Lý Kiến Hằng ném đồ xong lại ôm mặt nghẹn ngào.Tiêu Trì Dã quỳ nghiêng tránh đồ bị ném vỡ. Một hồi lâu sau, Lý Kiến Hằng hơi bình ổn tâm trạng mới nói: “Ngươi đứng dậy! Không cần quỳ, ngươi và ta là huynh đệ, làm thế lại xa lạ.”
Tiêu Trì Dã đứng dậy, nói: “Các lão chỉ là tính tình cương trực thôi.”
Lý Kiến Hằng sầu não uất ức, che mặt thật lâu mới nói: “… Bọn họ không một ngày nào là không đến đòi tiền, ta đều đồng ý. Ngân lượng liên tiếp chi ra ngoài ta cũng chưa từng nói cái gì. Mấy hôm nay ta cả ngày lo âu thấp thỏm, mất ăn mất ngủ, sống rất khổ sở. Bây giờ Hoa Tư Khiêm chết rồi, Kỷ Lôi cũng sắp bị chém. Ta muốn mấy ngày thư thả cũng không được sao? Sách An, ngươi không hề biết, ta ngồi ở chỗ này, bọn họ rất không vừa ý. Nếu thiên hạ này còn lựa chọn khác, bọn họ chắc chắn sẽ không cần đến ta.”
Hắn nói đến đây liền khó chịu.
“Nhưng ta đâu có muốn làm hoàng đế? Đẩy ta lên là bọn họ, bây giờ mắng chửi ta cũng là bọn họ! Ngự sử Đô sát viện suốt ngày nhìn ta chòng chọc, ta ra ngoài thưởng hoa, bọn họ cũng phải dâng tấu chương ra vẻ nho nhã để mắng ta! Một tên thái giám, giết thì giết rồi, nhưng Hải Nhân Thời lão, tại sao không thể cho ta chút thể diện hả? Dù gì ta cũng là hoàng đế Đại Chu!”
Lý Kiến Hằng càng nói càng tức, nhưng trên bàn hết đồ để đập rồi, hắn tức giận đấm xuống đùi mình.
“Lão nói Mộ Như thành người hạ lưu, bọn họ thì là người thanh cao gì hả! Trước kia chúng ta ở phố lớn Đông Long uống rượu, những kẻ này ai mà không trông đạo mạo lẫm liệt, kết quả cởi quần ra đều là đồ khốn kiếp! Mộ Như vốn là người mà ta chọn từ gia đình thuần khiết, nếu không phải cẩu vật Tiểu Phúc Tử kia chen giữa gây chuyện, nàng có thể rơi vào tay Phan tặc sao? Lòng ta cũng đau nát mất!
Lý Kiến Hằng trút hết oán giận ra, Tiêu Trì Dã chỉ nghe không nói. Đợi đến khi hắn dừng lại, phẫn nộ đã tiêu mất hơn nửa.
“Nếu như bọn họ thật sự coi ta là hoàng đế, kính ta một phần, ta cũng chịu chăm chỉ hiếu học. Hoàng huynh giao phó vạn dặm giang sơn cho ta, ta cũng muốn làm một quân chủ thịnh thế.” Lý Kiến Hằng ủy khuất nói, “… nhất định là Hải Nhân Thời coi thường ta.”
Lúc này Tiêu Trì Dã mới nói: “Hoàn toàn ngược lại, các lão là bởi mang nhiều kỳ vọng với hoàng thượng nên mới dám nói nghiêm như vậy. Hoàng thượng tuyệt đối không nên giữ khúc mắc trong lòng. Phải biết rằng Hải các lão đối xử với ‘ngọc thô Nguyên Trác’ Diêu Ôn Ngọc kia cũng nghiêm nghị hà khắc.”
Lý Kiến Hằng bán tín bán nghi hỏi: “Thật chứ?”
Tiêu Trì Dã nói: “Nếu không như vậy, vì sao hôm nay các lão phải giết Song Lộc?”
Lý Kiến Hằng ngẫm nghĩ chốc lát, nói: “…Cũng phải.”
Nếu như Hải Lương Nghi không coi trọng hắn, sao mỗi một chuyện đều dò hỏi hắn?
Lý Kiến Hằng nghĩ lại mấy ngày đầu hắn mới đăng cơ đó, thái hậu thường hay đưa điểm tâm cho hắn. Sau khi Hải Lương Nghi biết được, ông liền đặc biệt tự dặn dò hắn, bảo hắn nên đổi thìa đũa thành đồ bạc hết. (Để tránh độc)
Hải Lương Nghi là người cứng nhắc, cũng là người nghiêm túc thận trọng. Nhưng ông khác Hoa Tư Khiêm, ông không có môn đồ, ông chỉ có một học sinh là Diêu Ôn Ngọc. Hải Lương Nghi vì tránh hiềm nghi mà dù tài học Diêu Ôn Ngọc cao như vậy nhưng đến nay vẫn chưa đi vào làm quan. Ông trong nội các chưa bao giờ kết đảng, trên bãi săn Nam Lâm được ăn cả ngã về không, người lao ra cứu Hàm Đức đế cũng chỉ có mình ông.
Ông là cô thần trong sách vở nói, đỉnh cao sườn dốc, vạn nhẫn không cành*.
*bắt nguồn từ câu tả cây tùng, ý chỉ nhân phẩm chính trực
Lúc Lý Kiến Hằng đang hồi tưởng, Tiêu Trì Dã cũng có suy nghĩ.
Lý Kiến Hằng đã nói một câu đúng, đó là thế gian này phàm có lựa chọn khác, hôm nay người leo lên ghế rồng sẽ không phải Lý Kiến Hằng hắn. Nhưng đến Hàm Đức đế cũng chẳng có cách nào, có lẽ Lý Kiến Hằng chính là người được chọn duy nhất trong thiên hạ này rồi.
Nếu bọn họ nâng đỡ hắn, thì nhất định phải giáo dẫn hắn. Đại Chu bây giờ vận nước gian nguy, Khuất Đô nhìn như sóng gió mới lặng, kì thực sóng gió lại đã xô lên một lần nữa.
Những trung thần lòng son đứng đầu là Hải Lương Nghi đang nhìn vào Lý Kiến Hằng. Trong mắt bọn họ có thể hắn chính là miếng gỗ mục, nhưng Hải Lương Nghi giơ hai tay mình lên, dùng sống lưng tuổi già chống đỡ Lý Kiến Hằng, muốn hắn cố gắng đi tiếp, muốn hắn quay về chính đạo, muốn hắn làm một đế vương có thể lưu danh.
Trước nay Tiêu Trì Dã không hợp với văn thần bởi vì Khuất Đô kiêng kỵ binh quyền biên thuỳ. Những người này vừa là lao tù vô hình vây chặt hắn, lại vừa là xương cứng chống đỡ cho Đại Chu tập tễnh tiến lên phía trước.
Võ tướng không sợ chết, bởi vì không thể nào.
Văn thần không sợ chết, bởi vì không tùy tiện.
Lý Kiến Hằng đã quen khúm núm nịnh bợ rồi, chính lúc này mới cần Hải Lương Nghi đủ khả năng làm một người thầy nghiêm khắc chỉ rõ tốt xấu như vậy.
“Mộ nương tử chưa có danh phận, nếu như hoàng thượng thật sự có lòng, chi bằng ngồi xuống tâm sự cùng các lão. Đại Chu đang lúc cần hoàng tự nối dõi, chỉ cần hoàng thượng xử sự đủ chân thành, các lão nhất định sẽ không thờ ơ qua loa đâu.” Cuối cùng Tiêu Trì Dã nói, “Về phần Kỷ Lôi và Phan Như Quý, nghe nói Đại lý tự vẫn chưa xử sao?”
Giờ trong đầu Lý Kiến Hằng đang ngập tràn điểm tốt của Hải Lương Nghi, tâm tư trôi xa gật đầu nói: “Sổ sách không khớp, còn phải tái thẩm…”
***
Đông châu trống rỗng, lúc Thẩm Trạch Xuyên móc vải mịn ra, chữ viết đã bị nước làm nhoè mờ không rõ rồi. Y đốt rụi tấm vải đi.
Đêm qua mọi cử động của Tiêu Trì Dã đều ở trước mắt y. Người này có thể mò tới đông châu nhưng không thể nào thấy được bên trong viết cái gì. Nhất định Tiêu Trì Dã đã nổi lòng nghi ngờ. Câu hắn hỏi ở núi Phong kia, Thẩm Trạch Xuyên đáp sai mất rồi. Ngay cả lai lịch của khoản tiền cho Cấm quân Tiêu Trì Dã cũng nói cho y, nghĩa là đang chờ y nói thật với hắn, nhưng mà y lại phủ nhận chắc chắn như vậy.
Thẩm Trạch Xuyên đun thuốc, uống một hơi cạn sạch. Vị đắng tràn ngập trong khoang miệng. Thẩm Trạch Xuyên ngậm vị đắng này, như là thống khổ mà mỗi ngày mỗi đêm đều nghĩ về. Nuốt hết rồi, y bật cười trào phúng, lau khoé miệng, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Y lại nằm mơ.
Hố trời Trà Thạch trong mộng vẫn là gió lạnh gào rít, y không còn nằm dưới đáy mà cô độc đứng trên miệng hố, quan sát bốn vạn quân sĩ như đám kiến hôi đang giãy dụa cầu sống.
Kỵ binh Biên Sa vẫn vây quanh hố trời như thuỷ triều trong màn đêm đen kịt. Bọn chúng ùn ùn kéo đến nuốt sống cơ hội sinh tồn của thủ bị quân Trung Bác, biến nơi này trở thành lò sát sinh.
Bên trong đống xương khô như đợt sóng cuồn cuộn duỗi ra một cánh tay. Kỷ Mộ như con rối, thò ra nửa người trên bị cắm đầy mũi tên dài, nghẹn ngào nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Ca đau quá…”
Thẩm Trạch Xuyên lại như tượng đất, không nhúc nhích được, y gọi không ra tiếng. Y thở dồn dập, túa mồ hôi lạnh như mưa, cắn chặt răng.
Kỵ binh Biên Sa đi đầu mang mũ sắt, tóc tung bay theo gió đã biến thành màu đỏ thẫm trong ác mộng ngày qua ngày của Thẩm Trạch Xuyên. Hắn nhấc cánh tay, thong dong chỉ vào hố trời, sau lưng là mưa mũi tên như châu chấu dồn dập lao xuống, lít nha lít nhít xuyên vào thân người, đâm thủng da thịt, toé lên máu nóng.
Tuyết lớn đầy trời cũng biến thành màu đỏ, Thẩm Trạch Xuyên nhìn Kỷ Mộ rơi xuống đống thịt nát, bị sóng lớn đỏ au sền sệt nuốt chửng.
Tay y nguội lạnh, máu cũng nguội lạnh.
Thẩm Trạch Xuyên tỉnh lại.
Y như chẳng có chuyện gì xảy ra, ngồi dậy, quay lưng lại với ánh trăng tràn bên cửa sổ. Y cúi đầu tĩnh lại chốc lát, xuống giường mặc quần áo.
Cận vệ ẩn nấp ở trạch viện quan sát Thẩm Trạch Xuyên ra khỏi phòng, sau khi dùng cơm thì bước vào nhà tắm.
Sau nửa canh giờ, cận vệ nhìn chằm chằm không chớp mắt nhíu mày lại, hỏi người bên trên: “Sao mà hắn vẫn chưa hề ra thế?”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng cảm thấy không ổn. Lúc cận vệ nhảy vào nhà tắm chỉ nhìn thấy quần áo được gấp lại chỉnh tề, còn Thẩm Trạch Xuyên thì không thấy tăm hơi từ lâu rồi.
Hề Hồng Hiên đã bao trọn Bất Nhị lâu, đang đãi người dùng trà. Hắn ngồi lâu thấy mót liền đứng dậy đi nhà xí. Người vừa ra khỏi cửa phòng, chưa đi được mấy bước trên hành lang thì bị vỗ một cái.
Hề Hồng Hiên quay đầu lại, suýt nữa lui vài bước, nói: “Ngươi làm sao… làm sao xuất quỷ nhập thần thế!”
“Gần đây bận rộn.” Thẩm Trạch Xuyên tiện tay hắt trà nguội, “Đại Lý tự qua tam thẩm tra, mãi chưa xử Kỷ Lôi và Phan Như Quý là vì Hải Lương Nghi và Tiết Tu Trác đều không thể moi ra được gì từ miệng hai kẻ này hả?”
Hề Hồng Hiên nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Ngươi muốn giết Kỷ Lôi, nhưng mà trước con mắt mọi người, định làm kiểu gì? Án Hoa đảng liên luỵ rộng, sợ là không ít người dính líu hai kẻ này rồi. Hải Lương Nghi đề phòng bọn họ chết bất đắc kỳ tử nên sai người canh phòng nghiêm ngặt cực. Ngươi không động tay được đâu.”
“Ta không động tay, ” Thẩm Trạch Xuyên trào phúng cười với Hề Hồng Hiên, “nhưng ta có cách khiến Kỷ Lôi mở miệng.”
Hề Hồng Hiên nhìn y hồi lâu, tự mình rót trà cho y, hỏi: “… Cách gì?”
Thẩm Trạch Xuyên nhấp trà, nói: “Đưa ta gặp Kỷ Lôi.”
***
Kỷ Lôi đã chịu cực hình mấy ngày liền, đầu tóc hắn rối bù, chân để trần, đeo gông xiềng nằm bò trong ngục. Hắn nghe có người đi tới, sau đó mở cửa ngục ra, trùm lên đầu của hắn, lôi hắn ra ngoài.
Kỷ Lôi bị đẩy lên xe ngựa, qua chốc lát lại bị ném xuống đất. Bốn phía yên tĩnh, chỉ có góc tường đang tí tách tiếng nước đọng.
Kỷ Lôi bò dậy từ dưới đất, túm túi vải đen hỏi: “Ai?”
Nước mưa “đốp” bắn tóe vỡ tan, không người đáp lại.
Kỷ Lôi lạnh cả người, hắn chống cánh tay, thăm dò: “… Hải các lão?”
Nhưng vẫn không có ai trả lời.
Cổ họng Kỷ Lôi trượt, lết đầu gối về phía trước lại va phải song sắt. Hắn lần mò, giữ thân mình vững, la lên: “Không phải Hải các lão, thì là Tiết Tu Trác! Hôm nay lại muốn dùng cách gì dằn vặt ta? Cứ việc đi!”
“… Nói đi, tại sao không nói?!”
“Là ai, rốt cuộc là ai? Ngươi muốn làm gì… Ngươi cho rằng ngươi không nói gì, ta liền sợ chắc? Ta không sợ… Ta không sợ!”
Kỷ Lôi cúi đầu dùng cánh tay cọ rơi túi vải trùm đầu, di chuyển con ngươi, nhìn thấy ngay phía trước có một người đang ngồi trên ghế, là Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên mặc một thân đồ trắng, gác tay lên ghế tựa, chống đầu khuôn mặt vô cảm nhìn chằm chằm Kỷ Lôi.
Kỷ Lôi tràn ra tiếng cười từ cổ họng, hắn víu lấy rào chắn, dồn cơ mặt, gằn giọng nói: “Là ngươi à… chó hoang Trung Bác. Nghiệt súc tìm sư thúc ngươi làm gì, thay Kỷ Cương báo thù, hay là thay chính ngươi báo thù?”
Thẩm Trạch Xuyên không nói một lời, cặp mắt ẩn tình kia đã tiêu mất ý cười, chỉ còn cái nhìn kỹ nặng nề, đen sẫm.
Kỷ Lôi thậm chí không tìm được nỗi “hận” ở trong đó. Hắn cảm thấy đang ngồi ở kia không phải là một người sống có máu có thịt, mà là con chó nhà có tang hung dữ đói khát, đã bắt đầu uống máu ăn thịt người.
Kỷ Lôi trầm ánh mắt, căm hận nói: “Kỷ gia mất đời sau, kẻ làm đứt đoạn mạch họ của Kỷ Cương là ngươi. Ngươi nhìn ta làm gì? Thẩm Trạch Xuyên, người giết Kỷ Mộ là Thẩm thị các ngươi, giày xéo Hoa Sính Đình cũng là Thẩm thị các ngươi. Ngươi sống lâu như vậy rồi, làm sao ngươi đối diện chính mình vậy? Ngươi là ác quỷ dưới mấy vạn oan hồn, ngươi là thứ nối dài của Thẩm Vệ tham sống sợ chết, ngươi đáng bị vạn đao lăng trì…”
Kỷ Lôi nén giọng cười lên, có vẻ điên cuồng.
“Ngươi tưởng ta sẽ sợ ngươi? Dã tạp chủng không ai thèm đếm xỉa, ngươi cởi quần đi theo Tiêu nhị là có được ngày tháng tươi đẹp rồi chắc? Ha ha!”
Thẩm Trạch Xuyên cũng cười.
Kỷ Lôi dần thôi cười, hắn nói một cách lạnh lùng: “Nực cười ư? Hoàn cảnh hôm nay của ta, cũng là hoàn cảnh sau này của ngươi.”
Thẩm Trạch Xuyên thả chân xuống, dựa vào ghế như đang suy tư, nói: “Ta sợ thật đấy.”
Y vừa mở miệng đã mang theo trào phúng nhẹ nhàng.
“Ác quỷ, tạp chủng, chó hoang, nghiệt súc.” Thẩm Trạch Xuyên đứng dậy, ngồi xổm ngoài rào chắn, dần dần cười ra tiếng trước mặt Kỷ Lôi, y điên cuồng mà khắc chế nói, “Ngươi nói đúng, đó đều là ta. Ta chính là ác quỷ bò ra từ hố Trà Thạch, tạp chủng sau khi Thẩm Vệ tự thiêu còn lưu lại, chó hoang không nhà để về, nghiệt súc ngàn người thóa mạ. Ngươi hiểu ta như vậy, sư thúc, ta thật quá vui mừng.”
Kỷ Lôi không thể nhịn được run rẩy.
Thẩm Trạch Xuyên liếc nhìn hắn, ánh mắt càng nham hiểm hơn hắn năm đó, phảng phất bên dưới lớp da kinh diễm này là một người đã chết, thứ đang sống tiếp chỉ là một con thú không biết họ tên.
“Năm năm trước, ” Thẩm Trạch Xuyên tới gần rào chắn, ngắm vẻ mặt sợ hãi của Kỷ Lôi, nhẹ nhàng nói, “quỳ ở đây chính là ta nhỉ? Ngày ấy ngươi đưa ta vào chùa Chiêu Tội, đã nói với ta cái gì?”
Cổ họng Kỷ Lôi lạnh lẽo, hắn muốn trả lời nhưng không nói ra được.
“Ta thành tâm cảm tạ và khắc ghi ân tình của chư vị.” Thẩm Trạch Xuyên thành kính nói, “mỗi một ngày, mỗi một đêm.”
Tiêu Trì Dã đứng dậy, nói: “Các lão chỉ là tính tình cương trực thôi.”
Lý Kiến Hằng sầu não uất ức, che mặt thật lâu mới nói: “… Bọn họ không một ngày nào là không đến đòi tiền, ta đều đồng ý. Ngân lượng liên tiếp chi ra ngoài ta cũng chưa từng nói cái gì. Mấy hôm nay ta cả ngày lo âu thấp thỏm, mất ăn mất ngủ, sống rất khổ sở. Bây giờ Hoa Tư Khiêm chết rồi, Kỷ Lôi cũng sắp bị chém. Ta muốn mấy ngày thư thả cũng không được sao? Sách An, ngươi không hề biết, ta ngồi ở chỗ này, bọn họ rất không vừa ý. Nếu thiên hạ này còn lựa chọn khác, bọn họ chắc chắn sẽ không cần đến ta.”
Hắn nói đến đây liền khó chịu.
“Nhưng ta đâu có muốn làm hoàng đế? Đẩy ta lên là bọn họ, bây giờ mắng chửi ta cũng là bọn họ! Ngự sử Đô sát viện suốt ngày nhìn ta chòng chọc, ta ra ngoài thưởng hoa, bọn họ cũng phải dâng tấu chương ra vẻ nho nhã để mắng ta! Một tên thái giám, giết thì giết rồi, nhưng Hải Nhân Thời lão, tại sao không thể cho ta chút thể diện hả? Dù gì ta cũng là hoàng đế Đại Chu!”
Lý Kiến Hằng càng nói càng tức, nhưng trên bàn hết đồ để đập rồi, hắn tức giận đấm xuống đùi mình.
“Lão nói Mộ Như thành người hạ lưu, bọn họ thì là người thanh cao gì hả! Trước kia chúng ta ở phố lớn Đông Long uống rượu, những kẻ này ai mà không trông đạo mạo lẫm liệt, kết quả cởi quần ra đều là đồ khốn kiếp! Mộ Như vốn là người mà ta chọn từ gia đình thuần khiết, nếu không phải cẩu vật Tiểu Phúc Tử kia chen giữa gây chuyện, nàng có thể rơi vào tay Phan tặc sao? Lòng ta cũng đau nát mất!
Lý Kiến Hằng trút hết oán giận ra, Tiêu Trì Dã chỉ nghe không nói. Đợi đến khi hắn dừng lại, phẫn nộ đã tiêu mất hơn nửa.
“Nếu như bọn họ thật sự coi ta là hoàng đế, kính ta một phần, ta cũng chịu chăm chỉ hiếu học. Hoàng huynh giao phó vạn dặm giang sơn cho ta, ta cũng muốn làm một quân chủ thịnh thế.” Lý Kiến Hằng ủy khuất nói, “… nhất định là Hải Nhân Thời coi thường ta.”
Lúc này Tiêu Trì Dã mới nói: “Hoàn toàn ngược lại, các lão là bởi mang nhiều kỳ vọng với hoàng thượng nên mới dám nói nghiêm như vậy. Hoàng thượng tuyệt đối không nên giữ khúc mắc trong lòng. Phải biết rằng Hải các lão đối xử với ‘ngọc thô Nguyên Trác’ Diêu Ôn Ngọc kia cũng nghiêm nghị hà khắc.”
Lý Kiến Hằng bán tín bán nghi hỏi: “Thật chứ?”
Tiêu Trì Dã nói: “Nếu không như vậy, vì sao hôm nay các lão phải giết Song Lộc?”
Lý Kiến Hằng ngẫm nghĩ chốc lát, nói: “…Cũng phải.”
Nếu như Hải Lương Nghi không coi trọng hắn, sao mỗi một chuyện đều dò hỏi hắn?
Lý Kiến Hằng nghĩ lại mấy ngày đầu hắn mới đăng cơ đó, thái hậu thường hay đưa điểm tâm cho hắn. Sau khi Hải Lương Nghi biết được, ông liền đặc biệt tự dặn dò hắn, bảo hắn nên đổi thìa đũa thành đồ bạc hết. (Để tránh độc)
Hải Lương Nghi là người cứng nhắc, cũng là người nghiêm túc thận trọng. Nhưng ông khác Hoa Tư Khiêm, ông không có môn đồ, ông chỉ có một học sinh là Diêu Ôn Ngọc. Hải Lương Nghi vì tránh hiềm nghi mà dù tài học Diêu Ôn Ngọc cao như vậy nhưng đến nay vẫn chưa đi vào làm quan. Ông trong nội các chưa bao giờ kết đảng, trên bãi săn Nam Lâm được ăn cả ngã về không, người lao ra cứu Hàm Đức đế cũng chỉ có mình ông.
Ông là cô thần trong sách vở nói, đỉnh cao sườn dốc, vạn nhẫn không cành*.
*bắt nguồn từ câu tả cây tùng, ý chỉ nhân phẩm chính trực
Lúc Lý Kiến Hằng đang hồi tưởng, Tiêu Trì Dã cũng có suy nghĩ.
Lý Kiến Hằng đã nói một câu đúng, đó là thế gian này phàm có lựa chọn khác, hôm nay người leo lên ghế rồng sẽ không phải Lý Kiến Hằng hắn. Nhưng đến Hàm Đức đế cũng chẳng có cách nào, có lẽ Lý Kiến Hằng chính là người được chọn duy nhất trong thiên hạ này rồi.
Nếu bọn họ nâng đỡ hắn, thì nhất định phải giáo dẫn hắn. Đại Chu bây giờ vận nước gian nguy, Khuất Đô nhìn như sóng gió mới lặng, kì thực sóng gió lại đã xô lên một lần nữa.
Những trung thần lòng son đứng đầu là Hải Lương Nghi đang nhìn vào Lý Kiến Hằng. Trong mắt bọn họ có thể hắn chính là miếng gỗ mục, nhưng Hải Lương Nghi giơ hai tay mình lên, dùng sống lưng tuổi già chống đỡ Lý Kiến Hằng, muốn hắn cố gắng đi tiếp, muốn hắn quay về chính đạo, muốn hắn làm một đế vương có thể lưu danh.
Trước nay Tiêu Trì Dã không hợp với văn thần bởi vì Khuất Đô kiêng kỵ binh quyền biên thuỳ. Những người này vừa là lao tù vô hình vây chặt hắn, lại vừa là xương cứng chống đỡ cho Đại Chu tập tễnh tiến lên phía trước.
Võ tướng không sợ chết, bởi vì không thể nào.
Văn thần không sợ chết, bởi vì không tùy tiện.
Lý Kiến Hằng đã quen khúm núm nịnh bợ rồi, chính lúc này mới cần Hải Lương Nghi đủ khả năng làm một người thầy nghiêm khắc chỉ rõ tốt xấu như vậy.
“Mộ nương tử chưa có danh phận, nếu như hoàng thượng thật sự có lòng, chi bằng ngồi xuống tâm sự cùng các lão. Đại Chu đang lúc cần hoàng tự nối dõi, chỉ cần hoàng thượng xử sự đủ chân thành, các lão nhất định sẽ không thờ ơ qua loa đâu.” Cuối cùng Tiêu Trì Dã nói, “Về phần Kỷ Lôi và Phan Như Quý, nghe nói Đại lý tự vẫn chưa xử sao?”
Giờ trong đầu Lý Kiến Hằng đang ngập tràn điểm tốt của Hải Lương Nghi, tâm tư trôi xa gật đầu nói: “Sổ sách không khớp, còn phải tái thẩm…”
***
Đông châu trống rỗng, lúc Thẩm Trạch Xuyên móc vải mịn ra, chữ viết đã bị nước làm nhoè mờ không rõ rồi. Y đốt rụi tấm vải đi.
Đêm qua mọi cử động của Tiêu Trì Dã đều ở trước mắt y. Người này có thể mò tới đông châu nhưng không thể nào thấy được bên trong viết cái gì. Nhất định Tiêu Trì Dã đã nổi lòng nghi ngờ. Câu hắn hỏi ở núi Phong kia, Thẩm Trạch Xuyên đáp sai mất rồi. Ngay cả lai lịch của khoản tiền cho Cấm quân Tiêu Trì Dã cũng nói cho y, nghĩa là đang chờ y nói thật với hắn, nhưng mà y lại phủ nhận chắc chắn như vậy.
Thẩm Trạch Xuyên đun thuốc, uống một hơi cạn sạch. Vị đắng tràn ngập trong khoang miệng. Thẩm Trạch Xuyên ngậm vị đắng này, như là thống khổ mà mỗi ngày mỗi đêm đều nghĩ về. Nuốt hết rồi, y bật cười trào phúng, lau khoé miệng, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Y lại nằm mơ.
Hố trời Trà Thạch trong mộng vẫn là gió lạnh gào rít, y không còn nằm dưới đáy mà cô độc đứng trên miệng hố, quan sát bốn vạn quân sĩ như đám kiến hôi đang giãy dụa cầu sống.
Kỵ binh Biên Sa vẫn vây quanh hố trời như thuỷ triều trong màn đêm đen kịt. Bọn chúng ùn ùn kéo đến nuốt sống cơ hội sinh tồn của thủ bị quân Trung Bác, biến nơi này trở thành lò sát sinh.
Bên trong đống xương khô như đợt sóng cuồn cuộn duỗi ra một cánh tay. Kỷ Mộ như con rối, thò ra nửa người trên bị cắm đầy mũi tên dài, nghẹn ngào nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Ca đau quá…”
Thẩm Trạch Xuyên lại như tượng đất, không nhúc nhích được, y gọi không ra tiếng. Y thở dồn dập, túa mồ hôi lạnh như mưa, cắn chặt răng.
Kỵ binh Biên Sa đi đầu mang mũ sắt, tóc tung bay theo gió đã biến thành màu đỏ thẫm trong ác mộng ngày qua ngày của Thẩm Trạch Xuyên. Hắn nhấc cánh tay, thong dong chỉ vào hố trời, sau lưng là mưa mũi tên như châu chấu dồn dập lao xuống, lít nha lít nhít xuyên vào thân người, đâm thủng da thịt, toé lên máu nóng.
Tuyết lớn đầy trời cũng biến thành màu đỏ, Thẩm Trạch Xuyên nhìn Kỷ Mộ rơi xuống đống thịt nát, bị sóng lớn đỏ au sền sệt nuốt chửng.
Tay y nguội lạnh, máu cũng nguội lạnh.
Thẩm Trạch Xuyên tỉnh lại.
Y như chẳng có chuyện gì xảy ra, ngồi dậy, quay lưng lại với ánh trăng tràn bên cửa sổ. Y cúi đầu tĩnh lại chốc lát, xuống giường mặc quần áo.
Cận vệ ẩn nấp ở trạch viện quan sát Thẩm Trạch Xuyên ra khỏi phòng, sau khi dùng cơm thì bước vào nhà tắm.
Sau nửa canh giờ, cận vệ nhìn chằm chằm không chớp mắt nhíu mày lại, hỏi người bên trên: “Sao mà hắn vẫn chưa hề ra thế?”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng cảm thấy không ổn. Lúc cận vệ nhảy vào nhà tắm chỉ nhìn thấy quần áo được gấp lại chỉnh tề, còn Thẩm Trạch Xuyên thì không thấy tăm hơi từ lâu rồi.
Hề Hồng Hiên đã bao trọn Bất Nhị lâu, đang đãi người dùng trà. Hắn ngồi lâu thấy mót liền đứng dậy đi nhà xí. Người vừa ra khỏi cửa phòng, chưa đi được mấy bước trên hành lang thì bị vỗ một cái.
Hề Hồng Hiên quay đầu lại, suýt nữa lui vài bước, nói: “Ngươi làm sao… làm sao xuất quỷ nhập thần thế!”
“Gần đây bận rộn.” Thẩm Trạch Xuyên tiện tay hắt trà nguội, “Đại Lý tự qua tam thẩm tra, mãi chưa xử Kỷ Lôi và Phan Như Quý là vì Hải Lương Nghi và Tiết Tu Trác đều không thể moi ra được gì từ miệng hai kẻ này hả?”
Hề Hồng Hiên nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Ngươi muốn giết Kỷ Lôi, nhưng mà trước con mắt mọi người, định làm kiểu gì? Án Hoa đảng liên luỵ rộng, sợ là không ít người dính líu hai kẻ này rồi. Hải Lương Nghi đề phòng bọn họ chết bất đắc kỳ tử nên sai người canh phòng nghiêm ngặt cực. Ngươi không động tay được đâu.”
“Ta không động tay, ” Thẩm Trạch Xuyên trào phúng cười với Hề Hồng Hiên, “nhưng ta có cách khiến Kỷ Lôi mở miệng.”
Hề Hồng Hiên nhìn y hồi lâu, tự mình rót trà cho y, hỏi: “… Cách gì?”
Thẩm Trạch Xuyên nhấp trà, nói: “Đưa ta gặp Kỷ Lôi.”
***
Kỷ Lôi đã chịu cực hình mấy ngày liền, đầu tóc hắn rối bù, chân để trần, đeo gông xiềng nằm bò trong ngục. Hắn nghe có người đi tới, sau đó mở cửa ngục ra, trùm lên đầu của hắn, lôi hắn ra ngoài.
Kỷ Lôi bị đẩy lên xe ngựa, qua chốc lát lại bị ném xuống đất. Bốn phía yên tĩnh, chỉ có góc tường đang tí tách tiếng nước đọng.
Kỷ Lôi bò dậy từ dưới đất, túm túi vải đen hỏi: “Ai?”
Nước mưa “đốp” bắn tóe vỡ tan, không người đáp lại.
Kỷ Lôi lạnh cả người, hắn chống cánh tay, thăm dò: “… Hải các lão?”
Nhưng vẫn không có ai trả lời.
Cổ họng Kỷ Lôi trượt, lết đầu gối về phía trước lại va phải song sắt. Hắn lần mò, giữ thân mình vững, la lên: “Không phải Hải các lão, thì là Tiết Tu Trác! Hôm nay lại muốn dùng cách gì dằn vặt ta? Cứ việc đi!”
“… Nói đi, tại sao không nói?!”
“Là ai, rốt cuộc là ai? Ngươi muốn làm gì… Ngươi cho rằng ngươi không nói gì, ta liền sợ chắc? Ta không sợ… Ta không sợ!”
Kỷ Lôi cúi đầu dùng cánh tay cọ rơi túi vải trùm đầu, di chuyển con ngươi, nhìn thấy ngay phía trước có một người đang ngồi trên ghế, là Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên mặc một thân đồ trắng, gác tay lên ghế tựa, chống đầu khuôn mặt vô cảm nhìn chằm chằm Kỷ Lôi.
Kỷ Lôi tràn ra tiếng cười từ cổ họng, hắn víu lấy rào chắn, dồn cơ mặt, gằn giọng nói: “Là ngươi à… chó hoang Trung Bác. Nghiệt súc tìm sư thúc ngươi làm gì, thay Kỷ Cương báo thù, hay là thay chính ngươi báo thù?”
Thẩm Trạch Xuyên không nói một lời, cặp mắt ẩn tình kia đã tiêu mất ý cười, chỉ còn cái nhìn kỹ nặng nề, đen sẫm.
Kỷ Lôi thậm chí không tìm được nỗi “hận” ở trong đó. Hắn cảm thấy đang ngồi ở kia không phải là một người sống có máu có thịt, mà là con chó nhà có tang hung dữ đói khát, đã bắt đầu uống máu ăn thịt người.
Kỷ Lôi trầm ánh mắt, căm hận nói: “Kỷ gia mất đời sau, kẻ làm đứt đoạn mạch họ của Kỷ Cương là ngươi. Ngươi nhìn ta làm gì? Thẩm Trạch Xuyên, người giết Kỷ Mộ là Thẩm thị các ngươi, giày xéo Hoa Sính Đình cũng là Thẩm thị các ngươi. Ngươi sống lâu như vậy rồi, làm sao ngươi đối diện chính mình vậy? Ngươi là ác quỷ dưới mấy vạn oan hồn, ngươi là thứ nối dài của Thẩm Vệ tham sống sợ chết, ngươi đáng bị vạn đao lăng trì…”
Kỷ Lôi nén giọng cười lên, có vẻ điên cuồng.
“Ngươi tưởng ta sẽ sợ ngươi? Dã tạp chủng không ai thèm đếm xỉa, ngươi cởi quần đi theo Tiêu nhị là có được ngày tháng tươi đẹp rồi chắc? Ha ha!”
Thẩm Trạch Xuyên cũng cười.
Kỷ Lôi dần thôi cười, hắn nói một cách lạnh lùng: “Nực cười ư? Hoàn cảnh hôm nay của ta, cũng là hoàn cảnh sau này của ngươi.”
Thẩm Trạch Xuyên thả chân xuống, dựa vào ghế như đang suy tư, nói: “Ta sợ thật đấy.”
Y vừa mở miệng đã mang theo trào phúng nhẹ nhàng.
“Ác quỷ, tạp chủng, chó hoang, nghiệt súc.” Thẩm Trạch Xuyên đứng dậy, ngồi xổm ngoài rào chắn, dần dần cười ra tiếng trước mặt Kỷ Lôi, y điên cuồng mà khắc chế nói, “Ngươi nói đúng, đó đều là ta. Ta chính là ác quỷ bò ra từ hố Trà Thạch, tạp chủng sau khi Thẩm Vệ tự thiêu còn lưu lại, chó hoang không nhà để về, nghiệt súc ngàn người thóa mạ. Ngươi hiểu ta như vậy, sư thúc, ta thật quá vui mừng.”
Kỷ Lôi không thể nhịn được run rẩy.
Thẩm Trạch Xuyên liếc nhìn hắn, ánh mắt càng nham hiểm hơn hắn năm đó, phảng phất bên dưới lớp da kinh diễm này là một người đã chết, thứ đang sống tiếp chỉ là một con thú không biết họ tên.
“Năm năm trước, ” Thẩm Trạch Xuyên tới gần rào chắn, ngắm vẻ mặt sợ hãi của Kỷ Lôi, nhẹ nhàng nói, “quỳ ở đây chính là ta nhỉ? Ngày ấy ngươi đưa ta vào chùa Chiêu Tội, đã nói với ta cái gì?”
Cổ họng Kỷ Lôi lạnh lẽo, hắn muốn trả lời nhưng không nói ra được.
“Ta thành tâm cảm tạ và khắc ghi ân tình của chư vị.” Thẩm Trạch Xuyên thành kính nói, “mỗi một ngày, mỗi một đêm.”
/282
|