- Không cần nói thêm nữa!
Lục Thiếu Hoa ngắt lời Sở trưởng Sở Cảnh sát Cửu Long, sau đó với vẻ mặt bình tĩnh, hắn lạnh lùng nói:
- Tôi muốn toàn bộ tài liệu về Lương Quốc Đống, kể cả lý lịch trước kia của ông ta, thu thập tất cả.
Cách làm của Lương Quốc Đống thật sự đã làm Lục Thiếu Hoa tức giận. Bắt đầu từ việc ông ta dự định dùng bom phá hoại, Lục Thiếu Hoa liền biết ngay rằng ông ta chắc chắn có liên quan tới việc đặc công tập kích. Có khả năng Lương Quốc Đống đã bị ai đó mua chuộc.
Lục Thiếu Hoa được bảo vệ rất nghiêm ngặt, đây là việc mà hầu hết mọi người đều biết, có thể phái được đặc công đến thì phải là Chính phủ của một quốc gia, bọn họ không thể không biết Lục Thiếu Hoa được bảo vệ tốt đến mức nào.
Nói cách khác, có khả năng là đối phương sợ rằng đặc công không giết được Lục Thiếu Hoa, mà ngược lại, những đặc công của họ đều bị Lục Thiếu Hoa xử lý hết, vì vậy mà họ mới mua chuộc Lương Quốc Đống, để bảo đảm rằng kế hoạch ám sát Lục Thiếu Hoa sẽ thành công.
Đúng vậy, người bình thường sẽ không nghi ngờ cảnh sát, đặc biệt là một tổ trưởng của tổ trọng án thì lại càng không đề phòng, dù sao cảnh sát cũng là đại diện cho công lý, cho dù là nghi ngờ hay đề phòng thì sự cảnh giác cũng không cao lắm.
Đó là lí do mà họ dùng cảnh sát đến để giết Lục Thiếu Hoa, không nghi ngờ gì, đó chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất, và cũng là cơ hội thành công cao nhất.
Chẳng lẽ không đúng sao? Lục Thiếu Hoa không cảm nhận được điều gì sao? Nếu không phải Lý Thượng Khuê luôn luôn quan sát vệ tinh, là người đầu tiên phát hiện trên người Lương Quốc Đống có bom, thì e rằng giờ này Lục Thiếu Hoa đã không còn ngồi ở đây, dù sao thì Lục Thiếu Hoa cũng không hề có chút nghi ngờ gì đối với Lương Quốc Đống.
Đúng vậy, tuy Lục Thiếu Hoa thấy kỳ lạ, nhưng đó cũng chỉ là cảm giác mà thôi, không hề có nghi ngờ gì, mà cho dù có nghi ngờ thì cũng chỉ là khoảnh khắc suy nghĩ thoáng hiện qua trong đầu, Lục Thiếu Hoa vẫn thật sự không có bất kỳ sự cảnh giác thật sự nào.
Mọi việc xảy ra quá bất ngờ làm tất cả mọi người đều hoảng loạn, bao gồm cả bốn thành viên trong tổ trọng án Cửu Long, bọn họ dù thế nào cũng không thể ngờ rằng chính thủ trưởng của họ lại là người muốn giết vị thương nhân giàu có nhất Hồng Kông đang ở trước mặt họ đây.
Mơ hồ! Bốn thành viên của tổ trọng án có chút mơ hồ không rõ, nhưng dù sao họ cũng là cảnh sát, tuy rằng khả năng của họ không thể so sánh với những vệ sĩ bên cạnh Lục Thiếu Hoa, nhưng về tâm lý thì chưa chắc đã thua kém, họ nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh.
Còn như về Sở trưởng Sở cảnh sát Cửu Long, ông ta có thể có được vị trí như ngày hôm nay, cũng có thể nói là giống như một vị quan lớn, tâm lý lại càng không cần nhắc đến, thế nhưng, để tạo được ấn tượng tốt với Lục Thiếu Hoa, ông ta vội vàng cam đoan:
- Chủ tịch Lục, chuyện này xin cứ giao cho tôi giải quyết, tôi sẽ điều tra rõ ràng về Lương Quốc Đống.
- Anh không điều tra được đâu.
Lục Thiếu Hoa trả lời.
Không phải vì Lục Thiếu Hoa xem thường khả năng của Sở trưởng Sở cảnh sát Cửu Long, cũng không phải hắn coi thường năng lực của cảnh sát Hồng Kông, mà bọn họ thật sự không có đủ năng lực để điều chuyện này, bởi vì bóng đen ẩn sau chuyện này rất lớn. Cảnh sát Hồng Kông phá án rất giỏi, thế nhưng bọn họ vẫn thật sự không có đủ khả năng để điều tra chuyện này.
- Người tấn công biệt thự của tôi đêm nay đều là đặc công được các quốc gia phái tới, mà việc Lương Quốc Đống công kích bất ngờ e rằng có quan hệ với những đặc công đó,cho nên các anh không đủ khả năng để điều tra. Nên để tự tôi đi điều tra. Ừm, anh chỉ cần tìm thông tin về Lương Quốc Đống là được rồi.
Lục Thiếu Hoa đã bình tĩnh hơn rất nhiều, giọng nói cũng điềm tĩnh hơn.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa cũng không để Sở trưởng Sở cảnh sát Cửu Long kịp nói, liền nói tiếp ngay:
- Ngoài ra, tôi muốn anh lập tức báo cáo chuyện vừa xảy ra bên này với Thủ trưởng Tằng, để ông ta điều động tất cả cảnh sát Hồng Kông chuẩn bị sẵn sàng. Tôi nghĩ Hồng Kông sẽ nhanh chóng xảy ra hỗn loạn.
Hai chữ “hỗn loạn”, Lục Thiếu Hoa nhấn mạnh hai chữ này, đồng thời khi nói đến hai chữ này, trong giọng nói của hắn còn mang nặng sát khí, rõ ràng hắn đang rất tức giận.
Sở trưởng Sở cảnh sát Cửu Long tuy rằng không hiểu rõ toàn bộ về Lục Thiếu Hoa nhưng anh ta biết, Lục Thiếu Hoa là người cứng rắn, Thủ trưởng Tằng gặp hắn còn phải nể mặt ba phần nữa là. Lúc trước chẳng phải đã báo cáo rồi sao? Lục Thiếu Hoa là Thượng tướng của Trung Quốc.
Thượng tướng, phải biết rằng Hồng Kông hiện tại là lãnh thổ của trung quốc, một Thượng tướng, mặc dù không có quyền lực quá lớn ở Hồng Kông nhưng nếu vào tình huống đặc biệt, Lục Thiếu Hoa cũng không phải là không thể huy động đến lực lượng trú phòng.
Lực lượng trú phòng là sao? Đó là quân đội dũng mãnh. Nếu Lục Thiếu Hoa huy động đến, như vậy sự việc sẽ rất lớn, Hồng Kông náo động, đáng tiếc, Lục Thiếu Hoa vốn không có ý muốn huy động đến lực lượng trú phòng.
Với khả năng của Lục Thiếu Hoa, hắn thật sự không cần dùng đến lực lượng trú phòng, những vệ sĩ bên cạnh hắn cũng đã hoàn toàn có đủ khả năng rồi.
Sở trưởng Sở cảnh sát còn biết nói gì thêm, chỉ có thể đứng dậy, nói một tiếng xin lỗi Lục Thiếu Hoa, sau đó nói chuyện điện thoại với Thủ trưởng Tằng thông qua thượng cấp của hắn.
Hiện tại đã rất khuya, bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, dù là ai thì cũng không thấy vui vẻ gì, Thủ trưởng Tằng cũng không ngoại lệ, nhưng rất nhanh, ông ta không hề giận dữ mà lại thấy thoải mái.
Cái gì? Lục Thiếu Hoa bị tấn công? Còn nói một câu nói rằng viên cảnh sát mang theo bo, hẹn giờ muốn ám sát hắn?
Điều đáng mừng chính là Lục Thiếu Hoa không sao, điều này làm Thủ trưởng Tằng thấy nhẹ nhõm một chút, thậm chí ông ta có thể khẳng định, nếu Lục Thiếu Hoa xảy ra chuyện, cuộc đời của Thủ trưởng đặc biệt như ông ta coi như cũng chấm dứt, có khả năng còn có thể bị liên lụy.
Ngay sau đó Thủ trưởng Tằng liền không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy mặc quần áo, vợ ông ta thì mơ mơ hồ hồ hỏi một câu, sau đó lại chìm vào giấc ngủ, còn Thủ trưởng Tằng thì gọi điện thoại, bảo người chuẩn bị xe, vội tới biệt thự của Lục Thiếu Hoa.
Trên xe, Thủ trưởng Tằng cũng không quên chuyển lại yêu cầu báo cáo của Lục Thiếu Hoa cho Sở trưởng Sở cảnh sát Cửu Long. Ông ta gọi điện thoại chỉ thị điều động toàn bộ cảnh sát, đặc biệt là tuần cảnh, tất cả đều được huy động, chỉ cần là ở Hồng Kông, bất kể là nghỉ phép hay là đã tan ca, tất cả đều quay về đơn vị.
Thủ trưởng Tằng biết rất rõ về thân thế và gia cảnh của Lục Thiếu Hoa, hắn không hề đơn giản, hắn muốn hành động, căn bản là không cần nói với ông ta, thế nhưng hiện tại Lục Thiếu Hoa lại báo cho ông ta biết, như vậy có thể biết được mức độ nghiêm trọng đến thế nào.
Loại chuyện như thế này Thủ trưởng Tằng tuy có thể giải quyết được, nhưng báo cáo là điều khó tránh khỏi. Không, ông ta bí mật gọi điện thoại cho Thủ trưởng số 1, muốn cùng Thủ trưởng số 1 bàn công việc, báo cáo lại toàn bộ sự việc đã xảy ra ở bên này.
Thủ trưởng số 1 cũng phải giaakt mình, nhận được báo cáo, lập tức không nói nhiều, để Thủ trưởng Tằng phối hợp với Lục Thiếu Hoa là được.
Hàng loạt đặc công từ các quốc gia lén vào Hồng Kông, điều này Thủ trưởng số 1 biết, hiện tại Lục Thiếu Hoa đã bị tấn công, dựa theo hiểu biết của ông ta về Lục Thiếu Hoa, đương nhiên ông ta biết tiếp theo Lục Thiếu Hoa sẽ làm gì.
Trả thù!
Đó là lựa chọn của Lục Thiếu Hoa!
- Có lẽ Hồng Kông cũng nên bị loại trừ rồi.
Thủ trưởng số 1 nói thầm một câu.
Không sai, Hồng Kông cũng đã bị loại trừ, tất cả những đặc công lén vào hay đã ẩn núp lâu sợ rằng đều bị Lục Thiếu Hoa loại trừ.
Việc này rất lớn, Thủ trưởng số 1 cũng không hề nhàn rỗi, ngay sau khi nhận được điện thoại, ông ta liền gọi điện ngay cho Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia, hạ lệnh cho Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia bên Hồng Kông mang theo tài liệu về các đặc công sang cho Lục Thiếu Hoa, cũng coi như cung cấp chút thông tin cho Lục Thiếu Hoa, để hắn không phải mất công đi điều tra.
Hiện nay có rất nhiều việc có thể làm tốt thông qua mạng internet. Theo lệnh của Thủ trưởng số 1, người của Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia chuyển tài liệu qua bên Hồng Kông, thời gian chuyển cũng chỉ mất vẻn vẹn có khoảng mấy chục phút mà thôi.
Sau khi nhận được tài liệu, Lục Thiếu Hoa nhìn thoáng qua vài thành viên của tổ trọng án, sau đó lại liếc mắt nhìn thoáng qua Sở trưởng Sở cảnh sát Cửu Long, sau đó mới chỉ thị cho Lý Thượng Khuê:
- Anh Lý, cử người đi xử lý tất cả những đặc công đã theo dõi từ trước.
Xử lý toàn bộ, đây chính là loại trừ!
Tuy Lục Thiếu Hoa không nói đến hai chữ “loại trừ” nhưng cụm từ “xử lý tất cả” đã nói rõ hết thảy. Thế nhưng chỉ thị của Lục Thiếu Hoa không chỉ có vậy, ngừng một chút, đưa laptop của mình co Lý Thượng Khuê, hắn nói thêm:
- Đem cắt toàn bộ mặt trên ảnh, sau đó dùng phần mềm phân biệt hình ảnh của truyền hình vệ tinh tiến hành so sánh, tập trung vị trí của bọn họ, họ sẽ là những người tiếp theo bị loại trừ.
Hành động của Lục Thiếu Hoa có chút khiến người khác khó hiểu, đương nhiên, người đoán không ra chính là những cảnh sát, còn Lý Thượng Khuê thì lại hiểu rất rõ. Không nói nhiều lời, anh ta bắt đầu ngay vào công việc, đầu tiên là cử người đi, sau đó mới chuyển tài liệu và ảnh mà Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia chuyển tới vào máy tính của anh ta, bắt đầu dùng phần mềm nhận diện hình ảnh của vệ tinh tiến hành so sánh.
Chụp ảnh là một công việc rất dễ dàng, vì Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia đã suy xét đến khả năng Lục Thiếu Hoa sẽ dùng phần mềm nhận diện hình ảnh của vệ tinh tiến hành so sánh nên đã sớm có chuẩn bị, Lý Thượng Khuê chỉ cần gửi đến máy của ông ta là được.
Laptop mà Lục Thiếu Hoa sử dụng để nói chuyện lại trở về tay hắn, nhưng Lục Thiếu Hoa vừa nhận lấy liền trực tiếp chuyển ngay cho Sở trưởng Sở cảnh sát Cửu Long, sau đó còn nói một câu:
- Mở tư liệu vê Lương Quốc Đống đi.
Lục Thiếu Hoa không quên lời hắn vừa mới nói ban nãy, đó là muốn xem tài liệu về Lương Quốc Đống. Phần đầu có một số thông tin khá quan trọng, Lục Thiếu Hoa không lập tức yêu cầu ngay, hiện tại đã bố trí tốt, hiển nhiên cũng sẽ kiểm tra xem xét.
Sở trưởng Sở cảnh sát Cửu Long biết rất rõ, sự việc không còn nằm trong tầm kiểm soát của ông ta, lại thêm Thủ trưởng Tằng đã nói qua, hoàn toàn phối hợp với Lục Thiếu Hoa, ông ta gần như không nói nhiều mà liền tiếp nhận laptop, gọi cuộc điện thoại, sau đó lên mạng tiếp cận hậu trường của hệ thống cảnh sát, tìm ra hồ sơ của Lương Quốc Đống, cũng chính là tài liệu về ông ta.
Lương Quốc Đống, sinh ra ở Hồng Kông, năm 1993 đến nước Anh du học, năm 1996 trở lại Hồng Kông, thi đậu vào học viện cảnh sát, sau khi tốt nghiệp làm việc tại Sở cảnh sát Hồng Kông, đến năm 1997 Hồng Kông trở về là thuộc địa của Trung Quốc, do trong thời gian đó giải quyết được một án lớn, sau khi lập được công thì được điều vào tổ chuyên án.
Tiếp sau toàn bộ đều là tài liệu giản lược về Lương Quốc Đống.
Tập tài liệu rất đỗi bình thường, Lục Thiếu Hoa xem rất lâu cũng chỉ thu được một thông tin, đó là Lương Quốc Đống từng du học bên Anh quốc, trong thời gian này, Lục Thiếu Hoa có lý do để tin tưởng rằng ông ta đã bị mua chuộc.
Nhưng những thông tin này cũng không đủ để thu hút sự chú ý của Lục Thiếu Hoa, chỉ đến khi Lục Thiếu Hoa thản nhiên nhìn vào đôi mắt mới bị thu hút.
Bức ảnh, đúng vậy, khi Lục Thiếu Hoa nhìn xuống phía dưới thì phát hiện thấy ảnh của Lương Quốc Đống, do ảnh chụp gần, tiêu cự lại là khuôn mặt của Lương Quốc Đống nên Lục Thiếu Hoa có thể nhìn thấy rất rõ, ánh mắt của Lương Quốc Đống kỳ thực không phải là màu mắt mà hầu hết người Trung Quốc vốn có.
Trong màu trắng có một chút sắc xanh, đây chính là màu mắt của Lương Quốc Đống!
Thực ra Lục Thiếu Hoa nên sớm nhận ra rồi, chỉ là vừa liếc nhìn qua Lương Quốc Đống, hắn chưa chú ý tới mà thôi, mà sau đó Lương Quốc Đống lại càng không được để ý đến.
- Lương Quốc Đống không phải người Hồng Kông chính gốc?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
Lục Thiếu Hoa ngắt lời Sở trưởng Sở Cảnh sát Cửu Long, sau đó với vẻ mặt bình tĩnh, hắn lạnh lùng nói:
- Tôi muốn toàn bộ tài liệu về Lương Quốc Đống, kể cả lý lịch trước kia của ông ta, thu thập tất cả.
Cách làm của Lương Quốc Đống thật sự đã làm Lục Thiếu Hoa tức giận. Bắt đầu từ việc ông ta dự định dùng bom phá hoại, Lục Thiếu Hoa liền biết ngay rằng ông ta chắc chắn có liên quan tới việc đặc công tập kích. Có khả năng Lương Quốc Đống đã bị ai đó mua chuộc.
Lục Thiếu Hoa được bảo vệ rất nghiêm ngặt, đây là việc mà hầu hết mọi người đều biết, có thể phái được đặc công đến thì phải là Chính phủ của một quốc gia, bọn họ không thể không biết Lục Thiếu Hoa được bảo vệ tốt đến mức nào.
Nói cách khác, có khả năng là đối phương sợ rằng đặc công không giết được Lục Thiếu Hoa, mà ngược lại, những đặc công của họ đều bị Lục Thiếu Hoa xử lý hết, vì vậy mà họ mới mua chuộc Lương Quốc Đống, để bảo đảm rằng kế hoạch ám sát Lục Thiếu Hoa sẽ thành công.
Đúng vậy, người bình thường sẽ không nghi ngờ cảnh sát, đặc biệt là một tổ trưởng của tổ trọng án thì lại càng không đề phòng, dù sao cảnh sát cũng là đại diện cho công lý, cho dù là nghi ngờ hay đề phòng thì sự cảnh giác cũng không cao lắm.
Đó là lí do mà họ dùng cảnh sát đến để giết Lục Thiếu Hoa, không nghi ngờ gì, đó chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất, và cũng là cơ hội thành công cao nhất.
Chẳng lẽ không đúng sao? Lục Thiếu Hoa không cảm nhận được điều gì sao? Nếu không phải Lý Thượng Khuê luôn luôn quan sát vệ tinh, là người đầu tiên phát hiện trên người Lương Quốc Đống có bom, thì e rằng giờ này Lục Thiếu Hoa đã không còn ngồi ở đây, dù sao thì Lục Thiếu Hoa cũng không hề có chút nghi ngờ gì đối với Lương Quốc Đống.
Đúng vậy, tuy Lục Thiếu Hoa thấy kỳ lạ, nhưng đó cũng chỉ là cảm giác mà thôi, không hề có nghi ngờ gì, mà cho dù có nghi ngờ thì cũng chỉ là khoảnh khắc suy nghĩ thoáng hiện qua trong đầu, Lục Thiếu Hoa vẫn thật sự không có bất kỳ sự cảnh giác thật sự nào.
Mọi việc xảy ra quá bất ngờ làm tất cả mọi người đều hoảng loạn, bao gồm cả bốn thành viên trong tổ trọng án Cửu Long, bọn họ dù thế nào cũng không thể ngờ rằng chính thủ trưởng của họ lại là người muốn giết vị thương nhân giàu có nhất Hồng Kông đang ở trước mặt họ đây.
Mơ hồ! Bốn thành viên của tổ trọng án có chút mơ hồ không rõ, nhưng dù sao họ cũng là cảnh sát, tuy rằng khả năng của họ không thể so sánh với những vệ sĩ bên cạnh Lục Thiếu Hoa, nhưng về tâm lý thì chưa chắc đã thua kém, họ nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh.
Còn như về Sở trưởng Sở cảnh sát Cửu Long, ông ta có thể có được vị trí như ngày hôm nay, cũng có thể nói là giống như một vị quan lớn, tâm lý lại càng không cần nhắc đến, thế nhưng, để tạo được ấn tượng tốt với Lục Thiếu Hoa, ông ta vội vàng cam đoan:
- Chủ tịch Lục, chuyện này xin cứ giao cho tôi giải quyết, tôi sẽ điều tra rõ ràng về Lương Quốc Đống.
- Anh không điều tra được đâu.
Lục Thiếu Hoa trả lời.
Không phải vì Lục Thiếu Hoa xem thường khả năng của Sở trưởng Sở cảnh sát Cửu Long, cũng không phải hắn coi thường năng lực của cảnh sát Hồng Kông, mà bọn họ thật sự không có đủ năng lực để điều chuyện này, bởi vì bóng đen ẩn sau chuyện này rất lớn. Cảnh sát Hồng Kông phá án rất giỏi, thế nhưng bọn họ vẫn thật sự không có đủ khả năng để điều tra chuyện này.
- Người tấn công biệt thự của tôi đêm nay đều là đặc công được các quốc gia phái tới, mà việc Lương Quốc Đống công kích bất ngờ e rằng có quan hệ với những đặc công đó,cho nên các anh không đủ khả năng để điều tra. Nên để tự tôi đi điều tra. Ừm, anh chỉ cần tìm thông tin về Lương Quốc Đống là được rồi.
Lục Thiếu Hoa đã bình tĩnh hơn rất nhiều, giọng nói cũng điềm tĩnh hơn.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa cũng không để Sở trưởng Sở cảnh sát Cửu Long kịp nói, liền nói tiếp ngay:
- Ngoài ra, tôi muốn anh lập tức báo cáo chuyện vừa xảy ra bên này với Thủ trưởng Tằng, để ông ta điều động tất cả cảnh sát Hồng Kông chuẩn bị sẵn sàng. Tôi nghĩ Hồng Kông sẽ nhanh chóng xảy ra hỗn loạn.
Hai chữ “hỗn loạn”, Lục Thiếu Hoa nhấn mạnh hai chữ này, đồng thời khi nói đến hai chữ này, trong giọng nói của hắn còn mang nặng sát khí, rõ ràng hắn đang rất tức giận.
Sở trưởng Sở cảnh sát Cửu Long tuy rằng không hiểu rõ toàn bộ về Lục Thiếu Hoa nhưng anh ta biết, Lục Thiếu Hoa là người cứng rắn, Thủ trưởng Tằng gặp hắn còn phải nể mặt ba phần nữa là. Lúc trước chẳng phải đã báo cáo rồi sao? Lục Thiếu Hoa là Thượng tướng của Trung Quốc.
Thượng tướng, phải biết rằng Hồng Kông hiện tại là lãnh thổ của trung quốc, một Thượng tướng, mặc dù không có quyền lực quá lớn ở Hồng Kông nhưng nếu vào tình huống đặc biệt, Lục Thiếu Hoa cũng không phải là không thể huy động đến lực lượng trú phòng.
Lực lượng trú phòng là sao? Đó là quân đội dũng mãnh. Nếu Lục Thiếu Hoa huy động đến, như vậy sự việc sẽ rất lớn, Hồng Kông náo động, đáng tiếc, Lục Thiếu Hoa vốn không có ý muốn huy động đến lực lượng trú phòng.
Với khả năng của Lục Thiếu Hoa, hắn thật sự không cần dùng đến lực lượng trú phòng, những vệ sĩ bên cạnh hắn cũng đã hoàn toàn có đủ khả năng rồi.
Sở trưởng Sở cảnh sát còn biết nói gì thêm, chỉ có thể đứng dậy, nói một tiếng xin lỗi Lục Thiếu Hoa, sau đó nói chuyện điện thoại với Thủ trưởng Tằng thông qua thượng cấp của hắn.
Hiện tại đã rất khuya, bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, dù là ai thì cũng không thấy vui vẻ gì, Thủ trưởng Tằng cũng không ngoại lệ, nhưng rất nhanh, ông ta không hề giận dữ mà lại thấy thoải mái.
Cái gì? Lục Thiếu Hoa bị tấn công? Còn nói một câu nói rằng viên cảnh sát mang theo bo, hẹn giờ muốn ám sát hắn?
Điều đáng mừng chính là Lục Thiếu Hoa không sao, điều này làm Thủ trưởng Tằng thấy nhẹ nhõm một chút, thậm chí ông ta có thể khẳng định, nếu Lục Thiếu Hoa xảy ra chuyện, cuộc đời của Thủ trưởng đặc biệt như ông ta coi như cũng chấm dứt, có khả năng còn có thể bị liên lụy.
Ngay sau đó Thủ trưởng Tằng liền không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy mặc quần áo, vợ ông ta thì mơ mơ hồ hồ hỏi một câu, sau đó lại chìm vào giấc ngủ, còn Thủ trưởng Tằng thì gọi điện thoại, bảo người chuẩn bị xe, vội tới biệt thự của Lục Thiếu Hoa.
Trên xe, Thủ trưởng Tằng cũng không quên chuyển lại yêu cầu báo cáo của Lục Thiếu Hoa cho Sở trưởng Sở cảnh sát Cửu Long. Ông ta gọi điện thoại chỉ thị điều động toàn bộ cảnh sát, đặc biệt là tuần cảnh, tất cả đều được huy động, chỉ cần là ở Hồng Kông, bất kể là nghỉ phép hay là đã tan ca, tất cả đều quay về đơn vị.
Thủ trưởng Tằng biết rất rõ về thân thế và gia cảnh của Lục Thiếu Hoa, hắn không hề đơn giản, hắn muốn hành động, căn bản là không cần nói với ông ta, thế nhưng hiện tại Lục Thiếu Hoa lại báo cho ông ta biết, như vậy có thể biết được mức độ nghiêm trọng đến thế nào.
Loại chuyện như thế này Thủ trưởng Tằng tuy có thể giải quyết được, nhưng báo cáo là điều khó tránh khỏi. Không, ông ta bí mật gọi điện thoại cho Thủ trưởng số 1, muốn cùng Thủ trưởng số 1 bàn công việc, báo cáo lại toàn bộ sự việc đã xảy ra ở bên này.
Thủ trưởng số 1 cũng phải giaakt mình, nhận được báo cáo, lập tức không nói nhiều, để Thủ trưởng Tằng phối hợp với Lục Thiếu Hoa là được.
Hàng loạt đặc công từ các quốc gia lén vào Hồng Kông, điều này Thủ trưởng số 1 biết, hiện tại Lục Thiếu Hoa đã bị tấn công, dựa theo hiểu biết của ông ta về Lục Thiếu Hoa, đương nhiên ông ta biết tiếp theo Lục Thiếu Hoa sẽ làm gì.
Trả thù!
Đó là lựa chọn của Lục Thiếu Hoa!
- Có lẽ Hồng Kông cũng nên bị loại trừ rồi.
Thủ trưởng số 1 nói thầm một câu.
Không sai, Hồng Kông cũng đã bị loại trừ, tất cả những đặc công lén vào hay đã ẩn núp lâu sợ rằng đều bị Lục Thiếu Hoa loại trừ.
Việc này rất lớn, Thủ trưởng số 1 cũng không hề nhàn rỗi, ngay sau khi nhận được điện thoại, ông ta liền gọi điện ngay cho Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia, hạ lệnh cho Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia bên Hồng Kông mang theo tài liệu về các đặc công sang cho Lục Thiếu Hoa, cũng coi như cung cấp chút thông tin cho Lục Thiếu Hoa, để hắn không phải mất công đi điều tra.
Hiện nay có rất nhiều việc có thể làm tốt thông qua mạng internet. Theo lệnh của Thủ trưởng số 1, người của Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia chuyển tài liệu qua bên Hồng Kông, thời gian chuyển cũng chỉ mất vẻn vẹn có khoảng mấy chục phút mà thôi.
Sau khi nhận được tài liệu, Lục Thiếu Hoa nhìn thoáng qua vài thành viên của tổ trọng án, sau đó lại liếc mắt nhìn thoáng qua Sở trưởng Sở cảnh sát Cửu Long, sau đó mới chỉ thị cho Lý Thượng Khuê:
- Anh Lý, cử người đi xử lý tất cả những đặc công đã theo dõi từ trước.
Xử lý toàn bộ, đây chính là loại trừ!
Tuy Lục Thiếu Hoa không nói đến hai chữ “loại trừ” nhưng cụm từ “xử lý tất cả” đã nói rõ hết thảy. Thế nhưng chỉ thị của Lục Thiếu Hoa không chỉ có vậy, ngừng một chút, đưa laptop của mình co Lý Thượng Khuê, hắn nói thêm:
- Đem cắt toàn bộ mặt trên ảnh, sau đó dùng phần mềm phân biệt hình ảnh của truyền hình vệ tinh tiến hành so sánh, tập trung vị trí của bọn họ, họ sẽ là những người tiếp theo bị loại trừ.
Hành động của Lục Thiếu Hoa có chút khiến người khác khó hiểu, đương nhiên, người đoán không ra chính là những cảnh sát, còn Lý Thượng Khuê thì lại hiểu rất rõ. Không nói nhiều lời, anh ta bắt đầu ngay vào công việc, đầu tiên là cử người đi, sau đó mới chuyển tài liệu và ảnh mà Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia chuyển tới vào máy tính của anh ta, bắt đầu dùng phần mềm nhận diện hình ảnh của vệ tinh tiến hành so sánh.
Chụp ảnh là một công việc rất dễ dàng, vì Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia đã suy xét đến khả năng Lục Thiếu Hoa sẽ dùng phần mềm nhận diện hình ảnh của vệ tinh tiến hành so sánh nên đã sớm có chuẩn bị, Lý Thượng Khuê chỉ cần gửi đến máy của ông ta là được.
Laptop mà Lục Thiếu Hoa sử dụng để nói chuyện lại trở về tay hắn, nhưng Lục Thiếu Hoa vừa nhận lấy liền trực tiếp chuyển ngay cho Sở trưởng Sở cảnh sát Cửu Long, sau đó còn nói một câu:
- Mở tư liệu vê Lương Quốc Đống đi.
Lục Thiếu Hoa không quên lời hắn vừa mới nói ban nãy, đó là muốn xem tài liệu về Lương Quốc Đống. Phần đầu có một số thông tin khá quan trọng, Lục Thiếu Hoa không lập tức yêu cầu ngay, hiện tại đã bố trí tốt, hiển nhiên cũng sẽ kiểm tra xem xét.
Sở trưởng Sở cảnh sát Cửu Long biết rất rõ, sự việc không còn nằm trong tầm kiểm soát của ông ta, lại thêm Thủ trưởng Tằng đã nói qua, hoàn toàn phối hợp với Lục Thiếu Hoa, ông ta gần như không nói nhiều mà liền tiếp nhận laptop, gọi cuộc điện thoại, sau đó lên mạng tiếp cận hậu trường của hệ thống cảnh sát, tìm ra hồ sơ của Lương Quốc Đống, cũng chính là tài liệu về ông ta.
Lương Quốc Đống, sinh ra ở Hồng Kông, năm 1993 đến nước Anh du học, năm 1996 trở lại Hồng Kông, thi đậu vào học viện cảnh sát, sau khi tốt nghiệp làm việc tại Sở cảnh sát Hồng Kông, đến năm 1997 Hồng Kông trở về là thuộc địa của Trung Quốc, do trong thời gian đó giải quyết được một án lớn, sau khi lập được công thì được điều vào tổ chuyên án.
Tiếp sau toàn bộ đều là tài liệu giản lược về Lương Quốc Đống.
Tập tài liệu rất đỗi bình thường, Lục Thiếu Hoa xem rất lâu cũng chỉ thu được một thông tin, đó là Lương Quốc Đống từng du học bên Anh quốc, trong thời gian này, Lục Thiếu Hoa có lý do để tin tưởng rằng ông ta đã bị mua chuộc.
Nhưng những thông tin này cũng không đủ để thu hút sự chú ý của Lục Thiếu Hoa, chỉ đến khi Lục Thiếu Hoa thản nhiên nhìn vào đôi mắt mới bị thu hút.
Bức ảnh, đúng vậy, khi Lục Thiếu Hoa nhìn xuống phía dưới thì phát hiện thấy ảnh của Lương Quốc Đống, do ảnh chụp gần, tiêu cự lại là khuôn mặt của Lương Quốc Đống nên Lục Thiếu Hoa có thể nhìn thấy rất rõ, ánh mắt của Lương Quốc Đống kỳ thực không phải là màu mắt mà hầu hết người Trung Quốc vốn có.
Trong màu trắng có một chút sắc xanh, đây chính là màu mắt của Lương Quốc Đống!
Thực ra Lục Thiếu Hoa nên sớm nhận ra rồi, chỉ là vừa liếc nhìn qua Lương Quốc Đống, hắn chưa chú ý tới mà thôi, mà sau đó Lương Quốc Đống lại càng không được để ý đến.
- Lương Quốc Đống không phải người Hồng Kông chính gốc?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
/1180
|