Phong Vô Thường lắc đầu nói: "A... tiểu huynh đệ, ngươi thắng rồi, đi đi, ta đảm bảo bọn chúng sẽ không gây phiền phức cho ngươi nữa".
Nhạc Phàm ngẩng đầu lên nhìn Phong Vô Thường, thần sắc lạnh nhạt gật đầu với lão, tựa như mọi chuyện chẳng quan hệ gì đến mình. Hắn từ từ đứng dậy đi về phía Tiểu Nhã rồi kéo Tiểu Nhã đi ra ngoài.
"Phong lão, sao để bọn chúng đi như thế?" Thấy Nhạc Phàm bỏ đi, Triệu Thiên Hoa bước đến hỏi.
Phong Vô Thường quay nhìn hắn, nhạt giọng nói: "Vị tiểu huynh đệ đó thật đáng khâm phục, chỉ tiếc là về sau khó có thể phát triển được nữa". Dừng một chút, lão nói tiếp: "Hắn tự thiêu đốt tinh thần lực và sinh mệnh lực để công kích ta, khiến cho bản thân nhỏ tuổi mà đã bạc đầu. Ôi...", nói xong lão lắc đầu.
Nghe Phong Vô Thường nói đến thiêu đốt sinh mệnh lực, Triệu Thiên Hoa trong lòng kinh hãi, mặc dù hắn từ nhỏ không ham luyện võ, nhưng bản thân là công tử của Giang Nam thủ phú nên kiến thức cũng nhiều, đương nhiên biết thiêu đốt sinh mệnh lực là sao, tức là Nhạc Phàm sẽ sống không được lâu.
Phong Vô Thường hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Các ngươi về sau không được đụng đến hắn, bằng không đừng trách ta khách khí. Còn nữa, từ hôm nay trở đi, theo ta trở về luyện võ, rồi lo mà tu thân cho tốt". Nói xong lão phẩy tay xoay người bỏ đi.
Mãi lâu sau, trong viện hoàn toàn yên tĩnh, Triệu Thiên Hoa thần sắc tàn nhẫn, vẻ mặt không cam lòng nói: "Hừ, xem như xú tiểu tử may mắn, dù sao nó cũng không còn sống bao lâu nữa". Nhìn Tiễn chưởng quầy ngồi trên mặt đất hắn lạnh lùng nói: "Thật là một lũ vô dụng". Rồi hắn cũng bỏ đi.
Nhạc Phàm may mắn ư, sự thực thì ngược lại. Bất kể là ai, nếu thiêu đốt sinh mệnh lực của chính mình đều không cảm thấy tốt đẹp gì và càng không thấy may mắn chút nào.
Hiện tại là giờ dậu, mặt trời đã xuống dần, Nhạc Phàm nắm tay Tiểu Nhã từng bước đi về phía trước, nhưng bước chân ngày càng nặng nề. Tiểu Nhã có cảm giác tay Nhạc Phàm nắm quá chặt nên lo lắng ngước nhìn hắn.
Nhạc Phàm quay đầu lại nhìn Tiểu Nhã rồi nhẹ nhàng gật đầu như muốn nói: "Không cần lo lắng, ca ca không sao!" Thấy cổng Lưu Thủy thôn đã ở trước mặt, rốt cuộc cũng không chịu nổi, lảo đảo ngã xuống.
Thấy Nhạc Phàm đột nhiên ngã xuống, Tiểu Nhã càng trở nên kinh hoảng, không ngừng lay động thân thể hắn, cố gắng làm cho hắn tỉnh lại. Một lúc không thấy Nhạc Phàm phản ứng gì, Tiểu Nhã đành đứng dậy chạy nhanh về cuối thôn.
Lưu Thủy thôn. Trong căn nhà cỏ ở cuối thôn.
Nhạc Phàm đầu bạc trắng đang nằm trên giường, Vạn tiên sinh ngồi bên cạnh nhắm nghiền hai mắt, yên lặng đặt tay lên xem mạch đập của hắn, hơi nhíu mày. Một lúc lâu sau, Vạn tiên sinh từ từ mở mắt ra, thở dài một tiếng, lấy chăn đắp cho Nhạc Phàm rồi bước ra khỏi phòng.
Ở bên ngoài, Lý Đàm được Tiểu Nhã báo tin đã vội vàng chạy đến, vì không biết tình hình Nhạc Phàm như thế nào nên chỉ có thể lo lắng đi qua đi lại ở bên ngoài, còn Tiểu Nhã ở bên cạnh đang ngồi ôm đầu gối, khuôn mặt đẫm lệ.
Thấy Vạn tiên sinh đi ra, Lý Đàm liền tiến đến hỏi: "Tiên sinh, Tiểu Phàm sao rồi?" Tiểu Nhã cũng vội vàng chạy đến không ngừng giựt giựt áo Vạn tiên sinh.
Nhìn Lý Đàm, rồi quay sang Tiểu Nhã, Vạn tiên sinh lắc đầu nói: "Tình hình Tiểu Phàm bây giờ rất xấu, nội phủ bị chấn thương, tay trái thì đứt hết kinh mạch, về sau không thể làm gì được. Chuyện đó cũng không sao vì dù gì vẫn còn thay phải. Nhưng hiện tại sinh mệnh lực rất hư nhược, hơn nữa trong cơ thể nó có một đạo khí thể kì dị. Ta cũng không biết sao lại thế nữa, nếu không có đạo khí thể kì dị đó di chuyển trong cơ thể nó, có lẽ nó đã sớm không chịu được nữa. A..." Nói xong ông thở dài một tiếng.
Nghe thương thế Nhạc Phàm nghiêm trọng như vậy, Lý Đàm đột nhiên thấy bầu trời như sụp đổ, nhớ lại hơn mười năm gắn bó, từ một đứa bé cần bú mớm lớn lên thành thiếu niên tráng kiện, nhớ lại ngày hôm qua còn có tinh thần sức khỏe đi săn thú, mà bây giờ sắp sinh ly tử biệt, đả kích và thống khổ như thế không phải ai cũng có thể chịu đựng nổi.
Cố nén thương tâm trong lòng, Lý Đàm thanh âm có chút run rẩy hỏi: "Tiên sinh, không có biện pháp chữa trị nào sao?"
Vạn tiên sinh gật đầu nói: "Có, biện pháp thì có hai loại". Nghe Vạn tiên sinh nói thế, Lý Đàm phấn chấn tinh thần, tràn đầy hi vọng nhìn Vạn tiên sinh.
"Cách thứ nhất là dùng tử linh hoa làm thuốc, hồi phục sinh mệnh lực cho Nhạc Phàm. Tương truyền loại dược liệu này toàn thân màu tím sẫm, hoa có bảy cánh, sinh trưởng tại nơi thâm sơn linh khí sung túc, rất khó kiếm, hơn nữa trăm năm mới nở hoa một lần, sau một tháng thì tàn. Loại hoa này rất thần kì, trong truyền thuyết nói thời Minh Thái Tổ có xuất hiện một lần, ta vì trước kia làm quan có nghe mấy lão thái y nhắc tới. Hiện giờ căn bản không có thời gian tìm kiếm, cho nên muốn dùng tử linh hoa để làm thuốc thì không có khả năng". Vạn tiên sinh lắc đầu nói.
Lý Đàm nghe xong trong lòng thấy lạnh lẽo: "Loại hoa như vậy đúng là thảo dược thần kì". Rồi ông cẩn thận hỏi tiếp: "Còn cách thứ hai thì sao?"
Biết Lý Đàm lo lắng nên Vạn tiên sinh nói tiếp: "Còn có một biện pháp gọi là "Y kinh kì thuật", dùng kim châm phá hủy huyệt đạo, phương pháp này là cấm kị của y thuật, trừ khi bất đắc dĩ lắm chứ không thể sử dụng.
Phá huyệt chi pháp là dùng kim châm phá hủy bảy trăm hai mươi huyệt vị của toàn thân, nhằm làm kinh mạch toàn thân liên thông để kích phát sinh mệnh lực. Tuy nhiên, phương pháp này mặc dù có thể thông suốt kinh mạch, nhưng làm toàn thân mất hết huyệt vị, không thể luyện khí, về sau không thể tu luyện nội lực".
Lý Đàm vội nói: "Không có nội lực cũng không sao, chỉ cần còn sống là tốt".
Vạn tiên sinh nói tiếp: "Nếu chỉ có thế thì ta đã làm rồi, chỉ có điều không đơn giản như ngươi nghĩ. Kim châm phá huyệt gọi là cấm thuật, tự nhiên có vấn đề của nó.
Bảy trăm hai mươi huyệt vị phân bố khắp cơ thể từ trên xuống dưới, mỗi huyệt vị đều có liên quan đến các dây thần kinh khác nhau, nên mỗi khi kim châm đâm vào làm cho đau đớn vô cùng hoặc là khó chịu đến kì lạ, khiến cho người ta phát cuồng, không chịu nổi sẽ đau đớn mà chết, hơn nữa nếu tâm trí không kiên định, dù có thành công cũng biến thành kẻ si ngốc. Cho nên lão phu do dự bất quyết, chỉ có đợi thương lượng với ngươi, dù sao Tiểu Phàm cũng là con ngươi".
Sửng sốt một lúc lâu, Lý Đàm đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt thống khổ nhưng kiên định nhìn Vạn tiên sinh nói: "Thỉnh tiên sinh cứ châm cứu, ta nhìn Tiểu Phàm lớn lên, biết nó kiên cường vô cùng, tin rằng lần này nó cũng nhất định chịu đựng nổi.
Nếu như có chuyện ngoài ý muốn, cũng là do số mạng". Nói xong nước mắt chảy xuống hai gò má. Nam nhân không dễ rơi lệ, huống chi là người kiên cường như thợ săn.
Nhìn Lý Đàm, Vạn tiên sinh trong lòng kính nể vô cùng. Nhiều lúc cũng phải có dũng khí để lựa chọn, nên gật đầu quay người đi vào trong: "Ta sẽ tận lực".
Nhạc Phàm ngẩng đầu lên nhìn Phong Vô Thường, thần sắc lạnh nhạt gật đầu với lão, tựa như mọi chuyện chẳng quan hệ gì đến mình. Hắn từ từ đứng dậy đi về phía Tiểu Nhã rồi kéo Tiểu Nhã đi ra ngoài.
"Phong lão, sao để bọn chúng đi như thế?" Thấy Nhạc Phàm bỏ đi, Triệu Thiên Hoa bước đến hỏi.
Phong Vô Thường quay nhìn hắn, nhạt giọng nói: "Vị tiểu huynh đệ đó thật đáng khâm phục, chỉ tiếc là về sau khó có thể phát triển được nữa". Dừng một chút, lão nói tiếp: "Hắn tự thiêu đốt tinh thần lực và sinh mệnh lực để công kích ta, khiến cho bản thân nhỏ tuổi mà đã bạc đầu. Ôi...", nói xong lão lắc đầu.
Nghe Phong Vô Thường nói đến thiêu đốt sinh mệnh lực, Triệu Thiên Hoa trong lòng kinh hãi, mặc dù hắn từ nhỏ không ham luyện võ, nhưng bản thân là công tử của Giang Nam thủ phú nên kiến thức cũng nhiều, đương nhiên biết thiêu đốt sinh mệnh lực là sao, tức là Nhạc Phàm sẽ sống không được lâu.
Phong Vô Thường hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Các ngươi về sau không được đụng đến hắn, bằng không đừng trách ta khách khí. Còn nữa, từ hôm nay trở đi, theo ta trở về luyện võ, rồi lo mà tu thân cho tốt". Nói xong lão phẩy tay xoay người bỏ đi.
Mãi lâu sau, trong viện hoàn toàn yên tĩnh, Triệu Thiên Hoa thần sắc tàn nhẫn, vẻ mặt không cam lòng nói: "Hừ, xem như xú tiểu tử may mắn, dù sao nó cũng không còn sống bao lâu nữa". Nhìn Tiễn chưởng quầy ngồi trên mặt đất hắn lạnh lùng nói: "Thật là một lũ vô dụng". Rồi hắn cũng bỏ đi.
Nhạc Phàm may mắn ư, sự thực thì ngược lại. Bất kể là ai, nếu thiêu đốt sinh mệnh lực của chính mình đều không cảm thấy tốt đẹp gì và càng không thấy may mắn chút nào.
Hiện tại là giờ dậu, mặt trời đã xuống dần, Nhạc Phàm nắm tay Tiểu Nhã từng bước đi về phía trước, nhưng bước chân ngày càng nặng nề. Tiểu Nhã có cảm giác tay Nhạc Phàm nắm quá chặt nên lo lắng ngước nhìn hắn.
Nhạc Phàm quay đầu lại nhìn Tiểu Nhã rồi nhẹ nhàng gật đầu như muốn nói: "Không cần lo lắng, ca ca không sao!" Thấy cổng Lưu Thủy thôn đã ở trước mặt, rốt cuộc cũng không chịu nổi, lảo đảo ngã xuống.
Thấy Nhạc Phàm đột nhiên ngã xuống, Tiểu Nhã càng trở nên kinh hoảng, không ngừng lay động thân thể hắn, cố gắng làm cho hắn tỉnh lại. Một lúc không thấy Nhạc Phàm phản ứng gì, Tiểu Nhã đành đứng dậy chạy nhanh về cuối thôn.
Lưu Thủy thôn. Trong căn nhà cỏ ở cuối thôn.
Nhạc Phàm đầu bạc trắng đang nằm trên giường, Vạn tiên sinh ngồi bên cạnh nhắm nghiền hai mắt, yên lặng đặt tay lên xem mạch đập của hắn, hơi nhíu mày. Một lúc lâu sau, Vạn tiên sinh từ từ mở mắt ra, thở dài một tiếng, lấy chăn đắp cho Nhạc Phàm rồi bước ra khỏi phòng.
Ở bên ngoài, Lý Đàm được Tiểu Nhã báo tin đã vội vàng chạy đến, vì không biết tình hình Nhạc Phàm như thế nào nên chỉ có thể lo lắng đi qua đi lại ở bên ngoài, còn Tiểu Nhã ở bên cạnh đang ngồi ôm đầu gối, khuôn mặt đẫm lệ.
Thấy Vạn tiên sinh đi ra, Lý Đàm liền tiến đến hỏi: "Tiên sinh, Tiểu Phàm sao rồi?" Tiểu Nhã cũng vội vàng chạy đến không ngừng giựt giựt áo Vạn tiên sinh.
Nhìn Lý Đàm, rồi quay sang Tiểu Nhã, Vạn tiên sinh lắc đầu nói: "Tình hình Tiểu Phàm bây giờ rất xấu, nội phủ bị chấn thương, tay trái thì đứt hết kinh mạch, về sau không thể làm gì được. Chuyện đó cũng không sao vì dù gì vẫn còn thay phải. Nhưng hiện tại sinh mệnh lực rất hư nhược, hơn nữa trong cơ thể nó có một đạo khí thể kì dị. Ta cũng không biết sao lại thế nữa, nếu không có đạo khí thể kì dị đó di chuyển trong cơ thể nó, có lẽ nó đã sớm không chịu được nữa. A..." Nói xong ông thở dài một tiếng.
Nghe thương thế Nhạc Phàm nghiêm trọng như vậy, Lý Đàm đột nhiên thấy bầu trời như sụp đổ, nhớ lại hơn mười năm gắn bó, từ một đứa bé cần bú mớm lớn lên thành thiếu niên tráng kiện, nhớ lại ngày hôm qua còn có tinh thần sức khỏe đi săn thú, mà bây giờ sắp sinh ly tử biệt, đả kích và thống khổ như thế không phải ai cũng có thể chịu đựng nổi.
Cố nén thương tâm trong lòng, Lý Đàm thanh âm có chút run rẩy hỏi: "Tiên sinh, không có biện pháp chữa trị nào sao?"
Vạn tiên sinh gật đầu nói: "Có, biện pháp thì có hai loại". Nghe Vạn tiên sinh nói thế, Lý Đàm phấn chấn tinh thần, tràn đầy hi vọng nhìn Vạn tiên sinh.
"Cách thứ nhất là dùng tử linh hoa làm thuốc, hồi phục sinh mệnh lực cho Nhạc Phàm. Tương truyền loại dược liệu này toàn thân màu tím sẫm, hoa có bảy cánh, sinh trưởng tại nơi thâm sơn linh khí sung túc, rất khó kiếm, hơn nữa trăm năm mới nở hoa một lần, sau một tháng thì tàn. Loại hoa này rất thần kì, trong truyền thuyết nói thời Minh Thái Tổ có xuất hiện một lần, ta vì trước kia làm quan có nghe mấy lão thái y nhắc tới. Hiện giờ căn bản không có thời gian tìm kiếm, cho nên muốn dùng tử linh hoa để làm thuốc thì không có khả năng". Vạn tiên sinh lắc đầu nói.
Lý Đàm nghe xong trong lòng thấy lạnh lẽo: "Loại hoa như vậy đúng là thảo dược thần kì". Rồi ông cẩn thận hỏi tiếp: "Còn cách thứ hai thì sao?"
Biết Lý Đàm lo lắng nên Vạn tiên sinh nói tiếp: "Còn có một biện pháp gọi là "Y kinh kì thuật", dùng kim châm phá hủy huyệt đạo, phương pháp này là cấm kị của y thuật, trừ khi bất đắc dĩ lắm chứ không thể sử dụng.
Phá huyệt chi pháp là dùng kim châm phá hủy bảy trăm hai mươi huyệt vị của toàn thân, nhằm làm kinh mạch toàn thân liên thông để kích phát sinh mệnh lực. Tuy nhiên, phương pháp này mặc dù có thể thông suốt kinh mạch, nhưng làm toàn thân mất hết huyệt vị, không thể luyện khí, về sau không thể tu luyện nội lực".
Lý Đàm vội nói: "Không có nội lực cũng không sao, chỉ cần còn sống là tốt".
Vạn tiên sinh nói tiếp: "Nếu chỉ có thế thì ta đã làm rồi, chỉ có điều không đơn giản như ngươi nghĩ. Kim châm phá huyệt gọi là cấm thuật, tự nhiên có vấn đề của nó.
Bảy trăm hai mươi huyệt vị phân bố khắp cơ thể từ trên xuống dưới, mỗi huyệt vị đều có liên quan đến các dây thần kinh khác nhau, nên mỗi khi kim châm đâm vào làm cho đau đớn vô cùng hoặc là khó chịu đến kì lạ, khiến cho người ta phát cuồng, không chịu nổi sẽ đau đớn mà chết, hơn nữa nếu tâm trí không kiên định, dù có thành công cũng biến thành kẻ si ngốc. Cho nên lão phu do dự bất quyết, chỉ có đợi thương lượng với ngươi, dù sao Tiểu Phàm cũng là con ngươi".
Sửng sốt một lúc lâu, Lý Đàm đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt thống khổ nhưng kiên định nhìn Vạn tiên sinh nói: "Thỉnh tiên sinh cứ châm cứu, ta nhìn Tiểu Phàm lớn lên, biết nó kiên cường vô cùng, tin rằng lần này nó cũng nhất định chịu đựng nổi.
Nếu như có chuyện ngoài ý muốn, cũng là do số mạng". Nói xong nước mắt chảy xuống hai gò má. Nam nhân không dễ rơi lệ, huống chi là người kiên cường như thợ săn.
Nhìn Lý Đàm, Vạn tiên sinh trong lòng kính nể vô cùng. Nhiều lúc cũng phải có dũng khí để lựa chọn, nên gật đầu quay người đi vào trong: "Ta sẽ tận lực".
/800
|