Ba người vắng mặt là Quỷ Diện Tiên Ông, Thiết Đao Tiều Chủ và Thiên Tri Thần Quân.
Thế thì sự việc đã trở nên nghiêm trọng lắm rồi. Võ Lâm Hoàng Đế kinh hãi đến đỗi mặt mày tái mét không còn chút máu. Mà ngay Vương Hoa cũng hớt hải không kém.
Rõ ràng do nơi hắn mà xảy ra sự biến này, và hung thủ này chắc chắn là quái nhân ấy chứ không còn ai vào đấy cả.
Nếu Vương Hoa không bằng lòng điều kiện của y, sự việc có thể xảy ra càng đáng sợ và khủng bố hơn nữa.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Sao lại xảy ra việc như thế được?
Chương Vĩnh Kỳ tiếp lời hỏi :
- Chẳng biết nhân vật này là ai thế?
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Có ai biết đâu? sự việc này đã xảy ra một cách đột ngột lạ lùng thật.
- Chẳng biết những người mất tích có hề chi chăng?
- Điều này khó đoán lắm.
Vương Hoa kinh tâm đáng tởm, hắn cho rằng chẳng nói ngay sự việc này cho Võ Lâm Hoàng Đế biết thì không xong rồi.
Hắn nghĩ tới đây, liền cất tiếng nói :
- Gia gia, cháu có một kế hoạch muốn thương lượng với ông.
- Kế hoạch thế nào?
- Việc này rất bí mật, ông ra đây với cháu, cháu mới tiện tường tận nói lại cho ông nghe.
Thế rồi Võ Lâm Hoàng Đế và Vương Hoa bước ra phía trước. Võ Lâm Hoàng Đế hấp tấp hỏi ngay :
- Việc gì thế?
Vương Hoa hạ giọng nói khẽ :
- Gia gia, cháu biết lý do gì mà số người này đã mất tích.
- Ồ... thế nào?
- Chính quái nhân ấy?
- Nói sao? Chính y...
Võ Lâm Hoàng Đế ngạc nhiên kêu a một tiếng.
Vương Hoa vội vàng hạ giọng nói :
- Gia gia, ông chớ la quýnh lên chứ?
Võ Lâm Hoàng Đế thắc mắc không hiểu gì hết, mắt nhìn Vương Hoa nói :
- Rốt cuộc việc xảy ra thế nào vậy?
Vương Hoa nói :
- Thưa gia gia, việc đã xảy ra thế này...
Thế rồi Vương Hoa đã thuật lại mọi việc một cách tỉ mỉ cho Võ Lâm Hoàng Đế nghe một phen.
Nghe kể xong, Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Có thật sự việc đã xảy ra như thế sao?
- Vâng.
- Đối phương bảo cháu biếu một trong ba nữ nhân cho y ư?
- Đúng thế gia gia. Ông bảo cháu nên tính sao bây giờ?
- Đương nhiên không thể như vậy được.
- Nhưng mà đối phương đã hạ thủ thật rồi.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Chúng ta không thể khuất phục dưới võ lực được.
- Thế ông bảo chúng ta phải làm sao đây?
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Đương nhiên không thể cho bọn Ngô Tinh hay biết sự việc này, nếu không trong ba người họ ắt phải có một người xung phong hy sinh chứ chẳng sai.
- Thế thì biết dùng biện pháp nào đối phó với quái nhân đây?
Chính Võ Lâm Hoàng Đế cũng chưa biết làm thế nào để đối phó với quái nhân ấy.
Chẳng biết những người bị bắt giữ, rốt cuộc sống chết ra sao, kế đó không biết người nào lại tiếp tục lọt vào tay quái nhân ấy.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Gia gia cũng chẳng biết phải làm thế nào bây giờ.
Vương Hoa đành nói :
- Nói như thế, cháu đành phải dùng võ công bản thân đụng với y thôi.
- Chắc chỉ còn một con đường này mà thôi.
- Nhưng mà chúng ta cũng chưa chắc dễ dàng gì tìm ra y được đâu.
- Hai ông cháu ta hợp lực đối phó y, bảo bọn họ vào trong động chờ đợi.
- Thế cũng được.
Sau khi bọn Ngô Tinh vào trong động, Võ Lâm Hoàng Đế bảo Chương Vĩnh Kỳ canh gác thạch động cho cẩn thận, rồi cả hai người Võ Lâm Hoàng Đế và Vương Hoa rời khỏi động đi tìm kiếm quái nhân ấy.
Đương nhiên công việc tìm kiếm này rất khó khăn, chẳng khác gì đáy biển mò kim.
Ngoại trừ quái nhân đến tìm họ, bằng không Vương Hoa và Võ Lâm Hoàng Đế khó tìm ra quái nhân ấy chứ chẳng sai.
Hai người tìm kiếm cả vài tiếng đồng hồ cũng chẳng phát hiện được gì hết. Vương Hoa nói :
- Gia gia, chúng ta hãy về động thôi. Cháu xem chẳng dễ dàng tìm ra y đâu.
- Hừ! Cháu nói phải...
Võ Lâm Hoàng Đế chưa nói hết lời. Thình lình từ trên ngọn cây có tiếng cười vang tới. Cả hai người song song giật mình ngước đầu nhìn lên ngọn cây, liền trông thấy quái nhân ấy đang ngồi trên cành cây há mồm cười đắc ý.
Y cười ha hả, nói :
- Vương Hoa, ngươi đang tìm ta ư?
- Đúng thế.
- Chẳng lẽ ngươi đã đồng ý biếu một nữ nhân cho ta rồi chăng?
Vương Hoa khẽ hét nói :
- Ta hỏi ngươi, số người mất tích có phải do ngươi đã bắt cóc đi không?
- Đúng thế.
- Ngươi đã làm gì họ rồi?
- Ngươi chớ hỏi làm gì.
- Ta phải hỏi cho ra lẽ mới thôi.
- Ngoại trừ ngươi đồng ý điều kiện của ta.
- Ngươi đã giết họ chăng?
- Có thể như thế.
Vương Hoa gầm lên nói :
- Ngươi hãy nhảy xuống đây nào.
- Để làm gì thế?
- Ta phải giết ngươi.
- Ha ha ha...
Đối phương cười ha hả như điên như cuồng. Vương Hoa biến sắc gầm lên nói tiếp :
- Ngươi cười cái quái gì thế?
- Ngươi có khả năng này ư?
- Sao ngươi biết ta không có khả năng?
- Được, Vương Hoa, ta sẽ thử tài ngươi xem sao?
Dứt lời, y nhẹ nhàng hạ xuống.
Vương Hoa hét nói :
- Rốt cuộc ngươi đã làm gì số người ấy?
- Ngươi chớ hỏi lôi thôi làm gì. Nếu ngươi không đồng ý điều kiện ta thì ta sẽ từng người một bắt cóc người của ngươi đi hết...
- Ngươi...
Vương Hoa tức giận đến đỗi mồm mũi phun ra khỏi lửa. Hắn gầm lên một tiếng, phóng chưởng đánh tới luôn.
Kêu đùng một tiếng, một chưởng vừa đánh tới của Vương Hoa thừa sức phá vỡ một ngọn đồi đất đã đánh trọn vẹn vào người quái nhân, thế mà y vẫn đứng sờ sờ ở đấy, chẳng hề hấn gì hết.
Vương Hoa giật mình kinh hãi còn Võ Lâm Hoàng Đế càng ngẩn người luôn tại chỗ.
Quả thật võ công của đối phương đã ra ngoài sức tưởng tượng của Vương Hoa. Hắn đánh y một chưởng trọn vẹn thế mà không làm lung lay thân người của y được chút nào hết, làm sao không khiến Vương Hoa kinh hãi được.
Đối phương cười lạnh lùng nói :
- Thế nào?
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Võ công các hạ khá thật!
Thình lình...
Vương Hoa phi thân nhảy vọt tới, đồng thời phóng chỉ điểm vào người đối phương một cách thần tốc kinh người.
Cũng trong tích tắc Vương Hoa xuất thủ, Võ Lâm Hoàng Đế cũng thình lình lượn mình lướt tới, giơ tay điểm vào mạng môn huyệt phía sau lưng đối phương luôn.
Thế đánh liên hợp xuất thủ của Vương Hoa và Võ Lâm Hoàng Đế thần tốc mãnh liệt kinh người hết sức.
Đối phương chỉ xoay tròn thân người một cái, tức thì đã tránh khỏi thế công của hai người một cách dễ dàng.
Thân pháp của đối phương thật thần tốc kinh người, khó có thể tưởng tượng được.
Vương Hoa thấy đánh một kình chưa có kết quả, vội vàng chuyển mình lại nhảy vồ tới. quái nhân khẽ hét một tiếng, giơ tay hất chưởng đánh ra ngay.
Kêu đùng một cái, Vương Hoa khẽ kêu hự một cái, lập tức há mồm phun ra một bụm máu tươi, thân người loạng choạng lui ra sau cả trượng, đánh bạch một cái, đã té ngồi ngay trên đất.
Sau khi quái nhân đánh Vương Hoa một chưởng té ngồi trên đất, y liền chuyển mình nhanh như điện chớp nhảy vồ vào người Võ Lâm Hoàng Đế ngay.
Võ Lâm Hoàng Đế vội vàng vung chưởng tấn công tiếp.
Quái nhân lách người sang một bên, giơ năm ngón tay trái bấu tới nhanh thần tốc.
Võ Lâm Hoàng Đế chỉ kịp khẽ kêu hự một tiếng, tức thì đã bị đối phương khống chế kẹp dưới nách ngay, thật là một chiêu kinh người hết sức.
Vương Hoa bất kể thân người đang bị thương nặng, hắn đã cố sức ngồi dậy gầm lên nói :
- Hãy buông người xuống nào.
Quái nhân ấy lượn mình phất phơ ra xa năm trượng, hét lớn tiếng nói :
- Ngươi cũng muốn chết nữa chăng?
- Ngươi hãy bỏ lão xuống mau.
- Không được, vả lại ngươi cũng chẳng có tứ cách nói câu này.
Quái nhân vừa cười vừa nói tiếp :
- Ngày mai sẽ đến phiến các bà vợ của ngươi, ha ha ha...
Quái nhân cười như điên như khùng, phi thân chạy mất dạng ngay.
Suýt nữa Vương Hoa đã nghiến nát hàm răng sắt thép của hắn. Sự việc diễn ra thật càng lúc càng tệ hơn, bây giờ chẳng những mình đã bị thương mà cả Võ Lâm Hoàng Đế cũng bị y cướp đi mất.
Thế thì hắn phải làm sao bây giờ?
Vương Hoa thò tay vào túi áo, móc một viên Đại lực kim đơn ra bỏ vào miệng, vừa điều trị thương giây lát đã nghe thấy có tiếng y phục phất phơ trong gió vang tới.
- Ai?
Vương Hoa vừa cất tiếng quát hỏi vừa ngước đầu nhìn tới trước, chỉ thấy ba bóng người chạy nhanh như gió về hướng này. Trong chốc lát họ đã chạy tới trước mặt Vương Hoa.
Vương Hoa vừa đảo mắt lướt sang hướng họ bất giác đã ngẩn người luôn tại chỗ.
Thì ra bọn người vừa đến chính là Ngô Tinh và chị em Chương gia.
Ngô Tinh đã quýnh quáng cất tiếng nói ngay :
- Vương Hoa, chẳng xong rồi...
Vương Hoa giật mình kinh hãi nói :
- Có việc gì lại xảy ra thế?
- Phụ thân của bọn ta cũng mất tích luôn.
Vương Hoa nghe nói thế, bất giác thất kinh buột mặt kêu a một tiếng.
Chương Linh Linh nói :
- Phụ thân của bọn ta đang ngồi canh gác thạch động nhưng một tiếng đồng hồ sau lại bỗng nhiên mất tích luôn.
- A!
Vương Hoa thất kinh kêu lên một tiếng, ngẩn người đứng ngay tại chỗ không nói gì hết.
Chương Thanh Thanh nói :
- Bọn ta đã tìm kiếm ngươi mãi mà chẳng gặp, ủa...
- Châu gia gia đâu?
Vương Hoa thở dài một tiếng, nói :
- Bị người ta bắt đi rồi.
Bọn Ngô Tinh cả kinh đồng thanh nói :
- Ai thế?
Vương Hoa không biết phải ăn nói thế nào đây, hắn trầm giọng nói :
- À! Mọi việc cũng tại ta mà ra.
Chương Linh Linh nói :
- Ngươi hãy nói lý do cho bọn ta nghe nào.
- Các ngươi cho rằng ai đã bắt số người đó?
- Ngươi không nói thì làm sao chúng ta biết?
Vương Hoa cảm khái thở dài, nói :
- Chính là quái nhân ấy đã bắt họ!
- Nói sao?
Bọn Ngô Tinh đã thất thanh kêu lên hớt hải.
Chương Linh Linh nói :
- Chẳng phải ngươi nói rằng y muốn kết bạn với ngươi sao?
Vương Hoa ấp úng nói :
- Hôm trước ta... chỉ nói dối các ngươi mà thôi.
- Tại sao thế?
- Tại vì... tại vì... à! Không nói làm gì nữa!
Chương Linh Linh nói :
- Sự việc đã xảy ra như thế, chẳng lẽ ngươi còn điều gì bất tiện mà không nói ra sao?
Vương Hoa lắc đầu nói :
- Thế à...
Ngô Tinh bực mình nói :
- Chớ thế này thế nọ nữa, ngươi cứ nói đi.
- Các ngươi muốn biết thật sao?
Ngô Tinh giận dữ nói :
- Lời nói bằng thừa.
Vương Hoa nghiến răng nói :
- Thôi được, ta nói cho các ngươi nghe. Quái nhân đó đã hẹn gặp ta hôm trước chẳng phải muốn kết bạn với ta làm gì hết, mà y chỉ cần một nữ nhân để làm vợ thôi.
Y bảo ta mang một trong ba người các ngươi biếu cho y để làm vợ...
- A...
Bọn Ngô Tinh và hai chị em Chương gia đã thất thanh kêu lên hoảng hốt.
Mặt mày họ đã thảm biến, hoảng hốt đưa mắt chăm chăm nhìn Vương Hoa.
Vương Hoa buồn bã nói tiếp :
- Ta không bằng lòng với y cho nên y đã hạ độc thủ như thế.
Bọn ba người Ngô Tinh và chị em Chương gia đã ngây người ra tại chỗ không nói gì hết.
Vương Hoa buồn rầu nói :
- Bây giờ các ngươi biết rồi chứ, có biện pháp gì để đối phó chăng?
Ngô Tinh quýnh quáng nói :
- Làm sao bây giờ? Biết làm sao bây giờ?
Chương Linh Linh bỗng nói :
- Ta có biện pháp rồi.
Vương Hoa hấp tấp hỏi :
- Biện pháp thế nào?
Chương Linh Linh nói :
- Ngươi cứ giao ta cho y đi.
- Nói sao? Ngươi...
- Đây là biện pháp duy nhất, ngươi hãy giao ta cho y được rồi.
Ngô Tinh lắc đầu nói :
- Không, Linh Linh muội, ngươi không thể hy sinh như thế được. Để ta gả cho y được rồi.
Chương Linh Linh nói :
- Hai ngươi không có ai được hết, tại vì hai ngươi đã có quan hệ phu thê thực sự với Vương Hoa rồi, còn ta...
Y nói tới đây không cầm lòng được nữa, đã thương tâm nhỏ xuống hai giọt nước mắt.
Xem tiếp hồi 101 Bỗng sanh diệu kế
Thế thì sự việc đã trở nên nghiêm trọng lắm rồi. Võ Lâm Hoàng Đế kinh hãi đến đỗi mặt mày tái mét không còn chút máu. Mà ngay Vương Hoa cũng hớt hải không kém.
Rõ ràng do nơi hắn mà xảy ra sự biến này, và hung thủ này chắc chắn là quái nhân ấy chứ không còn ai vào đấy cả.
Nếu Vương Hoa không bằng lòng điều kiện của y, sự việc có thể xảy ra càng đáng sợ và khủng bố hơn nữa.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Sao lại xảy ra việc như thế được?
Chương Vĩnh Kỳ tiếp lời hỏi :
- Chẳng biết nhân vật này là ai thế?
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Có ai biết đâu? sự việc này đã xảy ra một cách đột ngột lạ lùng thật.
- Chẳng biết những người mất tích có hề chi chăng?
- Điều này khó đoán lắm.
Vương Hoa kinh tâm đáng tởm, hắn cho rằng chẳng nói ngay sự việc này cho Võ Lâm Hoàng Đế biết thì không xong rồi.
Hắn nghĩ tới đây, liền cất tiếng nói :
- Gia gia, cháu có một kế hoạch muốn thương lượng với ông.
- Kế hoạch thế nào?
- Việc này rất bí mật, ông ra đây với cháu, cháu mới tiện tường tận nói lại cho ông nghe.
Thế rồi Võ Lâm Hoàng Đế và Vương Hoa bước ra phía trước. Võ Lâm Hoàng Đế hấp tấp hỏi ngay :
- Việc gì thế?
Vương Hoa hạ giọng nói khẽ :
- Gia gia, cháu biết lý do gì mà số người này đã mất tích.
- Ồ... thế nào?
- Chính quái nhân ấy?
- Nói sao? Chính y...
Võ Lâm Hoàng Đế ngạc nhiên kêu a một tiếng.
Vương Hoa vội vàng hạ giọng nói :
- Gia gia, ông chớ la quýnh lên chứ?
Võ Lâm Hoàng Đế thắc mắc không hiểu gì hết, mắt nhìn Vương Hoa nói :
- Rốt cuộc việc xảy ra thế nào vậy?
Vương Hoa nói :
- Thưa gia gia, việc đã xảy ra thế này...
Thế rồi Vương Hoa đã thuật lại mọi việc một cách tỉ mỉ cho Võ Lâm Hoàng Đế nghe một phen.
Nghe kể xong, Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Có thật sự việc đã xảy ra như thế sao?
- Vâng.
- Đối phương bảo cháu biếu một trong ba nữ nhân cho y ư?
- Đúng thế gia gia. Ông bảo cháu nên tính sao bây giờ?
- Đương nhiên không thể như vậy được.
- Nhưng mà đối phương đã hạ thủ thật rồi.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Chúng ta không thể khuất phục dưới võ lực được.
- Thế ông bảo chúng ta phải làm sao đây?
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Đương nhiên không thể cho bọn Ngô Tinh hay biết sự việc này, nếu không trong ba người họ ắt phải có một người xung phong hy sinh chứ chẳng sai.
- Thế thì biết dùng biện pháp nào đối phó với quái nhân đây?
Chính Võ Lâm Hoàng Đế cũng chưa biết làm thế nào để đối phó với quái nhân ấy.
Chẳng biết những người bị bắt giữ, rốt cuộc sống chết ra sao, kế đó không biết người nào lại tiếp tục lọt vào tay quái nhân ấy.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Gia gia cũng chẳng biết phải làm thế nào bây giờ.
Vương Hoa đành nói :
- Nói như thế, cháu đành phải dùng võ công bản thân đụng với y thôi.
- Chắc chỉ còn một con đường này mà thôi.
- Nhưng mà chúng ta cũng chưa chắc dễ dàng gì tìm ra y được đâu.
- Hai ông cháu ta hợp lực đối phó y, bảo bọn họ vào trong động chờ đợi.
- Thế cũng được.
Sau khi bọn Ngô Tinh vào trong động, Võ Lâm Hoàng Đế bảo Chương Vĩnh Kỳ canh gác thạch động cho cẩn thận, rồi cả hai người Võ Lâm Hoàng Đế và Vương Hoa rời khỏi động đi tìm kiếm quái nhân ấy.
Đương nhiên công việc tìm kiếm này rất khó khăn, chẳng khác gì đáy biển mò kim.
Ngoại trừ quái nhân đến tìm họ, bằng không Vương Hoa và Võ Lâm Hoàng Đế khó tìm ra quái nhân ấy chứ chẳng sai.
Hai người tìm kiếm cả vài tiếng đồng hồ cũng chẳng phát hiện được gì hết. Vương Hoa nói :
- Gia gia, chúng ta hãy về động thôi. Cháu xem chẳng dễ dàng tìm ra y đâu.
- Hừ! Cháu nói phải...
Võ Lâm Hoàng Đế chưa nói hết lời. Thình lình từ trên ngọn cây có tiếng cười vang tới. Cả hai người song song giật mình ngước đầu nhìn lên ngọn cây, liền trông thấy quái nhân ấy đang ngồi trên cành cây há mồm cười đắc ý.
Y cười ha hả, nói :
- Vương Hoa, ngươi đang tìm ta ư?
- Đúng thế.
- Chẳng lẽ ngươi đã đồng ý biếu một nữ nhân cho ta rồi chăng?
Vương Hoa khẽ hét nói :
- Ta hỏi ngươi, số người mất tích có phải do ngươi đã bắt cóc đi không?
- Đúng thế.
- Ngươi đã làm gì họ rồi?
- Ngươi chớ hỏi làm gì.
- Ta phải hỏi cho ra lẽ mới thôi.
- Ngoại trừ ngươi đồng ý điều kiện của ta.
- Ngươi đã giết họ chăng?
- Có thể như thế.
Vương Hoa gầm lên nói :
- Ngươi hãy nhảy xuống đây nào.
- Để làm gì thế?
- Ta phải giết ngươi.
- Ha ha ha...
Đối phương cười ha hả như điên như cuồng. Vương Hoa biến sắc gầm lên nói tiếp :
- Ngươi cười cái quái gì thế?
- Ngươi có khả năng này ư?
- Sao ngươi biết ta không có khả năng?
- Được, Vương Hoa, ta sẽ thử tài ngươi xem sao?
Dứt lời, y nhẹ nhàng hạ xuống.
Vương Hoa hét nói :
- Rốt cuộc ngươi đã làm gì số người ấy?
- Ngươi chớ hỏi lôi thôi làm gì. Nếu ngươi không đồng ý điều kiện ta thì ta sẽ từng người một bắt cóc người của ngươi đi hết...
- Ngươi...
Vương Hoa tức giận đến đỗi mồm mũi phun ra khỏi lửa. Hắn gầm lên một tiếng, phóng chưởng đánh tới luôn.
Kêu đùng một tiếng, một chưởng vừa đánh tới của Vương Hoa thừa sức phá vỡ một ngọn đồi đất đã đánh trọn vẹn vào người quái nhân, thế mà y vẫn đứng sờ sờ ở đấy, chẳng hề hấn gì hết.
Vương Hoa giật mình kinh hãi còn Võ Lâm Hoàng Đế càng ngẩn người luôn tại chỗ.
Quả thật võ công của đối phương đã ra ngoài sức tưởng tượng của Vương Hoa. Hắn đánh y một chưởng trọn vẹn thế mà không làm lung lay thân người của y được chút nào hết, làm sao không khiến Vương Hoa kinh hãi được.
Đối phương cười lạnh lùng nói :
- Thế nào?
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Võ công các hạ khá thật!
Thình lình...
Vương Hoa phi thân nhảy vọt tới, đồng thời phóng chỉ điểm vào người đối phương một cách thần tốc kinh người.
Cũng trong tích tắc Vương Hoa xuất thủ, Võ Lâm Hoàng Đế cũng thình lình lượn mình lướt tới, giơ tay điểm vào mạng môn huyệt phía sau lưng đối phương luôn.
Thế đánh liên hợp xuất thủ của Vương Hoa và Võ Lâm Hoàng Đế thần tốc mãnh liệt kinh người hết sức.
Đối phương chỉ xoay tròn thân người một cái, tức thì đã tránh khỏi thế công của hai người một cách dễ dàng.
Thân pháp của đối phương thật thần tốc kinh người, khó có thể tưởng tượng được.
Vương Hoa thấy đánh một kình chưa có kết quả, vội vàng chuyển mình lại nhảy vồ tới. quái nhân khẽ hét một tiếng, giơ tay hất chưởng đánh ra ngay.
Kêu đùng một cái, Vương Hoa khẽ kêu hự một cái, lập tức há mồm phun ra một bụm máu tươi, thân người loạng choạng lui ra sau cả trượng, đánh bạch một cái, đã té ngồi ngay trên đất.
Sau khi quái nhân đánh Vương Hoa một chưởng té ngồi trên đất, y liền chuyển mình nhanh như điện chớp nhảy vồ vào người Võ Lâm Hoàng Đế ngay.
Võ Lâm Hoàng Đế vội vàng vung chưởng tấn công tiếp.
Quái nhân lách người sang một bên, giơ năm ngón tay trái bấu tới nhanh thần tốc.
Võ Lâm Hoàng Đế chỉ kịp khẽ kêu hự một tiếng, tức thì đã bị đối phương khống chế kẹp dưới nách ngay, thật là một chiêu kinh người hết sức.
Vương Hoa bất kể thân người đang bị thương nặng, hắn đã cố sức ngồi dậy gầm lên nói :
- Hãy buông người xuống nào.
Quái nhân ấy lượn mình phất phơ ra xa năm trượng, hét lớn tiếng nói :
- Ngươi cũng muốn chết nữa chăng?
- Ngươi hãy bỏ lão xuống mau.
- Không được, vả lại ngươi cũng chẳng có tứ cách nói câu này.
Quái nhân vừa cười vừa nói tiếp :
- Ngày mai sẽ đến phiến các bà vợ của ngươi, ha ha ha...
Quái nhân cười như điên như khùng, phi thân chạy mất dạng ngay.
Suýt nữa Vương Hoa đã nghiến nát hàm răng sắt thép của hắn. Sự việc diễn ra thật càng lúc càng tệ hơn, bây giờ chẳng những mình đã bị thương mà cả Võ Lâm Hoàng Đế cũng bị y cướp đi mất.
Thế thì hắn phải làm sao bây giờ?
Vương Hoa thò tay vào túi áo, móc một viên Đại lực kim đơn ra bỏ vào miệng, vừa điều trị thương giây lát đã nghe thấy có tiếng y phục phất phơ trong gió vang tới.
- Ai?
Vương Hoa vừa cất tiếng quát hỏi vừa ngước đầu nhìn tới trước, chỉ thấy ba bóng người chạy nhanh như gió về hướng này. Trong chốc lát họ đã chạy tới trước mặt Vương Hoa.
Vương Hoa vừa đảo mắt lướt sang hướng họ bất giác đã ngẩn người luôn tại chỗ.
Thì ra bọn người vừa đến chính là Ngô Tinh và chị em Chương gia.
Ngô Tinh đã quýnh quáng cất tiếng nói ngay :
- Vương Hoa, chẳng xong rồi...
Vương Hoa giật mình kinh hãi nói :
- Có việc gì lại xảy ra thế?
- Phụ thân của bọn ta cũng mất tích luôn.
Vương Hoa nghe nói thế, bất giác thất kinh buột mặt kêu a một tiếng.
Chương Linh Linh nói :
- Phụ thân của bọn ta đang ngồi canh gác thạch động nhưng một tiếng đồng hồ sau lại bỗng nhiên mất tích luôn.
- A!
Vương Hoa thất kinh kêu lên một tiếng, ngẩn người đứng ngay tại chỗ không nói gì hết.
Chương Thanh Thanh nói :
- Bọn ta đã tìm kiếm ngươi mãi mà chẳng gặp, ủa...
- Châu gia gia đâu?
Vương Hoa thở dài một tiếng, nói :
- Bị người ta bắt đi rồi.
Bọn Ngô Tinh cả kinh đồng thanh nói :
- Ai thế?
Vương Hoa không biết phải ăn nói thế nào đây, hắn trầm giọng nói :
- À! Mọi việc cũng tại ta mà ra.
Chương Linh Linh nói :
- Ngươi hãy nói lý do cho bọn ta nghe nào.
- Các ngươi cho rằng ai đã bắt số người đó?
- Ngươi không nói thì làm sao chúng ta biết?
Vương Hoa cảm khái thở dài, nói :
- Chính là quái nhân ấy đã bắt họ!
- Nói sao?
Bọn Ngô Tinh đã thất thanh kêu lên hớt hải.
Chương Linh Linh nói :
- Chẳng phải ngươi nói rằng y muốn kết bạn với ngươi sao?
Vương Hoa ấp úng nói :
- Hôm trước ta... chỉ nói dối các ngươi mà thôi.
- Tại sao thế?
- Tại vì... tại vì... à! Không nói làm gì nữa!
Chương Linh Linh nói :
- Sự việc đã xảy ra như thế, chẳng lẽ ngươi còn điều gì bất tiện mà không nói ra sao?
Vương Hoa lắc đầu nói :
- Thế à...
Ngô Tinh bực mình nói :
- Chớ thế này thế nọ nữa, ngươi cứ nói đi.
- Các ngươi muốn biết thật sao?
Ngô Tinh giận dữ nói :
- Lời nói bằng thừa.
Vương Hoa nghiến răng nói :
- Thôi được, ta nói cho các ngươi nghe. Quái nhân đó đã hẹn gặp ta hôm trước chẳng phải muốn kết bạn với ta làm gì hết, mà y chỉ cần một nữ nhân để làm vợ thôi.
Y bảo ta mang một trong ba người các ngươi biếu cho y để làm vợ...
- A...
Bọn Ngô Tinh và hai chị em Chương gia đã thất thanh kêu lên hoảng hốt.
Mặt mày họ đã thảm biến, hoảng hốt đưa mắt chăm chăm nhìn Vương Hoa.
Vương Hoa buồn bã nói tiếp :
- Ta không bằng lòng với y cho nên y đã hạ độc thủ như thế.
Bọn ba người Ngô Tinh và chị em Chương gia đã ngây người ra tại chỗ không nói gì hết.
Vương Hoa buồn rầu nói :
- Bây giờ các ngươi biết rồi chứ, có biện pháp gì để đối phó chăng?
Ngô Tinh quýnh quáng nói :
- Làm sao bây giờ? Biết làm sao bây giờ?
Chương Linh Linh bỗng nói :
- Ta có biện pháp rồi.
Vương Hoa hấp tấp hỏi :
- Biện pháp thế nào?
Chương Linh Linh nói :
- Ngươi cứ giao ta cho y đi.
- Nói sao? Ngươi...
- Đây là biện pháp duy nhất, ngươi hãy giao ta cho y được rồi.
Ngô Tinh lắc đầu nói :
- Không, Linh Linh muội, ngươi không thể hy sinh như thế được. Để ta gả cho y được rồi.
Chương Linh Linh nói :
- Hai ngươi không có ai được hết, tại vì hai ngươi đã có quan hệ phu thê thực sự với Vương Hoa rồi, còn ta...
Y nói tới đây không cầm lòng được nữa, đã thương tâm nhỏ xuống hai giọt nước mắt.
Xem tiếp hồi 101 Bỗng sanh diệu kế
/110
|