Trọng Hoa thầm thở dài. Nếu như có thể lựa chọn, hắn cũng không muốn như vậy.
Nhưng bất kỳ người nào trong cung này cũng không nhờ vả được, không tin được, chỉ có Chung Duy Duy có thể tin. Dù không thích, dù là căm hận, nàng cũng sẽ không ra tay với đứa bé này, chỉ cần nàng đã đồng ý với hắn, thì nàng sẽ hết sức bảo vệ đứa trẻ này chu toàn.
Hắn ngồi xổm xuống, kéo tay Hựu Hựu, ngón tay chỉ Chung Duy Duy, nói khẽ với Hựu Hựu:’’ Nàng chính là dì Duy ta nói với con, về sau sẽ là nàng chăm sóc con, con ăn ở đều đi theo nàng, nàng sẽ bảo vệ con, không để cho con bị oan ức, không để cho con bị bắt nạt. Đi hành một lễ với nàng, gọi một tiếng dì Duy.’’
Hựu Hựu ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Chung Duy Duy rất lâu, lại rủ mắt xuống, nhỏ giọng nói:’’Dì ấy không thích con.’’
Đứa bé này luôn luôn nhạy cảm như vậy, chẳng lẽ là bởi vì không có mẹ ruột chăm sóc, sống lang thang, trải qua sinh tử, cho nên tuổi rất nhỏ liền học biết nhìn ánh mắt của người khác sao? Trọng Hoa cố sức khiến cho mình cười tươi vui thoải mái chút:’’Không có chuyện đó đâu, dì Duy con là một người tốt ít có, nàng đã đồng ý sẽ chăm sóc cho con thật tốt, thì nhất định sẽ hết sức chăm sóc con.’’
Hựu Hựu lom lom nhìn hắn:”Dì ấy chính miệng đồng ý cha sao?’’
Trọng Hoa gật đầu thật mạnh:’’Đúng vậy, chính miệng nàng đồng ý với ta.’’
Hựu Hựu nhẹ giọng mà kiên định nói:’’Dì ấy cũng không thích cha, nàng ghét con, con nhìn thấy dì ấy lặng lẽ trừng cha, có lẽ là dì ấy hết cách mới không thể không đồng ý với cha.’’
Trọng Hoa cũng không cười nổi nữa, hắn chỉ cảm thấy trong vô hình có một quyền, nện mạnh trước ngực hắn, khiến hắn vừa khó chịu vừa đau vừa buồn bực, mặt hắn u ám:’’Con nít biết cái gì chứ? Không được nói bậy nói bạ.’’
Hựu Hựu bị sợ tiến lên phía trước, ôm chặt lấy cánh tay hắn, nói khẽ:’’Cha đừng giận, đừng không cần con, con nghe lời mà, dì Duy thích cha, không ghét cha đâu.’’
Trọng Hoa bất đắc dĩ ôm chặt thân thể nhỏ bé của Hựu Hựu, trong lòng tràn đầy chua xót, là hắn có lỗi với đứa bé này.
Hắn mềm giọng, nhẹ nhàng an ủi Hựu Hựu:’’Cha không hung dữ với con, là cha không tốt. Đi, ta dẫn con đi tìm dì Duy, con chính miệng hỏi nàng, có thích con, có bằng lòng chăm sóc con hay không. Nếu như nàng không thích con, không muốn chăm sóc con, chúng ta đổi người khác chiếu cố con, được không?’’
Hựu Hựu bất đắc dĩ gật đầu, nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Trọng Hoa, đi tới trước mặt Chung Duy Duy, cúi đầu không chịu nói chuyện.
Chung Duy Duy nhếch khóe môi, nhìn như cười thân thiết lại vinh hạnh, thực tế nụ cười chẳng đạt đến đáy mắt, vẻ giễu cợt và khinh thường đầy mặt:’’Vi thần ra mắt bệ hạ, ra mắt hoàng trưởng tử.’’
Trọng Hoa chăm chú nhìn ánh mắt nàng, dù giọng điệu rất chậm rất ôn hòa nói:”Trước đó ngươi và trẫm từng nói, muốn yêu cầu Tiểu Đường quay về giúp đỡ, trẫm đã sắp xếp đâu vào đó rồi, chậm nhất là chập tối hôm nay là nàng có thể đến.’’
Đây là một trong những điều kiện để cho nàng chiếu cố Hựu Hựu? Trước đó luôn giấu Tiểu Đường đi, không để cho Tiểu Đường trở lại, bây giờ rốt cuộc chịu thả người, lại là vì thằng nhãi con này. Chung Duy Duy nhàn nhạt nói:’’Tạ chủ long ân?’’ Rồi xác nhận. “Ba năm rưỡi đúng không ạ?’’
“Bốn năm.’’ Trọng Hoa hít thở sâu, ném ra món pháp bảo cuối cùng:’’Có một bức thư, là Chung Mậu bảo người mang đến cho ngươi, có lẽ ngươi sẽ muốn xem. Còn nữa, lần này bọn họ đi đón Hựu Hựu, đã gặp Chung Mậu, có lẽ ngươi muốn nghe bọn họ nói một chút về tình hình của Thương Sơn. Nếu như ngươi muốn, bảo người đi đón Chung Mậu đến kinh thành cũng được.’’
Hắn rủ mắt, giọng nói thấp không nghe nổi lại bất đắc dĩ:’’Coi như trẫm cầu ngươi.’’
Vẻ trào phúng trên mặt Chung Duy Duy dần dần phai nhạt, nhiều năm như vậy, nàng chưa từng nghe nói hắn cầu ai cả? Ngay cả năm nàng phải đi ấy, hắn đòi sống đòi chết, cũng chưa từng nói một chữ ‘cầu’. Hôm nay, hắn đã nói hắn cầu nàng vì đứa bé này.
Nàng giữ bình tĩnh, lạnh nhạt nói:”Tạ ý tốt của bệ hạ, kinh thành sầm uất, không thích hợp cho Chung Mậu sống, hắn sống ở Thương Sơn khá tốt.’’
Sau đó chẳng nhìn Trọng Hoa thêm nữa, ngồi xổm trước mặt Hựu Hựu, đưa tay ra, mỉm cười nói chuyện với Hựu Hựu:’’Hoàng trưởng tử, hạ quan là Chung Duy Duy, là đồng sử trong cung của bệ hạ, ngài có thể gọi ta là Chung cô cô.’’
Hựu Hựu rủ mắt không chịu nhìn Chung Duy Duy, siết tay Trọng Hoa thật chặt, Trọng Hoa cũng ngồi xổm xuống, nhẹ giọng khích lệ cậu bé:’’Hựu Hựu, gọi dì Duy, con hỏi nàng có thích chăm sóc con, có thích con hay không?’’
Hựu Hựu mím chặt môi, vẫn không chịu nói chuyện, cũng chẳng chịu nhìn Chung Duy Duy.
Xem ra là một đứa trẻ kỳ lạ tính tình lầm lì, được thôi, nhị sỏa tử trả cả tiền lẫn lãi, nàng cứ làm việc thôi. Cứ ngoan cố không chịu chăm sóc nó, hắn còn tưởng rằng nàng không bỏ được hắn, là đang ghen sinh ra khó chịu ấy chứ, phi phi phi! Chung Duy Duy giữ một tư thế từ đầu đến cuối, kiên nhẫn chờ đợi Hựu Hựu mở miệng, tỏ ra vô cùng làm hết bổn phận.
Trọng Hoa lại hơi có vẻ sốt ruột, khẽ đẩy Hựu Hựu, nghiêm nghị nói:’’Hựu Hựu, trước đó con đáp ứng ta thế nào?’’
Hựu Hựu nhìn lướt qua Trọng Hoa hơi sợ hãi, ngẩng đầu nhìn về phía Chung Duy Duy, nhỏ giọng hỏi nàng:’’Ta cảm thấy ngươi không thích ta, rất ghét ta, là bởi vì ta không tốt, không khiến cho người khác thích ư?’’
Đôi mắt hắc bạch phân minh của Hựu Hựu trong suốt ngây thơ, Chung Duy Duy đối diện với đôi mắt sắc bén lại ngây thơ như vậy, trong lúc nhất thời tâm tình vô cùng phức tạp. Ai sẽ thích con của vị hôn phu đã từng yêu sâu đậm sinh với một người khác? Dĩ nhiên nàng cũng không thể ngoại lệ, nhưng nàng không nói ra miệng, nén lại không đặt trong lòng.
Nàng nhìn ánh mắt của Hựu Hựu, cố gắng khiến cho mình có vẻ bình tĩnh lại ôn hòa:’’Hoàng trưởng tử điện hạ, ngài là ảo giác, chúng ta lần đầu gặp mặt, hạ quan làm sao lại biết ngài không tốt, không khiến cho người khác thích đây? Ngài có vô lễ với hạ quan không? Có đùa dai trêu cợt hạ quan hay không?’’
Hựu Hựu lắc đầu:’’Không có.’’
Chung Duy Duy liền cười:’’Vậy thì đúng rồi, hạ quan cũng không có không thích và ghét ngài, ngược lại, hạ quan cảm thấy ngài vô cùng thông minh, lớn lên rất đẹp.’’ Dáng dấp thật giống Trọng Hoa, đặc biệt là đôi mắt này, vừa thấy đã đâm đau mắt nàng.
Trong mắt Hựu Hựu thoáng qua một tia xấu hổ khẩn trương, mặc dù chưa buông tay Trọng Hoa, nhưng nhẹ nhàng gọi Chung Duy Duy một tiếng:’’Dì Duy, gọi ta là Hựu Hựu.’’
“Ừm, Hựu Hựu.’’ Chung Duy Duy bất ngờ với sự thông minh hiểu chuyện sớm của Hựu Hựu, không nhịn được suy nghĩ bậy bạ, còn nhỏ tuổi đã thông minh như vậy, là bởi vì mẹ ruột của nó rất thông minh ấy nhỉ.
“Sau này nó ăn ở cùng một chỗ với ngươi, ngươi gọi tên nó là được, cũng không cần xưng hạ quan gì đó với nó, toàn bộ như thường.’’ Trong mắt Trọng Hoa chợt hiện lên tâm tư phức tạp, ngữ khí thận trọng lại chân thành:’’Ta giao nó cho ngươi, bất kể giữa ngươi và ta có bao nhiêu ân oán, ta mong ngươi chiếu cố hắn như với một người con của cố nhân bình thường, mà không phải là con trai ta.’’
Không phải con trai ngươi chẳng lẽ là con trai ta ư? Chung Duy Duy không muốn nhìn gương mặt đó của Trọng Hoa, khoa trương cười nói:’’Đa tạ bệ hạ tín nhiệm, xin bệ hạ yên tâm, vi thần nhất định hết lòng hết sức làm tốt chút chuyện, giải trừ nỗi lo về sau của ngài, để cho ngài yên tâm.’’
Trọng Hoa thấy nụ cười không thiết thực kia của nàng, nhíu mày:’’Chỗ ở trước của ngươi quá hẹp, không phù hợp thân phận của Hựu Hựu, dời đến trong Noãn các ở đi, như vậy an toàn lại có bảo vệ với nó, ngươi cũng có thể tiết kiệm chút tâm sức.’’
“Như vậy không tốt cho lắm?’’ Chung Duy Duy giận dữ. Hắn nghĩ hay quá, gian phòng nhỏ nàng ở khi trước mặc dù cách hắn gần, nhưng vẫn là độc lập, Noãn các lại thông với tẩm điện của hắn, ở giữa chỉ các một cửa sổ khắc hoa, nghe thấy hô hấp của hai bên, chẳng có chút riêng tư nào.
Nhưng bất kỳ người nào trong cung này cũng không nhờ vả được, không tin được, chỉ có Chung Duy Duy có thể tin. Dù không thích, dù là căm hận, nàng cũng sẽ không ra tay với đứa bé này, chỉ cần nàng đã đồng ý với hắn, thì nàng sẽ hết sức bảo vệ đứa trẻ này chu toàn.
Hắn ngồi xổm xuống, kéo tay Hựu Hựu, ngón tay chỉ Chung Duy Duy, nói khẽ với Hựu Hựu:’’ Nàng chính là dì Duy ta nói với con, về sau sẽ là nàng chăm sóc con, con ăn ở đều đi theo nàng, nàng sẽ bảo vệ con, không để cho con bị oan ức, không để cho con bị bắt nạt. Đi hành một lễ với nàng, gọi một tiếng dì Duy.’’
Hựu Hựu ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Chung Duy Duy rất lâu, lại rủ mắt xuống, nhỏ giọng nói:’’Dì ấy không thích con.’’
Đứa bé này luôn luôn nhạy cảm như vậy, chẳng lẽ là bởi vì không có mẹ ruột chăm sóc, sống lang thang, trải qua sinh tử, cho nên tuổi rất nhỏ liền học biết nhìn ánh mắt của người khác sao? Trọng Hoa cố sức khiến cho mình cười tươi vui thoải mái chút:’’Không có chuyện đó đâu, dì Duy con là một người tốt ít có, nàng đã đồng ý sẽ chăm sóc cho con thật tốt, thì nhất định sẽ hết sức chăm sóc con.’’
Hựu Hựu lom lom nhìn hắn:”Dì ấy chính miệng đồng ý cha sao?’’
Trọng Hoa gật đầu thật mạnh:’’Đúng vậy, chính miệng nàng đồng ý với ta.’’
Hựu Hựu nhẹ giọng mà kiên định nói:’’Dì ấy cũng không thích cha, nàng ghét con, con nhìn thấy dì ấy lặng lẽ trừng cha, có lẽ là dì ấy hết cách mới không thể không đồng ý với cha.’’
Trọng Hoa cũng không cười nổi nữa, hắn chỉ cảm thấy trong vô hình có một quyền, nện mạnh trước ngực hắn, khiến hắn vừa khó chịu vừa đau vừa buồn bực, mặt hắn u ám:’’Con nít biết cái gì chứ? Không được nói bậy nói bạ.’’
Hựu Hựu bị sợ tiến lên phía trước, ôm chặt lấy cánh tay hắn, nói khẽ:’’Cha đừng giận, đừng không cần con, con nghe lời mà, dì Duy thích cha, không ghét cha đâu.’’
Trọng Hoa bất đắc dĩ ôm chặt thân thể nhỏ bé của Hựu Hựu, trong lòng tràn đầy chua xót, là hắn có lỗi với đứa bé này.
Hắn mềm giọng, nhẹ nhàng an ủi Hựu Hựu:’’Cha không hung dữ với con, là cha không tốt. Đi, ta dẫn con đi tìm dì Duy, con chính miệng hỏi nàng, có thích con, có bằng lòng chăm sóc con hay không. Nếu như nàng không thích con, không muốn chăm sóc con, chúng ta đổi người khác chiếu cố con, được không?’’
Hựu Hựu bất đắc dĩ gật đầu, nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Trọng Hoa, đi tới trước mặt Chung Duy Duy, cúi đầu không chịu nói chuyện.
Chung Duy Duy nhếch khóe môi, nhìn như cười thân thiết lại vinh hạnh, thực tế nụ cười chẳng đạt đến đáy mắt, vẻ giễu cợt và khinh thường đầy mặt:’’Vi thần ra mắt bệ hạ, ra mắt hoàng trưởng tử.’’
Trọng Hoa chăm chú nhìn ánh mắt nàng, dù giọng điệu rất chậm rất ôn hòa nói:”Trước đó ngươi và trẫm từng nói, muốn yêu cầu Tiểu Đường quay về giúp đỡ, trẫm đã sắp xếp đâu vào đó rồi, chậm nhất là chập tối hôm nay là nàng có thể đến.’’
Đây là một trong những điều kiện để cho nàng chiếu cố Hựu Hựu? Trước đó luôn giấu Tiểu Đường đi, không để cho Tiểu Đường trở lại, bây giờ rốt cuộc chịu thả người, lại là vì thằng nhãi con này. Chung Duy Duy nhàn nhạt nói:’’Tạ chủ long ân?’’ Rồi xác nhận. “Ba năm rưỡi đúng không ạ?’’
“Bốn năm.’’ Trọng Hoa hít thở sâu, ném ra món pháp bảo cuối cùng:’’Có một bức thư, là Chung Mậu bảo người mang đến cho ngươi, có lẽ ngươi sẽ muốn xem. Còn nữa, lần này bọn họ đi đón Hựu Hựu, đã gặp Chung Mậu, có lẽ ngươi muốn nghe bọn họ nói một chút về tình hình của Thương Sơn. Nếu như ngươi muốn, bảo người đi đón Chung Mậu đến kinh thành cũng được.’’
Hắn rủ mắt, giọng nói thấp không nghe nổi lại bất đắc dĩ:’’Coi như trẫm cầu ngươi.’’
Vẻ trào phúng trên mặt Chung Duy Duy dần dần phai nhạt, nhiều năm như vậy, nàng chưa từng nghe nói hắn cầu ai cả? Ngay cả năm nàng phải đi ấy, hắn đòi sống đòi chết, cũng chưa từng nói một chữ ‘cầu’. Hôm nay, hắn đã nói hắn cầu nàng vì đứa bé này.
Nàng giữ bình tĩnh, lạnh nhạt nói:”Tạ ý tốt của bệ hạ, kinh thành sầm uất, không thích hợp cho Chung Mậu sống, hắn sống ở Thương Sơn khá tốt.’’
Sau đó chẳng nhìn Trọng Hoa thêm nữa, ngồi xổm trước mặt Hựu Hựu, đưa tay ra, mỉm cười nói chuyện với Hựu Hựu:’’Hoàng trưởng tử, hạ quan là Chung Duy Duy, là đồng sử trong cung của bệ hạ, ngài có thể gọi ta là Chung cô cô.’’
Hựu Hựu rủ mắt không chịu nhìn Chung Duy Duy, siết tay Trọng Hoa thật chặt, Trọng Hoa cũng ngồi xổm xuống, nhẹ giọng khích lệ cậu bé:’’Hựu Hựu, gọi dì Duy, con hỏi nàng có thích chăm sóc con, có thích con hay không?’’
Hựu Hựu mím chặt môi, vẫn không chịu nói chuyện, cũng chẳng chịu nhìn Chung Duy Duy.
Xem ra là một đứa trẻ kỳ lạ tính tình lầm lì, được thôi, nhị sỏa tử trả cả tiền lẫn lãi, nàng cứ làm việc thôi. Cứ ngoan cố không chịu chăm sóc nó, hắn còn tưởng rằng nàng không bỏ được hắn, là đang ghen sinh ra khó chịu ấy chứ, phi phi phi! Chung Duy Duy giữ một tư thế từ đầu đến cuối, kiên nhẫn chờ đợi Hựu Hựu mở miệng, tỏ ra vô cùng làm hết bổn phận.
Trọng Hoa lại hơi có vẻ sốt ruột, khẽ đẩy Hựu Hựu, nghiêm nghị nói:’’Hựu Hựu, trước đó con đáp ứng ta thế nào?’’
Hựu Hựu nhìn lướt qua Trọng Hoa hơi sợ hãi, ngẩng đầu nhìn về phía Chung Duy Duy, nhỏ giọng hỏi nàng:’’Ta cảm thấy ngươi không thích ta, rất ghét ta, là bởi vì ta không tốt, không khiến cho người khác thích ư?’’
Đôi mắt hắc bạch phân minh của Hựu Hựu trong suốt ngây thơ, Chung Duy Duy đối diện với đôi mắt sắc bén lại ngây thơ như vậy, trong lúc nhất thời tâm tình vô cùng phức tạp. Ai sẽ thích con của vị hôn phu đã từng yêu sâu đậm sinh với một người khác? Dĩ nhiên nàng cũng không thể ngoại lệ, nhưng nàng không nói ra miệng, nén lại không đặt trong lòng.
Nàng nhìn ánh mắt của Hựu Hựu, cố gắng khiến cho mình có vẻ bình tĩnh lại ôn hòa:’’Hoàng trưởng tử điện hạ, ngài là ảo giác, chúng ta lần đầu gặp mặt, hạ quan làm sao lại biết ngài không tốt, không khiến cho người khác thích đây? Ngài có vô lễ với hạ quan không? Có đùa dai trêu cợt hạ quan hay không?’’
Hựu Hựu lắc đầu:’’Không có.’’
Chung Duy Duy liền cười:’’Vậy thì đúng rồi, hạ quan cũng không có không thích và ghét ngài, ngược lại, hạ quan cảm thấy ngài vô cùng thông minh, lớn lên rất đẹp.’’ Dáng dấp thật giống Trọng Hoa, đặc biệt là đôi mắt này, vừa thấy đã đâm đau mắt nàng.
Trong mắt Hựu Hựu thoáng qua một tia xấu hổ khẩn trương, mặc dù chưa buông tay Trọng Hoa, nhưng nhẹ nhàng gọi Chung Duy Duy một tiếng:’’Dì Duy, gọi ta là Hựu Hựu.’’
“Ừm, Hựu Hựu.’’ Chung Duy Duy bất ngờ với sự thông minh hiểu chuyện sớm của Hựu Hựu, không nhịn được suy nghĩ bậy bạ, còn nhỏ tuổi đã thông minh như vậy, là bởi vì mẹ ruột của nó rất thông minh ấy nhỉ.
“Sau này nó ăn ở cùng một chỗ với ngươi, ngươi gọi tên nó là được, cũng không cần xưng hạ quan gì đó với nó, toàn bộ như thường.’’ Trong mắt Trọng Hoa chợt hiện lên tâm tư phức tạp, ngữ khí thận trọng lại chân thành:’’Ta giao nó cho ngươi, bất kể giữa ngươi và ta có bao nhiêu ân oán, ta mong ngươi chiếu cố hắn như với một người con của cố nhân bình thường, mà không phải là con trai ta.’’
Không phải con trai ngươi chẳng lẽ là con trai ta ư? Chung Duy Duy không muốn nhìn gương mặt đó của Trọng Hoa, khoa trương cười nói:’’Đa tạ bệ hạ tín nhiệm, xin bệ hạ yên tâm, vi thần nhất định hết lòng hết sức làm tốt chút chuyện, giải trừ nỗi lo về sau của ngài, để cho ngài yên tâm.’’
Trọng Hoa thấy nụ cười không thiết thực kia của nàng, nhíu mày:’’Chỗ ở trước của ngươi quá hẹp, không phù hợp thân phận của Hựu Hựu, dời đến trong Noãn các ở đi, như vậy an toàn lại có bảo vệ với nó, ngươi cũng có thể tiết kiệm chút tâm sức.’’
“Như vậy không tốt cho lắm?’’ Chung Duy Duy giận dữ. Hắn nghĩ hay quá, gian phòng nhỏ nàng ở khi trước mặc dù cách hắn gần, nhưng vẫn là độc lập, Noãn các lại thông với tẩm điện của hắn, ở giữa chỉ các một cửa sổ khắc hoa, nghe thấy hô hấp của hai bên, chẳng có chút riêng tư nào.
/113
|