Edit: Tồ Dung hoa.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Tề Ngọc đang phê duyệt tấu chương, miệng lầm bà lầm bầm một buổi sáng, rõ ràng hắn rất không hài lòng đối với những tấu chương này. Lý Hoài Ân chờ ở cạnh cửa, thỉnh thoảng lại có tấu chương bị Hoàng thượng ném ra, hắn cũng không dám nhặt lên, chỉ có thể yên lặng nghe tiếng mắng bên trong của Hoàng thượng, lòng thở dài triền miên.
Đúng lúc Thẩm Vũ và Hứa Vi Nhiên dẫn người đến. Lý Hoài Ân nhìn thấy phượng liễn còn hưng phấn hơn cả khi nhìn thấy cha ruột của mình. Hắn lập tức trưng một gương mặt tươi cười tiến lên đón tiếp.
“Nô tài tham kiến Hoàng hậu nương nương, Nhiên Mỹ nhân.” Lý Hoài Ân lập tức khom người hành lễ, Minh Âm ở bên cạnh lanh tay lẹ mắt nâng hắn dậy.
“Hoàng thượng ở trong đang làm gì vậy?” Thậm Vũ khẽ đè thấp giọng hỏi. Nhiều ngày qua Hoàng thượng cực kì cần mẫn đến Phượng Tảo cung, nhưng đều đến sau buổi trưa, bởi thế nàng cũng không rõ lắm ngôi cửu ngũ rốt cuộc đã làm gì vào buổi sáng.
“Hồi bẩm nương nương, Hoàng thượng đang ở trong phê duyệt tấu chương ạ!” Lý Hoài Ân lễ phép trả lời. Rồi lại như nhớ tới một thứ gì đó, hắn nhìn trái nhìn phải rồi nhoài người lại gần bên tai Thẩm Vũ, tiếp tục nói: “Vì để buổi trưa có thời gian đến Phượng Tảo cung, vào thời gian này Hoàng thượng đều rất chuyên tâm phê duyệt tấu chương! Cũng không biết hôm nay thế nào, hình như ngài ấy bị tấu chương nào đó chọc giận, tâm tình không được tốt, liên tục ném tấu chương ra ngoài!”
Lý Hoài Ân ép giọng cực thấp, trừ Thẩm Vũ ra, vốn không có người thứ ba nghe được hắn nói gì. Nhiên Mỹ nhân thấy dáng vẻ này của hắn, lòng càng thêm bất ổn, càng không biết mình nên làm thế nào cho phải.
Sau khi nghe rõ, Thẩm Vũ gật đầu với Lý Hoài Ân xem như cảm ơn. Sau đó nàng phất tay tiếp tục dẫn đầu tiến vào trong. Hình như nhận thấy Nhiên Mỹ nhân đang khẩn trương, Thẩm Vũ quay đầu, thấp giọng nói: “Muội muội ngoan, nếu lời muội nói đều là sự thật thì không cần sợ. Hoàng thượng sẽ chống lưng thay ta, đến khi ấy cũng có không ít chỗ tốt dành cho muội. Nếu lời của muội là lời nói dối, khiến Hoàng thượng quyết định sai lầm, thì đến khi ấy tuyệt nhiên không liên lụy đến ta, ngược lại là muội sẽ gặp xui xẻo.”
Có lẽ vì sắp tới gần cửa lớn của chủ điện, nên giọng Thẩm Vũ đè xuống hơi thấp, ngữ điệu lại vô cùng kiên định, hoàn toàn không khiến người ta nghi ngờ. Lời nói uy hiếp như vậy của Thẩm Vũ khiến cả người Nhiên Mỹ nhân run rẩy. Chống lại đôi mắt khẽ nheo lại của Thẩm Vũ, Nhiên Mỹ nhân lập tức mở miệng nói: “Tất cả lời tì thiếp nói đều là thật, không có gì phải sợ. Chỉ hy vọng Hoàng hậu nương nương có thể hứa sẽ cho tì thiếp một đời bình an!”
Nhiên Mỹ hít nhẹ vào mấy hơi. Chắc vì để khiến cho Thẩm Vũ tin tưởng, trong giọng nói của nàng ta kèm theo một chút can đảm. Thẩm Vũ không khỏi nhướng mày, đi thẳng vào trong.
“Thần thiếp/ tì thiếp tham kiến Hoàng thượng!” Hai người cùng nhau cúi người hành lễ.
Sớm đã có tiểu thái giám vào trong thông báo, nên Tề Ngọc ném chiếc bút lông sói ra thật xa, chẳng thèm để ý tới tấu chương, chỉ chờ hai nàng vào. Tuy đối với chuyện Thẩm Vũ và Nhiên Mỹ nhân đi cùng nhau, hắn cảm thấy không thể nào tưởng tượng được. Nhưng có thể nhìn thấy Thẩm Vũ chủ động tìm hắn, thì chắc chắn là có chuyện gì đó quan trọng.
Thẩm Vũ nhìn mấy quyển tấu chương xốc xếch nằm xoài trên mặt đất dọc đường đi, chắc chắn đó là những quyển tấu chương Hoàng thượng ném cho hả giận mà ban nãy Lý Hoài Ân nhắc với nàng. Thẩm Vũ không khỏi nhíu mày, âm thầm đoán chắc có lẽ đã có triều thần bị con gái trong cung của mình thuyết phục, bắt đầu dâng sớ cho Hoàng thượng, chống lại Hoàng hậu rồi nhỉ?
“Hoàng thượng, lần này chủ yếu là Nhiên Mỹ nhân có chuyện quan trọng muốn nói. Thần thiếp đã nghe một lần, nhưng hơi đắn đo không quyết định được, nên thiếp dẫn nàng ấy đến đây, nói lại một lần nữa cho người nghe.” Được Tề Ngọc đồng ý, Thẩm Vũ an vị bên cạnh tay trái của hắn. Hứa Vi Nhiên không ngồi, chỉ có thể đứng ở đó. Có điều đối với kiểu đối xử thế này, hiển nhiên là nàng ta đã sớm chuẩn bị tốt tư tưởng, không có một chút không vui nào.
Vừa nói xong, Thẩm Vũ lập tức liếc mắt nhìn Hứa Vi Nhiên. Tề Ngọc nghe thấy ngữ khí trịnh trọng của Thẩm Vũ, vẻ mặt cũng xuất hiện mấy phần nghiêm túc. Hắn chống cằm, đánh giá Hứa Vi Nhiên, trong ánh mắt kèm theo ý chèn ép.
Đối mặt với hai ánh mắt tập trung nhìn mình, rõ ràng Hứa Vi Nhiên có hơi khẩn trương. Nàng nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm môi, chau chuốt lại dòng suy nghĩ cho rõ ràng, rồi mới thuật lại những lời đã nói trước mặt Thẩm Vũ thêm lần nữa. Thái độ diễu võ dương oai ban đầu đương nhiên cũng biến mất, phương diện dùng từ ngữ thậm chí còn hèn mọn hơn. Tất nhiên là nàng ta sợ chọc giận Tề Ngọc. Dù sao chuyện này cũng không phải chuyện đùa.
Nếu nói nhỏ chuyện đi, thì đấy là triều thần ăn no rửng mỡ lo việc nhà của Hoàng thượng. Nếu làm to chuyện, thì đó là những triều thần này tin vào lời nói của phi tần, muốn liên hợp lại dâng sớ, còn có chút hơi hướng tạo phản. Theo như tính tình hung bạo của Tề Ngọc, nói không chừng hắn thật sự sẽ phán bọn họ tội tạo phản!
Càng nghe, sắc mặt Tề Ngọc quả nhiên càng khó coi. Sau khi Hứa Vi Nhiên nói xong, hắn giận quá hóa cười. Đột nhiên giơ tay hất toàn bộ tấu chương chưa phê duyệt xuống mặt đất, thái dương nổi đầy gân xanh.
“Trẫm đã cảm thấy kì lạ. Mấy lão già này chắc là lại gặp chuyện gì đó, ấp a ấp úng, nói ba câu đã có hai câu rưỡi trẫm không hiểu! Hóa ra là lại che giấu chuyện này, gan quả thật không nhỏ!” Tề Ngọc hiển nhiên rất tức giận, lực hất tấu chương vừa rồi cũng không hề nhỏ.
Có mấy quyển tấu chương đặt trên cùng đập thẳng lên đùi Hứa Vi Nhiên. Chắc chắn là rất đau, nhưng không dám nhúc nhích chút nào, sợ lại rước lấy lửa giận của Hoàng thượng chuyển sang. Mặc dù tính tình nóng nảy của Hoàng thượng đi vào mắt Hứa Vi Nhiên, nhưng Hoàng thượng lại xem nàng ta như một món đồ chơi nuôi bên người. Nàng ta cũng đã từng tự cho là đúng, vài lần giở trò hờn giận với Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng vốn không để ý tới.
Nhưng trái lại, vì nàng ta lỡ miệng trước mặt Hoàng thượng, nói xấu Thẩm Vũ. Kết quả là Hoàng thượng tức giận, sau đó cho người tát nàng ta hai tát. Đêm đó nàng ta cho rằng mình còn có thể có cơ hội thị tẩm, nhưng rốt cuộc lại bị hẫng. Liên tục hai tháng, Hoàng thượng coi như không có người như nàng, từ đó đối xử với nàng cũng không lạnh không nhạt. Bởi thế, lúc này đối với chuyện nhỏ Hoàng thượng tức giận này, nàng đã có bóng ma trong lòng, thật sự rất sợ.
“Ra ngoài đi!” Thẩm Vũ thấy Hoàng thượng ở bên cạnh sắp bùng nổ. Sợ lát nữa hắn lỡ miệng, sẽ nói mấy lời không thể nghe, nên nàng vẫy tay, cho Nhiên Mỹ nhân lui xuống.
“A Vũ, nàng nói xem có phải những lão già này bị điên, hay bị lây bệnh này hết rồi không? Cả ngày cứ chứa thứ quỉ gì trong đầu! Trẫm còn chưa quản chuyện hậu viện của bọn chúng không đàng hoàng, thế mà bọn chúng lại dám quản ta, một đám mở to mắt chó!” Càng nói Tề Ngọc càng bực bội. Lúc Thẩm Vũ hồi cung, hắn nên cho những tay cung kia bắn chết vài người để hù dọa bọn chúng. E rằng chỉ khi thấy máu, đám hèn nhát kia mới biết cách khiêm tốn hơn một chút.
Đợi khi lửa giận của Hoàng thượng giảm bớt, Thẩm Vũ mới tự mình rót một chén trà đưa sang. Hai người chỉ yên lặng một lúc, Tề Ngọc đã hoàn toàn bình tĩnh lại, tay hắn vung lên chỉ về phía những tấu chương tán loạn trên mặt đất, có một tiểu thái giám lập tức đi tới, thu dọn từng quyển, chỉnh sửa ngay ngắn rồi đặt lại trên mặt bàn.
“Hứa gia không thể giữ lại!” Hoàng thượng uống hết một chung trà mới ép được toàn bộ lửa giận trong lòng xuống. Hắn đặt chung trà lên bàn, buồn bực mở miệng.
Chân mày Thẩm Vũ có chút ngạc nhiên, nàng không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tề Ngọc; nam nhân đối diện cũng đang nhìn nàng. Lúc bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Vũ thấy rõ sự lạnh lùng và căm hận trong mắt hắn. Đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Hoàng thượng biểu hiện hận ý với Hứa gia một cách công khai như vậy trước mặt nàng.
“Những thế gia gieo họa cho mẫu phi năm đó chỉ cần là có lỗi, cuối cùng đều bị ta nắm được đuôi, trừ khử từng nhà một. Nhưng chỉ vì chế độ giết mẹ giữ con của Đại Tần, nên ta mới không thể diệt Hứa gia. Định đợi sau này lập Thái tử, sẽ để thế gia sau lưng Thái tử và Hứa gia đánh nhau, tốt nhất là đánh đến lưỡng bại câu thương. Nhưng bây giờ xem ra không còn cần nữa!” Hoàng thượng dừng một lát, thong thả mở miệng lần nữa.
Vì lúc nhỏ được gửi gắm vào Phỉ gia, nên dù tính tình Tề Ngọc kì quái, nhưng hắn cực kì kiên cường. Thiên tử thiếu niên, thủ đoạn rất cao, vừa bồi dưỡng một thế gia tân quý thuộc về mình, vừa sử dụng kế ly gián, lần lượt tách từng thế gia khác họ khác ra khỏi Hứa gia, tự lập thành một phái. Từ đó, thế cục chân vạc của ba bên được hình thành.
Thế lực trên triều phân chia, ảnh hưởng trực tiếp đến hậu cung. Mấy năm qua đấu với nhau, trong đó có nhiều việc đều do Hoàng thượng đứng trong bóng tối thêm dầu. Những chuyện này Thẩm Vũ đương nhiên rất rõ ràng, nàng cũng đã từng là một quân cờ mù mờ bên trong đó.
Bây giờ Hoàng thượng quyết định diệt trừ khối u ác tính Hứa gia này, cởi chuông phải tìm người buộc chuông. Thẩm Vũ đang là Hoàng hậu, Nhị Hoàng tử được lập làm Thái tử. Mặc dù quy củ giết mẹ giữ con đã bị phá vỡ, nhưng cục diện ba bên thế lực này vẫn không bị ảnh hưởng. Hứa gia dựa vào quan hệ rộng, vẫn chiếm một bên quan trọng.
“Chuyện trên triều trẫm sẽ sắp xếp. Nữ nhân Hứa gia trong hậu cung, nàng tìm người quản lí chặt. Đến khi khí thế kiêu ngạo của Hứa gia bị đè xuống, nàng cho người nhốt những nữ nhân Hứa gia này vào một cung điện nào đó, không được để bất kì ai vào thăm!” Tề Ngọc chỉ suy nghĩ một lát thì đã trực tiếp quyết định. Tốc độ nói khá nhanh, rõ ràng là cảm xúc lúc này đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn.
Hứa gia từ lâu đã là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của hắn, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp. Lúc này, chẳng qua chỉ là một mồi dẫn lửa, mà đã khiến Hoàng thượng hạ quyết tâm hoàn toàn, muốn xử lý Hứa gia.
Lúc Thẩm Vũ ra ngoài đã là nửa canh giờ sau. Chân trước của nàng vừa mới bước ra khỏi cửa, Hứa Vi Nhiên ở bên cạnh đã tiến lên đón, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
“Hoàng thượng có dự định gì ạ? Tỷ tỷ có bị chuyện gì không?” Giọng Hứa Vi Nhiên lúc này vô cùng cấp bách, vẻ lo lắng trên mặt cũng đi theo.
Nhưng Thẩm Vũ nhìn lại rất nhức mắt. Thậm chí ngay cả một tiếng “tỷ tỷ” rất thuận miệng của nàng ta, Thẩm Vũ cũng thấy vô cùng quái lạ. Thẩm Vũ nhớ mình chỉ có hai muội muội, một người còn là khuê nữ, một người gả đến Đột Quyết làm Vương phi, bây giờ đã thành Vương hậu. Thật không biết tiếng “tỷ tỷ” này của Hứa Vi Nhiên từ đâu mà ra.
“Hoàng thượng không nói chuyện trên triều với bổn cung, chỉ bảo ta trông kĩ người ở hậu cung, không được mắc sai lầm. Hậu cung không được thảo luận chuyện chính sự, việc này bổn cung không cần nhắc ngươi chứ?” Giọng nói của Thẩm Vũ có chút lạnh, đặc biệt là câu nói sau cùng, ẩn chứa ý cảnh cáo rất nặng.
Thẩm Vũ để lại những lời này rồi vội vàng bỏ đi. Hứa Vi Nhiên vẫn đang đứng tại chỗ, gương mặt có vẻ không được tự nhiên.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Tề Ngọc đang phê duyệt tấu chương, miệng lầm bà lầm bầm một buổi sáng, rõ ràng hắn rất không hài lòng đối với những tấu chương này. Lý Hoài Ân chờ ở cạnh cửa, thỉnh thoảng lại có tấu chương bị Hoàng thượng ném ra, hắn cũng không dám nhặt lên, chỉ có thể yên lặng nghe tiếng mắng bên trong của Hoàng thượng, lòng thở dài triền miên.
Đúng lúc Thẩm Vũ và Hứa Vi Nhiên dẫn người đến. Lý Hoài Ân nhìn thấy phượng liễn còn hưng phấn hơn cả khi nhìn thấy cha ruột của mình. Hắn lập tức trưng một gương mặt tươi cười tiến lên đón tiếp.
“Nô tài tham kiến Hoàng hậu nương nương, Nhiên Mỹ nhân.” Lý Hoài Ân lập tức khom người hành lễ, Minh Âm ở bên cạnh lanh tay lẹ mắt nâng hắn dậy.
“Hoàng thượng ở trong đang làm gì vậy?” Thậm Vũ khẽ đè thấp giọng hỏi. Nhiều ngày qua Hoàng thượng cực kì cần mẫn đến Phượng Tảo cung, nhưng đều đến sau buổi trưa, bởi thế nàng cũng không rõ lắm ngôi cửu ngũ rốt cuộc đã làm gì vào buổi sáng.
“Hồi bẩm nương nương, Hoàng thượng đang ở trong phê duyệt tấu chương ạ!” Lý Hoài Ân lễ phép trả lời. Rồi lại như nhớ tới một thứ gì đó, hắn nhìn trái nhìn phải rồi nhoài người lại gần bên tai Thẩm Vũ, tiếp tục nói: “Vì để buổi trưa có thời gian đến Phượng Tảo cung, vào thời gian này Hoàng thượng đều rất chuyên tâm phê duyệt tấu chương! Cũng không biết hôm nay thế nào, hình như ngài ấy bị tấu chương nào đó chọc giận, tâm tình không được tốt, liên tục ném tấu chương ra ngoài!”
Lý Hoài Ân ép giọng cực thấp, trừ Thẩm Vũ ra, vốn không có người thứ ba nghe được hắn nói gì. Nhiên Mỹ nhân thấy dáng vẻ này của hắn, lòng càng thêm bất ổn, càng không biết mình nên làm thế nào cho phải.
Sau khi nghe rõ, Thẩm Vũ gật đầu với Lý Hoài Ân xem như cảm ơn. Sau đó nàng phất tay tiếp tục dẫn đầu tiến vào trong. Hình như nhận thấy Nhiên Mỹ nhân đang khẩn trương, Thẩm Vũ quay đầu, thấp giọng nói: “Muội muội ngoan, nếu lời muội nói đều là sự thật thì không cần sợ. Hoàng thượng sẽ chống lưng thay ta, đến khi ấy cũng có không ít chỗ tốt dành cho muội. Nếu lời của muội là lời nói dối, khiến Hoàng thượng quyết định sai lầm, thì đến khi ấy tuyệt nhiên không liên lụy đến ta, ngược lại là muội sẽ gặp xui xẻo.”
Có lẽ vì sắp tới gần cửa lớn của chủ điện, nên giọng Thẩm Vũ đè xuống hơi thấp, ngữ điệu lại vô cùng kiên định, hoàn toàn không khiến người ta nghi ngờ. Lời nói uy hiếp như vậy của Thẩm Vũ khiến cả người Nhiên Mỹ nhân run rẩy. Chống lại đôi mắt khẽ nheo lại của Thẩm Vũ, Nhiên Mỹ nhân lập tức mở miệng nói: “Tất cả lời tì thiếp nói đều là thật, không có gì phải sợ. Chỉ hy vọng Hoàng hậu nương nương có thể hứa sẽ cho tì thiếp một đời bình an!”
Nhiên Mỹ hít nhẹ vào mấy hơi. Chắc vì để khiến cho Thẩm Vũ tin tưởng, trong giọng nói của nàng ta kèm theo một chút can đảm. Thẩm Vũ không khỏi nhướng mày, đi thẳng vào trong.
“Thần thiếp/ tì thiếp tham kiến Hoàng thượng!” Hai người cùng nhau cúi người hành lễ.
Sớm đã có tiểu thái giám vào trong thông báo, nên Tề Ngọc ném chiếc bút lông sói ra thật xa, chẳng thèm để ý tới tấu chương, chỉ chờ hai nàng vào. Tuy đối với chuyện Thẩm Vũ và Nhiên Mỹ nhân đi cùng nhau, hắn cảm thấy không thể nào tưởng tượng được. Nhưng có thể nhìn thấy Thẩm Vũ chủ động tìm hắn, thì chắc chắn là có chuyện gì đó quan trọng.
Thẩm Vũ nhìn mấy quyển tấu chương xốc xếch nằm xoài trên mặt đất dọc đường đi, chắc chắn đó là những quyển tấu chương Hoàng thượng ném cho hả giận mà ban nãy Lý Hoài Ân nhắc với nàng. Thẩm Vũ không khỏi nhíu mày, âm thầm đoán chắc có lẽ đã có triều thần bị con gái trong cung của mình thuyết phục, bắt đầu dâng sớ cho Hoàng thượng, chống lại Hoàng hậu rồi nhỉ?
“Hoàng thượng, lần này chủ yếu là Nhiên Mỹ nhân có chuyện quan trọng muốn nói. Thần thiếp đã nghe một lần, nhưng hơi đắn đo không quyết định được, nên thiếp dẫn nàng ấy đến đây, nói lại một lần nữa cho người nghe.” Được Tề Ngọc đồng ý, Thẩm Vũ an vị bên cạnh tay trái của hắn. Hứa Vi Nhiên không ngồi, chỉ có thể đứng ở đó. Có điều đối với kiểu đối xử thế này, hiển nhiên là nàng ta đã sớm chuẩn bị tốt tư tưởng, không có một chút không vui nào.
Vừa nói xong, Thẩm Vũ lập tức liếc mắt nhìn Hứa Vi Nhiên. Tề Ngọc nghe thấy ngữ khí trịnh trọng của Thẩm Vũ, vẻ mặt cũng xuất hiện mấy phần nghiêm túc. Hắn chống cằm, đánh giá Hứa Vi Nhiên, trong ánh mắt kèm theo ý chèn ép.
Đối mặt với hai ánh mắt tập trung nhìn mình, rõ ràng Hứa Vi Nhiên có hơi khẩn trương. Nàng nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm môi, chau chuốt lại dòng suy nghĩ cho rõ ràng, rồi mới thuật lại những lời đã nói trước mặt Thẩm Vũ thêm lần nữa. Thái độ diễu võ dương oai ban đầu đương nhiên cũng biến mất, phương diện dùng từ ngữ thậm chí còn hèn mọn hơn. Tất nhiên là nàng ta sợ chọc giận Tề Ngọc. Dù sao chuyện này cũng không phải chuyện đùa.
Nếu nói nhỏ chuyện đi, thì đấy là triều thần ăn no rửng mỡ lo việc nhà của Hoàng thượng. Nếu làm to chuyện, thì đó là những triều thần này tin vào lời nói của phi tần, muốn liên hợp lại dâng sớ, còn có chút hơi hướng tạo phản. Theo như tính tình hung bạo của Tề Ngọc, nói không chừng hắn thật sự sẽ phán bọn họ tội tạo phản!
Càng nghe, sắc mặt Tề Ngọc quả nhiên càng khó coi. Sau khi Hứa Vi Nhiên nói xong, hắn giận quá hóa cười. Đột nhiên giơ tay hất toàn bộ tấu chương chưa phê duyệt xuống mặt đất, thái dương nổi đầy gân xanh.
“Trẫm đã cảm thấy kì lạ. Mấy lão già này chắc là lại gặp chuyện gì đó, ấp a ấp úng, nói ba câu đã có hai câu rưỡi trẫm không hiểu! Hóa ra là lại che giấu chuyện này, gan quả thật không nhỏ!” Tề Ngọc hiển nhiên rất tức giận, lực hất tấu chương vừa rồi cũng không hề nhỏ.
Có mấy quyển tấu chương đặt trên cùng đập thẳng lên đùi Hứa Vi Nhiên. Chắc chắn là rất đau, nhưng không dám nhúc nhích chút nào, sợ lại rước lấy lửa giận của Hoàng thượng chuyển sang. Mặc dù tính tình nóng nảy của Hoàng thượng đi vào mắt Hứa Vi Nhiên, nhưng Hoàng thượng lại xem nàng ta như một món đồ chơi nuôi bên người. Nàng ta cũng đã từng tự cho là đúng, vài lần giở trò hờn giận với Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng vốn không để ý tới.
Nhưng trái lại, vì nàng ta lỡ miệng trước mặt Hoàng thượng, nói xấu Thẩm Vũ. Kết quả là Hoàng thượng tức giận, sau đó cho người tát nàng ta hai tát. Đêm đó nàng ta cho rằng mình còn có thể có cơ hội thị tẩm, nhưng rốt cuộc lại bị hẫng. Liên tục hai tháng, Hoàng thượng coi như không có người như nàng, từ đó đối xử với nàng cũng không lạnh không nhạt. Bởi thế, lúc này đối với chuyện nhỏ Hoàng thượng tức giận này, nàng đã có bóng ma trong lòng, thật sự rất sợ.
“Ra ngoài đi!” Thẩm Vũ thấy Hoàng thượng ở bên cạnh sắp bùng nổ. Sợ lát nữa hắn lỡ miệng, sẽ nói mấy lời không thể nghe, nên nàng vẫy tay, cho Nhiên Mỹ nhân lui xuống.
“A Vũ, nàng nói xem có phải những lão già này bị điên, hay bị lây bệnh này hết rồi không? Cả ngày cứ chứa thứ quỉ gì trong đầu! Trẫm còn chưa quản chuyện hậu viện của bọn chúng không đàng hoàng, thế mà bọn chúng lại dám quản ta, một đám mở to mắt chó!” Càng nói Tề Ngọc càng bực bội. Lúc Thẩm Vũ hồi cung, hắn nên cho những tay cung kia bắn chết vài người để hù dọa bọn chúng. E rằng chỉ khi thấy máu, đám hèn nhát kia mới biết cách khiêm tốn hơn một chút.
Đợi khi lửa giận của Hoàng thượng giảm bớt, Thẩm Vũ mới tự mình rót một chén trà đưa sang. Hai người chỉ yên lặng một lúc, Tề Ngọc đã hoàn toàn bình tĩnh lại, tay hắn vung lên chỉ về phía những tấu chương tán loạn trên mặt đất, có một tiểu thái giám lập tức đi tới, thu dọn từng quyển, chỉnh sửa ngay ngắn rồi đặt lại trên mặt bàn.
“Hứa gia không thể giữ lại!” Hoàng thượng uống hết một chung trà mới ép được toàn bộ lửa giận trong lòng xuống. Hắn đặt chung trà lên bàn, buồn bực mở miệng.
Chân mày Thẩm Vũ có chút ngạc nhiên, nàng không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tề Ngọc; nam nhân đối diện cũng đang nhìn nàng. Lúc bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Vũ thấy rõ sự lạnh lùng và căm hận trong mắt hắn. Đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Hoàng thượng biểu hiện hận ý với Hứa gia một cách công khai như vậy trước mặt nàng.
“Những thế gia gieo họa cho mẫu phi năm đó chỉ cần là có lỗi, cuối cùng đều bị ta nắm được đuôi, trừ khử từng nhà một. Nhưng chỉ vì chế độ giết mẹ giữ con của Đại Tần, nên ta mới không thể diệt Hứa gia. Định đợi sau này lập Thái tử, sẽ để thế gia sau lưng Thái tử và Hứa gia đánh nhau, tốt nhất là đánh đến lưỡng bại câu thương. Nhưng bây giờ xem ra không còn cần nữa!” Hoàng thượng dừng một lát, thong thả mở miệng lần nữa.
Vì lúc nhỏ được gửi gắm vào Phỉ gia, nên dù tính tình Tề Ngọc kì quái, nhưng hắn cực kì kiên cường. Thiên tử thiếu niên, thủ đoạn rất cao, vừa bồi dưỡng một thế gia tân quý thuộc về mình, vừa sử dụng kế ly gián, lần lượt tách từng thế gia khác họ khác ra khỏi Hứa gia, tự lập thành một phái. Từ đó, thế cục chân vạc của ba bên được hình thành.
Thế lực trên triều phân chia, ảnh hưởng trực tiếp đến hậu cung. Mấy năm qua đấu với nhau, trong đó có nhiều việc đều do Hoàng thượng đứng trong bóng tối thêm dầu. Những chuyện này Thẩm Vũ đương nhiên rất rõ ràng, nàng cũng đã từng là một quân cờ mù mờ bên trong đó.
Bây giờ Hoàng thượng quyết định diệt trừ khối u ác tính Hứa gia này, cởi chuông phải tìm người buộc chuông. Thẩm Vũ đang là Hoàng hậu, Nhị Hoàng tử được lập làm Thái tử. Mặc dù quy củ giết mẹ giữ con đã bị phá vỡ, nhưng cục diện ba bên thế lực này vẫn không bị ảnh hưởng. Hứa gia dựa vào quan hệ rộng, vẫn chiếm một bên quan trọng.
“Chuyện trên triều trẫm sẽ sắp xếp. Nữ nhân Hứa gia trong hậu cung, nàng tìm người quản lí chặt. Đến khi khí thế kiêu ngạo của Hứa gia bị đè xuống, nàng cho người nhốt những nữ nhân Hứa gia này vào một cung điện nào đó, không được để bất kì ai vào thăm!” Tề Ngọc chỉ suy nghĩ một lát thì đã trực tiếp quyết định. Tốc độ nói khá nhanh, rõ ràng là cảm xúc lúc này đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn.
Hứa gia từ lâu đã là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của hắn, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp. Lúc này, chẳng qua chỉ là một mồi dẫn lửa, mà đã khiến Hoàng thượng hạ quyết tâm hoàn toàn, muốn xử lý Hứa gia.
Lúc Thẩm Vũ ra ngoài đã là nửa canh giờ sau. Chân trước của nàng vừa mới bước ra khỏi cửa, Hứa Vi Nhiên ở bên cạnh đã tiến lên đón, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
“Hoàng thượng có dự định gì ạ? Tỷ tỷ có bị chuyện gì không?” Giọng Hứa Vi Nhiên lúc này vô cùng cấp bách, vẻ lo lắng trên mặt cũng đi theo.
Nhưng Thẩm Vũ nhìn lại rất nhức mắt. Thậm chí ngay cả một tiếng “tỷ tỷ” rất thuận miệng của nàng ta, Thẩm Vũ cũng thấy vô cùng quái lạ. Thẩm Vũ nhớ mình chỉ có hai muội muội, một người còn là khuê nữ, một người gả đến Đột Quyết làm Vương phi, bây giờ đã thành Vương hậu. Thật không biết tiếng “tỷ tỷ” này của Hứa Vi Nhiên từ đâu mà ra.
“Hoàng thượng không nói chuyện trên triều với bổn cung, chỉ bảo ta trông kĩ người ở hậu cung, không được mắc sai lầm. Hậu cung không được thảo luận chuyện chính sự, việc này bổn cung không cần nhắc ngươi chứ?” Giọng nói của Thẩm Vũ có chút lạnh, đặc biệt là câu nói sau cùng, ẩn chứa ý cảnh cáo rất nặng.
Thẩm Vũ để lại những lời này rồi vội vàng bỏ đi. Hứa Vi Nhiên vẫn đang đứng tại chỗ, gương mặt có vẻ không được tự nhiên.
/273
|