Edit: Dương Thục nghi.
Beta: Vân Chiêu nghi.
Thẩm Vũ hơi sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ biết ngây ngốc mà nhìn hắn.
“Hoàng thượng, người mới vừa nói gì cơ?” Thẩm Vũ không dám khẳng định bèn hỏi lại, đũa trong tay nàng cũng đã ngừng, thần sắc tỏ ra không thể tin được.
Trên mặt Tề Ngọc lộ ra vài phần ý cười, rất ít khi hắn nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Thẩm Vũ như vậy, hắn lại kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Ý của trẫm là muốn giao Đại Hoàng tử cho nàng nuôi nấng, đương nhiên nếu nàng không muốn, trẫm sẽ tìm người khác. Có điều sau này Thẩm Uyển chắc chắn sẽ không thể gặp Đại Hoàng tử, trẫm không tin nàng ta, một nữ nhân còn có thể hạ thủ với đứa con trong bụng mình, không xứng để Đại Hoàng tử gọi nàng ta là mẫu phi.”
Sau khi nói xong, vẻ mặt Hoàng thượng đã trở nên cực kỳ khó coi, hiển nhiên là hắn vẫn canh cánh trong lòng đối với việc Thẩm Uyển làm khi còn mang thai.
Thẩm Vũ không khỏi nhăn mày lại, đương nhiên nàng sẽ không định thay đổi cái nhìn của Hoàng thượng đối với Thẩm Uyển, chỉ là nếu Đại Hoàng tử đến tay nàng thì chẳng khác nào nắm củ khoai bỏng. Nàng họ Thẩm, Đại Hoàng tử chính là đứa con do Thẩm Uyển sinh ra, Hoàng thượng quyết định như vậy, rơi vào mắt người khác hẳn là sẽ nghĩ rằng nàng đang hướng đến ngôi Hoàng hậu, người có suy nghĩ đó chắc chắn là không ít.
Hoàng thượng thấy nàng tỏ ra do dự, không khỏi nhướng mày, dường như biểu hiện này của nàng có chút ngoài dự đoán.
“Không ít người muốn nuôi nấng Đại Hoàng tử, Hiền phi chính là người muốn nhất, có điều đối với chuyện con nối dõi này, trẫm cũng không tin nàng ta. Nếu nàng vẫn chưa nghĩ xong, trẫm sẽ cho nàng vài ngày để suy ngẫm cho kỹ, Đại Hoàng tử tạm thời gửi nuôi ở chỗ Đức phi. Nếu nàng muốn nuôi thì cứ ẵm đến Cẩm Nhan điện, còn nếu không cần thì cứ để Đại Hoàng tử lại cho Đức phi nuôi nấng.” Tề Ngọc nhẹ nhàng lên tiếng, thay Thẩm Vũ suy nghĩ biện pháp đẹp cả đôi đường.
Vốn dĩ với tư lịch và cách đối nhân xử thế của Hiền phi, nàng ta chính là đối tượng trong lòng của Hoàng thượng, là người thích hợp nhất được chọn để nuôi nấng đứa bé. Nhưng đáng tiếc vào đêm Thẩm Uyển sinh non, Hiền phi không chờ nổi, gấp gáp đến trước mặt Tề Ngọc phân tích khiếm khuyết của hai tỷ muội Thẩm gia, thậm chí còn nói tỷ muội Thẩm gia liên thủ diễn màn kịch này, sau đó mới dẫn đến kết quả là thân thể Đại Hoàng tử bị dị tật. Tuy Hoàng thượng ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng đã vô cùng thất vọng về Hiền phi, hơn nữa còn vĩnh viễn không để Hiền phi đụng vào hoàng tự.
Cho dù Tề Ngọc không để Thẩm Vũ nói ra rốt cục là ai làm hại Thẩm Uyển sinh non, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ. Ở trong hậu cung này, người có khả năng đứng sau khống chế Kỳ Hoa điện, sắp xếp người vào đó cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, Hiền phi đương nhiên không thoát khỏi bị hiềm nghi.
“Không cần, có thể nuôi nấng Đại Hoàng tử chính là vinh hạnh của thần thiếp. Tạ Hoàng thượng ân điển!” Thẩm Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, tuy rằng đề nghị của Hoàng thượng vô cùng động lòng người nhưng nàng vẫn chọn để mình nuôi nấng.
Nếu như để Đức phi nuôi nấng, sự chú ý của các phi tần đương nhiên sẽ tập trung vào Đức phi. Nếu nàng ta tận lực che chở cho Đại Hoàng tử, nhất định sẽ đắc tội với không ít phi tần có ý đồ xấu, nói không chừng còn đắc tội đến thế lực bên kia của Hứa gia. Nếu nàng ta mắt nhắm mắt mở cho qua, Đại Hoàng tử xảy ra chuyện không hay gì, Hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Nhưng Thẩm Vũ cũng không muốn giao Đại Hoàng tử ra, chỉ cần nàng che chở Đại Hoàng tử, không những có thể củng cố liên kết lúc này của nàng và Thẩm Uyển, mà nàng còn nắm trong tay long chủng duy nhất trong hậu cung này, đây mới là mấu chốt. Còn quan hệ của nàng và Đại Hoàng tử sau này có trở nên giống mối quan hệ của Thái hậu và Hoàng thượng bây giờ hay không, đó là không phải là chuyện nên tính toán trong lúc này.
Đối với lựa chọn của Thẩm Vũ, rõ ràng Tề Ngọc rất vui mừng, hắn nhẹ nhàng cười với Thẩm Vũ, cất cao giọng nói: “Sau này nàng tuyệt đối sẽ không hối hận với lựa chọn ngày hôm nay!”
Lời nói của nam nhân có chút cao thâm khó đoán, gương mặt cũng lộ ra vẻ thần bí. Đợi đến lúc Thẩm Vũ muốn nghiên cứu kỹ lưỡng, hắn đã quay đầu đi không hề ngoái lại nhìn nàng.
Thẩm Vũ nhướng nhướng mày, cũng không định truy hỏi. Hoàng thượng ăn uống no say rồi, nhất thời cảm thấy tâm tình vô cùng thông thuận, phiền muộn lúc trước tan biến hết.
“Nếu đã quyết định như thế rồi, chi bằng bây giờ chúng ta đến Thọ Khang cung đón Đại Hoàng tử thôi, Thái hậu lão nhân gia bà cũng không chống đỡ nổi nữa rồi, cũng may lúc đó nàng khen Thái hậu khiến bà hãnh diện, không ngờ kết quả lại tốt như vậy!” Tề Ngọc liếc mắt lập tức nghĩ đến việc đi đón Đại Hoàng tử, hắn vừa mới làm hoà với Thẩm Vũ xong, chưa muốn rời nàng sớm như vậy, thích thú tìm một số chuyện để bồi đắp tình cảm.
Thẩm Vũ vừa nghe hắn nhắc tới chuyện ngày hôm ấy tình huống cấp bách, nàng nhất thời khen Thái hậu, liền nở nụ cười bất đắc dĩ. Nàng cũng không muốn trái lương tâm khích lệ nhưng lúc đó nàng tình nguyện để Thái hậu nuôi nấng Đại Hoàng tử cũng không muốn để Hiền phi thực hiện được ý đồ. Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Hoàng thượng khó chịu.
“Ý của thần thiếp cũng chính là như thế, lúc ấy sợ Hoàng thượng sẽ giao Đại Hoàng tử cho người khác. Dù sao thì Thái hậu cũng là thân tổ mẫu của Đại Hoàng tử, dù như thế nào cũng vẫn yên tâm hơn.” Thẩm Vũ khẽ thở dài một hơi, không khỏi gấp gáp giải thích, hiển nhiên là muốn trấn an Hoàng thượng.
Tề Ngọc không khỏi xem thường nàng, hắn không nói gì phản bác lại Thẩm Vũ mà chỉ kéo tay nàng đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài, lập tức có cung nữ đem áo choàng và áo lông đến cho hai người. Tề Ngọc phất tay cho Minh Âm đang giúp Thẩm Vũ mặc áo khoác lui ra ngoài, tự mình thay nàng choàng áo lông cừu khổng tước lên rồi buộc chặt vạt áo trước ngực, sau đó còn thuận tay giúp nàng đội mũ.
Chiếc mũ khá to che khuất gần hết gương mặt của Thẩm Vũ, Tề Ngọc thấy nàng chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt, khóe miệng giơ lên một nụ cười nhẹ.
“Quả nhiên chỉ có Thẩm Vũ mới xứng mặc loại xiêm y này, người khác khoác vào chỉ thấy dung chi tục phấn, làm hỏng đồ tốt.” Tề Ngọc nói nghiêm trang, sau khi thay Thẩm Vũ mặc xiêm y xong, trong lòng hắn lại bắt đầu cảm thấy sảng khoái vô cùng, trong miệng ngọt như ngậm đường.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng ngẩng cổ nhìn hắn, đối diện với ánh mắt tràn ngập sự thưởng thức của hắn, đôi môi đỏ mọng của nàng liền nở một nụ cười xinh đẹp.
“Nhận được ưu ái của Hoàng thượng, thần thiếp xin ghi nhớ những lời này của Hoàng thượng, nếu sau này người nhận được thứ gì tốt thì cứ mang đến để thần thiếp cất giữ, nếu không những đồ vật đó cũng sẽ hỏng đấy!” Thẩm Vũ cười thành tiếng, nói một câu như trêu chọc.
Tề Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, thầm nghĩ nếu là người khác thì làm gì có ai dám lớn mật đòi đồ vật trước mặt hắn. Tuy vậy nghe lời nàng nói hắn lại cảm thấy vô cùng thư thái, thậm chí còn khiến hắn cười khẽ một tiếng.
Lý Hoài Ân đứng một bên, nhìn hai người bọn họ liếc mắt đưa tình không coi ai ra gì, không khỏi run lập cập. Hắn lặng lẽ giơ tay sờ sờ hai cánh tay, được rồi, da gà nổi hết lên rồi đây này. Nhìn một cái đã biết số mệnh tốt, Thục phi chỉ cần nói với Hoàng thượng muốn thứ gì đó, Hoàng thượng nếu đã cho rằng đó là đồ tốt, vậy đó chắc chắn sẽ là thứ độc nhất vô nhị, hiếm quý dị bảo. Thục phi mở miệng như vậy là muốn độc chiếm bảo bối trong thiên hạ, Hoàng thượng chẳng những không tức giận mà còn tươi cười, bộ dáng vô cùng hài lòng. Đổi lại nếu là phi tần khác thì đã bị trách mắng lâu rồi!
Hoàng đế chó má lúc đối mặt Thục phi nương nương, chỉ số thông minh liền giảm xuống hết cỡ, làm một vụ mua bán lỗ vốn, thật khiến người ta muốn bắt lại.
Sau khi Thẩm Vũ giúp Hoàng thượng mặc áo lông xong, hai người mới nắm tay rời Long Càn cung. Nô tài phía sau nhìn chằm chằm vào hai người đang nắm tay nhau phía trước, không hề chớp mắt chút nào, thầm nghĩ sau khi làm hoà xong lại quang minh chính đại diễn trò phu thê ân ái, định làm cả hậu cung tức chết đấy à?
Trước khi làm hoà, hai người này tóm hết cung nhân bên cạnh giày vò đủ kiểu, sau khi làm hoà xong còn làm tổn thương người khác hơn gấp trăm lần. Làm sao bây giờ, muốn đến Ngự Thiện phòng lấy thanh đao tới băm hai cái móng vuốt kia quá!
Long liễn và kiệu của Thẩm Vũ đều ở bên ngoài, chỉ còn chờ hai vị chủ tử đến.
“Sau này khi Thục phi đến Long Càn cung, chỉ cần là cùng trẫm đi ra ngoài thì không cần mang kiệu của nàng đến nữa, ngồi long liễn là được.” Tề Ngọc đỡ tay nàng lên kiệu, lòng bàn tay nam nhân vô cùng ấm áp, cho dù là trời đông giá rét nhưng hai người cứ nắm chặt tay nhau nên cũng dễ sinh ra chút mồ hôi.
Ngày thường Hoàng thượng chỉ cần hít thở chung bầu không khí thôi cũng cảm thấy bụi bặm, thế mà bây giờ còn cảm thấy chưa đủ, phải nắm chặt tay Thẩm Vũ hơn.
Lý Hoài Ân nghe Hoàng thượng nói mấy câu đó xong, tức khắc cảm thấy chân mềm nhũn. Không xong rồi, đầu gối hắn đau đớn như trúng mũi tên vậy! Ha ha, Hoàng thượng tự tin như thế, không sợ về sau lại náo loạn tự làm mất thể diện sao!
Chờ long liễn được nâng lên rồi đi phía trước, Minh Âm liền hít một hơi thật sâu rồi vươn tay che miệng lại, trên mặt lộ ra biểu tình bị thương nặng, thống khổ vạn phần. Minh Tâm đi bên cạnh không rõ nguyên do, liền lo lắng hỏi một câu: “Vừa nãy còn tốt cơ mà, sao bây giờ ngươi lại bày ra vẻ mặt này, đầu bị đập vào đâu à?”
Lý Hoài Ân liếc mắt nhìn qua đó rồi đi thong thả vài bước tiến đến bên cạnh hai người các nàng, không khỏi hừ lạnh một tiếng, hơi đè thấp âm thanh, nói: “Nàng ta nhìn thấy hai vị chủ tử thân mật như vậy nên cảm thấy chua chứ sao. Đập đầu ở đâu ra!”
Minh Âm chậm rãi nâng tay lên, giơ ngón cái về phía Lý Hoài Ân, đáy lòng thầm tán thưởng hắn.
“Hừ, chẳng lẽ làm hoà cũng không được? Chứ ngươi mong chờ chủ tử tâm tình không tốt sau đó tìm ngươi để tra tấn? Đúng là nuông chiều đến hư rồi!” Đối với đáp án ngoài dự liệu này, Minh Tâm chẳng cảm thấy kinh ngạc nữa rồi. Nàng không khỏi phỉ nhổ hai người bọn họ rồi đi lên trước vài bước, không để ý tới hai người đó nữa.
Thọ Khang cung vô cùng yên tĩnh, bước chân của cung nhân qua lại cũng vô cùng nhẹ nhàng. Hiện giờ Đại Hoàng tử cũng không náo loạn nữa, Thái hậu lão nhân gia bà liền thừa cơ hội này vội vàng nằm vật xuống giường ngủ bù.
Quả thật không chịu nổi, tối hôm qua chỉ ngủ được hai canh giờ đứt quãng, bữa sáng cũng mới dùng không lâu. Ai biết thằng bé xúi quẩy này lại khó chăm như vậy chứ, quả thực muốn lấy cái mạng già của bà mà.
“Khò —— Khò ——” Thái hậu trước giờ ngủ luôn im lặng thế mà hôm nay lại ngáy. Có điều niềm vui ngắn chẳng tày gang, bên ngoài cung nữ đã tiến vào thông truyền, long liễn của Hoàng thượng đã đến cửa đại điện.
Xuân Phong có chút do dự, nàng kéo vạt áo Hứa ma ma đang đứng bên cạnh, thấp giọng nói: “Ma ma, ngài xem phải làm thế nào mới ổn đây? Thái hậu mới vừa ngủ, nhưng chúng ta cũng không thể để Hoàng thượng chờ được!”
Sắc mặt Hứa ma ma cũng không được tốt, tuy vậy bà cũng chỉ nhăn nhăn mày rồi lại tự đi vào nội điện đánh thức Thái hậu.
Lúc Thái hậu mở to mắt, cả người vẫn đang trong trạng thái mê man. Nhưng ý thức đã bắt đầu chậm rãi thanh tỉnh, cũng biết Hoàng thượng tới. Cho dù cả người bà bủn rủn mệt mỏi nhưng cũng không thể tiếp tục ngủ, vội vàng đứng dậy để người giúp bà thay y phục.
Beta: Vân Chiêu nghi.
Thẩm Vũ hơi sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ biết ngây ngốc mà nhìn hắn.
“Hoàng thượng, người mới vừa nói gì cơ?” Thẩm Vũ không dám khẳng định bèn hỏi lại, đũa trong tay nàng cũng đã ngừng, thần sắc tỏ ra không thể tin được.
Trên mặt Tề Ngọc lộ ra vài phần ý cười, rất ít khi hắn nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Thẩm Vũ như vậy, hắn lại kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Ý của trẫm là muốn giao Đại Hoàng tử cho nàng nuôi nấng, đương nhiên nếu nàng không muốn, trẫm sẽ tìm người khác. Có điều sau này Thẩm Uyển chắc chắn sẽ không thể gặp Đại Hoàng tử, trẫm không tin nàng ta, một nữ nhân còn có thể hạ thủ với đứa con trong bụng mình, không xứng để Đại Hoàng tử gọi nàng ta là mẫu phi.”
Sau khi nói xong, vẻ mặt Hoàng thượng đã trở nên cực kỳ khó coi, hiển nhiên là hắn vẫn canh cánh trong lòng đối với việc Thẩm Uyển làm khi còn mang thai.
Thẩm Vũ không khỏi nhăn mày lại, đương nhiên nàng sẽ không định thay đổi cái nhìn của Hoàng thượng đối với Thẩm Uyển, chỉ là nếu Đại Hoàng tử đến tay nàng thì chẳng khác nào nắm củ khoai bỏng. Nàng họ Thẩm, Đại Hoàng tử chính là đứa con do Thẩm Uyển sinh ra, Hoàng thượng quyết định như vậy, rơi vào mắt người khác hẳn là sẽ nghĩ rằng nàng đang hướng đến ngôi Hoàng hậu, người có suy nghĩ đó chắc chắn là không ít.
Hoàng thượng thấy nàng tỏ ra do dự, không khỏi nhướng mày, dường như biểu hiện này của nàng có chút ngoài dự đoán.
“Không ít người muốn nuôi nấng Đại Hoàng tử, Hiền phi chính là người muốn nhất, có điều đối với chuyện con nối dõi này, trẫm cũng không tin nàng ta. Nếu nàng vẫn chưa nghĩ xong, trẫm sẽ cho nàng vài ngày để suy ngẫm cho kỹ, Đại Hoàng tử tạm thời gửi nuôi ở chỗ Đức phi. Nếu nàng muốn nuôi thì cứ ẵm đến Cẩm Nhan điện, còn nếu không cần thì cứ để Đại Hoàng tử lại cho Đức phi nuôi nấng.” Tề Ngọc nhẹ nhàng lên tiếng, thay Thẩm Vũ suy nghĩ biện pháp đẹp cả đôi đường.
Vốn dĩ với tư lịch và cách đối nhân xử thế của Hiền phi, nàng ta chính là đối tượng trong lòng của Hoàng thượng, là người thích hợp nhất được chọn để nuôi nấng đứa bé. Nhưng đáng tiếc vào đêm Thẩm Uyển sinh non, Hiền phi không chờ nổi, gấp gáp đến trước mặt Tề Ngọc phân tích khiếm khuyết của hai tỷ muội Thẩm gia, thậm chí còn nói tỷ muội Thẩm gia liên thủ diễn màn kịch này, sau đó mới dẫn đến kết quả là thân thể Đại Hoàng tử bị dị tật. Tuy Hoàng thượng ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng đã vô cùng thất vọng về Hiền phi, hơn nữa còn vĩnh viễn không để Hiền phi đụng vào hoàng tự.
Cho dù Tề Ngọc không để Thẩm Vũ nói ra rốt cục là ai làm hại Thẩm Uyển sinh non, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ. Ở trong hậu cung này, người có khả năng đứng sau khống chế Kỳ Hoa điện, sắp xếp người vào đó cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, Hiền phi đương nhiên không thoát khỏi bị hiềm nghi.
“Không cần, có thể nuôi nấng Đại Hoàng tử chính là vinh hạnh của thần thiếp. Tạ Hoàng thượng ân điển!” Thẩm Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, tuy rằng đề nghị của Hoàng thượng vô cùng động lòng người nhưng nàng vẫn chọn để mình nuôi nấng.
Nếu như để Đức phi nuôi nấng, sự chú ý của các phi tần đương nhiên sẽ tập trung vào Đức phi. Nếu nàng ta tận lực che chở cho Đại Hoàng tử, nhất định sẽ đắc tội với không ít phi tần có ý đồ xấu, nói không chừng còn đắc tội đến thế lực bên kia của Hứa gia. Nếu nàng ta mắt nhắm mắt mở cho qua, Đại Hoàng tử xảy ra chuyện không hay gì, Hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Nhưng Thẩm Vũ cũng không muốn giao Đại Hoàng tử ra, chỉ cần nàng che chở Đại Hoàng tử, không những có thể củng cố liên kết lúc này của nàng và Thẩm Uyển, mà nàng còn nắm trong tay long chủng duy nhất trong hậu cung này, đây mới là mấu chốt. Còn quan hệ của nàng và Đại Hoàng tử sau này có trở nên giống mối quan hệ của Thái hậu và Hoàng thượng bây giờ hay không, đó là không phải là chuyện nên tính toán trong lúc này.
Đối với lựa chọn của Thẩm Vũ, rõ ràng Tề Ngọc rất vui mừng, hắn nhẹ nhàng cười với Thẩm Vũ, cất cao giọng nói: “Sau này nàng tuyệt đối sẽ không hối hận với lựa chọn ngày hôm nay!”
Lời nói của nam nhân có chút cao thâm khó đoán, gương mặt cũng lộ ra vẻ thần bí. Đợi đến lúc Thẩm Vũ muốn nghiên cứu kỹ lưỡng, hắn đã quay đầu đi không hề ngoái lại nhìn nàng.
Thẩm Vũ nhướng nhướng mày, cũng không định truy hỏi. Hoàng thượng ăn uống no say rồi, nhất thời cảm thấy tâm tình vô cùng thông thuận, phiền muộn lúc trước tan biến hết.
“Nếu đã quyết định như thế rồi, chi bằng bây giờ chúng ta đến Thọ Khang cung đón Đại Hoàng tử thôi, Thái hậu lão nhân gia bà cũng không chống đỡ nổi nữa rồi, cũng may lúc đó nàng khen Thái hậu khiến bà hãnh diện, không ngờ kết quả lại tốt như vậy!” Tề Ngọc liếc mắt lập tức nghĩ đến việc đi đón Đại Hoàng tử, hắn vừa mới làm hoà với Thẩm Vũ xong, chưa muốn rời nàng sớm như vậy, thích thú tìm một số chuyện để bồi đắp tình cảm.
Thẩm Vũ vừa nghe hắn nhắc tới chuyện ngày hôm ấy tình huống cấp bách, nàng nhất thời khen Thái hậu, liền nở nụ cười bất đắc dĩ. Nàng cũng không muốn trái lương tâm khích lệ nhưng lúc đó nàng tình nguyện để Thái hậu nuôi nấng Đại Hoàng tử cũng không muốn để Hiền phi thực hiện được ý đồ. Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Hoàng thượng khó chịu.
“Ý của thần thiếp cũng chính là như thế, lúc ấy sợ Hoàng thượng sẽ giao Đại Hoàng tử cho người khác. Dù sao thì Thái hậu cũng là thân tổ mẫu của Đại Hoàng tử, dù như thế nào cũng vẫn yên tâm hơn.” Thẩm Vũ khẽ thở dài một hơi, không khỏi gấp gáp giải thích, hiển nhiên là muốn trấn an Hoàng thượng.
Tề Ngọc không khỏi xem thường nàng, hắn không nói gì phản bác lại Thẩm Vũ mà chỉ kéo tay nàng đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài, lập tức có cung nữ đem áo choàng và áo lông đến cho hai người. Tề Ngọc phất tay cho Minh Âm đang giúp Thẩm Vũ mặc áo khoác lui ra ngoài, tự mình thay nàng choàng áo lông cừu khổng tước lên rồi buộc chặt vạt áo trước ngực, sau đó còn thuận tay giúp nàng đội mũ.
Chiếc mũ khá to che khuất gần hết gương mặt của Thẩm Vũ, Tề Ngọc thấy nàng chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt, khóe miệng giơ lên một nụ cười nhẹ.
“Quả nhiên chỉ có Thẩm Vũ mới xứng mặc loại xiêm y này, người khác khoác vào chỉ thấy dung chi tục phấn, làm hỏng đồ tốt.” Tề Ngọc nói nghiêm trang, sau khi thay Thẩm Vũ mặc xiêm y xong, trong lòng hắn lại bắt đầu cảm thấy sảng khoái vô cùng, trong miệng ngọt như ngậm đường.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng ngẩng cổ nhìn hắn, đối diện với ánh mắt tràn ngập sự thưởng thức của hắn, đôi môi đỏ mọng của nàng liền nở một nụ cười xinh đẹp.
“Nhận được ưu ái của Hoàng thượng, thần thiếp xin ghi nhớ những lời này của Hoàng thượng, nếu sau này người nhận được thứ gì tốt thì cứ mang đến để thần thiếp cất giữ, nếu không những đồ vật đó cũng sẽ hỏng đấy!” Thẩm Vũ cười thành tiếng, nói một câu như trêu chọc.
Tề Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, thầm nghĩ nếu là người khác thì làm gì có ai dám lớn mật đòi đồ vật trước mặt hắn. Tuy vậy nghe lời nàng nói hắn lại cảm thấy vô cùng thư thái, thậm chí còn khiến hắn cười khẽ một tiếng.
Lý Hoài Ân đứng một bên, nhìn hai người bọn họ liếc mắt đưa tình không coi ai ra gì, không khỏi run lập cập. Hắn lặng lẽ giơ tay sờ sờ hai cánh tay, được rồi, da gà nổi hết lên rồi đây này. Nhìn một cái đã biết số mệnh tốt, Thục phi chỉ cần nói với Hoàng thượng muốn thứ gì đó, Hoàng thượng nếu đã cho rằng đó là đồ tốt, vậy đó chắc chắn sẽ là thứ độc nhất vô nhị, hiếm quý dị bảo. Thục phi mở miệng như vậy là muốn độc chiếm bảo bối trong thiên hạ, Hoàng thượng chẳng những không tức giận mà còn tươi cười, bộ dáng vô cùng hài lòng. Đổi lại nếu là phi tần khác thì đã bị trách mắng lâu rồi!
Hoàng đế chó má lúc đối mặt Thục phi nương nương, chỉ số thông minh liền giảm xuống hết cỡ, làm một vụ mua bán lỗ vốn, thật khiến người ta muốn bắt lại.
Sau khi Thẩm Vũ giúp Hoàng thượng mặc áo lông xong, hai người mới nắm tay rời Long Càn cung. Nô tài phía sau nhìn chằm chằm vào hai người đang nắm tay nhau phía trước, không hề chớp mắt chút nào, thầm nghĩ sau khi làm hoà xong lại quang minh chính đại diễn trò phu thê ân ái, định làm cả hậu cung tức chết đấy à?
Trước khi làm hoà, hai người này tóm hết cung nhân bên cạnh giày vò đủ kiểu, sau khi làm hoà xong còn làm tổn thương người khác hơn gấp trăm lần. Làm sao bây giờ, muốn đến Ngự Thiện phòng lấy thanh đao tới băm hai cái móng vuốt kia quá!
Long liễn và kiệu của Thẩm Vũ đều ở bên ngoài, chỉ còn chờ hai vị chủ tử đến.
“Sau này khi Thục phi đến Long Càn cung, chỉ cần là cùng trẫm đi ra ngoài thì không cần mang kiệu của nàng đến nữa, ngồi long liễn là được.” Tề Ngọc đỡ tay nàng lên kiệu, lòng bàn tay nam nhân vô cùng ấm áp, cho dù là trời đông giá rét nhưng hai người cứ nắm chặt tay nhau nên cũng dễ sinh ra chút mồ hôi.
Ngày thường Hoàng thượng chỉ cần hít thở chung bầu không khí thôi cũng cảm thấy bụi bặm, thế mà bây giờ còn cảm thấy chưa đủ, phải nắm chặt tay Thẩm Vũ hơn.
Lý Hoài Ân nghe Hoàng thượng nói mấy câu đó xong, tức khắc cảm thấy chân mềm nhũn. Không xong rồi, đầu gối hắn đau đớn như trúng mũi tên vậy! Ha ha, Hoàng thượng tự tin như thế, không sợ về sau lại náo loạn tự làm mất thể diện sao!
Chờ long liễn được nâng lên rồi đi phía trước, Minh Âm liền hít một hơi thật sâu rồi vươn tay che miệng lại, trên mặt lộ ra biểu tình bị thương nặng, thống khổ vạn phần. Minh Tâm đi bên cạnh không rõ nguyên do, liền lo lắng hỏi một câu: “Vừa nãy còn tốt cơ mà, sao bây giờ ngươi lại bày ra vẻ mặt này, đầu bị đập vào đâu à?”
Lý Hoài Ân liếc mắt nhìn qua đó rồi đi thong thả vài bước tiến đến bên cạnh hai người các nàng, không khỏi hừ lạnh một tiếng, hơi đè thấp âm thanh, nói: “Nàng ta nhìn thấy hai vị chủ tử thân mật như vậy nên cảm thấy chua chứ sao. Đập đầu ở đâu ra!”
Minh Âm chậm rãi nâng tay lên, giơ ngón cái về phía Lý Hoài Ân, đáy lòng thầm tán thưởng hắn.
“Hừ, chẳng lẽ làm hoà cũng không được? Chứ ngươi mong chờ chủ tử tâm tình không tốt sau đó tìm ngươi để tra tấn? Đúng là nuông chiều đến hư rồi!” Đối với đáp án ngoài dự liệu này, Minh Tâm chẳng cảm thấy kinh ngạc nữa rồi. Nàng không khỏi phỉ nhổ hai người bọn họ rồi đi lên trước vài bước, không để ý tới hai người đó nữa.
Thọ Khang cung vô cùng yên tĩnh, bước chân của cung nhân qua lại cũng vô cùng nhẹ nhàng. Hiện giờ Đại Hoàng tử cũng không náo loạn nữa, Thái hậu lão nhân gia bà liền thừa cơ hội này vội vàng nằm vật xuống giường ngủ bù.
Quả thật không chịu nổi, tối hôm qua chỉ ngủ được hai canh giờ đứt quãng, bữa sáng cũng mới dùng không lâu. Ai biết thằng bé xúi quẩy này lại khó chăm như vậy chứ, quả thực muốn lấy cái mạng già của bà mà.
“Khò —— Khò ——” Thái hậu trước giờ ngủ luôn im lặng thế mà hôm nay lại ngáy. Có điều niềm vui ngắn chẳng tày gang, bên ngoài cung nữ đã tiến vào thông truyền, long liễn của Hoàng thượng đã đến cửa đại điện.
Xuân Phong có chút do dự, nàng kéo vạt áo Hứa ma ma đang đứng bên cạnh, thấp giọng nói: “Ma ma, ngài xem phải làm thế nào mới ổn đây? Thái hậu mới vừa ngủ, nhưng chúng ta cũng không thể để Hoàng thượng chờ được!”
Sắc mặt Hứa ma ma cũng không được tốt, tuy vậy bà cũng chỉ nhăn nhăn mày rồi lại tự đi vào nội điện đánh thức Thái hậu.
Lúc Thái hậu mở to mắt, cả người vẫn đang trong trạng thái mê man. Nhưng ý thức đã bắt đầu chậm rãi thanh tỉnh, cũng biết Hoàng thượng tới. Cho dù cả người bà bủn rủn mệt mỏi nhưng cũng không thể tiếp tục ngủ, vội vàng đứng dậy để người giúp bà thay y phục.
/273
|