Từ U Lan gầm lên nói :
- Được!
Y vung tay trái lên, kêu lốp bốp hai cái. Từ U Lan lại tát hai bộp tai vào má Điền sư gia tiếp. Điền sư gia mặc dù bị đánh vài bộp tai liền nhưng vẫn đứng yên bất động tại chỗ.
Từ U Lan trông thấy Điền sư gia đã thật tình đưa má bên phải y đánh xong rồi lại đưa má bên trái cho y đánh luôn, đã phải bất giác ngây người ra tại chỗ luôn.
Điền sư gia nói :
- U Lan, nếu ngươi chưa hả giận thì hãy tiếp tục đánh nữa đi.
Từ U Lan giơ tay trái lên, nhưng cuối cùng y đã bỏ tay xuống, gầm lên giận dữ nói :
- Điền Kỳ, ta hận ngươi cho đến chết.
Thình lình...
Điền sư gia xúc động lướt tới ôm Từ U Lan vào lòng.
Từ U Lan thất thanh kêu lên một tiếng :
- Ngươi làm gì thế?
- U Lan...
Điền sư gia đã ôm chặt Từ U Lan vào lòng, y đã hôn Từ U Lan... Từ U Lan đã bất giác vùng vẫy nhẹ...
Nhưng đây không phải hành động từ chối mà là bằng lòng ngầm.
Từ U Lan đã mềm nhũn cả tay chân.
Những gì trước kia đã mất, bây giờ đã chợt trở lại với y... y hài lòng và run lẩy bẩy không dừng...
Vương Hoa khẽ cười nói :
- Hay... hay lắm!
Nghe Vương Hoa kêu lên như thế, Từ U Lan đã bị đánh thức ngay. Y giật mình bất giác đẩy Điền sư gia ra, hai má thẹn đỏ cả lên.
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Từ đội trưởng... Ồ, ta phải gọi ngươi bằng tiếng mợ mới phải...
- Vương Hoa, ngươi...
- Thưa mợ, mợ cũng chớ hận cậu chu cháu làm gì nữa. Từ rày về sau là ngày mai trời lại sáng rồi!
Từ U Lan thở dài nói :
- Ngươi tưởng ta yêu y thật sao? Hừ, ta chỉ cảm thấy lời nói của ngươi hữu lý thế thôi, ta đã già rồi...
- Không già chút nào, mợ còn đẹp lắm!
- Ngươi dám chế giễu ta ư?
- Cháu không dám...
Điền sư gia nói :
- Này Vương Hoa, lần này cậu phải cảm kích ngươi nhiều lắm.
- Không, cậu hãy cảm ơn mợ thì phải hơn...
Từ U Lan nói :
- Ngươi chớ gọi ta bằng mợ có được chăng?
- Thế thì cháu phải gọi bằng cách nào đây?
- Sau khi kết hôn thì ngươi mới gọi như thế cũng chẳng muộn...
Hình như Từ U Lan sực cảnh giác rằng mình đã nói lỡ lời nên hai má ửng đỏ ngay.
Vương Hoa nói :
- Được, hãy nhớ mời cháu uống ly rượu mừng nha.
Điền sư gia cười ha hả, nói :
- Đương nhiên không mất phần của cháu rồi.
Vương Hoa nói :
- Thưa Từ đội trưởng, ta muốn hỏi ngươi...
- Việc gì thế?
- Theo ý kiến ta, Từ đội trưởng cứ ở lại Thông Thiên quan và cả môn nhân của ngươi cũng nên ở lại đây luôn.
Từ U Lan cau mày ra vẻ ngại ngùng, nói :
- Thế cũng được, chỉ ngại rằng Chương quan chủ...
- Ngươi sợ rằng Chương quan chủ không bằng lòng chăng?
Từ U Lan khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế.
- Không sao đâu.
- Lúc nãy ta từng động thủ với y.
- Chương quan chủ ắt phải thông cảm thôi.
- Làm sao ngươi biết chắc như thế? Vả lại quả Thủy Tinh Cầu...
- Nếu ngươi chẳng tin thì ta sẽ đi mời Chương quan chủ đến đây...
Vương Hoa vừa dứt lời, bỗng nhiên ngoài cửa vang tới tiếng cười ha hả và tiếng nói của Chương Vĩnh Kỳ luôn :
- Này Từ đội trưởng, Chương mộ chúc mừng hai vị nha.
Chương Vĩnh Kỳ vừa nói vừa bước vào phòng ngay.
Từ U Lan thoáng ngẩn người giây lát.
Vương Hoa nói :
- Chương quan chủ, ngươi đã nghe hết câu chuyện chúng ta vừa nói chứ?
- Đúng thế!
Chương Vĩnh Kỳ chắp tay vái chào Từ U Lan nói :
- Từ đội trưởng, chúng ta rất hoan nghinh ngươi đến bản quan, đồng thời Chương mỗ xin cáo lỗi với ngươi về việc động thủ vừa qua luôn.
Từ U Lan nói :
- Thưa Chương quan chủ, tất cả đều do lỗi tại ta cả.
- Không dám!
- Ngươi không trách ta ư?
- Đương nhiên!
Từ U Lan nói :
- Thế thì Chương quan chủ đại lượng khoan hồng vô cùng.
- Phải như thế mới được, chờ mọi việc xong xuôi ta sẽ chọn ngày lành tháng tốt hoàn tất hôn sự cho cặp lão tình nhân hai ngươi luôn.
- Chương quan chủ cười bọn này ư?
- Ngươi chớ hiểu lầm, ta nói lời thật tình đấy.
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Thôi được rồi, Từ đội trưởng hãy bảo các môn nhân của ngươi vào quan đi. Ngày mai Vương Hoa này cũng phải lên đường rồi.
* * * * *
Ngày hôm sau.
Vương Hoa phải từ giã bọn người Chương Vĩnh Kỳ.
Chương Vĩnh Kỳ nói :
- Này Vương Hoa, sao ngươi chẳng ở lại thêm vài ngày nữa?
- Ta có việc phải đi ngay!
Chương Vĩnh Kỳ buồn bã khẽ gật đầu không nói gì hết.
Vương Hoa hỏi :
- Chương quan chủ, có thật lão không đi thăm bá mẫu ư?
- Không!
- Thế thì vãn bối cũng không miễn cưỡng làm gì nữa!
Chương Linh Linh nói :
- Thưa cha! Con muốn cha đi thăm mẹ con.
- Cha không đi.
- Cha...
- Linh Linh, con chớ nói nhiều làm gì nữa.
Chương Linh Linh buồn bã nói :
- Thế thì con đi với Vương Hoa thôi!
- Được, các ngươi cứ đi đi.
Thế rồi Vương Hoa, Ngô Tinh và Chương Linh Linh từ biệt bọn người Chương Vĩnh Kỳ, Điền sư gia và Từ U Lan ra khỏi Thông Thiên quan luôn.
Sau khi ra khỏi tường rào Thông Thiên quan, Chương Linh Linh bất giác lấy làm thắc mắc hỏi :
- Này Vương Hoa, có thật mẹ ta còn sống chăng?
- Đúng thế, bá mẫu vẫn còn sống.
- Theo ngươi thì mẹ ta có thật đã làm ra những việc như thế chăng?
Vương Hoa lắc đầu nói :
- Làm sao ta biết được chứ?
- À...
Chương Linh Linh cảm khái thở dài, hình như y muốn nói điều gì nhưng lại không muốn nói ra.
Thình lình...
Từ trong rừng có tiếng chân bước vang tới, bọn Vương Hoa giật mình dừng bước lại, phóng mắt nhìn tới trước thấy một bóng người áo xám từ từ chạy sang hướng này.
Vương Hoa và Ngô Tinh giật mình kinh hãi.
Người này chính là thư sinh mặc áo xám đã nhờ Vương Hoa giao lá thư cho Chương Vĩnh Kỳ hôm trước.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
- Chính là ngươi?
Thư sinh mặc áo xám khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế, chính là ta đây.
Vương Hoa cảm thấy thư sinh áo xám này có chút thần bí.
Thư sinh mặc áo xám hỏi :
- Xin hỏi các hạ đã giao lá thư cho Chương quan chủ rồi chứ?
Vương Hoa gật đầu nói :
- Phải, ta đã giao lá thư đó cho lão rồi.
- Y có đọc lá thư đó chứ?
- Đương nhiên!
Thư sinh áo xám ra vẻ hấp tấp hỏi :
- Y nói thế nào?
Vương Hoa hỏi :
- Xin hỏi ngươi đã viết những gì trong thư vậy?
Thư sinh áo xám nói :
- Chẳng có gì quan trọng hết... ta chỉ cần biết sau khi đọc xong lá thư thì y đã nói những gì?
- Lão bảo rằng nói sai sự thật hết!
Thư sinh áo xám mặt mày tái mét, nói :
- Y nói thế nào?
- Lão bảo rằng thư này nói sai sự thật hết!
Thư sinh áo xám tỏ ra đau lòng hết sức nói :
- Y không tin tưởng chút nào hết?
- Phải, lão chẳng tin tưởng gì hết!
Gương mặt thư sinh áo xám hiện ra thần tình buồn bã và bi thương.
Vương Hoa nói :
- Việc này rất quan trọng đối với ngươi phải chăng?
- Đúng thế.
Hình như Vương Hoa muốn hỏi điều gì nhưng nhất thời chẳng biết mở miệng nói thế nào đây.
Thư sinh áo xám cảm khái thở dài nói :
- Thế thì... ta đành phải đích thân đến tìm y mà thôi.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên, nói :
- Ngươi muốn đến tìm Chương quan chủ?
- Phải, ta muốn y tin tưởng sự việc đó.
- Sự việc gì thế?
Thư sinh áo xám hỏi :
- Ta muốn hỏi ngươi một việc...
- Ngươi cứ nói.
- Ngươi có biết Chương Vĩnh Kỳ từng giết vợ y chăng?
Vương Hoa nghe nói thế, bất giác giật bắn người lên, nói :
- Biết...
- Ngươi có biết tại sao chăng?
Vương Hoa ngẩn người ngay tại chỗ luôn.
Chương Linh Linh cất tiếng nói :
- Cha ta bảo rằng mẹ ta lấy trai!
- Lấy trai ư?
Chương Linh Linh khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế!
Đối phương cười nhạt nói :
- Ngươi là con gái của Chương Vĩnh Kỳ ư?
- Vâng.
Thư sinh áo xám thở dài nói :
- Cha ngươi đã hiểu lầm rồi!
- Hiểu lầm ư?
- Phải, cha ngươi đã hiểu lầm, vì mẹ ngươi chẳng có lấy trai gì hết!
Chương Linh Linh kinh ngạc hỏi :
- Sao ngươi lại biết như thế?
Thư sinh áo xám đó thoáng ngạc nhiên giây lát, sau đó nói :
- Tại vì người đó chính là ta đây!
- Nói sao?
Vương Hoa và Chương Linh Linh đã thất thanh kêu lên hoảng hốt.
Quả thật Vương Hoa và Chương Linh Linh đã giật mình kinh hãi hết sức, không ngờ người này lại chính là người mà Chương Vĩnh Kỳ đã cho rằng y là tình nhân của Vương Thu Bình.
Vương Hoa ngẩn người ra tại chỗ luôn. Thư sinh áo xám cười nhạt nói :
- Ta chính là người đàn ông mà phụ thân ngươi cho rằng đã không trong sạch với mẫu thân ngươi!
Chương Linh Linh ngẩn người ra tại chỗ luôn. Hình như đây là một việc không thể nào ngờ được lại bỗng nhiên xảy ra, làm sao không bảo hai người chẳng kinh ngạc ư!
Thư sinh áo xám nói :
- Các ngươi không tin chăng?
Vương Hoa ấp úng nói :
- Ngươi chính là người đàn ông ấy chăng?
Thư sinh áo xám nói :
- Đúng thế.
- Thế thì các ngươi...
- Chúng ta không làm gì hết, y hiểu lầm thôi.
- Hiểu lầm ư?
- Đúng thế, lá thư mà ta đã phó thác ngươi mang tới cho y, chính là nói cho y biết rõ đầu đuôi câu chuyện này đây, quả nhiên y không tin chút nào hết.
Xem tiếp hồi 85 Di tứ thị thanh bạch
- Được!
Y vung tay trái lên, kêu lốp bốp hai cái. Từ U Lan lại tát hai bộp tai vào má Điền sư gia tiếp. Điền sư gia mặc dù bị đánh vài bộp tai liền nhưng vẫn đứng yên bất động tại chỗ.
Từ U Lan trông thấy Điền sư gia đã thật tình đưa má bên phải y đánh xong rồi lại đưa má bên trái cho y đánh luôn, đã phải bất giác ngây người ra tại chỗ luôn.
Điền sư gia nói :
- U Lan, nếu ngươi chưa hả giận thì hãy tiếp tục đánh nữa đi.
Từ U Lan giơ tay trái lên, nhưng cuối cùng y đã bỏ tay xuống, gầm lên giận dữ nói :
- Điền Kỳ, ta hận ngươi cho đến chết.
Thình lình...
Điền sư gia xúc động lướt tới ôm Từ U Lan vào lòng.
Từ U Lan thất thanh kêu lên một tiếng :
- Ngươi làm gì thế?
- U Lan...
Điền sư gia đã ôm chặt Từ U Lan vào lòng, y đã hôn Từ U Lan... Từ U Lan đã bất giác vùng vẫy nhẹ...
Nhưng đây không phải hành động từ chối mà là bằng lòng ngầm.
Từ U Lan đã mềm nhũn cả tay chân.
Những gì trước kia đã mất, bây giờ đã chợt trở lại với y... y hài lòng và run lẩy bẩy không dừng...
Vương Hoa khẽ cười nói :
- Hay... hay lắm!
Nghe Vương Hoa kêu lên như thế, Từ U Lan đã bị đánh thức ngay. Y giật mình bất giác đẩy Điền sư gia ra, hai má thẹn đỏ cả lên.
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Từ đội trưởng... Ồ, ta phải gọi ngươi bằng tiếng mợ mới phải...
- Vương Hoa, ngươi...
- Thưa mợ, mợ cũng chớ hận cậu chu cháu làm gì nữa. Từ rày về sau là ngày mai trời lại sáng rồi!
Từ U Lan thở dài nói :
- Ngươi tưởng ta yêu y thật sao? Hừ, ta chỉ cảm thấy lời nói của ngươi hữu lý thế thôi, ta đã già rồi...
- Không già chút nào, mợ còn đẹp lắm!
- Ngươi dám chế giễu ta ư?
- Cháu không dám...
Điền sư gia nói :
- Này Vương Hoa, lần này cậu phải cảm kích ngươi nhiều lắm.
- Không, cậu hãy cảm ơn mợ thì phải hơn...
Từ U Lan nói :
- Ngươi chớ gọi ta bằng mợ có được chăng?
- Thế thì cháu phải gọi bằng cách nào đây?
- Sau khi kết hôn thì ngươi mới gọi như thế cũng chẳng muộn...
Hình như Từ U Lan sực cảnh giác rằng mình đã nói lỡ lời nên hai má ửng đỏ ngay.
Vương Hoa nói :
- Được, hãy nhớ mời cháu uống ly rượu mừng nha.
Điền sư gia cười ha hả, nói :
- Đương nhiên không mất phần của cháu rồi.
Vương Hoa nói :
- Thưa Từ đội trưởng, ta muốn hỏi ngươi...
- Việc gì thế?
- Theo ý kiến ta, Từ đội trưởng cứ ở lại Thông Thiên quan và cả môn nhân của ngươi cũng nên ở lại đây luôn.
Từ U Lan cau mày ra vẻ ngại ngùng, nói :
- Thế cũng được, chỉ ngại rằng Chương quan chủ...
- Ngươi sợ rằng Chương quan chủ không bằng lòng chăng?
Từ U Lan khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế.
- Không sao đâu.
- Lúc nãy ta từng động thủ với y.
- Chương quan chủ ắt phải thông cảm thôi.
- Làm sao ngươi biết chắc như thế? Vả lại quả Thủy Tinh Cầu...
- Nếu ngươi chẳng tin thì ta sẽ đi mời Chương quan chủ đến đây...
Vương Hoa vừa dứt lời, bỗng nhiên ngoài cửa vang tới tiếng cười ha hả và tiếng nói của Chương Vĩnh Kỳ luôn :
- Này Từ đội trưởng, Chương mộ chúc mừng hai vị nha.
Chương Vĩnh Kỳ vừa nói vừa bước vào phòng ngay.
Từ U Lan thoáng ngẩn người giây lát.
Vương Hoa nói :
- Chương quan chủ, ngươi đã nghe hết câu chuyện chúng ta vừa nói chứ?
- Đúng thế!
Chương Vĩnh Kỳ chắp tay vái chào Từ U Lan nói :
- Từ đội trưởng, chúng ta rất hoan nghinh ngươi đến bản quan, đồng thời Chương mỗ xin cáo lỗi với ngươi về việc động thủ vừa qua luôn.
Từ U Lan nói :
- Thưa Chương quan chủ, tất cả đều do lỗi tại ta cả.
- Không dám!
- Ngươi không trách ta ư?
- Đương nhiên!
Từ U Lan nói :
- Thế thì Chương quan chủ đại lượng khoan hồng vô cùng.
- Phải như thế mới được, chờ mọi việc xong xuôi ta sẽ chọn ngày lành tháng tốt hoàn tất hôn sự cho cặp lão tình nhân hai ngươi luôn.
- Chương quan chủ cười bọn này ư?
- Ngươi chớ hiểu lầm, ta nói lời thật tình đấy.
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Thôi được rồi, Từ đội trưởng hãy bảo các môn nhân của ngươi vào quan đi. Ngày mai Vương Hoa này cũng phải lên đường rồi.
* * * * *
Ngày hôm sau.
Vương Hoa phải từ giã bọn người Chương Vĩnh Kỳ.
Chương Vĩnh Kỳ nói :
- Này Vương Hoa, sao ngươi chẳng ở lại thêm vài ngày nữa?
- Ta có việc phải đi ngay!
Chương Vĩnh Kỳ buồn bã khẽ gật đầu không nói gì hết.
Vương Hoa hỏi :
- Chương quan chủ, có thật lão không đi thăm bá mẫu ư?
- Không!
- Thế thì vãn bối cũng không miễn cưỡng làm gì nữa!
Chương Linh Linh nói :
- Thưa cha! Con muốn cha đi thăm mẹ con.
- Cha không đi.
- Cha...
- Linh Linh, con chớ nói nhiều làm gì nữa.
Chương Linh Linh buồn bã nói :
- Thế thì con đi với Vương Hoa thôi!
- Được, các ngươi cứ đi đi.
Thế rồi Vương Hoa, Ngô Tinh và Chương Linh Linh từ biệt bọn người Chương Vĩnh Kỳ, Điền sư gia và Từ U Lan ra khỏi Thông Thiên quan luôn.
Sau khi ra khỏi tường rào Thông Thiên quan, Chương Linh Linh bất giác lấy làm thắc mắc hỏi :
- Này Vương Hoa, có thật mẹ ta còn sống chăng?
- Đúng thế, bá mẫu vẫn còn sống.
- Theo ngươi thì mẹ ta có thật đã làm ra những việc như thế chăng?
Vương Hoa lắc đầu nói :
- Làm sao ta biết được chứ?
- À...
Chương Linh Linh cảm khái thở dài, hình như y muốn nói điều gì nhưng lại không muốn nói ra.
Thình lình...
Từ trong rừng có tiếng chân bước vang tới, bọn Vương Hoa giật mình dừng bước lại, phóng mắt nhìn tới trước thấy một bóng người áo xám từ từ chạy sang hướng này.
Vương Hoa và Ngô Tinh giật mình kinh hãi.
Người này chính là thư sinh mặc áo xám đã nhờ Vương Hoa giao lá thư cho Chương Vĩnh Kỳ hôm trước.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
- Chính là ngươi?
Thư sinh mặc áo xám khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế, chính là ta đây.
Vương Hoa cảm thấy thư sinh áo xám này có chút thần bí.
Thư sinh mặc áo xám hỏi :
- Xin hỏi các hạ đã giao lá thư cho Chương quan chủ rồi chứ?
Vương Hoa gật đầu nói :
- Phải, ta đã giao lá thư đó cho lão rồi.
- Y có đọc lá thư đó chứ?
- Đương nhiên!
Thư sinh áo xám ra vẻ hấp tấp hỏi :
- Y nói thế nào?
Vương Hoa hỏi :
- Xin hỏi ngươi đã viết những gì trong thư vậy?
Thư sinh áo xám nói :
- Chẳng có gì quan trọng hết... ta chỉ cần biết sau khi đọc xong lá thư thì y đã nói những gì?
- Lão bảo rằng nói sai sự thật hết!
Thư sinh áo xám mặt mày tái mét, nói :
- Y nói thế nào?
- Lão bảo rằng thư này nói sai sự thật hết!
Thư sinh áo xám tỏ ra đau lòng hết sức nói :
- Y không tin tưởng chút nào hết?
- Phải, lão chẳng tin tưởng gì hết!
Gương mặt thư sinh áo xám hiện ra thần tình buồn bã và bi thương.
Vương Hoa nói :
- Việc này rất quan trọng đối với ngươi phải chăng?
- Đúng thế.
Hình như Vương Hoa muốn hỏi điều gì nhưng nhất thời chẳng biết mở miệng nói thế nào đây.
Thư sinh áo xám cảm khái thở dài nói :
- Thế thì... ta đành phải đích thân đến tìm y mà thôi.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên, nói :
- Ngươi muốn đến tìm Chương quan chủ?
- Phải, ta muốn y tin tưởng sự việc đó.
- Sự việc gì thế?
Thư sinh áo xám hỏi :
- Ta muốn hỏi ngươi một việc...
- Ngươi cứ nói.
- Ngươi có biết Chương Vĩnh Kỳ từng giết vợ y chăng?
Vương Hoa nghe nói thế, bất giác giật bắn người lên, nói :
- Biết...
- Ngươi có biết tại sao chăng?
Vương Hoa ngẩn người ngay tại chỗ luôn.
Chương Linh Linh cất tiếng nói :
- Cha ta bảo rằng mẹ ta lấy trai!
- Lấy trai ư?
Chương Linh Linh khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế!
Đối phương cười nhạt nói :
- Ngươi là con gái của Chương Vĩnh Kỳ ư?
- Vâng.
Thư sinh áo xám thở dài nói :
- Cha ngươi đã hiểu lầm rồi!
- Hiểu lầm ư?
- Phải, cha ngươi đã hiểu lầm, vì mẹ ngươi chẳng có lấy trai gì hết!
Chương Linh Linh kinh ngạc hỏi :
- Sao ngươi lại biết như thế?
Thư sinh áo xám đó thoáng ngạc nhiên giây lát, sau đó nói :
- Tại vì người đó chính là ta đây!
- Nói sao?
Vương Hoa và Chương Linh Linh đã thất thanh kêu lên hoảng hốt.
Quả thật Vương Hoa và Chương Linh Linh đã giật mình kinh hãi hết sức, không ngờ người này lại chính là người mà Chương Vĩnh Kỳ đã cho rằng y là tình nhân của Vương Thu Bình.
Vương Hoa ngẩn người ra tại chỗ luôn. Thư sinh áo xám cười nhạt nói :
- Ta chính là người đàn ông mà phụ thân ngươi cho rằng đã không trong sạch với mẫu thân ngươi!
Chương Linh Linh ngẩn người ra tại chỗ luôn. Hình như đây là một việc không thể nào ngờ được lại bỗng nhiên xảy ra, làm sao không bảo hai người chẳng kinh ngạc ư!
Thư sinh áo xám nói :
- Các ngươi không tin chăng?
Vương Hoa ấp úng nói :
- Ngươi chính là người đàn ông ấy chăng?
Thư sinh áo xám nói :
- Đúng thế.
- Thế thì các ngươi...
- Chúng ta không làm gì hết, y hiểu lầm thôi.
- Hiểu lầm ư?
- Đúng thế, lá thư mà ta đã phó thác ngươi mang tới cho y, chính là nói cho y biết rõ đầu đuôi câu chuyện này đây, quả nhiên y không tin chút nào hết.
Xem tiếp hồi 85 Di tứ thị thanh bạch
/110
|