Thân mình bay vào giữa không trung, Thất Dạ cảm giác trái tim mình như ngừng đập.Coi như phía dưới là sân cỏ, nhưng bị ném bay xuống như thế, dù cô mạng lớn không chết cũng trở thành tàn phế.Chỉ là, thân thể của cô cũng không nhanh như vậy mà chạm đất, bởi vì người đàn ông kia cho dù ném cô ra ngoài, nhưng hai tay nắm dưới nách của cô vẫn không buông lỏng, có sức lực của anh giữa lại, thân thể của cô tung bay ở giữa không trung hồi lâu, sau đó được dừng lại.Thì ra là mũi chân của cô chống đỡ ở vị trí nhỏ hẹp ở bên ngoài hàng rào. Tình huống như thế, người cô căn bản là không có biện pháp đứng vững. Biết phía sau là độ cao 2, 3 trượng so với mặt đất, theo phản xạ cô dùng lực thật chặt níu lấy vai áo Gia Mậu, khi ánh mắt tiếp xúc được con mắt của anh nhất thời kéo xuống ánh sang tà ác, trong lòng thầm kêu một tiếng hỏng bét, không nói lời gì liền mở rộng hai cánh ta, dùng sức ôm lấy cổ của anh.Quả nhiên, một giây sau, hai tay Gia Mâu đỡ nách cô liền buông lỏng, rất có nghi ngờ lùi bước chân về phía sau.Nếu không phải cô có dự kiền trước, lúc này chỉ sợ đã té ngã xuống tan xương nát thịt.“Này, không cần đi...” Thất Dạ cong lên cái mông nhỏ, cách một cái hàng rào ban công, cơ thể cơ hồ không có khoảng cách nào dán gần lồng ngực nở nang của anh, môi mỏng bật ra âm thanh, khẽ run.Sớm đoán được cô sẽ có phản ứng này, mặt Gia mâu xanh sẫm con ngươi u ám khẽ híp một cái, môi mỏng vẽ ra nụ cười như có như không.Đây là lần đầu tiên cô chủ động đến gần anh, mặc dù nguyên nhân là sợ độ cao, nhưng ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, ngược lại anh thuận theo ý của cô, không có lùi về sau, bàn tay lại nhẹ nhàng vươn ra ngoài hàng rào ban công.Hai chân Thất Dạ lay động, đôi mắt khép lại thật chặt, trái tim kích động hoảng loạn, đã dùng hết toàn lực ôm eo lưng gầy gò to lớn của người đàn ông này, khớp hàm đánh “khanh khách” vào cơ thể.Cái gì cô cũng không sợ, lại cố tình có chứng sợ độ cao, uy hiếp này lại để cho anh nhận ra, cho nên...“Chỉ cần tôi lui về phía sau một bước, cô sẽ “hô” một tiếng... té xuống.”Cố ý kéo dài âm cuối, trong môi mỏng của anh bật ra lời nói nhẹ nhàng nhàn nhạt, giữa thành phần dọa dẫm, không nói mà rõ ràng.Thời khắc này anh cùng với cô đối địch, thật giống như một ác ma phúc hắc dang trêu một đứa bé ngây thơ.“Chớ đi.”Thất Dạ sợ đến nỗi thân thể phát run, liều mạng dùng sức hai cánh tay ôm chặt eo lưng của anh. Mười ngón tay của anh bắt chéo ngang lưng anh, nghiêng thân thể tựa vào ngực anh, hoàn toàn lệ thuộc vào anh.Từ xa nhìn lại, cô gái mảnh mai cùng người đàn ông to lớn tọ thành đối lập rõ rệt, ở bầu trời đêmvới vô số anh sao làm đẹp, tạo thành một bức phong cảnh đẹp đẽ, đẹp đến làm cho người ta thở dài.Gió đêm thổi tới, phất nâng sợi tóc cô mềm mại như tảo biển, mùi thơm nhẹ của hoa nhài bồng bềnh mà vào lỗ mũi, thấm vào tim gan Gia Mậu, làm lông mày tuấn lãng của anh, nhàn nhạt vừa nhíu.Hương vị rất quen thuộc.“Cầu xin anh, không cần đi...” Giọng nói yếu đuối mà trơn mềm có thể nổi trên mặt nước, Thất Dạ cọ cái trán vào lồng ngực Gia Mậu, một lần nữa nhẹ giọng nỉ non: “Không cần đi...”Hai mắt cô gái khép chặt, dáng dấp đôi lông mi cong lay động, giống như những cánh ve mỏng đang bay, linh động dịu dàng, đem bộ dáng mảnh mai mà điềm đạm đáng yêu của cô, tôn lên càng khiến người ta động lòng.Không thích bộ dáng như vậy của cô, con mât Gia Mâu trầm xuống, lồng mày vặn ra một đạo nếp nhăn, cánh tay dài chợt lướt qua hàng rào ban công, khẽ bóp eo nhỏ nhắn của cô, đêm thân thể mềm mại đó đỡ dậy, ôm cô trở lại.
/178
|