Ngày đông khó thấy rau tươi, bây giờ thức ăn giá cao ở Khuất Đô đều là đồ tươi xanh. Tiêu Trì Dã mới được Lý Kiến Hằng thưởng, tối nay trên bàn cơm xuất hiện một đĩa dưa chuột cắt lát.
“Trong món có dưa, lợi gan giải độc [1].” Tiêu Trì Dã múc bát canh nóng cho Thẩm Trạch Xuyên, “Đứng ngoài lâu vậy rồi, uống ấm thân thể, ăn bữa nhẹ nhàng khoan khoái rồi nghỉ ngơi.”
Tác giả có lời muốn nói: [1] Tuyển tự
“Tục ngữ nói đúng thật, ” Thẩm Trạch Xuyên xoa xoa tay ngồi xuống, “vô sự lấy lòng, không gian thì trộm. Nhị công tử có gì muốn phân phó sao?”
“Muốn phân phó nhiều lắm, ” Tiêu Trì Dã nói, “vừa ăn vừa nói đi.”
Hai người cùng động đũa.
Trong phòng không có người khác, hai bát cơm rất nhanh thấy đáy, một đĩa dưa chuột cắt lát cũng được ăn sạch sẽ, còn món ăn mặn thì ai cũng không làm sao đụng vào được.
“Sắp tết rồi, sư phụ ta cũng sắp vào đô.” Tiêu Trì Dã uống canh, “Nếu sư phụ Kỷ Cương rảnh rỗi, có thể để cho hai vị lão nhân gia gặp mặt chút.”
“Mừng năm mới hay là Hồng Môn yến, cái này phải nói rõ mới được.” Thẩm Trạch Xuyên đặt đũa, “Sư phụ ta không thích bị dắt mũi đâu.”
“Mừng năm mới.” Tiêu Trì Dã nói, “Kỷ gia đến thế hệ này chỉ còn hai người họ thôi, đã nhiều năm không gặp rồi.”
“Vậy được, lần sau ta chuẩn bị phần lễ lớn, mời sư phụ ra ngoài.” Thẩm Trạch Xuyên đã ăn no.
Tiêu Trì Dã thấy y đứng dậy thì nói: “Đêm nay lại nghỉ trong phòng ta đi.”
Thẩm Trạch Xuyên chuyển mắt nhìn lại, y cười lên: “Ta đương nhiên sẽ không chạy. Chia nhau ra tắm đi, ngươi cứ từ từ ăn, ta tắm trước.”
Dứt lời y vén mành đi vào, rửa mặt mình trước.
Tiêu Trì Dã gọi người đến dọn bàn ăn, đứng bên cửa sổ nhìn thấy bên ngoài tuyết đang rơi. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt thấu qua vải mành mông lung mờ ảo kia, nhìn thấy bóng của Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên thoát rơi áo ngoài, như xé ra một tầng vỏ ngoài thô ráp, lộ ra thịt mềm tươi non nhiều nước bên trong. Lúc y cúi đầu tháo đai lưng, độ cong sau gáy lộ màng da cam, phảng phất một chút xúc cảm nhẵn nhụi tinh tế lại sắp phủ lên nơi bóng loáng trơn trượt kia.
Cách tấm vải mành, tựa như gãi không đúng chỗ ngứa, cám dỗ của dục vọng tràn đầy bị khuếch đại phân tán, tuỳ tiện ngao du trên tứ chi xương cốt, gãi cào khiến toàn thân đều nóng lên, không nhịn được sinh ra ý niệm thô bạo. Người như ngọc đâu tính là gì, thứ Tiêu Trì Dã để tâm nhất là dục vọng mang tên Thẩm Trạch Xuyên.
Đôi mắt của y, cách cười của y, y tựa hồ luôn luôn vô tình hay cố ý tản ra loại sắc dục này.
“Ôm lấy ta đi.”
“Ve vuốt ta đi.”
“Thoả sức ở nơi này của ta đổ mồ hôi như mưa đi.”
Dục vọng này như màn mưa lâm thâm, không mang tính xâm lược, lại bất tri bất giác xâm lược vào đây. Nhưng Thẩm Trạch Xuyên tựa hồ không hề hay biết, y giữ lại một vẻ lạnh lùng khác hoàn toàn với sắc dục ấy, nhẹ nhàng gác bỏ sự quấy nhiễu mâu thuẫn cực độ này qua, khiến cho người khác phải nghĩ suy.
Tiêu Trì Dã không muốn tiếp tục nghĩ nữa, hắn bén nhạy cảm giác được con “ưng” lần này không dễ thuần như thế. Hắn chỉ có thể là chủ nhân duy nhất của chính mình, hắn không thể chịu đựng bản thân dễ dàng bị gợi lên kích động nhiều lần như vậy.
Tiêu Trì Dã quay đầu lại, đóng cửa sổ, đi vào nhà tắm.
* * *
Hai người cách tấm đôn ngủ mỗi người một nơi, quay lưng lại với nhau, hô hấp đều đặn, thật giống đang ngủ cả rồi.
Tiêu Trì Dã miết vào nhẫn xương, nhớ lại rất nhiều chuyện.
Nhẫn hộ tiễn xương này cũng không phải đồ của hắn, ban đầu nó thuộc về Phùng Nhất Thánh của Tỏa Thiên quan. Sau khi Phùng Nhất Thánh chết trận, ông để nhẫn lại cho Tả Thiên Thu. Tả Thiên Thu đeo chiếc nhẫn này một trận thành danh tại Thiên Phi Khuyết, ông đã bắn chết thê tử của mình.
Tả Thiên Thu bởi vậy mà bạc đầu, cũng bởi vậy mà hoàn toàn thất bại. Công danh đã thành, người lại đã chết. Cuối cùng Tả Thiên Thu không còn cách nào lên sa trường nữa, đôi tay có lực nhất trên đời đã từng bắn hạ Thiên Phi Khuyết, lại không thể nào tiếp tục cầm cung như xưa.
Khi Tiêu Trì Dã còn bé bên cạnh Tả Thiên Thu, hỏi ông: “Sao người lại bắn chết thê tử của mình?”
Tả Thiên Thu mài dây cung, hỏi hắn: “Con thật sự muốn làm một tướng quân sao?”
Tiêu Trì Dã gật đầu.
Tả Thiên Thu nói: “Vậy đừng lập gia đình. Tướng quân liều chết trăm trận, đây kỳ thực không đáng sợ, đáng sợ là người làm tướng hầu như luôn phải đối mặt với lựa chọn. Thứ con muốn, thứ con phải gánh vác, đó là hai thứ khác nhau.”
Tả Thiên Thu trầm ngâm nhìn cây cung, gió trên đồng thổi phất mái tóc bạc, ông thẫn thờ nói: “Ta hy vọng con vĩnh viễn không phải rơi vào tuyệt cảnh như vậy. Người đi tới bước đường đó, bất luận chọn thế nào, đều sẽ chết cả.”
“Người đã cứu mấy vạn người Thiên Phi Khuyết, ” Tiêu Trì Dã nằm nhoài trên hàng rào, “sao người không muốn phong hào?”
Tả Thiên Thu cười lên, ông nói: “Bởi vì ta chết trận rồi.”
Khi Tiêu Trì Dã lớn đến mười mấy tuổi mới hiểu được lời của Tả Thiên Thu. Một trận Thiên Phi Khuyết, ái thê của Tả Thiên Thu bị bắt giữ, ông chỉ có thể mở cửa đầu hàng, hoặc đóng cửa tử chiến, chỉ được chọn một thứ.
Tả Thiên Thu không chọn bất cứ điều gì, ông đơn thương độc mã ra khỏi thành, giương cung bắn chết ái thê của mình.
Người ta nói mũi tiễn kia là lần bắn vững vàng nhất trong đời này của ông, giữa ngàn vạn người, đâm thẳng chỗ hiểm. Đêm hôm đó mưa rào như trút, không ai biết ông có thất thanh khóc rống hay không, cũng không ai biết ông đã trắng tóc tự khi nào. Đợi đến hừng đông binh đã lui, Tả Thiên Thu đứng trên xương cốt trắng xóa, nhận xác của thê tử.
Từ đây thanh danh “lôi trầm ngọc đài Tả Thiên Thu” dần vang xa, kẻ kính trọng ông, sau lưng cũng sẽ mắng ông. Một người tuyệt tình đến vậy, người thường chỉ cảm thấy ông là con thú dữ, thật giống như thể những người làm tướng quân bọn họ, trời sinh đã lãnh khốc vô tình như thế.
*lôi trầm ngọc đài: sấm sa đài ngọc
Tiêu Trì Dã rất yêu quý chiếc nhẫn này, nhưng hắn cũng rất sợ chiếc nhẫn này. Hắn sợ một ngày nào đó bản thân cũng sẽ rơi vào cảnh lựa chọn khó khăn, cho nên hắn chưa bao giờ dễ dàng nói yêu thích.
Thần Dương theo hắn lâu vậy rồi nhưng đến nay cũng không biết thứ hắn thích. Hắn thích rượu gì, thích ăn gì, mặc đồ gì, thật thật giả giả pha tạp vào nhau, không ai phân rõ được.
Ly Bắc, Ly Bắc!
Phảng phất chỉ có hai chữ này mới là mệnh môn mà hắn không cách nào che giấu. Hắn đã nếm trải tư vị bị người kiềm chế bởi dục vọng rồi, hắn làm sao có thể lại tìm phiền phức cho mình nữa.
Tiêu Trì Dã lặng lẽ ngồi dậy, nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên. Hắn giơ tay lên, dùng thêm chút lực là có thể bóp chết dục vọng này.
Thẩm Trạch Xuyên như đang rơi vào ác mộng, lúc y cau mày bên tóc mai toàn mồ hôi lạnh, trên lưng đã ươn ướt.
Tiêu Trì Dã cúi người nhìn y, thấy được một Thẩm Trạch Xuyên mà hắn chưa từng gặp bao giờ.
Thẩm Trạch Xuyên rơi trong biển máu, toàn thân ướt đẫm, y sờ một cái, là máu. Giấc mộng này mỗi một ngày, mỗi một ngày đều lặp lại, y cảm thấy mình sắp điên rồi.
Thẩm Trạch Xuyên bỗng khẽ co rúm lại mấy lần, đôi môi mím chặt chậm rãi hé mở, chảy mồ hôi lạnh nói mớ câu gì đó.
Y không được ai cứu giúp cả.
Tiêu Trì Dã như vừa tỉnh giấc chiêm bao, từ trong sự kiêng dè thâm trầm đạt được một chút gì đó khác. Hắn tỉ mẩn chăm chú nhìn Thẩm Trạch Xuyên, hệt một con thú lớn đang quan sát con mồi.
Thẩm Trạch Xuyên cũng không phải hoàn toàn kín kẽ, khi bọn họ đứng ngoài sự thăm dò và kiêng kỵ không nói rõ được kia, càng là sự đồng bệnh tương liên không thể nói rõ ràng.
Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy rất mệt mỏi, y đã không còn khóc lớn ở trong mơ nữa, cũng sẽ không còn ra sức víu thi thể nữa. Y nhận ra được cơn ác mộng, y biết Kỷ Mộ chết rồi.
Nhanh lên.
Thẩm Trạch Xuyên còn giống như một người lạnh lùng bàng quan.
Nhanh kết thúc đi.
Y bạo ngược, hung ác thúc giục, thậm chí muốn máu này xối càng nhiều hơn, muốn tuyết này rơi càng dày hơn. Còn muốn biểu diễn cơn ác mộng này thế nào nữa? Y đã không còn chút sợ hãi nào rồi, thân da thịt và cốt tủy này đều bị ngâm rữa rồi! Y là con chó hoang ăn thịt thối, nước bẩn và căm hận chỉ là minh chứng rằng y còn sống.
Thẩm Trạch Xuyên mở choàng mắt, giơ tay chặn lại lồng ngực Tiêu Trì Dã, trong nháy mắt ngắn ngủi, chảy mồ hôi lạnh bình tĩnh hỏi: “Không ngủ được sao?”
Ngực Tiêu Trì Dã rất nóng, cách lớp vải mỏng manh có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của bàn tay Thẩm Trạch Xuyên. Hắn nói: “Ăn no quá.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Đêm khuya mở mắt thấy người, ai yếu tim là bị hù chết rồi.”
“Ta nghe thấy ngươi đang gọi ta, ” Tiêu Trì Dã không đổi sắc nói, “thể nào cũng phải nghe cho rõ xem có phải đang mắng ta hay không.”
“Ta không mắng ngươi ở trong mộng.” Thẩm Trạch Xuyên bị nhiệt độ của người hắn nóng đến đầu ngón tay, muốn rụt về.
Nào ngờ Tiêu Trì Dã nhấn tay y lại, hỏi y: “Ngươi lạnh à?”
Hai bên tóc mai Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn ướt, y khẽ mỉm cười, nói: “Ừ, ta lạnh lắm.”
Y lại biến thành Thẩm Lan Chu vô cùng cám dỗ kia, y căn bản không quan tâm Tiêu Trì Dã có bị mê hoặc hay không, y trời sinh đã mang bản lãnh như vậy, y là người xấu.
Tiêu Trì Dã nắm chặt tay y, áp lên đầu giường, trong bóng tối này ngửi mùi của y, hắn nói: “Ngươi ngủ trên giường của ta, trong lòng biết rõ hàng đêm ta suy nghĩ gì. Ngươi nói ta lợi hại, Thẩm Lan Chu, người lợi hại là ngươi.”
“A… Vậy thì làm sao đây.” Giọng Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn hơi khàn, y nói như không hề gì, “Ta chẳng hề làm gì cả.”
“Ta muốn làm, ” Tiêu Trì Dã cúi đầu nhìn y chăm chú, “ta muốn làm.”
“Đổi cách khiến ta chết đi, ” Thẩm Trạch Xuyên tùy cho hắn siết chặt hai tay mình, “chết ở trên giường thì mất mặt quá.”
“Ta đổi ý rồi.” Tiêu Trì Dã dùng bàn tay còn lại vuốt mái tóc ướt của Thẩm Trạch Xuyên, như là đánh giá châu báu mình mới mua về, “Ta không muốn ngươi chết.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ta khuyên ngươi đừng cắn cái cổ này thì hơn.”
“Lan Chu, ” Tiêu Trì Dã gọi y như than thở, cười đùa nói, “ta không cắn, thì ngươi sẽ bỏ qua cho ta à?”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn.
Tiêu Trì Dã nói: “Dụ dỗ ta sướng sao?”
“Sướng, ” Thẩm Trạch Xuyên cảm thụ được Tiêu Trì Dã đang dần áp sát, “nhìn bộ dạng đáng thương bó tay bất lực của sói con, ta rất sung sướng.”
“Vậy chúng ta có thể càng thêm sung sướng.” Tiêu Trì Dã nói, “Thái hậu chịu nhịn như vậy, bà ta đáp ứng ngươi cái gì? Bỏ đi Lan Chu, ta cho ngươi nhiều hơn.”
“Ừm…” Thẩm Trạch Xuyên cười rộ lên, “Ta đoán thứ ngươi cho ta không bao gồm tự do. Tiêu nhị, sao ngươi chưa bao giờ biết, thứ ngươi muốn đều viết hết trong mắt ngươi. Bây giờ ngươi muốn khoá ta lại, đúng không?”
“Ta muốn làm một dây xích vàng.” Tiêu Trì Dã nói, “cái cổ này không đeo gì thì tiếc quá.”
“Xích chó ban đầu là dùng để xích sói đấy.” Thẩm Trạch Xuyên cùng hắn nghe được tiếng thở của nhau, nói, “Ta cũng muốn làm một dây xích vàng, chụp vào cổ ngươi, nói một câu kéo một lần.”
“Khỏi đi.” Tiêu Trì Dã nhíu mày, “Chút bổng lộc của ngươi có moi hết ra cũng không làm nổi.”
Chóp mũi hai người tựa hồ sắp chạm nhau, nhẫn của Tiêu Trì Dã miết trên cổ tay Thẩm Trạch Xuyên, nhấn khiến nơi ấy dần đỏ lên.
Tiêu Trì Dã nói: “Nếu đã — “
Thẩm Trạch Xuyên ngẩng cao đầu, hôn lên môi hắn. Môi mềm chạm nhau, mang theo chế giễu lành lạnh.
“Ngươi muốn điên không?” Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên điên cuồng, y nỉ non, “Ngươi dám sao? Xé rách ta thử xem, Tiêu nhị, ta chẳng để ý đâu.”
Dây cung kéo căng của Tiêu Trì Dã đứt “phựt”, sóng lớn mãnh liệt kia ầm ầm trào ra. Trong sự chế giễu cùng kích động, hắn tàn nhẫn đè giữ người, hôn lại như muốn cắn chặt Thẩm Trạch Xuyên.
Sắc dục hoà vào sát cơ, cừu hận dây dưa thương hại. Hai người họ rốt cuộc ai đáng hận hơn, ai đáng thương hơn?
Trong nụ hôn ẩm ướt đầu lưỡi đan xen, Tiêu Trì Dã hôn Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên dùng hết sức mình đáp lại hắn. Giữa răng môi có tiếng liếm láp ám muội, dục vọng đã đốt rụi hai con người không bình thường.
Tiêu Trì Dã bỗng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cổ tay Thẩm Trạch Xuyến ra, hắn đỡ phần lưng y nâng lên, muốn thân mật không khoảng cách mà bù đắp cho nhau.
Căm hận lẫn nhau đi.
Nhiễm vết bẩn thuộc về mình lên nhau, khiến cho cừu hận cũng trở thành sợi dây kéo không thể đứt. Sống thế này quá đau khổ, rít gào trong đêm tối chỉ có mỗi một mình nghe, không bằng cắn xé cùng nhau, đẫm máu trở thành một nơi nương dựa vào.
Mệnh này đã đủ rách nát rồi.
*mệnh môn: theo đông y chỉ vùng giữa hai quả thận, được coi như căn nguyên duy trì hoạt động sống của con người >> không còn nghĩa khác, có thể tự hiểu là chỉ điểm yếu huyệt của một người
“Trong món có dưa, lợi gan giải độc [1].” Tiêu Trì Dã múc bát canh nóng cho Thẩm Trạch Xuyên, “Đứng ngoài lâu vậy rồi, uống ấm thân thể, ăn bữa nhẹ nhàng khoan khoái rồi nghỉ ngơi.”
Tác giả có lời muốn nói: [1] Tuyển tự
“Tục ngữ nói đúng thật, ” Thẩm Trạch Xuyên xoa xoa tay ngồi xuống, “vô sự lấy lòng, không gian thì trộm. Nhị công tử có gì muốn phân phó sao?”
“Muốn phân phó nhiều lắm, ” Tiêu Trì Dã nói, “vừa ăn vừa nói đi.”
Hai người cùng động đũa.
Trong phòng không có người khác, hai bát cơm rất nhanh thấy đáy, một đĩa dưa chuột cắt lát cũng được ăn sạch sẽ, còn món ăn mặn thì ai cũng không làm sao đụng vào được.
“Sắp tết rồi, sư phụ ta cũng sắp vào đô.” Tiêu Trì Dã uống canh, “Nếu sư phụ Kỷ Cương rảnh rỗi, có thể để cho hai vị lão nhân gia gặp mặt chút.”
“Mừng năm mới hay là Hồng Môn yến, cái này phải nói rõ mới được.” Thẩm Trạch Xuyên đặt đũa, “Sư phụ ta không thích bị dắt mũi đâu.”
“Mừng năm mới.” Tiêu Trì Dã nói, “Kỷ gia đến thế hệ này chỉ còn hai người họ thôi, đã nhiều năm không gặp rồi.”
“Vậy được, lần sau ta chuẩn bị phần lễ lớn, mời sư phụ ra ngoài.” Thẩm Trạch Xuyên đã ăn no.
Tiêu Trì Dã thấy y đứng dậy thì nói: “Đêm nay lại nghỉ trong phòng ta đi.”
Thẩm Trạch Xuyên chuyển mắt nhìn lại, y cười lên: “Ta đương nhiên sẽ không chạy. Chia nhau ra tắm đi, ngươi cứ từ từ ăn, ta tắm trước.”
Dứt lời y vén mành đi vào, rửa mặt mình trước.
Tiêu Trì Dã gọi người đến dọn bàn ăn, đứng bên cửa sổ nhìn thấy bên ngoài tuyết đang rơi. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt thấu qua vải mành mông lung mờ ảo kia, nhìn thấy bóng của Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên thoát rơi áo ngoài, như xé ra một tầng vỏ ngoài thô ráp, lộ ra thịt mềm tươi non nhiều nước bên trong. Lúc y cúi đầu tháo đai lưng, độ cong sau gáy lộ màng da cam, phảng phất một chút xúc cảm nhẵn nhụi tinh tế lại sắp phủ lên nơi bóng loáng trơn trượt kia.
Cách tấm vải mành, tựa như gãi không đúng chỗ ngứa, cám dỗ của dục vọng tràn đầy bị khuếch đại phân tán, tuỳ tiện ngao du trên tứ chi xương cốt, gãi cào khiến toàn thân đều nóng lên, không nhịn được sinh ra ý niệm thô bạo. Người như ngọc đâu tính là gì, thứ Tiêu Trì Dã để tâm nhất là dục vọng mang tên Thẩm Trạch Xuyên.
Đôi mắt của y, cách cười của y, y tựa hồ luôn luôn vô tình hay cố ý tản ra loại sắc dục này.
“Ôm lấy ta đi.”
“Ve vuốt ta đi.”
“Thoả sức ở nơi này của ta đổ mồ hôi như mưa đi.”
Dục vọng này như màn mưa lâm thâm, không mang tính xâm lược, lại bất tri bất giác xâm lược vào đây. Nhưng Thẩm Trạch Xuyên tựa hồ không hề hay biết, y giữ lại một vẻ lạnh lùng khác hoàn toàn với sắc dục ấy, nhẹ nhàng gác bỏ sự quấy nhiễu mâu thuẫn cực độ này qua, khiến cho người khác phải nghĩ suy.
Tiêu Trì Dã không muốn tiếp tục nghĩ nữa, hắn bén nhạy cảm giác được con “ưng” lần này không dễ thuần như thế. Hắn chỉ có thể là chủ nhân duy nhất của chính mình, hắn không thể chịu đựng bản thân dễ dàng bị gợi lên kích động nhiều lần như vậy.
Tiêu Trì Dã quay đầu lại, đóng cửa sổ, đi vào nhà tắm.
* * *
Hai người cách tấm đôn ngủ mỗi người một nơi, quay lưng lại với nhau, hô hấp đều đặn, thật giống đang ngủ cả rồi.
Tiêu Trì Dã miết vào nhẫn xương, nhớ lại rất nhiều chuyện.
Nhẫn hộ tiễn xương này cũng không phải đồ của hắn, ban đầu nó thuộc về Phùng Nhất Thánh của Tỏa Thiên quan. Sau khi Phùng Nhất Thánh chết trận, ông để nhẫn lại cho Tả Thiên Thu. Tả Thiên Thu đeo chiếc nhẫn này một trận thành danh tại Thiên Phi Khuyết, ông đã bắn chết thê tử của mình.
Tả Thiên Thu bởi vậy mà bạc đầu, cũng bởi vậy mà hoàn toàn thất bại. Công danh đã thành, người lại đã chết. Cuối cùng Tả Thiên Thu không còn cách nào lên sa trường nữa, đôi tay có lực nhất trên đời đã từng bắn hạ Thiên Phi Khuyết, lại không thể nào tiếp tục cầm cung như xưa.
Khi Tiêu Trì Dã còn bé bên cạnh Tả Thiên Thu, hỏi ông: “Sao người lại bắn chết thê tử của mình?”
Tả Thiên Thu mài dây cung, hỏi hắn: “Con thật sự muốn làm một tướng quân sao?”
Tiêu Trì Dã gật đầu.
Tả Thiên Thu nói: “Vậy đừng lập gia đình. Tướng quân liều chết trăm trận, đây kỳ thực không đáng sợ, đáng sợ là người làm tướng hầu như luôn phải đối mặt với lựa chọn. Thứ con muốn, thứ con phải gánh vác, đó là hai thứ khác nhau.”
Tả Thiên Thu trầm ngâm nhìn cây cung, gió trên đồng thổi phất mái tóc bạc, ông thẫn thờ nói: “Ta hy vọng con vĩnh viễn không phải rơi vào tuyệt cảnh như vậy. Người đi tới bước đường đó, bất luận chọn thế nào, đều sẽ chết cả.”
“Người đã cứu mấy vạn người Thiên Phi Khuyết, ” Tiêu Trì Dã nằm nhoài trên hàng rào, “sao người không muốn phong hào?”
Tả Thiên Thu cười lên, ông nói: “Bởi vì ta chết trận rồi.”
Khi Tiêu Trì Dã lớn đến mười mấy tuổi mới hiểu được lời của Tả Thiên Thu. Một trận Thiên Phi Khuyết, ái thê của Tả Thiên Thu bị bắt giữ, ông chỉ có thể mở cửa đầu hàng, hoặc đóng cửa tử chiến, chỉ được chọn một thứ.
Tả Thiên Thu không chọn bất cứ điều gì, ông đơn thương độc mã ra khỏi thành, giương cung bắn chết ái thê của mình.
Người ta nói mũi tiễn kia là lần bắn vững vàng nhất trong đời này của ông, giữa ngàn vạn người, đâm thẳng chỗ hiểm. Đêm hôm đó mưa rào như trút, không ai biết ông có thất thanh khóc rống hay không, cũng không ai biết ông đã trắng tóc tự khi nào. Đợi đến hừng đông binh đã lui, Tả Thiên Thu đứng trên xương cốt trắng xóa, nhận xác của thê tử.
Từ đây thanh danh “lôi trầm ngọc đài Tả Thiên Thu” dần vang xa, kẻ kính trọng ông, sau lưng cũng sẽ mắng ông. Một người tuyệt tình đến vậy, người thường chỉ cảm thấy ông là con thú dữ, thật giống như thể những người làm tướng quân bọn họ, trời sinh đã lãnh khốc vô tình như thế.
*lôi trầm ngọc đài: sấm sa đài ngọc
Tiêu Trì Dã rất yêu quý chiếc nhẫn này, nhưng hắn cũng rất sợ chiếc nhẫn này. Hắn sợ một ngày nào đó bản thân cũng sẽ rơi vào cảnh lựa chọn khó khăn, cho nên hắn chưa bao giờ dễ dàng nói yêu thích.
Thần Dương theo hắn lâu vậy rồi nhưng đến nay cũng không biết thứ hắn thích. Hắn thích rượu gì, thích ăn gì, mặc đồ gì, thật thật giả giả pha tạp vào nhau, không ai phân rõ được.
Ly Bắc, Ly Bắc!
Phảng phất chỉ có hai chữ này mới là mệnh môn mà hắn không cách nào che giấu. Hắn đã nếm trải tư vị bị người kiềm chế bởi dục vọng rồi, hắn làm sao có thể lại tìm phiền phức cho mình nữa.
Tiêu Trì Dã lặng lẽ ngồi dậy, nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên. Hắn giơ tay lên, dùng thêm chút lực là có thể bóp chết dục vọng này.
Thẩm Trạch Xuyên như đang rơi vào ác mộng, lúc y cau mày bên tóc mai toàn mồ hôi lạnh, trên lưng đã ươn ướt.
Tiêu Trì Dã cúi người nhìn y, thấy được một Thẩm Trạch Xuyên mà hắn chưa từng gặp bao giờ.
Thẩm Trạch Xuyên rơi trong biển máu, toàn thân ướt đẫm, y sờ một cái, là máu. Giấc mộng này mỗi một ngày, mỗi một ngày đều lặp lại, y cảm thấy mình sắp điên rồi.
Thẩm Trạch Xuyên bỗng khẽ co rúm lại mấy lần, đôi môi mím chặt chậm rãi hé mở, chảy mồ hôi lạnh nói mớ câu gì đó.
Y không được ai cứu giúp cả.
Tiêu Trì Dã như vừa tỉnh giấc chiêm bao, từ trong sự kiêng dè thâm trầm đạt được một chút gì đó khác. Hắn tỉ mẩn chăm chú nhìn Thẩm Trạch Xuyên, hệt một con thú lớn đang quan sát con mồi.
Thẩm Trạch Xuyên cũng không phải hoàn toàn kín kẽ, khi bọn họ đứng ngoài sự thăm dò và kiêng kỵ không nói rõ được kia, càng là sự đồng bệnh tương liên không thể nói rõ ràng.
Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy rất mệt mỏi, y đã không còn khóc lớn ở trong mơ nữa, cũng sẽ không còn ra sức víu thi thể nữa. Y nhận ra được cơn ác mộng, y biết Kỷ Mộ chết rồi.
Nhanh lên.
Thẩm Trạch Xuyên còn giống như một người lạnh lùng bàng quan.
Nhanh kết thúc đi.
Y bạo ngược, hung ác thúc giục, thậm chí muốn máu này xối càng nhiều hơn, muốn tuyết này rơi càng dày hơn. Còn muốn biểu diễn cơn ác mộng này thế nào nữa? Y đã không còn chút sợ hãi nào rồi, thân da thịt và cốt tủy này đều bị ngâm rữa rồi! Y là con chó hoang ăn thịt thối, nước bẩn và căm hận chỉ là minh chứng rằng y còn sống.
Thẩm Trạch Xuyên mở choàng mắt, giơ tay chặn lại lồng ngực Tiêu Trì Dã, trong nháy mắt ngắn ngủi, chảy mồ hôi lạnh bình tĩnh hỏi: “Không ngủ được sao?”
Ngực Tiêu Trì Dã rất nóng, cách lớp vải mỏng manh có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của bàn tay Thẩm Trạch Xuyên. Hắn nói: “Ăn no quá.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Đêm khuya mở mắt thấy người, ai yếu tim là bị hù chết rồi.”
“Ta nghe thấy ngươi đang gọi ta, ” Tiêu Trì Dã không đổi sắc nói, “thể nào cũng phải nghe cho rõ xem có phải đang mắng ta hay không.”
“Ta không mắng ngươi ở trong mộng.” Thẩm Trạch Xuyên bị nhiệt độ của người hắn nóng đến đầu ngón tay, muốn rụt về.
Nào ngờ Tiêu Trì Dã nhấn tay y lại, hỏi y: “Ngươi lạnh à?”
Hai bên tóc mai Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn ướt, y khẽ mỉm cười, nói: “Ừ, ta lạnh lắm.”
Y lại biến thành Thẩm Lan Chu vô cùng cám dỗ kia, y căn bản không quan tâm Tiêu Trì Dã có bị mê hoặc hay không, y trời sinh đã mang bản lãnh như vậy, y là người xấu.
Tiêu Trì Dã nắm chặt tay y, áp lên đầu giường, trong bóng tối này ngửi mùi của y, hắn nói: “Ngươi ngủ trên giường của ta, trong lòng biết rõ hàng đêm ta suy nghĩ gì. Ngươi nói ta lợi hại, Thẩm Lan Chu, người lợi hại là ngươi.”
“A… Vậy thì làm sao đây.” Giọng Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn hơi khàn, y nói như không hề gì, “Ta chẳng hề làm gì cả.”
“Ta muốn làm, ” Tiêu Trì Dã cúi đầu nhìn y chăm chú, “ta muốn làm.”
“Đổi cách khiến ta chết đi, ” Thẩm Trạch Xuyên tùy cho hắn siết chặt hai tay mình, “chết ở trên giường thì mất mặt quá.”
“Ta đổi ý rồi.” Tiêu Trì Dã dùng bàn tay còn lại vuốt mái tóc ướt của Thẩm Trạch Xuyên, như là đánh giá châu báu mình mới mua về, “Ta không muốn ngươi chết.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ta khuyên ngươi đừng cắn cái cổ này thì hơn.”
“Lan Chu, ” Tiêu Trì Dã gọi y như than thở, cười đùa nói, “ta không cắn, thì ngươi sẽ bỏ qua cho ta à?”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn.
Tiêu Trì Dã nói: “Dụ dỗ ta sướng sao?”
“Sướng, ” Thẩm Trạch Xuyên cảm thụ được Tiêu Trì Dã đang dần áp sát, “nhìn bộ dạng đáng thương bó tay bất lực của sói con, ta rất sung sướng.”
“Vậy chúng ta có thể càng thêm sung sướng.” Tiêu Trì Dã nói, “Thái hậu chịu nhịn như vậy, bà ta đáp ứng ngươi cái gì? Bỏ đi Lan Chu, ta cho ngươi nhiều hơn.”
“Ừm…” Thẩm Trạch Xuyên cười rộ lên, “Ta đoán thứ ngươi cho ta không bao gồm tự do. Tiêu nhị, sao ngươi chưa bao giờ biết, thứ ngươi muốn đều viết hết trong mắt ngươi. Bây giờ ngươi muốn khoá ta lại, đúng không?”
“Ta muốn làm một dây xích vàng.” Tiêu Trì Dã nói, “cái cổ này không đeo gì thì tiếc quá.”
“Xích chó ban đầu là dùng để xích sói đấy.” Thẩm Trạch Xuyên cùng hắn nghe được tiếng thở của nhau, nói, “Ta cũng muốn làm một dây xích vàng, chụp vào cổ ngươi, nói một câu kéo một lần.”
“Khỏi đi.” Tiêu Trì Dã nhíu mày, “Chút bổng lộc của ngươi có moi hết ra cũng không làm nổi.”
Chóp mũi hai người tựa hồ sắp chạm nhau, nhẫn của Tiêu Trì Dã miết trên cổ tay Thẩm Trạch Xuyên, nhấn khiến nơi ấy dần đỏ lên.
Tiêu Trì Dã nói: “Nếu đã — “
Thẩm Trạch Xuyên ngẩng cao đầu, hôn lên môi hắn. Môi mềm chạm nhau, mang theo chế giễu lành lạnh.
“Ngươi muốn điên không?” Ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên điên cuồng, y nỉ non, “Ngươi dám sao? Xé rách ta thử xem, Tiêu nhị, ta chẳng để ý đâu.”
Dây cung kéo căng của Tiêu Trì Dã đứt “phựt”, sóng lớn mãnh liệt kia ầm ầm trào ra. Trong sự chế giễu cùng kích động, hắn tàn nhẫn đè giữ người, hôn lại như muốn cắn chặt Thẩm Trạch Xuyên.
Sắc dục hoà vào sát cơ, cừu hận dây dưa thương hại. Hai người họ rốt cuộc ai đáng hận hơn, ai đáng thương hơn?
Trong nụ hôn ẩm ướt đầu lưỡi đan xen, Tiêu Trì Dã hôn Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên dùng hết sức mình đáp lại hắn. Giữa răng môi có tiếng liếm láp ám muội, dục vọng đã đốt rụi hai con người không bình thường.
Tiêu Trì Dã bỗng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cổ tay Thẩm Trạch Xuyến ra, hắn đỡ phần lưng y nâng lên, muốn thân mật không khoảng cách mà bù đắp cho nhau.
Căm hận lẫn nhau đi.
Nhiễm vết bẩn thuộc về mình lên nhau, khiến cho cừu hận cũng trở thành sợi dây kéo không thể đứt. Sống thế này quá đau khổ, rít gào trong đêm tối chỉ có mỗi một mình nghe, không bằng cắn xé cùng nhau, đẫm máu trở thành một nơi nương dựa vào.
Mệnh này đã đủ rách nát rồi.
*mệnh môn: theo đông y chỉ vùng giữa hai quả thận, được coi như căn nguyên duy trì hoạt động sống của con người >> không còn nghĩa khác, có thể tự hiểu là chỉ điểm yếu huyệt của một người
/282
|