Trong phòng phẫu thuật, thời gian như ngưng đọng lại, người bận rộn không phải là anh mà là nhóm chuyên gia đầy quyền uy. Anh chỉ cần bình tĩnh nằm yên không nhúc nhích trên giường bệnh, nhưng không phải hoàn toàn không biết không thấy. Tuy rằng khi gây mê thì phải ngủ say, nhưng đối với thế giới xung quanh vẫn có chút cảm giác mơ hồ. Hoặc là đủ thứ mộng mị kỳ quái làm cho anh không thể yên ổn, cảm thấy đau đớn thấm tận tâm can.
Sau khi phẫu thuật, cơ thể kiệt sức đến cực điểm, không thể động đậy, anh chỉ có thể ngủ suốt đêm ngày. Trong mơ ngẫu nhiên thấy rất nhiều người vây quanh anh, môi mấp máy ong ong lại không nghe rõ tiếng gì.
Miệng vết thương vẫn bị viêm một chút, anh liên tục sốt nhẹ, ngoài miệng vết thương đau còn có xương cốt khắp người đều đau đớn. Những lúc đột nhiên có ý thức, anh cũng hiểu được mình đang nóng như thiêu, nhưng dường như lại sinh ảo giác, trong tầm nhìn thường xuyên hiện lên hình ảnh ai đó liên tục bận rộn. Đợi đến khi anh hoàn toàn tỉnh táo thì không ngờ đã hai tuần lễ trôi qua. Vừa mở mắt liền thấy Cảnh Thế Bình ngồi trên ghế bên giường, đang vuốt ve trán anh, “Con xem mình đi này, gầy gò thành cái dạng gì rồi đây?” Đau lòng vạn phần.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây… Không kinh động tới ba chứ?” Giọng vẫn nghèn nghẹn, giống như cái máy bơm khô cạn, thật khó nghe, khuôn mặt cố gắng nặn ra vẻ tươi cười.
Vỗ vỗ tay ý bảo anh an tâm, “Ba con đi công tác nước ngoài rồi, không biết đâu.” Nhưng lại giận dữ ngược lại hỏi, “Sao nào, mẹ đến thăm làm con mất hứng sao?”
“Con vui muốn chết còn không được.” Bởi vì suy yếu nên trên mặt chỉ có ý cười thản nhiên.
“Tiểu tử nói những lời vô vị…” Mặc dù tỏ vẻ nghiêm khắc nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng, không lỡ buông lời nói nặng. Một tay nắm bàn tay gầy trơ xương của anh, một tay cầm khăn lau giọt lệ nơi khoé mắt.
Cảnh Thế Bình ngồi nói chuyện vài câu rồi rời đi, Chuyện Tịch Tử sinh bệnh bà đã phải nói dối ông nhà, bây giờ còn phải bay sang bên đó nữa. Mẹ đi rồi, anh lại chìm vào giấc ngủ, y tá ra ra vào vào, thay nước truyền hết túi này đến túi khác, đến tận nửa đêm mới tỉnh lại.
Lúc tỉnh dậy có cả Lý Triều và Hà Vĩnh Tình, vừa vặn có y tá đi vào thay thuốc, anh nhìn y tá trưởng không nói không rằng đi vào rồi đi ra, vừa cười cười nhìn hai người tay trong tay vừa nói, “Chị à, chị đúng là đem đá bỏ xuống giếng, có thể tìm cô y tá nào trẻ trung xinh đẹp một chút đến đây để lên tinh thần cho em không vậy?”
“Hừ, đã có vợ con rồi, sao có thể cho cậu cơ hội vụng trộm chứ!” Nói xong bĩu môi, chỉ chỉ vào tay anh.
Anh nhìn theo ánh mắt của Vĩnh Tình đến chỗ kim tiêm đang cắm vào tĩnh mạch, lại tiếp tục nhìn xuống bàn tay, trên ngón giữa gầy yếu có lồng một chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh đèn. Anh thất thần nhìn một hồi lâu, ánh mắt chậm rãi chuyển động, cuối cùng nụ cười chậm rãi hé ra, nở rộ.
HẾT
Sau khi phẫu thuật, cơ thể kiệt sức đến cực điểm, không thể động đậy, anh chỉ có thể ngủ suốt đêm ngày. Trong mơ ngẫu nhiên thấy rất nhiều người vây quanh anh, môi mấp máy ong ong lại không nghe rõ tiếng gì.
Miệng vết thương vẫn bị viêm một chút, anh liên tục sốt nhẹ, ngoài miệng vết thương đau còn có xương cốt khắp người đều đau đớn. Những lúc đột nhiên có ý thức, anh cũng hiểu được mình đang nóng như thiêu, nhưng dường như lại sinh ảo giác, trong tầm nhìn thường xuyên hiện lên hình ảnh ai đó liên tục bận rộn. Đợi đến khi anh hoàn toàn tỉnh táo thì không ngờ đã hai tuần lễ trôi qua. Vừa mở mắt liền thấy Cảnh Thế Bình ngồi trên ghế bên giường, đang vuốt ve trán anh, “Con xem mình đi này, gầy gò thành cái dạng gì rồi đây?” Đau lòng vạn phần.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây… Không kinh động tới ba chứ?” Giọng vẫn nghèn nghẹn, giống như cái máy bơm khô cạn, thật khó nghe, khuôn mặt cố gắng nặn ra vẻ tươi cười.
Vỗ vỗ tay ý bảo anh an tâm, “Ba con đi công tác nước ngoài rồi, không biết đâu.” Nhưng lại giận dữ ngược lại hỏi, “Sao nào, mẹ đến thăm làm con mất hứng sao?”
“Con vui muốn chết còn không được.” Bởi vì suy yếu nên trên mặt chỉ có ý cười thản nhiên.
“Tiểu tử nói những lời vô vị…” Mặc dù tỏ vẻ nghiêm khắc nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng, không lỡ buông lời nói nặng. Một tay nắm bàn tay gầy trơ xương của anh, một tay cầm khăn lau giọt lệ nơi khoé mắt.
Cảnh Thế Bình ngồi nói chuyện vài câu rồi rời đi, Chuyện Tịch Tử sinh bệnh bà đã phải nói dối ông nhà, bây giờ còn phải bay sang bên đó nữa. Mẹ đi rồi, anh lại chìm vào giấc ngủ, y tá ra ra vào vào, thay nước truyền hết túi này đến túi khác, đến tận nửa đêm mới tỉnh lại.
Lúc tỉnh dậy có cả Lý Triều và Hà Vĩnh Tình, vừa vặn có y tá đi vào thay thuốc, anh nhìn y tá trưởng không nói không rằng đi vào rồi đi ra, vừa cười cười nhìn hai người tay trong tay vừa nói, “Chị à, chị đúng là đem đá bỏ xuống giếng, có thể tìm cô y tá nào trẻ trung xinh đẹp một chút đến đây để lên tinh thần cho em không vậy?”
“Hừ, đã có vợ con rồi, sao có thể cho cậu cơ hội vụng trộm chứ!” Nói xong bĩu môi, chỉ chỉ vào tay anh.
Anh nhìn theo ánh mắt của Vĩnh Tình đến chỗ kim tiêm đang cắm vào tĩnh mạch, lại tiếp tục nhìn xuống bàn tay, trên ngón giữa gầy yếu có lồng một chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh đèn. Anh thất thần nhìn một hồi lâu, ánh mắt chậm rãi chuyển động, cuối cùng nụ cười chậm rãi hé ra, nở rộ.
HẾT
/86
|