“Tiền bối, tiên chủng của người không thể khôi phục sao?”
Bạch Mộc Trần nhìn hạt châu vỡ nát kia, không cảm giác được chút linh động nào, nếu không phải biết chắc chắn lão Cổ không đùa, chàng chắc chắn không tin nổi thứ này lại là căn cơ của tiên sĩ.
“Nếu có thể khôi phục, sao lão phu lại xuống tới nước này?”
Vẻ khổ sở trên gương mặt lão Cổ càng đạm: “Lão phu tu hành vạn năm, cũng coi như kiến thức uyên bác, phương pháp có thể nghĩ tới đều đã thử qua, tốt hay xấu đều vậy, tiên đạo, ma đạo, thậm chí tàn Tàn Thư tập này, lão phu đã ngồi đọc cả mấy trăm năm, đáng tiếc vẫn không cách nào thành công.”
Trầm ngâm một lát, Bạch Mộc Trần bỗng nói: “Tiền bối, có phải chỉ cần có tiên chủng, tán tiên cũng có thể tu luyện như tiên sĩ bình thường?”
Lão Cổ nghe vậy ngẩn ra, sau đó suy nghĩ một lát rồi nói: “Theo lý luận mà nói, chắc là có thể, dẫu sao có được tiên chủng là có thể luyện hóa tiên linh khí. Chẳng qua tán tiên không có tiên căn, không thẻ ngưng tụ thành tiên chủng, cho dù là cướp đoạt tiên chủng của người khác, tán tiên cũng không cách nào hấp thu để sử dụng... Ài, tán tiên cuối cùng vẫn là kẻ bị thiên đạo vứt bỏ!”
Bạch Mộc Trần vẫn không từ bỏ ý định, nói: “Tiền bối, nếu có thể tìm được một thứ gì đó thay thế tiên chủng thì sao?”
“Phương pháp thay thế?”
Lão Cổ lắc đầu cười khổ, nói: “Cách nghĩ của con cũng thật to gan, nhưng lão phu không thể không nhắc con một câu, mấy vạn năm nay, Tiên Giới chưa bao giờ thiếu những tài năng kinh thế hãi tục, ngươi có thể nghĩ ra cách này, người khác sao lại không nghĩ ra? Nếu cách này có thể thực hiện được, vậy sao địa vị của tán tiên lại như hiện nay?”
Ánh mắt Bạch Mộc Trần lấp lóe đôi chút, định mở miệng nói nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Trong mắt chàng, tán tiên chắc gì đã là tuyệt lộ, ít nhất trong truyền thuyết, sau khi qua chín lần đại kiếp, tán tiên cũng có thể đạt được tiên đạo. Huống hồ, tiên lịch đã có vạn vạn năm có lẽ đã sớm có người nghĩ ra phương pháp thay thế tiên chủng, chẳng qua vì nguyên nhân nào đó bí mật này mới không được công khai mà thôi. Đẫu sao bí mật quý giá như vậy, ai chịu đưa ra cho mọi người cùng biết kia chứ?
Thấy vẻ mặt quật cường của Bạch Mộc Trần, lão Cổ thở dài một tiếng, đưa hạt châu trong tay cho đối phương.
“Tiền bối làm vậy là?”
Bạch Mộc Trần giật mình, không dám nhận lấy.
Lão Cổ cười nói: “Viên tiên chủng này đã chết, không còn tác dụng gì với lão phu nữa, để con nghiên cứu cũng được, con còn trẻ tuổi, suy nghĩ linh hoạt hơn, không khéo lại nghĩ ra cách nào.”
Thấy Bạch Mộc Trần muốn từ chối, lão Cổ lại ngắt lời đối phương: “Được rồi, con cứ nhận đi! Lão phu trước giờ vẫn không dám đối mặt, luôn tìm cách khôi phục tiên chủng, lại quên mất bản chất của việc tu hành là tâm trong mắt sáng, bằng phẳng tự nhiên, tán tiên cũng có tôn nghiêm của tán tiên, điều này lão phu học được từ con... Vật này là một khúc mắc của lão phu, nay cho con, lão phu cũng có thể buông xuống được rồi.”
“Vâng thưa tiền bối...”
Bạch Mộc Trần trịnh trọng tiếp nhận tiên chủng, lại cúi đầu bái ông lão một cái, trong lòng ngập tràn cảm kích.
Nghe lâu như vậy, sao Bạch Mộc Trần lại không hiểu sự quan trọng của tiên chủng đối với một tiên sĩ kia chứ? Cho dù hạt tiên chủng này đã chết nhưng quả thật có ý nghĩa không tầm thường đối với lão Cổ.
Gật gật đầu, ánh mắt lão Cổ bỗng lộ ra vài phần hoài niệm: “Ha ha, đừng xem thường tiên chủng này của lão phu, nó đã dung hợp sáu loại hỏa linh, chất lượng cũng có thể liệt vào hàng thượng hạng, nếu có thể dung hợp chín loại hỏa linh có thể hóa thành tiên đạo hỏa nguyên, có rất nhiều điểm ưu việt...”
“Có những điểm nào hay?”
Bạch Mộc Trần vô thức hỏi một câu, lão Cổ quay sang nhìn đối phương một cái rồi nói: “Có gì hay thì liên quan gì đến con? Đừng nghĩ những chuyện không thiết thực nữa, nếu tán tiên đã không thể ngưng tụ tiên chủng, vậy chỉ có thể đi theo đường khác, con đường sau này cũng chỉ có thể dựa vào chính con.”
“Tiền bối dạy rất phải.”
Bạch Mộc Trần cung kính khom người thi lễ rồi nghiêm mặt nói: “Bạch Mộc Trần tuyệt đối sẽ không phụ tâm ý này của tiền bối.”
Lão Cổ vừa lòng mỉm cười: “Nhóc Bạch, sau này con có tính toán gì không?”
“Tính toán? Con... con không biết.”
Bạch Mộc Trần không khỏi cúi đầu, bỗng chốc cảm thấy mờ mịt không lối đi.
Tuy nói giờ chàng đã khôi phục tự do, không cần trở lại bãi quặng phục dịch nữa, nhưng với địa vị của tán tiên ở Tiên Giới, vẫn là khó đi nổi nửa bước, cho dù trốn khỏi đây, không chừng lại bị tiên sĩ ở nơi khác bắt lại làm nô lệ. Không có thực lực bảo vệ mình, vậy cũng không có tự do chân chính, đi đến đâu cũng khó mà an thân cho được.
Lão Cổ dường như đã sớm đoán được Bạch Mộc Trần sẽ có phản ứng như thế, cho nên vỗ vỗ bả vai đối phương nói: “Con còn chưa nghĩ ra thì cứ ở chỗ lão phu, giờ lão phu đang lo không có người giúp việc đây.”
“Tiền bối...”
Bạch Mộc Trần ngẩng đầu nhìn lão Cổ, trong lòng dâng lên từng luồng khí ấm.
......
------------
Nghênh Thiên thai, ở Đông Phượng Lân châu là nơi phạm vi thế lực ba đại tiên tông giao nhau.
Phương viên vạn trượng ở nơi này bằng phẳng chỉnh tề, đều do Thanh Mặc Ngọc thạch lót nền, chỉ có một tòa lầu lẻ loi đứng sừng sững ở chính giữa, khiến người ta có cảm giác cổ kính tang thương.
Căn lầu cao trăm trượng, tám căn trụ chống tám phương, trên đó khắc họa vô số ký hiệu thần bí đủ các loại, cũng là truyền tống cổ trận liên kết các đảo, các lục địa.
......
Không bao lâu sau trên bầu trời đột nhiên lóe lên từng luồng sáng kỳ dị, lần lượt giáng từ trên bầu trời xuống.
Những người này chia thành ba phe, y phục đều có đặc điểm riêng, đúng là đệ tử tam đại tiên tông.
Đám đệ tử này đều là những kẻ kiệt xuất nhất trong số các đệ tử chân truyền thế hệ này, ai ai cũng tu vi bất phàm, hơn nữa còn cực kỳ kiêu ngạo, nếu không phải lần này nhận được sứ mệnh rất quan trọng, thật khó khiến bọn họ tập trung lại một chỗ.
Mọi người đều nhìn nhau, thái độ không nói rõ được là nhiệt tình hay lạnh lùng. Tiếp đó, bọn họ đồng loạt ra tay ra chân, trang trí lại những trụ chống ở đây một lượt, thậm chí ngay cả trên mặt đất cũng phủ một lớp cát vàng dầy.
Sau khi làm xong mọi chuyện, đệ tử ba bên kiểm tra cẩn thận một lần rồi mới đưa những thứ ngụ ý tiên đạo cát tường như hạt châu, mảnh ngọc, ô quạt, cờ màu, tấm phướn, chung cổ, cầu vàng vân vân bày lên không trung.
Một lúc sau, ba luồng sáng từ ba hướng xa xa bay tới, trong nháy mắt đã bước vào Nghênh Tiên thai.
“Đệ tử bái kiến tông chủ!”
Thấy người vừa tới, đệ tử ba bên đều khom người bái lạy, cử chỉ cung kính dị thường.
Người vừa tới là tông chủ của tam đại tiên tông, cho dù đưa mắt khắp toàn Nhất Trung Thiên cũng vẫn là một trong những người có địa vị cao sang nhất. Khó ai tưởng tượng nổi ba đầu lĩnh này lại tập trung ở đây chỉ để nghênh đón một người.
Ba vị tông chủ khoát tay áo, để cho mỗi đệ tử trở lại vị trí và cương vị riêng của mình, còn bản thân cũng kính chờ đợi.
......
Thời gian từ từ qua đi, đợi suốt một ngày song không ai dám lộ ra chút thiếu kiên nhẫn nào.
Lại đợi một thời gian dài, những ký hiệu trên tám cây cột bỗng ngời sáng.
Chỉ thấy trời đất bỗng tối sầm lại, không trung trên Ngênh Tiên đài bỗng vặn vẹo, xung quanh có sấm sét lấp lóe.
“Đến rồi!”
Không đợi ba vị tông chủ mở miệng, các đệ tử vội vàng vận chuyển tiên nguyên, đồng loạt kích hoạt những bảo vật cát tường nghênh đón khách quý.
Bảo quang đầy trời, tiên nhạc vi vu, áng mây phiêu động, cờ hoa bay múa, cầu vàng dẫn đường... cảnh tượng xa hoa quản quang giữa thiên địa.
“Ong ong ong!”
Trên bầu trời đột nhiên bộc phát ra kim quang vạn trượng, vô số tiên nguyên ngưng tụ thành hoa, bay múa ngập trời.
Đúng lúc này, một bóng dáng từ hư không xuất hiện, từ từ hạ xuống trên Nghênh Tiên đài, khí tức trầm trọng nặng nề tràn khắp trời đất.
“Tại hạ cung nghênh thượng tiên hạ cố xuống thăm Phượng Lân châu...”
Dưới sự dẫn dắt của ba vị tông chủ, các đệ tử đồng loạt quỳ xuống bái lạy, thần sắc khó nén nổi vẻ kích động.
“Tiên sĩ Phi Thăng điện, Vân Tố, ra mắt chư vị đạo hữu...”
Giọng như tiếng trời, khiến người mê say.
Kim quang tản đi, một dung nhan tuyệt mỹ hiện ra trước mắt mọi người.
Bạch Mộc Trần nhìn hạt châu vỡ nát kia, không cảm giác được chút linh động nào, nếu không phải biết chắc chắn lão Cổ không đùa, chàng chắc chắn không tin nổi thứ này lại là căn cơ của tiên sĩ.
“Nếu có thể khôi phục, sao lão phu lại xuống tới nước này?”
Vẻ khổ sở trên gương mặt lão Cổ càng đạm: “Lão phu tu hành vạn năm, cũng coi như kiến thức uyên bác, phương pháp có thể nghĩ tới đều đã thử qua, tốt hay xấu đều vậy, tiên đạo, ma đạo, thậm chí tàn Tàn Thư tập này, lão phu đã ngồi đọc cả mấy trăm năm, đáng tiếc vẫn không cách nào thành công.”
Trầm ngâm một lát, Bạch Mộc Trần bỗng nói: “Tiền bối, có phải chỉ cần có tiên chủng, tán tiên cũng có thể tu luyện như tiên sĩ bình thường?”
Lão Cổ nghe vậy ngẩn ra, sau đó suy nghĩ một lát rồi nói: “Theo lý luận mà nói, chắc là có thể, dẫu sao có được tiên chủng là có thể luyện hóa tiên linh khí. Chẳng qua tán tiên không có tiên căn, không thẻ ngưng tụ thành tiên chủng, cho dù là cướp đoạt tiên chủng của người khác, tán tiên cũng không cách nào hấp thu để sử dụng... Ài, tán tiên cuối cùng vẫn là kẻ bị thiên đạo vứt bỏ!”
Bạch Mộc Trần vẫn không từ bỏ ý định, nói: “Tiền bối, nếu có thể tìm được một thứ gì đó thay thế tiên chủng thì sao?”
“Phương pháp thay thế?”
Lão Cổ lắc đầu cười khổ, nói: “Cách nghĩ của con cũng thật to gan, nhưng lão phu không thể không nhắc con một câu, mấy vạn năm nay, Tiên Giới chưa bao giờ thiếu những tài năng kinh thế hãi tục, ngươi có thể nghĩ ra cách này, người khác sao lại không nghĩ ra? Nếu cách này có thể thực hiện được, vậy sao địa vị của tán tiên lại như hiện nay?”
Ánh mắt Bạch Mộc Trần lấp lóe đôi chút, định mở miệng nói nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Trong mắt chàng, tán tiên chắc gì đã là tuyệt lộ, ít nhất trong truyền thuyết, sau khi qua chín lần đại kiếp, tán tiên cũng có thể đạt được tiên đạo. Huống hồ, tiên lịch đã có vạn vạn năm có lẽ đã sớm có người nghĩ ra phương pháp thay thế tiên chủng, chẳng qua vì nguyên nhân nào đó bí mật này mới không được công khai mà thôi. Đẫu sao bí mật quý giá như vậy, ai chịu đưa ra cho mọi người cùng biết kia chứ?
Thấy vẻ mặt quật cường của Bạch Mộc Trần, lão Cổ thở dài một tiếng, đưa hạt châu trong tay cho đối phương.
“Tiền bối làm vậy là?”
Bạch Mộc Trần giật mình, không dám nhận lấy.
Lão Cổ cười nói: “Viên tiên chủng này đã chết, không còn tác dụng gì với lão phu nữa, để con nghiên cứu cũng được, con còn trẻ tuổi, suy nghĩ linh hoạt hơn, không khéo lại nghĩ ra cách nào.”
Thấy Bạch Mộc Trần muốn từ chối, lão Cổ lại ngắt lời đối phương: “Được rồi, con cứ nhận đi! Lão phu trước giờ vẫn không dám đối mặt, luôn tìm cách khôi phục tiên chủng, lại quên mất bản chất của việc tu hành là tâm trong mắt sáng, bằng phẳng tự nhiên, tán tiên cũng có tôn nghiêm của tán tiên, điều này lão phu học được từ con... Vật này là một khúc mắc của lão phu, nay cho con, lão phu cũng có thể buông xuống được rồi.”
“Vâng thưa tiền bối...”
Bạch Mộc Trần trịnh trọng tiếp nhận tiên chủng, lại cúi đầu bái ông lão một cái, trong lòng ngập tràn cảm kích.
Nghe lâu như vậy, sao Bạch Mộc Trần lại không hiểu sự quan trọng của tiên chủng đối với một tiên sĩ kia chứ? Cho dù hạt tiên chủng này đã chết nhưng quả thật có ý nghĩa không tầm thường đối với lão Cổ.
Gật gật đầu, ánh mắt lão Cổ bỗng lộ ra vài phần hoài niệm: “Ha ha, đừng xem thường tiên chủng này của lão phu, nó đã dung hợp sáu loại hỏa linh, chất lượng cũng có thể liệt vào hàng thượng hạng, nếu có thể dung hợp chín loại hỏa linh có thể hóa thành tiên đạo hỏa nguyên, có rất nhiều điểm ưu việt...”
“Có những điểm nào hay?”
Bạch Mộc Trần vô thức hỏi một câu, lão Cổ quay sang nhìn đối phương một cái rồi nói: “Có gì hay thì liên quan gì đến con? Đừng nghĩ những chuyện không thiết thực nữa, nếu tán tiên đã không thể ngưng tụ tiên chủng, vậy chỉ có thể đi theo đường khác, con đường sau này cũng chỉ có thể dựa vào chính con.”
“Tiền bối dạy rất phải.”
Bạch Mộc Trần cung kính khom người thi lễ rồi nghiêm mặt nói: “Bạch Mộc Trần tuyệt đối sẽ không phụ tâm ý này của tiền bối.”
Lão Cổ vừa lòng mỉm cười: “Nhóc Bạch, sau này con có tính toán gì không?”
“Tính toán? Con... con không biết.”
Bạch Mộc Trần không khỏi cúi đầu, bỗng chốc cảm thấy mờ mịt không lối đi.
Tuy nói giờ chàng đã khôi phục tự do, không cần trở lại bãi quặng phục dịch nữa, nhưng với địa vị của tán tiên ở Tiên Giới, vẫn là khó đi nổi nửa bước, cho dù trốn khỏi đây, không chừng lại bị tiên sĩ ở nơi khác bắt lại làm nô lệ. Không có thực lực bảo vệ mình, vậy cũng không có tự do chân chính, đi đến đâu cũng khó mà an thân cho được.
Lão Cổ dường như đã sớm đoán được Bạch Mộc Trần sẽ có phản ứng như thế, cho nên vỗ vỗ bả vai đối phương nói: “Con còn chưa nghĩ ra thì cứ ở chỗ lão phu, giờ lão phu đang lo không có người giúp việc đây.”
“Tiền bối...”
Bạch Mộc Trần ngẩng đầu nhìn lão Cổ, trong lòng dâng lên từng luồng khí ấm.
......
------------
Nghênh Thiên thai, ở Đông Phượng Lân châu là nơi phạm vi thế lực ba đại tiên tông giao nhau.
Phương viên vạn trượng ở nơi này bằng phẳng chỉnh tề, đều do Thanh Mặc Ngọc thạch lót nền, chỉ có một tòa lầu lẻ loi đứng sừng sững ở chính giữa, khiến người ta có cảm giác cổ kính tang thương.
Căn lầu cao trăm trượng, tám căn trụ chống tám phương, trên đó khắc họa vô số ký hiệu thần bí đủ các loại, cũng là truyền tống cổ trận liên kết các đảo, các lục địa.
......
Không bao lâu sau trên bầu trời đột nhiên lóe lên từng luồng sáng kỳ dị, lần lượt giáng từ trên bầu trời xuống.
Những người này chia thành ba phe, y phục đều có đặc điểm riêng, đúng là đệ tử tam đại tiên tông.
Đám đệ tử này đều là những kẻ kiệt xuất nhất trong số các đệ tử chân truyền thế hệ này, ai ai cũng tu vi bất phàm, hơn nữa còn cực kỳ kiêu ngạo, nếu không phải lần này nhận được sứ mệnh rất quan trọng, thật khó khiến bọn họ tập trung lại một chỗ.
Mọi người đều nhìn nhau, thái độ không nói rõ được là nhiệt tình hay lạnh lùng. Tiếp đó, bọn họ đồng loạt ra tay ra chân, trang trí lại những trụ chống ở đây một lượt, thậm chí ngay cả trên mặt đất cũng phủ một lớp cát vàng dầy.
Sau khi làm xong mọi chuyện, đệ tử ba bên kiểm tra cẩn thận một lần rồi mới đưa những thứ ngụ ý tiên đạo cát tường như hạt châu, mảnh ngọc, ô quạt, cờ màu, tấm phướn, chung cổ, cầu vàng vân vân bày lên không trung.
Một lúc sau, ba luồng sáng từ ba hướng xa xa bay tới, trong nháy mắt đã bước vào Nghênh Tiên thai.
“Đệ tử bái kiến tông chủ!”
Thấy người vừa tới, đệ tử ba bên đều khom người bái lạy, cử chỉ cung kính dị thường.
Người vừa tới là tông chủ của tam đại tiên tông, cho dù đưa mắt khắp toàn Nhất Trung Thiên cũng vẫn là một trong những người có địa vị cao sang nhất. Khó ai tưởng tượng nổi ba đầu lĩnh này lại tập trung ở đây chỉ để nghênh đón một người.
Ba vị tông chủ khoát tay áo, để cho mỗi đệ tử trở lại vị trí và cương vị riêng của mình, còn bản thân cũng kính chờ đợi.
......
Thời gian từ từ qua đi, đợi suốt một ngày song không ai dám lộ ra chút thiếu kiên nhẫn nào.
Lại đợi một thời gian dài, những ký hiệu trên tám cây cột bỗng ngời sáng.
Chỉ thấy trời đất bỗng tối sầm lại, không trung trên Ngênh Tiên đài bỗng vặn vẹo, xung quanh có sấm sét lấp lóe.
“Đến rồi!”
Không đợi ba vị tông chủ mở miệng, các đệ tử vội vàng vận chuyển tiên nguyên, đồng loạt kích hoạt những bảo vật cát tường nghênh đón khách quý.
Bảo quang đầy trời, tiên nhạc vi vu, áng mây phiêu động, cờ hoa bay múa, cầu vàng dẫn đường... cảnh tượng xa hoa quản quang giữa thiên địa.
“Ong ong ong!”
Trên bầu trời đột nhiên bộc phát ra kim quang vạn trượng, vô số tiên nguyên ngưng tụ thành hoa, bay múa ngập trời.
Đúng lúc này, một bóng dáng từ hư không xuất hiện, từ từ hạ xuống trên Nghênh Tiên đài, khí tức trầm trọng nặng nề tràn khắp trời đất.
“Tại hạ cung nghênh thượng tiên hạ cố xuống thăm Phượng Lân châu...”
Dưới sự dẫn dắt của ba vị tông chủ, các đệ tử đồng loạt quỳ xuống bái lạy, thần sắc khó nén nổi vẻ kích động.
“Tiên sĩ Phi Thăng điện, Vân Tố, ra mắt chư vị đạo hữu...”
Giọng như tiếng trời, khiến người mê say.
Kim quang tản đi, một dung nhan tuyệt mỹ hiện ra trước mắt mọi người.
/198
|