Ti Mệnh

Chương 27: Kết giới võng xuống

/62


Thấy Trường An, Nhĩ Sanh theo bản năng ôm đầu ngồi bệt xuống, vừa định không có cốt khí mà mở miệng xin tha thứ mới giật mình nhớ đến Trường Uyên còn ở bên cạnh. Nàng run rẩy chạy đến bên người Trường Uyên, lấy hết dũng khí chống nạnh nhìn Trường An nói: “Ta không biết Ti Mệnh, cũng không phải Ti Mệnh, đừng giết ta …” Nàng quay đầu nhìn Trường Uyên, “Nhóm[1] !”

Khi còn bé, có một số chuyện đã xảy ra thì nhất định sẽ ám ảnh con người ta cả đời. Cứ như việc hiện tại, mặc dù Nhĩ Sanh học được rất nhiều tiên thuật, Trường Uyên cũng không mang trọng thương, liên thủ đấu với Trường An còn chưa biết thắng bại thế nào, nhưng trong đầu Nhĩ Sanh đã mặc nhiên nhận định đọa tiên Trường An như một tồn tại siêu việt, vô cùng cường hãn. Cho nên còn chưa đánh đã cho rằng bọn nàng sẽ thua.

Trường Uyên vuốt tóc Nhĩ Sanh, đang định nói không cần sợ, nàng đã nắm chặt lấy tay hắn nói: “Trường Uyên, không sao đâu, ta sẽ bảo vệ chàng, sẽ không để hắn tiếp tục tổn thương chàng nữa !” Kể cả khi đang mạnh miệng như vậy, nàng vẫn không có cốt khí mà khẽ run rẩy.

Trường Uyên nghe xong, thu lại thần lực trong lòng bàn tay, vuốt vuốt tóc nàng gật đầu nói được.

Trường An híp mắt đánh giá một lượt hai người, cười lạnh : “Thượng cổ Thần long cùng Ti Mệnh chuyển thế dây dưa quá sâu, nhất định sẽ không có kết quả tốt.” Những lời này cũng không phải rủa hai người, mà là sự thật. Phàm là người biết Nhĩ Sanh là Ti Mệnh chuyển thế đều nghĩ nàng xuống trần lịch kiếp, mà lịch kiếp của thần tiên thì nào có kết quả gì tốt.

Nhĩ Sanh vẻ mặt mờ mịt, định quay đầu nhìn biểu tình của Trường Uyên, đầu mới quay được một nửa thì bị hắn xoay trở lại. Trường Uyên nhẹ giọng nói: “Đừng quay đầu lại.” Thanh âm vẫn thực bình tĩnh như từ trước đến nay.

Số mạng Nhĩ Sanh thế nào, Trường Uyên không cách nào đoán trước được, chỉ có thể liều mạng che chở.

Trường An không hứng thú tìm hiểu quan hệ giữa hai người. Nắm chặt hàn kiếm trong tay, hắn lạnh giọng hỏi: “Hai ngươi tự ý xâm nhập Hoang Thành là có mưu đồ gì ?” Ở bên ngoài nhìn thấy hồ nước cạn kiệt lộ ra tấm bia đá, hắn còn nghĩ sự việc là vô tình, nay lại thấy hai người họ xuất hiện trong kết giới, trong lòng không khỏi sinh hiểu lầm.

“Chúng ta không tự ý xông vào.” Sợ Trường An trong lúc nóng giận mà động thủ, Nhĩ Sanh vội vàng giải thích, “Là Nữ Oán bắt nhầm người, sau lại thả chúng ta ra.”

Nghe đến hai chữ “Nữ Oán”, sắc mặt Trường An khẽ biến, ngây người một hồi, lại không biết nghĩ đến điều gì, ấn ký đọa tiên giữa ấn đường bỗng lóe sáng, lệ khí trong mắt đại thịnh, vung kiếm bổ về phía Nhĩ Sanh, trong miệng hét lớn hai chữ “Ti Mệnh”, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống.

Nhĩ Sanh kinh hãi, nắm lấy tay Trường Uyên, muốn kéo hắn chạy đi, nhưng Trường Uyên lại nhanh hơn, nhào lên phía trước, rút Nhất Lân kiếm đấu với Trường An. Chiêu thức của hai người biến ảo khôn lường, Nhĩ Sanh hoàn toàn không thấy rõ được.

Nàng gấp đến độ dậm chân mắng: “Người này tính tình sao lại giống Nữ Oán như vậy, nói động thủ liền động thủ, không cho người ta nửa điểm dấu hiệu !” Trong đầu bỗng xẹt qua một đạo bạch quang, đúng rồi, trước đây Nữ Oán có nói, nàng ta cùng Trường An từng là phu thê … Nàng ta còn nhờ nàng hỏi thăm tin tức của Trường An …

Nhìn hai người đang kịch chiến, Nhĩ Sanh bỗng nảy ra một ý nghĩ vô đạo đức. Hắng giọng một cái, nàng nói: “Nữ Oán có nhờ ta, khi ra ngoài thì hỏi thăm chút tin tức về đọa tiên Trường An.”

Thân pháp hai người đang triền đấu kia rõ ràng chậm hẳn lại.

Nhĩ Sanh lại lớn giọng nói: “Nàng ta nói, nàng chỉ muốn biết tin ngươi sống không tốt, ngươi mà không tốt nàng sẽ vui lắm.”

Cùng lúc đó, Nhất Lân kiếm theo đà lao đâm thẳng vào đầu vai Trường An.

Nhĩ Sanh thấy Trường Uyên thắng thế, hân hoan vui mừng vỗ tay, Trường An không chút dấu hiệu nào, hai mắt đỏ ngầu, trợn trừng nhìn Nhĩ Sanh, cũng không quản Nhất Lân kiếm còn cắm trên vai, phóng hàn kiếm trong tay về phía nàng.

Lúc này, bỏ kiếm đi không nghi ngờ gì nữa, đó chính là hành vi buông bỏ tính mạng bản thân. Ai cũng không đoán được hắn lại hận Nhĩ Sanh sâu đậm như vậy.

Một cú này của Trường An là dùng hết toàn lực, lại vô cùng bất ngờ, Nhĩ Sanh sao có thể né tránh được. Chỉ thấy trước ngực chợt lạnh, cả người đều theo đà lao của thanh kiếm mà ngã về phía sau. Lúc đó, nàng không còn biết đến đau là gì, chỉ thấy tứ chi vô lực, vươn tay sờ sờ ngực mình liền có thể cảm nhận được, thân kiếm đã đâm cả vào cơ thể.

Sắc mặt Nhĩ Sanh vốn đã trắng bệch, nàng run rẩy hét lên hai tiếng: “Ta không cần ngực nhô ra….” sau đó ngất đi.

Nghe tiếng lợi kiếm sắc bén đâm xuyên da thịt kia, hai tai Trường Uyên như ù đi, không còn nghe được bất cứ âm thanh nào nữa. Đồng tử mạnh mẽ co rút, trái tim loạn nhịp trong lồng ngực, một cảm giác khó hiểu bỗng xuất hiện trong lòng hắn. Quên đi đối thủ còn ở trước mặt, quên cả những lời Nữ Oán căn dặn hắn rút Nhất Lân kiếm lại, trong lòng một mực nghĩ đến việc tìm kiếm thân ảnh Nhĩ Sanh.

Trong nháy mắt hắn quay đầu lại, nhìn thân ảnh Nhĩ Sanh lẳng lặng nằm trong một đóa bạch liên, nơi lồng ngực, máu không ngừng trào ra, loang xuống tận gốc sen, cảnh tượng thoạt nhìn thê lương đến rợn người.

Trong lòng không hiểu vì sao lại đau nhói, Trường Uyên nhíu mày gọi khẽ.

“Nhĩ Sanh …”

Chậm rãi bước từng bước về phía trước, bốn phía xung quanh không ngừng truyền đến những tiếng sụp đổ. Trường Uyên đâu rảnh mà để ý đến, vẫn chỉ lẳng lặng hướng Nhĩ Sanh đi đến. Hắn thầm nghĩ, cho dù Nhĩ Sanh có chết như vậy, cũng tuyệt không để nàng cô đơn nằm đó. So với bất kỳ kẻ nào khác, hắn rõ nhất, Nhĩ Sanh sợ nhất là sự cô đơn.

Trường An che đầu vai, nhìn phía Nhĩ Sanh một chút, cười lạnh, vừa xoay người muốn rời đi, chợt thấy đất dưới chân trở nên mềm nhũn, giống như biến thành một cái đầm lầy; không khí ngưng trệ, nặng nề khiến người ta không thở nổi, ngay cả tay chân cũng không thể tự do nhúc nhích, dường như bị một cỗ sức mạnh vô hình kéo xuống.

Hắn cũng lười giãy dụa, để tùy ý cỗ khí ngày càng ứ đọng kia kéo đi đâu thì đi.

Hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy chính là xung quanh Nhĩ Sanh, hoa sen nở bung rồi vỡ nát, hóa thành bột mịn, trôi nổi lơ lửng trong không khí. Mà thượng cổ Thần Long kia vẫn lẳng lặng ngồi đó ôm lấy nàng ta. Thay Nhĩ Sanh rút kiếm ra rồi cầm máu, lấy thần lực đối chọi lại kết giới Hoang Thành, cố sức chống đỡ giành lấy một khoảng không cho người trong lòng.

Có ích lợi gì không ? Trường An nghĩ, ai có thể đấu lại được trời đất.

Quả nhiên, ngay khi thân ảnh Trường An bị kết giới nuốt lấy, kim quang trong tay Trường Uyên cũng không chống đỡ được thêm nữa, dần dần bị kết giới nuốt chửng.

Trường Uyên vuốt ve đôi má đang dần lạnh đi của Nhĩ Sanh, thản nhiên nghĩ, nếu Nhĩ Sanh cứ như vậy quay về thiên giới, trở lại thành Ti Mệnh tinh quân, sau này không thể tùy tiện cắn nàng như trước. Nói gì đi nữa, đây cũng là hành vi thân mật mà chỉ hai người thích nhau có thể làm.

Đối với Ti Mệnh, người nàng vẫn luôn chờ mong thân mật cùng hẳn là Thiên đế.

Thật không hiểu sao lại khiến người ta có chút … Trường Uyên cân nhắc trong chốc lát, cuối cùng cũng tìm được một từ để diễn tả:

Ghen ghét.

Kim quang quanh Trường Uyên dần bị bóng tối nuốt chửng. Trong kết giới Hoang Thành lại chìm vào bóng tối tĩnh mịch quen thuộc.

Vô Phương tiên sơn.

Từ sau khi Đọa tiên Trường An xâm nhập vào trong Hoang Thành, không bao lâu sau, trong hồ cạn lại bắt đầu có nước, dần dần dâng lên đem tấm bia khắc bốn chữ Hoang Thành Vô Cực giấu đi. Mà cái người đã tiến vào kia thì không thấy trở ra.

Lỗ Mỹ Nhân nhíu mày, không cố chấp đấu với Vô Phương tiên tôn nữa mà vung tay lên, yêu lực lập tức đánh lên mặt hồ. Trên mặt hồ lóe lên một luồng sáng, tất cả yêu khí đều bị đánh văng ra. Hắn trong lòng thầm đoán định, với sức một mình hắn chắc chắn không thể đột phá được kết giới Hoang Thành, cho nên mới quệt miệng nói: “Thôi, biết được Thành Hoang ở nơi này cũng rất tốt. Sau này bổn vương còn quay lại ghé thăm.”

Thấy hắn có ý định chạy trốn, tiên tôn tung ra một cái phược[2] yêu quyết. Trên bầu trời bỗng xuất hiện một mảnh lam quang chói mắt, hào quang dần dần thu hẹp, trùm lên thân Lỗ Mỹ Nhân. Lỗ Mỹ Nhân đằng vân tránh thoát, huýt một tiếng sáo dài. Sau đó, vô số chim chóc từ trong rừng bay ùa ra, lao về phía phược yêu quyết.

Lỗ Mỹ Nhân thừa dịp tiên tôn bận ứng phó với đàn chim đột nhiên bay tới đảo mắt nhìn xuống tìm kiếm một lượt nhưng không hề cảm nhận được hơi thở của Nhĩ Sanh.

Thực là một con nhóc không biết nghe lời !

Lỗ Mỹ Nhân thầm nghiến răng nghiến lợi, vừa nâng mắt nhìn lên thì thấy Vô Phương tiên tôn sắp thoát được khỏi sự vây kín của lũ chim. Lúc này không đi chỉ e thực sự không rời đi được. Lỗ Mỹ Nhân cười nhẹ, vẫy vẫy tay chào tiên tôn, nháy mắt một cái sau đó mới hóa thành một làn khói nhẹ tiêu thất trong không khí.

Sau khi thoát khỏi lũ chim, Lỗ Mỹ Nhân đã sớm chạy mất, tiên tôn nhíu mày trầm mặc nhìn theo hướng hắn biến mất.

Điều khiển được động vật quả thực là bản lĩnh của Yêu tộc, nhưng khống chế nhiều động vật như vậy, không phải Ma tộc thì không thể.

Ngàn năm trước, Ma tộc phạm thượng, Chiến thần Mạch Khê dùng vũ lực, máu tanh trấn áp, suất lĩnh thiên binh thiên tướng đánh tới ma đô[3] Cửu U, khiến cho Ma giới máu chảy thành sông. Tính đến bây giờ, Ma tộc hẳn cũng đã khôi phục lại được nguyên khí. Tên yêu quái Khổng Tước kia tự xưng bổn vương, vậy y thuộc vương tộc Yêu giới hay Ma giới đây ?

Nếu là người của Ma giới, bọn chúng tìm kiếm Tà linh châu, Hoang Thành Vô Cực, rốt cuộc là có ý gì …

Chương 28: Thiên ýTrong hư vô khe khẽ truyền tới tiếng nước tí tách rơi trên mái hiên nhà. Mi mắt khẽ run run. Có tiếng khẽ gọi bên tai. Giọng nói bất nam bất nữ không ngừng thì thào gọi: “Nhĩ Sanh, Nhĩ Sanh …”

Nàng nhíu mày, chậm rãi mở mắt. Trước mắt là một mảng trắng chói lòa. Chớp chớp mắt một lúc, Nhĩ Sanh mới có thể thích ứng được mà mở to hai mắt. Bốn phía đều là giấy, nhỏ bé và trắng như tuyết. Nàng đứng lên, đặt tay lên trái tim. Cảm giác chỗ đó trống rỗng, không còn ấm áp như xưa.

“Nhĩ Sanh.”

Thanh âm ấy vẫn bám riết không tha. Nàng tò mò nhìn ngó xung quanh, vất vả lắm mới thấy được một cái bóng xám xịt trong góc, đánh giá một hồi rồi hỏi: “Ngươi là … ?”

“Ta là thứ gì không quan trọng.” Cái bóng màu xám trả lời rõ ràng rành mạch dọa Nhĩ Sanh giật mình nhảy dựng lên, lui về phía sau mấy bước. Ba phần đề phòng, ba phần sợ hãi, nhưng nhiều hơn cả vẫn là cảm giác tò mò. Thứ đó dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Nhĩ Sanh, nhẹ giọng nói: “Chớ sợ, ta sẽ không hại ngươi, trái lại bây giờ chỉ có ta mới có thể cứu ngươi.”

“Cứu ?” Nhĩ Sanh kỳ quái hỏi, tay không quên sờ soạng thân thể mình trên dưới một lượt, “Ta rất tốt, không cần cứu.”

Cái bóng kỳ quái kia cười rộ lên: “Tốt ? Ngực của ngươi bị đâm một lỗ, thế mà tốt ?”

Nghe những lời này, Nhĩ Sanh ngẩn người. Chợt thấy ngực một mảng lạnh lẽo, nhìn xuống mới thấy trước ngực bị thủng một lỗ lớn, hàn phong vù vù quật vào, nhưng lại không thấy có máu trào ra. Nàng không khỏi kinh hãi trừng lớn mắt, hít hít mấy ngụm lãnh khí hỏi: “Đây … Đây là cái gì ?”

Trong đầu nàng lúc này chỉ có những mảnh vụn ký ức hỗn độn, bỗng, Nhĩ Sanh giật mình nhớ lại tình cảnh gặp phải trước lúc hôn mê, hàn kiếm lạnh lẽo cắm phập vào lồng ngực cùng ánh mắt hoảng sợ của Trường Uyên. Nhĩ Sanh rùng mình, nhìn xung quanh vội vã hỏi: “Đây là đâu ? Trường Uyên đâu rồi ?”

“Nơi này vốn là trái tim của ngươi.” Cái bóng kia nói, “Máu đã gần cạn, không bao lâu nữa, ngươi sẽ biến mất.”

Nhĩ Sanh trơ mắt nhìn cái bóng, dường như nghe không hiểu những gì hắn nói.

“Nhĩ Sanh, ngươi sắp chết. Sẽ mất đi ý thức, tiêu tán trong thiên địa …” Thanh âm của cái bóng mang theo một chút trêu đùa, tiếp tục hỏi, “Ngươi có thể tưởng tượng được cái chết ?”

Với Nhĩ Sanh mà nói, câu hỏi kia thật sự vô nghĩa. “Có gì ngươi nhanh nhanh nói đi, đừng nói mấy câu nhảm nhí này nữa. Nếu ta sắp chết rồi, vậy phải làm sao bây giờ ?” Nàng hỏi thẳng vào vấn đề: “Ngươi nói có thể cứu ta, nhưng phải thế nào ngươi mới bằng lòng cứu giúp?”

Loại tư tưởng lấy vật đổi vật này là Trầm Túy dạy cho Nhĩ Sanh. Muốn ăn vụng gà nướng sau lưng hắn, có thể. Nhưng nhất định phải đem một bầu rượu trở về hiếu kính với sư phụ.

“A, ta rất thích tính cách thẳng thắn này của ngươi.” Bóng đen nói: “Chỉ cần ngươi đồng ý lập huyết thệ cùng ta, ta sẽ khiến cái lỗ trước ngực ngươi lành lại, ngươi có thể tiếp tục sống sót.”

Tốt xấu gì Nhĩ Sanh cũng đã tu tiên mấy năm, biết huyết thệ là thứ không thể tùy tiện lập. Nếu làm không tốt, ứng theo lời thề còn có thể bị hôi phi yên diệt[4], vạn kiếp bất phục[5]. Cho nên nghe vậy, nàng lập tức cảnh giác hỏi: “Ngươi muốn thế nào ?”

“Đừng nóng vội.” Bóng đen trấn an nàng: “Những điều ta muốn ngươi đồng ý với ta không nhiều. Ngươi hãy nhìn đi, nơi này vốn là trái tim của ngươi, ta chỉ cần ngươi đồng ý để ta ở đây tùy ý hành động là được.”

Nhĩ Sanh nhìn hắn, từ chối cho ý kiến.

“Ngươi không đồng ý cũng không sao. Nếu ngươi còn sống ta bị nhốt ở trong này không ra ngoài được, ngươi chết, mọi chuyện cũng không thay đổi. Nhưng với ngươi mà nói, điều này lại có trăm triệu lần không giống nhau. Ngươi còn sống thì còn có thể nhìn thấy sư phụ, sư tỷ, trượng kiếm thiên hạ, hành hiệp trượng nghĩa, còn có thể gặp được Trường Uyên … Thử nghĩ xem, các ngươi ly biệt ba năm, vừa mới được gặp lại bao lâu ? Nếu ngươi cứ ra đi như vậy, Trường Uyên sẽ vô cùng đau lòng, nói không chừng còn cùng ngươi đi xuống Hoàng Tuyền cũng chưa biết chừng.”

Theo thanh âm cực kỳ dụ hoặc của cái bóng, những người hay sự kiện đều hiển hiện chân thật, sinh động trong tâm trí Nhĩ Sanh. Nghĩ đến hình ảnh Trường Uyên cô đơn lẻ loi cầm Nhất Lân kiếm ở trong bóng đêm của Hỗn Độn[6], nàng cả người lạnh lẽo, nhìn bóng đen chần chừ nói: “Ngươi ở lại nơi này làm gì ?”

“Huyết thệ ràng buộc cả ta và ngươi. Ngươi đồng ý để ta ở nơi này, ta chỉ có thể ở đây, cho nên từ nay về sau, ta nhất định sẽ bảo vệ sự an nguy của ngươi.” Trong thanh âm của hắn mang theo ý cười kỳ quái, bất nam bất nữ khiến người ta cảm thấy một cỗ sợ hãi khó hiểu dâng lên trong lòng.

Trong lòng Nhĩ Sanh còn vô số nghi vấn, ví dụ như hắn là ai, vì cái gì lại muốn coi trái tim nàng như căn phòng mà ở đó ? Nhưng còn chưa kịp nghĩ đến nơi đến chốn, không gian xung quanh chợt rung nhẹ, cái bóng khẽ nói: “Trái tim ngươi rất nhanh sẽ sụp đổ, Nhĩ Sanh, ngươi sắp chết.”

Nhĩ Sanh cắn răn nói: “Lấy máu, thề.”

Cái bóng cười khằng khặc, quẩn quanh trong đầu Nhĩ Sanh, sau này trở thành bóng đè không chịu tản đi.

Thanh kiếm đâm quá sâu, cho dù là người đã qua tu tiên vài năm như Nhĩ Sanh, cho dù có Trường Uyên ở bên cạnh không ngừng độ thần lực, đối với kẻ vẫn còn chân thân là người, bị thương nặng như vậy cũng không thể sống được. Trường Uyên cũng nghĩ như vậy.

Sau khi Nhĩ Sanh tắt thở một lúc lâu, đang lúc Trường Uyên tính toán mai táng nàng ở nơi nào thì người đang ôm trong ngực bỗng run nhẹ, mơ mơ màng màng mở mắt.

Trường Uyên kinh ngạc trong giây lát, trong đầu hiện lên hai chữ xác chết vùng dậy[7], nhưng rất nhanh hắn lại hờ hững như trước, vuốt ve tóc Nhĩ Sanh: “Xác chết của kẻ khác vùng dậy cũng không đẹp như nàng. Nhĩ Sanh quả nhiên là không giống người thường.” Nhĩ Sanh giãy dụa ngồi dậy, Trường Uyên lại càng ôm nàng chặt hơn, không cho nàng cử động, “Đừng chạy lung tung, ta đào hố xong mà không tìm thấy nàng thì phải làm thế nào cho phải.”

Lời nói của hắn vô cùng bình tĩnh, Nhĩ Sanh nghe mà ngây ngẩn cả người, si ngốc nhìn Trường Uyên một hồi lâu, nàng mới nói: “Trường Uyên đừng khóc, Nhĩ Sanh sẽ không chạy.” Nói xong lau đi giọt lệ trên khóe mắt Trường Uyên, “Ta dù là xác chết vùng dậy cũng nhất định phải quẩn quanh bên chàng.”

Cảm nhận được hơi ấm nơi đầu ngón tay đang chạm vào đôi má nàng, Trường Uyên giật mình, vội nắm chặt lấy cổ tay Nhĩ Sanh, cảm giác được nhịp đập mỏng manh dưới da nàng, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt Nhĩ Sanh: “Nhĩ Sanh ?”

“Ừm.”

Nghe được lời xác nhận của nàng, Trường Uyên chợt thấy yết hầu nghẹn lại, nhất thời không nói thành lời.

“Nàng đánh Diêm Vương cho nên mới bị đưa trở lại sao ?” Khi hỏi những lời này, Trường Uyên cũng cảm thấy nực cười. Nhĩ Sanh là Ti Mệnh đầu thai, nàng chết đương nhiên là trở về bản vị, quay về làm Ti Mệnh tinh quân, sao có thể vào Minh Phủ thấy Minh Vương.

Nhĩ Sanh nghe xong, khóe miệng giật giật, mãi mới nở được một nụ cười nói: “Ta luyến tiếc Trường Uyên.”

Sợ hắn lo lắng, lần đầu tiên Nhĩ Sanh có chuyện giấu diếm hắn.

Lúc này Trường Uyên còn có tâm trí nào cân nhắc nguyên do trong đó, hắn cúi đầu, môi chạm nhẹ lên trán Nhĩ Sanh: “Ta cũng luyến tiếc …”

Nếu việc Nhĩ Sanh chết đi sống lại lần này là thiên ý, Trường Uyên nghĩ, ngàn năm qua, hắn chưa bao giờ thấy biết ơn nó như ngày hôm nay.


/62

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status