Nàng lại tỏ ra không quan tâm, mà lôi nàng ta đi tiếp.
Đột nhiên, phía bên ngoài nàng nghe rất nhiều tiếng bước chân đang rầm rập chạy tới.
Nàng đề phòng bước lùi lại.
Bất ngờ một âm thanh lớn vang lên, cánh cửa bị đánh sập, một toán binh lính từ bên ngoài xông vào, nàng đã bị bọn họ bao vây.
" Sao lại vậy, mình đã rất cẩn thận khi đến đây, không lẽ...!có kẻ đã theo dõi mình?!"
Lạc Dao nhăn mặt nhìn về phía cửa, một hình dáng cao lớn quen thuộc xuất hiện, từ đằng sau, đang dần tiến tới chỗ của nàng.
Lạc Dao rút sẵn thanh đao ra đề phòng.
Nàng nhíu mày khi nhìn thấy kẻ đó.
Chàng theo dõi ta sao?
- Phải.
Giọng nói sắc lạnh, uy nghiêm vang lên, Ẩn Thương đối diện với Lạc Dao.
Ẩn Thương ca ca, cứu thiếp, cô ta muốn làm hại còn của chúng ta.
Hạ Vân giọng nói run rẩy cầu xin.
Ẩn Thương tiến lên một bước, Lạc Dao trầm mặc đưa thành đao kề cổ Hạ Vân uy hiếp.
"Chàng ấy không phủ nhận khi nàng ta nói như vậy, điều đó không lẽ là thật sao?!"
Lạc Dao trong lúc suy nghĩ, không chú ý lỡ tay khứa vào cổ của Hạ Vân khiến nàng ta hét lên đau đớn, Ẩn Thương trông mặt rất lo lắng lại tiếng lại thêm vài bước.
Không được qua đây.
Lạc Dao giữ chặt thanh đao trên cổ Hạ Vân đe dọa.
Ẩn Thương thấy vậy liền đứng yên không tiến thêm bất cứ bước nào nữa.
- Nàng giải huyệt cho muội ấy đi, muội ấy đang…
Đang...!! Đang mai thai con của ngươi đúng không, vậy nên ngươi đang lo lắng cô ta bị điểm huyệt sẽ tổn hại đến đứa bé?!
Lạc Dao chỉ nói ra một cách nhẹ nhàng nhưng bên trong câu nói chứa đầy sự oán trách.
Nhưng biểu hiện của Ẩn Thương lại khiến nàng đau lòng hơn cả.
- Mọi tội lỗi nàng ta gây ra, không phải chỉ mang thai là có thể phủ nhận tất cả, ta không phải dạng người độ lượng như vậy.
- Vậy nàng muốn thế nào?
Còn thế nào nữa, đương nhiên là nợ máu phải trả bằng máu.
Ẩn Thương sắc mặt đen lại, nắm chặt tay gằng giọng nói.
Vậy… mẫu thân của nàng, cũng nợ máu phải trả bằng máu chứ!?
Ẩn Thương nhắc tới mẫu thân làm Lạc Dao thất thần nhất thời đánh rơi thanh đao, Ẩn Thương chớp cơ hội, động tác nhanh chóng cướp lại Hạ Vân giải huyệt cho nàng ta.
Hạ Vân bị cướp khỏi tay, các binh lính liền xong lên khống chế Lạc Dao, một tên còn đá vào chân nàng khiến nàng phải quỳ thụp xuống.
Hạ Vân vừa giải huyệt xong, liền nấp vào lòng Ẩn Thương, đưa mắt nhìn xuống Lạc Dạo cười đắc chí.
Ẩn Thương đưa Hạ Vân giao cho binh lính, lạnh lùng nói.
- Đưa đến Thái y viện kiểm tra đi.
Những người còn lại cũng lui xuống hết đi.
Hạ Vân bị đưa đi, bình lính cũng lùi ra, Ẩn Thương lúc này mới nhanh chân tiến đến chỗ Lạc Dao đang quỳ dưới nền, nàng im lặng không nói gì.
Hắn nhíu mày cầm một bên tay đang sưng tím của nàng lên thổi.
- Đau không?
Lạc Dao đáp lại bằng nụ cười hời hợt.
Là ngươi bắt mẫu thân của ta đi? Không phải đã nói sẽ tha cho bà ấy sao?
Ẩn Thương trầm mặc, đáp lại bằng một câu không liên quan.
Đi, ta đưa nàng đi bôi thuốc.
Lạc Dao tức giận, không nghĩ đến tay đang bị thương mà dùng hết sức lực đẩy hắn ra, nước mắt nàng chảy dài xuống, nhưng cố kìm chế từng cơn nấc.
Ẩn Thương trong lòng đau sót vô cùng, nhưng hắn phải tỏ ra cứng rắn.
- Nếu nàng đồng ý ngoan ngoãn ở lại, không bao giờ bỏ trốn nữa, ta sẽ tìm cách cho bà ta thoát tội.
- Ta đồng ý, bây giờ ta muốn gặp bà ấy.
Ẩn Thương không muốn Lạc Dao tự làm tổn hại bản thân nên miễn cưỡng đưa nàng đi, trên đường nàng không cho hắn chạm vào mình, cũng không hề nói một câu hay liếc nhìn hắn lấy một cái..
/125
|