cạnh Thái Hậu, cảm phiền tiết lộ cho ta biết vài điều. Lần này Thái Hậu tuyên triệu mấy cô nương tiến cung?” Thẩm vương phi vung tay lên để tất cả hạ nhân lui xuống, bà thấp giọng hỏi.
Tên thái giám kia thấy trong phòng chỉ còn lại hắn và hai mẹ con Thẩm gia, liền nhét ngân phiếu vào trong tay áo, giơ ba ngón tay trước mặt Thẩm vương phi.
Thẩm vương phi cười khẽ, gật đầu, sai người tiễn công công ra phủ. Tất nhiên Thẩm Vũ lập tức trở về phòng thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Minh Tâm vội vàng chuẩn bị, Thẩm Vũ có chút hoảng hốt. Minh Tâm giống nàng, đương lúc xinh đẹp nhất. Kiếp trước sau khi nàng tự sát, có lẽ Minh Tâm cũng bị người ta tra tấn đến chết. Những nha đầu đi theo nàng, bất kể là từ Vương phủ vào, hay trong cung chuyển đến, đều không có kết cục tốt, chết hết không còn một ai.
Chờ thu thập không sai biệt lắm, Thẩm Vũ cho những người khác lui xuống, chỉ để lại mình Minh Tâm.
“Cô nương, người không cần quá khẩn trương, vào cung trước lợi nhiều hơn hại!” Minh Tâm đi theo nàng từ nhỏ, vừa nãy Thẩm Vũ không yên lòng, tự nhiên không chạy thoát khỏi mắt nàng ta. Nàng ta chỉ cho rằng Thẩm Vũ đang lo lắng nên dịu dàng trấn an tiểu thư nhà mình.
Thẩm Vũ lắc đầu, nhẹ cau mày suy tư một lát, mới nói: “Không phải ta sợ, trong cung tất khác với Vương phủ. Minh Tâm, nếu ngươi không muốn theo ta vào cung, ta sẽ xin Vương phi khai ân, gả ngươi cho người tốt!”
Minh Tâm ngạc nhiên, tay đang sửa sang váy áo mới cho Thẩm Vũ không dừng lại, chỉ thấp giọng trả lời: “Nô tỳ từ nhỏ hầu hạ cô nương, nói năng hơi lớn mật: Nếu cô nương mang người lạ theo, không thể toàn tâm tín nhiệm. Cô nương sống tốt, tất nhiên nô tỳ cũng tốt theo!”
Thẩm Vũ biết tâm ý của nàng, thấy nàng ta không ngẩng đầu lên, thái độ kiên quyết, nên không cưỡng cầu nữa.
Hai chủ tớ đang nói chuyện, người bên Vương phi lại tới đây. Thẩm Vũ không thay đồ, bước vào phòng chính mới nhìn thấy vị Thẩm vương gia hiếm khi về nhà, lại xuất hiện. Nam nhân kia rõ ràng đã gần bốn mươi, khí độ vẫn bất phàm như còn trai tráng, dáng người cao ngất, không nhìn ra người đã đến tuổi trung niên. Hắn thấy Thẩm Vũ tiến vào, trên mặt lộ ra vài phần ý cười ôn hòa, khóe mắt hơi hơi giơ lên, mang theo vài phần mê hoặc ý vị.
“Vương gia, thỉnh ngài tỉnh táo một chút, nơi này là Vương phủ không phải Hương Phiêu Các!” Thẩm vương phi đang cầm chén trà nhỏ, nhấc mắt liền nhìn thấy dáng vẻ Thẩm vương gia tựa tiếu phi tiếu, nghiêm mặt, không chút khách khí lạnh giọng nhắc nhở.
Thẩm vương gia có phần xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, liền bưng chén trà trên bàn lên, nhấp một hớp nhỏ.
“Vũ nhi, ngồi đi!” Thẩm vương phi chỉ chỉ vào chiếc ghế bên dưới, ý bảo nàng ngồi xuống.
“Cha ngươi đi hỏi thăm tình hình. Tổng cộng Thái hậu triệu ba cô nương, một là họ hàng xa của Hứa gia, một là thiên kim nhà Đại Lý tự – Thiếu khanh gia mà Hoàng Thượng mới đề bạt, còn một người là ngươi. Nhà mẹ đẻ Thái hậu, tân quý của Hoàng Thượng cùng với thế gia, rất công bằng, mỗi thế lực một người. Nhưng sau khi vào cung phải đến nơi ở của Thái Hậu, có thể người sẽ bất công, vị cô nương của Hứa gia kia chắc chắn được xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng nhiều nhất, ngươi phải cố gắng tranh thủ, trước khi tuyển tú chiếm được sự yêu thích của Hoàng Thượng, thành công tấn vị!” Thẩm vương phi không vòng vo, lời ít ý nhiều đi thẳng vào vấn đề.
Thẩm Vũ gật đầu đồng ý, nàng thẳng lưng, tư thế ngồi quy củ, vô hình có một cỗ khí độ toát ra.
“Bên lão phu nhân không cần qua nữa, ý lão nhân gia ngươi cũng vậy. Sau khi tiến cung năng qua lại với Kiều nhi, Uyển nhi, ta và Vương gia ở trong Vương phủ, chờ tin tức tốt của ngươi!” Thẩm vương phi quay đầu liếc nhìn Thẩm vương gia một cái, thấy hắn không có phản ứng gì, liền nói tiếp mấy câu dặn dò.
Ba người ngồi trong phòng đột nhiên im lặng cả. Vẻ mặt Thẩm Vũ bình thản, kì thực trong lòng liên tục cười lạnh. Chốn hậu cung sâu như biển, nàng còn nhớ rõ hồi xưa đêm trước ngày Thẩm Kiều vào cung, đôi mắt Thẩm vương phi đỏ hoe, không biết khóc hết bao nhiêu nước mắt, cầm rất nhiều bạc đi ra ngoài chuẩn bị. Còn với thứ nữ như nàng, Vương gia và Vương phi trừ chính sự thì không còn lời nào để nói.
“Vương gia có dặn dò thêm gì không?” Thẩm vương phi để chén trà nhỏ trong tay xuống, quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm vương gia.
Dường như Thẩm vương gia đang xuất thần, đột nhiên bị Vương phi gọi như vậy, cổ tay run lên, suýt làm rớt chén trà.
“À, điều cần nói Vương phi nói hết rồi, trước khi tiến cung ngươi đến gặp Lăng ca nhi một lần đi!” Thẩm vương gia đưa tay sờ sờ trán, trên mặt lộ ra ý cười lấy lòng, giọng nói vẫn dịu dàng như vậy.
Chỉ là lúc nói đến đề nghị “gặp Lăng ca nhi”, hai nữ nhân trong phòng đồng loạt ngẩn ra một lúc. Ngay sau đó trên mặt Thẩm Vũ tỏ vẻ mừng rỡ, còn sắc mặt Thẩm vương phi lại cực kỳ cứng ngắc, khó coi.
Thẩm Vũ nhận được kinh hỉ ngoài ý muốn, lúc này chẳng thèm để ý đến sắc mặt ủ dột của Thẩm vương phi, vội vàng đứng dậy thi lễ một cái rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Chân trước chưa kịp bước qua cửa sân, đã nghe thấy âm thanh chất vấn bén nhọn của nữ nhân trong phòng.
“Thẩm Chương, ngươi có ý gì? Để huynh muội bọn họ gặp mặt, không phải nên hỏi ý ta trước sao? Ta mới là mẫu thân của An Lăng!” Rõ ràng Thẩm vương phi rất kích động, bà không thèm để ý Thẩm Vũ đã đi khuất chưa.
Ngay sau đó giọng Thẩm vương gia dịu dàng trấn an truyền đến: “Dù sao bọn chúng cũng là thân huynh muội, muội muội muốn vào cung, trước khi chia tay, gặp huynh trưởng một lần thì đã sao? Ngươi không cần như thế…”
Nàng đã ra ngoài nên không nghe rõ câu kế tiếp. Trong lòng tuy thầm phê bình kín đáo, nhưng ý cười trên mặt không thể giấu được. Thẩm vương gia lưu luyến bụi hoa hơn mười năm, cố tình con nối dòng đơn bạc, thiếu gia còn sống ít lại càng ít, mà Thẩm vương phi lại không sinh được tiểu Thế tử cho Thẩm vương gia.
Thai đầu của Nguyên sườn phi là con trai. Ngay khi Hứa gia gián tiếp buông tay, bỏ rơi nương, Thẩm vương phi dựng lên đủ lý do đoạt đi đứa nhỏ. Vị thiếu gia này chính là Thẩm An Lăng, thân ca ca của Thẩm Vũ. Chẳng qua Thẩm vương phi quản rất chặt, nên ít khi Thẩm An Lăng có thể nói chuyện với Nguyên sườn phi và Thẩm Vũ, mỗi lần chỉ vội vàng gật đầu rồi rời đi.
Thẩm Vũ trở về sân của mình, nhanh chóng thay một thân xiêm y mới, nàng phái người đi mời Nguyên sườn phi, để họ cùng gặp Lăng ca nhi. Không ngờ Nguyên sườn phi lấy cớ cơ thể không khỏe từ chối, Thẩm Vũ ngồi trên ghế, im lặng một lúc rồi gật đầu. Kết quả này trong dự đoán của nàng, nếu Nguyên sườn phi không hiền lành như thế, lúc trước sao Thẩm vương phi có thể dễ dàng cướp đi Thẩm An Lăng.
Khi Thẩm An Lăng vào nhà, nhìn thấy một nữ tử mỹ lệ, một tay chống cằm. Hai hàng lông mày nhíu chặt, dường như đang suy tư điều gì đó.
“Xin hỏi cô nương u sầu vì việc chi? Chẳng lẽ vì tương tư?” Thẩm An Lăng không vội vàng lại gần, mà học theo điệu bộ của nàng, một tay giả bộ chống cằm, ý cười trên mặt thêm vài phần trêu chọc.
Thẩm Vũ hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt sáng ngời, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười.
“Tất nhiên vì tương tư, không biết lần gặp mặt tới là khi nào?” Nàng nhẹ giọng trả lời, nửa thật nửa giả, lời nói như chiếc chìa khóa mở ra nỗi tiếc nuối của cả hai người.
Nhất thời trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, hai người im lặng nhìn nhau. Thẩm An Lăng chậm rãi đến gần, chọn ghế gần nàng ngồi xuống, bưng chén trà trên bàn lên, không yên lòng dùng ngón tay vẽ theo hoa văn trên chén.
“Hai người cùng được Thái Hậu triệu tiến cung, ngươi phải đặc biệt chú ý vị cô nương họ hàng xa kia của Hứa gia.” Thẩm An Lăng dẫn đầu phá vỡ sự im lặng, hắn nhẹ nhàng nâng mắt quét một vòng, thấy bên ngoài không có ai, hạ thấp âm lượng nói.
Thẩm Vũ hơi sửng sốt một lúc mới hồi phục tinh thần lại, quả nhiên Thẩm An Lăng thật sự biết được tin này. Lúc này đặc biệt nhắc nhở nàng, hiển nhiên rất chú ý nghe ngóng tình hình.
“Trong Kinh đô, ngươi và nàng đều là cô nương nổi danh. Ngươi xuất chúng vì dung mạo, nàng lại nổi tiếng về khí chất. Về phần Hoàng Thượng thích ai, thánh ý khó dò!” Thẩm An Lăng nhẹ giọng giải thích, vừa dứt lời liền cầm chén trà nhỏ nhấp một hớp nhẹ, trong mắt ẩn ẩn sự lo lắng.
Hôm đó, Thẩm Vũ vẫn đang ngồi trong viện thêu như mọi khi, thì thấy đại nha hoàn bên người Thẩm vương phi vội vã bước vào. Thẩm Vũ ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, thấy vẻ mặt của nàng ta vội vàng, liền buông châm tuyến trong tay xuống.
“Tứ cô nương, trong cung đưa đến ý chỉ của Thái Hậu, người mau đến tiền thính nghe chỉ!” Nha hoàn kia thi lễ qua loa một cái rồi cấp bách thúc giục nàng.
Trên mặt Thẩm Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng bình tĩnh, nàng chỉnh lại búi tóc, rồi nhấc váy đi tiền thính.
Trong phòng, Thẩm vương phi đang ngồi uống trà với một vị thái giám. Liếc mắt nhìn thấy Thẩm Vũ tiến vào, Thẩm vương phi nhẹ giọng giới thiệu: “Đây chính là Tứ cô nương nhà chúng ta, làm phiền công công đặc biệt đi riêng một chuyến!”
Vị công công kia hơn ba mươi tuổi, nước da trắng nõn, có điều ánh mắt rất sắc bén. Hắn giương mắt không chút khách khí đánh giá từ trên xuống dưới Thẩm Vũ một phen, một lát sau mới gật đầu.
“Chà, một cô nương thật xinh đẹp. Nếu thật sự đưa vào cung, có thể thăng tiến rất nhanh!” Giọng nói cao vút truyền tới, ngữ điệu có vài phần quái dị, khiến da đầu người nghe run lên.
Thẩm Vũ cúi người, nhẹ nhàng thi lễ, dịu dàng nói: “Công công khen trật rồi, các nương nương trong hậu cung đều có dung mạo hơn người, đa tài đa nghệ, Thẩm Vũ chẳng qua chỉ là một nha đầu nho nhỏ thôi!”
Vị công công kia hơi giương cao khóe miệng, cười cười, chẳng qua biểu cảm cứng đơ nên nhìn rất khó coi, hiển nhiên ít khi cười.
“Khó trách Thái Hậu nương nương tâm tâm niệm niệm Tứ cô nương Thẩm vương phủ, cố ý sai chúng ta đến tuyên chỉ. Gần đến ngày tuyển tú, Tứ cô nương Thẩm vương phủ Thẩm Vũ đoan trang hiền thục, Thái Hậu đặc biệt triệu vào cung hầu hạ.” Công công đọc xong ý chỉ, nghiêng người về trước, lại nói tiếp: “Tứ cô nương, đây là Thái Hậu nương nương tuyên người vào cung trước để phụng dưỡng lão nhân gia người. Ngươi nhanh chóng thu thập, ngày mai trong cung sẽ đưa kiệu tới đón!”
Thẩm Vũ vội vàng cúi người hành lễ, thấp giọng nói: “Tạ ơn ân điển của Thái Hậu!”
Thẩm vương phi thấy thái giám kia phải đi, vội vàng tiến lên vài bước, lấy ngân phiếu từ trong tay áo nhét vào tay hắn.
“Công công, ngài là trợ thủ đắc lực bên cạnh Thái Hậu, cảm phiền tiết lộ cho ta biết vài điều. Lần này Thái Hậu tuyên triệu mấy cô nương tiến cung?” Thẩm vương phi vung tay lên để tất cả hạ nhân lui xuống, bà thấp giọng hỏi.
Tên thái giám kia thấy trong phòng chỉ còn lại hắn và hai mẹ con Thẩm gia, liền nhét ngân phiếu vào trong tay áo, giơ ba ngón tay trước mặt Thẩm vương phi.
Thẩm vương phi cười khẽ, gật đầu, sai người tiễn công công ra phủ. Tất nhiên Thẩm Vũ lập tức trở về phòng thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Minh Tâm vội vàng chuẩn bị, Thẩm Vũ có chút hoảng hốt. Minh Tâm giống nàng, đương lúc xinh đẹp nhất. Kiếp trước sau khi nàng tự sát, có lẽ Minh Tâm cũng bị người ta tra tấn đến chết. Những nha đầu đi theo nàng, bất kể là từ Vương phủ vào, hay trong cung chuyển đến, đều không có kết cục tốt, chết hết không còn một ai.
Chờ thu thập không sai biệt lắm, Thẩm Vũ cho những người khác lui xuống, chỉ để lại mình Minh Tâm.
“Cô nương, người không cần quá khẩn trương, vào cung trước lợi nhiều hơn hại!” Minh Tâm đi theo nàng từ nhỏ, vừa nãy Thẩm Vũ không yên lòng, tự nhiên không chạy thoát khỏi mắt nàng ta. Nàng ta chỉ cho rằng Thẩm Vũ đang lo lắng nên dịu dàng trấn an tiểu thư nhà mình.
Thẩm Vũ lắc đầu, nhẹ cau mày suy tư một lát, mới nói: “Không phải ta sợ, trong cung tất khác với Vương phủ. Minh Tâm, nếu ngươi không muốn theo ta vào cung, ta sẽ xin Vương phi khai ân, gả ngươi cho người tốt!”
Minh Tâm ngạc nhiên, tay đang sửa sang váy áo mới cho Thẩm Vũ không dừng lại, chỉ thấp giọng trả lời: “Nô tỳ từ nhỏ hầu hạ cô nương, nói năng hơi lớn mật: Nếu cô nương mang người lạ theo, không thể toàn tâm tín nhiệm. Cô nương sống tốt, tất nhiên nô tỳ cũng tốt theo!”
Thẩm Vũ biết tâm ý của nàng, thấy nàng ta không ngẩng đầu lên, thái độ kiên quyết, nên không cưỡng cầu nữa.
Hai chủ tớ đang nói chuyện, người bên Vương phi lại tới đây. Thẩm Vũ không thay đồ, bước vào phòng chính mới nhìn thấy vị Thẩm vương gia hiếm khi về nhà, lại xuất hiện. Nam nhân kia rõ ràng đã gần bốn mươi, khí độ vẫn bất phàm như còn trai tráng, dáng người cao ngất, không nhìn ra người đã đến tuổi trung niên. Hắn thấy Thẩm Vũ tiến vào, trên mặt lộ ra vài phần ý cười ôn hòa, khóe mắt hơi hơi giơ lên, mang theo vài phần mê hoặc ý vị.
“Vương gia, thỉnh ngài tỉnh táo một chút, nơi này là Vương phủ không phải Hương Phiêu Các!” Thẩm vương phi đang cầm chén trà nhỏ, nhấc mắt liền nhìn thấy dáng vẻ Thẩm vương gia tựa tiếu phi tiếu, nghiêm mặt, không chút khách khí lạnh giọng nhắc nhở.
Thẩm vương gia có phần xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, liền bưng chén trà trên bàn lên, nhấp một hớp nhỏ.
“Vũ nhi, ngồi đi!” Thẩm vương phi chỉ chỉ vào chiếc ghế bên dưới, ý bảo nàng ngồi xuống.
“Cha ngươi đi hỏi thăm tình hình. Tổng cộng Thái hậu triệu ba cô nương, một là họ hàng xa của Hứa gia, một là thiên kim nhà Đại Lý tự – Thiếu khanh gia mà Hoàng Thượng mới đề bạt, còn một người là ngươi. Nhà mẹ đẻ Thái hậu, tân quý của Hoàng Thượng cùng với thế gia, rất công bằng, mỗi thế lực một người. Nhưng sau khi vào cung phải đến nơi ở của Thái Hậu, có thể người sẽ bất công, vị cô nương của Hứa gia kia chắc chắn được xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng nhiều nhất, ngươi phải cố gắng tranh thủ, trước khi tuyển tú chiếm được sự yêu thích của Hoàng Thượng, thành công tấn vị!” Thẩm vương phi không vòng vo, lời ít ý nhiều đi thẳng vào vấn đề.
Thẩm Vũ gật đầu đồng ý, nàng thẳng lưng, tư thế ngồi quy củ, vô hình có một cỗ khí độ toát ra.
“Bên lão phu nhân không cần qua nữa, ý lão nhân gia ngươi cũng vậy. Sau khi tiến cung năng qua lại với Kiều nhi, Uyển nhi, ta và Vương gia ở trong Vương phủ, chờ tin tức tốt của ngươi!” Thẩm vương phi quay đầu liếc nhìn Thẩm vương gia một cái, thấy hắn không có phản ứng gì, liền nói tiếp mấy câu dặn dò.
Ba người ngồi trong phòng đột nhiên im lặng cả. Vẻ mặt Thẩm Vũ bình thản, kì thực trong lòng liên tục cười lạnh. Chốn hậu cung sâu như biển, nàng còn nhớ rõ hồi xưa đêm trước ngày Thẩm Kiều vào cung, đôi mắt Thẩm vương phi đỏ hoe, không biết khóc hết bao nhiêu nước mắt, cầm rất nhiều bạc đi ra ngoài chuẩn bị. Còn với thứ nữ như nàng, Vương gia và Vương phi trừ chính sự thì không còn lời nào để nói.
“Vương gia có dặn dò thêm gì không?” Thẩm vương phi để chén trà nhỏ trong tay xuống, quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm vương gia.
Dường như Thẩm vương gia đang xuất thần, đột nhiên bị Vương phi gọi như vậy, cổ tay run lên, suýt làm rớt chén trà.
“À, điều cần nói Vương phi nói hết rồi, trước khi tiến cung ngươi đến gặp Lăng ca nhi một lần đi!” Thẩm vương gia đưa tay sờ sờ trán, trên mặt lộ ra ý cười lấy lòng, giọng nói vẫn dịu dàng như vậy.
Chỉ là lúc nói đến đề nghị “gặp Lăng ca nhi”, hai nữ nhân trong phòng đồng loạt ngẩn ra một lúc. Ngay sau đó trên mặt Thẩm Vũ tỏ vẻ mừng rỡ, còn sắc mặt Thẩm vương phi lại cực kỳ cứng ngắc, khó coi.
Thẩm Vũ nhận được kinh hỉ ngoài ý muốn, lúc này chẳng thèm để ý đến sắc mặt ủ dột của Thẩm vương phi, vội vàng đứng dậy thi lễ một cái rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Chân trước chưa kịp bước qua cửa sân, đã nghe thấy âm thanh chất vấn bén nhọn của nữ nhân trong phòng.
“Thẩm Chương, ngươi có ý gì? Để huynh muội bọn họ gặp mặt, không phải nên hỏi ý ta trước sao? Ta mới là mẫu thân của An Lăng!” Rõ ràng Thẩm vương phi rất kích động, bà không thèm để ý Thẩm Vũ đã đi khuất chưa.
Ngay sau đó giọng Thẩm vương gia dịu dàng trấn an truyền đến: “Dù sao bọn chúng cũng là thân huynh muội, muội muội muốn vào cung, trước khi chia tay, gặp huynh trưởng một lần thì đã sao? Ngươi không cần như thế…”
Nàng đã ra ngoài nên không nghe rõ câu kế tiếp. Trong lòng tuy thầm phê bình kín đáo, nhưng ý cười trên mặt không thể giấu được. Thẩm vương gia lưu luyến bụi hoa hơn mười năm, cố tình con nối dòng đơn bạc, thiếu gia còn sống ít lại càng ít, mà Thẩm vương phi lại không sinh được tiểu Thế tử cho Thẩm vương gia.
Thai đầu của Nguyên sườn phi là con trai. Ngay khi Hứa gia gián tiếp buông tay, bỏ rơi nương, Thẩm vương phi dựng lên đủ lý do đoạt đi đứa nhỏ. Vị thiếu gia này chính là Thẩm An Lăng, thân ca ca của Thẩm Vũ. Chẳng qua Thẩm vương phi quản rất chặt, nên ít khi Thẩm An Lăng có thể nói chuyện với Nguyên sườn phi và Thẩm Vũ, mỗi lần chỉ vội vàng gật đầu rồi rời đi.
Thẩm Vũ trở về sân của mình, nhanh chóng thay một thân xiêm y mới, nàng phái người đi mời Nguyên sườn phi, để họ cùng gặp Lăng ca nhi. Không ngờ Nguyên sườn phi lấy cớ cơ thể không khỏe từ chối, Thẩm Vũ ngồi trên ghế, im lặng một lúc rồi gật đầu. Kết quả này trong dự đoán của nàng, nếu Nguyên sườn phi không hiền lành như thế, lúc trước sao Thẩm vương phi có thể dễ dàng cướp đi Thẩm An Lăng.
Khi Thẩm An Lăng vào nhà, nhìn thấy một nữ tử mỹ lệ, một tay chống cằm. Hai hàng lông mày nhíu chặt, dường như đang suy tư điều gì đó.
“Xin hỏi cô nương u sầu vì việc chi? Chẳng lẽ vì tương tư?” Thẩm An Lăng không vội vàng lại gần, mà học theo điệu bộ của nàng, một tay giả bộ chống cằm, ý cười trên mặt thêm vài phần trêu chọc.
Thẩm Vũ hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt sáng ngời, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười.
“Tất nhiên vì tương tư, không biết lần gặp mặt tới là khi nào?” Nàng nhẹ giọng trả lời, nửa thật nửa giả, lời nói như chiếc chìa khóa mở ra nỗi tiếc nuối của cả hai người.
Nhất thời trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, hai người im lặng nhìn nhau. Thẩm An Lăng chậm rãi đến gần, chọn ghế gần nàng ngồi xuống, bưng chén trà trên bàn lên, không yên lòng dùng ngón tay vẽ theo hoa văn trên chén.
“Hai người cùng được Thái Hậu triệu tiến cung, ngươi phải đặc biệt chú ý vị cô nương họ hàng xa kia của Hứa gia.” Thẩm An Lăng dẫn đầu phá vỡ sự im lặng, hắn nhẹ nhàng nâng mắt quét một vòng, thấy bên ngoài không có ai, hạ thấp âm lượng nói.
Thẩm Vũ hơi sửng sốt một lúc mới hồi phục tinh thần lại, quả nhiên Thẩm An Lăng thật sự biết được tin này. Lúc này đặc biệt nhắc nhở nàng, hiển nhiên rất chú ý nghe ngóng tình hình.
“Trong Kinh đô, ngươi và nàng đều là cô nương nổi danh. Ngươi xuất chúng vì dung mạo, nàng lại nổi tiếng về khí chất. Về phần Hoàng Thượng thích ai, thánh ý khó dò!” Thẩm An Lăng nhẹ giọng giải thích, vừa dứt lời liền cầm chén trà nhỏ nhấp một hớp nhẹ, trong mắt ẩn ẩn sự lo lắng.
/273
|