Edit: Hy Hoàng Thái phi.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Thẩm An Lăng mấy ngày nay sống rất vất vả, giống như lửa đang cháy đổ thêm dầu vậy. Không biết vì sao chuyện hôm đó hắn bị trói đến phủ Bắc Định Hầu lại truyền khắp kinh thành. Nhưng lời đồn lại nửa thật nửa giả, nói hắn đến phủ Bắc Định Hầu còn cách một cái bình phong nói chuyện với tiểu thư hầu phủ, rất giống như hai người bọn họ tự định chung thân.
Thẩm An Lăng thật sự là hết đường chối cãi, những đồng liêu làm việc cùng với hắn thì suốt ngày dùng ánh mắt ái muội liếc hắn, giống như trong mắt có cây đao vậy khiến hắn vô cùng khó chịu. Dù sao thanh danh vị đích tiểu thư của Bắc Định hầu phủ rất tốt, của cải giàu có. Các đời nam nhi của Bắc Định hầu phủ đều là tướng quân thống soái, là lương tướng thuần thần mà Hoàng thượng nể trọng. Ngay cả vị Hoàng thượng khó chơi như Tề Ngọc mà gặp được nam nhi của Phong gia thì cũng sẽ thỉnh thoảng khách khí xưng huynh gọi đệ. Như vậy đủ để thấy căn cơ thâm hậu của Phong gia.
Lúc hắn trở về Thẩm vương phủ thì càng thêm khổ sở. Những bà mối đó cũng không dám đến nữa, ai có lá gan đoạt con rể của phủ Bắc Định Hầu, tùy tiện một nam nhân của Phong gia cũng có thể ‘diệt sạch’ nhà bọn họ. Nhưng mà Thẩm Vương gia xã giao càng ngày càng nhiều, rất nhiều người đều chỉ trích ông, nếu đã có đích trưởng con dâu thì tại sao lại che che dấu dấu, khiến bọn họ hiểu nhầm còn mời bà mối đến vương phủ, suýt chút nữa thì đắc tội Bắc Định hầu phủ.
Thẩm Vương gia mỗi ngày ra ngoài xã giao đều bị chúc rượu đến nỗi say như chết, sáng sớm thượng triều đều thu hoạch ánh mắt xem thường của Hoàng thượng, ngẫu nhiên còn nói mát vài câu. Bởi vì ông quá giống con ma men, thi thoảng đầu óc không thanh tỉnh, bị Tề Ngọc hỏi thì phản ứng vô cùng chậm.
“Thẩm ái khanh, ngươi hôm nay lại ảm đạm đau buồn vì vị cô nương nào của Di Hương các vậy? Trẫm hỏi ngươi cũng không chịu trả lời, có phải da lại ngứa hay không, muốn ăn đòn?” Tề Ngọc hít nhẹ một hơi, trên mặt càng ngày càng không kiên nhẫn, rõ ràng hắn sắp bùng nổ rồi.
Thật không hiểu một kẻ giá áo túi cơm như Thẩm Vương gia tại sao có thể sinh ra hai người con xuất sắc như Thục phi và Thẩm An Lăng. Chậc chậc! Hai đứa con xuất chúng như thế lại có người phụ thân không tài cán gì như Thẩm Vương gia.
Thẩm Vương gia lập tức hoàn hồn, vội vàng quỳ xuống xin tha.
Hoàng thượng nhịn không được nâng tay nhéo nhéo lông mày, trên mặt có chút bất đắc dĩ. Muốn đối phó lão thất phu như thế này thì có đánh cũng không ăn thua, vì da hắn rất dày!
Sau khi hạ triều thì Thẩm Vương gia chạy tới Lại bộ xin nghỉ giúp Thẩm An Lăng rồi kéo nhi tử của mình về nhà.
“Haiz!” Thẩm Vương gia vừa đi vừa thở dài về vương phủ, lúc đi vào sân của Thẩm An Lăng ngẩng đầu nhìn trời rồi lại thở dài một tiếng.
“Cha, sau này người về phủ nghỉ ngơi sớm một chút, đừng đi những nơi như thế nữa, tránh cho Hoàng thượng nắm lấy nhược điểm của người!” Thẩm An Lăng nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Vương gia thì nghĩ là hôm nay ông bị Hoàng thượng răn dạy nên ưu sầu nên thấp giọng an ủi vài câu.
Nào biết đúng là mấy câu nói đó lại chọc giận Thẩm Vương gia, ông đột nhiên quay người lại vô cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm Thẩm An Lăng, cao giọng quát: “Thằng nhãi ranh nhà ngươi, ta thê thảm như vậy tất cả đều do con! Nếu ngay từ đầu con nói con vừa ý đích tiểu thư của Bắc Định hầu phủ thì đơn giản rồi, còn xấu hổ ngại ngùng không chịu nói khiến những người đó chưa từ bỏ ý định mời bà mối đến, kết quả là bọn họ mừng hụt. Nếu nhà ta có cô nương đang muốn làm mai mà gặp kẻ như con thì đã sai người đánh gãy chân chó của con rồi!”
Thẩm Vương gia răn dạy Thẩm An Lăng không hề lưu tình chút nào. Dù sao cũng là nhi tử của ông, cho dù có tài giỏi đến đâu thì ông vẫn có quyền răn dạy.
Thẩm An Lăng chỉ mím chặt môi, cau mày trên mặt biểu tình tự hỏi cũng không chịu nói tiếp, rõ ràng hắn có suy tính của chính mình.
“Sáng mai sai người tìm ngày Hoàng đạo rồi mang sính lễ đến Bắc Định hầu phủ cầu hôn!” Thẩm Vương gia thấy hắn không phản bác thì mới hạ hỏa một chút rồi lạnh giọng quyết định. Lời đồn đều bay đầy trời nếu Thẩm vương phủ còn không đi cầu hôn thì không thể chấp nhận nổi.
Thẩm An Lăng lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt có chút không đồng ý, hắn nhỏ giọng nói: “Cha, chưa chắc cô nương của Bắc Định Hầu phủ đã đồng ý hôn sự này. Người tùy tiện đến cầu hôn thì khác gì ép người ta. Trước tiên tìm hiểu một chút xem cô nương ấy có đồng ý không đã, tránh cho đến lúc đó xấu hổ.”
Thẩm An Lăng nhớ tới bóng hình xinh đẹp trong đình cạnh hồ ngày ấy thì trong lòng mềm nhũn. Trong lòng lại có chút áy náy, dù sao ngày ấy rõ ràng là hiểu nhầm nhưng lại khiến nàng ấy bị liên lụy vào chuyện này, suýt chút nữa làm hỏng thanh danh của nàng.
“Con muốn tức chết cha con à! Tóm lại ta mặc kệ, nếu con dâu của ta không phải đích tiểu thư của Bắc Định hầu phủ thì con đừng mong nàng ta được phép bước chân vào vương phủ! Nếu thật như vậy thì con mang theo cả tiểu thiếp ngươi mới nạp muốn đi đâu thì đi, đừng lượn lờ trước mặt ta, đừng liên lụy đến tương lai tốt đẹp của muội muội con!” Thẩm Vương gia hừ lạnh một tiếng, mặc dù ông ít quan tâm đến đứa con trai này nhưng ông vẫn hiểu biết tính cách của hắn. Nếu Thẩm An Lăng đã quyết định chuyện gì thì rất khó sửa đổi, cho dù người khác có khuyên can đến đứt lưỡi.
Thẩm An Lăng vừa nghe Thẩm Vương gia nhắc tới Thẩm Vũ thì trong lòng lại có chút do dự. Giống như Thẩm Vương gia nói: chỉ cần hắn trở thành rể hiền của Bắc Định hầu phủ thì Thẩm Vũ trở trong hậu cung vô hình cũng sẽ có thêm trợ lực.
Trong đầu hắn lập tức hiện lên bóng dáng của Phong Thiến rồi lập tức lắc đầu. Đối với hắn A Vũ vô cùng quan trọng nhưng hắn cũng không thể lợi dụng hôn nhân với Phong Thiến để làm lợi thế.
Thẩm Vương gia nhìn thấy hắn cẩn thận tự hỏi xong vẫn lắc đầu thì lửa giận trong lòng càng lớn, lửa giận bốc lên liền muốn đi Di Hương các. Thẩm Vương gia trực tiếp phủi tay bỏ đi chỉ lưu lại Thẩm An Lăng một người rối rắm.
Chỉ là Thẩm An Lăng còn chưa rối rắm được mấy ngày thì đã bị người khác đánh gãy. Người đến chính là Phong Dật đã gặp mặt mấy ngày trước, vẻ mặt của người nam nhân ngăm đen này càng lúc càng âm trầm khó coi, hắn nhìn thấy Thẩm An Lăng đi ra giống như là nhìn thấy kẻ thù vậy.
“Tiểu tử, lại đây!” Phong Dật khoanh tay trước ngực ngang nhiên đứng trước cửa, âm u lạnh lẽo vứt một câu cho Thẩm An Lăng.
Thẩm An Lăng cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi có thể nhìn thấy Phong Thế tử.
Nhưng kinh ngạc trên mặt cũng chỉ lướt qua rồi biến mất, hắn chỉ nghĩ một chút đã thấy hợp tình hợp lý, muội muội của mình bị hủy thanh danh thì bất kỳ ai đều sẽ đi tìm đầu sỏ trả thù, huống chi là vị Thiếu Tướng quân tính tình nóng nảy này.
Thẩm An Lăng do dự không bao lâu thì đi đến trước mặt Phong Dật, không ngờ hắn còn chưa đứng yên thì cổ áo đã bị người đối diện túm lấy. Phong Dật đột nhiên túm lấy cổ áo hắn rồi lôi người lên xe ngựa, hai gã sai vặt của Thẩm An Lăng còn chưa kịp phản ứng đã bị thị vệ của Phong Dật chặn lại.
Phong Dật ném Thẩm An Lăng lên xe ngựa xong thì kéo xa phu xuống tự mình nhảy lên thay thế, cầm roi quất hai con ngựa kéo xe một cái. Xe ngựa lập tức phi như tên bắn, Thẩm An Lăng phải lấy tay đỡ lấy vách xe mới có thể ổn định lại cơ thể.
Thẩm An Lăng ngồi cảm nhận xe ngựa chạy như điên, thỉnh thoảng bánh xe cán qua cục đá khiến xe rung lắc dữ dội. Hắn nghĩ thầm vị Phong Thế tử này giống như sắp bùng nổ, không biết tý nữa hắn sẽ bị trả thù như thế nào? Không biết bản thân phải để lại một cánh tay hay là một chân thì mới được tha, có khi là cả mạng sống, không biết lời đồn đãi sẽ biến thành thế nào nữa?
Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, Thẩm An Lăng còn chưa kịp phản ứng thì màn xe đã bị xốc lên, sau đó một bàn tay vươn vào kéo thẳng hắn xuống xe.
Hắn còn chưa kịp định thần thì ‘Đinh’ một tiếng, một cây chủy thủ vô cùng sắc bén bị ném dưới chân hắn.
“Cưới muội muội của ta hoặc là cắt đứt cái bảo bối ở đũng quần rồi vào cung làm thái giám, ngươi chọn một cái đi!" Phong Dật bĩu môi nói với hắn, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Mặc dù Thẩm An Lăng đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, không phải người có tầm nhìn hạn hẹp nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị người khác uy hiếp như thế này. Quả nhiên cảnh bức hôn hắn dự đoán lúc trước vẫn xảy ra!
“Nhìn ta như thế làm gì, Phong gia chúng ta là thế gia đại tộc nhưng ta cũng nói thật với ngươi một câu: tất cả người Phong gia đều là thổ phỉ bá vương! Không chiếm được thì cướp, không cướp được thì hủy diệt, có hiểu câu mắt không thấy tâm không phiền hay không? Muội muội bảo bối nhà ta là một cô nương tốt nhất thế gian, đang độ tuổi đẹp nhất, bà mối sắp dẫm nát cửa nhà ta đến cầu hôn, kết quả từ lúc bị ngươi liên lụy thì trước cửa hầu phủ không hề có bóng dáng người đến cầu hôn!” Phong Dật nói mấy câu này vô cùng trôi chảy, trong lòng hắn muội muội bảo bối của hắn người gặp người thích hoa gặp hoa nở, vậy mà mắt mù đi thích tên tiểu tử ngốc này.
Mặc dù tên tiểu tử này vẻ ngoài có chút đẹp, tình tình hơi tốt, cũng có chút bản lĩnh nhưng không phải người tốt lành gì, tại sao muội muội lại nhìn trúng hắn chứ! Phong Dật tuy rằng không đoán được Phong Thiến nghĩ gì trong lòng, nhưng vì hạnh phúc của muội muội, hắn vẫn nguyện ý mất mặt.
“Chuyện này là do An Lăng suy nghĩ không chu toàn, đợi ngày mai ta chắc chắn sẽ tra rõ những lời đồn từ đâu truyền ra, đến lúc đó nhất định sẽ trả lại công đạo cho Phong cô nương! Mong... ” Cuối cùng Thẩm An Lăng cũng phục hồi tinh thần lại, thầm nghĩ khó trách văn thần võ tướng luôn luôn không hợp nhau, ví dụ sờ sờ đây là hai người nói không cùng một trọng điểm.
“Tra cái rắm!” Không đợi Thẩm An Lăng nói xong, Phong Dật đã ngắt lời của hắn. Đương nhiên không thể để Thẩm An Lăng đi điều tra, bởi vì lời đồn đãi là do chính Bắc Định hầu phủ truyền ra.
Tiểu muội bị bọn họ chiều hư, lá gan rất lớn, còn dám lấy lý do là ép Trạng Nguyên lang đi vào khuôn khổ! Đây không phải là đang dùng ám chiêu sao? Đến tột cùng trong bụng Phong Thiến có bao nhiêu mưu ma chước quỷ, Phong Dật là người rõ nhất.
“Lời đồn đãi đã truyền khắp kinh thành, ngươi tra ra hung thủ thì sao, cũng không thay đổi được chuyện gì. Sau khi cha ta biết chuyện này thì nói thẳng: nếu Thẩm Thế tử tới cầu hôn thì mọi chuyện tốt đẹp, nếu không tới cầu hôn, vì ngăn chặn chuyện nhục nhã danh dự gia đình như thế này sẽ đưa tiểu muội lên am ni cô cắt tóc làm ni cô! Đến lúc này ngươi còn muốn khách sáo với ta, nếu muội muội của ta bị ép cắt tóc làm ni cô thì ta chắc chắn không buông tha ngươi!” Phong Dật nổi giận mắng, từ lúc nhìn thấy Thẩm An Lăng thì hắn ta chưa nói được một câu nào hay cả.
Thẩm An Lăng vừa nghe nói Phong Thiến bởi vì chuyện này lại phải chịu tội lớn như vậy thì trong lòng càng thêm áy náy. Cuối cùng hắn vẫn đồng ý với Phong Dật sẽ đến cửa cầu hôn, còn dưới sự đe dọa của chủy thủ hắn cũng thề sẽ không để Phong Thiến phải chịu khổ.
Phong Dật chép miệng nhìn Thẩm An Lăng nghiêm túc thề trong lòng thì vui tươi hớn hở. Được, tên tiểu tử ngốc này cũng không tồi, ánh mắt của muội muội vẫn sáng suốt.
Đến khi hắn vừa mới trở về Bắc Định hầu phủ thì đã bị Phong Thiến phái người mời đi.
“Ca, hắn có đồng ý không?” Phong Thiến nhìn thấy Phong Dật thì lập tức đứng lên khỏi ghế, có chút vội vàng hỏi.
“Vô nghĩa, lão tướng đã ra tay làm gì có chuyện thất bại. Muội cứ chờ trở thành tân nương xinh đẹp đi!” Phong Dật giơ tay vỗ vỗ nhẹ đỉnh đầu của Phong Thiến, trên mặt lộ ra ý cười sáng lạn.
Phong Thiến thở phào một hơi, khoé môi cong lên, trên mặt nở nụ cười vui vẻ, đột nhiên nhớ đến cái gì lại vội vàng hỏi: “Huynh không đánh hắn chứ? Không cho phép đánh hắn, muội thà không gả chồng cũng không muốn huynh đánh hắn bị thương!”
“Được rồi! Huynh đánh hắn làm gì, chỉ cần một đầu ngón tay có thể bóp chết hắn. Hơn nữa trước khi huynh đi muội cũng đã dặn dò cả ngàn lần rồi, huynh có thể không nghe lời muội mà đánh hắn sao?”
Phong Dật có chút mệt mỏi ngồi xuống ghế, hắn cho một ánh mắt khinh thường đối với vấn đề của Phong Thiến, giọng nói cũng có chút không kiên nhẫn.
Còn chưa gả cho Thẩm An Lăng mà lúc nào cũng chỉ nhớ giúp đỡ hắn, sau này sẽ có lúc cho muội muội khóc.
Nhưng hắn ngồi còn chưa ấm ghế thì đã bị Bắc Định Hầu gia gọi đi mắng một trận. Nguyên nhân sao, là do hắn lỗ mãng mang ngoại nam vào phủ làm hại muội muội bị hủy thanh danh.
Đáng thương cho Phong Dật, muốn giữ vững vị trí ca ca tốt còn phải gánh tội thay muội muội vì những âm mưu quỷ kế này. Dù sao từ nhỏ đến lớn hắn cũng quen rồi! Muội muội bảo bối là do hắn nuông chiều mà lớn lên!
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Thẩm An Lăng mấy ngày nay sống rất vất vả, giống như lửa đang cháy đổ thêm dầu vậy. Không biết vì sao chuyện hôm đó hắn bị trói đến phủ Bắc Định Hầu lại truyền khắp kinh thành. Nhưng lời đồn lại nửa thật nửa giả, nói hắn đến phủ Bắc Định Hầu còn cách một cái bình phong nói chuyện với tiểu thư hầu phủ, rất giống như hai người bọn họ tự định chung thân.
Thẩm An Lăng thật sự là hết đường chối cãi, những đồng liêu làm việc cùng với hắn thì suốt ngày dùng ánh mắt ái muội liếc hắn, giống như trong mắt có cây đao vậy khiến hắn vô cùng khó chịu. Dù sao thanh danh vị đích tiểu thư của Bắc Định hầu phủ rất tốt, của cải giàu có. Các đời nam nhi của Bắc Định hầu phủ đều là tướng quân thống soái, là lương tướng thuần thần mà Hoàng thượng nể trọng. Ngay cả vị Hoàng thượng khó chơi như Tề Ngọc mà gặp được nam nhi của Phong gia thì cũng sẽ thỉnh thoảng khách khí xưng huynh gọi đệ. Như vậy đủ để thấy căn cơ thâm hậu của Phong gia.
Lúc hắn trở về Thẩm vương phủ thì càng thêm khổ sở. Những bà mối đó cũng không dám đến nữa, ai có lá gan đoạt con rể của phủ Bắc Định Hầu, tùy tiện một nam nhân của Phong gia cũng có thể ‘diệt sạch’ nhà bọn họ. Nhưng mà Thẩm Vương gia xã giao càng ngày càng nhiều, rất nhiều người đều chỉ trích ông, nếu đã có đích trưởng con dâu thì tại sao lại che che dấu dấu, khiến bọn họ hiểu nhầm còn mời bà mối đến vương phủ, suýt chút nữa thì đắc tội Bắc Định hầu phủ.
Thẩm Vương gia mỗi ngày ra ngoài xã giao đều bị chúc rượu đến nỗi say như chết, sáng sớm thượng triều đều thu hoạch ánh mắt xem thường của Hoàng thượng, ngẫu nhiên còn nói mát vài câu. Bởi vì ông quá giống con ma men, thi thoảng đầu óc không thanh tỉnh, bị Tề Ngọc hỏi thì phản ứng vô cùng chậm.
“Thẩm ái khanh, ngươi hôm nay lại ảm đạm đau buồn vì vị cô nương nào của Di Hương các vậy? Trẫm hỏi ngươi cũng không chịu trả lời, có phải da lại ngứa hay không, muốn ăn đòn?” Tề Ngọc hít nhẹ một hơi, trên mặt càng ngày càng không kiên nhẫn, rõ ràng hắn sắp bùng nổ rồi.
Thật không hiểu một kẻ giá áo túi cơm như Thẩm Vương gia tại sao có thể sinh ra hai người con xuất sắc như Thục phi và Thẩm An Lăng. Chậc chậc! Hai đứa con xuất chúng như thế lại có người phụ thân không tài cán gì như Thẩm Vương gia.
Thẩm Vương gia lập tức hoàn hồn, vội vàng quỳ xuống xin tha.
Hoàng thượng nhịn không được nâng tay nhéo nhéo lông mày, trên mặt có chút bất đắc dĩ. Muốn đối phó lão thất phu như thế này thì có đánh cũng không ăn thua, vì da hắn rất dày!
Sau khi hạ triều thì Thẩm Vương gia chạy tới Lại bộ xin nghỉ giúp Thẩm An Lăng rồi kéo nhi tử của mình về nhà.
“Haiz!” Thẩm Vương gia vừa đi vừa thở dài về vương phủ, lúc đi vào sân của Thẩm An Lăng ngẩng đầu nhìn trời rồi lại thở dài một tiếng.
“Cha, sau này người về phủ nghỉ ngơi sớm một chút, đừng đi những nơi như thế nữa, tránh cho Hoàng thượng nắm lấy nhược điểm của người!” Thẩm An Lăng nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Vương gia thì nghĩ là hôm nay ông bị Hoàng thượng răn dạy nên ưu sầu nên thấp giọng an ủi vài câu.
Nào biết đúng là mấy câu nói đó lại chọc giận Thẩm Vương gia, ông đột nhiên quay người lại vô cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm Thẩm An Lăng, cao giọng quát: “Thằng nhãi ranh nhà ngươi, ta thê thảm như vậy tất cả đều do con! Nếu ngay từ đầu con nói con vừa ý đích tiểu thư của Bắc Định hầu phủ thì đơn giản rồi, còn xấu hổ ngại ngùng không chịu nói khiến những người đó chưa từ bỏ ý định mời bà mối đến, kết quả là bọn họ mừng hụt. Nếu nhà ta có cô nương đang muốn làm mai mà gặp kẻ như con thì đã sai người đánh gãy chân chó của con rồi!”
Thẩm Vương gia răn dạy Thẩm An Lăng không hề lưu tình chút nào. Dù sao cũng là nhi tử của ông, cho dù có tài giỏi đến đâu thì ông vẫn có quyền răn dạy.
Thẩm An Lăng chỉ mím chặt môi, cau mày trên mặt biểu tình tự hỏi cũng không chịu nói tiếp, rõ ràng hắn có suy tính của chính mình.
“Sáng mai sai người tìm ngày Hoàng đạo rồi mang sính lễ đến Bắc Định hầu phủ cầu hôn!” Thẩm Vương gia thấy hắn không phản bác thì mới hạ hỏa một chút rồi lạnh giọng quyết định. Lời đồn đều bay đầy trời nếu Thẩm vương phủ còn không đi cầu hôn thì không thể chấp nhận nổi.
Thẩm An Lăng lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt có chút không đồng ý, hắn nhỏ giọng nói: “Cha, chưa chắc cô nương của Bắc Định Hầu phủ đã đồng ý hôn sự này. Người tùy tiện đến cầu hôn thì khác gì ép người ta. Trước tiên tìm hiểu một chút xem cô nương ấy có đồng ý không đã, tránh cho đến lúc đó xấu hổ.”
Thẩm An Lăng nhớ tới bóng hình xinh đẹp trong đình cạnh hồ ngày ấy thì trong lòng mềm nhũn. Trong lòng lại có chút áy náy, dù sao ngày ấy rõ ràng là hiểu nhầm nhưng lại khiến nàng ấy bị liên lụy vào chuyện này, suýt chút nữa làm hỏng thanh danh của nàng.
“Con muốn tức chết cha con à! Tóm lại ta mặc kệ, nếu con dâu của ta không phải đích tiểu thư của Bắc Định hầu phủ thì con đừng mong nàng ta được phép bước chân vào vương phủ! Nếu thật như vậy thì con mang theo cả tiểu thiếp ngươi mới nạp muốn đi đâu thì đi, đừng lượn lờ trước mặt ta, đừng liên lụy đến tương lai tốt đẹp của muội muội con!” Thẩm Vương gia hừ lạnh một tiếng, mặc dù ông ít quan tâm đến đứa con trai này nhưng ông vẫn hiểu biết tính cách của hắn. Nếu Thẩm An Lăng đã quyết định chuyện gì thì rất khó sửa đổi, cho dù người khác có khuyên can đến đứt lưỡi.
Thẩm An Lăng vừa nghe Thẩm Vương gia nhắc tới Thẩm Vũ thì trong lòng lại có chút do dự. Giống như Thẩm Vương gia nói: chỉ cần hắn trở thành rể hiền của Bắc Định hầu phủ thì Thẩm Vũ trở trong hậu cung vô hình cũng sẽ có thêm trợ lực.
Trong đầu hắn lập tức hiện lên bóng dáng của Phong Thiến rồi lập tức lắc đầu. Đối với hắn A Vũ vô cùng quan trọng nhưng hắn cũng không thể lợi dụng hôn nhân với Phong Thiến để làm lợi thế.
Thẩm Vương gia nhìn thấy hắn cẩn thận tự hỏi xong vẫn lắc đầu thì lửa giận trong lòng càng lớn, lửa giận bốc lên liền muốn đi Di Hương các. Thẩm Vương gia trực tiếp phủi tay bỏ đi chỉ lưu lại Thẩm An Lăng một người rối rắm.
Chỉ là Thẩm An Lăng còn chưa rối rắm được mấy ngày thì đã bị người khác đánh gãy. Người đến chính là Phong Dật đã gặp mặt mấy ngày trước, vẻ mặt của người nam nhân ngăm đen này càng lúc càng âm trầm khó coi, hắn nhìn thấy Thẩm An Lăng đi ra giống như là nhìn thấy kẻ thù vậy.
“Tiểu tử, lại đây!” Phong Dật khoanh tay trước ngực ngang nhiên đứng trước cửa, âm u lạnh lẽo vứt một câu cho Thẩm An Lăng.
Thẩm An Lăng cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi có thể nhìn thấy Phong Thế tử.
Nhưng kinh ngạc trên mặt cũng chỉ lướt qua rồi biến mất, hắn chỉ nghĩ một chút đã thấy hợp tình hợp lý, muội muội của mình bị hủy thanh danh thì bất kỳ ai đều sẽ đi tìm đầu sỏ trả thù, huống chi là vị Thiếu Tướng quân tính tình nóng nảy này.
Thẩm An Lăng do dự không bao lâu thì đi đến trước mặt Phong Dật, không ngờ hắn còn chưa đứng yên thì cổ áo đã bị người đối diện túm lấy. Phong Dật đột nhiên túm lấy cổ áo hắn rồi lôi người lên xe ngựa, hai gã sai vặt của Thẩm An Lăng còn chưa kịp phản ứng đã bị thị vệ của Phong Dật chặn lại.
Phong Dật ném Thẩm An Lăng lên xe ngựa xong thì kéo xa phu xuống tự mình nhảy lên thay thế, cầm roi quất hai con ngựa kéo xe một cái. Xe ngựa lập tức phi như tên bắn, Thẩm An Lăng phải lấy tay đỡ lấy vách xe mới có thể ổn định lại cơ thể.
Thẩm An Lăng ngồi cảm nhận xe ngựa chạy như điên, thỉnh thoảng bánh xe cán qua cục đá khiến xe rung lắc dữ dội. Hắn nghĩ thầm vị Phong Thế tử này giống như sắp bùng nổ, không biết tý nữa hắn sẽ bị trả thù như thế nào? Không biết bản thân phải để lại một cánh tay hay là một chân thì mới được tha, có khi là cả mạng sống, không biết lời đồn đãi sẽ biến thành thế nào nữa?
Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, Thẩm An Lăng còn chưa kịp phản ứng thì màn xe đã bị xốc lên, sau đó một bàn tay vươn vào kéo thẳng hắn xuống xe.
Hắn còn chưa kịp định thần thì ‘Đinh’ một tiếng, một cây chủy thủ vô cùng sắc bén bị ném dưới chân hắn.
“Cưới muội muội của ta hoặc là cắt đứt cái bảo bối ở đũng quần rồi vào cung làm thái giám, ngươi chọn một cái đi!" Phong Dật bĩu môi nói với hắn, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Mặc dù Thẩm An Lăng đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, không phải người có tầm nhìn hạn hẹp nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị người khác uy hiếp như thế này. Quả nhiên cảnh bức hôn hắn dự đoán lúc trước vẫn xảy ra!
“Nhìn ta như thế làm gì, Phong gia chúng ta là thế gia đại tộc nhưng ta cũng nói thật với ngươi một câu: tất cả người Phong gia đều là thổ phỉ bá vương! Không chiếm được thì cướp, không cướp được thì hủy diệt, có hiểu câu mắt không thấy tâm không phiền hay không? Muội muội bảo bối nhà ta là một cô nương tốt nhất thế gian, đang độ tuổi đẹp nhất, bà mối sắp dẫm nát cửa nhà ta đến cầu hôn, kết quả từ lúc bị ngươi liên lụy thì trước cửa hầu phủ không hề có bóng dáng người đến cầu hôn!” Phong Dật nói mấy câu này vô cùng trôi chảy, trong lòng hắn muội muội bảo bối của hắn người gặp người thích hoa gặp hoa nở, vậy mà mắt mù đi thích tên tiểu tử ngốc này.
Mặc dù tên tiểu tử này vẻ ngoài có chút đẹp, tình tình hơi tốt, cũng có chút bản lĩnh nhưng không phải người tốt lành gì, tại sao muội muội lại nhìn trúng hắn chứ! Phong Dật tuy rằng không đoán được Phong Thiến nghĩ gì trong lòng, nhưng vì hạnh phúc của muội muội, hắn vẫn nguyện ý mất mặt.
“Chuyện này là do An Lăng suy nghĩ không chu toàn, đợi ngày mai ta chắc chắn sẽ tra rõ những lời đồn từ đâu truyền ra, đến lúc đó nhất định sẽ trả lại công đạo cho Phong cô nương! Mong... ” Cuối cùng Thẩm An Lăng cũng phục hồi tinh thần lại, thầm nghĩ khó trách văn thần võ tướng luôn luôn không hợp nhau, ví dụ sờ sờ đây là hai người nói không cùng một trọng điểm.
“Tra cái rắm!” Không đợi Thẩm An Lăng nói xong, Phong Dật đã ngắt lời của hắn. Đương nhiên không thể để Thẩm An Lăng đi điều tra, bởi vì lời đồn đãi là do chính Bắc Định hầu phủ truyền ra.
Tiểu muội bị bọn họ chiều hư, lá gan rất lớn, còn dám lấy lý do là ép Trạng Nguyên lang đi vào khuôn khổ! Đây không phải là đang dùng ám chiêu sao? Đến tột cùng trong bụng Phong Thiến có bao nhiêu mưu ma chước quỷ, Phong Dật là người rõ nhất.
“Lời đồn đãi đã truyền khắp kinh thành, ngươi tra ra hung thủ thì sao, cũng không thay đổi được chuyện gì. Sau khi cha ta biết chuyện này thì nói thẳng: nếu Thẩm Thế tử tới cầu hôn thì mọi chuyện tốt đẹp, nếu không tới cầu hôn, vì ngăn chặn chuyện nhục nhã danh dự gia đình như thế này sẽ đưa tiểu muội lên am ni cô cắt tóc làm ni cô! Đến lúc này ngươi còn muốn khách sáo với ta, nếu muội muội của ta bị ép cắt tóc làm ni cô thì ta chắc chắn không buông tha ngươi!” Phong Dật nổi giận mắng, từ lúc nhìn thấy Thẩm An Lăng thì hắn ta chưa nói được một câu nào hay cả.
Thẩm An Lăng vừa nghe nói Phong Thiến bởi vì chuyện này lại phải chịu tội lớn như vậy thì trong lòng càng thêm áy náy. Cuối cùng hắn vẫn đồng ý với Phong Dật sẽ đến cửa cầu hôn, còn dưới sự đe dọa của chủy thủ hắn cũng thề sẽ không để Phong Thiến phải chịu khổ.
Phong Dật chép miệng nhìn Thẩm An Lăng nghiêm túc thề trong lòng thì vui tươi hớn hở. Được, tên tiểu tử ngốc này cũng không tồi, ánh mắt của muội muội vẫn sáng suốt.
Đến khi hắn vừa mới trở về Bắc Định hầu phủ thì đã bị Phong Thiến phái người mời đi.
“Ca, hắn có đồng ý không?” Phong Thiến nhìn thấy Phong Dật thì lập tức đứng lên khỏi ghế, có chút vội vàng hỏi.
“Vô nghĩa, lão tướng đã ra tay làm gì có chuyện thất bại. Muội cứ chờ trở thành tân nương xinh đẹp đi!” Phong Dật giơ tay vỗ vỗ nhẹ đỉnh đầu của Phong Thiến, trên mặt lộ ra ý cười sáng lạn.
Phong Thiến thở phào một hơi, khoé môi cong lên, trên mặt nở nụ cười vui vẻ, đột nhiên nhớ đến cái gì lại vội vàng hỏi: “Huynh không đánh hắn chứ? Không cho phép đánh hắn, muội thà không gả chồng cũng không muốn huynh đánh hắn bị thương!”
“Được rồi! Huynh đánh hắn làm gì, chỉ cần một đầu ngón tay có thể bóp chết hắn. Hơn nữa trước khi huynh đi muội cũng đã dặn dò cả ngàn lần rồi, huynh có thể không nghe lời muội mà đánh hắn sao?”
Phong Dật có chút mệt mỏi ngồi xuống ghế, hắn cho một ánh mắt khinh thường đối với vấn đề của Phong Thiến, giọng nói cũng có chút không kiên nhẫn.
Còn chưa gả cho Thẩm An Lăng mà lúc nào cũng chỉ nhớ giúp đỡ hắn, sau này sẽ có lúc cho muội muội khóc.
Nhưng hắn ngồi còn chưa ấm ghế thì đã bị Bắc Định Hầu gia gọi đi mắng một trận. Nguyên nhân sao, là do hắn lỗ mãng mang ngoại nam vào phủ làm hại muội muội bị hủy thanh danh.
Đáng thương cho Phong Dật, muốn giữ vững vị trí ca ca tốt còn phải gánh tội thay muội muội vì những âm mưu quỷ kế này. Dù sao từ nhỏ đến lớn hắn cũng quen rồi! Muội muội bảo bối là do hắn nuông chiều mà lớn lên!
/273
|