Trường Uyên tất nhiên không rảnh để tâm bữa thịnh yến kia là cái gì, đám trưởng lão Vô Phương đã đuổi đến nơi, tay trái Nhĩ Sanh vẫn đang dùng sức đấu tranh với cánh tay phải. Thấy thân ảnh các trưởng lão, lòng nàng càng thêm lo lắng, bất lực nhìn Trường Uyên.
Trường Uyên thầm nghĩ, mặc kệ Nhĩ Sanh biến thành bộ dạng gì, trước vẫn phải ngăn cản đám tiên nhân này đã. Vừa nâng mi, chợt thấy sắc mặt Nhĩ Sanh biến ảo một cách kỳ dị, sau đó nàng cong môi cười: “Tới đúng lúc.” Nhất Lân kiếm trong tay Nhĩ Sanh rung lên, máu tươi trên thân kiếm theo mũi kiếm tí tách nhỏ xuống đất. Nàng cười lạnh nói: “Mới rồi đánh còn chưa đã nghiện.”
Nàng từng bước đi về phía trước, vốn định đánh với đám trưởng lão Vô Phương một phen, chợt cổ tay bị Trường Uyên đứng phía sau bắt lấy. Trong mắt hắn lộ ra tia không tán đồng: “Nhĩ Sanh, nếu lúc này nàng đấu với đám người đó, ma tính sẽ càng nặng thêm. Đừng phóng túng bản thân, hãy cố sức áp chế ma tính.”
Nhĩ Sanh ngẩn người, tròng mắt thoáng đen lại thoáng đỏ rực, cuối cùng nàng hất tay Trường Uyên ra, nói: “Cho dù hôm nay không giết họ, ngày khác họ cũng nhất định sẽ giết ta.”
Nhìn bàn tay mình bị Nhĩ Sanh hất ra, Trường Uyên có chút ngơ ngẩn, trầm mặc hồi lâu, sắc mặt hắn trầm xuống, lần đầu tiên quyết tâm cứng rắn với Nhĩ Sanh. Hắn túm lấy nàng, cường ngạnh đem thần lực rót vào cơ thể Nhĩ Sanh, một bên áp chế động tác của nàng, một bên nghiêm mặt nói: “Nàng tâm thần hỗn loạn, không phân được cái gì tốt, cái gì không tốt. Hôm nay chúng ta không đi Cửu U, cũng không đấu với đám người Vô Phương…”
“Nghiệp chướng còn muốn trốn ?” Tịch Ngộ đuổi tới hét lớn một tiếng, vung pháp khí, một đường bổ thẳng về phía Nhĩ Sanh.
Nhĩ Sanh không nóng nảy cũng chẳng tránh né, chỉ cười lạnh nói: “Trường Uyên, dù ta không đấu với họ, những người này vẫn quyết tâm thu thập ta.”
Lúc này, Trường Uyên đang bị thái độ của Nhĩ Sanh khiến cho tức giận, một chiêu kia của Tịch Ngộ bất thình lình quấy rối đối thoại của họ khiến hắn càng giận đến sôi gan. Phất tay đem pháp khí bổ tới trước mặt chém nát, không ngờ trong lúc hắn phân tâm, Nhĩ Sanh lại giãy mạnh khỏi sự giam cầm của hắn, nâng Nhất Lân kiếm đâm thẳng về phía Tịch Ngộ.
Tịch Ngộ chưa bao giờ nghĩ có tên đệ tử nào dám can đảm vung đao về phía mình, Nhĩ Sanh bỗng chủ động tấn công, hắn sắc mặt đại biến. Bị mạo phạm đến lửa giận trong lòng hắn càng bốc lên phừng phừng: “Quả là nghiệp chướng!” Cuối cùng hắn rút bội kiếm bên lưng ra, nghênh đỡ đường kiếm của Nhĩ Sanh.
“Lão già này cũng có chút bản lĩnh.”
Tịch Ngộ giận đến run người. Cùng thế hệ tu hành, hắn là người nỗ lực nhất, nhưng vì thiên tư không cao nên cũng là người đạt đến chân thân trễ nhất, vì vậy tướng mạo hắn thoạt nhìn là kẻ già nhất. Tự nhiên hắn cũng kị nhất người khác nói hắn già.
“Ngươi…!!!”
Một chiêu qua đi, hai người đáp xuống trên đất, Nhĩ Sanh nhìn Tịch Ngộ, cười khanh khách nói, “Kẻ khuyết thiếu cái gì thì sợ người khác nhắc đến cái đó. Ngươi không có thiên tư, tu hành vất vả mệt nhọc mới được tấm chân thân. Chấp niệm với quyền lực của ngươi quá nặng, lại muốn làm tiên tôn kế nhiệm của Vô Phương ? Nhưng trong mắt ta, kẻ được tiên tôn các ngươi chọn chỉ e là một người khác, ví dụ như—Trầm Túy.”
Nghe những lời này, sát khí chợt lóe lên giữa ấn đường Tịch Ngộ.
Trường Uyên thấp giọng quát khẽ: “Nhĩ Sanh!” Hắn nhìn ra được, Nhĩ Sanh nói những lời này để dụ ra tâm đen của Tịch Ngộ, người tu tiên một khi có tâm đen không sớm thì muộn cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Nghe tiếng trách mắng của Trường Uyên, gương mặt Nhĩ Sanh biến sắc mấy lần. Nàng vươn một tay gian nan che miệng mình lại, lúc này các trưởng lão khác cũng đã lục tục đuổi tới, họ người nào người nấy sát khí đầy mình khiến cho chút thanh minh còn sót lại trong mắt Nhĩ Sanh hoàn toàn biến mất.
Sắc mặt Trường Uyên trầm xuống, bước tới muốn kéo Nhĩ Sanh lại, nhưng Tịch Ngộ bỗng ra tay, ngăn Trường Uyên lại. Hắn hét lớn: “Kẻ này pháp lực còn cao hơn con yêu nghiệt kia, đừng để chúng ở chung một chỗ.”
Lời vừa mới dứt, lập tức có mấy vị trưởng lão phi thân đến chắn trước mặt Trường Uyên.
“Cút ngay.” Trường Uyên giận dữ, tầng tầng kim quang lóe lên trong mắt, long khí bức người cuồn cuộn tuôn ra khiến cho tất cả mọi người lập tức biến sắc.
Nhóm trưởng lão Vô Phương tu tiên nhiều năm, cuộc đời này cũng kinh qua không ít chuyện nguy hiểm, tuy rằng bị thần lực của Trường Uyên trấn trụ, nhưng nháy mắt đã phục hồi lại tinh thần, ánh mắt mọi người trao đổi lẫn nhau, cước bộ tức khắc biến ảo không ngừng, lập tức dàn trận vây quanh Trường Uyên.
Bên này vài vị trưởng lão đấu với Trường Uyên, những vị còn lại cũng không cam lòng yếu thế, cùng Nhĩ Sanh đánh qua đánh lại, một mặt cũng vì muốn tách nàng ra khỏi Trường Uyên cho nên vừa đánh vừa dụ Nhĩ Sanh đi sâu vào trong rừng cây.
Nhĩ Sanh đuổi theo mấy vị trưởng lão Vô Phương vào sâu trong rừng, không bao lâu sau, thân ảnh họ hoàn toàn biến mất trong rừng cây trùng điệp.
Một đạo bạch quang phút chốc xẹt qua tầm mắt mọi người, đuổi sát theo thân ảnh Nhĩ Sanh. Trường Uyên thấy rõ, đó chính là thân ảnh tiên tôn Trường Võ! Trong lòng hắn bỗng sinh ra một cỗ dự cảm không may. Vốn muốn đuổi theo, nhưng lại bị đám trưởng lão Vô Phương quấn chết lấy không rời.
Ánh mắt Trường Uyên lạnh lẽo quét qua gương mặt đám trưởng lão. Từ trước đến nay, hắn không thích trực tiếp ra tay với phàm nhân, cho nên mới dễ dàng trúng kế của đám thuật sĩ lần trước, nhưng lần này…
Sợi tóc đen không gió mà khẽ lay động, thần lực từ lòng bàn chân dồn lên, nhanh chóng phủ lấy toàn thân Trường Uyên. Chỉ chốc lát sau, chân khí trong cơ thể hắn ngưng tụ thành một con hắc long, từ trong cơ thể hắn lao ra. Chỉ nghe có tiếng rồng ngâm vang động cả chín tầng trời, mặt đất ầm ầm rung chuyển, thân rồng uy vũ uốn lượn quanh thân hắn. Trường Uyên chỉ khẽ khoát tay, thần lực mạnh mẽ lan tỏa ra bốn phía, lại nghe trong không trung vang lên mấy tiếng nứt vỡ thanh thúy, pháp trận do đám trưởng lão Vô Phương toàn lực kết xuất thoáng chốc vỡ vụn thành những mảnh nhỏ.
Trường Uyên chậm rãi di chuyển, mỗi bước đều khiến cho mặt đất rung chuyển, có mấy vị trưởng lão không đứng vững, lập tức té ngã trên đất. Mọi người nhìn hắn, kinh ngạc không thôi. Trường Uyên chỉ thản nhiên nhìn Tịch Ngộ một cái, nói: “Tư chất là do thiên định, mà chỉ có thể chuyên về một khía cạnh, tự mình nghiệm được mới là tài. Siêng năng chính là cơ sở gây đắp ngày sau. Vạn sự đều là lấy siêng năng khắc phục điểm yếu kém, lấy siêng năng mà luyện rèn, đó mới chính là tài. Những điều Nhĩ Sanh vừa nói, không thể tin.” [Cái đoạn này, ta thề ta chém trên cơ sở word by word, không thể truyền tải hết thâm ý của Trường Uyên, nhưng để mọi người hiểu ta edit thành như trên, mọi người thông cảm nhé =.=”]
Nói xong, cũng không để ý đến vẻ mặt sững sờ, kinh ngạc của mọi người, hắn lập tức xoay người đi sâu vào trong rừng.
Thoạt nhìn thì thấy Trường Uyên bước đi chậm rãi, nhưng thực chất mỗi bước tương đương với mười dặm[1], chỉ trong nháy mắt đã đuổi ngang Trường Võ. Hai người song hành, chẳng thèm nhìn đối phương lấy một cái, đi thẳng về phía biển hoa trắng muốt phía trước. Đến nơi, nhìn cảnh tượng trước mặt hai người nhất tề ngẩn người dừng bước.
Hoa cỏ trắng muốt vẩy nhiễm máu tươi, xác mấy vị trưởng lão bị hủy phá trong bụi hoa, Nhĩ Sanh cầm kiến đứng đó, cả người toàn là máu tươi.
Một con bướm đậu trên môi nàng, giống như hút đi máu tươi trên mặt Nhĩ Sanh, thoạt trông vạn phần cổ quái, thế nhưng lại mang theo vẻ đẹp thốt nát ghê người.
Nhĩ Sanh chầm chậm quay đầu lại, khẽ hé môi, con bướm bị kinh động, vỗ cánh bay đi. Vẻ mặt nàng biến hóa kỳ ảo, giống như bị thứ gì đó mê hoặc, trong chốc lát cười khanh khách nói: “Trường Uyên, chàng xem, hiện tại ta rất lợi hại.” Trong chốc lát lại trống rỗng, hiền lành như khúc gỗ: “Ta đã thử khống chế nó, nhưng nó lại khơi ra tâm đen của các vị trưởng lão.”
“Ta bây giờ…” Nàng cười, huyết lệ lăn dài trên đôi gò má, “…Có lẽ điên mất rồi.”
Gió nổi lên, cuốn theo hoa cỏ bay đầy trời.
Nhĩ Sanh cô đơn đứng đó, tay nắm chặt Nhất Lân kiếm, miệng không ngừng thì thào: “Có lẽ ta điên rồi.”
Trái tim Trường Uyên như bị ai bóp nghẹt. Nhĩ Sanh rõ ràng đứng đờ đẫn nơi ấy, nhưng hắn lại như thấy nàng đang cuộn tròn trong bóng đêm, một thân huyết lệ, thê lương mà bất lực cầu cứu, nhưng không ai giúp được nàng.
Có lẽ nàng điên mất rồi…
Bàn tay Trường Võ nắm chặt Hiên Viêm Kiếm đến trắng bệch. Cảnh tượng Trường An hỏa thiêu Lưu Ba nhiều năm về trước giống như một lần nữa hiện ra trước mắt, lòng hắn bi thống khó phân, quát khẽ một tiếng, thả người về phía trước, đem tất cả tiên lực dồn vào trong Hiên Viêm kiếm, thân kiếm lóe lên những chùm sáng chói mắt, nhanh như chớp chém về phía Nhĩ Sanh.
Nhĩ Sanh không trốn không tránh, vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Nhưng, lúc Hiên Viêm kiếm cách đỉnh đầu Nhĩ Sanh chừng một thước thì một tầng kết giới đục ngầu đột nhiên từ nơi trái tim Nhĩ Sanh bắn ra, mạnh mẽ đỡ lấy một kiếm mà Trường Võ dốc hết toàn lực này.
Kiếm quang cùng kết giới kịch liệt va chạm tóe ra những chùm quang hoa chói mắt.
Tiên tôn dù phải liều mạng đồng quy vu tận cùng Nhĩ Sanh cũng muốn đem nàng trảm dưới kiếm, chỉ không ngờ được sức mạnh của nàng lớn như vậy, dẫu đã dốc toàn bộ nội lực, song kết giới lại chẳng may may sứt mẻ, ngược lại còn khiến bản thân phun ra một búng máu.
Tiên tôn thanh tu nhiều năm, đương nhiên máu có khả năng tịnh hóa[2]. Một ngụm máu này khiến cho kết giới của Nhĩ Sanh suy yếu không ít, nhân đó tiên tôn không chút mảy may bận tâm hao tổn nguyên khí, lần thứ hai rót một cỗ tiên lực mạnh mẽ vào trong Hiên Viêm kiếm. Quanh thân kiếm, luồng sáng càng thêm chói mắt.
Chỉ nghe “Rắc rắc” hai tiếng, kết giới lập tức bị phá.
Theo đà lao, Hiên Viên kiếm một đường chém thẳng phía đầu vai Nhĩ Sanh…
Trường Uyên thầm nghĩ, mặc kệ Nhĩ Sanh biến thành bộ dạng gì, trước vẫn phải ngăn cản đám tiên nhân này đã. Vừa nâng mi, chợt thấy sắc mặt Nhĩ Sanh biến ảo một cách kỳ dị, sau đó nàng cong môi cười: “Tới đúng lúc.” Nhất Lân kiếm trong tay Nhĩ Sanh rung lên, máu tươi trên thân kiếm theo mũi kiếm tí tách nhỏ xuống đất. Nàng cười lạnh nói: “Mới rồi đánh còn chưa đã nghiện.”
Nàng từng bước đi về phía trước, vốn định đánh với đám trưởng lão Vô Phương một phen, chợt cổ tay bị Trường Uyên đứng phía sau bắt lấy. Trong mắt hắn lộ ra tia không tán đồng: “Nhĩ Sanh, nếu lúc này nàng đấu với đám người đó, ma tính sẽ càng nặng thêm. Đừng phóng túng bản thân, hãy cố sức áp chế ma tính.”
Nhĩ Sanh ngẩn người, tròng mắt thoáng đen lại thoáng đỏ rực, cuối cùng nàng hất tay Trường Uyên ra, nói: “Cho dù hôm nay không giết họ, ngày khác họ cũng nhất định sẽ giết ta.”
Nhìn bàn tay mình bị Nhĩ Sanh hất ra, Trường Uyên có chút ngơ ngẩn, trầm mặc hồi lâu, sắc mặt hắn trầm xuống, lần đầu tiên quyết tâm cứng rắn với Nhĩ Sanh. Hắn túm lấy nàng, cường ngạnh đem thần lực rót vào cơ thể Nhĩ Sanh, một bên áp chế động tác của nàng, một bên nghiêm mặt nói: “Nàng tâm thần hỗn loạn, không phân được cái gì tốt, cái gì không tốt. Hôm nay chúng ta không đi Cửu U, cũng không đấu với đám người Vô Phương…”
“Nghiệp chướng còn muốn trốn ?” Tịch Ngộ đuổi tới hét lớn một tiếng, vung pháp khí, một đường bổ thẳng về phía Nhĩ Sanh.
Nhĩ Sanh không nóng nảy cũng chẳng tránh né, chỉ cười lạnh nói: “Trường Uyên, dù ta không đấu với họ, những người này vẫn quyết tâm thu thập ta.”
Lúc này, Trường Uyên đang bị thái độ của Nhĩ Sanh khiến cho tức giận, một chiêu kia của Tịch Ngộ bất thình lình quấy rối đối thoại của họ khiến hắn càng giận đến sôi gan. Phất tay đem pháp khí bổ tới trước mặt chém nát, không ngờ trong lúc hắn phân tâm, Nhĩ Sanh lại giãy mạnh khỏi sự giam cầm của hắn, nâng Nhất Lân kiếm đâm thẳng về phía Tịch Ngộ.
Tịch Ngộ chưa bao giờ nghĩ có tên đệ tử nào dám can đảm vung đao về phía mình, Nhĩ Sanh bỗng chủ động tấn công, hắn sắc mặt đại biến. Bị mạo phạm đến lửa giận trong lòng hắn càng bốc lên phừng phừng: “Quả là nghiệp chướng!” Cuối cùng hắn rút bội kiếm bên lưng ra, nghênh đỡ đường kiếm của Nhĩ Sanh.
“Lão già này cũng có chút bản lĩnh.”
Tịch Ngộ giận đến run người. Cùng thế hệ tu hành, hắn là người nỗ lực nhất, nhưng vì thiên tư không cao nên cũng là người đạt đến chân thân trễ nhất, vì vậy tướng mạo hắn thoạt nhìn là kẻ già nhất. Tự nhiên hắn cũng kị nhất người khác nói hắn già.
“Ngươi…!!!”
Một chiêu qua đi, hai người đáp xuống trên đất, Nhĩ Sanh nhìn Tịch Ngộ, cười khanh khách nói, “Kẻ khuyết thiếu cái gì thì sợ người khác nhắc đến cái đó. Ngươi không có thiên tư, tu hành vất vả mệt nhọc mới được tấm chân thân. Chấp niệm với quyền lực của ngươi quá nặng, lại muốn làm tiên tôn kế nhiệm của Vô Phương ? Nhưng trong mắt ta, kẻ được tiên tôn các ngươi chọn chỉ e là một người khác, ví dụ như—Trầm Túy.”
Nghe những lời này, sát khí chợt lóe lên giữa ấn đường Tịch Ngộ.
Trường Uyên thấp giọng quát khẽ: “Nhĩ Sanh!” Hắn nhìn ra được, Nhĩ Sanh nói những lời này để dụ ra tâm đen của Tịch Ngộ, người tu tiên một khi có tâm đen không sớm thì muộn cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Nghe tiếng trách mắng của Trường Uyên, gương mặt Nhĩ Sanh biến sắc mấy lần. Nàng vươn một tay gian nan che miệng mình lại, lúc này các trưởng lão khác cũng đã lục tục đuổi tới, họ người nào người nấy sát khí đầy mình khiến cho chút thanh minh còn sót lại trong mắt Nhĩ Sanh hoàn toàn biến mất.
Sắc mặt Trường Uyên trầm xuống, bước tới muốn kéo Nhĩ Sanh lại, nhưng Tịch Ngộ bỗng ra tay, ngăn Trường Uyên lại. Hắn hét lớn: “Kẻ này pháp lực còn cao hơn con yêu nghiệt kia, đừng để chúng ở chung một chỗ.”
Lời vừa mới dứt, lập tức có mấy vị trưởng lão phi thân đến chắn trước mặt Trường Uyên.
“Cút ngay.” Trường Uyên giận dữ, tầng tầng kim quang lóe lên trong mắt, long khí bức người cuồn cuộn tuôn ra khiến cho tất cả mọi người lập tức biến sắc.
Nhóm trưởng lão Vô Phương tu tiên nhiều năm, cuộc đời này cũng kinh qua không ít chuyện nguy hiểm, tuy rằng bị thần lực của Trường Uyên trấn trụ, nhưng nháy mắt đã phục hồi lại tinh thần, ánh mắt mọi người trao đổi lẫn nhau, cước bộ tức khắc biến ảo không ngừng, lập tức dàn trận vây quanh Trường Uyên.
Bên này vài vị trưởng lão đấu với Trường Uyên, những vị còn lại cũng không cam lòng yếu thế, cùng Nhĩ Sanh đánh qua đánh lại, một mặt cũng vì muốn tách nàng ra khỏi Trường Uyên cho nên vừa đánh vừa dụ Nhĩ Sanh đi sâu vào trong rừng cây.
Nhĩ Sanh đuổi theo mấy vị trưởng lão Vô Phương vào sâu trong rừng, không bao lâu sau, thân ảnh họ hoàn toàn biến mất trong rừng cây trùng điệp.
Một đạo bạch quang phút chốc xẹt qua tầm mắt mọi người, đuổi sát theo thân ảnh Nhĩ Sanh. Trường Uyên thấy rõ, đó chính là thân ảnh tiên tôn Trường Võ! Trong lòng hắn bỗng sinh ra một cỗ dự cảm không may. Vốn muốn đuổi theo, nhưng lại bị đám trưởng lão Vô Phương quấn chết lấy không rời.
Ánh mắt Trường Uyên lạnh lẽo quét qua gương mặt đám trưởng lão. Từ trước đến nay, hắn không thích trực tiếp ra tay với phàm nhân, cho nên mới dễ dàng trúng kế của đám thuật sĩ lần trước, nhưng lần này…
Sợi tóc đen không gió mà khẽ lay động, thần lực từ lòng bàn chân dồn lên, nhanh chóng phủ lấy toàn thân Trường Uyên. Chỉ chốc lát sau, chân khí trong cơ thể hắn ngưng tụ thành một con hắc long, từ trong cơ thể hắn lao ra. Chỉ nghe có tiếng rồng ngâm vang động cả chín tầng trời, mặt đất ầm ầm rung chuyển, thân rồng uy vũ uốn lượn quanh thân hắn. Trường Uyên chỉ khẽ khoát tay, thần lực mạnh mẽ lan tỏa ra bốn phía, lại nghe trong không trung vang lên mấy tiếng nứt vỡ thanh thúy, pháp trận do đám trưởng lão Vô Phương toàn lực kết xuất thoáng chốc vỡ vụn thành những mảnh nhỏ.
Trường Uyên chậm rãi di chuyển, mỗi bước đều khiến cho mặt đất rung chuyển, có mấy vị trưởng lão không đứng vững, lập tức té ngã trên đất. Mọi người nhìn hắn, kinh ngạc không thôi. Trường Uyên chỉ thản nhiên nhìn Tịch Ngộ một cái, nói: “Tư chất là do thiên định, mà chỉ có thể chuyên về một khía cạnh, tự mình nghiệm được mới là tài. Siêng năng chính là cơ sở gây đắp ngày sau. Vạn sự đều là lấy siêng năng khắc phục điểm yếu kém, lấy siêng năng mà luyện rèn, đó mới chính là tài. Những điều Nhĩ Sanh vừa nói, không thể tin.” [Cái đoạn này, ta thề ta chém trên cơ sở word by word, không thể truyền tải hết thâm ý của Trường Uyên, nhưng để mọi người hiểu ta edit thành như trên, mọi người thông cảm nhé =.=”]
Nói xong, cũng không để ý đến vẻ mặt sững sờ, kinh ngạc của mọi người, hắn lập tức xoay người đi sâu vào trong rừng.
Thoạt nhìn thì thấy Trường Uyên bước đi chậm rãi, nhưng thực chất mỗi bước tương đương với mười dặm[1], chỉ trong nháy mắt đã đuổi ngang Trường Võ. Hai người song hành, chẳng thèm nhìn đối phương lấy một cái, đi thẳng về phía biển hoa trắng muốt phía trước. Đến nơi, nhìn cảnh tượng trước mặt hai người nhất tề ngẩn người dừng bước.
Hoa cỏ trắng muốt vẩy nhiễm máu tươi, xác mấy vị trưởng lão bị hủy phá trong bụi hoa, Nhĩ Sanh cầm kiến đứng đó, cả người toàn là máu tươi.
Một con bướm đậu trên môi nàng, giống như hút đi máu tươi trên mặt Nhĩ Sanh, thoạt trông vạn phần cổ quái, thế nhưng lại mang theo vẻ đẹp thốt nát ghê người.
Nhĩ Sanh chầm chậm quay đầu lại, khẽ hé môi, con bướm bị kinh động, vỗ cánh bay đi. Vẻ mặt nàng biến hóa kỳ ảo, giống như bị thứ gì đó mê hoặc, trong chốc lát cười khanh khách nói: “Trường Uyên, chàng xem, hiện tại ta rất lợi hại.” Trong chốc lát lại trống rỗng, hiền lành như khúc gỗ: “Ta đã thử khống chế nó, nhưng nó lại khơi ra tâm đen của các vị trưởng lão.”
“Ta bây giờ…” Nàng cười, huyết lệ lăn dài trên đôi gò má, “…Có lẽ điên mất rồi.”
Gió nổi lên, cuốn theo hoa cỏ bay đầy trời.
Nhĩ Sanh cô đơn đứng đó, tay nắm chặt Nhất Lân kiếm, miệng không ngừng thì thào: “Có lẽ ta điên rồi.”
Trái tim Trường Uyên như bị ai bóp nghẹt. Nhĩ Sanh rõ ràng đứng đờ đẫn nơi ấy, nhưng hắn lại như thấy nàng đang cuộn tròn trong bóng đêm, một thân huyết lệ, thê lương mà bất lực cầu cứu, nhưng không ai giúp được nàng.
Có lẽ nàng điên mất rồi…
Bàn tay Trường Võ nắm chặt Hiên Viêm Kiếm đến trắng bệch. Cảnh tượng Trường An hỏa thiêu Lưu Ba nhiều năm về trước giống như một lần nữa hiện ra trước mắt, lòng hắn bi thống khó phân, quát khẽ một tiếng, thả người về phía trước, đem tất cả tiên lực dồn vào trong Hiên Viêm kiếm, thân kiếm lóe lên những chùm sáng chói mắt, nhanh như chớp chém về phía Nhĩ Sanh.
Nhĩ Sanh không trốn không tránh, vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Nhưng, lúc Hiên Viêm kiếm cách đỉnh đầu Nhĩ Sanh chừng một thước thì một tầng kết giới đục ngầu đột nhiên từ nơi trái tim Nhĩ Sanh bắn ra, mạnh mẽ đỡ lấy một kiếm mà Trường Võ dốc hết toàn lực này.
Kiếm quang cùng kết giới kịch liệt va chạm tóe ra những chùm quang hoa chói mắt.
Tiên tôn dù phải liều mạng đồng quy vu tận cùng Nhĩ Sanh cũng muốn đem nàng trảm dưới kiếm, chỉ không ngờ được sức mạnh của nàng lớn như vậy, dẫu đã dốc toàn bộ nội lực, song kết giới lại chẳng may may sứt mẻ, ngược lại còn khiến bản thân phun ra một búng máu.
Tiên tôn thanh tu nhiều năm, đương nhiên máu có khả năng tịnh hóa[2]. Một ngụm máu này khiến cho kết giới của Nhĩ Sanh suy yếu không ít, nhân đó tiên tôn không chút mảy may bận tâm hao tổn nguyên khí, lần thứ hai rót một cỗ tiên lực mạnh mẽ vào trong Hiên Viêm kiếm. Quanh thân kiếm, luồng sáng càng thêm chói mắt.
Chỉ nghe “Rắc rắc” hai tiếng, kết giới lập tức bị phá.
Theo đà lao, Hiên Viên kiếm một đường chém thẳng phía đầu vai Nhĩ Sanh…
/62
|