Cửu Trùng Thiên, điện Thường Thắng, phủ Chiến Thần.
Ngoài phủ Chiến Thần mười dặm đều là hồng mai đương kì nở rộ, khoe hương sắc dưới ánh nắng mặt trời. Nữ tử một thân bạch y, uể oải tựa người bên một gốc mai, rảnh rỗi lật xem từng trang mệnh cách, vừa xem vừa không khỏi líu lưỡi: “Chậc chậc, Ti Mệnh tinh quân quả nhiên là một nữ nhân cay nghiệt đến cực điểm, nhìn xem, hai kẻ ngốc nghếch yêu nhau, không thể ngờ được một người lại nhập ma. Mọi chuyện sau này nhất định sẽ bi thúc đến cực điểm a …”
Một ngón tay nàng kẹp sau tờ mệnh cách, đang định lật tiếp sang trang, chợt nghe phương xa có người dịu dàng kêu tên mình: “Tam Sinh.”
Tâm tư của nàng lập tức bị hấp dẫn bởi tiếng gọi ấy, ngẩng đầu nhìn lên, đúng thật là phu quân của nàng
— Chiến thần Mạch Khê.
Tam Sinh đem cuốn mệnh bộ đang xem tùy ý ném xuống đất, đứng dậy, vỗ vỗ mông, đi về phía người nọ, vừa đi vừa hỏi: “Thiên đế tỉnh chưa chàng ?”
Mạch Khê gật đầu: “Tỉnh, nhưng vẫn chưa thể xuống giường đi lại. Thương tích do con rồng kia gây ra cũng không nhẹ.” Nhặt cánh hoa vương trên tóc nàng, hắn cười hỏi: “Hôm nay không viết mệnh cách sao ?”
“Dạo qua một vòng phòng của Ti Mệnh, trộm mấy cuốn mệnh cách về xem, vốn định tham khảo một chút, không nghĩ lại xem đến quên cả thời gian.” Nói đến đây, Tam Sinh vô cùng cao hứng, khoác lấy tay Mạch Khê, vừa đi vào phòng vừa nói: “Cuốn sổ nàng ta để trên bàn là đặc sắc nhất. Lại nói, Ti Mệnh quả không hổ mấy ngàn năm chưởng quản mệnh cách thiên hạ, hạ bút thực tàn nhẫn.” Nàng hớn hở đem những cố sự đọc được hôm nay sinh động kể lại cho Mạch Khê.
Sau khi nghe xong, Mạch Khê sửng sốt rất lâu, lập tức nghiêm mặt hỏi: “Nàng kia nhập ma sao ?”
“Đại khái là như thế.” Tam sinh buông tay, nói.
Mạch Khê day trán: “Nếu ta đoán không sai, đó chính là mệnh cách của Ti Mệnh sau khi xuống trần. Ma tính nhập tâm, khó mà tiêu trừ, cho dù luân hồi chuyển kiếp cũng không thể tiêu thất. Lúc này nữ tử tên Nhĩ Sanh kia nhập ma, nói cách khác dù sau này Ti Mệnh có trở về vị trí cũ, trong lòng tất tồn tại ma tính, không sớm thì muộn cũng từ thần đọa ma.”
Tam Sinh hoảng hốt: “Ta phục nàng ta rồi ! Mệnh cách của bản thân mà cũng nỡ hạ độc thủ, con người này càng sống càng vô tâm vô phế !”
Mạch Khê lắc đầu: “Tính cách Ti Mệnh dẫu có chút tùy hứng, nhưng với loại chuyện thế này sẽ không bao giờ nói giỡn, việc này có chút kỳ quặc … Nàng đưa cuốn mệnh cách đó ta xem thử.”
Tam Sinh gật đầu, nhìn xuống tay mình. Không thấy bóng dáng quyển mệnh cách.
“Ách …”
Cao thấp sờ soạng khắp người một lần, nàng nhất thời mồ hôi lạnh đầy đầu. Xoay người nhìn về phía rừng mai xa xa, mỗi cây mai đều trông thực … giống nhau. Tam Sinh gãi đầu, cười ha ha nói: “Mới rồi hình như ta tùy tay ném cuốn mệnh cách ấy xuống tàng cây mai rồi.”
Mạch Khê không còn gì để nói.
“Ta không cẩn thận, liền quên luôn là gốc mai nào. Ha ha …”
Mạch Khê thở dài một tiếng.
Khuôn mặt tươi cười của Tam Sinh nhất thời tiu nghỉu, nàng nắm lấy ống tay áo Mạch Khê, lệ đảo vòng quanh mắt, tội nghiệp nhìn hắn nói: “Ti Mệnh nếu ở hạ giới gặp phải chuyện gì, sau này trở lại vị trí cũ, nàng sẽ không giết ta chứ ?”
“Mệnh bộ trước đó đều đã viết xong, mọi chuyện sau này diễn ra thế nào cũng sẽ y theo những gì đã viết trên đó. Chỉ là chúng ta sẽ không đoán được tiếp theo đây sẽ phát sinh chuyện gì thôi.” Mạch Khê dừng lại nghĩ ngợi chút, sau đó nói tiếp: “Chuyện quan trọng liên quan đến thượng cổ Thần Long dù sao cũng phải nói với Thiên Đế.”
Nói tới đây, Tam Sinh đột nhiên hỏi: “Thiên Đế phải chăng thích Ti Mệnh ?”
“Hắn cự tuyệt Ti Mệnh hơn nghìn năm, hẳn là không thích.”
“Nhưng ta lại cảm thấy, biểu hiện của Thiên Đế bay giờ giống như là đang ghen.” Tam Sinh hí mắt nói: “Ti Mệnh xuống trần là một chuyện lớn. Chúng thần tiên sống lâu năm, phần lớn đều nhàn rỗi đến phát chán, tuyệt sẽ không bỏ qua một chuyện bát quái như thế. Nhưng lâu như vậy lại chưa nghe ai đề cập qua chuyện này lấy một câu. Rõ ràng là, có lẽ trừ bỏ hai chúng ta, mọi người đều không biết chuyện này, thậm chí vẫn cho rằng trước đó Ti Mệnh bị Thiên Đế cự tuyệt, thương tâm quá độ, uống nhiều rượu dưới quỳnh trì, vẫn đang say ngủ.”
“Chàng nghĩ xem, người có bản lĩnh đem chuyện Ti Mệnh hạ phàm áp xuống, trừ bỏ Thiên Đế, còn ai có thể ?” Nói tới đây, Tam Sinh nhíu mày, có chút nghi hoặc, “Nếu đã không thích người ta, vì sao Thiên Đế còn muốn xuống trần xen vào chuyện Ti Mệnh thành đôi với người khác ? Từ từ ! Để ta sắp xếp lại suy nghĩ đã …”
Tam Sinh vuốt vuốt cằm: “Chàng nói xem, có phải vì Ti Mệnh luôn thích hắn, chấp nhất của nàng khiến hắn cho rằng việc Ti Mệnh thích hắn là một việc đương nhiên, và chuyện hắn cự tuyệt nàng cũng là môt việc đương nhiên. Nhưng đến một ngày hắn đột nhiên phát hiện, thì ra Ti Mệnh cũng có thể thích một người khác. Khi ấy trong lòng hắn bỗng sinh ra một cảm giác mất mát, tên Thiên Đế luôn cao cao tại thượng ấy hẳn thấy rất khó chịu.”
“Ti Mệnh hạ phàm, không lâu sau đó Thần Long thượng cổ từ trong Vạn Thiên Chi Khư trốn ra, tiếp đến Thiên Đế cũng đuổi theo xuống trần. Thiên Đế một mặt ở Thiên Đình che chở Ti Mệnh, mặt khác lại xử nàng hạ phàm đầu thai chuyển thế. Không ngờ hắn cư nhiên lại bị Thần Long đánh cho máu me đầm đìa trở về, hiện giờ tỉnh lại cũng không lệnh thiên binh thiên tướng đi tróc nã Thần Long… Mạch Khê, tình cảnh này không phải giống như một người đàn ông thấy thê tử trước đây của mình tái giá, một mặt âm thầm đau lòng, gặm nhấm thương tổn; một mặt làm yên lòng người nhà, mặt khác lại muốn đoạt thê tử về, nhưng cuối cùng lại bị trượng phu bây giờ của nàng ta đánh cho chật vật, nhưng người đàn ông kia vẫn không muốn nhường thê tử lại e ngại người trong nhà biết bản thân xuất đầu …”
Mạch Khê sững sờ trong chốc lát, lập tức lắc đầu, nở nụ cười yếu ớt: “Lần trước nàng còn nói Thiên Đế và Thần Long có tình cảm với nhau[1], giờ lại so sánh họ như vậy. Thiên Đế mà nghe được thế nào cũng đánh.”
“Hắn là Thiên Đế, chàng là Chiến Thần, hắn là văn nhân, động võ cũng đâu đánh được chàng. Ta không sợ.” Tam Sinh nói rất chi hợp tình hợp lý, Mạch Khê nghe vậy chỉ biết dở khóc dở cười. Nàng cũng không để ý đến hắn, tiếp tục suy đoán, “Thiên Đế tính tình cương ngạnh, bị người ta đánh như vậy là một loại sỉ nhục, vậy mà hắn lại không phái người đi bắt người kia về, đích thị còn băn khoăn chuyện gì đó. Nhất định hắn sợ phái thiên binh thiên tướng xuống tróc nã Thần Long sẽ lộ ra chuyện Ti Mệnh hạ phàm …”
“Càng nghĩ càng kỳ quái.” Mạch Khê cười, nói: “Ti Mệnh có thể hành động tùy tiện nhưng Thiên Đế thì không. Mấy ngày trước, nghe nói dư nghiệt của Ma giới lại bắt đầu rục rịch, nếu muốn khai chiến, hắn còn đâu tâm tư đi quản chuyện của Thần Long. Với lại Thần Long thoát ra khỏi Vạn Thiên Chi Khư mấy ngày[2] rồi, thiên địa cũng không có gì dị động.”
Tam Sinh thất vọng thở dài: “Nếu đúng như vậy, lý do này thực không thú vị.”
Mạch Khê có chút buồn cười nói: “Thiên binh thiên tướng nuôi là để ngăn địch, không phải để đi bắt kẻ gian dâm.”
“Ta vẫn cảm thấy giữa ba người họ có một thứ tình cảm gì đó rất mãnh liệt, song cũng không biết diễn tả thế nào. Chắc chắn là vẫn có những chuyện chúng ta không biết.”
“Tam Sinh quả thực không biết.” Mạch Khê nói, “Hôm nay lúc đến gặp Thiên Đế, ta vô tình thấy được trong lòng bàn tay hắn có một đạo bùa chú, giờ nghe nàng nói vậy, ta nghĩ Thiên Đế hẳn đã hạ lời nguyền gì đó trên người Ti Mệnh. Ta mặc dù không biết hắn nguyền rủa cái gì, nhưng nhìn ấn chú nguyền rủa ta dám chắc chẳng phải thứ gì tốt. Nếu Thiên Đế thực thích Ti Mệnh, sao hắn lại hạ bùa chú trên người nàng ta.”
“Hạ bùa chú ?” Tam Sinh cả kinh, “Trong mệnh bộ cũng chưa thấy nhắc đến Nhĩ Sanh bị nguyền rủa … Chẳng lẽ, đó chính trừng phạt trong truyền thuyết ?”
Trên trời một ngày, nhân gian đã qua một năm. Bùa chú là do Thiên Đế hạ, cho nên trong thời gian Thiên Đế hôn mê, Nhĩ Sanh mới bình an vô sự sống qua ba năm. Ngày hôm nay hắn tỉnh lại, nói như vậy bùa chú cũng sẽ phát huy tác dụng. Nhưng mà, Thiên Đế hạ bùa chú như vậy, rốt cuộc là để làm gì ?
Tam Sinh oán hận nói: “Mệnh bộ này chưa xem hết, cảm giác thực khó chịu ! Để ta quay lại tìm thử xem!”
Mạch Khê cũng gật đầu đồng ý: “Mệnh bộ này viết quả thực cổ quái, nên tìm xem.”
“Nói đến cổ quái, chữ viết trên mệnh bộ kia quả thật có chút cổ quái.” Tam Sinh nói, ‘Ta nghiên cứu qua rất nhiều mệnh cách Ti Mệnh viết, nhưng không có quyển nào chữ viết quy củ, ngay ngắn như vậy. Chỉ có bốn chữ ngoài bìa là theo phong cách Ti Mệnh.”
Mạch Khê nhướn mày: “Bốn chữ gì ?”
“Ừm, hình như là … Long hồi thiên địa.”
Long hồi thiên địa.
Sắc mặt Mạch Khê trầm xuống, “Nếu vậy, chỉ sợ mệnh bộ kia không phải do con người viết ra.”
Tam Sinh chớt chớp mắt hỏi: “Đương nhiên rồi, Ti Mệnh sống hơn nghìn năm, sao có thể xem nàng là người.”
“Ý ta là, Ti Mệnh tạo cho mình một mệnh cách, nàng muốn dùng cả đời “Nhĩ Sanh” để đạt được “Long hồi thiên địa”, nhưng bằng cách nào thì lại chưa viết ra.”
Sắc mặt Tam Sinh cũng trầm xuống: “Quyển mệnh cách kia, là thiên mệnh ?”
Thiên mệnh, ai cũng không thể biết mọi chuyện ngày sau sẽ như thế nào.
“Nếu muốn Long hồi thiên địa, ắt phải trừ bỏ Vạn Thiên Chi Khư, nơi giam cầm Thần Long. Có lẽ ngay cả Ti Mệnh cũng không biết phải làm thế nào cho nên mới dứt khoát giao lại để trời cao an bài.”
Nhưng là, từ trước đến nay thiên mệnh vẫn luôn trêu ngươi.
Làn gió lướt qua rừng mai mười dặm bên ngoài phủ Chiến Thần, lay động cành lá, cánh hoa theo gió tung bay. Bên dưới một gốc mai, từng trang từng trang của cuốn sách có bìa màu lam bị gió lật mở, cho đến chính giữa, tờ giấy tiếng theo, mặt bên không có chữ. Gió ngưng thổi, trang sách cũng ngưng bị lật giở.
Ở một chỗ trống trên trang giấy chậm rãi xuất hiện một hàng chữ —Vô Phương tiên sơn, hai bề nghênh địch.
Chuyện kể rằng, khi Nhĩ Sanh và Trường Uyên trở lại Vô Phương, cuộc chiến ở đây đang hồi gay gắt, thế nhưng phần lớn trưởng lão cũng như các vị sư phụ đều không ra mặt, dường như muốn mượn cơ hội này rèn luyện cho những môn hạ để tử của mình.
Thấy tình cảnh thực tế khác xa so với bên ngoài đồn thổi, Nhĩ Sanh mới có thể tháo xuống lo lắng trong lòng. Ngồi trên Long giác của Trường Uyên bay một vòng quanh Vô Phương, bỗng nàng trông thấy xa xa trong rừng cây, Thần Chử đang đấu với một con gấu tinh lớn. Trông hắn có vẻ đã sử dụng linh lực quá độ, mỗi chiêu xuất ra đều phải cố hết sức.
Nhĩ Sanh nhanh chóng kêu Trường Uyên dừng lại.
Trường Uyên đối với Thần Chử không chút hảo cảm, có chút không vui quẫy cái đuôi. Nhĩ Sanh thấy Thần Chử quả thực nhịn không được, vội vã vỗ vỗ sừng Trường Uyên.
Trường Uyên không vui thở hắt ra một tiếng, vẫn không lay chuyển được Nhĩ Sanh, cho nên đành đáp xuống một đụn mây. Tiếp đó, một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp bầu trời Vô Phương, chúng đệ tử cũng như đám yêu quái bên dưới nghe được, sợ đến hai chân mềm nhũn. Không đầy lát sau, đám yêu quái lập tức bỏ chạy sạch sẽ.
Bị tiếng ngâm làm cho kinh hãi không chỉ đám tiểu yêu, mọi người trên Vô Phương đều bị chấn động. Thế nhưng, khi ngẩng đầu nhìn lên trời lại không thấy bóng rồng đâu.
Nhĩ Sanh vẫn cho rằng Trường Uyên là một người khiêm tốn, hoàn toàn không nghĩ hắn lại biết cao ngạo như thế, cho nên lúc trở lại sân sau, Nhĩ Sanh lập tức có ý kiến, còn chưa kịp hỏi, Trường Uyên đã đáp: “Làm vậy cho nhanh, không để lỡ thời gian.”
Nhĩ Sanh dẩu môi, vốn muốn nói hắn vừa rồi rõ ràng tức giận, còn chưa kịp mở miệng, cửa phòng “chi nha” một tiếng mở ra. Tễ Linh khoác áo choàng đứng bên cửa, trên dưới đánh giá Trường Uyên và Nhĩ Sanh mấy lượt, biểu cảm trên mặt vẫn lãnh đạm như cũ song trong mắt lại không giấu được sự vui vẻ, kích động.
Rời khỏi Vô Phương mấy ngày mà Nhĩ Sanh cảm thấy như đã mấy trăm năm trôi qua. Lúc gặp lại Tễ Linh, Nhĩ Sanh không cầm lòng được nhào tới, ôm lấy Tễ Linh, cọ cọ hồi lâu cũng không lên tiếng.
Tễ Linh ngày thường đối với những cử chỉ làm nũng của Nhĩ Sanh đều lạnh mặt bảo nàng bỏ ra. Nhưng hôm nay, bị Nhĩ Sanh ôm như vậy, Tễ Linh ngoài có chút sững sờ cũng chỉ ngây ngô đưa tay vỗ nhẹ lưng Nhĩ Sanh, nói: “Trở về là tốt rồi.”
Vừa nghe những lời này, vành mắt Nhĩ Sanh lập tức đỏ au: “Sư tỷ …”
“Tiểu Nhĩ, ngươi chính là đoán được hôm nay sư phụ sẽ mua gà quay ?” Ngoài viện truyền tới một tiếng cười lớn, một con gà nướng bao giấy dầu hạ xuống từ không trung, Tễ Linh đưa tay ra tiếp, tránh cho nó rơi vào đầu Nhĩ Sanh. Khóe miệng nàng co quắp, lạnh giọng nói: “Sư phụ !”
Trầm Túy vừa ngoáy tai vừa đi vào trong viện, “Đừng nói mãi thế, có khách.” Trầm Túy cười híp cả mắt, âm thầm đánh giá Trường Uyên, “Tiểu Nhĩ, ai vậy ?”
Nhĩ Sanh còn đang bận cọ tới cọ lui trong lòng Tễ Linh, không đáp lại Trầm Túy. Trường Uyên hãy còn cân nhắc trong chốc lát, cuối cùng học theo lễ tiết của phàm nhân, ôm quyền nói:
“Nhạc phụ đại nhân.”
Nhất thời bốn phía một mảnh trầm mặc, Tễ Linh hạ mi che đi tiếu ý trong mắt. Trầm Túy trên trán nổi đầy gân xanh, đỡ lấy trán hắn thở dài: “Quả nhiên cũng ngốc như Nhĩ Sanh.”
Ngoài phủ Chiến Thần mười dặm đều là hồng mai đương kì nở rộ, khoe hương sắc dưới ánh nắng mặt trời. Nữ tử một thân bạch y, uể oải tựa người bên một gốc mai, rảnh rỗi lật xem từng trang mệnh cách, vừa xem vừa không khỏi líu lưỡi: “Chậc chậc, Ti Mệnh tinh quân quả nhiên là một nữ nhân cay nghiệt đến cực điểm, nhìn xem, hai kẻ ngốc nghếch yêu nhau, không thể ngờ được một người lại nhập ma. Mọi chuyện sau này nhất định sẽ bi thúc đến cực điểm a …”
Một ngón tay nàng kẹp sau tờ mệnh cách, đang định lật tiếp sang trang, chợt nghe phương xa có người dịu dàng kêu tên mình: “Tam Sinh.”
Tâm tư của nàng lập tức bị hấp dẫn bởi tiếng gọi ấy, ngẩng đầu nhìn lên, đúng thật là phu quân của nàng
— Chiến thần Mạch Khê.
Tam Sinh đem cuốn mệnh bộ đang xem tùy ý ném xuống đất, đứng dậy, vỗ vỗ mông, đi về phía người nọ, vừa đi vừa hỏi: “Thiên đế tỉnh chưa chàng ?”
Mạch Khê gật đầu: “Tỉnh, nhưng vẫn chưa thể xuống giường đi lại. Thương tích do con rồng kia gây ra cũng không nhẹ.” Nhặt cánh hoa vương trên tóc nàng, hắn cười hỏi: “Hôm nay không viết mệnh cách sao ?”
“Dạo qua một vòng phòng của Ti Mệnh, trộm mấy cuốn mệnh cách về xem, vốn định tham khảo một chút, không nghĩ lại xem đến quên cả thời gian.” Nói đến đây, Tam Sinh vô cùng cao hứng, khoác lấy tay Mạch Khê, vừa đi vào phòng vừa nói: “Cuốn sổ nàng ta để trên bàn là đặc sắc nhất. Lại nói, Ti Mệnh quả không hổ mấy ngàn năm chưởng quản mệnh cách thiên hạ, hạ bút thực tàn nhẫn.” Nàng hớn hở đem những cố sự đọc được hôm nay sinh động kể lại cho Mạch Khê.
Sau khi nghe xong, Mạch Khê sửng sốt rất lâu, lập tức nghiêm mặt hỏi: “Nàng kia nhập ma sao ?”
“Đại khái là như thế.” Tam sinh buông tay, nói.
Mạch Khê day trán: “Nếu ta đoán không sai, đó chính là mệnh cách của Ti Mệnh sau khi xuống trần. Ma tính nhập tâm, khó mà tiêu trừ, cho dù luân hồi chuyển kiếp cũng không thể tiêu thất. Lúc này nữ tử tên Nhĩ Sanh kia nhập ma, nói cách khác dù sau này Ti Mệnh có trở về vị trí cũ, trong lòng tất tồn tại ma tính, không sớm thì muộn cũng từ thần đọa ma.”
Tam Sinh hoảng hốt: “Ta phục nàng ta rồi ! Mệnh cách của bản thân mà cũng nỡ hạ độc thủ, con người này càng sống càng vô tâm vô phế !”
Mạch Khê lắc đầu: “Tính cách Ti Mệnh dẫu có chút tùy hứng, nhưng với loại chuyện thế này sẽ không bao giờ nói giỡn, việc này có chút kỳ quặc … Nàng đưa cuốn mệnh cách đó ta xem thử.”
Tam Sinh gật đầu, nhìn xuống tay mình. Không thấy bóng dáng quyển mệnh cách.
“Ách …”
Cao thấp sờ soạng khắp người một lần, nàng nhất thời mồ hôi lạnh đầy đầu. Xoay người nhìn về phía rừng mai xa xa, mỗi cây mai đều trông thực … giống nhau. Tam Sinh gãi đầu, cười ha ha nói: “Mới rồi hình như ta tùy tay ném cuốn mệnh cách ấy xuống tàng cây mai rồi.”
Mạch Khê không còn gì để nói.
“Ta không cẩn thận, liền quên luôn là gốc mai nào. Ha ha …”
Mạch Khê thở dài một tiếng.
Khuôn mặt tươi cười của Tam Sinh nhất thời tiu nghỉu, nàng nắm lấy ống tay áo Mạch Khê, lệ đảo vòng quanh mắt, tội nghiệp nhìn hắn nói: “Ti Mệnh nếu ở hạ giới gặp phải chuyện gì, sau này trở lại vị trí cũ, nàng sẽ không giết ta chứ ?”
“Mệnh bộ trước đó đều đã viết xong, mọi chuyện sau này diễn ra thế nào cũng sẽ y theo những gì đã viết trên đó. Chỉ là chúng ta sẽ không đoán được tiếp theo đây sẽ phát sinh chuyện gì thôi.” Mạch Khê dừng lại nghĩ ngợi chút, sau đó nói tiếp: “Chuyện quan trọng liên quan đến thượng cổ Thần Long dù sao cũng phải nói với Thiên Đế.”
Nói tới đây, Tam Sinh đột nhiên hỏi: “Thiên Đế phải chăng thích Ti Mệnh ?”
“Hắn cự tuyệt Ti Mệnh hơn nghìn năm, hẳn là không thích.”
“Nhưng ta lại cảm thấy, biểu hiện của Thiên Đế bay giờ giống như là đang ghen.” Tam Sinh hí mắt nói: “Ti Mệnh xuống trần là một chuyện lớn. Chúng thần tiên sống lâu năm, phần lớn đều nhàn rỗi đến phát chán, tuyệt sẽ không bỏ qua một chuyện bát quái như thế. Nhưng lâu như vậy lại chưa nghe ai đề cập qua chuyện này lấy một câu. Rõ ràng là, có lẽ trừ bỏ hai chúng ta, mọi người đều không biết chuyện này, thậm chí vẫn cho rằng trước đó Ti Mệnh bị Thiên Đế cự tuyệt, thương tâm quá độ, uống nhiều rượu dưới quỳnh trì, vẫn đang say ngủ.”
“Chàng nghĩ xem, người có bản lĩnh đem chuyện Ti Mệnh hạ phàm áp xuống, trừ bỏ Thiên Đế, còn ai có thể ?” Nói tới đây, Tam Sinh nhíu mày, có chút nghi hoặc, “Nếu đã không thích người ta, vì sao Thiên Đế còn muốn xuống trần xen vào chuyện Ti Mệnh thành đôi với người khác ? Từ từ ! Để ta sắp xếp lại suy nghĩ đã …”
Tam Sinh vuốt vuốt cằm: “Chàng nói xem, có phải vì Ti Mệnh luôn thích hắn, chấp nhất của nàng khiến hắn cho rằng việc Ti Mệnh thích hắn là một việc đương nhiên, và chuyện hắn cự tuyệt nàng cũng là môt việc đương nhiên. Nhưng đến một ngày hắn đột nhiên phát hiện, thì ra Ti Mệnh cũng có thể thích một người khác. Khi ấy trong lòng hắn bỗng sinh ra một cảm giác mất mát, tên Thiên Đế luôn cao cao tại thượng ấy hẳn thấy rất khó chịu.”
“Ti Mệnh hạ phàm, không lâu sau đó Thần Long thượng cổ từ trong Vạn Thiên Chi Khư trốn ra, tiếp đến Thiên Đế cũng đuổi theo xuống trần. Thiên Đế một mặt ở Thiên Đình che chở Ti Mệnh, mặt khác lại xử nàng hạ phàm đầu thai chuyển thế. Không ngờ hắn cư nhiên lại bị Thần Long đánh cho máu me đầm đìa trở về, hiện giờ tỉnh lại cũng không lệnh thiên binh thiên tướng đi tróc nã Thần Long… Mạch Khê, tình cảnh này không phải giống như một người đàn ông thấy thê tử trước đây của mình tái giá, một mặt âm thầm đau lòng, gặm nhấm thương tổn; một mặt làm yên lòng người nhà, mặt khác lại muốn đoạt thê tử về, nhưng cuối cùng lại bị trượng phu bây giờ của nàng ta đánh cho chật vật, nhưng người đàn ông kia vẫn không muốn nhường thê tử lại e ngại người trong nhà biết bản thân xuất đầu …”
Mạch Khê sững sờ trong chốc lát, lập tức lắc đầu, nở nụ cười yếu ớt: “Lần trước nàng còn nói Thiên Đế và Thần Long có tình cảm với nhau[1], giờ lại so sánh họ như vậy. Thiên Đế mà nghe được thế nào cũng đánh.”
“Hắn là Thiên Đế, chàng là Chiến Thần, hắn là văn nhân, động võ cũng đâu đánh được chàng. Ta không sợ.” Tam Sinh nói rất chi hợp tình hợp lý, Mạch Khê nghe vậy chỉ biết dở khóc dở cười. Nàng cũng không để ý đến hắn, tiếp tục suy đoán, “Thiên Đế tính tình cương ngạnh, bị người ta đánh như vậy là một loại sỉ nhục, vậy mà hắn lại không phái người đi bắt người kia về, đích thị còn băn khoăn chuyện gì đó. Nhất định hắn sợ phái thiên binh thiên tướng xuống tróc nã Thần Long sẽ lộ ra chuyện Ti Mệnh hạ phàm …”
“Càng nghĩ càng kỳ quái.” Mạch Khê cười, nói: “Ti Mệnh có thể hành động tùy tiện nhưng Thiên Đế thì không. Mấy ngày trước, nghe nói dư nghiệt của Ma giới lại bắt đầu rục rịch, nếu muốn khai chiến, hắn còn đâu tâm tư đi quản chuyện của Thần Long. Với lại Thần Long thoát ra khỏi Vạn Thiên Chi Khư mấy ngày[2] rồi, thiên địa cũng không có gì dị động.”
Tam Sinh thất vọng thở dài: “Nếu đúng như vậy, lý do này thực không thú vị.”
Mạch Khê có chút buồn cười nói: “Thiên binh thiên tướng nuôi là để ngăn địch, không phải để đi bắt kẻ gian dâm.”
“Ta vẫn cảm thấy giữa ba người họ có một thứ tình cảm gì đó rất mãnh liệt, song cũng không biết diễn tả thế nào. Chắc chắn là vẫn có những chuyện chúng ta không biết.”
“Tam Sinh quả thực không biết.” Mạch Khê nói, “Hôm nay lúc đến gặp Thiên Đế, ta vô tình thấy được trong lòng bàn tay hắn có một đạo bùa chú, giờ nghe nàng nói vậy, ta nghĩ Thiên Đế hẳn đã hạ lời nguyền gì đó trên người Ti Mệnh. Ta mặc dù không biết hắn nguyền rủa cái gì, nhưng nhìn ấn chú nguyền rủa ta dám chắc chẳng phải thứ gì tốt. Nếu Thiên Đế thực thích Ti Mệnh, sao hắn lại hạ bùa chú trên người nàng ta.”
“Hạ bùa chú ?” Tam Sinh cả kinh, “Trong mệnh bộ cũng chưa thấy nhắc đến Nhĩ Sanh bị nguyền rủa … Chẳng lẽ, đó chính trừng phạt trong truyền thuyết ?”
Trên trời một ngày, nhân gian đã qua một năm. Bùa chú là do Thiên Đế hạ, cho nên trong thời gian Thiên Đế hôn mê, Nhĩ Sanh mới bình an vô sự sống qua ba năm. Ngày hôm nay hắn tỉnh lại, nói như vậy bùa chú cũng sẽ phát huy tác dụng. Nhưng mà, Thiên Đế hạ bùa chú như vậy, rốt cuộc là để làm gì ?
Tam Sinh oán hận nói: “Mệnh bộ này chưa xem hết, cảm giác thực khó chịu ! Để ta quay lại tìm thử xem!”
Mạch Khê cũng gật đầu đồng ý: “Mệnh bộ này viết quả thực cổ quái, nên tìm xem.”
“Nói đến cổ quái, chữ viết trên mệnh bộ kia quả thật có chút cổ quái.” Tam Sinh nói, ‘Ta nghiên cứu qua rất nhiều mệnh cách Ti Mệnh viết, nhưng không có quyển nào chữ viết quy củ, ngay ngắn như vậy. Chỉ có bốn chữ ngoài bìa là theo phong cách Ti Mệnh.”
Mạch Khê nhướn mày: “Bốn chữ gì ?”
“Ừm, hình như là … Long hồi thiên địa.”
Long hồi thiên địa.
Sắc mặt Mạch Khê trầm xuống, “Nếu vậy, chỉ sợ mệnh bộ kia không phải do con người viết ra.”
Tam Sinh chớt chớp mắt hỏi: “Đương nhiên rồi, Ti Mệnh sống hơn nghìn năm, sao có thể xem nàng là người.”
“Ý ta là, Ti Mệnh tạo cho mình một mệnh cách, nàng muốn dùng cả đời “Nhĩ Sanh” để đạt được “Long hồi thiên địa”, nhưng bằng cách nào thì lại chưa viết ra.”
Sắc mặt Tam Sinh cũng trầm xuống: “Quyển mệnh cách kia, là thiên mệnh ?”
Thiên mệnh, ai cũng không thể biết mọi chuyện ngày sau sẽ như thế nào.
“Nếu muốn Long hồi thiên địa, ắt phải trừ bỏ Vạn Thiên Chi Khư, nơi giam cầm Thần Long. Có lẽ ngay cả Ti Mệnh cũng không biết phải làm thế nào cho nên mới dứt khoát giao lại để trời cao an bài.”
Nhưng là, từ trước đến nay thiên mệnh vẫn luôn trêu ngươi.
Làn gió lướt qua rừng mai mười dặm bên ngoài phủ Chiến Thần, lay động cành lá, cánh hoa theo gió tung bay. Bên dưới một gốc mai, từng trang từng trang của cuốn sách có bìa màu lam bị gió lật mở, cho đến chính giữa, tờ giấy tiếng theo, mặt bên không có chữ. Gió ngưng thổi, trang sách cũng ngưng bị lật giở.
Ở một chỗ trống trên trang giấy chậm rãi xuất hiện một hàng chữ —Vô Phương tiên sơn, hai bề nghênh địch.
Chuyện kể rằng, khi Nhĩ Sanh và Trường Uyên trở lại Vô Phương, cuộc chiến ở đây đang hồi gay gắt, thế nhưng phần lớn trưởng lão cũng như các vị sư phụ đều không ra mặt, dường như muốn mượn cơ hội này rèn luyện cho những môn hạ để tử của mình.
Thấy tình cảnh thực tế khác xa so với bên ngoài đồn thổi, Nhĩ Sanh mới có thể tháo xuống lo lắng trong lòng. Ngồi trên Long giác của Trường Uyên bay một vòng quanh Vô Phương, bỗng nàng trông thấy xa xa trong rừng cây, Thần Chử đang đấu với một con gấu tinh lớn. Trông hắn có vẻ đã sử dụng linh lực quá độ, mỗi chiêu xuất ra đều phải cố hết sức.
Nhĩ Sanh nhanh chóng kêu Trường Uyên dừng lại.
Trường Uyên đối với Thần Chử không chút hảo cảm, có chút không vui quẫy cái đuôi. Nhĩ Sanh thấy Thần Chử quả thực nhịn không được, vội vã vỗ vỗ sừng Trường Uyên.
Trường Uyên không vui thở hắt ra một tiếng, vẫn không lay chuyển được Nhĩ Sanh, cho nên đành đáp xuống một đụn mây. Tiếp đó, một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp bầu trời Vô Phương, chúng đệ tử cũng như đám yêu quái bên dưới nghe được, sợ đến hai chân mềm nhũn. Không đầy lát sau, đám yêu quái lập tức bỏ chạy sạch sẽ.
Bị tiếng ngâm làm cho kinh hãi không chỉ đám tiểu yêu, mọi người trên Vô Phương đều bị chấn động. Thế nhưng, khi ngẩng đầu nhìn lên trời lại không thấy bóng rồng đâu.
Nhĩ Sanh vẫn cho rằng Trường Uyên là một người khiêm tốn, hoàn toàn không nghĩ hắn lại biết cao ngạo như thế, cho nên lúc trở lại sân sau, Nhĩ Sanh lập tức có ý kiến, còn chưa kịp hỏi, Trường Uyên đã đáp: “Làm vậy cho nhanh, không để lỡ thời gian.”
Nhĩ Sanh dẩu môi, vốn muốn nói hắn vừa rồi rõ ràng tức giận, còn chưa kịp mở miệng, cửa phòng “chi nha” một tiếng mở ra. Tễ Linh khoác áo choàng đứng bên cửa, trên dưới đánh giá Trường Uyên và Nhĩ Sanh mấy lượt, biểu cảm trên mặt vẫn lãnh đạm như cũ song trong mắt lại không giấu được sự vui vẻ, kích động.
Rời khỏi Vô Phương mấy ngày mà Nhĩ Sanh cảm thấy như đã mấy trăm năm trôi qua. Lúc gặp lại Tễ Linh, Nhĩ Sanh không cầm lòng được nhào tới, ôm lấy Tễ Linh, cọ cọ hồi lâu cũng không lên tiếng.
Tễ Linh ngày thường đối với những cử chỉ làm nũng của Nhĩ Sanh đều lạnh mặt bảo nàng bỏ ra. Nhưng hôm nay, bị Nhĩ Sanh ôm như vậy, Tễ Linh ngoài có chút sững sờ cũng chỉ ngây ngô đưa tay vỗ nhẹ lưng Nhĩ Sanh, nói: “Trở về là tốt rồi.”
Vừa nghe những lời này, vành mắt Nhĩ Sanh lập tức đỏ au: “Sư tỷ …”
“Tiểu Nhĩ, ngươi chính là đoán được hôm nay sư phụ sẽ mua gà quay ?” Ngoài viện truyền tới một tiếng cười lớn, một con gà nướng bao giấy dầu hạ xuống từ không trung, Tễ Linh đưa tay ra tiếp, tránh cho nó rơi vào đầu Nhĩ Sanh. Khóe miệng nàng co quắp, lạnh giọng nói: “Sư phụ !”
Trầm Túy vừa ngoáy tai vừa đi vào trong viện, “Đừng nói mãi thế, có khách.” Trầm Túy cười híp cả mắt, âm thầm đánh giá Trường Uyên, “Tiểu Nhĩ, ai vậy ?”
Nhĩ Sanh còn đang bận cọ tới cọ lui trong lòng Tễ Linh, không đáp lại Trầm Túy. Trường Uyên hãy còn cân nhắc trong chốc lát, cuối cùng học theo lễ tiết của phàm nhân, ôm quyền nói:
“Nhạc phụ đại nhân.”
Nhất thời bốn phía một mảnh trầm mặc, Tễ Linh hạ mi che đi tiếu ý trong mắt. Trầm Túy trên trán nổi đầy gân xanh, đỡ lấy trán hắn thở dài: “Quả nhiên cũng ngốc như Nhĩ Sanh.”
/62
|