Edit: Tuệ Quý phi.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Tề Ngọc nghe nàng nói như vậy, trên mặt lộ ra vài phần ý cười, rõ ràng là rất vui vẻ. Hắn đang muốn dựa vào việc câu cá để lấy lại mặt mũi, vừa lúc Thẩm Vũ lại không biết, đúng là trời cũng giúp hắn!
Cho dù Thẩm Vũ có nói thêm gì thì Tề Ngọc cũng không thèm để ý tới nữa, chỉ kiên quyết kéo cổ tay nàng, đi về phía con sông Đường ở sau núi.
Sau khi đoàn người đến chân núi, Hoàng thượng chọn một chỗ râm mát, Lý Hoài Ân lập tức ra hiệu bằng tay với người phía sau. Mấy cung nhân liền đặt đồ câu cá xuống một bên, hơn nữa còn đặc biệt mang hai cái ghế đẩu đặt bên bờ sông, để hai vị chủ tử ngồi xuống.
Hoàng thượng kéo Thẩm Vũ ngồi xuống ghế đẩu, ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái. Khuôn mặt Thẩm Vũ vẫn mang theo vài phần không tình nguyện, tựa như câu cá là việc thống khổ bậc nhất vậy.
"Hoàng hậu, trẫm đây giao ước trước nhé, ai thua thì phải xách cá của người thắng trở về, còn không được để cung nhân giúp!" Hoàng thượng đã tính toán tốt từ sớm, bây giờ nói ra cực kỳ thuận miệng.
Hắn vừa nói xong đã giơ tay treo mồi lên lưỡi câu, sau đó đôi tay nắm chặt cần câu, theo linh cảm mà quăng ra, dây câu vẽ trong không trung một đường cong xinh đẹp rồi rơi vào trong nước.
Thẩm Vũ không nhịn được bĩu môi, nàng căn bản là không hề chấp nhận tỷ thí gì đó, đây hoàn toàn là đang bắt nạt nàng không biết câu cá mà!
"Hoàng thượng, thần thiếp thật sự ---" Thẩm Vũ mở miệng, giọng điệu vô cùng bất mãn, vì vậy giọng nói cũng cao lên theo. Rõ ràng là đang muốn phản đối. Nhưng lời nàng còn chưa nói xong đã bị Hoàng thượng cắt ngang.
Chỉ thấy nam nhân ngồi cách nàng không xa chậm rãi thu một bàn tay đặt trên cần câu về, nâng ngón trỏ đặt lên môi rồi nhỏ giọng "suỵt" một tiếng.
Thẩm Vũ ngậm chặt miệng lại theo bản năng, hơi không tình nguyện mà nhìn hắn, trừng to đôi mắt, trong ánh mắt lập lòe vài phần vô tội và ấm ức. Rốt cuộc thì ai đã phát minh ra cái trò câu cá quái quỷ này vậy, cơ bản là nàng không muốn cầm cần câu mà!
Nhưng còn chưa đợi nàng oán giận xong, dây câu bên phía Hoàng thượng bỗng nhiên trầm xuống, có cá cắn câu! Hoàng thượng lập tức nhấc cần câu lên, một con cá đang nhảy nhót tung tăng đã bị nhấc lên khỏi mặt nước, cái đuôi còn không ngừng quẫy, tràn ngập dáng vẻ bừng bừng sức sống.
Khóe môi Tề Ngọc vô cùng tự nhiên mà giương lên, trên mặt mang theo vài phần ý cười thanh thoát. Cổ tay của hắn quay một vòng, quăng dây câu lên phía bờ sông, lập tức có thái giám tiến lên bắt lấy dây câu, gỡ con cá vừa câu được xuống rồi cẩn thận thả vào trong thùng nước.
Hoàng thượng lại treo mồi lên dây câu thật tốt lần nữa, chẳng qua lần này hắn không vội quăng dây câu xuống nước mà là nhìn về phía Lý Hoài Ân, ánh mắt sâu xa, tựa như chứa ý nhắc nhở.
Lý Hoài Ân ngây ra nhìn, thấy ánh mắt ám chỉ của Hoàng thượng mới dường như nhớ đến cái gì, lập tức ngẩng đầu khẽ ho một tiếng, cao giọng xướng một câu: "Chúc mừng Hoàng thượng mở đầu thắng lợi!"
Tiếng nói lanh lảnh, ngữ điệu giương cao, giống như hiện tại hắn đang tuyên chỉ ở Quang Minh điện vậy, vô cùng trịnh trọng, uy nghiêm. Thẩm Vũ rõ ràng là không đoán được còn có chiêu này, tay run lên đến mức suýt nữa thì ném cả cần câu đi, nàng run run rẩy rẩy mới treo xong mồi câu.
Thẩm Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hoài Ân, trên mặt chứa mấy phần bất mãn, cảm xúc tức giận càng thêm rõ ràng. Mày Lý Hoài Ân hơi nhíu lại, vẻ mặt chua xót, hắn cũng không phải cố ý muốn nói mấy lời kích thích Hoàng hậu nương nương, chủ yếu là tám chữ này đã được Hoàng thượng chọn xong từ trước, kêu hắn nhất định phải nói, nếu không đến lúc đó sẽ khiến hắn đẹp mặt.
Đối mặt với sự dặn dò ngàn vạn lần của Hoàng thượng, Lý Hoài Ân đương nhiên không dám lỗ mãng, biết rõ sau khi Thẩm Vũ nghe xong những lời này sẽ mang thù, hắn cũng chỉ đành căng da đầu mà chịu thôi.
Hai người đều ném dây câu vào trong nước, có lẽ là do thắng bại quấy phá, Hoàng thượng vẫn hết sức chăm chú như trước. Mà Thẩm Vũ lại tùy ý hơn rất nhiều, nàng chỉ dùng một bàn tay cầm cần câu, một tay khác giơ lên chống cằm, nhìn mặt nước hơi thất thần, rõ ràng là tâm tình không ở đây.
Hai vị chủ tử không nói lời nào, cung nhân đương nhiên đều cúi đầu ngậm miệng, thậm chí ngay cả hô hấp cũng ngưng lại, sợ hai vị chủ tử sẽ vì nguyên nhân không câu được cá mà ăn vạ lên đầu người khác.
Vẻ mặt Thẩm Vũ càng thêm không kiên nhẫn, thường ngày nàng cũng không phải là một người hay nôn nóng, nhưng khi đối mặt với câu cá thì trời sinh đã luôn tồn tại một cảm giác chán ghét. Loại im lặng này lại khiến nàng có sự bực bội khó hiểu, mà Hoàng thượng thì hoàn toàn ngược lại, ngày thường hắn chính là một người không có kiên nhẫn, nhưng hiện tại lại vô cùng im lặng, tựa như toàn cảnh quanh hắn chỉ còn lại một việc câu cá này thôi.
Dây câu của Hoàng thượng lại trầm xuống lần nữa, cần câu cũng rung động theo, rõ ràng lần này là một con cá lớn. Tề Ngọc liếm liếm khóe miệng theo bản năng, trên mặt lộ ra mấy phần hưng phấn. Hắn lại nâng cần câu lên, bởi vì quá nặng nên động tác của hắn có vẻ như nhiều thêm vài phần cố sức. Quả nhiên là một con cá lớn, vừa nhìn đã biết thức ăn trong hồ sen phong phú, thế mà lại nuôi được béo tốt như vậy, cảm giác như sắp to bằng một đứa trẻ rồi.
Thùng nước mang theo cũng không quá lớn, suýt nữa đã không đựng vừa đại gia hỏa này, chỉ có thể để con cá này nằm ngang ở bên trong, cái đuôi còn bị cong lên.
Đến giờ Thẩm Vũ vẫn không có chút động tĩnh nào, mới vừa nhìn thấy con cá to như vậy nên cảm xúc của nàng càng nóng nảy hơn. Nhưng nàng lại cố hết sức nhẫn nhịn, mãi đến khi Hoàng thượng đã câu được con cá thứ ba, nàng vẫn chưa được con nào. Vì vậy nàng hơi nhụt chí mà nhấc cần câu của mình lên, lại thấy mồi câu trên lưỡi câu đã không còn, không biết đã bị cá ăn khi nào, vậy mà nàng lại không hề phát hiện ra.
Thẩm Vũ tức giận đến mức ném cần câu sang một bên, rõ ràng là đã từ bỏ việc câu cá. Nhìn thấy Hoàng thượng đang câu cá đến vui vẻ, nhất định sẽ không cho nàng chơi xấu. Vì thế nàng đi thẳng đến bên cạnh thùng nước thả cá, rướn cổ cẩn thận nhìn cá bên trong, tựa hồ là đang đoán cân lượng của mấy con cá.
"Làm sao thế, còn không mau đi câu cá, trẫm đã có ba con rồi!" Lúc này Hoàng thượng mới chú ý đến Thẩm Vũ đi qua, cuối cùng đã dời lực chú ý từ cần câu lên mặt nàng, mày hơi nhíu lại, rõ ràng là không biết nàng muốn làm gì.
Thẩm Vũ vươn tay, bắt lấy thùng nước bên cạnh, hai tay đồng thời dùng sức nâng lên. Không thể không nói thùng nước này đã vô cùng nặng, ba con cá đều không nhỏ, đặc biệt là con cá thứ hai câu lên, quả thật chính là một con cá béo, hơn nữa trong thùng còn có thêm hai con, vậy nên càng nặng hơn.
Hoàng thượng vui vẻ hưng phấn như vậy, phỏng chừng còn có thể câu thêm tám con mười con, đến lúc đó một mình nàng khiêng mấy con cá này, không phải là muốn mạng của nàng sao? Quan trọng nhất chính là, Hoàng thượng còn không cho cung nhân giúp đỡ. Nàng là một nữ tử chân yếu tay mềm trói gà không chặt, nếu là thật sự phải xách mấy con cá này từ sau núi trở về tẩm cung, quả thật chính là tra tấn tàn khốc. So vói mấy ngày trước nàng tìm mọi cách tra tấn những cung phi kia có gì khác nhau đâu! Chẳng qua là thay đổi đối tượng tra tấn mà thôi!
"Hoàng thượng, thần thiếp nhận thua. Đi thôi, hồi cung! Thần thiếp xách mấy con cá này đi trước! Nếu người còn muốn tiếp tục thì hãy ở đây đi!" Thẩm Vũ quyết định tình huống đặc biệt thì giải quyết đặc biệt, trực tiếp thấp giọng nói vài câu như vậy, rồi thật sự xắn tay áo lên, bày ra tư thế muốn xách thùng nước rời đi.
Hoàng thượng rõ ràng là hơi sửng sốt, căn bản là không ngờ nàng sẽ nói như vậy. Vội vàng ném cần câu rồi đứng dậy, Thẩm Vũ lại không hề để ý đến hắn, hai tay xách thùng cá lên muốn đi về phía trước. Chỉ nghĩ mau chóng mang ba con cá này đi, tránh cho lát nữa Hoàng thượng câu thêm được nhiều cá, vậy thì cho dù nàng dùng cả tay lẫn chân cũng không mang đi hết.
"Ôi, A Vũ, nàng quay lại đây! Nàng đi rồi thì một mình trẫm câu cá có gì thú vị chứ!" Tề Ngọc vội vàng ngăn nàng lại, đoạt lấy thùng cá trong tay nàng, hai tay bắt lấy cổ tay nàng, không cho nàng có cơ hội lộn xộn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng.
Hoàng thượng câu cá vốn là để cho Thẩm Vũ nhìn, bây giờ người xem quan trọng nhất lại đi mất, hắn có câu nữa cũng không thú vị gì.
Thẩm Vũ không nhịn được trợn trắng mắt, ngẩng đầu lên, chơi xấu nói: "Vậy thần thiếp cũng không thích câu cá, cứ nhìn Hoàng thượng vui vẻ một mình như vậy cũng thật không thú vị!"
Thẩm Vũ vừa nói xong lời này, mấy cung nhân xung quanh đã lo sợ đến mức hãi hùng khiếp vía. Cũng chỉ có Hoàng hậu nương nương dám nói mấy lời thế này, nhìn Hoàng thượng vui vẻ không phải là việc tất cả mọi người nên làm sao? Hoàng hậu nương nương lại là một mực bày ra dáng vẻ không hài lòng!
Tề Ngọc cau mày, cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng. Hắn bèn nắm lấy cổ tay nàng, đặt hai cái ghế đẩu một trước một sau thật ngay ngắn, rồi kéo Thẩm Vũ ngồi xuống cái ghế phía trước, bản thân thì ngồi xuống cái ghế phía sau, rồi nhặt cần câu lên.
"Được rồi, lát nữa nàng xách ba con cá kia về là được. Bây giờ trẫm dạy nàng câu cá, sẽ không tính mấy con này!" Giọng nói không cam lòng của nam nhân vang bên tai nàng, căn bản là không cho phép Thẩm Vũ giãy giụa, đã nhét cần câu vào trong tay nàng.
Hai đôi tay đồng thời nắm cần câu, hai đôi mắt đồng thời nhìn dây câu. Mặt nước vô cùng tĩnh lặng, thỉnh thoảng có làn gió nhè nhẹ thổi qua mang theo gợn sóng rất nhỏ, sau đó mặt nước lại tĩnh lặng như cũ. Mãi cho đến khi hết thời gian uống hai ly trà, mặt nước cũng vẫn tĩnh lặng, một con cá cũng không thấy.
Hai người đã sớm không kiên nhẫn nữa, cả người đã rịn mồ hôi. Quả nhiên là Thẩm Vũ trúng lời nguyền câu cá, chỉ cần cùng nàng câu cá thì sẽ không thấy được cá.
Cuối cùng vẫn là Tề Ngọc mất kiên nhẫn trước, trực tiếp ném cần câu sang một bên, sắc mặt vô cùng nóng nảy. Lý Hoài Ân bị hành động đột ngột này của hắn dọa cho hơi run lên, nhìn thấy hứng thú của Hoàng thượng đã không còn, không nhịn được liên tục thở dài trong lòng.
Hoàng thượng tự mình câu cá cũng sẽ không mất miếng thịt nào, lại một hai cứ phải kéo Hoàng hậu theo, bây giờ tự chịu ngược đi!
"Hoàng thượng, thần thiếp đã nói rồi, căn bản là cá sẽ không đến chỗ thần thiếp mà. Còn phá hỏng nhã hứng của Hoàng thượng nữa!" Nhưng gương mặt của Thẩm Vũ lại rất bình tĩnh, rõ ràng là nàng đã tập mãi thành quen, thậm chí ngược lại còn nhẹ nhàng khuyên giải an ủi Hoàng thượng.
Tề Ngọc vừa nghe nàng nói như vậy, sắc mặt càng âm trầm thêm, hắn hơi nheo đôi mắt lại, nhìn về phía sông Đường thật to bên kia, mày hơi chau lại, chìm sâu vào trong suy nghĩ sâu xa.
"Lý Hoài Ân, đi chèo mấy con thuyền bên kia lại đây. Trẫm muốn cùng Hoàng hậu câu sạch cá trong sông Đường này. Cho dù là dùng lưới bắt hay là câu lên, hoặc là xuống nước mò, đều phải đem cá trong sông này thả đến trước mặt Hoàng hậu!" Sắc mặt Tề Ngọc càng nghiêm túc hơn, giọng điệu của hắn cũng cực kỳ đứng đắn, thái độ kiên quyết, rõ ràng là muốn lập tức thực hiện.
Cung nhân có mặt đều vô thức xoay đầu nhìn sông Đường. Sông Đường này thật sự rất lớn, muốn bắt toàn bộ cá lên thì cần phải mất vài ngày! Quan trọng nhất chính là, đi vớt cá như vậy cũng không đảm bảo sẽ không bị lọt lưới con nào, chi bằng trực tiếp san bằng con sông Đường này đi!
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Tề Ngọc nghe nàng nói như vậy, trên mặt lộ ra vài phần ý cười, rõ ràng là rất vui vẻ. Hắn đang muốn dựa vào việc câu cá để lấy lại mặt mũi, vừa lúc Thẩm Vũ lại không biết, đúng là trời cũng giúp hắn!
Cho dù Thẩm Vũ có nói thêm gì thì Tề Ngọc cũng không thèm để ý tới nữa, chỉ kiên quyết kéo cổ tay nàng, đi về phía con sông Đường ở sau núi.
Sau khi đoàn người đến chân núi, Hoàng thượng chọn một chỗ râm mát, Lý Hoài Ân lập tức ra hiệu bằng tay với người phía sau. Mấy cung nhân liền đặt đồ câu cá xuống một bên, hơn nữa còn đặc biệt mang hai cái ghế đẩu đặt bên bờ sông, để hai vị chủ tử ngồi xuống.
Hoàng thượng kéo Thẩm Vũ ngồi xuống ghế đẩu, ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái. Khuôn mặt Thẩm Vũ vẫn mang theo vài phần không tình nguyện, tựa như câu cá là việc thống khổ bậc nhất vậy.
"Hoàng hậu, trẫm đây giao ước trước nhé, ai thua thì phải xách cá của người thắng trở về, còn không được để cung nhân giúp!" Hoàng thượng đã tính toán tốt từ sớm, bây giờ nói ra cực kỳ thuận miệng.
Hắn vừa nói xong đã giơ tay treo mồi lên lưỡi câu, sau đó đôi tay nắm chặt cần câu, theo linh cảm mà quăng ra, dây câu vẽ trong không trung một đường cong xinh đẹp rồi rơi vào trong nước.
Thẩm Vũ không nhịn được bĩu môi, nàng căn bản là không hề chấp nhận tỷ thí gì đó, đây hoàn toàn là đang bắt nạt nàng không biết câu cá mà!
"Hoàng thượng, thần thiếp thật sự ---" Thẩm Vũ mở miệng, giọng điệu vô cùng bất mãn, vì vậy giọng nói cũng cao lên theo. Rõ ràng là đang muốn phản đối. Nhưng lời nàng còn chưa nói xong đã bị Hoàng thượng cắt ngang.
Chỉ thấy nam nhân ngồi cách nàng không xa chậm rãi thu một bàn tay đặt trên cần câu về, nâng ngón trỏ đặt lên môi rồi nhỏ giọng "suỵt" một tiếng.
Thẩm Vũ ngậm chặt miệng lại theo bản năng, hơi không tình nguyện mà nhìn hắn, trừng to đôi mắt, trong ánh mắt lập lòe vài phần vô tội và ấm ức. Rốt cuộc thì ai đã phát minh ra cái trò câu cá quái quỷ này vậy, cơ bản là nàng không muốn cầm cần câu mà!
Nhưng còn chưa đợi nàng oán giận xong, dây câu bên phía Hoàng thượng bỗng nhiên trầm xuống, có cá cắn câu! Hoàng thượng lập tức nhấc cần câu lên, một con cá đang nhảy nhót tung tăng đã bị nhấc lên khỏi mặt nước, cái đuôi còn không ngừng quẫy, tràn ngập dáng vẻ bừng bừng sức sống.
Khóe môi Tề Ngọc vô cùng tự nhiên mà giương lên, trên mặt mang theo vài phần ý cười thanh thoát. Cổ tay của hắn quay một vòng, quăng dây câu lên phía bờ sông, lập tức có thái giám tiến lên bắt lấy dây câu, gỡ con cá vừa câu được xuống rồi cẩn thận thả vào trong thùng nước.
Hoàng thượng lại treo mồi lên dây câu thật tốt lần nữa, chẳng qua lần này hắn không vội quăng dây câu xuống nước mà là nhìn về phía Lý Hoài Ân, ánh mắt sâu xa, tựa như chứa ý nhắc nhở.
Lý Hoài Ân ngây ra nhìn, thấy ánh mắt ám chỉ của Hoàng thượng mới dường như nhớ đến cái gì, lập tức ngẩng đầu khẽ ho một tiếng, cao giọng xướng một câu: "Chúc mừng Hoàng thượng mở đầu thắng lợi!"
Tiếng nói lanh lảnh, ngữ điệu giương cao, giống như hiện tại hắn đang tuyên chỉ ở Quang Minh điện vậy, vô cùng trịnh trọng, uy nghiêm. Thẩm Vũ rõ ràng là không đoán được còn có chiêu này, tay run lên đến mức suýt nữa thì ném cả cần câu đi, nàng run run rẩy rẩy mới treo xong mồi câu.
Thẩm Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hoài Ân, trên mặt chứa mấy phần bất mãn, cảm xúc tức giận càng thêm rõ ràng. Mày Lý Hoài Ân hơi nhíu lại, vẻ mặt chua xót, hắn cũng không phải cố ý muốn nói mấy lời kích thích Hoàng hậu nương nương, chủ yếu là tám chữ này đã được Hoàng thượng chọn xong từ trước, kêu hắn nhất định phải nói, nếu không đến lúc đó sẽ khiến hắn đẹp mặt.
Đối mặt với sự dặn dò ngàn vạn lần của Hoàng thượng, Lý Hoài Ân đương nhiên không dám lỗ mãng, biết rõ sau khi Thẩm Vũ nghe xong những lời này sẽ mang thù, hắn cũng chỉ đành căng da đầu mà chịu thôi.
Hai người đều ném dây câu vào trong nước, có lẽ là do thắng bại quấy phá, Hoàng thượng vẫn hết sức chăm chú như trước. Mà Thẩm Vũ lại tùy ý hơn rất nhiều, nàng chỉ dùng một bàn tay cầm cần câu, một tay khác giơ lên chống cằm, nhìn mặt nước hơi thất thần, rõ ràng là tâm tình không ở đây.
Hai vị chủ tử không nói lời nào, cung nhân đương nhiên đều cúi đầu ngậm miệng, thậm chí ngay cả hô hấp cũng ngưng lại, sợ hai vị chủ tử sẽ vì nguyên nhân không câu được cá mà ăn vạ lên đầu người khác.
Vẻ mặt Thẩm Vũ càng thêm không kiên nhẫn, thường ngày nàng cũng không phải là một người hay nôn nóng, nhưng khi đối mặt với câu cá thì trời sinh đã luôn tồn tại một cảm giác chán ghét. Loại im lặng này lại khiến nàng có sự bực bội khó hiểu, mà Hoàng thượng thì hoàn toàn ngược lại, ngày thường hắn chính là một người không có kiên nhẫn, nhưng hiện tại lại vô cùng im lặng, tựa như toàn cảnh quanh hắn chỉ còn lại một việc câu cá này thôi.
Dây câu của Hoàng thượng lại trầm xuống lần nữa, cần câu cũng rung động theo, rõ ràng lần này là một con cá lớn. Tề Ngọc liếm liếm khóe miệng theo bản năng, trên mặt lộ ra mấy phần hưng phấn. Hắn lại nâng cần câu lên, bởi vì quá nặng nên động tác của hắn có vẻ như nhiều thêm vài phần cố sức. Quả nhiên là một con cá lớn, vừa nhìn đã biết thức ăn trong hồ sen phong phú, thế mà lại nuôi được béo tốt như vậy, cảm giác như sắp to bằng một đứa trẻ rồi.
Thùng nước mang theo cũng không quá lớn, suýt nữa đã không đựng vừa đại gia hỏa này, chỉ có thể để con cá này nằm ngang ở bên trong, cái đuôi còn bị cong lên.
Đến giờ Thẩm Vũ vẫn không có chút động tĩnh nào, mới vừa nhìn thấy con cá to như vậy nên cảm xúc của nàng càng nóng nảy hơn. Nhưng nàng lại cố hết sức nhẫn nhịn, mãi đến khi Hoàng thượng đã câu được con cá thứ ba, nàng vẫn chưa được con nào. Vì vậy nàng hơi nhụt chí mà nhấc cần câu của mình lên, lại thấy mồi câu trên lưỡi câu đã không còn, không biết đã bị cá ăn khi nào, vậy mà nàng lại không hề phát hiện ra.
Thẩm Vũ tức giận đến mức ném cần câu sang một bên, rõ ràng là đã từ bỏ việc câu cá. Nhìn thấy Hoàng thượng đang câu cá đến vui vẻ, nhất định sẽ không cho nàng chơi xấu. Vì thế nàng đi thẳng đến bên cạnh thùng nước thả cá, rướn cổ cẩn thận nhìn cá bên trong, tựa hồ là đang đoán cân lượng của mấy con cá.
"Làm sao thế, còn không mau đi câu cá, trẫm đã có ba con rồi!" Lúc này Hoàng thượng mới chú ý đến Thẩm Vũ đi qua, cuối cùng đã dời lực chú ý từ cần câu lên mặt nàng, mày hơi nhíu lại, rõ ràng là không biết nàng muốn làm gì.
Thẩm Vũ vươn tay, bắt lấy thùng nước bên cạnh, hai tay đồng thời dùng sức nâng lên. Không thể không nói thùng nước này đã vô cùng nặng, ba con cá đều không nhỏ, đặc biệt là con cá thứ hai câu lên, quả thật chính là một con cá béo, hơn nữa trong thùng còn có thêm hai con, vậy nên càng nặng hơn.
Hoàng thượng vui vẻ hưng phấn như vậy, phỏng chừng còn có thể câu thêm tám con mười con, đến lúc đó một mình nàng khiêng mấy con cá này, không phải là muốn mạng của nàng sao? Quan trọng nhất chính là, Hoàng thượng còn không cho cung nhân giúp đỡ. Nàng là một nữ tử chân yếu tay mềm trói gà không chặt, nếu là thật sự phải xách mấy con cá này từ sau núi trở về tẩm cung, quả thật chính là tra tấn tàn khốc. So vói mấy ngày trước nàng tìm mọi cách tra tấn những cung phi kia có gì khác nhau đâu! Chẳng qua là thay đổi đối tượng tra tấn mà thôi!
"Hoàng thượng, thần thiếp nhận thua. Đi thôi, hồi cung! Thần thiếp xách mấy con cá này đi trước! Nếu người còn muốn tiếp tục thì hãy ở đây đi!" Thẩm Vũ quyết định tình huống đặc biệt thì giải quyết đặc biệt, trực tiếp thấp giọng nói vài câu như vậy, rồi thật sự xắn tay áo lên, bày ra tư thế muốn xách thùng nước rời đi.
Hoàng thượng rõ ràng là hơi sửng sốt, căn bản là không ngờ nàng sẽ nói như vậy. Vội vàng ném cần câu rồi đứng dậy, Thẩm Vũ lại không hề để ý đến hắn, hai tay xách thùng cá lên muốn đi về phía trước. Chỉ nghĩ mau chóng mang ba con cá này đi, tránh cho lát nữa Hoàng thượng câu thêm được nhiều cá, vậy thì cho dù nàng dùng cả tay lẫn chân cũng không mang đi hết.
"Ôi, A Vũ, nàng quay lại đây! Nàng đi rồi thì một mình trẫm câu cá có gì thú vị chứ!" Tề Ngọc vội vàng ngăn nàng lại, đoạt lấy thùng cá trong tay nàng, hai tay bắt lấy cổ tay nàng, không cho nàng có cơ hội lộn xộn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng.
Hoàng thượng câu cá vốn là để cho Thẩm Vũ nhìn, bây giờ người xem quan trọng nhất lại đi mất, hắn có câu nữa cũng không thú vị gì.
Thẩm Vũ không nhịn được trợn trắng mắt, ngẩng đầu lên, chơi xấu nói: "Vậy thần thiếp cũng không thích câu cá, cứ nhìn Hoàng thượng vui vẻ một mình như vậy cũng thật không thú vị!"
Thẩm Vũ vừa nói xong lời này, mấy cung nhân xung quanh đã lo sợ đến mức hãi hùng khiếp vía. Cũng chỉ có Hoàng hậu nương nương dám nói mấy lời thế này, nhìn Hoàng thượng vui vẻ không phải là việc tất cả mọi người nên làm sao? Hoàng hậu nương nương lại là một mực bày ra dáng vẻ không hài lòng!
Tề Ngọc cau mày, cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng. Hắn bèn nắm lấy cổ tay nàng, đặt hai cái ghế đẩu một trước một sau thật ngay ngắn, rồi kéo Thẩm Vũ ngồi xuống cái ghế phía trước, bản thân thì ngồi xuống cái ghế phía sau, rồi nhặt cần câu lên.
"Được rồi, lát nữa nàng xách ba con cá kia về là được. Bây giờ trẫm dạy nàng câu cá, sẽ không tính mấy con này!" Giọng nói không cam lòng của nam nhân vang bên tai nàng, căn bản là không cho phép Thẩm Vũ giãy giụa, đã nhét cần câu vào trong tay nàng.
Hai đôi tay đồng thời nắm cần câu, hai đôi mắt đồng thời nhìn dây câu. Mặt nước vô cùng tĩnh lặng, thỉnh thoảng có làn gió nhè nhẹ thổi qua mang theo gợn sóng rất nhỏ, sau đó mặt nước lại tĩnh lặng như cũ. Mãi cho đến khi hết thời gian uống hai ly trà, mặt nước cũng vẫn tĩnh lặng, một con cá cũng không thấy.
Hai người đã sớm không kiên nhẫn nữa, cả người đã rịn mồ hôi. Quả nhiên là Thẩm Vũ trúng lời nguyền câu cá, chỉ cần cùng nàng câu cá thì sẽ không thấy được cá.
Cuối cùng vẫn là Tề Ngọc mất kiên nhẫn trước, trực tiếp ném cần câu sang một bên, sắc mặt vô cùng nóng nảy. Lý Hoài Ân bị hành động đột ngột này của hắn dọa cho hơi run lên, nhìn thấy hứng thú của Hoàng thượng đã không còn, không nhịn được liên tục thở dài trong lòng.
Hoàng thượng tự mình câu cá cũng sẽ không mất miếng thịt nào, lại một hai cứ phải kéo Hoàng hậu theo, bây giờ tự chịu ngược đi!
"Hoàng thượng, thần thiếp đã nói rồi, căn bản là cá sẽ không đến chỗ thần thiếp mà. Còn phá hỏng nhã hứng của Hoàng thượng nữa!" Nhưng gương mặt của Thẩm Vũ lại rất bình tĩnh, rõ ràng là nàng đã tập mãi thành quen, thậm chí ngược lại còn nhẹ nhàng khuyên giải an ủi Hoàng thượng.
Tề Ngọc vừa nghe nàng nói như vậy, sắc mặt càng âm trầm thêm, hắn hơi nheo đôi mắt lại, nhìn về phía sông Đường thật to bên kia, mày hơi chau lại, chìm sâu vào trong suy nghĩ sâu xa.
"Lý Hoài Ân, đi chèo mấy con thuyền bên kia lại đây. Trẫm muốn cùng Hoàng hậu câu sạch cá trong sông Đường này. Cho dù là dùng lưới bắt hay là câu lên, hoặc là xuống nước mò, đều phải đem cá trong sông này thả đến trước mặt Hoàng hậu!" Sắc mặt Tề Ngọc càng nghiêm túc hơn, giọng điệu của hắn cũng cực kỳ đứng đắn, thái độ kiên quyết, rõ ràng là muốn lập tức thực hiện.
Cung nhân có mặt đều vô thức xoay đầu nhìn sông Đường. Sông Đường này thật sự rất lớn, muốn bắt toàn bộ cá lên thì cần phải mất vài ngày! Quan trọng nhất chính là, đi vớt cá như vậy cũng không đảm bảo sẽ không bị lọt lưới con nào, chi bằng trực tiếp san bằng con sông Đường này đi!
/273
|