“Đinh Cẩn, Kỷ Thế Phàm! Các người sẽ phải chết.” Bằng cơn thịnh nộ muốn san bằng tất cả. Chu Mạt như một cơn gió lao về phía trực thăng, tức tốc nổ máy.
Tư Mạn ánh mắt gằn lên những tia đỏ, bóng cô thoạt như một tia chớp đã ngồi bên cạnh ghế lái của Chu Mạt, trong tay khẩu súng trường đã lên đạn. Họng súng hãy còn nóng hổi.
“Không được! Nguy hiểm lắm!”
Hành vi của hai người vừa nãy còn khóc đến long trời lở đất đó quá nhanh, khiến cho James cũng chẳng kịp phản ứng. Khi hắn muốn ngăn cản thì bị cánh quạt trực thăng đánh bật ra. Nhưng hắn không bỏ cuộc vẫn cố bước đến hòng nhảy vào trực thăng kia.
Tư Mạn và Chu Mạt lúc này chỉ nhìn thấy kẻ địch đang ở trên bầu trời kia, hoàn toàn không bỏ James vào mắt nữa mà mặc kệ hắn nhanh chóng cất cánh.
“Tĩnh Tĩnh! Nghe anh nói, chuyên cơ đó không thể hạ cánh an toàn được nữa. Trực thăng này cũng không thể tiếp tục được nữa, em không được làm liều. Tĩnh Tĩnh mau dừng lại. Em có nghe anh nói không? Bối Tư Mạn!!!”
Hoàn toàn là James gào thét trong vô vọng chạy theo chiếc trực thăng đang điên cuồng lao lên không trung đó, bỏ mặc James bất lực đứng đó nhìn bóng trực thăng dần thu nhỏ. Hắn thở hồng hộc mệt mỏi nhìn xing quanh không có một bóng người, cũng chẳng còn phương tiện nào có thể sử dụng. Biết bản thân lần này không thể giúp Tư Mạn được nữa đành ngồi thụp xuống, bất lực vò đầu.
Hắn cất công quay lại đến suýt chết là vì ai chứ?
Lúc này chợt nghe thấy tiếng nấc của Nghiêm Luật, phát hiện ra thằng bé và Biện Biện vẫn ngồi một góc, ôm chặt lấy thân thể đã lạnh ngắt của Lex. Sống cùng nhau năm năm, Lex và Biện Biện sớm đã thành bạn chí cốt của James, tuy rằng Lex luôn nằm trong danh sách phải khai tử của FBI nhưng James lại không hề xem hắn là tội phạm mà luôn giữ thái độ kín nể chừng mực. Cái chết của hắn đồng nghĩa với sự chấm hết nhưng với Biện Biện lại là mở đầu cho cuộc đời đen tối. James không tránh khỏi xót xa thay cho người bạn đáng thương này.
“Anh ấy đã ra đi rất thanh thản....” Lời này là an ủi nhưng chính James cũng nhận ra Lex không còn bận tâm điều gì nữa, nụ cười trên môi hắn vẫn còn đó. Giữ lại đến cuối cùng để Tư Mạn và Biện Biện gìn giữ nụ cười đó trong tâm can.
“Đừng khóc nữa nhóc, con sẽ ốm đấy.” Lần đầu tiên dỗ dành một đứa trẻ, còn là đứa con của Nghiêm Trạch, James chẳng biết nói gì, đành ôm nó vào lòng.
“Chú ơi, người cậu lạnh quá Luật ôm không được...hức....” Đứa trẻ năm tuổi không rõ sự sống và cái chết của một con người bị chia cắt như thế nào, chỉ biết rằng người mà nó quấn quýt bây giờ bất động rồi. Nó chẳng thể làm gì được nữa.
“Cậu con mệt rồi, đã vất vả bao nhiêu năm rồi, hãy để cậu nghỉ ngơi. Để ta bế con, con ngủ đi....”
Ôm Nghiêm Luật vào lòng, dỗ dành nước mắt ngây thơ để đứa trẻ này an tâm khi cha mẹ đang rơi vào chốn nguy hiểm. Tất cả những gì James làm bây giờ chỉ có như vậy mà thôi.
Biện Biện nói gì cả, cô chậm rãi nằm xuống bên cạnh Lex, ngắm nhìn gương mặt hắn nằm đó, thật bình an. Bàn tay vẫn nắm chặt lòng bàn tay đã lạnh cứng của Lex, dịu dàng truyền hơi ấm của cô. Đôi mắt cô chậm rãi nhắm lại, để mặc cho một giọt nước mắt duy nhất rơi xuống, chạm vào lòng đất lạnh.
Chuyên cơ đang bốc khói nghi ngút trên bầu trời kia không hề đơn độc, xung quanh còn vài chiếc nhanh chóng chạy đến hỗ trợ. Thế nhưng lực lượng của Nghiêm gia lại đông không kém, nhanh chóng rượt đuổi đám người muốn giúp Kỷ Thế Phàm bỏ trốn. Trận đấu nảy lửa tiếp tục diễn ra trên bầu trời đã trải qua một đợt giông bão, chỉ còn lại gió giật cực mạnh.
Mất đến một lúc, Tư Mạn mới có thể loại bỏ đám người không cần thiết ngán đường cô tiếp cận chuyên cơ. Khi chiếc trực thăng của Tư Mạn vừa tiếp cận chuyên cơ đã phát hiện ra cánh quạt đang không ngừng bốc khói mù mịt, lấp ló có tia lửa đang cháy. Đinh Cẩn đang bị Nghiêm Trạch khống chế, còn Kỷ Thế Phàm đang yên vị ở ghế bên cạnh phi công, xem ra đang tìm cách triệt hạ Nghiêm Trạch. Thế nhưng lúc này phi công không thể giữ được thăng bằng chứ đừng nói đến chuyện cho hạ cánh. Đây hoàn toàn là một điều vô cùng khó khăn.
“Áp sát, tiếp tục áp sát. Tôi sẽ vào đó!” Trong mắt Tư Mạn là ý muốn san bằng đến quyết liệt.
Từ khi gặp Tư Mạn, đây là lần đầu tiên hắn thấy cô có bộ mặt này. Nhưng hắn lại vội hơn cô, gạt đi:
“Để tôi đi, tôi đã hứa với Chủ quân sẽ bảo vệ tiểu thư. Tiểu thư qua đây giúp tôi giữ thăng bằng....Tiểu thư! Tiểu thư!!!”
Chu Mạt đang áp sát phía trên chuyên cơ, tính toán sẽ là người nhảy xuống khi Tư Mạn hoán đổi vị trí. Thế nhưng một người cứng đầu đã quyết là làm như Tư Mạn không chịu nghe theo sắp đặt của hắn mà liền mở cửa, không e dè sợ hãi nhảy xuống phần mui chuyên cơ. Nằm xấp hẳn xuống, tay bám lấy điểm gờ của chuyên cơ để giữ thăng bằng trước cơn gió giật mạnh mẽ đập vào mặt, làm cô khó có thể di chuyển.
Vị trí mà Nghiêm Trạch nhảy vào lúc nãy đã bị chèn lại. Lúc nãy cũng đã dính phải lửa vô cùng nóng, không thể nhảy vào. Tư Mạn đành phải tìm cách khác để có thể vào được bên. Nhưng cách nào bây giờ đây khi mà gió đã khiến da mặt cô bỏng rát, át đi tất cả âm thanh bên tai cô. Chuyên cơ lại lắc lư dữ dội không một giây yên phận. Phía bên dưới bây giờ có thể nhìn đấy một vùng đất rộng lớn chỉ là một đường ô vuông chứng tỏ độ cao đã đạt hơn 7000m.
Phán đoán rằng chuyên cơ đang muốn đạt được độ cao trên 10000m, như vậy trực thăng phía Nghiêm gia sẽ chẳng thế bắt được, thế nhưng cánh quạt đã gần như vô dụng, khiến cho chuyên cơ không thể đẩy lên cao, điều này lại giúp cho Tư Mạn có cơ hội tiếp cận Nghiêm Trạch bên trong. Nhưng liệu hắn có biết cô đang ở trên này không khi mà cô liên tiếp dùng chân đá vào cánh cửa thoát hiểm để ra hiệu. Dùng sức đến mức gió kia khiến cô không thể thở nổi.
“Chiết tiệt, sao cô ta lại liều vậy chứ?”
Toàn bộ người trong chuyên cơ rõ ràng đều nhận ra có người ở trên trần có ý xâm nhập nhưng không rõ là địch hay là bạn. Thế nhưng người ở bên ngoài lại nhìn thấy rất rõ ràng. Đặc biệt là Hắc Báo, Hắc Miêu chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra đó là Tư Mạn:
“Chủ Thượng! Mau mở cửa. Bên ngoài là Bối Tư Mạn!”
Câu này vừa truyền đến tai Nghiêm Trạch đang trói Đinh Cẩn một góc, ánh mắt hắn liền bật lên một tia sắc lạnh. Trong mắt là sự phán đoán tính bằng giây. Hắn giật lấy một sợi giây bảo hiểm quấn lên bụng, một đầu mắc vào điểm gờ bên cạnh ghế ngồi. Dùng chân đá lên trần một tiếng để ra hiệu Tư Mạn rùi ra phía sau.
Quả nhiên là Tư Mạn hiểu ý, cô vừa tránh cửa thoát hiểm thì lập tức cánh cửa được mở ra. Một luồng gió mạnh đập vào bóng Nghiêm Trạch đang uy nghi đứng đó. Hắn và cô không nói một lời nhưng dường như có một sự gắn kết mạnh mẽ nào đó.
Khi hắn dang tay, Tư Mạn sẽ theo bản năng buông tay khỏi điểm gờ nhảy bổ vào phía bên trong. Thế nhưng sức gió quá mạnh khiến cho cô không thể nhảy vào sâu được bên trong.
Không xong rồi!
Tay vừa chạm tay Nghiêm Trạch đã lập tức bị gió đẩy ngược về phía sau:
“Bật lên!”
Lệnh của Nghiêm Trạch vừa dứt cũng chính là lúc Nghiêm Trạch nhảy về phía cô, kéo cô về hướng ngược lại vào trong chuyên cơ. Đằng sau lưng đẩy mạnh. Tư Mạn nghe rõ lệnh dùng lực bật nhảy, đồng thời nhờ vào lực đẩy của Nghiêm Trạch mà có thể nhảy vào bên trong. Cũng chính lúc này cô phát hiện ra Nghiêm Trạch đẩy cô vào có nghĩa rằng chính hắn lao ra ngoài và rơi xuống....
Không!!!!
Khi Tư Mạn quay đầu bám vào thành cửa nhìn xuống chỉ thấy khoảng không gian rộng lớn với độ cao biến mọi thứ to lớn chỉ bằng hạt đậu trong tầm mắt. Còn Nghiêm Trạch ở đâu? Tại sao cô không nhìn thấy hắn nữa?
Tư Mạn ánh mắt gằn lên những tia đỏ, bóng cô thoạt như một tia chớp đã ngồi bên cạnh ghế lái của Chu Mạt, trong tay khẩu súng trường đã lên đạn. Họng súng hãy còn nóng hổi.
“Không được! Nguy hiểm lắm!”
Hành vi của hai người vừa nãy còn khóc đến long trời lở đất đó quá nhanh, khiến cho James cũng chẳng kịp phản ứng. Khi hắn muốn ngăn cản thì bị cánh quạt trực thăng đánh bật ra. Nhưng hắn không bỏ cuộc vẫn cố bước đến hòng nhảy vào trực thăng kia.
Tư Mạn và Chu Mạt lúc này chỉ nhìn thấy kẻ địch đang ở trên bầu trời kia, hoàn toàn không bỏ James vào mắt nữa mà mặc kệ hắn nhanh chóng cất cánh.
“Tĩnh Tĩnh! Nghe anh nói, chuyên cơ đó không thể hạ cánh an toàn được nữa. Trực thăng này cũng không thể tiếp tục được nữa, em không được làm liều. Tĩnh Tĩnh mau dừng lại. Em có nghe anh nói không? Bối Tư Mạn!!!”
Hoàn toàn là James gào thét trong vô vọng chạy theo chiếc trực thăng đang điên cuồng lao lên không trung đó, bỏ mặc James bất lực đứng đó nhìn bóng trực thăng dần thu nhỏ. Hắn thở hồng hộc mệt mỏi nhìn xing quanh không có một bóng người, cũng chẳng còn phương tiện nào có thể sử dụng. Biết bản thân lần này không thể giúp Tư Mạn được nữa đành ngồi thụp xuống, bất lực vò đầu.
Hắn cất công quay lại đến suýt chết là vì ai chứ?
Lúc này chợt nghe thấy tiếng nấc của Nghiêm Luật, phát hiện ra thằng bé và Biện Biện vẫn ngồi một góc, ôm chặt lấy thân thể đã lạnh ngắt của Lex. Sống cùng nhau năm năm, Lex và Biện Biện sớm đã thành bạn chí cốt của James, tuy rằng Lex luôn nằm trong danh sách phải khai tử của FBI nhưng James lại không hề xem hắn là tội phạm mà luôn giữ thái độ kín nể chừng mực. Cái chết của hắn đồng nghĩa với sự chấm hết nhưng với Biện Biện lại là mở đầu cho cuộc đời đen tối. James không tránh khỏi xót xa thay cho người bạn đáng thương này.
“Anh ấy đã ra đi rất thanh thản....” Lời này là an ủi nhưng chính James cũng nhận ra Lex không còn bận tâm điều gì nữa, nụ cười trên môi hắn vẫn còn đó. Giữ lại đến cuối cùng để Tư Mạn và Biện Biện gìn giữ nụ cười đó trong tâm can.
“Đừng khóc nữa nhóc, con sẽ ốm đấy.” Lần đầu tiên dỗ dành một đứa trẻ, còn là đứa con của Nghiêm Trạch, James chẳng biết nói gì, đành ôm nó vào lòng.
“Chú ơi, người cậu lạnh quá Luật ôm không được...hức....” Đứa trẻ năm tuổi không rõ sự sống và cái chết của một con người bị chia cắt như thế nào, chỉ biết rằng người mà nó quấn quýt bây giờ bất động rồi. Nó chẳng thể làm gì được nữa.
“Cậu con mệt rồi, đã vất vả bao nhiêu năm rồi, hãy để cậu nghỉ ngơi. Để ta bế con, con ngủ đi....”
Ôm Nghiêm Luật vào lòng, dỗ dành nước mắt ngây thơ để đứa trẻ này an tâm khi cha mẹ đang rơi vào chốn nguy hiểm. Tất cả những gì James làm bây giờ chỉ có như vậy mà thôi.
Biện Biện nói gì cả, cô chậm rãi nằm xuống bên cạnh Lex, ngắm nhìn gương mặt hắn nằm đó, thật bình an. Bàn tay vẫn nắm chặt lòng bàn tay đã lạnh cứng của Lex, dịu dàng truyền hơi ấm của cô. Đôi mắt cô chậm rãi nhắm lại, để mặc cho một giọt nước mắt duy nhất rơi xuống, chạm vào lòng đất lạnh.
Chuyên cơ đang bốc khói nghi ngút trên bầu trời kia không hề đơn độc, xung quanh còn vài chiếc nhanh chóng chạy đến hỗ trợ. Thế nhưng lực lượng của Nghiêm gia lại đông không kém, nhanh chóng rượt đuổi đám người muốn giúp Kỷ Thế Phàm bỏ trốn. Trận đấu nảy lửa tiếp tục diễn ra trên bầu trời đã trải qua một đợt giông bão, chỉ còn lại gió giật cực mạnh.
Mất đến một lúc, Tư Mạn mới có thể loại bỏ đám người không cần thiết ngán đường cô tiếp cận chuyên cơ. Khi chiếc trực thăng của Tư Mạn vừa tiếp cận chuyên cơ đã phát hiện ra cánh quạt đang không ngừng bốc khói mù mịt, lấp ló có tia lửa đang cháy. Đinh Cẩn đang bị Nghiêm Trạch khống chế, còn Kỷ Thế Phàm đang yên vị ở ghế bên cạnh phi công, xem ra đang tìm cách triệt hạ Nghiêm Trạch. Thế nhưng lúc này phi công không thể giữ được thăng bằng chứ đừng nói đến chuyện cho hạ cánh. Đây hoàn toàn là một điều vô cùng khó khăn.
“Áp sát, tiếp tục áp sát. Tôi sẽ vào đó!” Trong mắt Tư Mạn là ý muốn san bằng đến quyết liệt.
Từ khi gặp Tư Mạn, đây là lần đầu tiên hắn thấy cô có bộ mặt này. Nhưng hắn lại vội hơn cô, gạt đi:
“Để tôi đi, tôi đã hứa với Chủ quân sẽ bảo vệ tiểu thư. Tiểu thư qua đây giúp tôi giữ thăng bằng....Tiểu thư! Tiểu thư!!!”
Chu Mạt đang áp sát phía trên chuyên cơ, tính toán sẽ là người nhảy xuống khi Tư Mạn hoán đổi vị trí. Thế nhưng một người cứng đầu đã quyết là làm như Tư Mạn không chịu nghe theo sắp đặt của hắn mà liền mở cửa, không e dè sợ hãi nhảy xuống phần mui chuyên cơ. Nằm xấp hẳn xuống, tay bám lấy điểm gờ của chuyên cơ để giữ thăng bằng trước cơn gió giật mạnh mẽ đập vào mặt, làm cô khó có thể di chuyển.
Vị trí mà Nghiêm Trạch nhảy vào lúc nãy đã bị chèn lại. Lúc nãy cũng đã dính phải lửa vô cùng nóng, không thể nhảy vào. Tư Mạn đành phải tìm cách khác để có thể vào được bên. Nhưng cách nào bây giờ đây khi mà gió đã khiến da mặt cô bỏng rát, át đi tất cả âm thanh bên tai cô. Chuyên cơ lại lắc lư dữ dội không một giây yên phận. Phía bên dưới bây giờ có thể nhìn đấy một vùng đất rộng lớn chỉ là một đường ô vuông chứng tỏ độ cao đã đạt hơn 7000m.
Phán đoán rằng chuyên cơ đang muốn đạt được độ cao trên 10000m, như vậy trực thăng phía Nghiêm gia sẽ chẳng thế bắt được, thế nhưng cánh quạt đã gần như vô dụng, khiến cho chuyên cơ không thể đẩy lên cao, điều này lại giúp cho Tư Mạn có cơ hội tiếp cận Nghiêm Trạch bên trong. Nhưng liệu hắn có biết cô đang ở trên này không khi mà cô liên tiếp dùng chân đá vào cánh cửa thoát hiểm để ra hiệu. Dùng sức đến mức gió kia khiến cô không thể thở nổi.
“Chiết tiệt, sao cô ta lại liều vậy chứ?”
Toàn bộ người trong chuyên cơ rõ ràng đều nhận ra có người ở trên trần có ý xâm nhập nhưng không rõ là địch hay là bạn. Thế nhưng người ở bên ngoài lại nhìn thấy rất rõ ràng. Đặc biệt là Hắc Báo, Hắc Miêu chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra đó là Tư Mạn:
“Chủ Thượng! Mau mở cửa. Bên ngoài là Bối Tư Mạn!”
Câu này vừa truyền đến tai Nghiêm Trạch đang trói Đinh Cẩn một góc, ánh mắt hắn liền bật lên một tia sắc lạnh. Trong mắt là sự phán đoán tính bằng giây. Hắn giật lấy một sợi giây bảo hiểm quấn lên bụng, một đầu mắc vào điểm gờ bên cạnh ghế ngồi. Dùng chân đá lên trần một tiếng để ra hiệu Tư Mạn rùi ra phía sau.
Quả nhiên là Tư Mạn hiểu ý, cô vừa tránh cửa thoát hiểm thì lập tức cánh cửa được mở ra. Một luồng gió mạnh đập vào bóng Nghiêm Trạch đang uy nghi đứng đó. Hắn và cô không nói một lời nhưng dường như có một sự gắn kết mạnh mẽ nào đó.
Khi hắn dang tay, Tư Mạn sẽ theo bản năng buông tay khỏi điểm gờ nhảy bổ vào phía bên trong. Thế nhưng sức gió quá mạnh khiến cho cô không thể nhảy vào sâu được bên trong.
Không xong rồi!
Tay vừa chạm tay Nghiêm Trạch đã lập tức bị gió đẩy ngược về phía sau:
“Bật lên!”
Lệnh của Nghiêm Trạch vừa dứt cũng chính là lúc Nghiêm Trạch nhảy về phía cô, kéo cô về hướng ngược lại vào trong chuyên cơ. Đằng sau lưng đẩy mạnh. Tư Mạn nghe rõ lệnh dùng lực bật nhảy, đồng thời nhờ vào lực đẩy của Nghiêm Trạch mà có thể nhảy vào bên trong. Cũng chính lúc này cô phát hiện ra Nghiêm Trạch đẩy cô vào có nghĩa rằng chính hắn lao ra ngoài và rơi xuống....
Không!!!!
Khi Tư Mạn quay đầu bám vào thành cửa nhìn xuống chỉ thấy khoảng không gian rộng lớn với độ cao biến mọi thứ to lớn chỉ bằng hạt đậu trong tầm mắt. Còn Nghiêm Trạch ở đâu? Tại sao cô không nhìn thấy hắn nữa?
/563
|