Ta cuộn tròn trong tấm áo khoác mềm mại, ấm áp đó an ổn ngủ tại góc thư phòng.Ngủ được một giấc, lúc mở mắt, bên ngoài vẫn một mảng tối đen. Ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, tiếng mở khóa. Cạch – cửa chính mở ra, hai nha hoàn bước vào thắp đèn gọi ta: "Ngũ tiểu thư, lão gia nói chúng ta mang ngươi đi gặp." Nói xong, không chờ ta trả lời đã tiến đến lôi hai tay ta ra ngoài. "Từ từ, ta còn chưa rửa mặt chải đầu... Được rồi được rồi, cho dù không kịp rửa mặt chải đầu, các ngươi để ta đi giày đã..." bọn họ giả điếc làm ngơ, đáng thương cho một chiếc giày bị rơi khi ta đang ngủ, hiện giờ nằm lăn lóc góc tường cách ta mỗi lúc một xa.
Ta đến phòng khách với bộ dạng nhếch nhác, đầu chưa chải – mặt chưa rửa – quần áo nhăn nhúm.
Mà đang chờ đợi ta lại là cả một phòng đầy người, đèn đuốc sáng trưng.
Dường như tất cả quan lại, quý tộc thành Hàng Châu đều tụ lại đây.
Bởi vậy:
Tất cả trợn mắt há miệng, biểu tình so với khi nhìn thấy ta ngã từ phía sau bình phong xuống chỉ có hơn chứ không chịu kém.
Kinh ngạc nhất phải kể đến người nhà, đặc biệt là các vị tỷ tỷ của ta, tất cả đều như đang mắc nghẹn .
"Này..." ta bước giật lùi, rụt rè mở miệng "Chuyện gì thế này?"
Tiếng ghế bị đẩy lui vang lên giữa căn phòng yên tĩnh chẳng khác gì tiếng sấm giữa trời quang, lại là Ngôn Thù, hắn đứng lên từ vị trí chủ thượng từ từ bước đến. Ánh mắt mọi người đảo theo hắn, cuối cùng dừng lại ở ta.
Hắn nắm lấy tay, nhìn chăm chú vào mắt ta.
Đầu óc ta mê muội, cũng theo hắn chớp chớp mắt.
Hắn chợt nở nụ cười vui vẻ lại có điểm gian xảo, thần bí.
"Các vị, " Hắn kéo tay ta lên, cất cao giọng nói, "Chuyện ta muốn tuyên bố là — ta sẽ cưới Hạ Ngũ tiểu thư làm vợ."
Một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh, lúc lâu sau không biết là ai đứng dậy, vái dài: "Chúc mừng tiểu vương gia, chúc mừng tiểu vương gia!"
Sau đó, nhốn nháo tiếng chúc mừng.
Ta như hóa đá, cứng ngắc quay người nhìn thẳng vào hắn, hắn chớp chớp hàng mi chậm rãi nói: "Nương tử, có lễ — "
Ôi chao?
Ôi chao ôi chao? ?
Ôi chao ôi chao ôi chao —! ! !
Ta đến phòng khách với bộ dạng nhếch nhác, đầu chưa chải – mặt chưa rửa – quần áo nhăn nhúm.
Mà đang chờ đợi ta lại là cả một phòng đầy người, đèn đuốc sáng trưng.
Dường như tất cả quan lại, quý tộc thành Hàng Châu đều tụ lại đây.
Bởi vậy:
Tất cả trợn mắt há miệng, biểu tình so với khi nhìn thấy ta ngã từ phía sau bình phong xuống chỉ có hơn chứ không chịu kém.
Kinh ngạc nhất phải kể đến người nhà, đặc biệt là các vị tỷ tỷ của ta, tất cả đều như đang mắc nghẹn .
"Này..." ta bước giật lùi, rụt rè mở miệng "Chuyện gì thế này?"
Tiếng ghế bị đẩy lui vang lên giữa căn phòng yên tĩnh chẳng khác gì tiếng sấm giữa trời quang, lại là Ngôn Thù, hắn đứng lên từ vị trí chủ thượng từ từ bước đến. Ánh mắt mọi người đảo theo hắn, cuối cùng dừng lại ở ta.
Hắn nắm lấy tay, nhìn chăm chú vào mắt ta.
Đầu óc ta mê muội, cũng theo hắn chớp chớp mắt.
Hắn chợt nở nụ cười vui vẻ lại có điểm gian xảo, thần bí.
"Các vị, " Hắn kéo tay ta lên, cất cao giọng nói, "Chuyện ta muốn tuyên bố là — ta sẽ cưới Hạ Ngũ tiểu thư làm vợ."
Một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh, lúc lâu sau không biết là ai đứng dậy, vái dài: "Chúc mừng tiểu vương gia, chúc mừng tiểu vương gia!"
Sau đó, nhốn nháo tiếng chúc mừng.
Ta như hóa đá, cứng ngắc quay người nhìn thẳng vào hắn, hắn chớp chớp hàng mi chậm rãi nói: "Nương tử, có lễ — "
Ôi chao?
Ôi chao ôi chao? ?
Ôi chao ôi chao ôi chao —! ! !
/25
|