Hứa Hải Phong ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Uyển Nhàn, do dự chốc lát, rốt cục thở dài một hơi, nói:
- Nếu nàng đã đoán được, vậy cần gì phải hỏi lại nữa!
Sắc mặt Lâm Uyển Nhàn trở nên trắng bệch, nàng run giọng nói:
- Phu quân đại nhân à, chàng cũng biết Khải Tát nhân đối với chàng hận đến thấu xương, nếu như đem cơ hội cấp cho bọn chúng, chàng nghỉ thử xem nắm được mấy thành cơ hội sống sót đây?
- Ha ha...
Hứa Hải Phong miễn cưỡng để lộ ra vẻ mặt tươi cười, an ủi:
- Uyển nhi, tốt xấu gì ta cũng là một cao thủ nhất phẩm, sẽ không vô dụng như vậy đâu.
- Hừ hừ...
Lâm Uyển Nhàn cười lạnh nói:
- Nhất phẩm sao? Thực là không ngờ a. Vậy xin hỏi lần này Áo Bản đại sư mà Khải Tát nhân phái tới có cao thủ phẩm vị nào?
Hứa Hải Phong đứng thở phập phồng đến nửa ngày mới thấp giọng nói:
- Lấy thân phận của hắn, hẳn là sẽ không tự mình xuất thủ làm khó một tiểu nhân vật như ta đâu.
Lâm Uyển Nhàn nga một tiếng, trào phúng nói:
- Chẳng hay phu quân đại nhân dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?
Miệng mấp máy vài lần, Hứa Hải Phong phun ra vài từ:
- Đương nhiên sẽ thế!
- Đương nhiên sẽ thế?
Lâm Uyển Nhàn tức giận đến mức quay người đi chỗ khác, oán hận nói:
- Không biết từ bao giờ phu quân đại nhân lại học được thuật tiên tri? Nếu muốn học người ta tỏ vẻ anh hùng, trước tiên cũng phải suy nghĩ một chút xem bản thân có thực lực như thế hay không rồi hãy nói.
Lúc này Lưu Đình cũng bất chấp tị hiềm, nàng cất bước đi tới, kéo tay Hứa Hải Phong, ôn nhu nói:
- Đại ca à, cuộc chiến này hung hiểm vạn phần, coi như chàng hãy vì chúng ta, đừng nên đi nữa, được chứ?
Khuôn mặt Đường Nhu Nhi hiện lên vẻ do dự, cuối cùng vẫn tiến lên kéo tay kia của hắn, khuyên nhủ:
- Đúng vậy, đại ca. Huynh hãy nghe theo lời Lưu Đình muội tử đi, đừng để chúng ta phải lo lắng.
Hạ Nhã Quân vốn một mực yên lặng không nói gì, trong mắt hiện lên dị sắc, đột nhiên nàng cười nói:
- Hứa đại ca, hảo nam nhi kiến công lập nghiệp, không nhất thiết phải khoe khoang cái dũng của kẻ thất phu. Nếu như huynh thật sự muốn giáo huấn đám Khải Tát nhân kia, vậy hãy để ngày sau quyết chiến sống mái trên sa trường, cần gì phải trúng vào kế của kẻ khác, nhất quyết đi riêng một đường, chớ nên để thân lâm hiểm cảnh.
Tới bây giờ, vô luận là Đường Nhu Nhi hay Hạ Nhã Quân đều hoàn toàn thay đổi cái nhìn về Hứa Hải Phong, sự lo lắng đối với hắn ở trong lòng đã áp đảo hết tất cả, lúc này đều lên tiếng khuyên nhủ.
Hứa Hải Phong cười khổ một tiếng, kéo hai nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại, lấy một loại ngữ khí kên định nói:
- Nếu như chuyện này chỉ quan hệ đến mặt mũi cá nhân ta, như vậy vì các nàng, Hứa mỗ tình nguyện làm một con rùa đen rụt đầu, cũng không dám khinh thường mà dấn thân vào nguy hiểm. Nhưng hôm nay Khải Tát nhân khiêu chiến lại chính là thủ lĩnh của Hắc Kỳ Quân Đại Hán ta, nếu như ta khiếp đảm lui bước, quốc uy của Đại Hán thiên triều mấy trăm năm qua sẽ bị hủy ở tay ta chỉ trong phút chốc.
Thanh âm của hắn đột ngột trở nên kịch liệt:
- Đại trượng phu đối nhân xử thế, có việc không nên làm, nhưng cũng có việc nhất định phải làm. Giờ khắc này, Hứa mỗ dù bất tài, cũng không thể làm tội nhân của dân tộc.
Sau đó hắn cười thoải mái, cao giọng nói:
- Sống nhẹ tựa lông hồng, chết nặng tựa Thái Sơn, Hứa dù cho phải mất mạng cùng bọn chúng, cũng là chết có ý nghĩa, cuộc đời này không hề hối hận.
Phen này hắn nói vô cùng kích động, phối hợp với tay chân múa may để diễn đạt, càng thêm vẻ hiên ngang lẫm liệt, khảng khai hùng dũng, khiến cho người khác nhiệt huyết sôi trào, không khống chế nổi bản thân. Chúng nữ càng nghe càng như say như dại, lệ rơi lã chã.
Lâm Uyển Nhàn trong hai mắt lệ quang mờ mịt, nàng đứng dậy vái Hứa Hải Phong một vái thật sâu, nói:
- Thiếp thân vô tri, mãi cho đến hôm nay mới minh bạch phu quân đại nhân là một hảo nam nhi đỉnh thiên lập địa!
Buông Đường, Lưu hai nàng ra, Hứa Hải Phong bước nhanh lên phía trước, vội vàng nâng nàng dậy, ôn nhu nói:
- Uyển nhi, quyết định lần này của ta quả thực là không phải với nàng. Ở Lâm An ta còn có chút sản nghiệp, cũng đủ cho nửa đời sau của nàng chi dùng, nếu như ta có làm sao...
Lâm Uyển Nhàn vươn tay che miệng hắn lại, lộ ra vẻ mặt tươi cười pha nét thê lương, nói:
- Phu quân đại nhân chẳng lẽ cho rằng, sau khi mất đi chàng Uyển nhi còn có thể sống một mình sao?
Thâm tình nhìn nàng thật lâu, Hứa Hải Phong rốt cuộc cũng than thở:
- Ta và nàng là phu thê, ngoại trừ theo ta hối hả ngược xuôi bên ngoài, vi phu còn chưa cho nàng một ngày yên ổn, thực sự là xấu hổ!
Lâm Uyển Nhàn ngược lại nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng nói:
- Có thể hầu hạ phu quân đại nhân, đã là vinh hạnh lớn nhất cuộc đời này của thiếp thân rồi!
Hứa Hải Phong quay đầu nhìn về phía Đường Nhu Nhi, nói:
- Nhu Nhi, ngày mai ta phái...
Đường Nhu Nhi đột nhiên lắc đầu, lấy một loại ngữ khí kiên định nói:
- Đại ca không cần khuyên muội, tiểu muội sẽ không ly khai nơi này, nếu đại ca có việc gì... tiểu muội nhất định sẽ theo chân Lâm tỷ tỷ.
Hứa Hải Phong cười khổ một tiếng, đang muốn cất tiếng bất chợt nghe thấy Hạ Nhã Quân nói:
- Hứa đại ca huynh mang trên người hai đại tuyệt kỹ Cự Linh Chưởng của Lê chưởng môn và Tĩnh Tâm Quyết của Thái Ất chân nhân, chỉ cần không gặp đến cao thủ cấp tông sư như Áo Bản đại sư, cũng không phải là không có cơ hội thắng.
Đường Nhu Nhi như tỉnh lại từ trong mộng, hưng phấn nói:
- Không sai, sư phụ đã từng nói qua, tinh nguyên của đại ca dồi dào thiên hạ vô song. Nếu có thể hoàn toàn sử dụng, cho dù có gặp phải nhất phẩm cao thủ, cũng đủ lực mà đánh một trận.
Nhãn cầu như hạt châu của Lưu Đình hơi chuyển, đi tới trước mặt Hứa Hải Phong, nhẹ giọng nói:
- Đại ca, tiểu muội sẽ xem huynh đại triển quyền cước, dương quốc uy cho Đại Hán ta. Nếu như huynh có thể chiến thắng trở về, tiểu muội cùng Nhu Nhi tỷ tỷ liền... liền mặc cho huynh... mặc cho huynh...
Nàng nói đến đây, đột nhiên vùi đầu vào trong lòng Hứa Hải Phong, gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng hắn, không dám nhìn nữa. Đường Nhu Nhi cũng mặt đỏ tới mang tai, cắn môi dưới, hai vầng đỏ ửng hiện ra trên khuôn mặt xinh đẹp, càng thêm động nhân, nhưng cũng không biểu đạt bất luận ý tứ phản đối nào.
Lưu Đình mặc dù không nói hết, nhưng ý tứ của nàng thì mọi người đều biết. Hứa Hải Phong nghe thấy vậy sắc tâm đại động, một tay ôm lấy chiếc eo thon của nàng, muốn thi triển thủ đoạn.
- Phu quân đại nhân chậm đã!
Lâm Uyển Nhàn kéo lấy cánh tay đang muốn giở trò xấu xa của hắn, nói:
- Mấy ngày nay phu quân đại nhân cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, gắng bảo trì để đạt tới trạng thái đỉnh phong. Thiếp thân bắt đầu từ đêm nay sẽ tới chỗ Nhã Quân tỷ, cùng ngủ chung với các nàng.
Thế là ngay sau một khắc đồng hồ, nguyên bản trong phòng đang phi thường náo nhiệt chỉ còn sót lại mỗi mình Hứa Hải Phong lẻ loi hiu quạnh.
Nhìn vào gian phòng vắng vẻ, Hứa Hải Phong cũng chẳng biết mình có cảm xúc ra sao. Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng nói âm dương quái khí của Tương Khổng Minh:
- Chủ công mấy ngày nay nhất định phải chuyên tâm tĩnh dưỡng, gắng tìm cách nâng tu vi cao thêm một bước a.
Hứa Hải Phong hoàn toàn tỉnh ngộ, nguyên lai lại trúng phải kế của tên này, hắn lần này nói như thế, tất nhiên là thắng được lòng kính phục của chúng nữ, nhưng lại tạo thành cục diện một mình ở một phòng. Những lời nói kia, cho dù là qua mấy ngày nữa mới nói, đương nhiên vẫn sẽ có hiệu quả như nhau, cần gì phải gấp gáp nhất thời. Nghĩ tới đây, hắn giậm chân đấm ngực, hối hận cũng không còn kịp nữa.
Đối với Tương Khổng Minh, hắn có lúc phải phục sát đất, đồng thời cũng có lúc hận đến mức ngứa cả răng. Kỳ thực biểu hiện vừa rồi đều là một loại kỹ thuật biểu diễn Tương Khổng Minh dạy cho, cũng may là Hứa Hải Phong hiện tại trải qua nhiều lần biến cố đã trở nên khôn khéo hơn, nếu như là tên tiểu tử ngây ngô một năm trước kia, vô luận thế nào cũng không biểu diễn được chân thực như vậy.
Hoàng cung Hung Nô, bên trong một gian thư phòng được cảnh giới sâm nghiêm, nhân tài mới nổi của thế hệ trẻ tuổi Hung Nô Quát Bạt Ưng đang buông thõng hai tay, cung kính đứng ở một bên.
Phía trước hắn có ngồi ngay ngắn hai vị trung lão niên nhân, một trong số đó, niên kỷ tuy lớn, nhưng tinh thần phấn chấn, khi hai mắt chớp động tinh quang bắn ra khắp nơi, hiển nhiên là một vị võ giả thân mang tuyệt kỹ. Người này chính là thủ lĩnh đương đại của Hung Nô, Mạo Đốn Đan Vu, tinh lực của hắn dồi dào hơn xa thường nhân, tuy niên kỷ cũng đã sáu mươi, nhưng so với những người trẻ tuổi thông thường chẳng thua kém chút nào.
Người còn lại là một gã đại hán trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt của hắn vô cùng nhanh nhẹn linh hoạt, để lộ ra một tia quang mang cơ trí, đây chính là quốc sư Cáp Mật Thứ của Hung Nô.
- Quốc sư, ngươi xem việc này nên xử trí thế nào cho thỏa đáng?
Mạo Đốn dò hỏi.
Ngón tay Cáp Mật Thứ gõ nhẹ lên mặt bàn, đây là động tác quen thuộc khi hắn đang suy nghĩ những vấn đề rắc rối. Qua nửa ngày, Cáp Mật Thứ dừng tay lại, nói:
- Nếu Khải Tát nhân muốn mượn cơ hội này trả thù, như vậy sao chúng ta lại không cho chúng toại nguyện chứ.
Quát Bạt Ưng nhịn không được chen miệng nói:
- Quốc sư đại nhân, tiếp qua mấy ngày nữa chính là đại thọ của Đan Vu, nếu như để cho bọn chúng gây náo loạn vào lúc này, vậy phải thu xếp như thế nào?
Mạo Đốn cũng gật đầu nói:
- Hán triều lần này đem tiểu công chúa đưa tới, nếu như có gì sai lầm, chẳng phải chúng ta cũng mất thể diện sao?
Cáp Mật Thứ mỉm cười nói:
- Xin hỏi Đan Vu, tâm nguyện lớn nhất của ngài là gì?
Mạo Đốn nhìn hắn, không chút nào che giấu dã tâm của bản thân, cao giọng nói:
- Tâm nguyện lớn nhất của ta chính là biến toàn bộ thiên hạ trở thành thảo nguyên của Hung Nô chúng ta!
- Không sai!
Cáp Mật Thứ vỗ tay nói:
- Thế nhưng trước đây, vẫn còn có hai chướng ngại cực lớn!
Mạo Đốn hai mắt ngưng trọng, khinh thường nói:
- Quốc sư nói là Nam triều Hán nhân cùng Khải Tát nhân sao?
Cáp Mật Thứ gật đầu nói vâng.
Mạo Đốn lắc đầu khó hiểu hỏi:
- Quốc sư hà tất phải đề cao chí khí kẻ khác, diệt đi uy phong của mình. Chúng ta cùng với Hán nhân giao chiến, có lần nào mà không đại thắng trở về. Khải Tát nhân này nếu ngay cả Hán nhân cũng không đánh lại được, tự nhiên càng không đủ để chúng ta lo lắng.
Cáp Mật Thứ hơi nhíu mày, nói:
- Đan Vu không nên khinh địch, sức chiến đấu của bọn chúng tự nhiên không bằng dũng sĩ Hung Nô ta, thế như vô luận là Hán nhân hay Khải Tát nhân, bọn chúng đều có một ưu thế tiên thiên quan trọng nhất, đó là thứ chúng ta vô luận thế nào cũng không thể bằng được.
- Ưu thế gì?
Quát Bạt Ưng nghe tới nhập thần, bật thốt lên hỏi.
- Nhân khẩu. Truyện được copy tại
/414
|