Nhĩ Sanh ngã vào một cái hồ trong cấm địa, làn nước lạnh buốt thấu xương quấy nhiễu toàn bộ giác quan của nàng.
Nước lạnh khiến cho cơn đau bụng quằn quại cũng đỡ đi phần nào. Nhĩ Sanh không biết bơi, từ nhỏ đã như vậy. Bất thình lình rơi xuống hồ, nàng sợ tới chân tay luống cuống, cơ thể căng cứng, chỉ còn biết khua nước loạn xạ. Càng khua loạn càng uống vào nhiều nước, cũng hướng đáy hồ chìm xuống càng nhanh.
Sẽ chết sao … Nhĩ Sanh thầm nghĩ. Xung quanh không có bất cứ thứ gì có thể bám víu được, nàng sớm muộn cũng sẽ chết ngạt.
Điều tiếc nuối duy nhất của nàng trong cuộc đời này chính là đến bây giờ vẫn chưa tìm được Trường Uyên … Không biết Trường Uyên hiện tại thế nào, liệu chàng có còn nhớ trên đời này mình vẫn còn có một cô vợ nhỏ, có biết cô vợ nhỏ ấy vẫn luôn một mực tìm chàng …
Ý thức của Nhĩ Sanh càng lúc càng mơ hồ, nhưng những giác quan trên người nàng lại tỉnh táo hơn bao giờ hết; nàng rõ ràng nghe thấy tiếng nước lưu chuyển bốn phía quanh mình.
“Nhĩ Sanh.”
Ai đang gọi nàng ?
Giọng nói trầm ổn mà ôn nhu đã lâu không nghe thấy.
“Nhĩ Sanh.”
Là ai …
Nhĩ Sanh cảm thấy lưng mình tựa hồ chạm vào một vật thể cứng rắn, tựa như một bức tường sắt. Bỗng nhiên nàng cảm thấy thứ cứng rắn ấy bắt đầu chậm rãi di động, nương theo dòng nước lao nhanh về phía trước, mang theo nàng ra khỏi hồ nước lạnh lẽo.
Trong lúc này, Lỗ Mỹ Nhân cùng tiên tôn đang kịch chiến trên không. Kỳ thật, nếu chỉ luận về pháp thuật, Lỗ Mỹ Nhân vẫn còn hơn tiên tôn một tầng, nhưng mới rồi bị hai luồng sức mạnh đột ngột công kích, nguyên khí của hắn đã bị tổn thương, chỉ cần hắn vận khí là lồng ngực lại mơ hồ nổi lên một cơn đau, căn bản không thể dốc toàn lực ứng phó tiên tôn. Mà Vô Phương tiên tôn từ trước tới nay nổi tiếng là người tàn nhẫn, đối phó với yêu ma từ trước đến nay không bao giờ tiếc linh lực, chiêu nào xuất ra cũng tàn nhẫn, mà nay Lỗ Mỹ Nhân lại bị như vậy … Hắn càng lúc càng rơi vào thế hạ phong.
Đang hận đến nghiến răng, chợt thấy phía dưới đột ngột xuất hiện một cỗ hơi thở lạ lùng, cẩn thận dò xét xung quanh, lại nhận thấy pháp thuật của người nọ cùng một chiêu tập kích hắn lần hai có điểm tương tự, Lỗ Mỹ Nhân không khỏi sinh lòng băn khoăn, cuống quýt tiếp một chiêu của tiên tôn sau đó lại nhanh chóng nhìn xuống dưới.
Tiên tôn dĩ nhiên cũng nhận ra hơi thở lạ lùng ấy, ánh mắt thản nhiên thoáng quét về phía ngọn núi phía sau Vô Phương, lập tức nhíu mày, trong nháy mắt ngưng xuất một thanh trường kiếm màu lam trong suốt, lại càng hùng hổ chém tới phía Lỗ Mỹ Nhân, bộ dáng dường như muốn tốc chiến tốc thắng.
Lỗ Mỹ Nhân bị một kiếm này chém phải, không kịp trở tay, chật vật tránh thoát, sau đó vô cùng giận dữ nói: “Chơi đùa với các ngươi, các ngươi lại nghĩ bổn vương dễ bắt nạt.” Nói xong, trong miệng lẩm nhẩm một câu thần chú, một thanh chiết phiến cực kỳ diễm lệ bỗng chốc xuất hiện trong tay, “Lại còn thực muốn luận bàn pháp thuật với bổn vương.”
Trên bầu trời Vô Phương nhất thời chàng kích ra những tia sáng rực rỡ, chúng đệ tử bên dưới thấy vậy đều than thầm sợ hãi, chỉ có cấm địa sau núi là một mảng tĩnh mịch.
Nhĩ Sanh vẻ mặt trắng bệch nằm rạp bên hồ, những sợi tóc ẩm ướt rối bời dính bết trên mặt trông nàng càng thêm chật vật, đối với những biến hóa quanh mình lúc này cũng không hề hay biết.
Nam tử một thân trường bào đen tuyền đặt tay trên bụng Nhĩ Sanh, hơi hơi dùng sức ấn xuống, Nhĩ Sanh phun ra một ngụm nước trong, tiếp theo không ngừng ho khan, mơ mơ màng màng mở mắt. Thoáng thấy được nam tử trước mắt, còn chưa kịp thấy rõ dung mạo đối phương nàng lại ôm bụng, đau ngất đi.
Nam tử cả người cũng ướt sũng, cầm tay Nhĩ Sanh cẩn thận bắt mạch, thấy mạch đập vẫn khỏe mạnh như trước mới thở phào nhẹ nhõm. Ngồi xuống bên người nàng, ngón tay trỏ khẽ chạm đến giữa đôi lông mày đang nhíu chặt lại của Nhĩ Sanh, trầm mặc một lúc lâu, có chút đau lòng hỏi: “Có phải rất đau không ?”
Nhĩ Sanh đã hôn mê tất nhiên không thể trả lời, hắn lại càng dùng sức, dường như là muốn vuốt phẳng những nếp nhăn trên trán nàng.
Trận kịch chiến trên không vẫn còn đang tiếp diễn, hai luồng pháp thuật va chạm vào nhau lóe lên những tia sáng chói ngời, chiếu vào trong hồ nước, phản xạ lại, rơi vào đôi mắt đen sâu thẳm của nam tử. Chỉ thấy một tia kim quang chợt lóe lên trong đôi mắt ấy, sắc mặt hắc y nam tử dần dần trầm xuống: “Hắn dùng cái gì …. ức hiếp nàng …”
Nhĩ Sanh ho khan hai tiếng, trong hoảng hốt bật khẽ một câu nỉ non: “Trường Uyên …”
Ánh mắt hắn dần dịu lại, xoa nhẹ trán Nhĩ Sanh nói: “Để ta giúp nàng đi đánh yêu quái kia một chút, thay nàng xả giận, được không ?” Nói xong, Trường Uyên đứng dậy muốn đi, lại phát hiện ống tay áo mình bị Nhĩ Sanh túm chặt.
Không đành lòng tách tay nàng ra, hắn đành ép xuống lửa giận trong người, lo lắng nhìn Nhĩ Sanh vẫn hôn mê nằm đó không nhúc nhích, giống như chỉ cần nhìn chăm chú như vậy, Nhĩ Sanh liền có thể mau chóng tỉnh lại.
Đấu pháp bên trên mỗi lúc một kịch kiệt vì vậy mà khuấy động đến linh khí của Vô Phương, hồ nước không gió mà gợn sóng lăn tăn, lá cây bị dư chấn của pháp thuật khiến cho rơi rụng lả tả.
Trường Uyên vẫn chỉ nhìn Nhĩ Sanh, nhìn đến ngây người, giống như những năm trước đó hắn vẫn thường xuyên làm như vậy, khi Nhĩ Sanh lẳng lặng ngồi thiền hay ngẩn ngơ nhìn về nơi nào đó, hắn cũng đều tránh ở một góc lặng lẽ nhìn nàng đến ngẩn người. Cho nên khi hắn phục hồi lại tinh thần, nhìn về hai người đang đánh nhau trên không kia mới phát hiện ra những điềm chẳng lành. Trên bầu trời mây đen vần vũ bao trùm khắp nơi, Vô Phương tiên sơn trang nghiêm là thế giờ chẳng khác nào một ngọn yêu sơn.
Trường Uyên nhíu mày thầm nghĩ, hai người này đều pháp lực cao thâm, tranh đấu gay gắt như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến nguyên khí của trời đất. Vô Phương tiên sơn linh khí bốn bề, nếu như dưới chân núi trấn yêu vật tà ma thượng cổ nào đó ….
Còn chưa kịp nghĩ ngợi thấu đáo, mặt đất bỗng chấn động mạnh.
Chỉ thấy hồ nước trước mắt một trận khuấy động, sóng nước dần hình thành một xoáy nước lớn, giống như có một con quái vật, đem hết thảy nước hồ hút hết vào bụng. Chờ khi hồ cạn sạch nước, đáy hồ bằng phẳng lộ ra một tấm bia đá không biết đã được dựng lên cách đây tự khi nào, chu sa[1] tự đỏ tươi như máu …
Hoang Thành Vô Cực.
Ngoài tam giới, trên là Vạn Thiên Chi Khư, dưới có Hoang Thành Vô Cực, đều không có ngày mà cũng chẳng có đêm, là nơi tịch mịch không một sinh linh sinh sống, nơi ấy chỉ có thể vào mà không thể ra.
Trường Uyên nhìn thấy tấm bia, khuôn mặt thoáng nghiêm túc trở lại. Hoang Thành Vô Cực, nơi tù đày vĩnh viễn những tội đồ tàn ác, không nghĩ đến lối vào lại là ở Vô Phương … Trường Uyên thầm nghĩ, khó trách nơi này bị Vô Phương lập làm cấm địa, địa phương như vậy thực khiến con người ta không biết phải đối mặt thế nào.
“Ư …”
Trong miệng Nhĩ Sanh bật ra một tiếng rên khẽ, Trường Uyên vội nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Nhĩ Sanh so với mới rồi càng nhợt nhạt thêm mấy phần. Nhìn sắc mặt trắng bệch tựa khối băng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, đáy lòng Trường Uyên không khỏi nổi lên một tia kinh hoảng.
“Đau quá …” Nhĩ Sanh nỉ non trong vô thức. “Bụng muốn nứt tung ra.”
Trường Uyên nghe được những lời ấy, sắc mặt trắng bệch.
Lúc này, mặt đất lại một lần nữa rung chuyển, cũng không giống như lần trước chỉ chấn động một chút rồi ngừng mà liên tục rung chuyển, phảng phất như có con quái vật to lớn muốn chui từ dưới đất lên.
Phía trên, tiên tôn cùng Lỗ Mỹ Nhân đã dừng quyết chiến. Tiên tôn sắc mặt xanh mét, trong mắt Lỗ Mỹ Nhân cũng ánh lên những tia khó hiểu, hắn lẩm nhẩm trong miệng: “Hoang Thành Vô Cực …. Hoang Thành Vô Cực lại ở chỗ này.”
Một tia sét rạch ngang bầu trời, phía trên tấm bia khắc bốn chữ Hoang Thành Vô Cực bỗng xuất hiện một tòa thành trì đồ sộ. Cánh cửa màu đen to lớn, nặng nề phát ra một tiếng “Chi nha”, hướng phía Nhĩ Sanh chậm rãi mở ra.
Từ trong cổng thành thổi tới một cơn gió quỷ dị, giống như một bàn tay vô hình kéo Nhĩ Sanh về phía cửa thành.
Trường Uyên theo bản năng ôm lấy Nhĩ Sanh, cùng cỗ sức mạnh vô hình kia đối chọi.
Cửa thành mỗi lúc một mở lớn, sức mạnh kéo Nhĩ Sanh cũng theo đó mà lớn theo, kim sắc thoáng hiện ra trong đôi mắt đen của Trường Uyên. Nhĩ Sanh trên trán mồ hôi lạnh rơi như mưa, lăn qua lộn lại chỉ biết nhợt nhạt buông một chữ nỉ non “Đau, đau.”
Cửa thành rộng mở, thế giới bên trong bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ thoáng thấy bóng dáng màu đó như ẩn như hiện trong sương mù.
Nhìn kỹ mới phát hiện, thì ra đó là một nữ tử mặc áo choàng đỏ đang múa trong màn sương mờ: “Triêu tư mộ niệm, vấn quân hồ bất quy[2].” Nàng vừa múa vừa hát, thanh âm u oán, thê lương tựa oán hồn lệ quỷ chốn âm phủ, khiến người nghe đều run rẩy sợ hãi.
Điệu múa kết thúc, nữ tử buồn bã thở dài: “Quân không về, vì sao, vì sao ?”
“Nhĩ Sanh.” Nữ tử âm trầm gọi khẽ, “Hãy trở lại đi.”
Tiếng nói vừa dứt, Trường Uyên chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, Nhĩ Sanh đã bị người đoạt mất. Ánh mắt hơi trầm xuống, không nghĩ ngợi nhiều, Trường Uyên lập tức đuổi theo.
Cửa lớn đóng lại mang theo cả hai người, nháy mắt tòa thành kia đã lại vô tung vô ảnh trên không trung, nhanh và bất ngờ như lúc nó xuất hiện, duy chỉ lưu lại một hồ nước cạn cùng tấm bia đá với những nét khắc bằng máu càng thêm tiên diễm …
Khi Nhĩ Sanh tỉnh lại, chỉ thấy mình ở trong một vùng cát đỏ mênh mông. Điều đầu tiên nàng làm sau khi mở mắt chính là tìm Nhất Lân kiếm, đem nó hoàn hảo nắm trong tay rồi mới bắt đầu nghĩ đến chuyện khác.
Bị ép nuốt linh châu, bị ném vào trong nước … Ngoài ra Nhĩ Sanh không nhớ được gì hơn. Nàng có thể mơ hồ cảm nhận được cơn đau trong bụng, song lúc này đã không còn đau như trước. Lắc lắc cái đầu đã có chút dại ra, đứng dậy mờ mịt nhìn quanh, bốn phía đều là cát đỏ vô cùng hoang vu: “Sư phụ.” Nàng yếu ớt gọi khẽ một tiếng, không thấy ai trả lời lại nhìn xung quanh một lượt, thong thả đi lại vài bước, lại gọi: “Sư phụ, sư tỷ ?”
Cát bụi đỏ rực tràn ngập khắp nơi, Nhĩ Sanh vừa bước ra ngoài hai bước liền không còn nhìn thấy địa phương nơi mình mới rồi đặt chân, quay đi quay lại liền mất phương hướng.
Bốn bề tĩnh lặng như chết, trống vắng phát sợ.
“Có ai ở đây không ?” Nhĩ Sanh hô to. “Sư phụ, sư tỷ, tiên tôn, Lỗ Mỹ Nhân ! Ai cũng được, có ai ở đây không ?”
Đáp lại lời nàng chỉ có tiếng gió cát vi vu mà đìu hiu.
Chưa gặp phải tình cảnh như vậy, trước đây cuộc sống có buồn tẻ nhưng vẫn có người ở bên bầu bạn, mặc dù không có bạn bè ít nhất cũng có người để chọc tức. Nhĩ Sanh vốn sợ nhất chính là sự cô độc, lúc này một mình lưu lạc tại một địa phương hoang vu như vậy, chưa đầy một lát hai hốc mắt nàng đã phiếm đó. Nhĩ Sanh hiểu khóc không thể giải quyết được việc gì vì vậy khẽ cắn môi, nén xúc cảm muốn khóc lại.
Trái phải đều không thấy rõ ràng, Nhĩ Sanh đành tùy tiện đi đại theo một hướng. Nàng vốn định ngự kiếm bay trên không, ít nhất cũng có thể thấy rõ rốt cuộc đây là nơi nào, nhưng đến khi niệm câu chú nàng mới phát hiện, nội lực của mình trống rỗng, linh lực thế nhưng lại hoàn toàn không thấy đâu.
Nhĩ Sanh chỉ còn cách lê từng bước khó nhọc trong cơn bão cát đỏ đầy trời. Cát ở nơi này cực kỳ dễ lún, tiến lên một bước, chân lập tức lún sâu xuống, có đôi khi cả đầu gối bị vùi trong cát. Nhĩ Sanh cơ hồ phải dùng cả tay lẫn chân để tiến về phía trước.
Không biết đi được bao lâu, Nhĩ Sanh cả người mỏi mệt, trán lấm tấm mồ hồi, ngẩng đầu nhìn lên, phía trước vẫn chỉ là một vùng cát đỏ mênh mông.
Nhất thời nàng cảm thấy vô cùng nhụt chí, không đi tiếp nữa. Cúi đầu nhìn hai chân lún sâu trong cát, tay ôm lấy bụng đang âm ỉ đau, nước mắt nàng lạch tạch rơi xuống, tủi thân nhỏ giọng ai oán: “Sư phụ, sư tỷ đi vắng; Lỗ ác nhân không ở đây, Trường Uyên cũng không không ở đây … Trường Uyên biến mất lâu như vậy … không biết đang tiêu diêu tự tại ở nơi nào.”
“Dĩ nhiên là ngại ngươi phiền phức nên đã một mình bỏ đi rồi.”
Một âm điệu bất nam bất nữ không biết từ đâu vang lên, một câu liền đâm trúng nỗi đau trong lòng Nhĩ Sanh. Nàng vội vàng quệt nước mắt, đảo mắt nhìn ngó xung quanh một phen, không thấy có bóng người, nàng đề phòng hỏi: “Ngươi là ai ?”
“Ta ? Ta chẳng qua chỉ là một ảo ảnh.” Kẻ kia nói, “Nhĩ Sanh, cô quả[3] chi mệnh đã định là mệnh cách của ngươi kiếp này, không ai bầu bạn bên người cũng là lẽ thường, tất cả đều là số mệnh.”
“Cô quả chi mệnh …” Nhĩ Sanh ngơ ngác lặp lại từ đó,”Vì sao nhất định phải là ta ? Ta cũng đâu có làm sai chuyện gì.”
“Không sai cũng phải chịu, đây là mệnh.”
“Cái chó má !” Nhĩ Sanh mắng, “Ta từ khi sinh ra đều sống theo tâm ý của bản thân, cái gì gọi là mệnh; là ai đã định ra cái mệnh đó cho ta; người nọ dựa vào cái gì có thể thay ta định đoạt vận mệnh bản thân ? Đầu óc bị thỉ[4] trét qua hay là ăn no rửng mỡ đến hoảng ?”
Thanh âm âm dương khó phân kia nhất thời không có động tĩnh, Nhĩ Sanh còn đang lấy làm kỳ quái, chợt nghe phía trước bỗng dưng truyền đến một tiếng gọi khẽ, đó chính là thanh âm mà nàng ngày nhớ đêm mong:
“Nhĩ Sanh.”
Chỉ một tiếng này, Nhĩ Sanh hoàn toàn ngây người, quên cả phản ứng.
Bên ngoài bờ cát vàng mơ hồ lộ ra thân ảnh người nọ, không biết lấy đâu ra khí lực, Nhĩ Sanh rút chân ra, trên bãi cát lún chạy như bay về phía trước, thẳng hướng người nọ chạy lại. Trong thâm tâm nàng điên cuồng gọi tên người kia, nhưng cổ họng thì lại giống như bị thứ gì chặn ngang, bất kể thế nào cũng không thốt được ra nửa chữ.
Thân ảnh người nọ mỗi lúc một rõ ràng. Nhĩ Sanh vừa chạy, hốc mắt giống như họa bằng chu sa, rất nhanh sưng đỏ lên.
“Trường …”
Nàng hít sâu một hơi, mặc kệ nuốt phải bao nhiêu cát, thầm nghĩ muốn hô lớn tên hắn, sau đó nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn không bao giờ … buông tay nữa.
Nhưng sự đời khó liệu, Nhĩ Sanh gian nan “lặn lội” qua lộ trình như vậy, lúc gần tới bên người Trường Uyên, cả người quá mức kích động nên kế hoạch đặt ra ban đầu đã thất bại trong gang tấc. Chân tay mềm nhũn, “Ba kỷ” một tiếng, khó coi ngã nhào trước mặt Trường Uyên, cả người đều lún trong cát.
Nhĩ Sanh ngẩng đầu lên, nước mắt nhạt nhòa hòa với cát bụi họa lên những đường cong uốn lượn vô cùng quỷ dị trên gương mặt nàng: “Trường Uyên …” Nhĩ Sanh kêu khẽ một tiếng đầy hờn tủi, giọng nói đã khàn khàn gần như không thể nghe nổi.
Hắc y nam tử ngồi xổm xuống, kiên nhẫn lau đi vết bẩn trên gương mặt nàng, thần sắc thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong ánh nhìn Nhĩ Sanh lại hiện lên một tia ôn nhu mà người khác chưa từng thấy qua.
“Sao vẫn lỗ mãng như vậy ?”
Nhĩ Sanh lồm cồm bò dậy, không khách khí bắt lấy ống tay áo Trường Uyên lau lau nước mũi, sau đó cọ cọ bên cổ Trường Uyên, ôm hắn không buông tay.
“Trường Uyên …” Nhĩ Sanh run rẩy gọi tên hắn, nước mắt nước mũi nàng chậm rãi chảy dọc theo cổ hắn chui vào trong y phục, “Ta tìm chàng rất lâu, tìm chàng rất lâu !”
Nước lạnh khiến cho cơn đau bụng quằn quại cũng đỡ đi phần nào. Nhĩ Sanh không biết bơi, từ nhỏ đã như vậy. Bất thình lình rơi xuống hồ, nàng sợ tới chân tay luống cuống, cơ thể căng cứng, chỉ còn biết khua nước loạn xạ. Càng khua loạn càng uống vào nhiều nước, cũng hướng đáy hồ chìm xuống càng nhanh.
Sẽ chết sao … Nhĩ Sanh thầm nghĩ. Xung quanh không có bất cứ thứ gì có thể bám víu được, nàng sớm muộn cũng sẽ chết ngạt.
Điều tiếc nuối duy nhất của nàng trong cuộc đời này chính là đến bây giờ vẫn chưa tìm được Trường Uyên … Không biết Trường Uyên hiện tại thế nào, liệu chàng có còn nhớ trên đời này mình vẫn còn có một cô vợ nhỏ, có biết cô vợ nhỏ ấy vẫn luôn một mực tìm chàng …
Ý thức của Nhĩ Sanh càng lúc càng mơ hồ, nhưng những giác quan trên người nàng lại tỉnh táo hơn bao giờ hết; nàng rõ ràng nghe thấy tiếng nước lưu chuyển bốn phía quanh mình.
“Nhĩ Sanh.”
Ai đang gọi nàng ?
Giọng nói trầm ổn mà ôn nhu đã lâu không nghe thấy.
“Nhĩ Sanh.”
Là ai …
Nhĩ Sanh cảm thấy lưng mình tựa hồ chạm vào một vật thể cứng rắn, tựa như một bức tường sắt. Bỗng nhiên nàng cảm thấy thứ cứng rắn ấy bắt đầu chậm rãi di động, nương theo dòng nước lao nhanh về phía trước, mang theo nàng ra khỏi hồ nước lạnh lẽo.
Trong lúc này, Lỗ Mỹ Nhân cùng tiên tôn đang kịch chiến trên không. Kỳ thật, nếu chỉ luận về pháp thuật, Lỗ Mỹ Nhân vẫn còn hơn tiên tôn một tầng, nhưng mới rồi bị hai luồng sức mạnh đột ngột công kích, nguyên khí của hắn đã bị tổn thương, chỉ cần hắn vận khí là lồng ngực lại mơ hồ nổi lên một cơn đau, căn bản không thể dốc toàn lực ứng phó tiên tôn. Mà Vô Phương tiên tôn từ trước tới nay nổi tiếng là người tàn nhẫn, đối phó với yêu ma từ trước đến nay không bao giờ tiếc linh lực, chiêu nào xuất ra cũng tàn nhẫn, mà nay Lỗ Mỹ Nhân lại bị như vậy … Hắn càng lúc càng rơi vào thế hạ phong.
Đang hận đến nghiến răng, chợt thấy phía dưới đột ngột xuất hiện một cỗ hơi thở lạ lùng, cẩn thận dò xét xung quanh, lại nhận thấy pháp thuật của người nọ cùng một chiêu tập kích hắn lần hai có điểm tương tự, Lỗ Mỹ Nhân không khỏi sinh lòng băn khoăn, cuống quýt tiếp một chiêu của tiên tôn sau đó lại nhanh chóng nhìn xuống dưới.
Tiên tôn dĩ nhiên cũng nhận ra hơi thở lạ lùng ấy, ánh mắt thản nhiên thoáng quét về phía ngọn núi phía sau Vô Phương, lập tức nhíu mày, trong nháy mắt ngưng xuất một thanh trường kiếm màu lam trong suốt, lại càng hùng hổ chém tới phía Lỗ Mỹ Nhân, bộ dáng dường như muốn tốc chiến tốc thắng.
Lỗ Mỹ Nhân bị một kiếm này chém phải, không kịp trở tay, chật vật tránh thoát, sau đó vô cùng giận dữ nói: “Chơi đùa với các ngươi, các ngươi lại nghĩ bổn vương dễ bắt nạt.” Nói xong, trong miệng lẩm nhẩm một câu thần chú, một thanh chiết phiến cực kỳ diễm lệ bỗng chốc xuất hiện trong tay, “Lại còn thực muốn luận bàn pháp thuật với bổn vương.”
Trên bầu trời Vô Phương nhất thời chàng kích ra những tia sáng rực rỡ, chúng đệ tử bên dưới thấy vậy đều than thầm sợ hãi, chỉ có cấm địa sau núi là một mảng tĩnh mịch.
Nhĩ Sanh vẻ mặt trắng bệch nằm rạp bên hồ, những sợi tóc ẩm ướt rối bời dính bết trên mặt trông nàng càng thêm chật vật, đối với những biến hóa quanh mình lúc này cũng không hề hay biết.
Nam tử một thân trường bào đen tuyền đặt tay trên bụng Nhĩ Sanh, hơi hơi dùng sức ấn xuống, Nhĩ Sanh phun ra một ngụm nước trong, tiếp theo không ngừng ho khan, mơ mơ màng màng mở mắt. Thoáng thấy được nam tử trước mắt, còn chưa kịp thấy rõ dung mạo đối phương nàng lại ôm bụng, đau ngất đi.
Nam tử cả người cũng ướt sũng, cầm tay Nhĩ Sanh cẩn thận bắt mạch, thấy mạch đập vẫn khỏe mạnh như trước mới thở phào nhẹ nhõm. Ngồi xuống bên người nàng, ngón tay trỏ khẽ chạm đến giữa đôi lông mày đang nhíu chặt lại của Nhĩ Sanh, trầm mặc một lúc lâu, có chút đau lòng hỏi: “Có phải rất đau không ?”
Nhĩ Sanh đã hôn mê tất nhiên không thể trả lời, hắn lại càng dùng sức, dường như là muốn vuốt phẳng những nếp nhăn trên trán nàng.
Trận kịch chiến trên không vẫn còn đang tiếp diễn, hai luồng pháp thuật va chạm vào nhau lóe lên những tia sáng chói ngời, chiếu vào trong hồ nước, phản xạ lại, rơi vào đôi mắt đen sâu thẳm của nam tử. Chỉ thấy một tia kim quang chợt lóe lên trong đôi mắt ấy, sắc mặt hắc y nam tử dần dần trầm xuống: “Hắn dùng cái gì …. ức hiếp nàng …”
Nhĩ Sanh ho khan hai tiếng, trong hoảng hốt bật khẽ một câu nỉ non: “Trường Uyên …”
Ánh mắt hắn dần dịu lại, xoa nhẹ trán Nhĩ Sanh nói: “Để ta giúp nàng đi đánh yêu quái kia một chút, thay nàng xả giận, được không ?” Nói xong, Trường Uyên đứng dậy muốn đi, lại phát hiện ống tay áo mình bị Nhĩ Sanh túm chặt.
Không đành lòng tách tay nàng ra, hắn đành ép xuống lửa giận trong người, lo lắng nhìn Nhĩ Sanh vẫn hôn mê nằm đó không nhúc nhích, giống như chỉ cần nhìn chăm chú như vậy, Nhĩ Sanh liền có thể mau chóng tỉnh lại.
Đấu pháp bên trên mỗi lúc một kịch kiệt vì vậy mà khuấy động đến linh khí của Vô Phương, hồ nước không gió mà gợn sóng lăn tăn, lá cây bị dư chấn của pháp thuật khiến cho rơi rụng lả tả.
Trường Uyên vẫn chỉ nhìn Nhĩ Sanh, nhìn đến ngây người, giống như những năm trước đó hắn vẫn thường xuyên làm như vậy, khi Nhĩ Sanh lẳng lặng ngồi thiền hay ngẩn ngơ nhìn về nơi nào đó, hắn cũng đều tránh ở một góc lặng lẽ nhìn nàng đến ngẩn người. Cho nên khi hắn phục hồi lại tinh thần, nhìn về hai người đang đánh nhau trên không kia mới phát hiện ra những điềm chẳng lành. Trên bầu trời mây đen vần vũ bao trùm khắp nơi, Vô Phương tiên sơn trang nghiêm là thế giờ chẳng khác nào một ngọn yêu sơn.
Trường Uyên nhíu mày thầm nghĩ, hai người này đều pháp lực cao thâm, tranh đấu gay gắt như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến nguyên khí của trời đất. Vô Phương tiên sơn linh khí bốn bề, nếu như dưới chân núi trấn yêu vật tà ma thượng cổ nào đó ….
Còn chưa kịp nghĩ ngợi thấu đáo, mặt đất bỗng chấn động mạnh.
Chỉ thấy hồ nước trước mắt một trận khuấy động, sóng nước dần hình thành một xoáy nước lớn, giống như có một con quái vật, đem hết thảy nước hồ hút hết vào bụng. Chờ khi hồ cạn sạch nước, đáy hồ bằng phẳng lộ ra một tấm bia đá không biết đã được dựng lên cách đây tự khi nào, chu sa[1] tự đỏ tươi như máu …
Hoang Thành Vô Cực.
Ngoài tam giới, trên là Vạn Thiên Chi Khư, dưới có Hoang Thành Vô Cực, đều không có ngày mà cũng chẳng có đêm, là nơi tịch mịch không một sinh linh sinh sống, nơi ấy chỉ có thể vào mà không thể ra.
Trường Uyên nhìn thấy tấm bia, khuôn mặt thoáng nghiêm túc trở lại. Hoang Thành Vô Cực, nơi tù đày vĩnh viễn những tội đồ tàn ác, không nghĩ đến lối vào lại là ở Vô Phương … Trường Uyên thầm nghĩ, khó trách nơi này bị Vô Phương lập làm cấm địa, địa phương như vậy thực khiến con người ta không biết phải đối mặt thế nào.
“Ư …”
Trong miệng Nhĩ Sanh bật ra một tiếng rên khẽ, Trường Uyên vội nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Nhĩ Sanh so với mới rồi càng nhợt nhạt thêm mấy phần. Nhìn sắc mặt trắng bệch tựa khối băng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, đáy lòng Trường Uyên không khỏi nổi lên một tia kinh hoảng.
“Đau quá …” Nhĩ Sanh nỉ non trong vô thức. “Bụng muốn nứt tung ra.”
Trường Uyên nghe được những lời ấy, sắc mặt trắng bệch.
Lúc này, mặt đất lại một lần nữa rung chuyển, cũng không giống như lần trước chỉ chấn động một chút rồi ngừng mà liên tục rung chuyển, phảng phất như có con quái vật to lớn muốn chui từ dưới đất lên.
Phía trên, tiên tôn cùng Lỗ Mỹ Nhân đã dừng quyết chiến. Tiên tôn sắc mặt xanh mét, trong mắt Lỗ Mỹ Nhân cũng ánh lên những tia khó hiểu, hắn lẩm nhẩm trong miệng: “Hoang Thành Vô Cực …. Hoang Thành Vô Cực lại ở chỗ này.”
Một tia sét rạch ngang bầu trời, phía trên tấm bia khắc bốn chữ Hoang Thành Vô Cực bỗng xuất hiện một tòa thành trì đồ sộ. Cánh cửa màu đen to lớn, nặng nề phát ra một tiếng “Chi nha”, hướng phía Nhĩ Sanh chậm rãi mở ra.
Từ trong cổng thành thổi tới một cơn gió quỷ dị, giống như một bàn tay vô hình kéo Nhĩ Sanh về phía cửa thành.
Trường Uyên theo bản năng ôm lấy Nhĩ Sanh, cùng cỗ sức mạnh vô hình kia đối chọi.
Cửa thành mỗi lúc một mở lớn, sức mạnh kéo Nhĩ Sanh cũng theo đó mà lớn theo, kim sắc thoáng hiện ra trong đôi mắt đen của Trường Uyên. Nhĩ Sanh trên trán mồ hôi lạnh rơi như mưa, lăn qua lộn lại chỉ biết nhợt nhạt buông một chữ nỉ non “Đau, đau.”
Cửa thành rộng mở, thế giới bên trong bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ thoáng thấy bóng dáng màu đó như ẩn như hiện trong sương mù.
Nhìn kỹ mới phát hiện, thì ra đó là một nữ tử mặc áo choàng đỏ đang múa trong màn sương mờ: “Triêu tư mộ niệm, vấn quân hồ bất quy[2].” Nàng vừa múa vừa hát, thanh âm u oán, thê lương tựa oán hồn lệ quỷ chốn âm phủ, khiến người nghe đều run rẩy sợ hãi.
Điệu múa kết thúc, nữ tử buồn bã thở dài: “Quân không về, vì sao, vì sao ?”
“Nhĩ Sanh.” Nữ tử âm trầm gọi khẽ, “Hãy trở lại đi.”
Tiếng nói vừa dứt, Trường Uyên chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, Nhĩ Sanh đã bị người đoạt mất. Ánh mắt hơi trầm xuống, không nghĩ ngợi nhiều, Trường Uyên lập tức đuổi theo.
Cửa lớn đóng lại mang theo cả hai người, nháy mắt tòa thành kia đã lại vô tung vô ảnh trên không trung, nhanh và bất ngờ như lúc nó xuất hiện, duy chỉ lưu lại một hồ nước cạn cùng tấm bia đá với những nét khắc bằng máu càng thêm tiên diễm …
Khi Nhĩ Sanh tỉnh lại, chỉ thấy mình ở trong một vùng cát đỏ mênh mông. Điều đầu tiên nàng làm sau khi mở mắt chính là tìm Nhất Lân kiếm, đem nó hoàn hảo nắm trong tay rồi mới bắt đầu nghĩ đến chuyện khác.
Bị ép nuốt linh châu, bị ném vào trong nước … Ngoài ra Nhĩ Sanh không nhớ được gì hơn. Nàng có thể mơ hồ cảm nhận được cơn đau trong bụng, song lúc này đã không còn đau như trước. Lắc lắc cái đầu đã có chút dại ra, đứng dậy mờ mịt nhìn quanh, bốn phía đều là cát đỏ vô cùng hoang vu: “Sư phụ.” Nàng yếu ớt gọi khẽ một tiếng, không thấy ai trả lời lại nhìn xung quanh một lượt, thong thả đi lại vài bước, lại gọi: “Sư phụ, sư tỷ ?”
Cát bụi đỏ rực tràn ngập khắp nơi, Nhĩ Sanh vừa bước ra ngoài hai bước liền không còn nhìn thấy địa phương nơi mình mới rồi đặt chân, quay đi quay lại liền mất phương hướng.
Bốn bề tĩnh lặng như chết, trống vắng phát sợ.
“Có ai ở đây không ?” Nhĩ Sanh hô to. “Sư phụ, sư tỷ, tiên tôn, Lỗ Mỹ Nhân ! Ai cũng được, có ai ở đây không ?”
Đáp lại lời nàng chỉ có tiếng gió cát vi vu mà đìu hiu.
Chưa gặp phải tình cảnh như vậy, trước đây cuộc sống có buồn tẻ nhưng vẫn có người ở bên bầu bạn, mặc dù không có bạn bè ít nhất cũng có người để chọc tức. Nhĩ Sanh vốn sợ nhất chính là sự cô độc, lúc này một mình lưu lạc tại một địa phương hoang vu như vậy, chưa đầy một lát hai hốc mắt nàng đã phiếm đó. Nhĩ Sanh hiểu khóc không thể giải quyết được việc gì vì vậy khẽ cắn môi, nén xúc cảm muốn khóc lại.
Trái phải đều không thấy rõ ràng, Nhĩ Sanh đành tùy tiện đi đại theo một hướng. Nàng vốn định ngự kiếm bay trên không, ít nhất cũng có thể thấy rõ rốt cuộc đây là nơi nào, nhưng đến khi niệm câu chú nàng mới phát hiện, nội lực của mình trống rỗng, linh lực thế nhưng lại hoàn toàn không thấy đâu.
Nhĩ Sanh chỉ còn cách lê từng bước khó nhọc trong cơn bão cát đỏ đầy trời. Cát ở nơi này cực kỳ dễ lún, tiến lên một bước, chân lập tức lún sâu xuống, có đôi khi cả đầu gối bị vùi trong cát. Nhĩ Sanh cơ hồ phải dùng cả tay lẫn chân để tiến về phía trước.
Không biết đi được bao lâu, Nhĩ Sanh cả người mỏi mệt, trán lấm tấm mồ hồi, ngẩng đầu nhìn lên, phía trước vẫn chỉ là một vùng cát đỏ mênh mông.
Nhất thời nàng cảm thấy vô cùng nhụt chí, không đi tiếp nữa. Cúi đầu nhìn hai chân lún sâu trong cát, tay ôm lấy bụng đang âm ỉ đau, nước mắt nàng lạch tạch rơi xuống, tủi thân nhỏ giọng ai oán: “Sư phụ, sư tỷ đi vắng; Lỗ ác nhân không ở đây, Trường Uyên cũng không không ở đây … Trường Uyên biến mất lâu như vậy … không biết đang tiêu diêu tự tại ở nơi nào.”
“Dĩ nhiên là ngại ngươi phiền phức nên đã một mình bỏ đi rồi.”
Một âm điệu bất nam bất nữ không biết từ đâu vang lên, một câu liền đâm trúng nỗi đau trong lòng Nhĩ Sanh. Nàng vội vàng quệt nước mắt, đảo mắt nhìn ngó xung quanh một phen, không thấy có bóng người, nàng đề phòng hỏi: “Ngươi là ai ?”
“Ta ? Ta chẳng qua chỉ là một ảo ảnh.” Kẻ kia nói, “Nhĩ Sanh, cô quả[3] chi mệnh đã định là mệnh cách của ngươi kiếp này, không ai bầu bạn bên người cũng là lẽ thường, tất cả đều là số mệnh.”
“Cô quả chi mệnh …” Nhĩ Sanh ngơ ngác lặp lại từ đó,”Vì sao nhất định phải là ta ? Ta cũng đâu có làm sai chuyện gì.”
“Không sai cũng phải chịu, đây là mệnh.”
“Cái chó má !” Nhĩ Sanh mắng, “Ta từ khi sinh ra đều sống theo tâm ý của bản thân, cái gì gọi là mệnh; là ai đã định ra cái mệnh đó cho ta; người nọ dựa vào cái gì có thể thay ta định đoạt vận mệnh bản thân ? Đầu óc bị thỉ[4] trét qua hay là ăn no rửng mỡ đến hoảng ?”
Thanh âm âm dương khó phân kia nhất thời không có động tĩnh, Nhĩ Sanh còn đang lấy làm kỳ quái, chợt nghe phía trước bỗng dưng truyền đến một tiếng gọi khẽ, đó chính là thanh âm mà nàng ngày nhớ đêm mong:
“Nhĩ Sanh.”
Chỉ một tiếng này, Nhĩ Sanh hoàn toàn ngây người, quên cả phản ứng.
Bên ngoài bờ cát vàng mơ hồ lộ ra thân ảnh người nọ, không biết lấy đâu ra khí lực, Nhĩ Sanh rút chân ra, trên bãi cát lún chạy như bay về phía trước, thẳng hướng người nọ chạy lại. Trong thâm tâm nàng điên cuồng gọi tên người kia, nhưng cổ họng thì lại giống như bị thứ gì chặn ngang, bất kể thế nào cũng không thốt được ra nửa chữ.
Thân ảnh người nọ mỗi lúc một rõ ràng. Nhĩ Sanh vừa chạy, hốc mắt giống như họa bằng chu sa, rất nhanh sưng đỏ lên.
“Trường …”
Nàng hít sâu một hơi, mặc kệ nuốt phải bao nhiêu cát, thầm nghĩ muốn hô lớn tên hắn, sau đó nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn không bao giờ … buông tay nữa.
Nhưng sự đời khó liệu, Nhĩ Sanh gian nan “lặn lội” qua lộ trình như vậy, lúc gần tới bên người Trường Uyên, cả người quá mức kích động nên kế hoạch đặt ra ban đầu đã thất bại trong gang tấc. Chân tay mềm nhũn, “Ba kỷ” một tiếng, khó coi ngã nhào trước mặt Trường Uyên, cả người đều lún trong cát.
Nhĩ Sanh ngẩng đầu lên, nước mắt nhạt nhòa hòa với cát bụi họa lên những đường cong uốn lượn vô cùng quỷ dị trên gương mặt nàng: “Trường Uyên …” Nhĩ Sanh kêu khẽ một tiếng đầy hờn tủi, giọng nói đã khàn khàn gần như không thể nghe nổi.
Hắc y nam tử ngồi xổm xuống, kiên nhẫn lau đi vết bẩn trên gương mặt nàng, thần sắc thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong ánh nhìn Nhĩ Sanh lại hiện lên một tia ôn nhu mà người khác chưa từng thấy qua.
“Sao vẫn lỗ mãng như vậy ?”
Nhĩ Sanh lồm cồm bò dậy, không khách khí bắt lấy ống tay áo Trường Uyên lau lau nước mũi, sau đó cọ cọ bên cổ Trường Uyên, ôm hắn không buông tay.
“Trường Uyên …” Nhĩ Sanh run rẩy gọi tên hắn, nước mắt nước mũi nàng chậm rãi chảy dọc theo cổ hắn chui vào trong y phục, “Ta tìm chàng rất lâu, tìm chàng rất lâu !”
/62
|