Tiên Ấn

Chương 33: Ấn phù mới.

/198


Đối mặt với sự thật tàn khốc, mọi người luôn lựa chọn cách im lặng, cam tâm chìm vào sa đọa, cuối cùng trở nên mềm yếu.

Bước chân từ từ thả chậm trên con đường chợ nô, trong lòng Bạch Mộc Trần cũng mang theo đôi chút phiền não và thương cảm.

Không biết từ lúc nào, chàng đã có thói quen đa sầu đa cảm, thời gian rèn luyện trong chốn hồng trần không khiến tâm tính chàng bình lặng xuống mà ngược lại, khiến nó càng thêm mãnh liệt. Ở tiên giới đã hơn ba mươi năm, chàng đã trải qua rất nhiều, rất nhiều chuyện, đã từng tức giận, sa đọa, me man, thậm chí giãy dụa bên bờ tuyệt vọng, chỉ có lúc một mình, lặng lẽ hít thở, chàng mới cảm thấy mình còn sống, không có vẻ máu lạnh, cũng chẳng hề chết lặng.

...

Tụ Bảo các ở phố tây chợ nô, chủ yếu kinh doanh các loại tài liệu bằng ngọc, tạp vật.

Bạch Mộc Trần bước tới trước căn lầu, do dự trong chốc lát rồi nhanh chóng bước vào.

So với Tiên Thảo đường, đại đường của Tụ Bảo các hiu quạnh hơn nhiều, lúc bình thường cũng có ít người vào xem, hơn nữa trong cửa hàng trang trí đơn giản, trên quầy cũng không thấy cò gì quý giá, quả thật ngược hẳn với ba chữ “Tụ Bảo các”.

Đây là lần đầu tiên Bạch Mộc Trần tới Tụ Bảo các, không khỏi giật mình với hoàn cảnh nơi đây, một cửa hiệu đơn sơ như vậy còn gọi là Tụ Bảo các được sao?

Có điều nghĩ lại cũng không lạ, ở nơi như chợ nô, có thể có báo bối gì tốt? Cho dù là có, liệu tiên nô nào mua nổi?

Hiểu được điểm này, Bạch Mộc Trần mỉm cười tự giễu rồi lập tức đi về phía quầy hàng.

“Chủ quán, mua chút đồ nào.”

Bạch Mộc Trần bước tới hỏi, không ngờ tên quản lý vẫn nắm mắt dưỡng thần bên góc quầy, cứ như không nghe thấy người khác gọi.

“Chủ quán?”

“Chủ quán...”

Gọi tiếp hai tiếng, Bạch Mộc Trần thấy đối phương vẫn chẳng có phản ứng gì, không khỏi nhíu mày. Cùng là người buôn bán, bên Tiên Thảo đường thì náo nhiệt ồn ào, còn Tụ Bảo các này ngay cả người tiếp đón cũng chẳng có, sao lại chênh lệch lớn vậy?!

“Rầm rầm rầm!”

Bạch Mộc Trần gõ mạnh vào bàn mấy cái, gã quản lý lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt bực bội nhìn người đang đứng trước mặt.

“Các hạ là ai? Tới đây làm gì?”

Quản lý là một chàng trai trẻ tuổi, giọng nói khô khan, giữa mi tâm là một nô ấn màu xám, biểu thị gã chưa từng vượt qua tiên kiếp.

"Khục khục..."

Bạch Mộc Trần ho khan hai tiếng: “Chào chủ quán, tại hạ Cổ Trần, muốn mua một ít ấn phù.”

"Mua ấn phù? !"

Chàng trai trẻ tuổi nghe vậy giật mình, không khỏi đánh giá Bạch Mộc Trần một lượt từ trên xuống dưới.

Đối với phần lớn tiên nô mà nói, có điểm cống hiến thường đều đi mua Thăng Tiên đan, không thì cũng mua chút đan dược phòng thân, ngược lại rất ít khi thấy tiên nô mua sắm ấn phù.

“Ngươi mua ấn phù làm gì? Ngươi biết chế tiên phù?”

Chàng trai trẻ tuổi hiếu kỳ hỏi hai câu, Bạch Mộc Trần không trả lời, rõ ràng câu hỏi này đã vượt khỏi phạm vi giao dịch.

Thấy vậy, sắc mặt chàng trai trẻ tuổi hơi xấu hổ, vội vàng chắp tay nói: “Xin lỗi, tôi không phải chủ quán, chỉ là người trông tiệm thôi, tôi tên Mạc Ảnh. Hơn nữa Tụ Bảo các chúng tôi cũng không mua bán ấn phù từ khá lâu rồi, thứ đó lợi nhuận thấp lại ít người mua, thành ra không bán nữa.”

“Không bán?”

Bạch Mộc Trần giật mình, khuôn mặt khó nén vẻ thất vọng: “Vậy xin hỏi Mạc ảnh huynh có biết chỗ nào trong chợ nô có bán ấn phù không?”

“Tôi cũng không rõ lắm.”

Mạc Ảnh ngoài miệng thì nói không rõ nhưng trong lòng cười thầm không thôi.

Tụ Bảo các có thể coi là tiệm tạp hóa lớn nhất chợ nô, nếu ngay cả ở đây cũng không có, vậy tin rằng những nơi khác rất khó mua được.

Bạch Mộc Trần tất nhiên cũng hiểu chuyện này, nhớ ngày đó, ấn phù Phong Mang cũng là do chàng mua được trong một quầy hàng rong, chàng vốn tưởng ấn phù có thể dễ dàng mua được, song lại quên mất hoàn cảnh thực tế của chợ nô.

Đang lúc Bạch Mộc Trần chuẩn bị đi khỏi, Mạc Ảnh vội vàng gọi đối phương lại nói: “Nếu các hạ cần, có thể tới đặt hàng với ông chủ của chúng tôi.”

“Đặt hàng?”

Bạch Mộc Trần dừng bước, quay lại hỏi: “Vậy ông chủ của các ngươi có đây không?”

Mạc Ảnh cười nói: “Ngại quá, ông chủ của chúng tôi tạm thời không ở đây, có lẽ một thời gian ngắn nữa mới về được.”

“Vậy bao giờ thì được?”

“Cái này cũng khó nói...”

Mạc Ảnh vẻ mặt suy tư nói: “Tôi nghe nói có tiên sứ của thượng giới tới Phượng Lân châu chúng ta, cứ cách một thời gian lại khai đàn giảng đạo, rất nhiều vị đại nhân đều tới đó, ông chủ của bọn tôi sắp phải độ tán tiên kiếp lần thứ hai rồi, cho nên cấp trên phê chuẩn cho ông ta một chút, cửa tiệm này tạm thời do tôi trông coi.”

“Tiên sứ thượng giới?”

Bạch Mộc Trần thầm chấn động, trong lòng không khỏi hiện ra bóng hình Đại La kim tiên Vân Tố, sau đó chàng lại nghĩ tới lời của Nguyên Minh Tử, ba vị chấp sự của bãi quặng tiên nô đã lâu rồi không lộ diện, chuyện này có liên quan gì không?

Ngay lúc Bạch Mộc Trần đang suy tư, Mạc Ảnh tiếp tục nói: “Nếu không, các hạ mua một bộ truyền tấn phù nhé, đợi ông chủ của chúng tôi về, tôi sẽ báo cho ngài.”

“Truyền tấn phù? Cũng được!”

Bạch Mộc Trần nghĩ thoáng qua một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Truyền Tấn phù chia làm hai tấm ngọc phù mẹ con, ở tiên giới cũng khá dễ thấy, tác dụng chỉ đơn giản là truyền tin, không có công năng quá lớn, phạm vi hiệu quả cũng tương đối nhỏ, trừ phi gặp chuyện gì đặc biệt, nếu không về cơ bản sẽ không dùng tới. Mà một bộ cũng cần tới mười điểm cống hiến, nói đắt không đắt, nói rẻ cũng không rẻ, dẫu sao tiền bạc với tiên nô mà nói... cũng chỉ coi như thứ vô dụng.

Có điều giờ trên người Bạch Mộc Trần có hơn vạn điểm cống hiến, tất nhiên không để chút tiền nhỏ đó vào mắt, hơn nữa mua một lúc năm bộ.

Mạc Ảnh thấy vậy vô cùng mừng rỡ, dùng tốc độ nhanh nhất đưa năm bộ Truyền Tấn phù tới trước mặt đối phương.

Đợi giao dịch xong, Bạch Mộc Trần để lại một mảnh ngọc phù con, sau đó cáo từ, đi khỏi.

....

"Phi kiếm phi kiếm, các loại phi kiếm, giá rẻ, bảo đảm chất lượng!"

“Một khối Hàn Thiết tinh đây, giá rẻ bất ngờ! Giá rẻ bất ngờ!”

“Thăng Tiên đan, ăn chưa đủ thì tới đây nào!”

“Hoàng Đồng giáp, Lão Căn tinh...”

...

Trên đường cái liên tục vang lên những tiếng hò hét mời chào.

Bạch Mộc Trần vốn định tùy ý dạo chơi thôi, không ngờ một giọng nói thô ráp vang tới bên tai, khiến chàng dừng bước.

“Ngọc thạch trung phẩm ba viên, phi kiếm trung phẩm một thanh, Thanh Tâm đan một bình, ấn phù một bộ... Mua gì tới nhanh nào!”

Nội dung tiếng rao này không khác những người khác nhiều lắm, có điều hai chữ “Ấn phù” lại khiến Bạch Mộc Trần vui vẻ để ý tới, bỗng có chút hy vọng kèm theo chút cảm khái.

“Các hạ, ấn phù này có thuộc tính gì?”

Bạch Mộc Trần tới trước quầy hảng rong, khom người ngồi xổm xuống.

“Ấn phù?”

Chủ quán có lẽ không ngờ lại có người tới mua ấn phù thật, ngẩn người nói: “Ấn phù này có thuộc tính công kích nhất giai, tên là Bạo Liệt thuật, có thể lập tức phóng ra một luồng Bạo Liệt thuật, tương đương với một đòn toàn lực của chân tiên nhất phẩm!”

“Chỉ có lực công kích của chân tiên nhất phẩm? Đáng tiếc...”

Bạch Mộc Trần nghe đối phương giới thiệu xong, khuôn mặt lộ vẻ thất vọng. Tu vi hiện giờ của chàng tương đương với chân tiên nhị phẩm, bạo liệt thuật này ngay cả chàng còn không bằng, cũng chẳng có hiệu quả tốt như Phong Mang thuật, đúng là gân gà.


/198

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status