Đàn Thiên Tàm ở ngoài cửa An Định.
Thiên Tử coi trọng muôn dân. Muôn dân lấy nghề nông làm gốc nên thiên tử tế đức Tiên Nông ở Nam Giao, Hoàng hậu tế đức Tiên Tâm ở Bắc Giao.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Sao bọn họ lại táng Trương Anh Phong ở Thiên Tàm Đàn?
Tiểu nhị đáp :
- Vì Thiên Tàm Đàn đã thành hoang phế. Các Lạt ma dùng làm nơi hỏa táng.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Những mục dân ở ngoài biên giới chết đi, thi thể đều do Lạt ma hỏa táng. Sau khi họ vào trong quan ải vẫn giữ tập tục này. Thậm chí thứ cỏ dùng để hỏa táng được cướp từ lạc đà vận tải ngoài quan ải đưa vào.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Thứ cỏ đó có gì đặc biệt?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đặc biệt lắm. Chẳng những nó mềm mại đặc biệt mà khô rồi vẫn giữ màu xanh.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Thứ cỏ đó dùng làm gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Để lót hòm đựng người chết.
Chàng nói tiếp :
- Trước khi hỏa táng, người chết quàng tại trong hòm.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Để làm gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì Lạt ma cần tiền, chưa có tiền còn phải chờ đợi. Tiểu đệ đã qua đó một lần.
Trong đại điện đầy những hòm rộng hai thước, cao ba thước để dựng đứng.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Hòm đựng người mà chỉ rộng hai thước cao ba thước thôi ư?
Lục Tiểu Phụng gật đầu. Coi bộ chàng muốn buồn nôn. Chàng đáp :
- Vì thế mà người chết đứng không đủ, nằm không được, cúi lom khom ở trong hòm.
Tây Môn Xuy Tuyết nghe nói không khỏi chau mày.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Trong đại điện chẳng những rất nhiều hòm còn những túi vải vàng treo khắp chỗ.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Túi vải vàng đựng gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đựng cốt hôi. Hàng năm họ đưa cốt hôi về một lần. Trước khi đưa đi còn treo trong đại điện.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Chúng ta không thể để họ bỏ Trương Anh Phong vào túi ấy.
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Vì thế mà chúng ta phải đề phòng kẻo rồi hối không kịp.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Tại sao vậy?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ai chưa tới đó thì tuyệt đối không hiểu là nơi thế nào.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Xem chừng nơi đó rất nguy hiểm phải không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đúng là một nơi chẳng tử tế gì.
* * * * *
Đêm đã khuya. Trong đại điện ánh đèn âm u.
Nguyên tòa đại điện này chẳng khác gì một ngôi mả.
Ngọn gió đêm về tháng chín rất thanh lương nhưng ở đây đầy mùi xú uế không bút nào tả xiết.
Chỗ ổ chuột của bọn thái giám đã hôi thúi khiến người ta phải buồn nôn, mùi hôi thối ở đây càng khủng khiếp hơn vì là mùi thối khẳm của xác chết hũ nát.
Bỗng nghe đánh “binh” một tiếng. Ván hòm bật ra. Trong hòm tựa hồ có người giẫy giụa để xông ra.
Chẳng lẽ người chết trong hòm sống lại?
Cả Tây Môn Xuy Tuyết cũng không khỏi ớn lạnh xương sống.
Lục Tiểu Phụng vỗ vai y cười gượng nói :
- Tây Môn huynh hãy yên dạ. Người chết không thể sống lại được đâu.
Tây Môn Xuy Tuyết cũng cười lạt.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Những người chết trương lên làm bể ván hòm mà thôi.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng hỏi :
- Có ai cần công tử giải thích đâu?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tiểu đệ sợ Tây Môn huynh bở vía.
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Ta chỉ sợ một hạng người.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Hạng người nào?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Hạng người lắm miệng, thích nói ba hoa.
Lục Tiểu Phụng cười ồ. Dĩ nhiên không phải là tiếng khoan khoái. Bất luận là ai tới đây cũng chẳng sung sướng gì.
Chàng lảm nhảm tự nói một mình :
- Lạ thật! Bọn người đó sao lại chẳng thấy một tên nào đến đây?
Chàng vừa nói vừa đi lách vào khe những hòm gỗ.
Theo ý chàng thì chẳng thà nói ba hoa hơn cứ ngậm miệng.
Chàng lại nói :
- Chẳng lẽ bọn họ đang đốt thi thể Trương Anh Phong ở sau điện. Vì tại đó đặt một cái lò duy nhất.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Chỉ có cái lò duy nhất thôi ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ở đây chỉ có một lò mà lại không thấy khói bốc lên.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Công tử biết thật nhiều chuyện.
Sau đại điện đột nhiên có người cười lạt lên tiếng :
- Đáng tiếc có điều gã vẫn chưa hay là cái lò đó có thể đồng thời thiêu được bốn người. Chúng ta sẽ bỏ bốn người các vị vào đó đốt cháy thành than.
Thật là quái dị! Con người quái dị, âm điệu cũng quái dị.
Bọn Lạt ma người nào cũng quái dị nhưng hai tên Lạt ma này chẳng những quái dị mà còn xấu xa, hủ lậu. Không ai hình dung được bộ mặt của chúng, dường như đây là những bộ mặt ác quỷ bằng đồng đúc nên.
Hai tên Lạt ma mình mắc áo cà sa vàng mà che kín nửa mình, để lộ vai bên trái.
Cánh tay trái đeo chín vòng đồng. Trái tai cũng đeo một vòng. Binh khí của bọn họ cũng là vòng đồng. Ngoài chỗ tay cầm, bốn mặt đều lởm chởm những mũi nhọn.
Bất luận là ai tới đây ngó thấy hai nhân vật này một cách đột ngột đều phải toát mồ hôi lạnh.
Lục Tiểu Phụng bật cười. Chàng vừa cười vừa nói :
- Té ra những Lạt ma này không biết đếm. Bọn ta chỉ có hai người chứ không phải bốn.
Thanh âm kia lại nói :
- Phía trước có hai người. Phía sau cũng hai người cộng lại là bốn.
Tên Lạt ma vừa nói toét miệng cười để lộ hàm răng trắng hếu coi rất hung dữ.
Còn Lạt ma kia bộ mặt chẳng khác xác chết trôi.
Lục Tiểu Phụng không hiểu hỏi :
- Đằng sau còn có hai người là ai?
Tên Lạt ma cười đầy vẻ hung dữ đáp :
- Chính là hai người chờ đợi các người cùng đến Tây Thiên một chuyến.
Lục Tiểu Phụng cười nói :
- Tại hạ không muốn đến Tây Thiên. Bên đó tại hạ chẳng có bạn hữu nào hết.
Tên Lạt ma không cười lạnh lùng hô :
- Giết đi!
Vòng đồng chấn động. Hai tên Lạt ma chuẩn bị nhảy xổ lại.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng hiỏi :
- Hai người này đều là Lạt ma ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Chỉ có hai tên thôi.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Lạt ma về phần công tử.
- Còn Tây Môn huynh?
Tây Môn Xuy Tuyết cười một tiếng, đột nhiên rút kiếm ra nhằm đâm vào cái hòm gỗ bên cạnh.
Chẳng một ai tưởng tượng được y rút kiếm động thủ nhanh đến thế. Cũng không ai hiểu tại sao y phóng kiếm đâm vào cái hòm gỗ?
Mũi kiếm của y nguyên không phải đâm người chết.
Trong nháy mắt bỗng nghe đánh “binh” một tiếng. Một cái hòm gỗ khác đột nhiên bể ra. Một thanh kiếm tựa hồ rắn độc nhằm đâm vào huyệt Thử Khê trên mình Lục Tiểu Phụng.
Chiêu kiếm này phóng ra cũng mau lẹ và nguy hiểm quá chừng, lại ra ngoài sắc tưởng tượng của con người.
Tử nhân còn giết người được chăng?
Nếu Lục Tiểu Phụng không phải là Lục Tiểu Phụng thì đã chết dưới nhát kiếm này. Nhưng Lục Tiểu Phụng vẫn là Lục Tiểu Phụng. Đột nhiên chàng vươn tay dùng hai ngón kẹp chặt lưỡi kiếm.
Bất luận trong rương có người hay có ma quỷ cũng vậy, kiếm phóng ra thì dù là kiếm của người hay ma quỷ đều bị chàng kẹp chặt.
Tuyệt kỹ vô song của Lục Tiểu Phụng chẳng bao giờ chụp sểnh.
Cũng trong chớp mắt này lại nghe đánh “sột” một tiếng. Mũi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết đã đâm vào hòm gỗ.
Trong hòm gỗ đột nhiên phát ra tiếng rú thê thảm. Ván gỗ tung bay. Một người chuồn ra.
Người này đen sì mà gầy đét. Tay cầm thanh kiếm màu đen. Mặt đầy máu tươi mà là máu đỏ lòm.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Té ra bọn chúng những bốn người.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói tiếp :
- Bốn người với bảy con mắt.
Người áo đen từ trong hòm gỗ chui ra, mắt bên trái đã bị mũi kiếm đâm thủng.
Hắn như kẻ điên khùng múa kiếm giống con rắn đen, đâm liền chín kiếm nhanh như chớp. Kiếm pháp thật là quái dị.
Đáng tiếc hắn sử dụng kiếm lại gặp phải Tây Môn Xuy Tuyết.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói :
- Ta không định giết người.
Kiếm quang lấp loáng. Người áo đen đột nhiên dừng tiếng rú. Thân hình cứng đơ như tượng gỗ đứng đó. Máu tươi không ngớt chảy. Người hắn đột nhiên té xuống mềm xèo như cái bao bố.
Lục Tiểu Phụng vẫn giữ mũi kiếm nhìn cái hòm trước mặt. Trong hòm vẫn không thấy động tĩnh gì. Chàng nói :
- Người trong này nhất định không phải Lạt ma.
Tây Môn Xuy Tuyết “Ồ” một tiếng.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tiểu đệ giữ mũi kiếm, Tây Môn huynh hạ tên Lạt ma kia dùm cho được chăng?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Được.
Thanh kiếm của y như con chim ưng đột nhiên lướt tới. Kiếm quang chẳng khác điện chớp đâm vào Lạt ma có tiếng cười hung dữ. Y không thích nghe Lạt ma cười kiểu này.
Lạt ma vung song hoàn phản kích. Chiêu thức cũng cực kỳ quái dị.,
Cặp vòng này là một thứ binh khí ngoại môn rất quái dị. Bất luận đao kiếm nào bị mắc vào vòng chẳng bị bẻ gãy cũng bị đoạt mất.
Kiếm quang lấp loáng đâm vào cặp vòng đồng chẳng khác gì con ngài gieo mình vào lửa đỏ.
Tên Lạc Ma có tiếng cười hung ác xoay cặp vòng một cái định bẻ gãy thanh kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết. Miệng hắn quát :
- Gãy này!
Thanh âm chưa dứt, hắn chợt phát giác mũi kiếm lạnh ngắt đã đưa tới trước cổ họng.
Lạt ma lại cảm thấy lạnh lẽo hơn. Mũi kiếm từ từ chui vào dòng máu rồi hắn không biết gì nữa, tiếng cười cũng chấm dứt.
Tên Lạt ma không cười, tuy mặt chẳng còn chút huyết sắc cũng nghiến răng xông tới.
Tây Môn Xuy Tuyết trỏ vào Lục Tiểu Phụng nói :
- Hòa thượng về phần công tử.
Y từ từ giơ kiếm lên, khẽ thổi cho máu trên lưỡi kiếm nhỏ xuống, không thèm ngó tới Lạt ma cái nào.
Lạt ma ngơ ngác nhìn máu nhỏ giọt rồi xoay mình nhảy xổ về phía Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng một tay kẹp lưỡi kiếm ở trong hòm gỗ đâm ra, nhăn nhó cười nói :
- Người này vẫn không chịu thua.
Một tiếng choang vang lên cắt đứt câu nói của chàng.
Chín cái vòng đồng đeo ở cánh tay trái Lạt ma bay lên nhảy múa. Người hắn cũng vọt đi rất lẹ.
Vòng đồng tuột khỏi tay, người hắn chuồn qua cửa sổ đã bị đụng bể. Hắn trốn mất hút rồi.
Tây Môn Xuy Tuyết đã tra kiếm vào vỏ. Hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng ngó màn kịch diễn biến.
Lại mấy tiếng leng keng như chuỗi hạt câu tớt xuống bàn ngọc.
Lục Tiểu Phụng khẽ búng ngón tay cho chín cái vòng rớt xuống.
Nguyên những vòng này món binh khí rất lợi hại nhưng đến trước mặt Lục Tiểu Phụng lại biến thành đồ chơi của trẻ nít.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Công tử có bán mấy ngón tay này không?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
- Tây Môn huynh dùng cái gì để mua nó?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Cần ra thì ta dùng ngón tay của mình để thay đổi.
Lục Tiểu Phụng cười khà khà, thủng thẳng nói :
- Tiểu đệ đã biết kiếm pháp của Tây Môn huynh đến trình độ phi thường mà lúc ra tay lại cực kỳ mau lẹ nhưng nói đến ngón tay thì tay của Tây Môn huynh nhiều lắm chỉ đổi được một ngón chân của tiểu đệ mà thôi.
Trong hòm gỗ vẫn không thấy động tĩnh gì.
Thanh kiếm tuyệt không phải ở tay Lục Tiểu Phụng phóng ra. Vậy người phóng đâu?
Lục Tiểu Phụng gõ vào cái hòm hỏi :
- Chẳng lẽ ông bạn định ẩn nấp vĩnh viễn trong đó không bao giờ ló mặt ra ngoài?
Không thấy tiếng người đáp lại, Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Ông bạn mà không ra thì ta đập tan cái nhà của ông bạn.
Vẫn không có tiếng người phản ứng.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Chẳng lẽ người này không hiểu tiếng nói của ta? Hay là hắn nhất định gan lỳ?
Chàng giơ tay lên đập một cái. Cái hòm bị bể liền.
Người vẫn còn ở trong hòm không nhúc nhích. Nước mắt nước mũi, nước miếng đều chảy ra đem theo mùi ôi thối rất khó ngửi. Người hắn sợ quá chết tươi rồi.
Lục Tiểu Phụng đứng ngẩn người ra.
Thần bí kiếm phái trên Ngọn Thủy Phong núi Thánh Mẫu nổi tiếng man rợ làm cho người ta khiếp vía. Không ngờ chính họ nát cảm đến thế.
Tây Môn Xuy Tuyết đột nhiên nói :
- Người này không phải ở trên ngọn Thuỷ Phong núi Thánh Mẫu tới đây.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Sao Tây Mon huynh biết thế?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Ta nhận biết kiếm pháp của bọn họ?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Kiếm pháp này là kiếm pháp gì?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Long Quyền Phong.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Long Quyền Phong Kiếm ở phái nào?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Long Quyền Phong là kiếm thuật của Nam Hải kiếm phái.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Vậy bọn này là đệ tử Nam Hải kiếm phái hay sao?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Nhất định là thế.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại sao bọn chúng lại mạo xưng là kiếm khách trên ở ngọn Thủy Phong núi Thánh Mẫu.
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Cái đó công tử phải hỏi họ mới biết.
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Đáng tiếc người này dường như hiện giờ không nói được nữa.
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Đừng quên phía sau còn hai người.
Phía sau còn hai người? Một người chết và một người sống.
Người chết dĩ nhiên không cử động được mà người sống cũng hết nhúc nhích.
Người chết là Trương Anh Phong, người sống là Nghiêm Nhân Anh.
Người sống là một thiếu niên cao ngạo, lúc này gã nằm thẳng cẳng như người chết bên ổ lửa, tựa hồ để chờ đợi hỏa thiêu.
Lục Tiểu Phụng nâng đỡ gã dậy mới biết là gã chưa chết mà chỉ bị người điểm huyệt.
Tây Môn Xuy Tuyết vung tay giải khai huyệt đạo rồi ngó gã bằng cặp mắt lạnh lùng.
Nghiêm Nhân Anh cũng ngó bộ mặt xanh lướt của Tây Môn Xuy Tuyết. Gã gắng gượng đứng dậy hỏi :
- Người là ai?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Ta là Tây Môn Xuy Tuyết.
Nghiêm Nhân Anh da mặt co rú lại, ngồi phệt xuống thở dài nói :
- Ngươi giết ta đi.
Tây Môn Xuy Tuyết cười lạt không nói gì.
Nghiêm Nhân Anh nghiến răng hỏi :
- Sao người không giết ta mà lại cứu ta?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Vì y không muốn giết ông bạn, chỉ có ông bạn là định giết y.
Nghiêm Nhân Anh cúi đầu xuống, coi bộ lúc này sống còn khó chịu hơn là chết.
Tây Môn Xuy Tuyết đột nhiên lớn tiếng :
- Thủ pháp điểm huyệt này cũng là thủ pháp của phái Nam Hải.
Lục Tiểu Phụng chau mảy hỏi :
- Gã mời bọn họ đến trợ thủ, sao họ lại ra tay đối với gã?
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng đáp :
- Câu này công tử nên hỏi thẳng gã.
Lục Tiểu Phụng chưa kịp hỏi, Nghiêm Nhân Anh đã nghiến răng nói :
- Không phải ta mời họ đến mà chính họ đến kiếm ta.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Bọn họ tự nhân đứng ra hết sức giúp ông bạn để báo thù ư?
Nghiêm Nhân Anh gật đầu đáp :
- Bọn họ tự giới thiệu đều là cố hữu của tiên sư?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ông bạn nghe nói vậy cũng tin ư?
Nghiêm Nhân Anh cúi đầu không đáp. Gã còn nhỏ tuổi quá nên chưa hiểu những sự nguỵ trá trên chốn giang hồ.
Lục Tiểu Phụng lại gượng cười hỏi :
- Ông bạn có biết vì lẽ gì mà bọn họ muốn giết ông bạn không?
Nghiêm Nhân Anh ngần ngừ đáp :
- Bọn họ vừa đến đây liền ra tay ám toán ta. Dường như ta nghe họ nói một câu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Họ nói thế nào?
Nghiêm Nhân Anh đáp :
- Họ bảo không phải bọn ta muốn giết người mà ba pho tượng sáp ong kia muốn sát hại ngươi đó.
Đây là câu bọn người kia thốt ra giữa lúc Nghiêm Nhân Anh té xuống.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tượng nào đâu?
Nghiêm Nhân Anh đáp :
- Những tượng bằng sáp ong do đại sư huynh ta nặn ra.
Gã dừng lại một chút rồi tiếp :
- Trong bảy anh em đồng môn chúng ta, đại sư huynh là con người thông minh khéo tay hơn hết.
Rồi gã giải thích :
- Đại sư huynh ta ngó thấy mặt ai rồi y cứ thủ trong tay áo cũng nặn ra người đó rất mau lẹ và hoàn toàn giống hệt.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Phải chăng y là người trong nhà Nê Nhân Trường ở kinh thành?
Nghiêm Nhân Anh đáp :
- Kinh thành chẳng khác nào ngôi nhà cũ của y nên y quen biết rất nhiều và biết cả Ma Lục Ca.
Gã dừng lại một chút rồi tiếp :
- Khi y cùng ta chia tay, trong mình chưa có pho tượng sáp ong nào nhưng lúc ta liệm thi thể y thì trong bọc y rớt ra ba pho tượng sáp ong.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Hiện giờ ba pho tượng đó đâu?
Nghiêm Nhân Anh đáp :
- Ở trong mình ta nhưng ba người này không quen biết ai.
Lục Tiểu Phụng nhận ra được hai người là Vương Tổng quản và Ma Lục Ca.
Trương Anh Phong quả nhiên là khéo tay. Đáng tiếc pho tượng thứ ba đã bẹp dúm.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Ba pho tượng này nhất định y đã nặn trước lúc lâm tử vì y biết họ muốn giết y.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Công tử nhận định ba người này là hung thủ giết y ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nhất định đúng rồi.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Trước khi lâm tử y còn muốn sư đệ báo thù cho y nên mới nặn ra chân tướng hung thủ.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đúng thế.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Nhưng lúc lâm tử y còn kiếm đâu ra được sáp ong để nặn tượng.
Nghiêm Nhân Anh đáp :
- Y không phải kiếm vì lúc nào cũng đem theo một nắm sáp ong rất lớn. Hễ rảnh việc là y lại nặn đồ chơi.
Thiên Tử coi trọng muôn dân. Muôn dân lấy nghề nông làm gốc nên thiên tử tế đức Tiên Nông ở Nam Giao, Hoàng hậu tế đức Tiên Tâm ở Bắc Giao.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Sao bọn họ lại táng Trương Anh Phong ở Thiên Tàm Đàn?
Tiểu nhị đáp :
- Vì Thiên Tàm Đàn đã thành hoang phế. Các Lạt ma dùng làm nơi hỏa táng.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Những mục dân ở ngoài biên giới chết đi, thi thể đều do Lạt ma hỏa táng. Sau khi họ vào trong quan ải vẫn giữ tập tục này. Thậm chí thứ cỏ dùng để hỏa táng được cướp từ lạc đà vận tải ngoài quan ải đưa vào.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Thứ cỏ đó có gì đặc biệt?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đặc biệt lắm. Chẳng những nó mềm mại đặc biệt mà khô rồi vẫn giữ màu xanh.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Thứ cỏ đó dùng làm gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Để lót hòm đựng người chết.
Chàng nói tiếp :
- Trước khi hỏa táng, người chết quàng tại trong hòm.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Để làm gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì Lạt ma cần tiền, chưa có tiền còn phải chờ đợi. Tiểu đệ đã qua đó một lần.
Trong đại điện đầy những hòm rộng hai thước, cao ba thước để dựng đứng.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Hòm đựng người mà chỉ rộng hai thước cao ba thước thôi ư?
Lục Tiểu Phụng gật đầu. Coi bộ chàng muốn buồn nôn. Chàng đáp :
- Vì thế mà người chết đứng không đủ, nằm không được, cúi lom khom ở trong hòm.
Tây Môn Xuy Tuyết nghe nói không khỏi chau mày.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Trong đại điện chẳng những rất nhiều hòm còn những túi vải vàng treo khắp chỗ.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Túi vải vàng đựng gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đựng cốt hôi. Hàng năm họ đưa cốt hôi về một lần. Trước khi đưa đi còn treo trong đại điện.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Chúng ta không thể để họ bỏ Trương Anh Phong vào túi ấy.
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Vì thế mà chúng ta phải đề phòng kẻo rồi hối không kịp.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Tại sao vậy?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ai chưa tới đó thì tuyệt đối không hiểu là nơi thế nào.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Xem chừng nơi đó rất nguy hiểm phải không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đúng là một nơi chẳng tử tế gì.
* * * * *
Đêm đã khuya. Trong đại điện ánh đèn âm u.
Nguyên tòa đại điện này chẳng khác gì một ngôi mả.
Ngọn gió đêm về tháng chín rất thanh lương nhưng ở đây đầy mùi xú uế không bút nào tả xiết.
Chỗ ổ chuột của bọn thái giám đã hôi thúi khiến người ta phải buồn nôn, mùi hôi thối ở đây càng khủng khiếp hơn vì là mùi thối khẳm của xác chết hũ nát.
Bỗng nghe đánh “binh” một tiếng. Ván hòm bật ra. Trong hòm tựa hồ có người giẫy giụa để xông ra.
Chẳng lẽ người chết trong hòm sống lại?
Cả Tây Môn Xuy Tuyết cũng không khỏi ớn lạnh xương sống.
Lục Tiểu Phụng vỗ vai y cười gượng nói :
- Tây Môn huynh hãy yên dạ. Người chết không thể sống lại được đâu.
Tây Môn Xuy Tuyết cũng cười lạt.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Những người chết trương lên làm bể ván hòm mà thôi.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng hỏi :
- Có ai cần công tử giải thích đâu?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tiểu đệ sợ Tây Môn huynh bở vía.
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Ta chỉ sợ một hạng người.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Hạng người nào?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Hạng người lắm miệng, thích nói ba hoa.
Lục Tiểu Phụng cười ồ. Dĩ nhiên không phải là tiếng khoan khoái. Bất luận là ai tới đây cũng chẳng sung sướng gì.
Chàng lảm nhảm tự nói một mình :
- Lạ thật! Bọn người đó sao lại chẳng thấy một tên nào đến đây?
Chàng vừa nói vừa đi lách vào khe những hòm gỗ.
Theo ý chàng thì chẳng thà nói ba hoa hơn cứ ngậm miệng.
Chàng lại nói :
- Chẳng lẽ bọn họ đang đốt thi thể Trương Anh Phong ở sau điện. Vì tại đó đặt một cái lò duy nhất.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Chỉ có cái lò duy nhất thôi ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ở đây chỉ có một lò mà lại không thấy khói bốc lên.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Công tử biết thật nhiều chuyện.
Sau đại điện đột nhiên có người cười lạt lên tiếng :
- Đáng tiếc có điều gã vẫn chưa hay là cái lò đó có thể đồng thời thiêu được bốn người. Chúng ta sẽ bỏ bốn người các vị vào đó đốt cháy thành than.
Thật là quái dị! Con người quái dị, âm điệu cũng quái dị.
Bọn Lạt ma người nào cũng quái dị nhưng hai tên Lạt ma này chẳng những quái dị mà còn xấu xa, hủ lậu. Không ai hình dung được bộ mặt của chúng, dường như đây là những bộ mặt ác quỷ bằng đồng đúc nên.
Hai tên Lạt ma mình mắc áo cà sa vàng mà che kín nửa mình, để lộ vai bên trái.
Cánh tay trái đeo chín vòng đồng. Trái tai cũng đeo một vòng. Binh khí của bọn họ cũng là vòng đồng. Ngoài chỗ tay cầm, bốn mặt đều lởm chởm những mũi nhọn.
Bất luận là ai tới đây ngó thấy hai nhân vật này một cách đột ngột đều phải toát mồ hôi lạnh.
Lục Tiểu Phụng bật cười. Chàng vừa cười vừa nói :
- Té ra những Lạt ma này không biết đếm. Bọn ta chỉ có hai người chứ không phải bốn.
Thanh âm kia lại nói :
- Phía trước có hai người. Phía sau cũng hai người cộng lại là bốn.
Tên Lạt ma vừa nói toét miệng cười để lộ hàm răng trắng hếu coi rất hung dữ.
Còn Lạt ma kia bộ mặt chẳng khác xác chết trôi.
Lục Tiểu Phụng không hiểu hỏi :
- Đằng sau còn có hai người là ai?
Tên Lạt ma cười đầy vẻ hung dữ đáp :
- Chính là hai người chờ đợi các người cùng đến Tây Thiên một chuyến.
Lục Tiểu Phụng cười nói :
- Tại hạ không muốn đến Tây Thiên. Bên đó tại hạ chẳng có bạn hữu nào hết.
Tên Lạt ma không cười lạnh lùng hô :
- Giết đi!
Vòng đồng chấn động. Hai tên Lạt ma chuẩn bị nhảy xổ lại.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng hiỏi :
- Hai người này đều là Lạt ma ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Chỉ có hai tên thôi.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Lạt ma về phần công tử.
- Còn Tây Môn huynh?
Tây Môn Xuy Tuyết cười một tiếng, đột nhiên rút kiếm ra nhằm đâm vào cái hòm gỗ bên cạnh.
Chẳng một ai tưởng tượng được y rút kiếm động thủ nhanh đến thế. Cũng không ai hiểu tại sao y phóng kiếm đâm vào cái hòm gỗ?
Mũi kiếm của y nguyên không phải đâm người chết.
Trong nháy mắt bỗng nghe đánh “binh” một tiếng. Một cái hòm gỗ khác đột nhiên bể ra. Một thanh kiếm tựa hồ rắn độc nhằm đâm vào huyệt Thử Khê trên mình Lục Tiểu Phụng.
Chiêu kiếm này phóng ra cũng mau lẹ và nguy hiểm quá chừng, lại ra ngoài sắc tưởng tượng của con người.
Tử nhân còn giết người được chăng?
Nếu Lục Tiểu Phụng không phải là Lục Tiểu Phụng thì đã chết dưới nhát kiếm này. Nhưng Lục Tiểu Phụng vẫn là Lục Tiểu Phụng. Đột nhiên chàng vươn tay dùng hai ngón kẹp chặt lưỡi kiếm.
Bất luận trong rương có người hay có ma quỷ cũng vậy, kiếm phóng ra thì dù là kiếm của người hay ma quỷ đều bị chàng kẹp chặt.
Tuyệt kỹ vô song của Lục Tiểu Phụng chẳng bao giờ chụp sểnh.
Cũng trong chớp mắt này lại nghe đánh “sột” một tiếng. Mũi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết đã đâm vào hòm gỗ.
Trong hòm gỗ đột nhiên phát ra tiếng rú thê thảm. Ván gỗ tung bay. Một người chuồn ra.
Người này đen sì mà gầy đét. Tay cầm thanh kiếm màu đen. Mặt đầy máu tươi mà là máu đỏ lòm.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Té ra bọn chúng những bốn người.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói tiếp :
- Bốn người với bảy con mắt.
Người áo đen từ trong hòm gỗ chui ra, mắt bên trái đã bị mũi kiếm đâm thủng.
Hắn như kẻ điên khùng múa kiếm giống con rắn đen, đâm liền chín kiếm nhanh như chớp. Kiếm pháp thật là quái dị.
Đáng tiếc hắn sử dụng kiếm lại gặp phải Tây Môn Xuy Tuyết.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói :
- Ta không định giết người.
Kiếm quang lấp loáng. Người áo đen đột nhiên dừng tiếng rú. Thân hình cứng đơ như tượng gỗ đứng đó. Máu tươi không ngớt chảy. Người hắn đột nhiên té xuống mềm xèo như cái bao bố.
Lục Tiểu Phụng vẫn giữ mũi kiếm nhìn cái hòm trước mặt. Trong hòm vẫn không thấy động tĩnh gì. Chàng nói :
- Người trong này nhất định không phải Lạt ma.
Tây Môn Xuy Tuyết “Ồ” một tiếng.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tiểu đệ giữ mũi kiếm, Tây Môn huynh hạ tên Lạt ma kia dùm cho được chăng?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Được.
Thanh kiếm của y như con chim ưng đột nhiên lướt tới. Kiếm quang chẳng khác điện chớp đâm vào Lạt ma có tiếng cười hung dữ. Y không thích nghe Lạt ma cười kiểu này.
Lạt ma vung song hoàn phản kích. Chiêu thức cũng cực kỳ quái dị.,
Cặp vòng này là một thứ binh khí ngoại môn rất quái dị. Bất luận đao kiếm nào bị mắc vào vòng chẳng bị bẻ gãy cũng bị đoạt mất.
Kiếm quang lấp loáng đâm vào cặp vòng đồng chẳng khác gì con ngài gieo mình vào lửa đỏ.
Tên Lạc Ma có tiếng cười hung ác xoay cặp vòng một cái định bẻ gãy thanh kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết. Miệng hắn quát :
- Gãy này!
Thanh âm chưa dứt, hắn chợt phát giác mũi kiếm lạnh ngắt đã đưa tới trước cổ họng.
Lạt ma lại cảm thấy lạnh lẽo hơn. Mũi kiếm từ từ chui vào dòng máu rồi hắn không biết gì nữa, tiếng cười cũng chấm dứt.
Tên Lạt ma không cười, tuy mặt chẳng còn chút huyết sắc cũng nghiến răng xông tới.
Tây Môn Xuy Tuyết trỏ vào Lục Tiểu Phụng nói :
- Hòa thượng về phần công tử.
Y từ từ giơ kiếm lên, khẽ thổi cho máu trên lưỡi kiếm nhỏ xuống, không thèm ngó tới Lạt ma cái nào.
Lạt ma ngơ ngác nhìn máu nhỏ giọt rồi xoay mình nhảy xổ về phía Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng một tay kẹp lưỡi kiếm ở trong hòm gỗ đâm ra, nhăn nhó cười nói :
- Người này vẫn không chịu thua.
Một tiếng choang vang lên cắt đứt câu nói của chàng.
Chín cái vòng đồng đeo ở cánh tay trái Lạt ma bay lên nhảy múa. Người hắn cũng vọt đi rất lẹ.
Vòng đồng tuột khỏi tay, người hắn chuồn qua cửa sổ đã bị đụng bể. Hắn trốn mất hút rồi.
Tây Môn Xuy Tuyết đã tra kiếm vào vỏ. Hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng ngó màn kịch diễn biến.
Lại mấy tiếng leng keng như chuỗi hạt câu tớt xuống bàn ngọc.
Lục Tiểu Phụng khẽ búng ngón tay cho chín cái vòng rớt xuống.
Nguyên những vòng này món binh khí rất lợi hại nhưng đến trước mặt Lục Tiểu Phụng lại biến thành đồ chơi của trẻ nít.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Công tử có bán mấy ngón tay này không?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
- Tây Môn huynh dùng cái gì để mua nó?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Cần ra thì ta dùng ngón tay của mình để thay đổi.
Lục Tiểu Phụng cười khà khà, thủng thẳng nói :
- Tiểu đệ đã biết kiếm pháp của Tây Môn huynh đến trình độ phi thường mà lúc ra tay lại cực kỳ mau lẹ nhưng nói đến ngón tay thì tay của Tây Môn huynh nhiều lắm chỉ đổi được một ngón chân của tiểu đệ mà thôi.
Trong hòm gỗ vẫn không thấy động tĩnh gì.
Thanh kiếm tuyệt không phải ở tay Lục Tiểu Phụng phóng ra. Vậy người phóng đâu?
Lục Tiểu Phụng gõ vào cái hòm hỏi :
- Chẳng lẽ ông bạn định ẩn nấp vĩnh viễn trong đó không bao giờ ló mặt ra ngoài?
Không thấy tiếng người đáp lại, Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Ông bạn mà không ra thì ta đập tan cái nhà của ông bạn.
Vẫn không có tiếng người phản ứng.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Chẳng lẽ người này không hiểu tiếng nói của ta? Hay là hắn nhất định gan lỳ?
Chàng giơ tay lên đập một cái. Cái hòm bị bể liền.
Người vẫn còn ở trong hòm không nhúc nhích. Nước mắt nước mũi, nước miếng đều chảy ra đem theo mùi ôi thối rất khó ngửi. Người hắn sợ quá chết tươi rồi.
Lục Tiểu Phụng đứng ngẩn người ra.
Thần bí kiếm phái trên Ngọn Thủy Phong núi Thánh Mẫu nổi tiếng man rợ làm cho người ta khiếp vía. Không ngờ chính họ nát cảm đến thế.
Tây Môn Xuy Tuyết đột nhiên nói :
- Người này không phải ở trên ngọn Thuỷ Phong núi Thánh Mẫu tới đây.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Sao Tây Mon huynh biết thế?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Ta nhận biết kiếm pháp của bọn họ?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Kiếm pháp này là kiếm pháp gì?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Long Quyền Phong.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Long Quyền Phong Kiếm ở phái nào?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Long Quyền Phong là kiếm thuật của Nam Hải kiếm phái.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Vậy bọn này là đệ tử Nam Hải kiếm phái hay sao?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Nhất định là thế.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại sao bọn chúng lại mạo xưng là kiếm khách trên ở ngọn Thủy Phong núi Thánh Mẫu.
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Cái đó công tử phải hỏi họ mới biết.
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Đáng tiếc người này dường như hiện giờ không nói được nữa.
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Đừng quên phía sau còn hai người.
Phía sau còn hai người? Một người chết và một người sống.
Người chết dĩ nhiên không cử động được mà người sống cũng hết nhúc nhích.
Người chết là Trương Anh Phong, người sống là Nghiêm Nhân Anh.
Người sống là một thiếu niên cao ngạo, lúc này gã nằm thẳng cẳng như người chết bên ổ lửa, tựa hồ để chờ đợi hỏa thiêu.
Lục Tiểu Phụng nâng đỡ gã dậy mới biết là gã chưa chết mà chỉ bị người điểm huyệt.
Tây Môn Xuy Tuyết vung tay giải khai huyệt đạo rồi ngó gã bằng cặp mắt lạnh lùng.
Nghiêm Nhân Anh cũng ngó bộ mặt xanh lướt của Tây Môn Xuy Tuyết. Gã gắng gượng đứng dậy hỏi :
- Người là ai?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Ta là Tây Môn Xuy Tuyết.
Nghiêm Nhân Anh da mặt co rú lại, ngồi phệt xuống thở dài nói :
- Ngươi giết ta đi.
Tây Môn Xuy Tuyết cười lạt không nói gì.
Nghiêm Nhân Anh nghiến răng hỏi :
- Sao người không giết ta mà lại cứu ta?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Vì y không muốn giết ông bạn, chỉ có ông bạn là định giết y.
Nghiêm Nhân Anh cúi đầu xuống, coi bộ lúc này sống còn khó chịu hơn là chết.
Tây Môn Xuy Tuyết đột nhiên lớn tiếng :
- Thủ pháp điểm huyệt này cũng là thủ pháp của phái Nam Hải.
Lục Tiểu Phụng chau mảy hỏi :
- Gã mời bọn họ đến trợ thủ, sao họ lại ra tay đối với gã?
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng đáp :
- Câu này công tử nên hỏi thẳng gã.
Lục Tiểu Phụng chưa kịp hỏi, Nghiêm Nhân Anh đã nghiến răng nói :
- Không phải ta mời họ đến mà chính họ đến kiếm ta.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Bọn họ tự nhân đứng ra hết sức giúp ông bạn để báo thù ư?
Nghiêm Nhân Anh gật đầu đáp :
- Bọn họ tự giới thiệu đều là cố hữu của tiên sư?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ông bạn nghe nói vậy cũng tin ư?
Nghiêm Nhân Anh cúi đầu không đáp. Gã còn nhỏ tuổi quá nên chưa hiểu những sự nguỵ trá trên chốn giang hồ.
Lục Tiểu Phụng lại gượng cười hỏi :
- Ông bạn có biết vì lẽ gì mà bọn họ muốn giết ông bạn không?
Nghiêm Nhân Anh ngần ngừ đáp :
- Bọn họ vừa đến đây liền ra tay ám toán ta. Dường như ta nghe họ nói một câu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Họ nói thế nào?
Nghiêm Nhân Anh đáp :
- Họ bảo không phải bọn ta muốn giết người mà ba pho tượng sáp ong kia muốn sát hại ngươi đó.
Đây là câu bọn người kia thốt ra giữa lúc Nghiêm Nhân Anh té xuống.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tượng nào đâu?
Nghiêm Nhân Anh đáp :
- Những tượng bằng sáp ong do đại sư huynh ta nặn ra.
Gã dừng lại một chút rồi tiếp :
- Trong bảy anh em đồng môn chúng ta, đại sư huynh là con người thông minh khéo tay hơn hết.
Rồi gã giải thích :
- Đại sư huynh ta ngó thấy mặt ai rồi y cứ thủ trong tay áo cũng nặn ra người đó rất mau lẹ và hoàn toàn giống hệt.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Phải chăng y là người trong nhà Nê Nhân Trường ở kinh thành?
Nghiêm Nhân Anh đáp :
- Kinh thành chẳng khác nào ngôi nhà cũ của y nên y quen biết rất nhiều và biết cả Ma Lục Ca.
Gã dừng lại một chút rồi tiếp :
- Khi y cùng ta chia tay, trong mình chưa có pho tượng sáp ong nào nhưng lúc ta liệm thi thể y thì trong bọc y rớt ra ba pho tượng sáp ong.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Hiện giờ ba pho tượng đó đâu?
Nghiêm Nhân Anh đáp :
- Ở trong mình ta nhưng ba người này không quen biết ai.
Lục Tiểu Phụng nhận ra được hai người là Vương Tổng quản và Ma Lục Ca.
Trương Anh Phong quả nhiên là khéo tay. Đáng tiếc pho tượng thứ ba đã bẹp dúm.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Ba pho tượng này nhất định y đã nặn trước lúc lâm tử vì y biết họ muốn giết y.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Công tử nhận định ba người này là hung thủ giết y ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nhất định đúng rồi.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Trước khi lâm tử y còn muốn sư đệ báo thù cho y nên mới nặn ra chân tướng hung thủ.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đúng thế.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Nhưng lúc lâm tử y còn kiếm đâu ra được sáp ong để nặn tượng.
Nghiêm Nhân Anh đáp :
- Y không phải kiếm vì lúc nào cũng đem theo một nắm sáp ong rất lớn. Hễ rảnh việc là y lại nặn đồ chơi.
/26
|