Dứt lời, từ trong đám người lại tiếp tục có ba tên bị đẩy vào trong, cũng là số người cuối cùng còn sót lại của Viên Lục Tường mang theo.
Cách đó khá xa, tại một quán rượu nhỏ gần cổng phía tây của Thủy Thành, có hai người đang ngồi nâng chén với nhau. Một người thì hơi lớn tuổi, râu đã có vài sợi bạc, còn áo quần rách nát nhìn y như một tên ăn mày, kẻ còn lại thì ăn mặc lôi thôi lếch thếch, trên cổ có một hình xăm giống như là mũi tên, tay gã đang cầm vò rượu đổ vào miệng.
“Hồ Chương, theo ngươi thì tình hình hiện tại của Huỳnh Thanh ra sao?” Tên có râu hỏi.
Kẻ còn lại hạ vò rượu xuống, trả lời xong liền đưa lên uống tiếp. “Cũng khó nói lắm, ả yêu nữ kia cũng không phải dạng vừa. Toàn bộ Ngân Tiệt của ta đều bị Huỳnh Thanh lấy sạch, mà thứ đó tích cóp cũng không dễ dàng. Mỗi năm chỉ có hai đến ba đợt thương nhân từ phương bắc đến Thủy Thành để trao đổi, mỗi lần chỉ kiếm được không tới một chai.”
“Mà chẳng phải hắn cũng vét sạch từ chỗ của ngươi sao?”
Tên có râu thở dài. “Cũng không thể từ chối được, hắn nằng nặc muốn hết toàn bộ số Ngân Tiệt mà ta có, từ chối cũng không tiện, dù sao hắn cũng không phải là lấy không, mà là trao đổi với ta một số thứ tốt khác.”
“Nhưng ta không hiểu được, tại sao tên đó lại cố đối đầu với ả ta, chẳng qua chỉ là tên nhãi Lý Hào mà thôi, có đáng phải mạo hiểm như vậy không?”
Tên ăn mặc lôi thôi đặt hẳn vò rượu xuống đất rồi nói. “Có một số chuyện ngươi không biết, sở dĩ Huỳnh Thanh quyết định đối đầu với ả ta có hai nguyên nhân.”
“Ngươi còn nhớ lý do mà ả ta được gọi là yêu nữ hay không?”
Tên có râu trầm tư trong chốc lát rồi giật mình hỏi ngược người kia. “Không.... không lẽ là…?”
“Đúng vậy, đám người chết dưới tay ả ta trong số đó có người thân của Huỳnh Thanh. Sau khi nhận được tin, gã vội vàng chạy đến nơi thì chỉ còn lại những bức tượng bằng băng mà thôi.”
“Gã nổi điên chạy vào bên trong miếu, tìm đủ mọi cách tấn công nhưng không thành, thậm chí một cọng tóc cũng không bị ảnh hưởng. Bất lực trước ả ta, gã chỉ có thể giết hết đám người sống còn lại để trút giận rồi mang hết đống tượng bằng băng đó trở về.”
“Với hy vọng bọn họ vẫn còn sống, ngày qua ngày hắn tìm mọi cách rã đông những bức tượng nhưng không thành, bốn năm trước gã gặp một nhóm thương nhân đến từ phương bắc, lúc này mới phát hiện ra Ngân Tiệt.”
“Ngay lập tức, gã trở về sử dụng Ngân Tiệt lên những bức tượng băng thì thấy có dấu hiệu rã đông. Chỉ là kết quả không như mong muốn, băng tan ra thì mạng cũng đã tàn. Từ đó trở đi gã thề độc sẽ tìm mọi cách để báo thù.” Hồ Chương từ tốn kể lại.
“Vậy hiện tại hắn quyết định ra tay tức là đã có biện pháp giết ả ta?” Tên có râu lập tức hỏi.
“Hươu chết về tay ai thì còn chưa biết được, một bên thì đã chuẩn bị từ lâu, một bên thì không phải dạng vừa, dù thành công hay thất bại thì sắp tới có lẽ là phải thay đổi vài thứ rồi.” Gã nhìn tên có râu với ánh mắt đầy thâm ý.
Trong một gian phòng nhỏ ở Bạch Phủ, Lý Cung quỳ dưới đất chắp tay hướng tới một thanh niên trẻ tuổi với vẻ mặt đầy cung kính. Hai người đứng bên cạnh khá quen thuộc, là Võ Đại cùng Võ Nhị.
“Bạch Tước công tử, lão nô vô dụng, vẫn chưa tìm được thứ mà ngài muốn.”
Thanh niên trẻ tuổi kia không ai khác là Bạch Tư Thành, y ngồi trên ghế, cổ tay chống cằm nhìn Lý Cung rồi nói. “Đã hơn một tháng trôi qua mà không có chút tiến triển nào sao?”
“Việc này cũng không phải dễ, xin công tử cho ta thêm chút thời gian.”
Bạch Tư Thành nghe vậy thì phất tay ra hiệu, Lý Cung thấy thế cặp lông mày giãn ra, liền xoay người rời khỏi phòng.
Đợi một lúc sau khi Lý Cung rời đi, Lý Đại mới lên tiếng. “Chủ nhân, thời gian còn dài chúng ta không nên gấp, ta có cảm giác Thủy Thành này có cái gì đó rất lạ. Huống hồ phụ thân ngài gửi lời nhắn, tốt nhất chúng ra vẫn nên rời khỏi đây, sợ nếu còn chần chừ thì bọn người kia sẽ bắt đầu nghi ngờ.”
Bạch Tư Thành trầm ngâm trong giây lát rồi hướng đến Võ Đại mà hỏi. “Hai người các ngươi cũng cảm nhận thấy ở nơi này có gì đó không đúng phải không.”
Võ Đại lẫn Võ Nhị cùng nhìn nhau sau đó cả hai cùng gật đầu, thấy thế Bạch Tư Thành trên mặt lộ vẻ đăm chiêu, bước qua bước lại liên tục mấy vòng.
Cả hai tên Võ Đại, Võ Nhị thấy thế thì một tên cười khổ, một tên thì thở dài. Với tính cách chủ nhân bọn hắn ra sao chẳng lẽ hai người bọn hắn còn không hiểu, mỗi lần tò mò, hiếu kỳ về một việc gì đó chủ nhân của bọn hắn thường có biểu hiện như thế này, sau đó để thỏa mãn tính tò mò y nhất định sẽ tìm hiểu cho bằng được.
Võ Đại đưa mắt ra hiệu cho Võ Nhị, hiểu ý ông anh của mình. Võ Nhị lần nữa nhắc lại lời Võ Đại đã nói lúc trước với Bạch Tư Thành. “Chủ nhân, phụ thân của ngài gửi lời nhắn,...”
Nghe tới đây Bạch Tư Thành bộ mặt từ tò mò chuyển sang mất hứng, thậm chí có chút không vui, hắn liền nói.
“Mấy lão già chết tiệt ấy tưởng là ngon lắm sao. Hừ, đợi đến khi chúng ta tìm được vật ấy, tự tay ta sẽ bóp chết từng tên từng tên một.”
Tuy là nói thế, nhưng Bạch Tư Thành vẫn đủ tỉnh táo để biết đâu là việc nên làm, vừa nói xong y cũng rời khỏi căn phòng đó, hướng về một gian phòng khác cũng cách nơi này không xa, hai tên song sinh kia thì vẫn đi theo sau y.
Trong chốc lát cả ba người đã đến nơi, y mở cửa ra, đập vào mắt đầu tiên là bàn ghế cùng bộ tách trà, tiếp theo đó là có hai người đang ngồi trơ ra, cùng nhìn về một hướng với ánh mắt đờ đẫn. Kỳ lạ ở chỗ một trong hai người giống hệt Bạch Tư Thành như đúc, chỉ khác mỗi ánh mắt ngây ngốc không có chút sức sống nào mà thôi. Còn lại là một người trung niên hơi béo, với mái tóc màu nâu sạm và chiếc mũi khoằm không ai khác đó chính là phụ thân của Bạch Tư Thành - Bạch Thanh Hiền.
Bạch Tư Thành bước vào bên trong dùng ngón tay phẩy nhẹ một cái, trên đầu ngón tay y xuất hiện một đốm sáng ba màu, hướng thẳng đến sau gáy “Bạch Tư Thành” mà bay đến. Ngay khi vừa chạm vào da của “Bạch Tư Thành” thì đốm sáng biến mất. Tiếp sau đó cả người y co giật, đôi mắt hiện lên vẻ thống khổ, như đang chịu đựng thứ gì đó giày vò bên trong cơ thể.
Sau vài hơi thở, mí mắt của Bạch Tư Thành buông xuống, y ngã lăn ra đất bất tỉnh. Còn Bạch Thanh Hiền bắt đầu thoát khỏi trạng thái ngây ngốc. Đôi mắt gã cũng đã phục hồi lại sự linh hoạt, ngay tức khắc từ khuôn mặt đờ đẫn liền đổi sang hoảng sợ. Nhìn thấy con của gã đang nằm trên đất, Bạch Thanh Hiền vội chạy đến bên cạnh kiểm tra xem Bạch Tư Thành thế nào, nhận thấy y còn thở gã mới bớt đi sự lo lắng.
Lúc này Bạch Thanh Hiền mới quay ra nhìn “Bạch Tư Thành” rồi hỏi. “Ngươi...ngươi là ai, rốt cuộc ngươi muốn gì?”
“Bạch Tư Thành” không trả lời, hắn giơ cánh tay lên, một ngọn lửa màu xanh lá xuất hiện, chạy dọc theo cánh tay bao trùm toàn bộ lòng bàn tay, rồi hướng tới trước tung một chưởng. Ngọn lửa màu xanh bay thẳng tới cổ của Bạch Thanh Hiền trong sự sợ hãi có chút bất ngờ. Khi ngọn lửa đã cách tầm một gang tay thì y chỉ còn biết nhắm mắt lại đợi chờ cái chết.
Đợi một lúc vẫn không thấy gì xảy đến thì Bạch Thanh Hiền mở mắt ra, y mới phát hiện một vết cháy đen in trên ngực mình. Còn đang chưa hiểu chuyện gì thì ở phía trước mặt vang lên giọng nói.
Cách đó khá xa, tại một quán rượu nhỏ gần cổng phía tây của Thủy Thành, có hai người đang ngồi nâng chén với nhau. Một người thì hơi lớn tuổi, râu đã có vài sợi bạc, còn áo quần rách nát nhìn y như một tên ăn mày, kẻ còn lại thì ăn mặc lôi thôi lếch thếch, trên cổ có một hình xăm giống như là mũi tên, tay gã đang cầm vò rượu đổ vào miệng.
“Hồ Chương, theo ngươi thì tình hình hiện tại của Huỳnh Thanh ra sao?” Tên có râu hỏi.
Kẻ còn lại hạ vò rượu xuống, trả lời xong liền đưa lên uống tiếp. “Cũng khó nói lắm, ả yêu nữ kia cũng không phải dạng vừa. Toàn bộ Ngân Tiệt của ta đều bị Huỳnh Thanh lấy sạch, mà thứ đó tích cóp cũng không dễ dàng. Mỗi năm chỉ có hai đến ba đợt thương nhân từ phương bắc đến Thủy Thành để trao đổi, mỗi lần chỉ kiếm được không tới một chai.”
“Mà chẳng phải hắn cũng vét sạch từ chỗ của ngươi sao?”
Tên có râu thở dài. “Cũng không thể từ chối được, hắn nằng nặc muốn hết toàn bộ số Ngân Tiệt mà ta có, từ chối cũng không tiện, dù sao hắn cũng không phải là lấy không, mà là trao đổi với ta một số thứ tốt khác.”
“Nhưng ta không hiểu được, tại sao tên đó lại cố đối đầu với ả ta, chẳng qua chỉ là tên nhãi Lý Hào mà thôi, có đáng phải mạo hiểm như vậy không?”
Tên ăn mặc lôi thôi đặt hẳn vò rượu xuống đất rồi nói. “Có một số chuyện ngươi không biết, sở dĩ Huỳnh Thanh quyết định đối đầu với ả ta có hai nguyên nhân.”
“Ngươi còn nhớ lý do mà ả ta được gọi là yêu nữ hay không?”
Tên có râu trầm tư trong chốc lát rồi giật mình hỏi ngược người kia. “Không.... không lẽ là…?”
“Đúng vậy, đám người chết dưới tay ả ta trong số đó có người thân của Huỳnh Thanh. Sau khi nhận được tin, gã vội vàng chạy đến nơi thì chỉ còn lại những bức tượng bằng băng mà thôi.”
“Gã nổi điên chạy vào bên trong miếu, tìm đủ mọi cách tấn công nhưng không thành, thậm chí một cọng tóc cũng không bị ảnh hưởng. Bất lực trước ả ta, gã chỉ có thể giết hết đám người sống còn lại để trút giận rồi mang hết đống tượng bằng băng đó trở về.”
“Với hy vọng bọn họ vẫn còn sống, ngày qua ngày hắn tìm mọi cách rã đông những bức tượng nhưng không thành, bốn năm trước gã gặp một nhóm thương nhân đến từ phương bắc, lúc này mới phát hiện ra Ngân Tiệt.”
“Ngay lập tức, gã trở về sử dụng Ngân Tiệt lên những bức tượng băng thì thấy có dấu hiệu rã đông. Chỉ là kết quả không như mong muốn, băng tan ra thì mạng cũng đã tàn. Từ đó trở đi gã thề độc sẽ tìm mọi cách để báo thù.” Hồ Chương từ tốn kể lại.
“Vậy hiện tại hắn quyết định ra tay tức là đã có biện pháp giết ả ta?” Tên có râu lập tức hỏi.
“Hươu chết về tay ai thì còn chưa biết được, một bên thì đã chuẩn bị từ lâu, một bên thì không phải dạng vừa, dù thành công hay thất bại thì sắp tới có lẽ là phải thay đổi vài thứ rồi.” Gã nhìn tên có râu với ánh mắt đầy thâm ý.
Trong một gian phòng nhỏ ở Bạch Phủ, Lý Cung quỳ dưới đất chắp tay hướng tới một thanh niên trẻ tuổi với vẻ mặt đầy cung kính. Hai người đứng bên cạnh khá quen thuộc, là Võ Đại cùng Võ Nhị.
“Bạch Tước công tử, lão nô vô dụng, vẫn chưa tìm được thứ mà ngài muốn.”
Thanh niên trẻ tuổi kia không ai khác là Bạch Tư Thành, y ngồi trên ghế, cổ tay chống cằm nhìn Lý Cung rồi nói. “Đã hơn một tháng trôi qua mà không có chút tiến triển nào sao?”
“Việc này cũng không phải dễ, xin công tử cho ta thêm chút thời gian.”
Bạch Tư Thành nghe vậy thì phất tay ra hiệu, Lý Cung thấy thế cặp lông mày giãn ra, liền xoay người rời khỏi phòng.
Đợi một lúc sau khi Lý Cung rời đi, Lý Đại mới lên tiếng. “Chủ nhân, thời gian còn dài chúng ta không nên gấp, ta có cảm giác Thủy Thành này có cái gì đó rất lạ. Huống hồ phụ thân ngài gửi lời nhắn, tốt nhất chúng ra vẫn nên rời khỏi đây, sợ nếu còn chần chừ thì bọn người kia sẽ bắt đầu nghi ngờ.”
Bạch Tư Thành trầm ngâm trong giây lát rồi hướng đến Võ Đại mà hỏi. “Hai người các ngươi cũng cảm nhận thấy ở nơi này có gì đó không đúng phải không.”
Võ Đại lẫn Võ Nhị cùng nhìn nhau sau đó cả hai cùng gật đầu, thấy thế Bạch Tư Thành trên mặt lộ vẻ đăm chiêu, bước qua bước lại liên tục mấy vòng.
Cả hai tên Võ Đại, Võ Nhị thấy thế thì một tên cười khổ, một tên thì thở dài. Với tính cách chủ nhân bọn hắn ra sao chẳng lẽ hai người bọn hắn còn không hiểu, mỗi lần tò mò, hiếu kỳ về một việc gì đó chủ nhân của bọn hắn thường có biểu hiện như thế này, sau đó để thỏa mãn tính tò mò y nhất định sẽ tìm hiểu cho bằng được.
Võ Đại đưa mắt ra hiệu cho Võ Nhị, hiểu ý ông anh của mình. Võ Nhị lần nữa nhắc lại lời Võ Đại đã nói lúc trước với Bạch Tư Thành. “Chủ nhân, phụ thân của ngài gửi lời nhắn,...”
Nghe tới đây Bạch Tư Thành bộ mặt từ tò mò chuyển sang mất hứng, thậm chí có chút không vui, hắn liền nói.
“Mấy lão già chết tiệt ấy tưởng là ngon lắm sao. Hừ, đợi đến khi chúng ta tìm được vật ấy, tự tay ta sẽ bóp chết từng tên từng tên một.”
Tuy là nói thế, nhưng Bạch Tư Thành vẫn đủ tỉnh táo để biết đâu là việc nên làm, vừa nói xong y cũng rời khỏi căn phòng đó, hướng về một gian phòng khác cũng cách nơi này không xa, hai tên song sinh kia thì vẫn đi theo sau y.
Trong chốc lát cả ba người đã đến nơi, y mở cửa ra, đập vào mắt đầu tiên là bàn ghế cùng bộ tách trà, tiếp theo đó là có hai người đang ngồi trơ ra, cùng nhìn về một hướng với ánh mắt đờ đẫn. Kỳ lạ ở chỗ một trong hai người giống hệt Bạch Tư Thành như đúc, chỉ khác mỗi ánh mắt ngây ngốc không có chút sức sống nào mà thôi. Còn lại là một người trung niên hơi béo, với mái tóc màu nâu sạm và chiếc mũi khoằm không ai khác đó chính là phụ thân của Bạch Tư Thành - Bạch Thanh Hiền.
Bạch Tư Thành bước vào bên trong dùng ngón tay phẩy nhẹ một cái, trên đầu ngón tay y xuất hiện một đốm sáng ba màu, hướng thẳng đến sau gáy “Bạch Tư Thành” mà bay đến. Ngay khi vừa chạm vào da của “Bạch Tư Thành” thì đốm sáng biến mất. Tiếp sau đó cả người y co giật, đôi mắt hiện lên vẻ thống khổ, như đang chịu đựng thứ gì đó giày vò bên trong cơ thể.
Sau vài hơi thở, mí mắt của Bạch Tư Thành buông xuống, y ngã lăn ra đất bất tỉnh. Còn Bạch Thanh Hiền bắt đầu thoát khỏi trạng thái ngây ngốc. Đôi mắt gã cũng đã phục hồi lại sự linh hoạt, ngay tức khắc từ khuôn mặt đờ đẫn liền đổi sang hoảng sợ. Nhìn thấy con của gã đang nằm trên đất, Bạch Thanh Hiền vội chạy đến bên cạnh kiểm tra xem Bạch Tư Thành thế nào, nhận thấy y còn thở gã mới bớt đi sự lo lắng.
Lúc này Bạch Thanh Hiền mới quay ra nhìn “Bạch Tư Thành” rồi hỏi. “Ngươi...ngươi là ai, rốt cuộc ngươi muốn gì?”
“Bạch Tư Thành” không trả lời, hắn giơ cánh tay lên, một ngọn lửa màu xanh lá xuất hiện, chạy dọc theo cánh tay bao trùm toàn bộ lòng bàn tay, rồi hướng tới trước tung một chưởng. Ngọn lửa màu xanh bay thẳng tới cổ của Bạch Thanh Hiền trong sự sợ hãi có chút bất ngờ. Khi ngọn lửa đã cách tầm một gang tay thì y chỉ còn biết nhắm mắt lại đợi chờ cái chết.
Đợi một lúc vẫn không thấy gì xảy đến thì Bạch Thanh Hiền mở mắt ra, y mới phát hiện một vết cháy đen in trên ngực mình. Còn đang chưa hiểu chuyện gì thì ở phía trước mặt vang lên giọng nói.
/46
|