Tư Mạn bước vào phòng vệ sinh, kích hoạt chiếc đồng hồ trên tay lên. Trên người Tư Mạn, chiếc đồng hồ này chính là thứ quý giá nhất, cũng là thứ duy nhất có thể liên lạc với Hiểu Khiên.
Những ngày qua cô không sử dụng nó chính là bởi vì Hiểu Khiên đã cắt đứt mọi liên lạc với cô. Nhưng lúc này Hiểu Khiên lại mang cho cô tội danh giết người. Cô tin Hiểu Khiên sẽ phải cho cô một câu trả lời.
Quả nhiên máy được thông chỉ sau ba giây.
“Chị.” Đó là câu đầu tiên Hiểu Khiên nói, giọng nói mang chút lo lắng.
“Giải thích đi!”
Bên kia im lặng không đáp khiến cho Tư Mạn bất mãn nổi giận: “Hiểu Khiên, tại sao em lại giết người, em trước nay không có hứng thú làm mấy chuyện đó cơ mà. Mà giết thì thôi đi, sao không phải là ai khác mà lại động vào người của Nghiêm gia, đã vậy lại còn là nghi trượng. Em thật biết cách châm lửa mà.”
“Chị....” Hiểu Khiên hối lỗi nhỏ giọng: “Em biết chị rất giỏi chạy trốn, trên thế giới này ngoài em ra không ai biết chị là ai, cho nên em mới dùng con thiêu thân của chị. Bối Tư Mạn, em xin lỗi.”
“Đã nói là không được gọi cả họ của chị ra cơ mà!” Tư Mạn bực bội quát: “Em giỏi lắm, giết được cả nghi trượng đệ nhất. Nói đi, lý do?”
Đầu dây lại tiếp tục im lặng, có vẻ như Hiểu Khiên có bí mật nào đó muốn dấu Tư Mạn. Tư Mạn cũng cảm thấy kỳ lạ. Từ khi Hiểu Khiên tham gia làm gián điệp vụ nào đó ở New York, Hiểu Khiên trở nên trầm tư ít nói, lại không bao giờ hé răng nửa lời về công việc kia. Bây giờ lại dẫn đến giết người. Quả thực đối với Tư Mạn mà nói Hiểu Khiên bây giờ có bao nhiêu xa lạ.
“Nếu em đã không muốn nói chị cũng không ép. Nhưng Hiểu Khiên, hãy nhớ cho kỹ. Từ giây phút em để lại con thiêu thân, mọi tội lỗi đều đã là của chị. Mạng này của chị năm đó là do em cứu, chị dùng lần chạy trốn này để em được thoải mái mà sống. Hãy trốn cho thật kỹ, đừng để ai truy lùng ra sự thật. Chị biết em rất rõ Nghiêm gia nguy hiểm như thế nào nên mới không có lá gan chịu trách nhiệm. Chị cũng đã kiếm đủ tiền sống nốt phần đời còn lại. Kể từ hôm nay chị sẽ không còn là Ephemera nữa, để hai chúng ta đều có thể biến mất không ai có thể tìm ra. Em hiểu không?”
Bên đầu dây vang lên tiếng sụt sịt của Hiểu Khiên, chốc sau cô mới nghẹn ngào nói.
“Tư Mạn, cám ơn chị.”
“Lo trốn đi.”
Tư Mạn không yên tâm dặn dò: “Sống cho tốt đấy.”
Do dự một lát mới ngắt kết nối.
Tư Mạn thẫn thờ một chút. Mười năm qua cô luôn sống là một tên lừa đảo, làm gián điệp thu thập tin tức cũng là một trong những thú vui của cô, vậy mà bây giờ cô đành phải rửa tay gác kiếm. Sống làm một công dân bình thường. Thật tâm vẫn có chút không cam lòng.
Mất một hồi Tư Mạn mới quyết định rời khỏi Vanetian, chỉ là cô còn chưa rời khỏi khu vực VIP, liền có một sự việc phát sinh.
Tất cả các hệ thống cửa thông ra ngoài phòng VIP đều đã bị đóng trước đó chưa được một phút. Tất cả mọi người bao gồm cả nhân viên và tay bạc đều tỏ vẻ hoang mang chính vì lúc này họ đang bị nhốt
“Sao cửa lại bị đóng?”
Ở tất cả mọi ngóc ngách, nhiều người đàn ông mặc đồng phục tiếp viên tay cầm súng ào ra bên ngoài. Chĩa súng với tất cả mọi người bao gồm cả Tư Mạn. Bọn chúng mang theo vẻ lo lắng và hoảng hốt như vừa chạy trốn.
“Này, này, các người làm gì vậy. Có biết chúng tôi là ai không...” Một tay chơi bạc lên tiếng.
“Im miệng!!!”
Đoàng!!!
Tiếng súng vang lên kèm theo tiếng la hét của đám khách VIP. Một tên tiếp viên nã súng vào người vừa mới lên tiếng đó. Máu trên người đàn ông kia tuôn ra như suối, cả thân thể đổ gục xuống đất rồi bất động.
“Kẻ nào dám mở miệng, tao bắn!” Tất cả mọi người sợ đến không dám thở, ngoan ngoãn ngồi im.
Tư Mạn đứng bên góc, lặng im đánh giá tình hình. Có mười tên tiếp viên cầm súng đang uy hiếp chúng nhân. Hai tên bị thương ở đùi và ba tên khác bị thương ở tay và bụng. Xem ra trong lúc cô trốn trong nhà vệ sinh. Ở một dãy khác đã xảy ra một trận đụng độ. Mười tên tiếp viên này có lẽ là cải trang vào đây nhằm hạ sát ai đó nhưng kết quả không thành công, trên đường chạy trốn lại rẽ vào phòng VIP này tạm thời ẩn náu.
Tư Mạn bật máy nghe lén ở phòng VIP đế vương lên, muốn nghe tình hình bên ngoài, rốt cuộc là thế lực nào đang bao vây đám người này ngoài kia.
“Mau phá cửa.”
“Cửa VIP ở đây không phải nói phá liền phá được!”
“Không phá được, chúng tôi sẽ lập tức cho nổ.”
“Đừng. Đừng, van xin các anh đừng làm như vậy. Thuốc nổ của các anh sẽ biến nơi này thành tro bụi mất.
“Biết vậy còn không mau phá cửa.”
“Nhưng.....”
“Chủ thượng không có kiên nhẫn. Tôi cho anh một phút.”
Toàn bộ cuộc đối thoại lọt vào tai Tư Mạn. Cô đã đoán ra người đang chờ đợi bên ngoài là ai.
Trong giới này, người được gọi là chủ thượng chỉ có một người.
Chủ của Nghiêm gia: Chủ thượng Nghiêm Trạch.
Xong rồi, đời này của Tư Mạn kết thúc rồi. Cô sao lại chạy đến nơi này, rơi trúng vào tay của Nghiêm gia chứ. Cô không phải đang là đối tượng tróc nã cấp một sao. Rơi vào tay người Nghiêm gia đã đành, lúc này lại trực tiếp đụng độ chủ thượng. Cô làm cách nào thoát?
Tư Mạn vò đầu bứt tóc một hồi mới nghiêm chỉnh ngồi trong góc, mặc kệ đám người ngoài kia đang náo loạn mà suy nghĩ. Hiện tại không ai biết rõ dung mạo thật của Ephemera. Cho nên từ giờ phút này cô chỉ đơn giản là Bối Tư Mạn, công dân bình thường của nền văn minh tự do mà thôi.
Cho nên Tư Mạn quyết định làm một người an phận, chờ cho đám người bên trong này tự giải quyết xong sẽ tìm cách thoát ra ngoài. Chỉ là tai nghe lần nữa vang lên giọng nói lạnh như băng khiến cô rùng mình.
“Cho nổ!”
“Tuân lệnh!”
Tư Mạn cả kinh chửi thề.
Khốn kiếp. Nghiêm gia quả nhiên không có lương tâm. Cho đám người tập kích bọn họ đi đời nhà ma thì thôi đi. Đám khách dân bình thường trong này cũng không buông tha, muốn một mẻ tóm gọn cả tôm lẫn tép. Nếu Tư Mạn không mau thoát khỏi đây chỉ e sẽ thành bụi than.
“Còn ba mươi giây.”
Giọng nói vang lên trong tai nghe khiến Tư Mạn lần nữa rùng mình.
Cô nghiến răng nghiến lợi. Ba mươi giây à, được thôi!
Nghĩ là làm, Tư Mạn bước nhẹ về phía đám tiếp viên cầm súng như đang tản bộ ngoài công viên.
“Con khốn nào đây. Mau nằm....”
Tên kia chưa nói xong đã nhận ngay một cước từ gót giày của Tư Mạn ngã ngửa về sau. Cô xoay một vòng liền cướp khẩu súng trên tay hắn nhắm bắn.
Đoàng!
“Chết tiệt!”
Đám tiếp viên bất ngờ bị tấn công vội hướng súng về phía Tư Mạn nã đạn. Tư Mạn rất nhanh liền lùi về sau lưng tên tiếp viên bị cô cướp súng, dùng thân hắn làm bia đỡ. Núp đằng sau lưng tên tiếp viên đã dính hơn chục phát đạn kia vẫn bị cô giữ làm bình phong. Tư Mạn nhắm thật chính xác năm tên có khả năng chiến đấu cao nhất mà nã đạn.
Tiếng súng vang lên, mỗi phát đều trúng ngay chỗ hiểm, không lệch dù chỉ một ly. Nhanh đến không kịp chớp mắt.
Khi năm tên kia ngã xuống. Bốn tên còn lại tuy rằng bị thương sẵn nhưng cũng còn chút nhanh nhạy kịp dùng súng, tấn công Tư Mạn bốn phía.
Tư Mạn quăng gã tiếp phiên đã chết qua một bên, lăn một vòng về bàn đánh bạc, dùng ghế làm bia đỡ tiếp theo, cướp một khẩu súng khác từ một trong năm tên đã bị cô hạ thủ. Hai súng song song bóp cò hướng bốn tên còn lại nhắm bắn.
Khẩu súng bên phải hết đạn khiến Tư Mạn bắn trật mất hai tên.
“Còn mười giây!” Tai nghe lần nữa vang lên tiếng nói như nhắc nhở mạng sống của cô chỉ còn mười giây.
Những ngày qua cô không sử dụng nó chính là bởi vì Hiểu Khiên đã cắt đứt mọi liên lạc với cô. Nhưng lúc này Hiểu Khiên lại mang cho cô tội danh giết người. Cô tin Hiểu Khiên sẽ phải cho cô một câu trả lời.
Quả nhiên máy được thông chỉ sau ba giây.
“Chị.” Đó là câu đầu tiên Hiểu Khiên nói, giọng nói mang chút lo lắng.
“Giải thích đi!”
Bên kia im lặng không đáp khiến cho Tư Mạn bất mãn nổi giận: “Hiểu Khiên, tại sao em lại giết người, em trước nay không có hứng thú làm mấy chuyện đó cơ mà. Mà giết thì thôi đi, sao không phải là ai khác mà lại động vào người của Nghiêm gia, đã vậy lại còn là nghi trượng. Em thật biết cách châm lửa mà.”
“Chị....” Hiểu Khiên hối lỗi nhỏ giọng: “Em biết chị rất giỏi chạy trốn, trên thế giới này ngoài em ra không ai biết chị là ai, cho nên em mới dùng con thiêu thân của chị. Bối Tư Mạn, em xin lỗi.”
“Đã nói là không được gọi cả họ của chị ra cơ mà!” Tư Mạn bực bội quát: “Em giỏi lắm, giết được cả nghi trượng đệ nhất. Nói đi, lý do?”
Đầu dây lại tiếp tục im lặng, có vẻ như Hiểu Khiên có bí mật nào đó muốn dấu Tư Mạn. Tư Mạn cũng cảm thấy kỳ lạ. Từ khi Hiểu Khiên tham gia làm gián điệp vụ nào đó ở New York, Hiểu Khiên trở nên trầm tư ít nói, lại không bao giờ hé răng nửa lời về công việc kia. Bây giờ lại dẫn đến giết người. Quả thực đối với Tư Mạn mà nói Hiểu Khiên bây giờ có bao nhiêu xa lạ.
“Nếu em đã không muốn nói chị cũng không ép. Nhưng Hiểu Khiên, hãy nhớ cho kỹ. Từ giây phút em để lại con thiêu thân, mọi tội lỗi đều đã là của chị. Mạng này của chị năm đó là do em cứu, chị dùng lần chạy trốn này để em được thoải mái mà sống. Hãy trốn cho thật kỹ, đừng để ai truy lùng ra sự thật. Chị biết em rất rõ Nghiêm gia nguy hiểm như thế nào nên mới không có lá gan chịu trách nhiệm. Chị cũng đã kiếm đủ tiền sống nốt phần đời còn lại. Kể từ hôm nay chị sẽ không còn là Ephemera nữa, để hai chúng ta đều có thể biến mất không ai có thể tìm ra. Em hiểu không?”
Bên đầu dây vang lên tiếng sụt sịt của Hiểu Khiên, chốc sau cô mới nghẹn ngào nói.
“Tư Mạn, cám ơn chị.”
“Lo trốn đi.”
Tư Mạn không yên tâm dặn dò: “Sống cho tốt đấy.”
Do dự một lát mới ngắt kết nối.
Tư Mạn thẫn thờ một chút. Mười năm qua cô luôn sống là một tên lừa đảo, làm gián điệp thu thập tin tức cũng là một trong những thú vui của cô, vậy mà bây giờ cô đành phải rửa tay gác kiếm. Sống làm một công dân bình thường. Thật tâm vẫn có chút không cam lòng.
Mất một hồi Tư Mạn mới quyết định rời khỏi Vanetian, chỉ là cô còn chưa rời khỏi khu vực VIP, liền có một sự việc phát sinh.
Tất cả các hệ thống cửa thông ra ngoài phòng VIP đều đã bị đóng trước đó chưa được một phút. Tất cả mọi người bao gồm cả nhân viên và tay bạc đều tỏ vẻ hoang mang chính vì lúc này họ đang bị nhốt
“Sao cửa lại bị đóng?”
Ở tất cả mọi ngóc ngách, nhiều người đàn ông mặc đồng phục tiếp viên tay cầm súng ào ra bên ngoài. Chĩa súng với tất cả mọi người bao gồm cả Tư Mạn. Bọn chúng mang theo vẻ lo lắng và hoảng hốt như vừa chạy trốn.
“Này, này, các người làm gì vậy. Có biết chúng tôi là ai không...” Một tay chơi bạc lên tiếng.
“Im miệng!!!”
Đoàng!!!
Tiếng súng vang lên kèm theo tiếng la hét của đám khách VIP. Một tên tiếp viên nã súng vào người vừa mới lên tiếng đó. Máu trên người đàn ông kia tuôn ra như suối, cả thân thể đổ gục xuống đất rồi bất động.
“Kẻ nào dám mở miệng, tao bắn!” Tất cả mọi người sợ đến không dám thở, ngoan ngoãn ngồi im.
Tư Mạn đứng bên góc, lặng im đánh giá tình hình. Có mười tên tiếp viên cầm súng đang uy hiếp chúng nhân. Hai tên bị thương ở đùi và ba tên khác bị thương ở tay và bụng. Xem ra trong lúc cô trốn trong nhà vệ sinh. Ở một dãy khác đã xảy ra một trận đụng độ. Mười tên tiếp viên này có lẽ là cải trang vào đây nhằm hạ sát ai đó nhưng kết quả không thành công, trên đường chạy trốn lại rẽ vào phòng VIP này tạm thời ẩn náu.
Tư Mạn bật máy nghe lén ở phòng VIP đế vương lên, muốn nghe tình hình bên ngoài, rốt cuộc là thế lực nào đang bao vây đám người này ngoài kia.
“Mau phá cửa.”
“Cửa VIP ở đây không phải nói phá liền phá được!”
“Không phá được, chúng tôi sẽ lập tức cho nổ.”
“Đừng. Đừng, van xin các anh đừng làm như vậy. Thuốc nổ của các anh sẽ biến nơi này thành tro bụi mất.
“Biết vậy còn không mau phá cửa.”
“Nhưng.....”
“Chủ thượng không có kiên nhẫn. Tôi cho anh một phút.”
Toàn bộ cuộc đối thoại lọt vào tai Tư Mạn. Cô đã đoán ra người đang chờ đợi bên ngoài là ai.
Trong giới này, người được gọi là chủ thượng chỉ có một người.
Chủ của Nghiêm gia: Chủ thượng Nghiêm Trạch.
Xong rồi, đời này của Tư Mạn kết thúc rồi. Cô sao lại chạy đến nơi này, rơi trúng vào tay của Nghiêm gia chứ. Cô không phải đang là đối tượng tróc nã cấp một sao. Rơi vào tay người Nghiêm gia đã đành, lúc này lại trực tiếp đụng độ chủ thượng. Cô làm cách nào thoát?
Tư Mạn vò đầu bứt tóc một hồi mới nghiêm chỉnh ngồi trong góc, mặc kệ đám người ngoài kia đang náo loạn mà suy nghĩ. Hiện tại không ai biết rõ dung mạo thật của Ephemera. Cho nên từ giờ phút này cô chỉ đơn giản là Bối Tư Mạn, công dân bình thường của nền văn minh tự do mà thôi.
Cho nên Tư Mạn quyết định làm một người an phận, chờ cho đám người bên trong này tự giải quyết xong sẽ tìm cách thoát ra ngoài. Chỉ là tai nghe lần nữa vang lên giọng nói lạnh như băng khiến cô rùng mình.
“Cho nổ!”
“Tuân lệnh!”
Tư Mạn cả kinh chửi thề.
Khốn kiếp. Nghiêm gia quả nhiên không có lương tâm. Cho đám người tập kích bọn họ đi đời nhà ma thì thôi đi. Đám khách dân bình thường trong này cũng không buông tha, muốn một mẻ tóm gọn cả tôm lẫn tép. Nếu Tư Mạn không mau thoát khỏi đây chỉ e sẽ thành bụi than.
“Còn ba mươi giây.”
Giọng nói vang lên trong tai nghe khiến Tư Mạn lần nữa rùng mình.
Cô nghiến răng nghiến lợi. Ba mươi giây à, được thôi!
Nghĩ là làm, Tư Mạn bước nhẹ về phía đám tiếp viên cầm súng như đang tản bộ ngoài công viên.
“Con khốn nào đây. Mau nằm....”
Tên kia chưa nói xong đã nhận ngay một cước từ gót giày của Tư Mạn ngã ngửa về sau. Cô xoay một vòng liền cướp khẩu súng trên tay hắn nhắm bắn.
Đoàng!
“Chết tiệt!”
Đám tiếp viên bất ngờ bị tấn công vội hướng súng về phía Tư Mạn nã đạn. Tư Mạn rất nhanh liền lùi về sau lưng tên tiếp viên bị cô cướp súng, dùng thân hắn làm bia đỡ. Núp đằng sau lưng tên tiếp viên đã dính hơn chục phát đạn kia vẫn bị cô giữ làm bình phong. Tư Mạn nhắm thật chính xác năm tên có khả năng chiến đấu cao nhất mà nã đạn.
Tiếng súng vang lên, mỗi phát đều trúng ngay chỗ hiểm, không lệch dù chỉ một ly. Nhanh đến không kịp chớp mắt.
Khi năm tên kia ngã xuống. Bốn tên còn lại tuy rằng bị thương sẵn nhưng cũng còn chút nhanh nhạy kịp dùng súng, tấn công Tư Mạn bốn phía.
Tư Mạn quăng gã tiếp phiên đã chết qua một bên, lăn một vòng về bàn đánh bạc, dùng ghế làm bia đỡ tiếp theo, cướp một khẩu súng khác từ một trong năm tên đã bị cô hạ thủ. Hai súng song song bóp cò hướng bốn tên còn lại nhắm bắn.
Khẩu súng bên phải hết đạn khiến Tư Mạn bắn trật mất hai tên.
“Còn mười giây!” Tai nghe lần nữa vang lên tiếng nói như nhắc nhở mạng sống của cô chỉ còn mười giây.
/563
|