Trên lôi đài, Trình Khuê An phất nhẹ bảo kiếm trong tay, múa ra từng đạo kiếm quang lượng lệ huyễn ảo, trong tiếng hoan hô của đông đảo quần chúng đánh bay binh khí của đối phương lên giữa không trung, đến tận đây, hắn đã thắng liên tiếp ba trận. Ngoại trừ trận đầu cùng tỷ thí với Phương Hữu Lăng là có vẻ tương đương ra, còn hai trận kế tiếp hắn đã thắng lợi dễ dàng. Đó cũng không phải nói tuyệt kỹ của hắn lấn áp toàn trường, mà là những người đồng cấp số với hắn vốn e ngại mặt mũi Trình gia, không tiện xuất thủ, mà Phương gia đệ tử chứng kiến Phương Lệnh Đức khí thế hung hung đi xuống đài chủ tịch, ai có đầu óc sáng sủa liền đem đồng bạn bên người khuyên bảo ngăn lại.
Phương Lệnh Đức làm người hào sảng, thích nhất là vì tiểu bối phân ưu giải nạn, ở trong nhóm tuổi trẻ có được uy vọng không kém huynh trưởng, nếu hắn đã đi xuống, liền tỏ vẻ sẽ không ngồi yên mà không quan tâm đến, có ý định đòi công đạo cho Phương Hữu Lăng.
Hán Hiền đế đang ngồi vị trí chủ tịch trên đài cao đang nhấm nháp rượu bồ đào màu đỏ thẫm trong chén, loại rượu này là chiến lợi phẩm lấy được trong thành Lâm An, mặc dù có điểm chát, nhưng uống lâu, lại có mùi vị khác, ngẫu nhiên thay đổi chút khẩu vị cũng không tệ. Đột nhiên, phía bắc giáo trường truyền đến một trận tao động, hắn giương mắt nhìn lên, một ngụm rượu thiếu chút nữa đã phun ra.
Chỉ thấy hai chiếc xe do trâu kéo đang chậm rãi từ phía cửa bắc đại giáo trường đang kéo vào, Hán Hiền đế khó thể tin nhu như con mắt, lại trợn mắt, không sai, chính là hai cỗ xe lớn do hai con trâu đen thật lớn gian nan kéo vào. Hắn bật cười chỉ vào hai chiếc xe chậm rì rì nói: " Đây là chuyện gì xảy ra?"
Địa phương trang nghiêm túc mục như thế, vào lúc tiếng cười vui vẻ không ngớt, lại làm sao xuất hiện hình ảnh buồn cười thế này, đại thống lĩnh Lưu Chính Trung phụ trách trị an của Hoàng Long quân đoàn cùng lễ bộ thượng thư Thái Quân Mang phụ trách lễ nghi thời khắc này gương mặt xanh mét, cũng may Lưu Chính Trung võ tướng nên phản ứng cực nhanh, hắn vội vàng bước ra khỏi hàng, hai đầu gối quỳ dưới đất bẩm báo: " Thần thất chức, để thần đi xem."
" Không cần." Hán Hiền đế khoát tay chặn lại.
Mồ hôi lạnh của Lưu Chính Trung tuôn ra, xem ra hoàng đế bệ hạ phi thường không hài lòng, vậy mũ quan trên đỉnh đầu mình chỉ sợ phải đổi chỗ. Không đúng…như thế nào vừa nghe, khẩu khí của hoàng đế bệ hạ cũng không có để ý lắm, hắn có chút ngẩng đầu, vừa trộm nhìn, chỉ thấy khóe miệng Hán Hiền đế cười cười, làm gì còn vẻ mặt không hài lòng.
Hán Hiền đế mỉm cười nói: " Chính Trung, ngươi tạm thời đứng lên đoán thử cho trẫm xem, trong xe trâu này chứa vật gì."
Lưu Chính Trung thầm nghĩ ta cũng không phải thần tiên, làm sao đoán được.
Nhưng hoàng thượng có lệnh, đừng nói là chơi đoán chữ, cho dù là muốn đầu của hắn, hắn cũng không dám không đưa ra. Truyện được copy tại
/414
|