Pháp trường khi Lạc Dao đến đã đông đúc người, nàng xuống ngựa, cố chen lấn vào đám đông.
Nhìn từ xa, bên trên đối diện đoạn đầu đài có thể thấy người đang ngồi chính giữa kia chính là Hoàng thượng bên cạnh là Ẩn Thương, còn có cả Thái hậu.
" Sao Thái hậu cũng có mặt ở đây, chẳng lẽ…"
Cảm thấy có gì đó không đúng, Lạc Dao cố chen lấn lên trên.
Nhưng tất cả phạm nhân đều bị trùm đầu, nàng không nhìn rõ ai hết.
- Giờ ngọ đã điểm, chuẩn bị hành hình.
Tiếng của quan chủ quản vang lên tiếp theo là những người đao phủ bước lên.
Bọn chúng bỏ khăn trùm đầu của phạm nhân ra, Lạc Dạo chậm rãi tiến lên thêm vài bước để nhìn rõ.
Nàng không thể tin vào mắt mình, người rỗi bật nhất trong số bọn họ có bộ tóc dài đen óng, ánh mắt vô thần nhưng miệng lại đang nở nụ cười.
Những người ngồi đối diện lại mặt lạnh như băng.
Nàng giật mình khi nghe tiếng thẻ tre được vứt xuống, đó là tín hiệu để bắt đầu hành hình.
Khi đao phủ giương đao lên, Lạc Dao dốc sức vượt qua sự ngăn cản của bọn lính canh mà chạy ùa đến.
Mẫu thân…
Lúc nàng chạy tới gần cũng là lúc đao đã hạ xuống, máu văng ra tung tóe bám hết lên cả áo của nàng.
Khônggggg!
Nghe tiếng của nàng mọi người đều quay qua nhìn.
Ẩn Thương sửng sốt nhanh chóng chạy tới.
Lạc Dao không thể tin được cảnh tượng đau đớn này lại hiện ngay trước mắt mình, chân nàng khụy xuống.
" Giấc mơ… hệt như giấc mơ hôm đó.
"
Nàng cố véo chân mình để kiểm chứng, nhưng càng véo lại càng đau.
" Không phải mơ… là thật… mẫu thân...!"
Lạc Dao thất thần đi không nổi mà bò tới chỗ nữ vương, còn chưa tới nơi đã bị Ẩn Thương đánh ngất.
Thái hậu cũng vội vã chạy tới xem tình hình.
Không ngờ nó lại chạy tới đây.
Ẩn Thương chỉ chăm chú nhìn gương mặt nàng, bế nàng lên.
- Nhi thần đưa nàng ấy về trước đây.
- Được, nhanh đưa nó về đi, ta sẽ lệnh Thái y đến xem cho nó.
Lạc Dao lại nằm trên chiếc giường đó, nàng như vừa mới mơ một cơn ác mộng kinh hoàng, mắt chưa mở hẳn nhưng nàng đã có thể nghe những âm thanh xung quanh.
- Nương nương thân thể yếu ớt, nếu bị kích động mạnh rất dễ bị sảy thai, mong vương gia sau này hãy để ý đến nương nương hơn.
- Chẳng phải nói là giấu nó sao? Sao còn để nó chạy tới pháp trường?
Thái hậu là lỗi của nô tỳ, nô tỳ đã không cản được vương phi.
Lạc Dao bất ngờ ngồi dậy, nhìn về phía bọn họ.
- Các người đang nói gì vậy, ai có thai, là ta sao?
Nghe giọng của Lạc Dao Ẩn Thương vội chạy tới đỡ nàng ngồi xuống.
Đừng cử động, nàng vẫn còn yếu.
- Đừng động vào ta.
Lạc Dao hét lên, đẩy Ẩn Thương ra, nàng trừng mắt nhìn Song Võ nói.
Song Võ, ngươi nói đi, chuyện có thai là sao?
- Là con có thai, là cốt nhục của con trai ta, là cháu của ta, cũng là cháu của phụ thân con.
Làm gì thì làm cũng phải nghĩ cho đứa bé.
Lạc Dao nghe xong cũng chỉ biết cười như người điên.
- Nói dối, tất cả các người đều nói dối, có thai gì chứ, nghĩ cho đứa bé gì chứ?!
Lạc Dao vừa nói vừa điên cuồng đấm vào bụng mình, Ẩn Thương kéo tay nàng ra quát lớn.
Trong bụng nàng đang là con của ta, nếu nàng làm hại nó ta sẽ giết nàng.
Lạc Dao cười nhạt, giương mắt thách thức nhìn hắn.
Giết đi, ta cầu còn không được.
- Nàng...
Ẩn Thương nữa tức giận, nữa lại đau lòng, hắn thả nàng ra, quay lưng đi.
-Trói nàng ấy lại, chăm sóc cho kĩ, nếu xảy ra chuyện gì ta hỏi tội cả tộc của ngươi.
- Vâng vương gia, nô tỳ nhất định sẽ không phạm sai lầm nữa..
/125
|