Trong tiếng kinh hô của Thần Uy quân, thân thể Mi Vũ mềm nhũn, ngã vào lòng ta.
Ngực ta như bị một tảng đá lớn đè xuống, từ lúc hắn tự cắt gân tay của mình, ta đã biết hắn tất sẽ phải chết, ta chỉ không ngờ hắn lại làm như thế.
Mi Vũ đột nhiên lấy đâu ra sức lực, chợt đẩy ta ra, lao về phía cầu thang. Ta bám sát sau nàng, nhìn nàng lảo đảo dung cả tay lẫn chân bò đến cạnh Nguyên Chiêu, khàn giọng kêu lên: “Nguyên Chiêu”.
Trời đất biến sắc, gió biển quật khởi.
Mi Vũ khóc như mưa, hốt hoảng túm lấy tay ta: “Linh Lung, mau cứu chàng.”
Nước mắt chẳng biết từ lúc nào đã ướt đẫm gò má ta, gương mặt Mi Vũ mơ hồ qua làn nước mắt, nhìn rất không chân thực, ta chỉ hy vọng đây là một cơn ác mộng.
Cây trâm kia đã đâm thẳng vào tim, dù hắn có không mắc bệnh máu thì giờ này cũng không thể cứu vãn được nữa.
Mi Vũ nắm chặt cổ tay hắn, nơi vừa bị cắt qua, máu không ngừng chảy qua kẽ tay nàng.
Nàng khóc không thành tiếng: “Ta thà chết cũng không mong chàng cứu ta.”
“Không phải là ta cứu cô, ta đang cứu huynh đệ của mình.” Hắn nở nụ cười bình tĩnh thoải mái, dường như vừa trút được gánh nặng.
“Chàng chọn cắt gân tay rõ ràng là vì ta.”
“Không, sao có thể thế. Ta làm vậy chỉ là để bệ hạ buông lỏng cảnh giác mà thôi. Huống chi lúc nãy lung ta đã bị thương, them một vết thương nữa thì cũng không khác gì… không liên quan gì đến cô hết.”
“Chàng gạt ta, rõ ràng là chàng thích ta, vì ta mà chết.”
Đáy mắt Nguyên Chiêu thoáng lóe lên, bàn tay hơi duỗi ra, tựa hồ muốn nâng lên, nhưng cuối cùng lại cứng rắn ghìm lại, nắm chặt thành quyền.
Ta nhìn mà ruột gan đứt từng khúc. Ta biết, đây chính là đoạn khoảng cách đầy gian nan mà đau khổ trong đáy lòng hắn. vào lúc cuối cùng của sinh mệnh, hắn vẫn lý trí như thế, lựa chọn buông tay mà không ôm nàng.
“Vừa nãy cô có hỏi ta là ta có từng thích cô không. Thật ra thì ta luôn không muốn tổn thương cô, ta đối với cô chỉ là cảm kích mà thôi, hoàn toàn không có thích.”
Đây là câu cuối cùng hắn nói với nàng.
Mi Vũ ngẩn ngơ nhìn hắn, nhìn hai mắt hắn dần khép lại, nhìn hắn dần ngừng thở, nhìn máu của hắn từ từ thấm ướt chân váy nàng.
Tim ta như bị dao cứa, định đỡ nàng dậy.
Nhưng sức lực của nàng bỗng lớn kinh người, đáy mắt như hai ngọn đuốc rực cháy.
“Linh Lung, tỷ tin lời chàng ấy nói không?”
Ta lặng lẽ khóc, không biết nên trả lời thế nào. Ta không muốn lừa gạt Mi Vũ, khiến nàng đau lòng, nhưng ta làm sao nhẫn tâm làm trái với nguyện vọng của Nguyên Chiêu?
“Mi Vũ, người chết không thể sống lại.”
Nàng nhìn ta hoảng hốt.
“Muội không tin chàng ấy không yêu muội.”
“Ánh mắt của chàng ấy không lừa được muội.”
“Lúc chàng ấy ôm muội, muội có thể cảm nhận được tim chàng ấy đập rất nhanh.”
“Chàng ấy đã cứu muội rất nhiều lần.”
Nàng ngẩn ngơ nói không ngừng, nước mắt như trâm châu đứt dây chảy cuồn cuộn.
Tướng sĩ Thần Uy may mắn còn sống sau trận bạo loạn bước đến vây quanh Nguyên Chiêu, sau khi quỳ lạy xong, họ lại im lặng rời đi. Bọn họ đi khiêng xác của đồng đội mình ném vào biển rộng, dùng nước biển cọ rửa vết máu trên boong thuyền và trong khoang thuyền.
Sưởng đế hồn bay phách lạc ngồi ở cuối cầu thang, ngỡ ngàng nhìn Nguyên Chiêu.
Đối thủ trong lòng hắn cuối cùng đã chết.
Trận chiến trong nội tâm hắn giờ đã không còn Minh Tuệ, không còn Nguyên Chiêu, chỉ còn lại mình hắn.
Ta không biết hắn đang vui mừng hay bi thương.
Bảy trăm người sống sót, trải qua trận nội chiến coi như vô ích này, giờ chỉ còn lại chưa đến trăm người. mỗi người phòng thủ một chỗ riêng, ngồi chán nản, không một ai nói gì.
Mi Vũ ngơ ngã nhìn Nguyên Chiêu, ngồi bất động cạnh hắn.
Liên Duy đi tới, hai mắt rung rung: “Cô nương, để Tướng quân an nghỉ thôi.”
Mi Vũ dường như không nghe thấy.
Dung Sâm gật đầu ra hiệu với ta, ý bảo ta kéo Mi Vũ ra.
Ta vừa đặt tay dưới nách nàng, không ngờ nàng lại bỗng chủ động đứng dậy.
Nàng không nói một lời, lẳng lặng nhìn Liên Duy và Dung Sâm khiêng than thể Nguyên Chiêu lên, ném vào biển rộng.
“Để muội mang cây trâm hoa này đưa cho chàng ấy.”
Nàng rút một cây trâm hoa từ trên đầu xuống, bước tới mép thuyền. mái tóc dài xõa tung tung bay trong gió, bồng bềnh như nét mực chấm phá thuyền trần.
Nàng buông tay ra, cây trâm hoa đỏ nàng thích nhất như sao bang rơi xuống đáy biển.
Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, lúc này ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu gạt lệ. bởi vì chỉ một khoảnh khắc phân tâm ấy, ta đã mất đi bằng hữu tốt nhất của đời mình.
Chờ khi ta nghe thấy tiếng kêu của mọi người, tất cả đều đã quá muộn.
Nàng đã kiên quyết đi theo hắn, không một chút chần chừ hay sợ hãi.
Sóng biển mãnh liệt, nháy mắt đã đánh tan hết thảy.
Trước mắt ta tối sầm, mất đi ý thức.
Trong lúc vô tri vô giác, ta mơ hồ nghe thấy tiếng nói của một cô bé:
“Dáng vẻ của tỷ không hề xấu chút nào, thật đấy. lại nói, nữ nhi mười tám sẽ thay đổi hẳn, tỷ lo gì.”
Dần dần, giọng nói bé con biến thành thiếu nữ: “Sư phụ làm cơm khó ăn quá, để muội nấu cơm cho tỷ ăn.”
“Đây là cao mỹ bạch muội chế tạo ra, hàng ngày muội sẽ bôi cho tỷ, muội không tin là vết đen trên trán tỷ sẽ không hết.”
“Linh Lung, chúng ta phải ở bên nhau cả đời nhé, kể cả có gả cho người khác thì cũng không được tách ra đâu đấy.”
“…”
Tỉnh lại, mặt ta đầy nước, nằm trong ngực Dung Sâm.
Chàng vẫn đang dùng tay lau nước mắt cho ta, nhưng nước mắt càng rơi càng nhiều, tựa như không bao giờ hết. Hồi ức giống như đom đóm bay vụt ra từ chiếc bình bị bung miệng, quanh quẩn trước mắt.
Nàng là tỷ muội(1), bằng hữu, tri kỷ, người thân của ta. Những năm tháng bên nhau là một phần sinh mệnh của ta. Không có nàng, những kỷ niệm kia đau thấu tâm can, càng nhiều vui vẻ trong quá khứ, càng nhiều đau đớn trong hiện tại.
“Yêu một người là sẽ muốn cùng người ấy đầu bạc răng long cả đời. thiếu hai mươi năm không gọi là cả đời. thiếu một ngày cũng là tiếc nuối.”
“Nếu chàng chết trước muội, muội sẽ đi theo chàng, đến trước đá Tam Sinh cùng nhau vãng sinh, đời sau vẫn cùng chàng ở chung một chỗ.”
Giờ nhớ lại những lời đó của nàng, ta hối hận muốn chết.
Lúc đó ta không nên cúi đầu lau nước mắt, đáng ra ta phải kéo chặt lấy nàng, một bước không rời.
Ta khóc như đứt từng khúc ruột, Dung Sâm lại không an ủi ta, chỉ hỏi một câu: “Giả như ta chết, nàng có sống một mình không?”
Ta hiểu ý của chàng.
Chàng khẽ nói: “Muội ấy cũng giống vậy.”
Ta hiểu tình cảm của Mi Vũ, nhưng ta không muốn mất nàng và Nguyên Chiêu.
Bóng đêm sâu lắng, mặt biển đột nhiên nổi lên điểm sáng.
Một bóng đen thoáng đến, đón gió đứng trên mặt biển.
Hắn mở lá cờ đen ra, vô số điểm sáng bị hút vào, tựa như đom đóm bước lên đường về.
Ta lập tức hoảng sợ nhảy dựng lên: “Không, không được mang muội ấy đi.”
Tiêu Ly nhìn ta.
“Không, không được mang họ đi.” Hai mắt ta đẫm lệ, nhào lên muốn bắt lấy lá cờ đen kia.
Lúc ta sắp chạm được đến lá cờ kia, Dung Sâm bỗng nắm cổ tay ta từ từ kéo ta trở lại, nắm chặt tay ta trong tay chàng.
“Linh Lung, sống chết có số, nàng hiểu không?”
“Ta biết, nhưng ta không cam lòng. Muội ấy từng nói muốn làm bạn với ta cả đời, mười năm đâu đã là cả đời.”
“Không cam hơn nữa cũng chỉ có thể chờ đến kiếp sau.”
“Ta không cần kiếp sau, kiếp sau muội ấy không còn là Mi Vũ, huynh ấy cũng không còn là Nguyên Chiêu nữa. ta không cần kiếp sau, ta chỉ cần hiện tại.”
Ta không thể miêu ta nổi những đau lòng và không cam tâm của mình giờ phút này, chỉ hận không thể ngay lập tức đến được Thập Châu Tam Đảo, tìm một gốc tiên thảo để nàng sống lại.
“Nếu như kiếp sau vẫn là diện mạo thế này thì sao?”
“Chàng nói gì?”
Dung Sâm nhìn Tiêu Ly: “Ngài có thể giúp ta thêm một lần nữa không?”
Tiêu Ly vẫn mặt lạnh như cũ: “Ngươi biết cái gì gọi là quá tam ba bận không?”
“Ta biết, đây là lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng.”
“Không được.”
“Chỉ là từ biệt thôi.”
Tiêu Ly vô cùng không tình nguyện nói: “Một khắc”. (Mười lăm phút)
Dung Sâm gật đầu, dùng tay che mắt ta lại, khẽ nói: “Ta dẫn nàng đi gặp họ.”
Thân thể chợt nhẹ, ta cùng Dung Sâm như bị cuốn và trong một luồng gió mát, bay vèo một thoáng, ổn đinh lại đã là trên một cây cầu.
Đầu cây cầu kia có một tảng đá dựng đứng, có hai người đang đứng song vai trước tảng đá, ngắm nhìn tảng đá kia, dường như đang xem gì đó.
Nam tử cao lớn rắn rỏi, nữ tử thướt tha yểu điệu, hai bóng lưng này ta không thể quen thuộc hơn.
Ta vui buồn lẫn lộn kêu lên: “Mi Vũ.”
Nàng xoay người lại, dung nhan vẫn xinh tươi hồn nhiên như thường ngày, xinh đẹp thanh nhã, như một đóa hoa hạnh đầu xuân. Cảnh đau lòng tan nát trên biển ban nãy dường như đã là chuyện của một người khác.
Đúng thế, đó đã là kiếp trước của nàng. Chớp mắt đã là âm dương hai ngả, kiếp trước kiếp này.
“Linh Lung, sao cô lại tới đây?” Nguyên Chiêu mỉm cười chào hỏi, tuấn tú khôi ngô như lần đầu gặp gỡ.
“Mi Vũ, tại sao muội lại làm như vậy?”
“Câu cuối cùng chàng ấy nói muội không tin, muội phải đuổi theo để hỏi chàng ấy.”
“Dùng tính mạng để cầu lấy một đáp án?”
“Đúng. Đối với muội mà nói, đáp án này còn quan trọng hơn cả tính mạng.”
“Vậy Nguyên Chiêu, huynh đã nói được đáp án muội ấy muốn nghe chưa?”
Nguyên Chiêu lặng lẽ nắm tay Mi Vũ, nói: “Mặc dù Mạc Quy đã sớm nói ta sống không được bao lâu, nhưng ta vẫn luôn ôm một tia ảo tưởng, ngài ấy là thần y chứ không phải thần tiên, có thể những gì ngài ấy nói không chính xác như vậy, có thể không phải chuyện gì ngài ấy cũng đoán đúng được như thế. Ta cũng chỉ là một người bình thường, cũng có tình cảm, cũng sẽ động lòng. Tình ý của nàng đối với ta, sao ta có thể không biết?”
Mi Vũ rưng rưng: “Thì ra là chàng cũng biết.”
Hắn gật đầu: “Linh Lung nói, ở trên biển, mỗi ngày đều có thể là ngày cuối cùng của sinh mệnh chúng ta, không ai biết ngay sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, cho dù có chết liền, cũng phải làm sao để không oán không hối. Ta cự tuyệt nàng sẽ chỉ khiến nàng đau khổ, khiến nàng tiếc hận. Vì vậy, ta ôm một tia may mắn, không cự tuyệt nàng. Mãi đến lúc ấy, lúc ta sắp chết.” Nguyên Chiêu rũ mắt, khóe miệng hiện lên nét cười bi thương, “Ta nghĩ, đây là lúc ta nên từ bỏ ảo tưởng rồi, ta đã không kiên trì được đến ngày tìm thấy Thập Châu Tam Đảo, vậy thì ta phải để nàng hoàn toàn hết hy vọng. Đời này, chuyện cuối cùng ta có thể làm cho nàng có lẽ chỉ là khiến một phần nỗi đau này ngắn hơn một chút mà thôi.”
“Chàng có thể làm rất nhiều chuyện cho ta, ta chỉ không cần mỗi chuyện này.”
Mi Vũ nghẹn ngào ôm lấy hắn.
Nguyên Chiêu vươn tay ra, ôm chặt nàng vào trong ngực.
“Kiếp này là ta phụ tình nàng, hy vọng kiếp sau ta có thể ở bên nàng đến già.”
Mi Vũ ngẩng đầu lên, cười như hoa xuân: “Cuộc đời dài ngắn không phải ở thời gian. Được gặp chàng, ta thấy đời này rất đáng.”
“Ta cũng vậy. Có nàng, đời này không có gì tiếc nuối.”
Trong lòng ta không biết là vui mừng hay bi thương, đoạt Mi Vũ từ chỗ Nguyên Chiêu lại, “Muội thấy sắc quên bạn, muội đã nói là sẽ làm bạn với ta cả đời, mười năm mà được tính là cả đời à?”
Mi Vũ rưng rưng nắm tay ta, “Muội xin lỗi, Linh Lung, nhưng muội phải ở bên chàng ấy, trên trời dưới đất, không để chàng ấy cô đơn một mình nữa.”
Ta lau nước mắt, khóc thút thít: “Đồ nha đầu điên thấy sắc quên bạn không có lương tâm, muội đi theo hắn rồi thì ta không cô đơn chắc!”
Mi Vũ vừa khóc vừa cười: “Linh Lung, tỷ có Dung Sâm mà.”
“Ai biết chàng ấy có thể ở bên ta hay không.”
“Ta sẽ mãi ở bên nàng.” Dung Sâm vẫn luôn đứng sau ta nghiêm túc nói, “Đời đời kiếp kiếp”.
Mi Vũ chỉ vào tảng đá lớn sau lưng, cười rưng rưng: “Linh Lung, đây là lời thề trước đã Tam Sinh, không thể thay đổi.”
Thật sao? Ta nhìn khối đã lớn trước mặt, lại quay đầu lại nhìn Dung Sâm, sắc mặt chàng đầy kiên định, đáy mắt sâu sắc, không có nửa phần nói đùa.
“Linh Lung, chúng ta hẹn kiếp sau gặp lại được không. Kiếp sau, muội với chàng ấy, chúng ta cùng nhau sống đến bảy tám mươi tuổi, già đến mức không thể đi đâu được nữa, răng rụng hết sạch, được không?”
Nước mắt lại trào ra, ta không nói nên lời, chỉ thấy trái tim tan nát.
“Linh Lung, hẹn kiếp sau gặp lại.”
Dung Sâm che kín mắt ta, lần này mở ra trước mắt đã không còn bóng dáng của Mi Vũ và Nguyên Chiêu nữa.
Tiêu Ly thu hồi lá cờ, hờ hững nói: “Trên đời không có bữa tiệc nào là không tàn.”
Dung Sâm đột nhiên nói: “Không, bữa tiệc này sẽ không tàn. Ta sẽ tìm được muội ấy và Nguyên Chiêu chuyển thế.”
Tiêu Ly luôn lạnh nhạt vô tình đột nhiên nổi trận lôi đình: “Này, ngươi có thôi đi không hả!”
Dung Sâm nói: “Sống mà vô tình vô nghĩa thì sống đến bất tử cũng có ý nghĩa gì?”
“Ngươi nói ta?”
“Ta đâu nói vậy.”
Tiêu Ly hừ lạnh: “Dù sao thì ta cũng sẽ không đồng ý với ngươi một lần nữa!”
Dung Sâm khoanh tay cười nhẹ: “Được, vậy ngài thử một lần xem.”
“Ngươi, ngươi uy hiếp ta!”
“Ngài có thể cho đó là khẩn cầu, cũng có thể cho đó là uy hiếp.”
Tiêu Ly hầm hừ quay đi.
Ta kích động níu tay áo chàng: “Chàng thật sự có thể tìm được bọn họ chuyển thế?”
“Chờ sau khi chúng ta đến được Thập Châu Tam Đảo, ta nhất định sẽ đưa nàng đi tìm đầu thai của bọn họ, ta hứa với nàng.”
“Tại sao chàng lại giúp ta?”
“Bởi vì ta cũng từng có một người bạn sinh tử, cho nên ta hiểu cảm giác đau đớn khi mất đi người ấy là như thế nào.”
Chàng gạt nước mắt cho ta: “Đời này kiếp này ta sẽ dốc hết sức mình để nàng được hạnh phúc vui vẻ, không phải chịu khổ lênh đênh phiêu bạt, không phải chịu đau sinh lão bệnh tử, không phải chịu thương sinh ly tử biệt nữa.”
Lời thề này là câu nói rung động lòng người nhất ta từng được nghe trong cuộc đời này.
Boong thuyền tĩnh lặng như núi hoang, một vầng trăng tỏ chậm rãi treo trên nóc cột buồm, ánh sáng trong trẻo chiếu bóng biển đêm mênh mang. Mùi máu tanh nhàn nhạt tản đi, toàn thuyền ngập tràn không khí trống vắng bi thương, tiếng người bị thương rên rỉ đứt quãng.
Sao phủ đầy trời, như ánh mắt người xa.
Vậy nhé, Mi Vũ, kiếp sau gặp lại.
.
Chú thích:
(1)tỷ muội: Nguyên là 发小 (phát tiểu): Là tiếng địa phương của Bắc Kinh, để chỉ những người quen biết nhau từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, gần nghĩa với thanh mai trúc mã, thường thì là cùng giới thì gọi là như vậy, còn khác giới thì gọi là thanh mai trúc mã. (baike)
Ngực ta như bị một tảng đá lớn đè xuống, từ lúc hắn tự cắt gân tay của mình, ta đã biết hắn tất sẽ phải chết, ta chỉ không ngờ hắn lại làm như thế.
Mi Vũ đột nhiên lấy đâu ra sức lực, chợt đẩy ta ra, lao về phía cầu thang. Ta bám sát sau nàng, nhìn nàng lảo đảo dung cả tay lẫn chân bò đến cạnh Nguyên Chiêu, khàn giọng kêu lên: “Nguyên Chiêu”.
Trời đất biến sắc, gió biển quật khởi.
Mi Vũ khóc như mưa, hốt hoảng túm lấy tay ta: “Linh Lung, mau cứu chàng.”
Nước mắt chẳng biết từ lúc nào đã ướt đẫm gò má ta, gương mặt Mi Vũ mơ hồ qua làn nước mắt, nhìn rất không chân thực, ta chỉ hy vọng đây là một cơn ác mộng.
Cây trâm kia đã đâm thẳng vào tim, dù hắn có không mắc bệnh máu thì giờ này cũng không thể cứu vãn được nữa.
Mi Vũ nắm chặt cổ tay hắn, nơi vừa bị cắt qua, máu không ngừng chảy qua kẽ tay nàng.
Nàng khóc không thành tiếng: “Ta thà chết cũng không mong chàng cứu ta.”
“Không phải là ta cứu cô, ta đang cứu huynh đệ của mình.” Hắn nở nụ cười bình tĩnh thoải mái, dường như vừa trút được gánh nặng.
“Chàng chọn cắt gân tay rõ ràng là vì ta.”
“Không, sao có thể thế. Ta làm vậy chỉ là để bệ hạ buông lỏng cảnh giác mà thôi. Huống chi lúc nãy lung ta đã bị thương, them một vết thương nữa thì cũng không khác gì… không liên quan gì đến cô hết.”
“Chàng gạt ta, rõ ràng là chàng thích ta, vì ta mà chết.”
Đáy mắt Nguyên Chiêu thoáng lóe lên, bàn tay hơi duỗi ra, tựa hồ muốn nâng lên, nhưng cuối cùng lại cứng rắn ghìm lại, nắm chặt thành quyền.
Ta nhìn mà ruột gan đứt từng khúc. Ta biết, đây chính là đoạn khoảng cách đầy gian nan mà đau khổ trong đáy lòng hắn. vào lúc cuối cùng của sinh mệnh, hắn vẫn lý trí như thế, lựa chọn buông tay mà không ôm nàng.
“Vừa nãy cô có hỏi ta là ta có từng thích cô không. Thật ra thì ta luôn không muốn tổn thương cô, ta đối với cô chỉ là cảm kích mà thôi, hoàn toàn không có thích.”
Đây là câu cuối cùng hắn nói với nàng.
Mi Vũ ngẩn ngơ nhìn hắn, nhìn hai mắt hắn dần khép lại, nhìn hắn dần ngừng thở, nhìn máu của hắn từ từ thấm ướt chân váy nàng.
Tim ta như bị dao cứa, định đỡ nàng dậy.
Nhưng sức lực của nàng bỗng lớn kinh người, đáy mắt như hai ngọn đuốc rực cháy.
“Linh Lung, tỷ tin lời chàng ấy nói không?”
Ta lặng lẽ khóc, không biết nên trả lời thế nào. Ta không muốn lừa gạt Mi Vũ, khiến nàng đau lòng, nhưng ta làm sao nhẫn tâm làm trái với nguyện vọng của Nguyên Chiêu?
“Mi Vũ, người chết không thể sống lại.”
Nàng nhìn ta hoảng hốt.
“Muội không tin chàng ấy không yêu muội.”
“Ánh mắt của chàng ấy không lừa được muội.”
“Lúc chàng ấy ôm muội, muội có thể cảm nhận được tim chàng ấy đập rất nhanh.”
“Chàng ấy đã cứu muội rất nhiều lần.”
Nàng ngẩn ngơ nói không ngừng, nước mắt như trâm châu đứt dây chảy cuồn cuộn.
Tướng sĩ Thần Uy may mắn còn sống sau trận bạo loạn bước đến vây quanh Nguyên Chiêu, sau khi quỳ lạy xong, họ lại im lặng rời đi. Bọn họ đi khiêng xác của đồng đội mình ném vào biển rộng, dùng nước biển cọ rửa vết máu trên boong thuyền và trong khoang thuyền.
Sưởng đế hồn bay phách lạc ngồi ở cuối cầu thang, ngỡ ngàng nhìn Nguyên Chiêu.
Đối thủ trong lòng hắn cuối cùng đã chết.
Trận chiến trong nội tâm hắn giờ đã không còn Minh Tuệ, không còn Nguyên Chiêu, chỉ còn lại mình hắn.
Ta không biết hắn đang vui mừng hay bi thương.
Bảy trăm người sống sót, trải qua trận nội chiến coi như vô ích này, giờ chỉ còn lại chưa đến trăm người. mỗi người phòng thủ một chỗ riêng, ngồi chán nản, không một ai nói gì.
Mi Vũ ngơ ngã nhìn Nguyên Chiêu, ngồi bất động cạnh hắn.
Liên Duy đi tới, hai mắt rung rung: “Cô nương, để Tướng quân an nghỉ thôi.”
Mi Vũ dường như không nghe thấy.
Dung Sâm gật đầu ra hiệu với ta, ý bảo ta kéo Mi Vũ ra.
Ta vừa đặt tay dưới nách nàng, không ngờ nàng lại bỗng chủ động đứng dậy.
Nàng không nói một lời, lẳng lặng nhìn Liên Duy và Dung Sâm khiêng than thể Nguyên Chiêu lên, ném vào biển rộng.
“Để muội mang cây trâm hoa này đưa cho chàng ấy.”
Nàng rút một cây trâm hoa từ trên đầu xuống, bước tới mép thuyền. mái tóc dài xõa tung tung bay trong gió, bồng bềnh như nét mực chấm phá thuyền trần.
Nàng buông tay ra, cây trâm hoa đỏ nàng thích nhất như sao bang rơi xuống đáy biển.
Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, lúc này ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu gạt lệ. bởi vì chỉ một khoảnh khắc phân tâm ấy, ta đã mất đi bằng hữu tốt nhất của đời mình.
Chờ khi ta nghe thấy tiếng kêu của mọi người, tất cả đều đã quá muộn.
Nàng đã kiên quyết đi theo hắn, không một chút chần chừ hay sợ hãi.
Sóng biển mãnh liệt, nháy mắt đã đánh tan hết thảy.
Trước mắt ta tối sầm, mất đi ý thức.
Trong lúc vô tri vô giác, ta mơ hồ nghe thấy tiếng nói của một cô bé:
“Dáng vẻ của tỷ không hề xấu chút nào, thật đấy. lại nói, nữ nhi mười tám sẽ thay đổi hẳn, tỷ lo gì.”
Dần dần, giọng nói bé con biến thành thiếu nữ: “Sư phụ làm cơm khó ăn quá, để muội nấu cơm cho tỷ ăn.”
“Đây là cao mỹ bạch muội chế tạo ra, hàng ngày muội sẽ bôi cho tỷ, muội không tin là vết đen trên trán tỷ sẽ không hết.”
“Linh Lung, chúng ta phải ở bên nhau cả đời nhé, kể cả có gả cho người khác thì cũng không được tách ra đâu đấy.”
“…”
Tỉnh lại, mặt ta đầy nước, nằm trong ngực Dung Sâm.
Chàng vẫn đang dùng tay lau nước mắt cho ta, nhưng nước mắt càng rơi càng nhiều, tựa như không bao giờ hết. Hồi ức giống như đom đóm bay vụt ra từ chiếc bình bị bung miệng, quanh quẩn trước mắt.
Nàng là tỷ muội(1), bằng hữu, tri kỷ, người thân của ta. Những năm tháng bên nhau là một phần sinh mệnh của ta. Không có nàng, những kỷ niệm kia đau thấu tâm can, càng nhiều vui vẻ trong quá khứ, càng nhiều đau đớn trong hiện tại.
“Yêu một người là sẽ muốn cùng người ấy đầu bạc răng long cả đời. thiếu hai mươi năm không gọi là cả đời. thiếu một ngày cũng là tiếc nuối.”
“Nếu chàng chết trước muội, muội sẽ đi theo chàng, đến trước đá Tam Sinh cùng nhau vãng sinh, đời sau vẫn cùng chàng ở chung một chỗ.”
Giờ nhớ lại những lời đó của nàng, ta hối hận muốn chết.
Lúc đó ta không nên cúi đầu lau nước mắt, đáng ra ta phải kéo chặt lấy nàng, một bước không rời.
Ta khóc như đứt từng khúc ruột, Dung Sâm lại không an ủi ta, chỉ hỏi một câu: “Giả như ta chết, nàng có sống một mình không?”
Ta hiểu ý của chàng.
Chàng khẽ nói: “Muội ấy cũng giống vậy.”
Ta hiểu tình cảm của Mi Vũ, nhưng ta không muốn mất nàng và Nguyên Chiêu.
Bóng đêm sâu lắng, mặt biển đột nhiên nổi lên điểm sáng.
Một bóng đen thoáng đến, đón gió đứng trên mặt biển.
Hắn mở lá cờ đen ra, vô số điểm sáng bị hút vào, tựa như đom đóm bước lên đường về.
Ta lập tức hoảng sợ nhảy dựng lên: “Không, không được mang muội ấy đi.”
Tiêu Ly nhìn ta.
“Không, không được mang họ đi.” Hai mắt ta đẫm lệ, nhào lên muốn bắt lấy lá cờ đen kia.
Lúc ta sắp chạm được đến lá cờ kia, Dung Sâm bỗng nắm cổ tay ta từ từ kéo ta trở lại, nắm chặt tay ta trong tay chàng.
“Linh Lung, sống chết có số, nàng hiểu không?”
“Ta biết, nhưng ta không cam lòng. Muội ấy từng nói muốn làm bạn với ta cả đời, mười năm đâu đã là cả đời.”
“Không cam hơn nữa cũng chỉ có thể chờ đến kiếp sau.”
“Ta không cần kiếp sau, kiếp sau muội ấy không còn là Mi Vũ, huynh ấy cũng không còn là Nguyên Chiêu nữa. ta không cần kiếp sau, ta chỉ cần hiện tại.”
Ta không thể miêu ta nổi những đau lòng và không cam tâm của mình giờ phút này, chỉ hận không thể ngay lập tức đến được Thập Châu Tam Đảo, tìm một gốc tiên thảo để nàng sống lại.
“Nếu như kiếp sau vẫn là diện mạo thế này thì sao?”
“Chàng nói gì?”
Dung Sâm nhìn Tiêu Ly: “Ngài có thể giúp ta thêm một lần nữa không?”
Tiêu Ly vẫn mặt lạnh như cũ: “Ngươi biết cái gì gọi là quá tam ba bận không?”
“Ta biết, đây là lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng.”
“Không được.”
“Chỉ là từ biệt thôi.”
Tiêu Ly vô cùng không tình nguyện nói: “Một khắc”. (Mười lăm phút)
Dung Sâm gật đầu, dùng tay che mắt ta lại, khẽ nói: “Ta dẫn nàng đi gặp họ.”
Thân thể chợt nhẹ, ta cùng Dung Sâm như bị cuốn và trong một luồng gió mát, bay vèo một thoáng, ổn đinh lại đã là trên một cây cầu.
Đầu cây cầu kia có một tảng đá dựng đứng, có hai người đang đứng song vai trước tảng đá, ngắm nhìn tảng đá kia, dường như đang xem gì đó.
Nam tử cao lớn rắn rỏi, nữ tử thướt tha yểu điệu, hai bóng lưng này ta không thể quen thuộc hơn.
Ta vui buồn lẫn lộn kêu lên: “Mi Vũ.”
Nàng xoay người lại, dung nhan vẫn xinh tươi hồn nhiên như thường ngày, xinh đẹp thanh nhã, như một đóa hoa hạnh đầu xuân. Cảnh đau lòng tan nát trên biển ban nãy dường như đã là chuyện của một người khác.
Đúng thế, đó đã là kiếp trước của nàng. Chớp mắt đã là âm dương hai ngả, kiếp trước kiếp này.
“Linh Lung, sao cô lại tới đây?” Nguyên Chiêu mỉm cười chào hỏi, tuấn tú khôi ngô như lần đầu gặp gỡ.
“Mi Vũ, tại sao muội lại làm như vậy?”
“Câu cuối cùng chàng ấy nói muội không tin, muội phải đuổi theo để hỏi chàng ấy.”
“Dùng tính mạng để cầu lấy một đáp án?”
“Đúng. Đối với muội mà nói, đáp án này còn quan trọng hơn cả tính mạng.”
“Vậy Nguyên Chiêu, huynh đã nói được đáp án muội ấy muốn nghe chưa?”
Nguyên Chiêu lặng lẽ nắm tay Mi Vũ, nói: “Mặc dù Mạc Quy đã sớm nói ta sống không được bao lâu, nhưng ta vẫn luôn ôm một tia ảo tưởng, ngài ấy là thần y chứ không phải thần tiên, có thể những gì ngài ấy nói không chính xác như vậy, có thể không phải chuyện gì ngài ấy cũng đoán đúng được như thế. Ta cũng chỉ là một người bình thường, cũng có tình cảm, cũng sẽ động lòng. Tình ý của nàng đối với ta, sao ta có thể không biết?”
Mi Vũ rưng rưng: “Thì ra là chàng cũng biết.”
Hắn gật đầu: “Linh Lung nói, ở trên biển, mỗi ngày đều có thể là ngày cuối cùng của sinh mệnh chúng ta, không ai biết ngay sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, cho dù có chết liền, cũng phải làm sao để không oán không hối. Ta cự tuyệt nàng sẽ chỉ khiến nàng đau khổ, khiến nàng tiếc hận. Vì vậy, ta ôm một tia may mắn, không cự tuyệt nàng. Mãi đến lúc ấy, lúc ta sắp chết.” Nguyên Chiêu rũ mắt, khóe miệng hiện lên nét cười bi thương, “Ta nghĩ, đây là lúc ta nên từ bỏ ảo tưởng rồi, ta đã không kiên trì được đến ngày tìm thấy Thập Châu Tam Đảo, vậy thì ta phải để nàng hoàn toàn hết hy vọng. Đời này, chuyện cuối cùng ta có thể làm cho nàng có lẽ chỉ là khiến một phần nỗi đau này ngắn hơn một chút mà thôi.”
“Chàng có thể làm rất nhiều chuyện cho ta, ta chỉ không cần mỗi chuyện này.”
Mi Vũ nghẹn ngào ôm lấy hắn.
Nguyên Chiêu vươn tay ra, ôm chặt nàng vào trong ngực.
“Kiếp này là ta phụ tình nàng, hy vọng kiếp sau ta có thể ở bên nàng đến già.”
Mi Vũ ngẩng đầu lên, cười như hoa xuân: “Cuộc đời dài ngắn không phải ở thời gian. Được gặp chàng, ta thấy đời này rất đáng.”
“Ta cũng vậy. Có nàng, đời này không có gì tiếc nuối.”
Trong lòng ta không biết là vui mừng hay bi thương, đoạt Mi Vũ từ chỗ Nguyên Chiêu lại, “Muội thấy sắc quên bạn, muội đã nói là sẽ làm bạn với ta cả đời, mười năm mà được tính là cả đời à?”
Mi Vũ rưng rưng nắm tay ta, “Muội xin lỗi, Linh Lung, nhưng muội phải ở bên chàng ấy, trên trời dưới đất, không để chàng ấy cô đơn một mình nữa.”
Ta lau nước mắt, khóc thút thít: “Đồ nha đầu điên thấy sắc quên bạn không có lương tâm, muội đi theo hắn rồi thì ta không cô đơn chắc!”
Mi Vũ vừa khóc vừa cười: “Linh Lung, tỷ có Dung Sâm mà.”
“Ai biết chàng ấy có thể ở bên ta hay không.”
“Ta sẽ mãi ở bên nàng.” Dung Sâm vẫn luôn đứng sau ta nghiêm túc nói, “Đời đời kiếp kiếp”.
Mi Vũ chỉ vào tảng đá lớn sau lưng, cười rưng rưng: “Linh Lung, đây là lời thề trước đã Tam Sinh, không thể thay đổi.”
Thật sao? Ta nhìn khối đã lớn trước mặt, lại quay đầu lại nhìn Dung Sâm, sắc mặt chàng đầy kiên định, đáy mắt sâu sắc, không có nửa phần nói đùa.
“Linh Lung, chúng ta hẹn kiếp sau gặp lại được không. Kiếp sau, muội với chàng ấy, chúng ta cùng nhau sống đến bảy tám mươi tuổi, già đến mức không thể đi đâu được nữa, răng rụng hết sạch, được không?”
Nước mắt lại trào ra, ta không nói nên lời, chỉ thấy trái tim tan nát.
“Linh Lung, hẹn kiếp sau gặp lại.”
Dung Sâm che kín mắt ta, lần này mở ra trước mắt đã không còn bóng dáng của Mi Vũ và Nguyên Chiêu nữa.
Tiêu Ly thu hồi lá cờ, hờ hững nói: “Trên đời không có bữa tiệc nào là không tàn.”
Dung Sâm đột nhiên nói: “Không, bữa tiệc này sẽ không tàn. Ta sẽ tìm được muội ấy và Nguyên Chiêu chuyển thế.”
Tiêu Ly luôn lạnh nhạt vô tình đột nhiên nổi trận lôi đình: “Này, ngươi có thôi đi không hả!”
Dung Sâm nói: “Sống mà vô tình vô nghĩa thì sống đến bất tử cũng có ý nghĩa gì?”
“Ngươi nói ta?”
“Ta đâu nói vậy.”
Tiêu Ly hừ lạnh: “Dù sao thì ta cũng sẽ không đồng ý với ngươi một lần nữa!”
Dung Sâm khoanh tay cười nhẹ: “Được, vậy ngài thử một lần xem.”
“Ngươi, ngươi uy hiếp ta!”
“Ngài có thể cho đó là khẩn cầu, cũng có thể cho đó là uy hiếp.”
Tiêu Ly hầm hừ quay đi.
Ta kích động níu tay áo chàng: “Chàng thật sự có thể tìm được bọn họ chuyển thế?”
“Chờ sau khi chúng ta đến được Thập Châu Tam Đảo, ta nhất định sẽ đưa nàng đi tìm đầu thai của bọn họ, ta hứa với nàng.”
“Tại sao chàng lại giúp ta?”
“Bởi vì ta cũng từng có một người bạn sinh tử, cho nên ta hiểu cảm giác đau đớn khi mất đi người ấy là như thế nào.”
Chàng gạt nước mắt cho ta: “Đời này kiếp này ta sẽ dốc hết sức mình để nàng được hạnh phúc vui vẻ, không phải chịu khổ lênh đênh phiêu bạt, không phải chịu đau sinh lão bệnh tử, không phải chịu thương sinh ly tử biệt nữa.”
Lời thề này là câu nói rung động lòng người nhất ta từng được nghe trong cuộc đời này.
Boong thuyền tĩnh lặng như núi hoang, một vầng trăng tỏ chậm rãi treo trên nóc cột buồm, ánh sáng trong trẻo chiếu bóng biển đêm mênh mang. Mùi máu tanh nhàn nhạt tản đi, toàn thuyền ngập tràn không khí trống vắng bi thương, tiếng người bị thương rên rỉ đứt quãng.
Sao phủ đầy trời, như ánh mắt người xa.
Vậy nhé, Mi Vũ, kiếp sau gặp lại.
.
Chú thích:
(1)tỷ muội: Nguyên là 发小 (phát tiểu): Là tiếng địa phương của Bắc Kinh, để chỉ những người quen biết nhau từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, gần nghĩa với thanh mai trúc mã, thường thì là cùng giới thì gọi là như vậy, còn khác giới thì gọi là thanh mai trúc mã. (baike)
/63
|