Cuối mùa thu, mặt trời buổi trưa chiếu ánh sáng chói chang phản xạ trên nền gạch màu đen sáng bóng, nàng kinh ngạc nhìn màn hình máy tính ngẩn người. Giờ ăn trưa đã qua hơn nửa nàng vẫn duy trì tư thế đó, cuối cùng đến lúc bả vai cứng ngắc không chịu nổi mới cầm tách cà phê đứng lên đi về phía phòng trà. Đi được mấy bước điện thoại đã vang lên, là tin nhắn của Cổ Duyệt.
“Các chị em! Đếm ngược 7 ngày nữa nhé, cuối cùng cũng phải tiến lên, hướng đến chỗ đông đúc a!” Nàng cúi đầu nhìn màn hình, nhịn không được bật cười. Cổ Duyệt tuần này xin nghỉ phép, còn 7 ngày nữa là kết hôn rồi, theo lời cô ấy nói là mệt đến không muốn sống, chuyện to chuyện bé gì cũng phải làm, suốt ngày kêu ca than thở với nàng, biết thế thuê công ty tổ chức lễ cưới cho xong.
Nàng vô cùng thấu hiểu, có thể hỗ trợ được việc gì nàng đều cố gắng hết sức, chỉ có điều những chuyện của cặp vợ chồng son thì không ai khác có thể xen vào. Hơn nữa, tuy rằng chuẩn bị hôn lễ thật là vất vả, nhưng nhìn thấy bộ dáng thích thú của cô ấy cũng có thể cảm nhận được cô ấy đang thật hạnh phúc. Giờ khắc bộ váy cưới trắng muốt như tuyết kia được mặc vào, cô gái nào cũng sẽ bừng sáng như bông hoa kiều diễm nở rộ.
Vừa đọc tin nhắn xong, điện thoại liền vang lên.
“Alo, mình mới từ khách sạn bên kia trở về, giờ đang ở quán café ở góc đường đối diện công ty, cậu chưa ăn trưa đúng không? Xuống đây đi, tiện thể mình bàn bạc với cậu về lịch trình hôm đó một chút.” Cổ Duyệt nói cực nhanh giống như còn vội chuyện gì khác, nàng cũng biết nhưng không thể trách, đáp lời xong vừa mới quay đầu trở lại chỗ ngồi, lại nghe tiếng trò chuyện trong phòng trà, nhất thời không thể cất bước.
“Hồi mới tốt nghiệp xem “Sex & the city”, nhìn thấy người ta thật hăng hái, nhưng sau này đi làm mới phát hiện ra mọi chuyện trong đó chỉ là hão huyền: 4 phụ nữ ở 4 ngành nghề khác nhau, hàng ngày tụ tập với nhau cùng đi ăn trưa, cùng đi dạo phố hoặc bàn tán về đàn ông. Sự thật là cuộc sống của nữ nhân viên thì ngay cả thời gian đi siêu thị mua vật dụng hàng ngày cũng không đủ, làm sao có nhã hứng hàng ngày tán gẫu chuyện đàn ông được chứ?” Trưởng nhóm của phòng thị trường Trần Phương đẩy đẩy tô cơm trên bàn, bộ dáng không có chút hứng thú.
“Tiền bạc thực đúng là không phải chuyện đùa. Các phòng nghiệp vụ trong công ty đều phải dựa vào việc “Sống về đêm” muôn màu muôn vẻ mà làm, có nghe hôm trước lão bản điểm danh khen ngợi ai không? Dung quản lý của phòng thị trường các cô, một đám mị nhãn tung đi, một đám đơn đặt hàng ký trở về, thật đúng là công lớn…” Một giọng nói hèn mọn vang lên, ghen tức tận trời.
“Làm nghề này, cùng lắm cũng chỉ được vài năm, cô cũng chẳng trách được người ta, xuất thân từ nông thôn, muốn gì thì cũng phải thừa dịp tuổi trẻ có sẵn vốn liếng phải tranh thủ tận dụng, bằng không đến khi hoa tàn bướm vãn, cố đến mấy cũng không giấy được nếp nhăn nơi khoé mắt thì còn có ai để ý nữa không?”
“Haha, các cậu đừng nói thế chứ…”
Làm nghề này, những lời khó nghe cũng không phải hiếm gặp, lúc trước nàng còn vì lời nói của người khác mà cảm thấy khổ sở, nhưng giờ đã luyện được võ công bất khả xâm phạm, nàng chỉ bĩu môi cười qua rồi quên đi, ít nhất chính mình vẫn hiểu mình ngay thẳng.
Chỗ hẹn gặp Cổ Duyệt là một quán café bình thường bên ngoài, cây dù màu nâu mở ra che trên đỉnh đầu, che khuất một khoảng trời, kỳ thật mùa này uống café ngoài trời không hẳn thích hợp, tuy rằng trời không lạnh đến mức tê cóng chân tay, nhưng dù sao gió cũng thổi se se rồi. Nàng thích ngồi bên trong, cạnh khung cửa sổ thuỷ tinh chạm đất, nhàn nhã ngắm nhìn cảnh phố xá hơn.
Trần phu nhân tương lai lại nửa đùa nửa thật châm chọc nói một câu, “Bên trong còn chỗ thì mình sẽ không chọn ở đây đâu. Mình không phải là Lý mỗ nhân a!” Cổ Duyệt thầm oán, nếu không phải Lý Tịch đi công tác ở Mỹ mấy ngày, cô cũng chẳng mời được Dung tiểu thư đâu!
“Nếu êm đẹp đã chẳng tìm đến mình. Nhìn cậu cũng không giống như ăn no rửng mỡ không có việc gì làm.” Dung Ý liếc mắt một cái, đón lấy tờ lịch trình hôn lễ, vài trang giấy, từ trang điểm cô dâu lúc rạng sáng đến buổi tối đưa hai vị tiến vào động phòng mới kết thúc, cũng khó trách Cổ Duyệt than khổ thấu trời, như thế này cũng thật hành hạ người ta quá đi. Huống chi bọn họ vì muốn tiết kiệm chi phí mà cố gắng tự làm mọi việc, riêng việc đi đặt tiệc ở khách sạn cũng chạy đi chạy lại không biết bao nhiêu lần, theo cách nói của cô ấy chính là "Khảm giới chém vào khóe miệng đều nhanh bị ma phá."
“Mình thấy người ta đi một mạch 7-8 ngày liền, sợ cậu phương tâm trống vắng mới gác lại trăm công nghìn việc để an ủi cậu một chút, cậu còn không cảm kích…” Cổ Duyệt uống một ngụm trà hoa, lại liếc liếc mắt nhìn Dung Ý vẻ mặt đầy tâm sự, “ Cậu hôm nay làm sao vậy?”
Dung Ý có chút ngạc nhiên ngẩng đầu, bộ dáng ngơ ngác suy nghĩ một lát mới nói, “Mình mới nhận được email của bên săn đầu người.” Nói ra cũng thật kỳ quá, nàng mới đăng sơ yếu lý lịch trên mạng có mấy ngày đã có tin phản hồi. Hiện nay tình hình kinh tế khó khăn, tìm việc giống như là mò kim đáy bể, muốn tiến đến một đại công ty khác lại càng nan giải, bao nhiêu người đi du học về cầm hồ sơ còn phải do dự, nàng cũng không hiểu được tại sao.
Cổ Duyệt đầu tiên thì sửng sốt, sau cũng không cảm thấy gì. Vị trí của Dung Ý ở trong công ty cũng không xứng đáng, tận sức cống hiến mới có thể tạm ổn, lại bị phó tổng phu nhân chèn ép, mặt ngoài vẫn tỏ vẻ hoàn thuận thân thiết, bên trong đã gợn sóng không ngừng. “Công ty đó như thế nào?”
“CCN…” Nàng cũng do dự, chuyển công việc sang một lĩnh vực mới, không chỉ vứt bỏ hết công sức vất vả từ đầu đến giờ để bắt đầu lại, còn có khả năng trắng tay nữa.
“Đã quyết định chưa?” Cổ Duyệt nhìn thoáng qua Dung Ý, cho dù không muốn nhưng là bạn bè, cô cũng hy vọng nàng có thể đi, dù sao CCN khổng chỉ là một công ty lớn mà còn là lĩnh vực truyền thông mà nàng vẫn tha thiết ước mơ. Năng lực như Dung Ý làm sao có thể cam tâm tình nguyện ở lại một công ty mậu dịch không có tiếng tăm gì như hiện giờ?
“Từ trước đến giờ mình cảm thấy, bắt đầu lại từ đầu chỉ là nói nhảm mà thôi, sự hào hứng ban đầu đã bị cuộc sống khó khăn này nghiền nát mất rồi. Nhưng gần đây mới dần dần phát hiện ra, người ta sống không thể uỷ khuất chính bản thân mình.” Lông mày nàng giãn ra, chiếc ô trên đầu che khuất ánh mặt trời nhưng không giấu được ý cười trong suốt kiên định.
Cổ Duyệt nhìn nàng mắt ngọc mày ngài, một thân nhẹ nhàng khoan khoái, giỏi giang, chỉ cảm thấy Dung Ý như được tái sinh, thoáng như trở lại năm 18 tuổi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nâng máy ảnh, ngắm nghía, chuyên chú, đối với những chuyện rất nhỏ cũng luôn để ý, giống như ngay cả lúc khẽ mỉm cười cũng hoàn toàn cuốn hút…
*****
Lúc về nhà trời đã tối hẳn. Trong khu nhà, cây cối trơ trụi chỉ còn vài chiếc lá khẽ rung rung như sắp lìa cành, nhánh cây giương nanh múa vuốt soi bóng trên mặt đấy, cảm giác có chút tiêu điều, thê lương. Đi ngang qua cái xe đậu ở đó, ánh mắt đảo qua, mí mắt hơi hơi nâng lên háo hức rồi lại thất vọng, tinh thần có chút sa sút.
Lúc lên lầu mở cửa lại do dự một chút, sáng nay nàng đi quên không khoá cửa sao? Cửa sắt không đóng hẳn, còn hơi hơi hé mở. Mở cửa vào thuận tay bật đèn lên, đang định ngồi xuống thay giày lại thoáng nhìn thấy thân ảnh đang dựa vào sô pha, tay đặt trên tay vịn. Thật là doạ người, nàng hơi hơi sửng sốt, giày mới tháo được một nửa, lúc này đang vịn vào tủ giày để đứng vững, tinh thần một hồi lâu không phục hồi.
Lý Tịch có lẽ là vừa bay về đã đến đây, còn mặc tây trang, tuy rằng mái tóc vẫn vào nếp như thường, nhưng trên mặt cũng có chút mệt mỏi. Nàng nhón chân đi vào phòng ngủ lấy chăn ra, không ngờ vừa đắp lên người anh đã tỉnh, mí mắt hơi hơi rung động, cựa mình ngồi thẳng dậy, cười cười, biểu tình thật sự mông lung.
“Không phải anh bảo ngày kia mới về sao?” Nàng cũng tuỳ ý ngồi vào sô pha, cách anh một cánh tay, anh kéo nàng lại gần, nghiêng người tinh tế hôn lên vành tai nàng, mơ hồ trả lời, “Ừ, anh về rồi…” Hơi thở phả trên mặt nàng, cúi đầu triền miên, “Có nhớ anh không?”
“Không có!” Nàng cười bẹo bẹo má anh.
Anh bật cười thành tiếng, “Em không lừa anh được đâu…” Ôm nàng, cắn cắn tai nàng, “Em nhớ tiểu nhị, phải không?” Ngón tay hơi lạnh nắm tay nàng di chuyển trên người mình.
Dung Ý nóng bừng bên tai, thuận tay đẩy anh một chút, thẹn quá hoá giận hỏi lại, “Anh có lúc nào đứng đắn được không vậy?” Nghĩ nghĩ lại nói thêm, “À, em có chuyện muốn nói với anh.”
Bé ngoan nhìn nàng bộ dáng nghiêm túc, gật đầu.
“Em chuẩn bị từ chức…” Nàng nhìn anh dò xét.
Anh lại chỉ vuốt cằm tỏ vẻ đồng ý, không có chút gì ngoài ý muốn, “Rất tốt.”
Nàng ngạc nhiên nhìn anh hoàn toàn không bất ngờ, “Anh phản ứng như vậy sao?”
Anh cười, “Không thì sao?”
“Anh phải nói một tràng hứa hẹn chiếu cố em, nói là em từ chức anh sẽ nuôi cả đời, gì gì đó chứ…” Nnàg giả bộ nhụt chí, trêu ghẹo anh. Hai người ở cạnh nhau chính là kỳ quái như vậy, không đấu võ mồm sẽ không chịu được.
Anh bộ dáng như bừng tỉnh đại ngộ, chớp chớp mắt, khoé miệng lộ ra nụ cười trêu tức giảo hoạt, “Hay là anh từ chức, em hứa hẹn chiếu cố anh, nuôi anh cả đời?”
Chỉ riêng bộ quần áo của anh ta cũng bằng bao năm tiền lương của nàng, ai mà nuôi được cơ chứ? Hung hăng nhéo một cái vào đùi trái của anh, anh đau đến mức chỉ biết há miệng xuýt xoa, đáy lòng thầm kêu nữ nhân này thật đúng là ra tay độc ác.
Một hồi hứa hẹn lần sau không dám tái phạm, anh lại cười tà nhìn nàng, khoan thai nói, “Nữ nhân tựa như kim cương, chỉ có trải qua từng lần dao cắt rồi mài cho bóng loáng mới có thể có được ánh sáng hoàn mĩ lóng lánh…” Hai tay vòng quanh cổ nàng, hôn nhẹ.
Nàng cảm nhận cảm giác mát mát kề sát ngực mình, cúi đầu nhìn thoáng qua vật nhỏ bé kia dưới ánh đèn mỏng manh vẫn nở rộ hào quang rực rỡ, trong trẻo tinh khiết, thoạt nhìn ước chừng cũng phải 3 cara. Nhớ lúc trước nàng đi cùng Cổ Duyệt vào tiệm vàng bạc, nhân viên bán hàng cực kỳ chu đáo giảng giải tường tận, “kim cương lục sắc 2~3 cara, khoảng 10~12 vạn tệ…” Nghe xong nàng còn muốn nín thở. Nay nhìn viên đá quý đính giữa bông sen vàng trước ngực, trong lòng cảm giác thật khó gọi tên. Tuy rằng quan hệ giữa hai người đã rõ, nhưng nàng chưa bao giờ nhận món quà nào quý giá của anh, chỉ vì sợ mình trở thành kẻ đào mỏ như người ngoài vẫn nói, cũng sợ anh cho là như thế. Nhưng thân thể chỉ cứng ngắc, không lập tức giơ tay lên tháo ra. Chỉ vô tâm hỏi câu, “Sao lại tặng quà cho em?”
“Nhìn thích là mua…” Anh cười, nói ngắn gọn.
“Em có thể hay không…”
“Không được!” Anh cầm tay nàng đang muốn cởi nó ra, cúi đầu thản nhiên nhìn ánh mắt của nàng, “Đeo nó vào em sẽ trở thành một người hoàn toàn mới. Trong mắt anh, Dúng Ý chính là cô gái dũng cảm kiêu ngạo theo đuổi giấc mộng của mình, tự tin, kiên cường, quật cường, quyết đoán…”
Mắt nàng như bao phủ bởi lớp sương mù, chỉ cảm thấy ánh mắt màu hổ phách của anh so với viên kim cương ở ngực kia còn chói sáng loá mắt hơn, trụ trụ môi cắt ngang lời anh, thấp giọng nói thầm “Em tốt như vậy sao?”
“Không có…” Lý mỗ nhân nói thật đương nhiên.
Nàng rút một tay ra tóm lấy cái gối ôm bên cạnh làm bộ muốn ném vào đầu anh, lại bị anh bắt được không thể động đậy, “Làm quen với việc bị anh châm chọc khó như vậy sao? Ân?”
Lòng nàng rung lên, không nói gì, chỉ vì trước mặt người này nàng không có cách nào che giấu chính mình, trong đầu phảng phất thuỷ triều ấm áp bắt đầu khởi động, đầu ngón tay lướt qua viên đá lục sắc tinh xảo phía dưới xương quai xanh, giống như mang theo sức mạnh vô hình nào đó nhồi vào trái tim nàng.
“Thích không?” Anh ôm nàng, cằm tựa vào đỉnh đầu nàng, lúc nói chuyện tì xuống hơi hơi đau. Nhưng nàng lại thích cảm giác đau đó, đặc biệt thoải mái, “Ân…” Nàng gật đầu, hai người cứ ôm nhau như vậy, thật lâu sau vẫn không nhúc nhích, nàng lại như nghĩ tới điều gì, rầu rĩ mở miệng, “Em không thể yêu cầu cái mình muốn sao?”
“Ân.” Anh yên lặng ôm nàng, mắt nhắm hờ lại, sắc mặt im lìm như sắp ngủ.
“Lần sau trực tiếp chiết hiện cho em được không?”
Anh mở bừng mắt chớp chớp, sửng sốt một hồi lâu mới bật cười.
Kim cương lục sắc, nằm ở nơi gần tâm trái đất nhất, trải qua bao lần sôi trào trong suốt 25 triệu năm, đến lúc không thể chịu nổi nữa, trong nháy mắt thay đổi nhan sắc, biến thành màu xanh nhạt xinh đẹp như bây giờ.
Nàng không biết cấp 6 là khả năng chiết xạ ánh sáng cao nhất tạo hào quang bao quanh viên đá quý, ẩn chứa hàm ý yêu người đến tận cùng thế giới.
“Các chị em! Đếm ngược 7 ngày nữa nhé, cuối cùng cũng phải tiến lên, hướng đến chỗ đông đúc a!” Nàng cúi đầu nhìn màn hình, nhịn không được bật cười. Cổ Duyệt tuần này xin nghỉ phép, còn 7 ngày nữa là kết hôn rồi, theo lời cô ấy nói là mệt đến không muốn sống, chuyện to chuyện bé gì cũng phải làm, suốt ngày kêu ca than thở với nàng, biết thế thuê công ty tổ chức lễ cưới cho xong.
Nàng vô cùng thấu hiểu, có thể hỗ trợ được việc gì nàng đều cố gắng hết sức, chỉ có điều những chuyện của cặp vợ chồng son thì không ai khác có thể xen vào. Hơn nữa, tuy rằng chuẩn bị hôn lễ thật là vất vả, nhưng nhìn thấy bộ dáng thích thú của cô ấy cũng có thể cảm nhận được cô ấy đang thật hạnh phúc. Giờ khắc bộ váy cưới trắng muốt như tuyết kia được mặc vào, cô gái nào cũng sẽ bừng sáng như bông hoa kiều diễm nở rộ.
Vừa đọc tin nhắn xong, điện thoại liền vang lên.
“Alo, mình mới từ khách sạn bên kia trở về, giờ đang ở quán café ở góc đường đối diện công ty, cậu chưa ăn trưa đúng không? Xuống đây đi, tiện thể mình bàn bạc với cậu về lịch trình hôm đó một chút.” Cổ Duyệt nói cực nhanh giống như còn vội chuyện gì khác, nàng cũng biết nhưng không thể trách, đáp lời xong vừa mới quay đầu trở lại chỗ ngồi, lại nghe tiếng trò chuyện trong phòng trà, nhất thời không thể cất bước.
“Hồi mới tốt nghiệp xem “Sex & the city”, nhìn thấy người ta thật hăng hái, nhưng sau này đi làm mới phát hiện ra mọi chuyện trong đó chỉ là hão huyền: 4 phụ nữ ở 4 ngành nghề khác nhau, hàng ngày tụ tập với nhau cùng đi ăn trưa, cùng đi dạo phố hoặc bàn tán về đàn ông. Sự thật là cuộc sống của nữ nhân viên thì ngay cả thời gian đi siêu thị mua vật dụng hàng ngày cũng không đủ, làm sao có nhã hứng hàng ngày tán gẫu chuyện đàn ông được chứ?” Trưởng nhóm của phòng thị trường Trần Phương đẩy đẩy tô cơm trên bàn, bộ dáng không có chút hứng thú.
“Tiền bạc thực đúng là không phải chuyện đùa. Các phòng nghiệp vụ trong công ty đều phải dựa vào việc “Sống về đêm” muôn màu muôn vẻ mà làm, có nghe hôm trước lão bản điểm danh khen ngợi ai không? Dung quản lý của phòng thị trường các cô, một đám mị nhãn tung đi, một đám đơn đặt hàng ký trở về, thật đúng là công lớn…” Một giọng nói hèn mọn vang lên, ghen tức tận trời.
“Làm nghề này, cùng lắm cũng chỉ được vài năm, cô cũng chẳng trách được người ta, xuất thân từ nông thôn, muốn gì thì cũng phải thừa dịp tuổi trẻ có sẵn vốn liếng phải tranh thủ tận dụng, bằng không đến khi hoa tàn bướm vãn, cố đến mấy cũng không giấy được nếp nhăn nơi khoé mắt thì còn có ai để ý nữa không?”
“Haha, các cậu đừng nói thế chứ…”
Làm nghề này, những lời khó nghe cũng không phải hiếm gặp, lúc trước nàng còn vì lời nói của người khác mà cảm thấy khổ sở, nhưng giờ đã luyện được võ công bất khả xâm phạm, nàng chỉ bĩu môi cười qua rồi quên đi, ít nhất chính mình vẫn hiểu mình ngay thẳng.
Chỗ hẹn gặp Cổ Duyệt là một quán café bình thường bên ngoài, cây dù màu nâu mở ra che trên đỉnh đầu, che khuất một khoảng trời, kỳ thật mùa này uống café ngoài trời không hẳn thích hợp, tuy rằng trời không lạnh đến mức tê cóng chân tay, nhưng dù sao gió cũng thổi se se rồi. Nàng thích ngồi bên trong, cạnh khung cửa sổ thuỷ tinh chạm đất, nhàn nhã ngắm nhìn cảnh phố xá hơn.
Trần phu nhân tương lai lại nửa đùa nửa thật châm chọc nói một câu, “Bên trong còn chỗ thì mình sẽ không chọn ở đây đâu. Mình không phải là Lý mỗ nhân a!” Cổ Duyệt thầm oán, nếu không phải Lý Tịch đi công tác ở Mỹ mấy ngày, cô cũng chẳng mời được Dung tiểu thư đâu!
“Nếu êm đẹp đã chẳng tìm đến mình. Nhìn cậu cũng không giống như ăn no rửng mỡ không có việc gì làm.” Dung Ý liếc mắt một cái, đón lấy tờ lịch trình hôn lễ, vài trang giấy, từ trang điểm cô dâu lúc rạng sáng đến buổi tối đưa hai vị tiến vào động phòng mới kết thúc, cũng khó trách Cổ Duyệt than khổ thấu trời, như thế này cũng thật hành hạ người ta quá đi. Huống chi bọn họ vì muốn tiết kiệm chi phí mà cố gắng tự làm mọi việc, riêng việc đi đặt tiệc ở khách sạn cũng chạy đi chạy lại không biết bao nhiêu lần, theo cách nói của cô ấy chính là "Khảm giới chém vào khóe miệng đều nhanh bị ma phá."
“Mình thấy người ta đi một mạch 7-8 ngày liền, sợ cậu phương tâm trống vắng mới gác lại trăm công nghìn việc để an ủi cậu một chút, cậu còn không cảm kích…” Cổ Duyệt uống một ngụm trà hoa, lại liếc liếc mắt nhìn Dung Ý vẻ mặt đầy tâm sự, “ Cậu hôm nay làm sao vậy?”
Dung Ý có chút ngạc nhiên ngẩng đầu, bộ dáng ngơ ngác suy nghĩ một lát mới nói, “Mình mới nhận được email của bên săn đầu người.” Nói ra cũng thật kỳ quá, nàng mới đăng sơ yếu lý lịch trên mạng có mấy ngày đã có tin phản hồi. Hiện nay tình hình kinh tế khó khăn, tìm việc giống như là mò kim đáy bể, muốn tiến đến một đại công ty khác lại càng nan giải, bao nhiêu người đi du học về cầm hồ sơ còn phải do dự, nàng cũng không hiểu được tại sao.
Cổ Duyệt đầu tiên thì sửng sốt, sau cũng không cảm thấy gì. Vị trí của Dung Ý ở trong công ty cũng không xứng đáng, tận sức cống hiến mới có thể tạm ổn, lại bị phó tổng phu nhân chèn ép, mặt ngoài vẫn tỏ vẻ hoàn thuận thân thiết, bên trong đã gợn sóng không ngừng. “Công ty đó như thế nào?”
“CCN…” Nàng cũng do dự, chuyển công việc sang một lĩnh vực mới, không chỉ vứt bỏ hết công sức vất vả từ đầu đến giờ để bắt đầu lại, còn có khả năng trắng tay nữa.
“Đã quyết định chưa?” Cổ Duyệt nhìn thoáng qua Dung Ý, cho dù không muốn nhưng là bạn bè, cô cũng hy vọng nàng có thể đi, dù sao CCN khổng chỉ là một công ty lớn mà còn là lĩnh vực truyền thông mà nàng vẫn tha thiết ước mơ. Năng lực như Dung Ý làm sao có thể cam tâm tình nguyện ở lại một công ty mậu dịch không có tiếng tăm gì như hiện giờ?
“Từ trước đến giờ mình cảm thấy, bắt đầu lại từ đầu chỉ là nói nhảm mà thôi, sự hào hứng ban đầu đã bị cuộc sống khó khăn này nghiền nát mất rồi. Nhưng gần đây mới dần dần phát hiện ra, người ta sống không thể uỷ khuất chính bản thân mình.” Lông mày nàng giãn ra, chiếc ô trên đầu che khuất ánh mặt trời nhưng không giấu được ý cười trong suốt kiên định.
Cổ Duyệt nhìn nàng mắt ngọc mày ngài, một thân nhẹ nhàng khoan khoái, giỏi giang, chỉ cảm thấy Dung Ý như được tái sinh, thoáng như trở lại năm 18 tuổi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nâng máy ảnh, ngắm nghía, chuyên chú, đối với những chuyện rất nhỏ cũng luôn để ý, giống như ngay cả lúc khẽ mỉm cười cũng hoàn toàn cuốn hút…
*****
Lúc về nhà trời đã tối hẳn. Trong khu nhà, cây cối trơ trụi chỉ còn vài chiếc lá khẽ rung rung như sắp lìa cành, nhánh cây giương nanh múa vuốt soi bóng trên mặt đấy, cảm giác có chút tiêu điều, thê lương. Đi ngang qua cái xe đậu ở đó, ánh mắt đảo qua, mí mắt hơi hơi nâng lên háo hức rồi lại thất vọng, tinh thần có chút sa sút.
Lúc lên lầu mở cửa lại do dự một chút, sáng nay nàng đi quên không khoá cửa sao? Cửa sắt không đóng hẳn, còn hơi hơi hé mở. Mở cửa vào thuận tay bật đèn lên, đang định ngồi xuống thay giày lại thoáng nhìn thấy thân ảnh đang dựa vào sô pha, tay đặt trên tay vịn. Thật là doạ người, nàng hơi hơi sửng sốt, giày mới tháo được một nửa, lúc này đang vịn vào tủ giày để đứng vững, tinh thần một hồi lâu không phục hồi.
Lý Tịch có lẽ là vừa bay về đã đến đây, còn mặc tây trang, tuy rằng mái tóc vẫn vào nếp như thường, nhưng trên mặt cũng có chút mệt mỏi. Nàng nhón chân đi vào phòng ngủ lấy chăn ra, không ngờ vừa đắp lên người anh đã tỉnh, mí mắt hơi hơi rung động, cựa mình ngồi thẳng dậy, cười cười, biểu tình thật sự mông lung.
“Không phải anh bảo ngày kia mới về sao?” Nàng cũng tuỳ ý ngồi vào sô pha, cách anh một cánh tay, anh kéo nàng lại gần, nghiêng người tinh tế hôn lên vành tai nàng, mơ hồ trả lời, “Ừ, anh về rồi…” Hơi thở phả trên mặt nàng, cúi đầu triền miên, “Có nhớ anh không?”
“Không có!” Nàng cười bẹo bẹo má anh.
Anh bật cười thành tiếng, “Em không lừa anh được đâu…” Ôm nàng, cắn cắn tai nàng, “Em nhớ tiểu nhị, phải không?” Ngón tay hơi lạnh nắm tay nàng di chuyển trên người mình.
Dung Ý nóng bừng bên tai, thuận tay đẩy anh một chút, thẹn quá hoá giận hỏi lại, “Anh có lúc nào đứng đắn được không vậy?” Nghĩ nghĩ lại nói thêm, “À, em có chuyện muốn nói với anh.”
Bé ngoan nhìn nàng bộ dáng nghiêm túc, gật đầu.
“Em chuẩn bị từ chức…” Nàng nhìn anh dò xét.
Anh lại chỉ vuốt cằm tỏ vẻ đồng ý, không có chút gì ngoài ý muốn, “Rất tốt.”
Nàng ngạc nhiên nhìn anh hoàn toàn không bất ngờ, “Anh phản ứng như vậy sao?”
Anh cười, “Không thì sao?”
“Anh phải nói một tràng hứa hẹn chiếu cố em, nói là em từ chức anh sẽ nuôi cả đời, gì gì đó chứ…” Nnàg giả bộ nhụt chí, trêu ghẹo anh. Hai người ở cạnh nhau chính là kỳ quái như vậy, không đấu võ mồm sẽ không chịu được.
Anh bộ dáng như bừng tỉnh đại ngộ, chớp chớp mắt, khoé miệng lộ ra nụ cười trêu tức giảo hoạt, “Hay là anh từ chức, em hứa hẹn chiếu cố anh, nuôi anh cả đời?”
Chỉ riêng bộ quần áo của anh ta cũng bằng bao năm tiền lương của nàng, ai mà nuôi được cơ chứ? Hung hăng nhéo một cái vào đùi trái của anh, anh đau đến mức chỉ biết há miệng xuýt xoa, đáy lòng thầm kêu nữ nhân này thật đúng là ra tay độc ác.
Một hồi hứa hẹn lần sau không dám tái phạm, anh lại cười tà nhìn nàng, khoan thai nói, “Nữ nhân tựa như kim cương, chỉ có trải qua từng lần dao cắt rồi mài cho bóng loáng mới có thể có được ánh sáng hoàn mĩ lóng lánh…” Hai tay vòng quanh cổ nàng, hôn nhẹ.
Nàng cảm nhận cảm giác mát mát kề sát ngực mình, cúi đầu nhìn thoáng qua vật nhỏ bé kia dưới ánh đèn mỏng manh vẫn nở rộ hào quang rực rỡ, trong trẻo tinh khiết, thoạt nhìn ước chừng cũng phải 3 cara. Nhớ lúc trước nàng đi cùng Cổ Duyệt vào tiệm vàng bạc, nhân viên bán hàng cực kỳ chu đáo giảng giải tường tận, “kim cương lục sắc 2~3 cara, khoảng 10~12 vạn tệ…” Nghe xong nàng còn muốn nín thở. Nay nhìn viên đá quý đính giữa bông sen vàng trước ngực, trong lòng cảm giác thật khó gọi tên. Tuy rằng quan hệ giữa hai người đã rõ, nhưng nàng chưa bao giờ nhận món quà nào quý giá của anh, chỉ vì sợ mình trở thành kẻ đào mỏ như người ngoài vẫn nói, cũng sợ anh cho là như thế. Nhưng thân thể chỉ cứng ngắc, không lập tức giơ tay lên tháo ra. Chỉ vô tâm hỏi câu, “Sao lại tặng quà cho em?”
“Nhìn thích là mua…” Anh cười, nói ngắn gọn.
“Em có thể hay không…”
“Không được!” Anh cầm tay nàng đang muốn cởi nó ra, cúi đầu thản nhiên nhìn ánh mắt của nàng, “Đeo nó vào em sẽ trở thành một người hoàn toàn mới. Trong mắt anh, Dúng Ý chính là cô gái dũng cảm kiêu ngạo theo đuổi giấc mộng của mình, tự tin, kiên cường, quật cường, quyết đoán…”
Mắt nàng như bao phủ bởi lớp sương mù, chỉ cảm thấy ánh mắt màu hổ phách của anh so với viên kim cương ở ngực kia còn chói sáng loá mắt hơn, trụ trụ môi cắt ngang lời anh, thấp giọng nói thầm “Em tốt như vậy sao?”
“Không có…” Lý mỗ nhân nói thật đương nhiên.
Nàng rút một tay ra tóm lấy cái gối ôm bên cạnh làm bộ muốn ném vào đầu anh, lại bị anh bắt được không thể động đậy, “Làm quen với việc bị anh châm chọc khó như vậy sao? Ân?”
Lòng nàng rung lên, không nói gì, chỉ vì trước mặt người này nàng không có cách nào che giấu chính mình, trong đầu phảng phất thuỷ triều ấm áp bắt đầu khởi động, đầu ngón tay lướt qua viên đá lục sắc tinh xảo phía dưới xương quai xanh, giống như mang theo sức mạnh vô hình nào đó nhồi vào trái tim nàng.
“Thích không?” Anh ôm nàng, cằm tựa vào đỉnh đầu nàng, lúc nói chuyện tì xuống hơi hơi đau. Nhưng nàng lại thích cảm giác đau đó, đặc biệt thoải mái, “Ân…” Nàng gật đầu, hai người cứ ôm nhau như vậy, thật lâu sau vẫn không nhúc nhích, nàng lại như nghĩ tới điều gì, rầu rĩ mở miệng, “Em không thể yêu cầu cái mình muốn sao?”
“Ân.” Anh yên lặng ôm nàng, mắt nhắm hờ lại, sắc mặt im lìm như sắp ngủ.
“Lần sau trực tiếp chiết hiện cho em được không?”
Anh mở bừng mắt chớp chớp, sửng sốt một hồi lâu mới bật cười.
Kim cương lục sắc, nằm ở nơi gần tâm trái đất nhất, trải qua bao lần sôi trào trong suốt 25 triệu năm, đến lúc không thể chịu nổi nữa, trong nháy mắt thay đổi nhan sắc, biến thành màu xanh nhạt xinh đẹp như bây giờ.
Nàng không biết cấp 6 là khả năng chiết xạ ánh sáng cao nhất tạo hào quang bao quanh viên đá quý, ẩn chứa hàm ý yêu người đến tận cùng thế giới.
/86
|