Công tử bạch y phát cháo ngoài thành rốt cuộc là ai, vô số dân chúng trong ngoài thành tranh nhau suy đoán. Có người nói là phụ tá của Chu Quế, có kẻ nói là người cháu ở xa của Khổng Lĩnh, truyền đến truyền đi đều không có lời giải thích xác thực. Mãi đến tận sau khi Thẩm Trạch Xuyên rời thành, thân phận con thứ tám của Thẩm thị mới lan truyền nhanh chóng, nhất thời trở thành chuyện sôi nổi bàn luận ở Trà Châu.
So với gió bão dư luận trong thành, đường về của Thẩm Trạch Xuyên rất yên tĩnh, thậm chí có thể nói là im hơi lặng tiếng. Bọn họ dọc theo đường lớn trở về, không hề vội vã.
Bởi vì khi Thẩm Trạch Xuyên đến đã bệnh qua một trận cho nên lên đường về trước, Khổng Lĩnh cùng Kiều Thiên Nhai dành tâm tư thu xếp, thậm chí còn mua áo khoác từ tiểu thương Hà Châu để ứng phó với khí trời đột ngột chuyển lạnh trên đường.
Khổng Lĩnh có lòng, nói với Kiều Thiên Nhai: “Thân thể của Đồng tri, trở về vẫn nên mời đại phu thăm khám một chút. Thừa dịp ở nhà cũng phải bồi bổ, nếu không về sau còn có việc cần ra ngoài, trên đường luôn phải lo lắng đề phòng.”
Kiều Thiên Nhai bưng bát nước, nhìn xe ngựa dưới bóng râm, nói: “Đại phu tốt ở đâu? Thân thể của chủ ta… phải tìm một đại phu lợi hại mới có thể nhìn ra ít điều được. Chúng ta làm cận vệ mà, không thể thấy phiền mà bỏ mặc chuyện của chủ tử. Người khác không nói, ta chỉ sợ chính chủ tử có trở ngại trong lòng.”
Khổng Lĩnh không biết chuyện Thẩm Trạch Xuyên uống thuốc từ trước kia, luôn cho là thân thể Thẩm Trạch Xuyên không ổn lắm. Nhưng nghe ý của Kiều Thiên Nhai, có lẽ Thẩm Trạch Xuyên trước đây tại Khuất Đô còn khá hơn hiện tại rất nhiều.
Kiều Thiên Nhai uống nước xong, không nhắc lại việc này nữa.
Hai ngày nay trên đường hắn thấy tẻ nhạt, lôi chuyện thổ phỉ bạo khởi hại người đêm đó ra nghĩ lại nhiều lần, cảm thấy cho dù Thẩm Trạch Xuyên có muốn triển khổ nhục kế, cũng không nên bị thương sâu như vậy. Thân thể một khi quen phản ứng cấp tốc, muốn trong chớp mắt khống chế chính mình không đón đỡ lại càng khó khăn.
Kiều Thiên Nhai từng thấy Thẩm Trạch Xuyên rút đao rồi, Ngưỡng Sơn Tuyết đối với người khác mà nói thì quá dài, chỉ có đối với Thẩm Trạch Xuyên là vừa khéo thôi, bởi vì Thẩm Trạch Xuyên đủ nhanh. Sau đó Kiều Thiên Nhai xem vết thương trong lòng bàn tay Thẩm Trạch Xuyên, cho rằng vết thương này không đơn giản.
Tuy rằng thần sắc Thẩm Trạch Xuyên như thường, không tiết lộ nửa chữ, thế nhưng Kiều Thiên Nhai suy đoán Thẩm Trạch Xuyên gần đây không rút đao nữa là để ẩn giấu. Nếu quả thật như thế, vậy có thể Thẩm Trạch Xuyên đã cảm thấy thân thể của mình không bằng trước đây sớm hơn cả người bên cạnh nữa. Nhưng mà bấm tính ngày bọn họ rời Khuất Đô, thời gian còn chưa tới nửa năm.
Việc này phải nói cho sư phụ và Hầu gia thấu đáo.
Kiều Thiên Nhai nghĩ như vậy, vẩy hết nước còn lại đi, thu bát đứng dậy, nhắc nhở xung quanh: “Không còn sớm nữa, tiếp tục mau lên đường thôi.”
Thẩm Trạch Xuyên bị tiếng động bên ngoài đánh thức, cổ y đau đớn mỏi mệt, nghiêng đầu đụng phải vách xe, chầm chậm thở ra một hơi. Mành cửa xe vẫn chưa thả xuống, y lười động đậy, cứ nguyên tư thế nhìn bóng cây ven đường dần dần dời về phía sau, ngựa lại chạy rồi.
“Đến chỗ nào rồi?” Giọng Thẩm Trạch Xuyên hơi khàn.
Kiều Thiên Nhai chụp nón rộng vành che ánh mặt trời, hắn ngồi ở ngoài màn lái xe nói: “Tối nay có thể đến biên cảnh Trà Châu, chạy hai ngày nữa là tới được cảnh nội Tì Châu.”
Con đường này đã thiếu tu sửa mấy năm, khi chạy thân xe xóc nảy, rung qua lắc lại khiến Thẩm Trạch Xuyên đau đầu, y nói: “Lần tới đi Trà Châu đưa lương thực, bảo La Mục lấy ra phần bạc trù bị công đội, tu sửa đoạn đường này tử tế chút.”
Kiều Thiên Nhai liền giả vờ cảm khái: “Vậy chúng ta đi Ly Bắc sao được? Đường còn khó đi hơn cả ở đây.”
“Ly Bắc đều là đường lớn, ” Thẩm Trạch Xuyên lên chút tinh thần, nói “tu sửa rộng rãi bằng phẳng, lợi cho thiết kỵ chạy băng băng. Ngươi ở sau lưng bịa đặt thế này, cẩn thận để Hầu gia nghe thấy.”
Kiều Thiên Nhai lấy cỏ non vừa ngậm trong miệng xuống, nói: “Ta có nói ngay trước mặt Hầu gia cũng không làm sao hết, nếu như lần này hắn trở về, ngươi trước tiên phải đừng để cho hắn dòm thấy vết thương kia kìa.”
Thẩm Trạch Xuyên nâng tay trái lên, tuy rằng băng bó ổn rồi nhưng mà trời nóng, vị trí vết thương dễ dính mồ hôi, nhói giống như đang bị kiến cắn vậy. Y nói: “Tiêu Sách An đang bận mà, chưa sang tháng thì không về được đâu. Các ngươi không nói ra, hắn đương nhiên không biết.”
Kiều Thiên Nhai lại cắn cỏ non.
Thẩm Trạch Xuyên hỏi: “Ngươi muốn mách hắn à?”
Kiều Thiên Nhai lái xe, nói: “Đợi chút, chờ lát hẵng nói, ta đây không nghe rõ.”
Thẩm Trạch Xuyên gác tay, nói: “Ta về đến nhà viết cho hắn phong thư, thế là qua chuyện này rồi.” Y nói xong liền suy nghĩ chốc lát, cảm thấy cổ đã bắt đầu mơ hồ ngứa tê, như là nhớ lại tư vị bị Tiêu nhị cắn, vì vậy tăng thêm ngữ khí, lại nói thêm một lần, “Thế là qua chuyện này rồi.”
Kiều Thiên Nhai ngoài miệng thì đáp lời, giật giây cương một cái liền nghĩ.
Quả nhiên tố giác cho Hầu gia mới trị được nhất, đáng tin!
* * *
Thẩm Trạch Xuyên lần này đã đi gần nửa tháng. Tháng bảy bớt nóng, Tì Châu lạnh hơn Trà Châu nhiều, bởi vì ở gần Ly Bắc cho nên đã có cảnh mùa thu.
Chu Quế cuối cùng cũng ngóng trông thấy người về, đã sớm chờ ngoài thành rồi, thấy xe ngựa tới gần liền nhấc áo choàng bước tới, vui vẻ ra mặt, nói: “Đồng tri, Thành Phong! Cả đường vất vả, mau mau vào thành, ta đã chuẩn bị bàn ăn cho các ngươi đón gió tẩy trần rồi đấy!”
Bọn họ ở trước cửa thành hàn huyên chút lời, cùng tiến vào thành. Bữa ăn của Chu Quế thiết trong phủ hắn, trên bàn lại không làm sao nhắc tới chuyện công việc được. Chu Quế biết tin Thẩm Trạch Xuyên sinh bệnh trên đường, sau khi ăn xong liền tự mình đưa Thẩm Trạch Xuyên ra phủ, chỉ nói vạn sự đều không vội, đợi Đồng tri nghỉ ngơi một đêm rồi bàn tiếp cũng vẫn kịp.
Lời tuy như vậy, Thẩm Trạch Xuyên vẫn lưu Kiều Thiên Nhai ở lại Chu phủ. Lát nữa Chu Quế và Khổng Lĩnh sẽ ở thư phòng triệu tập phụ tá nói chuyện Trà Châu, khi ấy để Kiều Thiên Nhai dự thính trả lời cũng sẽ không bỏ lỡ chuyện gì.
Ở một phía khác Kỷ Cương cũng đã chờ rất lâu, đứng ở cửa ngõ từ xa ngóng thấy Thẩm Trạch Xuyên là tới đón. Lúc này đúng cảnh hoàng hôn, Thẩm Trạch Xuyên rũ ống tay áo xuống, Kỷ Cương liền không nhìn thấy vết thương kia được. Ông nhìn Thẩm Trạch Xuyên từ trên xuống dưới, sau đó hỏi: “Làm sao trên đường lại bệnh nữa rồi? Trước khi đi không phải đã dặn Tùng Nguyệt chuẩn bị áo khoác rồi sao, chính vì lo trên đường trở trời đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên nhấc cánh tay phải lên, dẫn sư phụ vào cửa, nói: “Phong hàn thôi, không có gì đáng ngại, đều là chuyện nhỏ cả. Sư phụ ăn chưa? Vừa nãy ngồi một bữa ở Chu phủ, con vẫn chưa ăn no đâu.”
Kỷ Cương cùng Thẩm Trạch Xuyên sóng vai vào cửa, còn muốn hỏi han bệnh tình, lại bị cụm “chưa ăn no” của Thẩm Trạch Xuyên dẫn đi rồi, ông vui vẻ nói: “Sư phụ sớm đoán thế mà, biết hôm nay con về đến nhà nên sáng sớm đặc biệt đi chọn mấy con cá béo rồi. Con muốn ăn cái gì, sư phụ đều nấu cho con, đã chế biến sạch rồi, nguyên liệu cũng chuẩn bị đủ hết, rất nhanh thôi!”
Đinh Đào ghé tới từ phía sau, thò đầu ra nói: “Công tử, công tử về nhà rồi nè!”
Lịch Hùng cũng chạy phía sau gọi công tử theo, chim sẻ của Đinh Đào nhảy trên bả vai hắn cũng ríu ra ríu rít. Từ cửa đến đình viện chỉ có vài bước chân mà náo nhiệt hơn cả bên ngoài. Hoa cỏ trong viện được chăm sóc còn tốt hơn so với trước khi y đi, phòng lớn buồng chính rộng rãi, rèm trúc đều đã vén lên, nhìn rất dễ chịu.
Thẩm Trạch Xuyên cùng Kỷ Cương lại ăn một bữa, hỏi thăm tiến độ công phu của Đinh Đào và Lịch Hùng. Cũng may thương thế của y chính là tay trái, trong bữa ăn luôn đặt trên đầu gối, không khiến Kỷ Cương nghi ngờ. Trong phòng náo nhiệt mãi đến tận giờ tý mới tán, Kỷ Cương bảo Thẩm Trạch Xuyên nên sớm nghỉ ngơi. Bởi vì buổi tối là Kiều Thiên Nhai trực ban, hắn liền xách Đinh Đào và Lịch Hùng đi ra ngoài.
Trong phòng tức khắc liền yên tĩnh lại, giờ Thẩm Trạch Xuyên mới thở phào. Y cởi ngoại bào ra, các thị nữ thả mành xuống, châm huân hương lên. Phòng của bọn họ vốn quen không cho người ở lại hầu hạ đêm, thị nữ lùi về hành lang, trong phòng chỉ còn mỗi Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên tắm rửa thay y phục, trở về trong phòng phủ thêm áo ngoài, khêu đèn viết thư. Giờ sửu một khắc Kiều Thiên Nhai quay lại, mang theo quyển tập mà hội Chu Quế mới lập ra nộp lên bàn Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên gấp thư lại, nói: “Ly Bắc gần đây có tin tức gì?”
Cánh tay Kiều Thiên Nhai vắt áo khoác, hắn nói: “Tin xấu, sáng mai chủ tử nghe thì hơn, đêm nay có thể ngủ ngon giấc.”
Thẩm Trạch Xuyên lật sách, nói: “Xấu nhất chính là người Biên Sa đã đánh đến cửa rồi, ngươi nói đi.”
Kiều Thiên Nhai chuyển qua ghế tựa, lại bước lên nói: “Vậy thì không có, chỉ có tin tức của Hầu gia thôi. Hầu gia mang theo Cấm quân đến cảnh nội Ly Bắc, không nhắm thẳng phía Bắc về đại cảnh gặp thế tử, mà lại đi Biên Bác doanh ngay bên Trung Bác. Hầu gia đợi tại Biên Bác doanh một đêm, ngày kế mang binh đi tập kích, đánh gọn Sa Tam doanh trước rồi, lập được một công cho lão vương gia.”
Thẩm Trạch Xuyên ngước mắt, suy nghĩ chốc lát rồi cười lên: “Sa Tam doanh không phải là công nhỏ.”
“Đúng vậy phải không?” Kiều Thiên Nhai nói tiếp, “Công lớn thế này, phải thưởng nhỉ.”
Thẩm Trạch Xuyên nghe lời này liền hỏi: “Vương gia thưởng hắn cái gì?”
Kiều Thiên Nhai duỗi ngón tay, nói: “Thưởng Hầu gia của chúng ta một cái doanh.”
Thẩm Trạch Xuyên hơi nhíu mày.
Kiều Thiên Nhai nói tiếp: “Chính là Biên Bác doanh, vương gia lưu Hầu gia ở nơi đó. Còn Sa Tam doanh mà Hầu gia đánh xuống, Vương gia lại giao cho Quách Vi Lễ. Người này chủ tử có nhớ không? Chính là vị lão ca ngày trước mưu hại Cốt Tân tư thông với địch đấy. Hai bên giao tiếp không được vui, Hầu gia lùi lại phía sau, bị Sa Tam doanh và Liễu Dương tam đại doanh kẹp ở giữa, chiến sự hướng bắc hướng đông đều chẳng có bóng dáng hắn.”
Thẩm Trạch Xuyên buông ngón tay, khép sách lại, y nói: “Biên Bác doanh là đại doanh mà thế tử dùng làm tiếp tế, Sách An ở nơi đó chính là quản đồ quân nhu Ly Bắc.”
Thế nhưng trong thiết kỵ Ly Bắc không thiếu tướng quân quân nhu, tại sao Tiêu Phương Húc nhất định phải bảo Tiêu Trì Dã làm? Chưa nói thứ khác, Tiêu Trì Dã làm tướng quân quân nhu này còn khó hơn việc hắn làm chủ tướng Sa Tam doanh. Nếu như Tiêu Trì Dã ở Sa Tam doanh, vậy chỉ cần mang theo Cấm quân đánh người Biên Sa một trận ra trò, dần dần có được chiến công trên người, lời đàm tiếu nào cũng sẽ tự nhiên tan thành mây khói, khi đó hắn lại tiến vào nơi giao chiến phía Bắc, giao thiệp với tướng lĩnh Ly Bắc cũng có cái thế hơn. Nhưng hắn làm tướng quân quân nhu ở Biên Bác doanh, trước hết ở trong hàng tướng lĩnh đã thấp hơn một bậc rồi, đó là phải nghe yêu cầu sai khiến khắp nơi, chạy đưa vật tư khắp Ly Bắc. Công việc này không chỉ không dễ làm, còn dễ chịu oan ức, tính về chiến công thì không bằng chủ tướng đánh trận tiền tuyến, nhưng lại không chịu khổ ít hơn người khác chút nào.
Kiều Thiên Nhai trầm mặc chốc lát, thăm dò hỏi: “Có phải Hầu gia được vương gia nhặt về không vậy? Đãi ngộ này đâu chỉ là kém hơn thế tử có xíu.”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn, nói: “Ta thấy ngươi mới giống là được nhặt về.”
Kiều Thiên Nhai giơ tay tỏ ra đã hiểu, ngậm miệng lại.
Thẩm Trạch Xuyên niêm phong thư cẩn thận rồi đưa cho Kiều Thiên Nhai, nói: “Tối nay phái người đưa thư này. Không còn sớm nữa, đêm nay cũng không cần ở ngoài gác đêm, về viện nghỉ ngơi đi.”
Kiều Thiên Nhai gần ra tới cửa bị Thẩm Trạch Xuyên gọi lại.
Hắn vừa quay đầu nhìn thần sắc Thẩm Trạch Xuyên liền khẩn thiết nói: “Ta biết, ta nhớ kỹ mà, chuyện vết thương kia đã qua rồi, ta không nói với Hầu gia đâu.”
Thẩm Trạch Xuyên bị hắn nói kiểu chêm chọc, lại quên mất mình muốn nói gì, cạn lời nên phất tay, ra hiệu Kiều Nguyệt Nguyệt có thể chóng ra cửa được rồi.
Kiều Thiên Nhai vừa đi, Thẩm Trạch Xuyên cũng không ngồi quá lâu, lúc này đã là đêm khuya, y tắt đèn lên giường, nghe tiếng ếch trong viện lại kêu vang, không biết là Đinh Đào hay Lịch Hùng chộp về, ồn ào khiến y không ngủ được.
Không biết qua bao lâu, ý thức của Thẩm Trạch Xuyên mới mơ hồ. Bên cạnh y không có ai, chỉ có huân hương bầu bạn thơm thoảng say sưa, tiến vào trong mộng chẳng biết vì sao lại biến thành mùi máu tanh mặn. Hố trời Trà Thạch đã lâu chưa từng xuất hiện đang ở ngay dưới chân, Thẩm Trạch Xuyên quan sát nó, vậy mà bên dưới chẳng có gì.
Tiếng ếch kêu loáng thoáng, Thẩm Trạch Xuyên ra chút mồ hôi, vô thức trở mình lại, trốn tránh tiếng ếch kia.
Hố trời Trà Thạch đêm nay không có gió tuyết, mặt trời trên cao chiếu rọi, phơi khiến da thịt Thẩm Trạch Xuyên xót nhói, mồ hôi chảy mãi không thôi. Trong hố này rõ ràng không có thi thể, Thẩm Trạch Xuyên lại cảm thấy xung quanh mình toàn là những con người không thể nhìn thấy, làm cho y hô hấp không thông. Y không nhịn được gỡ cổ áo buộc chặt, trong lúc thở dốc bị mồ hôi hột thấm ướt đôi mắt, nhìn thấy trong hố trời có một người đang nằm.
Đó là chính y.
Lưng Thẩm Trạch Xuyên đột nhiên bị ý lạnh xuyên qua, y nhớ về Tề Huệ Liên. Tiên sinh đang gào tên y, thế nhưng giọng nói bị tiếng ếch phủ lên mất rồi. Thẩm Trạch Xuyên trước đây không sợ mình lại trở về hố trời Trà Thạch, y căn bản không sợ nơi này, nhưng ngay bây giờ, y muốn chạy trốn.
Có người tiến đến gần Thẩm Trạch Xuyên, y cơ hồ là mở mắt trong tức khắc.
Tiêu Trì Dã mới tháo giáp tay được một nửa, động tác khẽ khàng, vậy mà Thẩm Trạch Xuyên vẫn đột nhiên tỉnh rồi, lúc này hắn sững ra bên giường, trên tay còn đang cầm cái giáp tay.
Hai người nhìn nhau chốc lát.
Tiêu Trì Dã phát giác có gì không đúng, vứt giáp tay lên bàn, xắn tay áo bị mồ hôi thấm ướt lên, ngồi ở bên giường, dùng bàn tay ôm hai má Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Trộm nhìn cái gì đấy?”
Thẩm Trạch Xuyên dường như mới hồi phục lại.
Tiêu Trì Dã ghé sát hơn chút, ánh mắt tinh tường nhìn Thẩm Trạch Xuyên. Con mắt của hắn trong căn phòng tối tăm như thể ngôi sao, sáng ngời lại bình tĩnh, khiến Thẩm Trạch Xuyên từ từ tỉnh táo lại. Tiêu Trì Dã xoa vuốt mái tóc ướt đẫm của y, thấp giọng nói: “Trên đường xóc muốn chết, nhanh chóng bảo Chu Quế sửa đường thôi. Hắn cấm thành rồi, ta ngồi ở ngoài gọi mãi.”
Thẩm Trạch Xuyên chẳng biết vì sao, dán vào lòng bàn tay Tiêu Trì Dã bị chọc cho bật cười. Y mới tỉnh lại từ trong ác mộng, cảnh tượng chính mình phơi thây dưới hố vẫn rõ ràng trước mắt, lại chỉ trong thoáng qua này đều quên mất sạch.
Thẩm Trạch Xuyên đang cười, lại hồ nghi hỏi: “Vậy sao ngươi vào được?”
Tiêu Trì Dã hít một hơi sâu, chậm rãi nói: “Trèo vào đấy. Lãng Đào Tuyết Khâm vẫn còn bị cột ở bên ngoài kìa.”
So với gió bão dư luận trong thành, đường về của Thẩm Trạch Xuyên rất yên tĩnh, thậm chí có thể nói là im hơi lặng tiếng. Bọn họ dọc theo đường lớn trở về, không hề vội vã.
Bởi vì khi Thẩm Trạch Xuyên đến đã bệnh qua một trận cho nên lên đường về trước, Khổng Lĩnh cùng Kiều Thiên Nhai dành tâm tư thu xếp, thậm chí còn mua áo khoác từ tiểu thương Hà Châu để ứng phó với khí trời đột ngột chuyển lạnh trên đường.
Khổng Lĩnh có lòng, nói với Kiều Thiên Nhai: “Thân thể của Đồng tri, trở về vẫn nên mời đại phu thăm khám một chút. Thừa dịp ở nhà cũng phải bồi bổ, nếu không về sau còn có việc cần ra ngoài, trên đường luôn phải lo lắng đề phòng.”
Kiều Thiên Nhai bưng bát nước, nhìn xe ngựa dưới bóng râm, nói: “Đại phu tốt ở đâu? Thân thể của chủ ta… phải tìm một đại phu lợi hại mới có thể nhìn ra ít điều được. Chúng ta làm cận vệ mà, không thể thấy phiền mà bỏ mặc chuyện của chủ tử. Người khác không nói, ta chỉ sợ chính chủ tử có trở ngại trong lòng.”
Khổng Lĩnh không biết chuyện Thẩm Trạch Xuyên uống thuốc từ trước kia, luôn cho là thân thể Thẩm Trạch Xuyên không ổn lắm. Nhưng nghe ý của Kiều Thiên Nhai, có lẽ Thẩm Trạch Xuyên trước đây tại Khuất Đô còn khá hơn hiện tại rất nhiều.
Kiều Thiên Nhai uống nước xong, không nhắc lại việc này nữa.
Hai ngày nay trên đường hắn thấy tẻ nhạt, lôi chuyện thổ phỉ bạo khởi hại người đêm đó ra nghĩ lại nhiều lần, cảm thấy cho dù Thẩm Trạch Xuyên có muốn triển khổ nhục kế, cũng không nên bị thương sâu như vậy. Thân thể một khi quen phản ứng cấp tốc, muốn trong chớp mắt khống chế chính mình không đón đỡ lại càng khó khăn.
Kiều Thiên Nhai từng thấy Thẩm Trạch Xuyên rút đao rồi, Ngưỡng Sơn Tuyết đối với người khác mà nói thì quá dài, chỉ có đối với Thẩm Trạch Xuyên là vừa khéo thôi, bởi vì Thẩm Trạch Xuyên đủ nhanh. Sau đó Kiều Thiên Nhai xem vết thương trong lòng bàn tay Thẩm Trạch Xuyên, cho rằng vết thương này không đơn giản.
Tuy rằng thần sắc Thẩm Trạch Xuyên như thường, không tiết lộ nửa chữ, thế nhưng Kiều Thiên Nhai suy đoán Thẩm Trạch Xuyên gần đây không rút đao nữa là để ẩn giấu. Nếu quả thật như thế, vậy có thể Thẩm Trạch Xuyên đã cảm thấy thân thể của mình không bằng trước đây sớm hơn cả người bên cạnh nữa. Nhưng mà bấm tính ngày bọn họ rời Khuất Đô, thời gian còn chưa tới nửa năm.
Việc này phải nói cho sư phụ và Hầu gia thấu đáo.
Kiều Thiên Nhai nghĩ như vậy, vẩy hết nước còn lại đi, thu bát đứng dậy, nhắc nhở xung quanh: “Không còn sớm nữa, tiếp tục mau lên đường thôi.”
Thẩm Trạch Xuyên bị tiếng động bên ngoài đánh thức, cổ y đau đớn mỏi mệt, nghiêng đầu đụng phải vách xe, chầm chậm thở ra một hơi. Mành cửa xe vẫn chưa thả xuống, y lười động đậy, cứ nguyên tư thế nhìn bóng cây ven đường dần dần dời về phía sau, ngựa lại chạy rồi.
“Đến chỗ nào rồi?” Giọng Thẩm Trạch Xuyên hơi khàn.
Kiều Thiên Nhai chụp nón rộng vành che ánh mặt trời, hắn ngồi ở ngoài màn lái xe nói: “Tối nay có thể đến biên cảnh Trà Châu, chạy hai ngày nữa là tới được cảnh nội Tì Châu.”
Con đường này đã thiếu tu sửa mấy năm, khi chạy thân xe xóc nảy, rung qua lắc lại khiến Thẩm Trạch Xuyên đau đầu, y nói: “Lần tới đi Trà Châu đưa lương thực, bảo La Mục lấy ra phần bạc trù bị công đội, tu sửa đoạn đường này tử tế chút.”
Kiều Thiên Nhai liền giả vờ cảm khái: “Vậy chúng ta đi Ly Bắc sao được? Đường còn khó đi hơn cả ở đây.”
“Ly Bắc đều là đường lớn, ” Thẩm Trạch Xuyên lên chút tinh thần, nói “tu sửa rộng rãi bằng phẳng, lợi cho thiết kỵ chạy băng băng. Ngươi ở sau lưng bịa đặt thế này, cẩn thận để Hầu gia nghe thấy.”
Kiều Thiên Nhai lấy cỏ non vừa ngậm trong miệng xuống, nói: “Ta có nói ngay trước mặt Hầu gia cũng không làm sao hết, nếu như lần này hắn trở về, ngươi trước tiên phải đừng để cho hắn dòm thấy vết thương kia kìa.”
Thẩm Trạch Xuyên nâng tay trái lên, tuy rằng băng bó ổn rồi nhưng mà trời nóng, vị trí vết thương dễ dính mồ hôi, nhói giống như đang bị kiến cắn vậy. Y nói: “Tiêu Sách An đang bận mà, chưa sang tháng thì không về được đâu. Các ngươi không nói ra, hắn đương nhiên không biết.”
Kiều Thiên Nhai lại cắn cỏ non.
Thẩm Trạch Xuyên hỏi: “Ngươi muốn mách hắn à?”
Kiều Thiên Nhai lái xe, nói: “Đợi chút, chờ lát hẵng nói, ta đây không nghe rõ.”
Thẩm Trạch Xuyên gác tay, nói: “Ta về đến nhà viết cho hắn phong thư, thế là qua chuyện này rồi.” Y nói xong liền suy nghĩ chốc lát, cảm thấy cổ đã bắt đầu mơ hồ ngứa tê, như là nhớ lại tư vị bị Tiêu nhị cắn, vì vậy tăng thêm ngữ khí, lại nói thêm một lần, “Thế là qua chuyện này rồi.”
Kiều Thiên Nhai ngoài miệng thì đáp lời, giật giây cương một cái liền nghĩ.
Quả nhiên tố giác cho Hầu gia mới trị được nhất, đáng tin!
* * *
Thẩm Trạch Xuyên lần này đã đi gần nửa tháng. Tháng bảy bớt nóng, Tì Châu lạnh hơn Trà Châu nhiều, bởi vì ở gần Ly Bắc cho nên đã có cảnh mùa thu.
Chu Quế cuối cùng cũng ngóng trông thấy người về, đã sớm chờ ngoài thành rồi, thấy xe ngựa tới gần liền nhấc áo choàng bước tới, vui vẻ ra mặt, nói: “Đồng tri, Thành Phong! Cả đường vất vả, mau mau vào thành, ta đã chuẩn bị bàn ăn cho các ngươi đón gió tẩy trần rồi đấy!”
Bọn họ ở trước cửa thành hàn huyên chút lời, cùng tiến vào thành. Bữa ăn của Chu Quế thiết trong phủ hắn, trên bàn lại không làm sao nhắc tới chuyện công việc được. Chu Quế biết tin Thẩm Trạch Xuyên sinh bệnh trên đường, sau khi ăn xong liền tự mình đưa Thẩm Trạch Xuyên ra phủ, chỉ nói vạn sự đều không vội, đợi Đồng tri nghỉ ngơi một đêm rồi bàn tiếp cũng vẫn kịp.
Lời tuy như vậy, Thẩm Trạch Xuyên vẫn lưu Kiều Thiên Nhai ở lại Chu phủ. Lát nữa Chu Quế và Khổng Lĩnh sẽ ở thư phòng triệu tập phụ tá nói chuyện Trà Châu, khi ấy để Kiều Thiên Nhai dự thính trả lời cũng sẽ không bỏ lỡ chuyện gì.
Ở một phía khác Kỷ Cương cũng đã chờ rất lâu, đứng ở cửa ngõ từ xa ngóng thấy Thẩm Trạch Xuyên là tới đón. Lúc này đúng cảnh hoàng hôn, Thẩm Trạch Xuyên rũ ống tay áo xuống, Kỷ Cương liền không nhìn thấy vết thương kia được. Ông nhìn Thẩm Trạch Xuyên từ trên xuống dưới, sau đó hỏi: “Làm sao trên đường lại bệnh nữa rồi? Trước khi đi không phải đã dặn Tùng Nguyệt chuẩn bị áo khoác rồi sao, chính vì lo trên đường trở trời đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên nhấc cánh tay phải lên, dẫn sư phụ vào cửa, nói: “Phong hàn thôi, không có gì đáng ngại, đều là chuyện nhỏ cả. Sư phụ ăn chưa? Vừa nãy ngồi một bữa ở Chu phủ, con vẫn chưa ăn no đâu.”
Kỷ Cương cùng Thẩm Trạch Xuyên sóng vai vào cửa, còn muốn hỏi han bệnh tình, lại bị cụm “chưa ăn no” của Thẩm Trạch Xuyên dẫn đi rồi, ông vui vẻ nói: “Sư phụ sớm đoán thế mà, biết hôm nay con về đến nhà nên sáng sớm đặc biệt đi chọn mấy con cá béo rồi. Con muốn ăn cái gì, sư phụ đều nấu cho con, đã chế biến sạch rồi, nguyên liệu cũng chuẩn bị đủ hết, rất nhanh thôi!”
Đinh Đào ghé tới từ phía sau, thò đầu ra nói: “Công tử, công tử về nhà rồi nè!”
Lịch Hùng cũng chạy phía sau gọi công tử theo, chim sẻ của Đinh Đào nhảy trên bả vai hắn cũng ríu ra ríu rít. Từ cửa đến đình viện chỉ có vài bước chân mà náo nhiệt hơn cả bên ngoài. Hoa cỏ trong viện được chăm sóc còn tốt hơn so với trước khi y đi, phòng lớn buồng chính rộng rãi, rèm trúc đều đã vén lên, nhìn rất dễ chịu.
Thẩm Trạch Xuyên cùng Kỷ Cương lại ăn một bữa, hỏi thăm tiến độ công phu của Đinh Đào và Lịch Hùng. Cũng may thương thế của y chính là tay trái, trong bữa ăn luôn đặt trên đầu gối, không khiến Kỷ Cương nghi ngờ. Trong phòng náo nhiệt mãi đến tận giờ tý mới tán, Kỷ Cương bảo Thẩm Trạch Xuyên nên sớm nghỉ ngơi. Bởi vì buổi tối là Kiều Thiên Nhai trực ban, hắn liền xách Đinh Đào và Lịch Hùng đi ra ngoài.
Trong phòng tức khắc liền yên tĩnh lại, giờ Thẩm Trạch Xuyên mới thở phào. Y cởi ngoại bào ra, các thị nữ thả mành xuống, châm huân hương lên. Phòng của bọn họ vốn quen không cho người ở lại hầu hạ đêm, thị nữ lùi về hành lang, trong phòng chỉ còn mỗi Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên tắm rửa thay y phục, trở về trong phòng phủ thêm áo ngoài, khêu đèn viết thư. Giờ sửu một khắc Kiều Thiên Nhai quay lại, mang theo quyển tập mà hội Chu Quế mới lập ra nộp lên bàn Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên gấp thư lại, nói: “Ly Bắc gần đây có tin tức gì?”
Cánh tay Kiều Thiên Nhai vắt áo khoác, hắn nói: “Tin xấu, sáng mai chủ tử nghe thì hơn, đêm nay có thể ngủ ngon giấc.”
Thẩm Trạch Xuyên lật sách, nói: “Xấu nhất chính là người Biên Sa đã đánh đến cửa rồi, ngươi nói đi.”
Kiều Thiên Nhai chuyển qua ghế tựa, lại bước lên nói: “Vậy thì không có, chỉ có tin tức của Hầu gia thôi. Hầu gia mang theo Cấm quân đến cảnh nội Ly Bắc, không nhắm thẳng phía Bắc về đại cảnh gặp thế tử, mà lại đi Biên Bác doanh ngay bên Trung Bác. Hầu gia đợi tại Biên Bác doanh một đêm, ngày kế mang binh đi tập kích, đánh gọn Sa Tam doanh trước rồi, lập được một công cho lão vương gia.”
Thẩm Trạch Xuyên ngước mắt, suy nghĩ chốc lát rồi cười lên: “Sa Tam doanh không phải là công nhỏ.”
“Đúng vậy phải không?” Kiều Thiên Nhai nói tiếp, “Công lớn thế này, phải thưởng nhỉ.”
Thẩm Trạch Xuyên nghe lời này liền hỏi: “Vương gia thưởng hắn cái gì?”
Kiều Thiên Nhai duỗi ngón tay, nói: “Thưởng Hầu gia của chúng ta một cái doanh.”
Thẩm Trạch Xuyên hơi nhíu mày.
Kiều Thiên Nhai nói tiếp: “Chính là Biên Bác doanh, vương gia lưu Hầu gia ở nơi đó. Còn Sa Tam doanh mà Hầu gia đánh xuống, Vương gia lại giao cho Quách Vi Lễ. Người này chủ tử có nhớ không? Chính là vị lão ca ngày trước mưu hại Cốt Tân tư thông với địch đấy. Hai bên giao tiếp không được vui, Hầu gia lùi lại phía sau, bị Sa Tam doanh và Liễu Dương tam đại doanh kẹp ở giữa, chiến sự hướng bắc hướng đông đều chẳng có bóng dáng hắn.”
Thẩm Trạch Xuyên buông ngón tay, khép sách lại, y nói: “Biên Bác doanh là đại doanh mà thế tử dùng làm tiếp tế, Sách An ở nơi đó chính là quản đồ quân nhu Ly Bắc.”
Thế nhưng trong thiết kỵ Ly Bắc không thiếu tướng quân quân nhu, tại sao Tiêu Phương Húc nhất định phải bảo Tiêu Trì Dã làm? Chưa nói thứ khác, Tiêu Trì Dã làm tướng quân quân nhu này còn khó hơn việc hắn làm chủ tướng Sa Tam doanh. Nếu như Tiêu Trì Dã ở Sa Tam doanh, vậy chỉ cần mang theo Cấm quân đánh người Biên Sa một trận ra trò, dần dần có được chiến công trên người, lời đàm tiếu nào cũng sẽ tự nhiên tan thành mây khói, khi đó hắn lại tiến vào nơi giao chiến phía Bắc, giao thiệp với tướng lĩnh Ly Bắc cũng có cái thế hơn. Nhưng hắn làm tướng quân quân nhu ở Biên Bác doanh, trước hết ở trong hàng tướng lĩnh đã thấp hơn một bậc rồi, đó là phải nghe yêu cầu sai khiến khắp nơi, chạy đưa vật tư khắp Ly Bắc. Công việc này không chỉ không dễ làm, còn dễ chịu oan ức, tính về chiến công thì không bằng chủ tướng đánh trận tiền tuyến, nhưng lại không chịu khổ ít hơn người khác chút nào.
Kiều Thiên Nhai trầm mặc chốc lát, thăm dò hỏi: “Có phải Hầu gia được vương gia nhặt về không vậy? Đãi ngộ này đâu chỉ là kém hơn thế tử có xíu.”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn, nói: “Ta thấy ngươi mới giống là được nhặt về.”
Kiều Thiên Nhai giơ tay tỏ ra đã hiểu, ngậm miệng lại.
Thẩm Trạch Xuyên niêm phong thư cẩn thận rồi đưa cho Kiều Thiên Nhai, nói: “Tối nay phái người đưa thư này. Không còn sớm nữa, đêm nay cũng không cần ở ngoài gác đêm, về viện nghỉ ngơi đi.”
Kiều Thiên Nhai gần ra tới cửa bị Thẩm Trạch Xuyên gọi lại.
Hắn vừa quay đầu nhìn thần sắc Thẩm Trạch Xuyên liền khẩn thiết nói: “Ta biết, ta nhớ kỹ mà, chuyện vết thương kia đã qua rồi, ta không nói với Hầu gia đâu.”
Thẩm Trạch Xuyên bị hắn nói kiểu chêm chọc, lại quên mất mình muốn nói gì, cạn lời nên phất tay, ra hiệu Kiều Nguyệt Nguyệt có thể chóng ra cửa được rồi.
Kiều Thiên Nhai vừa đi, Thẩm Trạch Xuyên cũng không ngồi quá lâu, lúc này đã là đêm khuya, y tắt đèn lên giường, nghe tiếng ếch trong viện lại kêu vang, không biết là Đinh Đào hay Lịch Hùng chộp về, ồn ào khiến y không ngủ được.
Không biết qua bao lâu, ý thức của Thẩm Trạch Xuyên mới mơ hồ. Bên cạnh y không có ai, chỉ có huân hương bầu bạn thơm thoảng say sưa, tiến vào trong mộng chẳng biết vì sao lại biến thành mùi máu tanh mặn. Hố trời Trà Thạch đã lâu chưa từng xuất hiện đang ở ngay dưới chân, Thẩm Trạch Xuyên quan sát nó, vậy mà bên dưới chẳng có gì.
Tiếng ếch kêu loáng thoáng, Thẩm Trạch Xuyên ra chút mồ hôi, vô thức trở mình lại, trốn tránh tiếng ếch kia.
Hố trời Trà Thạch đêm nay không có gió tuyết, mặt trời trên cao chiếu rọi, phơi khiến da thịt Thẩm Trạch Xuyên xót nhói, mồ hôi chảy mãi không thôi. Trong hố này rõ ràng không có thi thể, Thẩm Trạch Xuyên lại cảm thấy xung quanh mình toàn là những con người không thể nhìn thấy, làm cho y hô hấp không thông. Y không nhịn được gỡ cổ áo buộc chặt, trong lúc thở dốc bị mồ hôi hột thấm ướt đôi mắt, nhìn thấy trong hố trời có một người đang nằm.
Đó là chính y.
Lưng Thẩm Trạch Xuyên đột nhiên bị ý lạnh xuyên qua, y nhớ về Tề Huệ Liên. Tiên sinh đang gào tên y, thế nhưng giọng nói bị tiếng ếch phủ lên mất rồi. Thẩm Trạch Xuyên trước đây không sợ mình lại trở về hố trời Trà Thạch, y căn bản không sợ nơi này, nhưng ngay bây giờ, y muốn chạy trốn.
Có người tiến đến gần Thẩm Trạch Xuyên, y cơ hồ là mở mắt trong tức khắc.
Tiêu Trì Dã mới tháo giáp tay được một nửa, động tác khẽ khàng, vậy mà Thẩm Trạch Xuyên vẫn đột nhiên tỉnh rồi, lúc này hắn sững ra bên giường, trên tay còn đang cầm cái giáp tay.
Hai người nhìn nhau chốc lát.
Tiêu Trì Dã phát giác có gì không đúng, vứt giáp tay lên bàn, xắn tay áo bị mồ hôi thấm ướt lên, ngồi ở bên giường, dùng bàn tay ôm hai má Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Trộm nhìn cái gì đấy?”
Thẩm Trạch Xuyên dường như mới hồi phục lại.
Tiêu Trì Dã ghé sát hơn chút, ánh mắt tinh tường nhìn Thẩm Trạch Xuyên. Con mắt của hắn trong căn phòng tối tăm như thể ngôi sao, sáng ngời lại bình tĩnh, khiến Thẩm Trạch Xuyên từ từ tỉnh táo lại. Tiêu Trì Dã xoa vuốt mái tóc ướt đẫm của y, thấp giọng nói: “Trên đường xóc muốn chết, nhanh chóng bảo Chu Quế sửa đường thôi. Hắn cấm thành rồi, ta ngồi ở ngoài gọi mãi.”
Thẩm Trạch Xuyên chẳng biết vì sao, dán vào lòng bàn tay Tiêu Trì Dã bị chọc cho bật cười. Y mới tỉnh lại từ trong ác mộng, cảnh tượng chính mình phơi thây dưới hố vẫn rõ ràng trước mắt, lại chỉ trong thoáng qua này đều quên mất sạch.
Thẩm Trạch Xuyên đang cười, lại hồ nghi hỏi: “Vậy sao ngươi vào được?”
Tiêu Trì Dã hít một hơi sâu, chậm rãi nói: “Trèo vào đấy. Lãng Đào Tuyết Khâm vẫn còn bị cột ở bên ngoài kìa.”
/282
|